Chương 118: Tấn công vs phòng thủ (thượng)
Tô Du Bính
13/05/2017
Kiều Dĩ Hàng đưa lưng về phía phòng tắm, nhắm mắt lắng nghe động tĩnh trong đó.
Trương Tri luôn tắm rất nhanh, không bao lâu đã nghe tiếng dép lê đi ra, mùi hương quen thuộc xông vào mũi. Nói cũng kỳ, rõ ràng cùng một loại sữa tắm, dùng trên người Trương Tri sao lại thơm hơn trên người hắn? Chẳng lẽ vì hắn tắm lâu?
Mùi thơm ngày càng nồng. Rất nhanh, phần đệm bên cạnh trũng xuống, sau đó là tiếng nhai nhóp nhép.
…
Hắn dám ăn một mình.
Kiều Dĩ Hàng bĩu môi.
“Ngủ chưa?“ Trương Tri cúi đầu, cách tai hắn chừng bảy tám ly hỏi nhỏ.
Kiều Dĩ Hàng thầm trả lời: “Ngủ rồi, ngủ rồi. Thế nên đừng gây tiếng ồn bằng việc ăn nữa đi.“
Trương Tri tiếp tục ăn.
Nằm mãi một tư thế, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đùi trái tê dại, chỗ đau ở gáy cũng nhức, liền làm bộ ngủ mơ xoay người lại, ngửa mặt lên.
Trên môi đột ngột truyền đến cảm giác mát lạnh.
Kiều Dĩ Hàng nhịn hết nổi, làm bộ tỉnh, đập vào mắt là ý cười trong mắt Trương Tri.
Trương Tri rụt tay về, nhét nho vào miệng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Ăn khuya dễ béo. Anh cố nhịn nhé.“
Kiều Dĩ Hàng ngoài cười trong không cười: “Người không nhịn nổi là cậu mới đúng chứ?“
Trương Tri không đáp, sau khi nhả vỏ ra lại lấy một quả nữa chạm nhẹ vào môi Kiều Dĩ Hàng rồi bỏ vào miệng mình.
….
Coi miệng hắn như gia vị sao? Chấm chấm rồi mới ăn?
Kiều Dĩ Hàng oán hận trừng Trương Tri: “Còn chưa ngủ sao?“
“Ăn xong rồi ngủ.“ Trương Tri không nháo nữa, nhét mấy quả nho còn lại vào miệng.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn ăn ngon lành như thế, lại nổi lên cảm giác thèm ăn, dạ dày ngo ngoe chuẩn bị đòi biểu tình.
Trương Tri cầm đĩa vỏ vào bếp.
Lúc này Kiều Dĩ Hàng mới phát giác Trương Tri đã mặc quần áo, còn là áo ngủ hoạt hình rất đáng yêu. Phía sau là hình thỏ trắng vểnh tai, để lộ ra hai cái răng cửa tươi cười làm hắn liên tưởng tới kẹo sữa Thỏ trắng[1].
[1] Có vẻ như là một loại kẹo sữa khá phổ biến ở TQ.
Hồi còn bé, hắn ăn nhiều kẹo sữa Thỏ trắng quá nên sâu răng, bị nha sĩ hung hăng nhổ mất hai cái. Từ đó về sau, cứ thấy thỏ trắng là hắn liền cảm thấy ê ẩm cả hàm.
Lần này cũng không ngoại lệ, hắn nhìn Trương Tri vừa đánh răng xong trở về, đằng trước áo ngủ vẫn là hình thỏ trắng, buồn bực che mặt: “Cậu không thể cởi quần áo ra sao?“
“A?“ Trương Tri khựng lại một chút rồi hưng phấn hỏi, “Cởi hết quần áo hả?“
Kiều Dĩ Hàng hận không thể nuốt lại câu nói vừa rồi: “Ý tôi là đổi áo ngủ khác.“
“Đổi bộ khác?“ Trong đầu Trương Tri hiện lên hình ảnh khiến người ta phun máu mũi, “Đồ ren hay đồ lưới?“ Sớm biết Kiều Dĩ Hàng thích kiểu này hắn đã không phải vất vả theo đuổi như vậy rồi.
Kiều Dĩ Hàng thản nhiên hồi đáp: “Không có thỏ trắng là được. Vừa nhìn đã cảm thấy đau răng.“
“…“ Trương Tri lặng lẽ cởi áo ngủ, vứt xuống giường. Dù gần đây Trương Tri không vận động nhiều lắm nhưng vóc người vẫn như trước, không khô quắt khô queo.
Kiều Dĩ Hàng liếc một cái.
Trương Tri thuận tay tắt đèn nằm xuống.
Bóng tối bao trùm tất cả, Kiều Dĩ Hàng nhất thời cảm thấy mệt mỏi, suy nghĩ trong óc đột nhiên mơ hồ. Giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy tay mình bị nắm rồi thân thể Trương Tri từ từ xích lại gần nhưng cảm giác mệt rã rời khiến hắn chẳng thèm so đo như ban ngày.
Hắn điều chỉnh tư thế rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng.
Kiều Dĩ Hàng đang mơ mơ màng màng, cảm giác bên người trống trơn như thiếu mất gì, liền tỉnh lại. Hắn phát hiện chỗ Trương Tri nằm trống không. Cửa phòng ngủ khép chặt, tựa hồ như có thanh âm trong phòng khách.
Hắn thoáng cái liền tỉnh táo lại, rón rén đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cửa.
Tới cạnh cửa, hắn chỉ nghe đến giọng Trương Tri từ bên kia truyền tới.
Phòng ngủ cách âm khá tốt nên hắn đành khẽ khàng đẩy cửa mở ra một khe nhỏ.
Nói thật, nếu là trước kia, Kiều Dĩ Hàng nhất định sẽ không tin bản thân lại phải đi nghe lén người khác ngay trong nhà mình nhưng giờ hắn chẳng những làm, còn làm rất chuyên nghiệp.
Từ khe hở, hắn thấy Trương Tri ngồi khoanh chân trên ghế sa lông nói chuyện điện thoại.
“Tốt, ta biết, ta sẽ xử lý.“
“Đây đã không phải lần đầu lùi ngày rồi. Lần trước ngươi cũng nói như vậy!“
“Hừ, nói nữa cũng vậy. Dù sao ta về nhà cũng khiến mọi người khó chịu mà thôi.“
“Được rồi, được rồi, đừng dong dài nữa. Còn nói nữa ngay cả chị dâu cũng không chịu nổi ngươi.“
Kiều Dĩ Hàng lúc này mới biết, người Trương Tri nói chuyện là Trương Thức Khiêm, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, xoay người định về giường lại đột nhiên nghe thấy tên mình.
“Kiều Kiều ngủ rồi.“
…
Ai là Kiều Kiều?
Kiều Dĩ Hàng bị biệt danh này làm nổi da gà, thiếu chút nữa lao ra chất vấn Trương Tri.
“Tốt rồi. Ta cảm giác hắn đã tiếp nhận. Ít nhất không chán ghét sự tồn tại của ta.“
Kiều Dĩ Hàng thầm nghĩ “Đây chỉ là cảm giác của mình ngươi thôi.“
Không biết có phải cảm ứng hay không, Trương Tri đột nhiên nhìn hướng phòng ngủ.
Kiều Dĩ Hàng đông cứng tại chỗ, căng thẳng tột độ.
Nếu không nhúc nhích chưa chắc Trương Tri đã nhìn ra cửa mở một khe hẹp, khả năng bị phát hiện thấp hơn đóng cửa lại nhiều.
Trương Tri quả nhiên không phát hiện, lại quay đầu đi.
Kiều Dĩ Hàng rất muốn tiếp tục nghe nhưng sợ bị phát hiện thì xấu mặt. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bảo trì hình tượng quan trọng hơn nên hắn lặng lẽ đóng cửa, về giường.
Trong phòng khách.
Trương Tri nói tới những tiến triển gần đây với Kiều Dĩ Hàng, không nhịn được kích động, nào là uống rượu ngủ chung giường, nào là đút nho trên xe, tất tần tật đều khai tuốt. Ngữ khí của hắn giống như đang khoe khoang hơn là thỉnh giáo.
Trương Thức Khiêm vừa nghe vừa cười sung sướng: “Vậy các ngươi đã làm đến bước cuối cùng chưa?“
Trương Tri sửng sốt: “Bước cuối cùng?“
“Chẳng nhẽ các ngươi theo trường phái Platonic[2]?“ Trương Thức Khiêm trong lòng thầm than, say rượu mà không biết nắm lấy cơ hội, thật sự là… Àizz!
[2] Tình yêu Platonic: loại tình yêu chỉ duy trì trên mặt tinh thần, không có chung đụng thể xác.
Trương Tri: “Không phải nói là từ từ hành động sao?“
“Từ từ hành động chứ không phải từ từ âm mưu a. Chậm rãi rồi thì phải hành động chứ.“ Trương Thức Khiêm tính toán hẳn phải mua vé bay ngay về nước chỉ đạo chứ cứ thế này thì không nên cơm cháo gì mất.
Trương Tri cẩn thận hỏi thăm: “Ý ngươi là, giờ hành động được rồi?“
“Cần tìm một cơ hội tốt nữa.“ Trương Thức Khiêm nói, “Tốt nhất là khiến cho mọi thứ đều như là tự nhiên phát sinh.“
Trương Tri ngẫm nghĩ: “Chuốc hắn say?“
“Tốt nhất chuốc hắn xuân dược luôn đi!“
“Thật sự có thứ này sao?“ Trương Tri hăng hái.
“Nếu thực có, nhớ đưa ta một phần.“ Trương Thức Khiêm hận không thể đóng gói bản thân, nhảy dù về nước, “Nhớ kỹ, động tác phải tự nhiên, đừng làm hắn xấu hổ, nếu không rất dễ đổ bể hết công sức trước đây.“
Trương Tri lặng lẽ ghi nhớ.
“A. Quan trọng là phải chọn thời cơ tốt.“
Trương Tri hỏi: “Thế nào là thời cơ tốt.“
“Tỷ như lúc hắn đang rất vui.“ Trương Thức Khiêm cẩn thận chỉ bảo, “Lúc có chuyện vui, tinh thần sảng khoái, thường sẽ rộng lượng hơn bình thường.“
Trương Tri thầm nghĩ, có lẽ hắn nên đi mua áo ngủ đại hôi lang.
“Ngươi cần phải hiểu, thợ săn quan trọng không phải ở chỗ làm bẫy tinh xảo cỡ nào, mà là săn được bao nhiêu thú. Mặc kệ các bước phía trước bỏ ra bao nhiêu công sức, không làm được tới cuối cùng thì tất cả đều uổng công.“ Trương Thức Khiêm dừng chút, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Ngươi đánh thắng được Kiều Dĩ Hàng không?“
Trương Tri sửng sốt: “Đánh? Sao lại muốn đánh?“
Trương Thức Khiêm cũng là vừa chợt nhớ ra, hai người đồng tính hẳn còn có vấn đề trên dưới. “Ngươi phải nhớ kỹ, nếu thực sự tiến triển đến bước cuối cùng, nhất định phải chủ động, tích cực chủ động! Tuyệt đối không thể để cho Kiều Dĩ Hàng xoay người!“ Con cháu Trương gia nhất định phải chiếm thế thượng phong nha!
Trương Tri tựa hồ nghe hiểu: “Còn gì nữa không?“
“Còn lại thì ngươi phải tùy cơ ứng biến.“ Trương Thức Khiêm cười khổ, “Thực ra ta chỉ có thể nói lý thuyết. Kết quả chân chính phải do ngươi tạo ra. Tóm lại, chúc ngươi mã đáo thành công, sớm ngày rước được lang quân như ý về.“
Trương Tri cau mày: “Mấy lời này sao nghe kỳ quặc vậy?“
Trương Thức Khiêm: “Ngươi nghĩ lúc ta biết ngươi thích Kiều Dĩ Hàng không cảm thấy kỳ quặc sao?“
Trương Tri không dám chất vấn nhiều, vội vã dập máy.
——
Chết cười với màn tâm sự tình yêu + giáo dục giới tính của hai anh em nhà này =))
Kẹo sữa hiệu Thỏ trắng hay là Đại Bạch Thỏ. Nghe tên không ngờ có loại kẹo này thật.
Trương Tri luôn tắm rất nhanh, không bao lâu đã nghe tiếng dép lê đi ra, mùi hương quen thuộc xông vào mũi. Nói cũng kỳ, rõ ràng cùng một loại sữa tắm, dùng trên người Trương Tri sao lại thơm hơn trên người hắn? Chẳng lẽ vì hắn tắm lâu?
Mùi thơm ngày càng nồng. Rất nhanh, phần đệm bên cạnh trũng xuống, sau đó là tiếng nhai nhóp nhép.
…
Hắn dám ăn một mình.
Kiều Dĩ Hàng bĩu môi.
“Ngủ chưa?“ Trương Tri cúi đầu, cách tai hắn chừng bảy tám ly hỏi nhỏ.
Kiều Dĩ Hàng thầm trả lời: “Ngủ rồi, ngủ rồi. Thế nên đừng gây tiếng ồn bằng việc ăn nữa đi.“
Trương Tri tiếp tục ăn.
Nằm mãi một tư thế, Kiều Dĩ Hàng cảm thấy đùi trái tê dại, chỗ đau ở gáy cũng nhức, liền làm bộ ngủ mơ xoay người lại, ngửa mặt lên.
Trên môi đột ngột truyền đến cảm giác mát lạnh.
Kiều Dĩ Hàng nhịn hết nổi, làm bộ tỉnh, đập vào mắt là ý cười trong mắt Trương Tri.
Trương Tri rụt tay về, nhét nho vào miệng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Ăn khuya dễ béo. Anh cố nhịn nhé.“
Kiều Dĩ Hàng ngoài cười trong không cười: “Người không nhịn nổi là cậu mới đúng chứ?“
Trương Tri không đáp, sau khi nhả vỏ ra lại lấy một quả nữa chạm nhẹ vào môi Kiều Dĩ Hàng rồi bỏ vào miệng mình.
….
Coi miệng hắn như gia vị sao? Chấm chấm rồi mới ăn?
Kiều Dĩ Hàng oán hận trừng Trương Tri: “Còn chưa ngủ sao?“
“Ăn xong rồi ngủ.“ Trương Tri không nháo nữa, nhét mấy quả nho còn lại vào miệng.
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn ăn ngon lành như thế, lại nổi lên cảm giác thèm ăn, dạ dày ngo ngoe chuẩn bị đòi biểu tình.
Trương Tri cầm đĩa vỏ vào bếp.
Lúc này Kiều Dĩ Hàng mới phát giác Trương Tri đã mặc quần áo, còn là áo ngủ hoạt hình rất đáng yêu. Phía sau là hình thỏ trắng vểnh tai, để lộ ra hai cái răng cửa tươi cười làm hắn liên tưởng tới kẹo sữa Thỏ trắng[1].
[1] Có vẻ như là một loại kẹo sữa khá phổ biến ở TQ.
Hồi còn bé, hắn ăn nhiều kẹo sữa Thỏ trắng quá nên sâu răng, bị nha sĩ hung hăng nhổ mất hai cái. Từ đó về sau, cứ thấy thỏ trắng là hắn liền cảm thấy ê ẩm cả hàm.
Lần này cũng không ngoại lệ, hắn nhìn Trương Tri vừa đánh răng xong trở về, đằng trước áo ngủ vẫn là hình thỏ trắng, buồn bực che mặt: “Cậu không thể cởi quần áo ra sao?“
“A?“ Trương Tri khựng lại một chút rồi hưng phấn hỏi, “Cởi hết quần áo hả?“
Kiều Dĩ Hàng hận không thể nuốt lại câu nói vừa rồi: “Ý tôi là đổi áo ngủ khác.“
“Đổi bộ khác?“ Trong đầu Trương Tri hiện lên hình ảnh khiến người ta phun máu mũi, “Đồ ren hay đồ lưới?“ Sớm biết Kiều Dĩ Hàng thích kiểu này hắn đã không phải vất vả theo đuổi như vậy rồi.
Kiều Dĩ Hàng thản nhiên hồi đáp: “Không có thỏ trắng là được. Vừa nhìn đã cảm thấy đau răng.“
“…“ Trương Tri lặng lẽ cởi áo ngủ, vứt xuống giường. Dù gần đây Trương Tri không vận động nhiều lắm nhưng vóc người vẫn như trước, không khô quắt khô queo.
Kiều Dĩ Hàng liếc một cái.
Trương Tri thuận tay tắt đèn nằm xuống.
Bóng tối bao trùm tất cả, Kiều Dĩ Hàng nhất thời cảm thấy mệt mỏi, suy nghĩ trong óc đột nhiên mơ hồ. Giữa lúc mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy tay mình bị nắm rồi thân thể Trương Tri từ từ xích lại gần nhưng cảm giác mệt rã rời khiến hắn chẳng thèm so đo như ban ngày.
Hắn điều chỉnh tư thế rồi ngủ thiếp đi.
Một đêm không mộng.
Kiều Dĩ Hàng đang mơ mơ màng màng, cảm giác bên người trống trơn như thiếu mất gì, liền tỉnh lại. Hắn phát hiện chỗ Trương Tri nằm trống không. Cửa phòng ngủ khép chặt, tựa hồ như có thanh âm trong phòng khách.
Hắn thoáng cái liền tỉnh táo lại, rón rén đứng dậy, chậm rãi tiến về phía cửa.
Tới cạnh cửa, hắn chỉ nghe đến giọng Trương Tri từ bên kia truyền tới.
Phòng ngủ cách âm khá tốt nên hắn đành khẽ khàng đẩy cửa mở ra một khe nhỏ.
Nói thật, nếu là trước kia, Kiều Dĩ Hàng nhất định sẽ không tin bản thân lại phải đi nghe lén người khác ngay trong nhà mình nhưng giờ hắn chẳng những làm, còn làm rất chuyên nghiệp.
Từ khe hở, hắn thấy Trương Tri ngồi khoanh chân trên ghế sa lông nói chuyện điện thoại.
“Tốt, ta biết, ta sẽ xử lý.“
“Đây đã không phải lần đầu lùi ngày rồi. Lần trước ngươi cũng nói như vậy!“
“Hừ, nói nữa cũng vậy. Dù sao ta về nhà cũng khiến mọi người khó chịu mà thôi.“
“Được rồi, được rồi, đừng dong dài nữa. Còn nói nữa ngay cả chị dâu cũng không chịu nổi ngươi.“
Kiều Dĩ Hàng lúc này mới biết, người Trương Tri nói chuyện là Trương Thức Khiêm, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, xoay người định về giường lại đột nhiên nghe thấy tên mình.
“Kiều Kiều ngủ rồi.“
…
Ai là Kiều Kiều?
Kiều Dĩ Hàng bị biệt danh này làm nổi da gà, thiếu chút nữa lao ra chất vấn Trương Tri.
“Tốt rồi. Ta cảm giác hắn đã tiếp nhận. Ít nhất không chán ghét sự tồn tại của ta.“
Kiều Dĩ Hàng thầm nghĩ “Đây chỉ là cảm giác của mình ngươi thôi.“
Không biết có phải cảm ứng hay không, Trương Tri đột nhiên nhìn hướng phòng ngủ.
Kiều Dĩ Hàng đông cứng tại chỗ, căng thẳng tột độ.
Nếu không nhúc nhích chưa chắc Trương Tri đã nhìn ra cửa mở một khe hẹp, khả năng bị phát hiện thấp hơn đóng cửa lại nhiều.
Trương Tri quả nhiên không phát hiện, lại quay đầu đi.
Kiều Dĩ Hàng rất muốn tiếp tục nghe nhưng sợ bị phát hiện thì xấu mặt. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bảo trì hình tượng quan trọng hơn nên hắn lặng lẽ đóng cửa, về giường.
Trong phòng khách.
Trương Tri nói tới những tiến triển gần đây với Kiều Dĩ Hàng, không nhịn được kích động, nào là uống rượu ngủ chung giường, nào là đút nho trên xe, tất tần tật đều khai tuốt. Ngữ khí của hắn giống như đang khoe khoang hơn là thỉnh giáo.
Trương Thức Khiêm vừa nghe vừa cười sung sướng: “Vậy các ngươi đã làm đến bước cuối cùng chưa?“
Trương Tri sửng sốt: “Bước cuối cùng?“
“Chẳng nhẽ các ngươi theo trường phái Platonic[2]?“ Trương Thức Khiêm trong lòng thầm than, say rượu mà không biết nắm lấy cơ hội, thật sự là… Àizz!
[2] Tình yêu Platonic: loại tình yêu chỉ duy trì trên mặt tinh thần, không có chung đụng thể xác.
Trương Tri: “Không phải nói là từ từ hành động sao?“
“Từ từ hành động chứ không phải từ từ âm mưu a. Chậm rãi rồi thì phải hành động chứ.“ Trương Thức Khiêm tính toán hẳn phải mua vé bay ngay về nước chỉ đạo chứ cứ thế này thì không nên cơm cháo gì mất.
Trương Tri cẩn thận hỏi thăm: “Ý ngươi là, giờ hành động được rồi?“
“Cần tìm một cơ hội tốt nữa.“ Trương Thức Khiêm nói, “Tốt nhất là khiến cho mọi thứ đều như là tự nhiên phát sinh.“
Trương Tri ngẫm nghĩ: “Chuốc hắn say?“
“Tốt nhất chuốc hắn xuân dược luôn đi!“
“Thật sự có thứ này sao?“ Trương Tri hăng hái.
“Nếu thực có, nhớ đưa ta một phần.“ Trương Thức Khiêm hận không thể đóng gói bản thân, nhảy dù về nước, “Nhớ kỹ, động tác phải tự nhiên, đừng làm hắn xấu hổ, nếu không rất dễ đổ bể hết công sức trước đây.“
Trương Tri lặng lẽ ghi nhớ.
“A. Quan trọng là phải chọn thời cơ tốt.“
Trương Tri hỏi: “Thế nào là thời cơ tốt.“
“Tỷ như lúc hắn đang rất vui.“ Trương Thức Khiêm cẩn thận chỉ bảo, “Lúc có chuyện vui, tinh thần sảng khoái, thường sẽ rộng lượng hơn bình thường.“
Trương Tri thầm nghĩ, có lẽ hắn nên đi mua áo ngủ đại hôi lang.
“Ngươi cần phải hiểu, thợ săn quan trọng không phải ở chỗ làm bẫy tinh xảo cỡ nào, mà là săn được bao nhiêu thú. Mặc kệ các bước phía trước bỏ ra bao nhiêu công sức, không làm được tới cuối cùng thì tất cả đều uổng công.“ Trương Thức Khiêm dừng chút, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Ngươi đánh thắng được Kiều Dĩ Hàng không?“
Trương Tri sửng sốt: “Đánh? Sao lại muốn đánh?“
Trương Thức Khiêm cũng là vừa chợt nhớ ra, hai người đồng tính hẳn còn có vấn đề trên dưới. “Ngươi phải nhớ kỹ, nếu thực sự tiến triển đến bước cuối cùng, nhất định phải chủ động, tích cực chủ động! Tuyệt đối không thể để cho Kiều Dĩ Hàng xoay người!“ Con cháu Trương gia nhất định phải chiếm thế thượng phong nha!
Trương Tri tựa hồ nghe hiểu: “Còn gì nữa không?“
“Còn lại thì ngươi phải tùy cơ ứng biến.“ Trương Thức Khiêm cười khổ, “Thực ra ta chỉ có thể nói lý thuyết. Kết quả chân chính phải do ngươi tạo ra. Tóm lại, chúc ngươi mã đáo thành công, sớm ngày rước được lang quân như ý về.“
Trương Tri cau mày: “Mấy lời này sao nghe kỳ quặc vậy?“
Trương Thức Khiêm: “Ngươi nghĩ lúc ta biết ngươi thích Kiều Dĩ Hàng không cảm thấy kỳ quặc sao?“
Trương Tri không dám chất vấn nhiều, vội vã dập máy.
——
Chết cười với màn tâm sự tình yêu + giáo dục giới tính của hai anh em nhà này =))
Kẹo sữa hiệu Thỏ trắng hay là Đại Bạch Thỏ. Nghe tên không ngờ có loại kẹo này thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.