Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 31

Nhu Thiên Vũ

10/03/2016

Bởi vì trò chơi Dã Vọng online này cố gắng đạt thể nghiệm y như thật, nên vị giác, thị giác, thậm chí ngay đến cảm giác đau đều được mô phỏng như thật, trọng lượng cũng như thế.

Trọng lượng vật phẩm thông thường, như ly trà, cái bàn, bình hoa các loại không liên quan đến chiến đấu, hệ thống cũng giữ nguyên trọng lượng trong hiện thực. Mà vũ khí các loại, đều = 1/3 trong hiện thực.

Cho nên, dù là 1/3, cầm lấy cái chuôi cự kiếm này cũng có thể không thoải mái, Lôi Na Tư mặc dù có vóc dáng 1 thước 8, thoạt nhìn cũng thuộc dạng bình thường, thế nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân, cự kiếm như vậy dù cho là nam nhân cũng sẽ cho là phí sức, huống chi là một nữ nhi.

Mà ở vũ khí tương tự, đích xác có cự kiếm này, bởi vì vô cùng nặng và to, nên dường như thích hợp với chiến sĩ và cuồng chiến sĩ sử dụng, với kiếm sĩ mà nói cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.

Tử La Lan đối với loại vũ khí này cũng không có đặc biệt lưu tâm, hắn chỉ biết trong các thanh cự kiếm, có một bả kiếm là phi thường nổi danh.

Hắn đã quên tên thanh kiếm kia, nhưng hắn nhớ lai lịch của nó.

Đó là Nhật Nhĩ Man kiếm thần thoại nổi danh, vị anh hùng kia dùng thanh kiếm nọ đánh bại ‘Hải Ma Vương.’

Trong truyền thuyết, thanh kiếm này thuần túy vì chiến đấu mà sinh, sau cùng lại vì chiến đấu mà tiêu vong.

Đồng dạng, phụ trách chế tác vũ khí, thành viên tổ khai khá Khắc Lạp Khắc cũng đem kiếm này vào trong Dã Vọng online.

Đương nhiên, Tử La Lan cũng không cho là trong đội ngũ hơn cấp 50, ngoạn gia cầm thanh kiếm trong truyền thuyết.

Hắn chỉ là có chút ngạc nhiên, một nữ nhân sao có thể cầm một trọng kiếm như vậy, còn đem nó đeo trên lưng.

Rốt cuộc, bọn họ cũng tới đầu thông đạo cổ đại, ra khỏi 1 phiến cửa sắt mục nát, bọn họ thấy được bầu trời trong xanh.

Chứng kiến việc này, Tử La Lan mở to miệng ngạc nhiên, người của tổ phụ trách khai phá bản đồ thiết kế có phần quá lười biếng, chính là đem tràng thi đấu La Mã trực tiếp ra, mà trong trò chơi không cần lo lắng về diện tích.

Càng quá đáng hơn là, hắn thậm chí khán giả cũng đem đầy ra.

“Tràng thi đấu La Mã? chúng ta là xuyên qua đến cổ đại sao?” Ám Dạ Vị Ương sửng sốt kêu lên, ta nhớ kĩ đây là La Mã đi?”

“…Đích thật là trung tâm khu phố La Mã,” An Nặc khe khẽ nói, “hơn nữa cái này không gọi là thi đấu thể thao, gọi là đấu thú tràng.”

“Đấu thú tràng La Mã a…” Tử La Lan kinh ngạc ghé vào vai An Nặc nhìn tràng diện sôi động này.

Trường hợp như vậy rất dễ khiến cho người ta quên nơi này là trong trò chơi, mà là xuyên qua thời không du lịch, hắn hiện tại cũng minh bạch, vì sao đấu thú tràng cổ đại lại được hoan nghênh nhiệt liệt như vậy.

Cùng so sánh với đấu thú tràng cổ đại, cái này hiển nhiên tại trong trò chơi. Khu biểu diễn cực kì rộng, hình bầu dục, khán phòng chung quanh ngồi đầy người, phòng chừng đều là NPC, mà dựa theo quy mô đấu thú tràng La Mã cổ đại, có ít nhất 60 hàng chỗ ngồi, tầng tầng kỵ binh, mặt trước đương nhiên dành cho công dân có địa vị cao, hàng trên cùng là ghế vinh dự.

Căn cứ vào tư liệu đấu thú tràng La Mã cổ đại, độ dốc khán phòng gần 62%, quan sát rất tốt.

Thế nhưng hiện tại người quan sát nhiều lắm, chen chúc đông nghịt, Tử La Lan chỉ có thể từ trên chỗ ngồi để phân biệt thân phận bọn họ, đương nhiên, những điều này cũng không quan trọng, đối với ngoạn gia mà nói, những bối cảnh này chẳng qua chỉ là trong trò chơi, mà những tiếng hoan hô, chẳng qua là âm nhạc trong trò chơi — bọn họ có năng lực vĩnh viễn, không cần ăn cơm.

Từng ngoạn gia tại địa phương ấy đều có 1 loại cảm giác tràng thi đấu chân chính ( là y như thật ấy )

“…Sao mà nhiều như vậy…” Ám Dạ Vị Ương thì thào nói, yêu quái trước mặt bọn họ, chúng nó nhe nanh múa vuốt và hung hăng, nếu như nói Tử La Lan thấy vài thực vật đói khát trong thông đạo, thì tại trong đấu thú tràng quả thực là càng thêm đói, động vật ăn thịt đói gấp đôi, nhìn số lượng, chúng nó chiếm gần một nửa khu, Tử La Lan nhìn thoáng qua, ít nhất cũng trên cấp 50.

Không hề nghi ngờ, nếu như có người đem chân tiến lên phạm vi của khu quái, bọn chúng sẽ không chút do dự chạy tới đem người xé thành mảnh nhỏ.

Tử La Lan nhìn hình dạng điên loạn của chúng nó, nghi ngờ nếu như mình đến tình cảnh của chúng nó, quả thực cùng với chết không có gì khác biệt.

Chiếu theo tư liệu mà nói, đấu thú tràng dài 86 thước, ngắn 54 thước, sàn nhà bằng đá, không thể không nói hảo.

“Ta đã đọc qua lịch sử, đều là máu tanh…” Ám Dạ Vị Ương bỗng nói, “đây có thể hay không xem như là …Ác, thú vị ?”

“Ác, thú vị? Ngươi từ chỗ nào học được từ này?” Ôn Bá quay đầu hỏi Ám Dạ Vị Ương, người sau lè lưỡi, sau đó đối với quyển sách trong ngực mình nói: “Tiểu thư, giám định một chút những quái vật này.”

Quyển sách kia lại trưng dạng điệu kể công, chuẩn bị giám định.

Tử La Lan tỉ mỉ quan sát những quái vật này, chúng thoạt nhìn không mạnh, thế nhưng hiện tại bởi vì quá đói, có vẻ hơi vặn vẹo. Hắn có thể thấy Cửu Đầu Sư, Thực Nhân Điểu, Cự Thực Hũ Trùng, cùng một ít yêu quái không hơn.

Ngay sau đó hắn nghe được quyển sách kia giám định kết quả,

“Tên quái vật: Thực Nhân Điểu, cấp 78, tốc độ nhanh nhẹn, kỹ năng Thương Trì.

Tên quái vật: Tát Đa Lang, cấp 82, đa nghi giảo hoạt, có kỹ năng Lang Nhãn Thấu.

…”

Quyển sách kia hiếm thấy phân tích tỉ mỉ như vậy, thế nhưng nó còn không có nói cho tới khi nào xong thôi, Ám Dạ Vị Ương bỗng đem sách khép lại.

Mọi người đều nhìn về phía Ám Dạ Vị Ương.

Con mắt tử sắc của Ám Dạ Vị Ương nhìn quái hơn 70 cấp ở giữa khu: “Chúng ta căn bản đánh không lại chúng nó…”

“Tất cả là quái cấp cao, số lượng rất nhiều, đội ngũ chúng ta tiến vào khu đó nhất định là tự tìm đường chết.” Ôn Bá ở bên cạnh nhẹ nhàng nói, “chúng ta có lẽ nên dựa vào đường cũ ra ngoài đi.”

Cửa sắt phía sau bọn họ cũng không có đóng, có thể tùy thời đi ra ngoài, nếu như không ai làm chuyện ngu ngốc, bọn họ có thể toàn thân trở ra, sau đó trở lại di tích trên mặt đất tiếp tục luyện cấp.



Tử La Lan ghé vào trên vai An Nặc, cảm giác được cơ thể An Nặc thoáng cái căng thẳng. Hắn minh bạch ý tứ này, nếu có thể sử dụng kỹ năng ‘tuyết’, biết đâu mấy thứ này đối An Nặc mà nói hoàn toàn là không thành vấn đề ni.

Hắn còn nhớ rõ đợt Bạo Phong Tuyết kia trên thí luyện chi cầu, mang theo băng lãnh cùng khí tức bá đạo tinh thuần, đem vực sâu hắc ám biến thành thế giới lực lượng ngân bạch.

Vắng vẻ như thế, đáng sợ như thế cùng năng lực mỹ lệ như thế.

Bất quá lúc này, bọn họ nên bỏ đi, dù sao người nó cũng không có nắm chắc có thể đem nhiều yêu quái như vậy thoáng cái tiêu diệt. Tuy kinh nghiệm rất nhiều, nhưng bây giờ người nào đó cũng không có khả năng lấy được.

Ám Dạ Vị Ương cùng Ôn Bá đã suy nghĩ quay về thông đạo, quyển sách kia đang nói cửa ra chỗ nào.

“A, ta nghĩ cái địa phương này không tệ a,” Lôi Na Tư bỗng nhiên lên tiếng.

Nàng đi về phía trước từng bước một — đương nhiên còn chưa có tiến vào khu vực quái.

Tóc quăn hắc sắc tại ánh dương quan chiếu rọi xuống tản ra một loại khí tức lạnh nhạt, cùng giọng điệu của nàng tuyệt không hòa hợp.

“Lôi Na Tư?” Kỵ Sĩ Chi Huyết kêu tên nàng, chỉ là nàng không có quay đầu lại.

Trên đấu thú tràng này đều là tế sa (cát nhỏ mịn), cho nên khi gió thổi qua thì có vị tang thương, gió cát rơi xuống áo choàng Lôi Na Tư, vóc người Lôi Na Tư thật đúng là khỏe mạnh.

Nàng mặc y phục bạch sắc, đây là phục trang chức nghiệp kiếm sĩ, y phục gọn gàng nữ tính càng lộ ra nét gợi cảm, cổ áo thẳng đứng, kéo dài đến ngực rồi chia làm 3, không có tay, quần soóc bạch sắc.

“Từ y phục chức nghiệp có thể thấy được cấp số sao?” Ám Dạ Vị Ương lập tức hỏi quyển sách kia.

“Trong cơ sở dữ liệu của ta không có cái này..” quyển sách kia lắp bắp giải thích, xem ra nó cũng hiểu được Lôi Na Tư tuyệt không đơn giản.

“Ta đi thanh toán tràng trận.” Lôi Na Tư nói ngắn gọn, “ta cuối cùng không thể tay không mà quay về a.”

Nàng chạm rãi đi vào, đem cự kiếm kia còn đang tại trên lưng.

“Hành trang chức nghiệp kiếm sĩ thế nào là cái dạng này?” Ám Dạ Vị Ương kinh ngạc nói.

“Kiếm sĩ chỉ là rèn luyện kỹ năng dùng kiếm, bọn họ giống như nhau, cho là tự do hành động, cũng không cần chờ sự bảo hộ của người nào.” Kỵ Sĩ Chi Huyết bỗng nhiên lên tiếng, “cho nên đối với Lôi Na Tư mà nói, như vậy là đủ rồi.”

Lôi Na Tư đi vào khu quái, sắc mặt tối đen, từ góc độ của Tử La Lan có thể nhìn thấy biểu tình của nàng.

Cái loại biểu tình này cùng ban nãy như nhau, mang theo một ít trêu tức cùng tùy tiện, thế nhưng tại trước mặt một đám quái vật nhe nanh múa vuốt, có thể duy trì biểu tình như vậy thật đúng là không tệ, càng tôn lên tư thế hiên ngang oai hùng của nàng.

Nàng đứng ở đó, những quái vật tựa như dân đói nhìn thấy được đồ ăn, vội đánh về phía Lôi Na Tư — như thế có thể lý giải, dù sao cũng vì đói mà thôi.

NPC xung quanh bộc phát ra tiếng thét — hiệu quả làm giống y như thật.

Lôi Na Tư đứng ở nơi đó, sợi tóc bị gió lướt qua nhẹ nhàng di chuyển, tay nàng giơ lên, trên ngón tay xuất hiện chú hiệu hắc sắc, chữ nhè nhẹ hiện lên trong không khí, đồng thời chậm rãi di động.

Biểu tình của nàng thoạt nhìn như tràng trận vô vị, trong nháy mắt lúc quái vật đánh tới, xung quanh Lôi Na Tư xuất hiện 8 thanh kiếm ngân sắc (bạc)

Loại kiếm này không giống với kiếm thông thường, nó chẳng qua là có hình dạng giống kiếm, trên thực tế là một loại công kích ma pháp.

Kiếm Luân Vũ — Tử La Lan biết tên gọi kỹ năng này, cũng biết kỹ năng này phải là kiếm sĩ trên cấp 80 mới dùng được.

“Tiểu thư! lập tức tính toán thương tổn một chút!” Tử La Lan quay đầu hướng quyển sách trong lòng Ám Dạ Vị Ương nói.

“Ngươi bảo ta tính, là ta tính sao?” quyển sách kia nói với khẩu khí bất mãn.

“Nếu như ngươi không có lợi gì, ta nghĩ, cho dù là ném đến khu vực quái vật cũng không có gì hệ trọng.” An Nặc quay đầu ôn nhu nói.

“Đe dọa! đây tuyệt đối là đe dọa!” Hắn nói, còn không cam lòng vẫy vẫy trang sách của mình.

“Đe dọa chung quy so với mưu sát tốt hơn nhiều.” An Nặc nói.

“Thế giới này thật là điên!” quyển sách kia oán giận nói, sau đó cầm trang sách nhắm ngay Lôi Na Tư, “được rồi, ta tính toán thương tổn một chút.”

Hình dạng 8 thanh kiếm kia quay chung quanh Lôi Na Tư, hình thành 1 loại vòng bảo hộ.

Vài con quái đầu tiên xông lên, thoáng cái đã bị Lôi Na Tư trảm chết, ngay cả giãy dụa một chút cũng không kịp.

Cùng Lôi Na Tư trong đội ngũ, kinh nghiệm mọi người ngay lập tức lại tiến nhanh về phía trước.

“Còn chưa có tính toán ra sao?” Tử La Lan còn hướng quyển sách kia la lên.

“Còn chưa có! Cái này là cần thời gian! Ngươi cho là số liệu bình thường sao!” quyển sách kia ngay tức khắc rống trở lại, nhìn ra được, nó cũng rất lo lắng.

Lôi Na Tư đứng ở nơi đó, ôm song chưởng. Vóc dáng nữ tính, có chút thiên hướng trung tính hóa, tuy dáng người không tệ, thế nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác một loại tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.

Những cây kiêm quay quanh nàng, càng lúc càng nhanh, mà những quái vật kia tuyệt không dám lên trước, đã từng có tấm gương không phải sao?



Những thanh kiếm đang quay quanh bỗng nhiên hướng đi 8 phương xông ra ngoài, rơi vào trong đống quái, tựa như đoàn người bị dội acid sunphurit, thoáng cái hét ầm lên.

Tiếng kêu xung quanh của khán giả càng ngày càng cao, cơ hồ đem màng tai phá vỡ, mũi kiếm đến đâu, huyết rơi đến đó, tựa như đóa hoa yêu dị bung ra, sau đó tàn lụi.

Tựa như đấu tranh phát sinh thời cổ đại, như nhau.

Loại đánh nhau cùng ẩu đả tàn khốc này, dù sao cũng mang đến khoái cảm dã man cho một ít người nguyên thủy.

Những quái vật này hoàn toàn không có mang hình dạng quái cao cấp, chúng nó không có sức lực, chỉ có thể mặc cho Lôi Na Tư tàn sát.

Tử La Lan thấy huyết chúng nó rơi vào cát tại đấu tràng, bị hấp thu nhanh chóng, hắn bỗng nhiên nghĩ, những huyết kia có phải hay không … ấm áp?

Hắn bị cái ỹ nghĩ của mình làm hoảng sợ, ở đây, chính là trong trò chơi a, loại giết chóc này trên căn bản không có gì sai…

Có lẽ bởi vì… tốc độ Lôi Na Tư quá nhanh, những quái vật này căn bản không kịp phản ứng đã bị chém giết.

Kinh nghiệm mọi người dâng lên cực nhanh, lúc này Kỵ Sĩ Chi Huyết thình lình giải tán đội ngũ.

“Làm sao vậy?” Ôn Bá kêu lên.

“Không thể ăn thêm kinh nghiệm, bằng không đi không được Hoa Đô di tích.” Kỵ Sĩ Chi Huyết thản nhiên nói.

Tại khán đài, tiếng hoan hô nhiệt liệt, trong đấu trường, lại một mãnh an tĩnh.

Chiến đấu đã kết thúc.

“Tính ra thương tổn chưa?” Tử La Lan hỏi quyển sách.

“Thời gian không đủ… đã đánh xong.” quyển sách kia nhỏ giọng nói “cái này là công kích ma pháp, cũng không có công kích vật lý.”

“Ma pháp? Kiếm sĩ ma pháp sao?” Ám Dạ Vị Ương hiếu kì hỏi.

“Đương nhiên, chức nghiệp nào mà không có ma pháp, chẳng qua là sử dụng khác nhau mà thôi.” Ôn Bá nói.

Lôi Na Tư đã hơn cấp 80, Tử La Lan nghĩ trong lòng, cho nên — nàng tới nơi này làm gì?

“Đã xong, An Nặc, lên đây” Lôi Na Tư xoay người, trầm mặt nhìn An Nặc nói.

“Cái gì? Đây là có chuyện gì?” Kỵ Sĩ Chi Huyết đứng lên, trừng mắt nhin Lôi Na Tư.

Xung quanh Lôi Na Tư là một ít thi thể quái vật, hệ thống một hồi sẽ thanh lý toàn bộ, trong trò chơi luôn luôn không cần lo lắng vấn đề môi trường.

Khu vực này thoạt nhìn có phần mất trật tự, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng tới phong cách của Lôi Na Tư.

“Ta tuyệt không thích cùng hắc sắc giả diện là địch, thế nhưng nhân tình chính là nhân tình, luôn luôn phải hoàn.” Lôi Na Tư thở dài nói, “hiện tại đã dọn sạch tràng trận, An Nặc, chúng ta có thể bắt đầu quyết đấu, “sau khi nàng nói xong, đồng hồ đeo tay của An Nặc thu được tin tức:

Ngoạn gia Lôi Na Tư hướng ngài gởi lời quyết đấu.

“Đây là vì sao?” Kỵ Sĩ Chi Huyết trầm giọng hỏi.

Lôi Na Tư lộ ra một dáng cười có lỗi: “7 năm trước, lúc ta mới vừa vào trò chơi, có người giúp ta rất nhiều, gần đây hắn vừa login, nói có người mạc danh kì diệu giết hắn.” nàng nhún vai, “cho nên ta cũng phải mạc danh kì diệu cùng An Nặc rất dễ nhìn này quyết đấu, tựa như ngươi nói ‘hoàn nhân tình là khó khăn nhất’.”

“Không được,” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói.

“Hiện tại cũng không phải do ngươi,” Lôi Na Tư cười rộ lên, “ta biết ngươi muốn tiến vào Hoa Đô di tích, xem, hiện tại kinh nghiệm đã đủ, coi như ngươi nợ ta một cái nhân tình.”

Nàng không nhanh không chậm nói: “Đương nhiên, nếu như ngươi nhất định phải ngăn cản, ta có thể ngay cả ngươi cũng giết — ta nghĩ ngươi cũng không hi vọng luyện cấp lần nữa đi?”

Kỵ Sĩ Chi Huyết còn muốn phản bác lại, nhưng An Nặc đè lại bờ vai của hắn: “Ta tiếp nhận quyết đấu.”

Lôi Na Tư cười rộ lên: “Đúng nha, chúng ta nên đem chuyện này giải quyết.”

“Nếu như ngươi giết An Nặc một lần, ta sẽ giết ngươi mười lần.” Kỵ Sĩ Chi Huyết bỗng nhiên nói.

Dáng tươi cười trên mặt Lôi Na Tư biến mất, cuối cùng nàng nhàn nhạt nói: “Đây cũng là không còn cách nào.”

An Nặc đứng lên, đem Tử La Lan từ trên vai ném tới trong lòng Kỵ Sĩ Chi Huyết, nhảy vào khu đấu tràng.

“An Nặc!” Tử La Lan trong lòng Kỵ Sĩ Chi Huyết kêu lên, An Nặc quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục đưa lưng về phía hắn.

Cho dù không cần nghĩ cũng biết! Nhất định hắc sắc giả diện bị giết ngày hôm kia, tìm một kiếm sĩ lợi hại như thế đến cùng An Nặc quyết đấu.

“Được rồi, chúng ta một lần nữa bắt đầu giới thiệu đi, kia lễ nghi nên làm như thế nào nhỉ?” Lôi Na Tư mỉm cười nhìn nam nhân tóc vàng khôi ngô trước mặt.

“Hình như trước tiên là báo danh đi?” Lôi Na Tư nhẹ nhàng nói, dáng tươi cười của nàng đặc biệt có khí phách, “tuy vừa rồi đã báo tên qua, nhưng còn giống như là phải làm lần nữa.”

“Ta là Lôi Na Tư, danh xưng ‘Kiếm Thánh’, rất nhiều người gọi ta như vậy. Ta từ lý tưởng đại lục đến, cấp 215.” Lôi Na Tư cười cười, “ngươi đã không cần sủng vật, ta đây cũng không dùng.” (Yu Ming: không nhầm đâu, là 215 cấp đó, ‘liǎng bǎi shí wǔ’ = 215. Ta thật ức, An Nặc 5x đấu với 21x, không công bằng huhuhu.)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook