Chương 71
Nhu Thiên Vũ
10/03/2016
Tử La Lan tỉnh lại trong lòng An Nặc, mất một lúc mới khôi phục ý thức, thân thể lập tức truyền đến một cảm giác đau nhức.
Hắn giật giật đầu ngón tay, bất kể thế nào ngón tay cũng còn có thể đáp lại, bằng không Tử La Lan sẽ cho là mình bị An Nặc hủy đi rồi.
Hắn trừng con mắt, sau đó thở dài một hơi, hắn vô phương từ loại thể lực này cảm thấy khoái cảm ‘dục tiên dục tử’, khoái cảm cũng theo thống khổ tiêu tan thành mây khói.
Bất quá Kiêu Ngạo nói lần đầu tiên là như vậy, về sau thì tốt rồi … (Yu Ming: Kiêu Ngạo dạy hư La Lan a =,=!!)
Tử La Lan nghĩ đến cái từ ‘về sau’ này, mặt liền đỏ lên, cúi đầu kéo chăn che nửa khuôn mặt.
Tử La Lan vô lực nằm ở trên giường, cái loại đau đớn này thực sự không thể dễ dàng quên như vậy được.
Hắn muốn đổi tư thế, nhưng lại phát hiện mình bị An Nặc ôm vào trong ngực, sống lưng dán vào ngực An Nặc.
Hắn không yên giật giật cơ thể, tay của nam nhân đằng sau thoáng cái ôm lấy thắt lưng hắn.
“Sao vậy?” thanh âm lười biếng của nam nhân vừa tỉnh dậy ở phía sau vang lên.
An Nặc có thể cảm giác được thân thể mềm mại thoáng cái buộc chặt, sau đó thu được ánh mắt có chút cảnh giác mà bất an của Tử La Lan.
Lẽ nào biểu hiện của ta cho tới nay đều rất khủng bố sao, An Nặc bất an nghĩ, vì cái gì Tử La Lan hiện tại nhìn ta giống như nhìn 1 phần tử khủng bố vậy?
Y hôn hôn tóc Tử La Lan, tận lực phát ra thanh âm hết sức ôn nhu: “Làm sao vậy?”
“Cơ thể của ta rất … đau,” Tử La Lan mở ra khuôn mặt nhăn thành một đoàn, muốn nói rõ An Nặc đêm qua đối với hắn dã man thế nào.
An Nặc ủy khuất khủng khiếp, cảm thấy thể năng của Tử La Lan thật sự quá kém. Máy tính quả nhiên không phải là thứ gì tốt a, dễ dàng khiến người ta ỷ vào ở nhà mà không rèn luyện.
Tử La Lan ủy khuất xoay người, oa trong lòng ngực An Nặc, ở trên gáy hắn là một vài vết tích hồng sắc mập mờ, khiến hắn càng hấp dẫn người.
Lông mi thật dài hạ xuống 1 vòng. An Nặc khống chế dục vọng của mình, rất kềm chế nói: “Ta đi lấy cho người chút đồ ăn.”
Tử La Lan trong lòng An Nặc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó có chút mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại.
An Nặc nhanh nhạy đứng lên, tiếp đó phủ cái áo sơ mi bạch sắc, y mới vừa làm xong thì ngoài cửa truyền đến thanh âm.
Y đi tới cửa sổ, thấy Kiêu Ngạo ở ngoài cửa sổ làm 1 cái động tác tay “thỉnh mở cửa sổ”.
An Nặc lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm suy yếu của người trên giường vang lên: “Bên ngoài có người sao?”
An Nặc quay đầu cười cười, chìa tay đem rèm cửa kéo lại: “Không có ai, ngươi chờ một chút, ta đem đồ ăn đến cho ngươi.” Sau đó rời khỏi gian phòng.
Tử La Lan có chút hoài nghi nhìn rèm cửa, tuy rất muốn xuống giường xem, thế nhưng thân thể hiện tại quả thật đau nhức vô vùng, không giống thân thể mình, vì vậy quên đi lòng hiếu kì, kiên trì chờ An Nặc đem đồ ăn lên. Dù sao, đêm qua vận động kịch liệt như thế này cả đời hắn cũng chưa từng trải qua một lần.
Tử La Lan nguyên tưởng rằng An Nặc là từ nhà bếp tùy tiện cầm vài món ăn, không nghĩ tới sau khi mở mắt thì cảm giác được hương vị hấp dẫn, cư nhiên là món ngon — Nhục mạt ma cô thang (canh thịt nấm)
Lúc mình còn làm một con thỏ, có thể nói là lúc làm sủng vật cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế này.
Một người hiện tại bị thương rất nghiêm trọng, người tạo nên thảm kịch này hẳn là bồi thường gì gì đó, Tử La Lan tự nói với chính mình, đồng thời ngăn cản lương tâm bất an.
“… Ngon lắm, là ngươi nấu sao?” Tử La Lan có chút kinh ngạc nhìn An Nặc.
Lần nữa thổi một muỗng đặt vào bên miệng Tử La Lan: “Lúc ở Anh Quốc, ta tự nấu cho chính mình ăn.”
“Thực sự rất ngon …” Tử La Lan tán thưởng từ trong thâm tâm.
An Nặc dịu dàng cười: “Cám ơn, ngươi sau này có thể ăn hằng ngày.”
Tử La Lan tiếp tục im lặng, ngoan ngoãn ăn canh.
Chờ đến lúc ăn xong, thì có cảm giác buồn ngủ, Tử La Lan cảm thấy mi mắt trên dưới oánh nhau, lần nữa cọ về ổ chăn.
Hắn dùng chăn bao xung quanh mình. Mặc dù hắn dễ bị mất ngủ khi đang ở một địa phương xa lạ, dĩ nhiên,lúc ở trong phòng mình, với đống dây điện có thể tùy thời bò lên giường, hắn cũng vô phương ngủ thoải mái. Thế nhưng ở trong phòng An Nặc, trên giường An Nặc, cư nhiên có loại tâm an không tồn tại.
Hắn khoan khoái thở dài, chui đầu ra nhìn An Nặc: “Ngươi không hề ngủ một chút nào sao?”
An Nặc từ trên ghế đứng lên, nằm bên cạnh Tử La Lan, vươn tay vào chăn ôm Tử La Lan vào trong ngực: “Ta cùng ngươi ngủ, ngươi có thể ngủ một chút nữa, buổi tối ta sẽ trở về làm đồ ăn cho ngươi.”
“Ngươi muốn đi ra ngoài sao?” Tử La Lan hỏi.
“Ta muốn đi tìm người có năng lực địa, là Vi Lan Thái lần trước chúng ta gặp, sau đó chúng ta sẽ đi khiêu chiến trạm cuối.” An Nặc ôn nhu nói, “ngươi ở chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi thì tốt rồi.” Sau đó có chút bất an đứng trước cửa sổ nhìn một chút, hi vọng tên ngốc ngoài cửa sổ không quấy rầy Tử La Lan nghỉ ngơi.
“Một mình ngươi sao? Ta cũng đi nữa.” Tử La Lan bất an nói.
“Không sao, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi,” An Nặc cúi đầu dịu dàng hôn lên trán Tử La Lan.
Quả thực hiện tại Tử La Lan không có sức vào thế giới kia cầm lưỡi hái chém tới.
Thẳng thắn nghe lời An Nặc, nhắm mắt lại ngủ.
An Nặc vẫn ôm hắn, chờ hô hấp của hắn chậm lại, mới đem hắn chậm rãi đặt lên giường, sau đó cúi đầu hôn môi hắn 1 cái.
Hắn thoạt nhìn mệt thảm, bất quá đây cũng không có biện pháp, cho dù là An Nặc, cũng đã lâu chưa từng dung túng mình như thế.
Y nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cửa sổ, nhìn Kiêu Ngạo ngoài cửa sổ hướng về phía mình lộ ra 1 vẻ mặt ủy khuất.
Y hướng về Kiêu Ngạo làm 1 động tác tay, ý bảo y muốn cùng hắn đến chỗ khác nói chuyện, Kiêu Ngạo thật cao hứng tiếp nhận.
An Nặc thở dài buồng rèm cửa xuống, không có Kiêu Ngạo kia ở đây, Tử La Lan nhất định có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.,
Nghĩ tới đây, y xoay ngươi đi ra khỏi phòng, khe khẽ mở cửa. Tuy Anna cùng mình được xem là đối lập, thế nhưng bây giờ chưa đến nỗi làm gì đó với Tử La Lan, để La Lan ở chỗ này so với công ty an toàn hơn.
Kiêu Ngạo ở dưới lầu chờ An Nặc, thấy An Nặc đi ra thì hướng về y vẫy vẫy tay.
“Tử La Lan đáng thương, hắn nhất định đã bị ngươi khi dễ thê thảm,” Kiêu Ngạo thở dài nói, “Khư khư gặp gỡ một người không có ôn nhu như vậy.”
An Nặc lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi ngồi vào trong xe, Kiêu Ngạo cũng dùng tốc độ mau lẹ ngồi vào.
“Hôm qua ta nghe Lily tư nói, là nàng đưa Tử La Lan về,” Kiêu Ngạo nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Nặc nói, “nàng còn nói, nàng với Tử La Lan nói nhiều chuyện, để hắn đừng khẩn trương…”
“Câm miệng,” An Nặc giống như khối băng đập lên người Kiêu Ngạo, Kiêu Ngạo cười cười, sau đó thư thái ngồi ở trên xe, “chúng ta hiện tại làm gì?”
“Ta muốn đi tìm Vi Lan Thái, hắn là người có năng lực địa.” An Nặc nói.
“Năng lực địa? thật là tin tốt …” Kiêu Ngạo nhíu mày, “Vi Lan … ta dường như đã từng nghe qua ở nào nào a.”
“Ngươi biết?”
“Hình như lúc trước trên diễn đàn nháo rất hung, nghe nói là về vấn đề tình cảm,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai, “Lôi Na Tư cũng từng đề cập qua, về sau giống như thăng cấp thành mâu thuẫn bang phái đi.”
“… Ngươi muốn vào Dã Vọng ol không?” An Nặc đột nhiên hỏi Kiêu Ngạo.
“A, ngươi muốn vào Dã Vọng tìm người có năng lực địa, ta đương nhiên đi cùng.” Kiêu Ngạo nhún nhún vai nói, “dù sao hiện tại chúng ta ở trên cùng 1 chiếc thuyền nha.”
“Không được dùng từ ‘chúng ta’, ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.” An Nặc cau cau mày.
“Được rồi được rồi,” Kiêu Ngạo ở nơi này nói, “dù sao cũng là cùng một mục đích.”
“Tạp Thác Nhĩ là người của chính phủ sao?” An Nặc đột nhiên hỏi.
Kiêu Ngạo sửng sốt một cái, liền lộ ra một cái dáng tươi cười: “Đúng vậy, bất quá xin đừng lo lắng, An Nặc thiếu gia, chuyện này Tạp Lạc Tư sẽ làm tốt.”
“Tạp Lạc Tư … rốt cuộc là đang làm gì?”
Kiêu Ngạo thư thái nằm dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói: “Tạp Lạc Tư nguyên bản là ngươi trong viện nghiên cứu kia, chuyên nghiên cứu con chíp có trí tuệ tâm tư của con người, nếu có một ngày tìm ra được phương pháp thì có thể khống chế toàn bộ hệ thống của cao ốc, ngươi có thể tưởng tượng được không?”
Kiêu Ngạo nhún nhún vai, tiếp tục lấy giọng điệu thoải mái nói: “Khống chế toàn bộ máy tính trong cao ốc, muốn đóng thì đóng, muốn mở thì mở, trong máy giám sát, nó muốn nhìn cái gì thì nhìn cái đó, toàn bộ người trong cao ốc, tựa như con chuột nhốt trong lồng…”
An Nặc nhíu nhíu mày, hiển nhiên không thích ví dụ của Kiêu Ngạo.
“Cho nên cuối cùng viện nghiên cứu đình chỉ nghiên cứu của Tạp Lạc Tư, nhưng Tạp Lạc Tư chính là muốn làm một lần, lần này hắn đem tâm phiến gắn vào 1 máy tính, đồng thời đóng lại hệ thống.” Kiêu Ngạo nói, “bất quá, cái đài này so với cái trước nghiêm trọng hơn, hơn nữa còn có chứng u buồn nghiêm trọng — Tử La Lan đáng thương phải ở cùng cái máy tính kia.”
“Nguyên lai tất cả là do Tạp Lạc Tư …” An Nặc có chút suy nghĩ rồi nói.
“Nhưng, An Nặc,” cặp mắt hồng sắt nhìn An Nặc, “lợi ích hắn kiếm cho Thương Chi Lan Môn nhiều hơn phiền phức hắn mang đến, hơn nữa, hắn cũng là thành viên trong thế giới ngầm.”
“Ta giống như đang bất lợi đối với hắn sao?” An Nặc nheo lại con mắt nói.
“Phi thường … giống,” Kiêu Ngạo dè dặt nói, “nhưng ta còn muốn nói với ngươi, “Tạp Lạc Tư là thành viên trọng yếu của Thương Chi Lan Môn, chí ít trước khi Dã Vọng ol kết thúc, ngươi không thể làm gì hắn.”
“Đương nhiên,” An Nặc lạnh lùng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Kiêu Ngạo thở dài một hơi, An Nặc cùng Lily tư đúng là huynh muội, bọn họ là người khó sống chung.
Hắn giật giật đầu ngón tay, bất kể thế nào ngón tay cũng còn có thể đáp lại, bằng không Tử La Lan sẽ cho là mình bị An Nặc hủy đi rồi.
Hắn trừng con mắt, sau đó thở dài một hơi, hắn vô phương từ loại thể lực này cảm thấy khoái cảm ‘dục tiên dục tử’, khoái cảm cũng theo thống khổ tiêu tan thành mây khói.
Bất quá Kiêu Ngạo nói lần đầu tiên là như vậy, về sau thì tốt rồi … (Yu Ming: Kiêu Ngạo dạy hư La Lan a =,=!!)
Tử La Lan nghĩ đến cái từ ‘về sau’ này, mặt liền đỏ lên, cúi đầu kéo chăn che nửa khuôn mặt.
Tử La Lan vô lực nằm ở trên giường, cái loại đau đớn này thực sự không thể dễ dàng quên như vậy được.
Hắn muốn đổi tư thế, nhưng lại phát hiện mình bị An Nặc ôm vào trong ngực, sống lưng dán vào ngực An Nặc.
Hắn không yên giật giật cơ thể, tay của nam nhân đằng sau thoáng cái ôm lấy thắt lưng hắn.
“Sao vậy?” thanh âm lười biếng của nam nhân vừa tỉnh dậy ở phía sau vang lên.
An Nặc có thể cảm giác được thân thể mềm mại thoáng cái buộc chặt, sau đó thu được ánh mắt có chút cảnh giác mà bất an của Tử La Lan.
Lẽ nào biểu hiện của ta cho tới nay đều rất khủng bố sao, An Nặc bất an nghĩ, vì cái gì Tử La Lan hiện tại nhìn ta giống như nhìn 1 phần tử khủng bố vậy?
Y hôn hôn tóc Tử La Lan, tận lực phát ra thanh âm hết sức ôn nhu: “Làm sao vậy?”
“Cơ thể của ta rất … đau,” Tử La Lan mở ra khuôn mặt nhăn thành một đoàn, muốn nói rõ An Nặc đêm qua đối với hắn dã man thế nào.
An Nặc ủy khuất khủng khiếp, cảm thấy thể năng của Tử La Lan thật sự quá kém. Máy tính quả nhiên không phải là thứ gì tốt a, dễ dàng khiến người ta ỷ vào ở nhà mà không rèn luyện.
Tử La Lan ủy khuất xoay người, oa trong lòng ngực An Nặc, ở trên gáy hắn là một vài vết tích hồng sắc mập mờ, khiến hắn càng hấp dẫn người.
Lông mi thật dài hạ xuống 1 vòng. An Nặc khống chế dục vọng của mình, rất kềm chế nói: “Ta đi lấy cho người chút đồ ăn.”
Tử La Lan trong lòng An Nặc ngoan ngoãn gật đầu, sau đó có chút mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại.
An Nặc nhanh nhạy đứng lên, tiếp đó phủ cái áo sơ mi bạch sắc, y mới vừa làm xong thì ngoài cửa truyền đến thanh âm.
Y đi tới cửa sổ, thấy Kiêu Ngạo ở ngoài cửa sổ làm 1 cái động tác tay “thỉnh mở cửa sổ”.
An Nặc lạnh lùng nhìn hắn, thanh âm suy yếu của người trên giường vang lên: “Bên ngoài có người sao?”
An Nặc quay đầu cười cười, chìa tay đem rèm cửa kéo lại: “Không có ai, ngươi chờ một chút, ta đem đồ ăn đến cho ngươi.” Sau đó rời khỏi gian phòng.
Tử La Lan có chút hoài nghi nhìn rèm cửa, tuy rất muốn xuống giường xem, thế nhưng thân thể hiện tại quả thật đau nhức vô vùng, không giống thân thể mình, vì vậy quên đi lòng hiếu kì, kiên trì chờ An Nặc đem đồ ăn lên. Dù sao, đêm qua vận động kịch liệt như thế này cả đời hắn cũng chưa từng trải qua một lần.
Tử La Lan nguyên tưởng rằng An Nặc là từ nhà bếp tùy tiện cầm vài món ăn, không nghĩ tới sau khi mở mắt thì cảm giác được hương vị hấp dẫn, cư nhiên là món ngon — Nhục mạt ma cô thang (canh thịt nấm)
Lúc mình còn làm một con thỏ, có thể nói là lúc làm sủng vật cũng chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế này.
Một người hiện tại bị thương rất nghiêm trọng, người tạo nên thảm kịch này hẳn là bồi thường gì gì đó, Tử La Lan tự nói với chính mình, đồng thời ngăn cản lương tâm bất an.
“… Ngon lắm, là ngươi nấu sao?” Tử La Lan có chút kinh ngạc nhìn An Nặc.
Lần nữa thổi một muỗng đặt vào bên miệng Tử La Lan: “Lúc ở Anh Quốc, ta tự nấu cho chính mình ăn.”
“Thực sự rất ngon …” Tử La Lan tán thưởng từ trong thâm tâm.
An Nặc dịu dàng cười: “Cám ơn, ngươi sau này có thể ăn hằng ngày.”
Tử La Lan tiếp tục im lặng, ngoan ngoãn ăn canh.
Chờ đến lúc ăn xong, thì có cảm giác buồn ngủ, Tử La Lan cảm thấy mi mắt trên dưới oánh nhau, lần nữa cọ về ổ chăn.
Hắn dùng chăn bao xung quanh mình. Mặc dù hắn dễ bị mất ngủ khi đang ở một địa phương xa lạ, dĩ nhiên,lúc ở trong phòng mình, với đống dây điện có thể tùy thời bò lên giường, hắn cũng vô phương ngủ thoải mái. Thế nhưng ở trong phòng An Nặc, trên giường An Nặc, cư nhiên có loại tâm an không tồn tại.
Hắn khoan khoái thở dài, chui đầu ra nhìn An Nặc: “Ngươi không hề ngủ một chút nào sao?”
An Nặc từ trên ghế đứng lên, nằm bên cạnh Tử La Lan, vươn tay vào chăn ôm Tử La Lan vào trong ngực: “Ta cùng ngươi ngủ, ngươi có thể ngủ một chút nữa, buổi tối ta sẽ trở về làm đồ ăn cho ngươi.”
“Ngươi muốn đi ra ngoài sao?” Tử La Lan hỏi.
“Ta muốn đi tìm người có năng lực địa, là Vi Lan Thái lần trước chúng ta gặp, sau đó chúng ta sẽ đi khiêu chiến trạm cuối.” An Nặc ôn nhu nói, “ngươi ở chỗ này hảo hảo nghỉ ngơi thì tốt rồi.” Sau đó có chút bất an đứng trước cửa sổ nhìn một chút, hi vọng tên ngốc ngoài cửa sổ không quấy rầy Tử La Lan nghỉ ngơi.
“Một mình ngươi sao? Ta cũng đi nữa.” Tử La Lan bất an nói.
“Không sao, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi,” An Nặc cúi đầu dịu dàng hôn lên trán Tử La Lan.
Quả thực hiện tại Tử La Lan không có sức vào thế giới kia cầm lưỡi hái chém tới.
Thẳng thắn nghe lời An Nặc, nhắm mắt lại ngủ.
An Nặc vẫn ôm hắn, chờ hô hấp của hắn chậm lại, mới đem hắn chậm rãi đặt lên giường, sau đó cúi đầu hôn môi hắn 1 cái.
Hắn thoạt nhìn mệt thảm, bất quá đây cũng không có biện pháp, cho dù là An Nặc, cũng đã lâu chưa từng dung túng mình như thế.
Y nhẹ nhàng tiêu sái đến bên cửa sổ, nhìn Kiêu Ngạo ngoài cửa sổ hướng về phía mình lộ ra 1 vẻ mặt ủy khuất.
Y hướng về Kiêu Ngạo làm 1 động tác tay, ý bảo y muốn cùng hắn đến chỗ khác nói chuyện, Kiêu Ngạo thật cao hứng tiếp nhận.
An Nặc thở dài buồng rèm cửa xuống, không có Kiêu Ngạo kia ở đây, Tử La Lan nhất định có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút.,
Nghĩ tới đây, y xoay ngươi đi ra khỏi phòng, khe khẽ mở cửa. Tuy Anna cùng mình được xem là đối lập, thế nhưng bây giờ chưa đến nỗi làm gì đó với Tử La Lan, để La Lan ở chỗ này so với công ty an toàn hơn.
Kiêu Ngạo ở dưới lầu chờ An Nặc, thấy An Nặc đi ra thì hướng về y vẫy vẫy tay.
“Tử La Lan đáng thương, hắn nhất định đã bị ngươi khi dễ thê thảm,” Kiêu Ngạo thở dài nói, “Khư khư gặp gỡ một người không có ôn nhu như vậy.”
An Nặc lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi ngồi vào trong xe, Kiêu Ngạo cũng dùng tốc độ mau lẹ ngồi vào.
“Hôm qua ta nghe Lily tư nói, là nàng đưa Tử La Lan về,” Kiêu Ngạo nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Nặc nói, “nàng còn nói, nàng với Tử La Lan nói nhiều chuyện, để hắn đừng khẩn trương…”
“Câm miệng,” An Nặc giống như khối băng đập lên người Kiêu Ngạo, Kiêu Ngạo cười cười, sau đó thư thái ngồi ở trên xe, “chúng ta hiện tại làm gì?”
“Ta muốn đi tìm Vi Lan Thái, hắn là người có năng lực địa.” An Nặc nói.
“Năng lực địa? thật là tin tốt …” Kiêu Ngạo nhíu mày, “Vi Lan … ta dường như đã từng nghe qua ở nào nào a.”
“Ngươi biết?”
“Hình như lúc trước trên diễn đàn nháo rất hung, nghe nói là về vấn đề tình cảm,” Kiêu Ngạo nhún nhún vai, “Lôi Na Tư cũng từng đề cập qua, về sau giống như thăng cấp thành mâu thuẫn bang phái đi.”
“… Ngươi muốn vào Dã Vọng ol không?” An Nặc đột nhiên hỏi Kiêu Ngạo.
“A, ngươi muốn vào Dã Vọng tìm người có năng lực địa, ta đương nhiên đi cùng.” Kiêu Ngạo nhún nhún vai nói, “dù sao hiện tại chúng ta ở trên cùng 1 chiếc thuyền nha.”
“Không được dùng từ ‘chúng ta’, ta sẽ cảm thấy rất khó chịu.” An Nặc cau cau mày.
“Được rồi được rồi,” Kiêu Ngạo ở nơi này nói, “dù sao cũng là cùng một mục đích.”
“Tạp Thác Nhĩ là người của chính phủ sao?” An Nặc đột nhiên hỏi.
Kiêu Ngạo sửng sốt một cái, liền lộ ra một cái dáng tươi cười: “Đúng vậy, bất quá xin đừng lo lắng, An Nặc thiếu gia, chuyện này Tạp Lạc Tư sẽ làm tốt.”
“Tạp Lạc Tư … rốt cuộc là đang làm gì?”
Kiêu Ngạo thư thái nằm dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói: “Tạp Lạc Tư nguyên bản là ngươi trong viện nghiên cứu kia, chuyên nghiên cứu con chíp có trí tuệ tâm tư của con người, nếu có một ngày tìm ra được phương pháp thì có thể khống chế toàn bộ hệ thống của cao ốc, ngươi có thể tưởng tượng được không?”
Kiêu Ngạo nhún nhún vai, tiếp tục lấy giọng điệu thoải mái nói: “Khống chế toàn bộ máy tính trong cao ốc, muốn đóng thì đóng, muốn mở thì mở, trong máy giám sát, nó muốn nhìn cái gì thì nhìn cái đó, toàn bộ người trong cao ốc, tựa như con chuột nhốt trong lồng…”
An Nặc nhíu nhíu mày, hiển nhiên không thích ví dụ của Kiêu Ngạo.
“Cho nên cuối cùng viện nghiên cứu đình chỉ nghiên cứu của Tạp Lạc Tư, nhưng Tạp Lạc Tư chính là muốn làm một lần, lần này hắn đem tâm phiến gắn vào 1 máy tính, đồng thời đóng lại hệ thống.” Kiêu Ngạo nói, “bất quá, cái đài này so với cái trước nghiêm trọng hơn, hơn nữa còn có chứng u buồn nghiêm trọng — Tử La Lan đáng thương phải ở cùng cái máy tính kia.”
“Nguyên lai tất cả là do Tạp Lạc Tư …” An Nặc có chút suy nghĩ rồi nói.
“Nhưng, An Nặc,” cặp mắt hồng sắt nhìn An Nặc, “lợi ích hắn kiếm cho Thương Chi Lan Môn nhiều hơn phiền phức hắn mang đến, hơn nữa, hắn cũng là thành viên trong thế giới ngầm.”
“Ta giống như đang bất lợi đối với hắn sao?” An Nặc nheo lại con mắt nói.
“Phi thường … giống,” Kiêu Ngạo dè dặt nói, “nhưng ta còn muốn nói với ngươi, “Tạp Lạc Tư là thành viên trọng yếu của Thương Chi Lan Môn, chí ít trước khi Dã Vọng ol kết thúc, ngươi không thể làm gì hắn.”
“Đương nhiên,” An Nặc lạnh lùng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Kiêu Ngạo thở dài một hơi, An Nặc cùng Lily tư đúng là huynh muội, bọn họ là người khó sống chung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.