Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên
Chương 71: Mọi người đều hiểu
Lộng Thanh Phong
19/01/2023
Kế hoạch tác chiến đạt thành, việc tiếp theo chỉ có thể dựa vào bản thân Tô Lê rồi, dù sao chuyện tình cảm đều cần bản thân tự mình bước tới,
trên con đường này bọn họ chỉ có tác dụng đắp thêm chút đất cát vụn vặt
ven đường để làm vững chắc thêm nền tảng mà thôi. Mặc dù tính cách của
Ninh Hàn thực quá lạnh lùng, làm bọn Dương Sương có chút lo lắng cho cậu ta, nhưng thấy bộ dáng tự tin tràn đầy của Tô Lê cũng chỉ có thể hi
vọng tầng ánh sáng ẩm ương của Tô Lê có thể công phá được tầng băng kiên cố đó của Ninh Hàn, cuối cùng để hai người họ có thể tu thành chính
quả.
Sự việc chính là như vậy, lăn lộn trong bang Nhược thủy đã lâu nên luôn cảm thấy bản thân như bị tiêm nhiễm một chút năng lượng tích cực, từ đó sản sinh ra một cỗ trạng thái lạc quan cùng phấn khích. Đem thứ không có khả năng biến thành có thể, làm một số việc người ngoài nhìn với ánh mắt hoang đường, bản thân lại dường như thấy cũng rất được.
Đêm đó, đại chiến cờ topbright cứ tiếp tục đến tận nửa đêm. Dương Sương vốn còn đề nghị onl game đánh boss thâu đêm nhưng cô nàng cũng là người đầu tiên ngã xuống, một người ngồi xe hai tiếng đồng hồ tới đây, lại đi chơi nguyên một ngày không mệt mới lạ.
Ngày tiếp theo, Dương Sương và Dương Lâm đi tìm An Hiểu Vũ, Ngôn Nguyệt Bạch cũng đem Hà Thấm dẫn về nhà, Ninh Hàn cùng Tô Lê cùng rời đi rồi, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Tạ Phi và La Khanh hai người. Sau khi Tạ Phi cũng đi làm, La Khanh một mình lưu lại biệt thự dọn dẹp chiến trường, xong rồi lại onl game đánh phó bản làm nhiệm vụ để chuẩn bị sính lễ. Đến lúc Tạ Phi sắp tan làm anh ta mới lái xe đi về phía trung tâm thành phố đón Tạ Phi rồi cùng nhau về căn nhà của Tạ Phi.
Buổi tối sau khi đăng nhập game, Diệp lạc ô đề và Mộ Nha cùng lúc đăng nhập đã dẫn tới kênh bang hội nhà Nhược thủy tam thiên một loạt âm ' à ~~~' vang lên. Đặc biệt là Cúc phân thiên hạ cùng Tiểu Nguyệt Bạch và mấy người biết rõ sự tình, càng là một chuỗi cười tà, làm những người khác liền có bộ dáng ngửi thấy gian tình quanh đây, từng người từng người ngoi lên hỏi thăm sự việc.
(Bang hội) Nhược nữ tử: Tôi thân là hôi trưởng dĩ nhiên lại cái gì cũng không biết.. điểm này quá không có khoa học!
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Hội trưởng đại nhân ngài vẫn luôn ở thế giới khác giờ ngài mới biết sao?
(Bang hội) Ngẫu nhĩ quân: Thực ra là Diệp lạc đại thần ở sau lưng chúng ta đem Ô Nha quân bắt tới tay rồi đi ~ Đại thần không có chút tinh thần đoàn đội gì cả, xứng đáng chịu trừng phạt, mau lột đồ chạy một vòng đi~
(Bang hội) Yêu nghiệt khá tiện: Ngẫu nhĩ quân cậu gần đây bán manh càng ngày càng vui vẻ, cẩn thận không đem chính mình bán đi luôn đó na~
(Bang hội) Nhược nữ tử: Chờ đã, Tôi hình như nhớ ra chuyện gì đó.....
(Bang hội) Đại thấp huynh: Tôi hình như cũng nhớ ra chuyện gì đó.....
(Bang hội) Thiên triều nữ hãn tử: Đại thần cầu lột! đồ! chạy!
(Bang hội) Thiếu chủ tôi gả: Đại thần cầu! tấm! lưng! trần!
(Bang hội) Văn tử tuyệt sát 999: Chị, chị đừng có chạy.
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Tiếu tấu vui vẻ như vậy là có chuyện gì?
La Khanh có hơi kinh ngạc, sao cái người tên Thiếu chủ tôi gả này lại trà trộn vào đội ngũ bang Nhược thủy rồi? Còn có cái tiết tấu cầu lột đồ chạy cầu lưng trần này lại là chuyện gì? Anh không khỏi liếc nhìn Tạ Phi ngồi bên cạnh một cái, hai người đều đang ngồi trên giường, mỗi người cầm một chiếc laptop lên game, lúc này Tạ Phi ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, bộ dáng nghiêm túc mười phần.
Có những lúc quá bình thường chính là đại biểu cho điều bất thường.
"Phu nhân, em nói xem đây là có chuyện gì?" La Khanh chống cằm cười hỏi.
"Hả?" Tạ Phi trấn định tâm thần, bình tĩnh liếc nhìn anh ta, "Em làm sao biết, không liên quan tới em."
Có mờ ám, tuyệt đối có mờ ám. La Khanh híp lại đôi mắt, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt Tạ Phi, cuối cùng lại dùng bộ dáng tươi cười hỏi, "Thực sự không có liên quan tới em?"
Tạ Phi tự dưng thấy hơi lo lắng, nhưng lại âm thầm tự nhủ: Tạ Phi mày lo lắng cái gì chứ, chuyện đó không có liên quan gì đến mày hết? "Anh tự mình xem a."
(Bang hội) Kiệt suất đich tiểu nhị bức: Kêu gọi Kê đản quân! ngài rốt cuộc bị thu phục chưa vậy?!
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Tất nhiên là chưa, trinh tiết của tôi vẫn còn.
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Mấy ngày nay cậu căn bản là không có đăng nhập game có được không hả trứng!
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi đi du lịch, không tin cô cứ hỏi Trung nhị.
(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Đúng đó, tôi có gặp được anh ta ngoài đời nè, cũng chính là ở gần trong trường tôi luôn ~~ Thần phu đại nhân cũng thấy nữa!
Dương Sương thấy lời này của Trung nhị nhất thời có xung động muốn xông lên đạp chết tên hàng dỏm này -- mi thấy mà mi không nói sớm! Uổng phí chị đây đêm qua thương mi rồi! còn có Tạ Phi, tại sao hai người đối đãi với tôi như vậy chứ ~~~~
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Đến pk người thật! báo địa điểm!
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Thực không đơn giản, pk người thật. Nói vậy mấy người đều gặp nhau ở ngoài hiện thực rồi sao?! Tại sao không nói trước một tiếng? Lão nạp cũng đi a! không nên bỏ rơi lão nạp có được không, các người đám ác nhân này.....
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Cô ở thành phố b?
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Đúng a, đừng nhiều lời! đến pk! bổn cô nương từ nhỏ đã thông thuộc hai mươi tư chiêu thức bài tập thể dục buổi sáng!
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Như vậy đi, nếu Diệp thần lột đồ chạy thì tôi đây liền pk người thật với cô.
Được rồi, câu chuyện xoay qua xoay lại vẫn dừng trên chuyện Diệp lạc ô đề lột đồ chạy a.
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Diệp thần tôi sau này không bao giờ gọi anh là đại thần chết tiệt nữa, anh là đại thần sống vạn năm, cầu anh lột đồ chạy vài vòng đi (rớt nước mắt)
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Các người thực sự muốn nhìn?
(Bang hội) Thiếu chủ tôi gả: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Thiên triều nữ hán tử: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Văn tử tuyệt sát 999: Nhà trên đi nói chuyện nhân sinh với anh đây một cái.
(Bang hội) Đại thấp huynh: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Muốn tôi thoát y, có thể a (mỉm cười), đều về lãnh địa bang hội đi.
(Bang hội) Nhược nữ tử: A a a a a a a mau đi vây xem!
Hội trưởng đại nhân vừa hạ mệnh lệnh, một đám người ánh mắt sáng chói lập tức rục rịch, nhanh chóng chạy về lãnh địa bang hội vây xem đại thần thoát y. Tất nhiên, cũng có rải rác vài người đưa ra nghi vấn 'sao hôm nay đại thần dễ nói chuyện tới vậy, đổi tính rồi hả', nhưng là cũng rất nhanh liền bị một đám biểu tình rớt nước miếng vùi lấp.
Tạ Phi càng thêm kinh ngạc, La Khanh sao có khả năng dễ dàng đáp ứng đến vậy? Này thế nhưng là thoát y chạy đó nha, mặc dù chẳng phải thoát y chạy ở trong hiện thực. Nhưng cậu trộm liếc nhìn La Khanh một cái, trên mặt La Khanh vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, thần sắc như thường. Ngược lại trong lòng Tạ Phi lại sinh ra cảm giác khác thường.
Một đám sắc lang nhà Nhược thủy ép sát, rớt nước miếng vây quanh Diệp lạc ô đề. Mộ Nha đương nhiên cũng ở đây, cậu cùng Diệp lạc ô đề sánh vai đứng cùng một chỗ.
"Phu nhân, tôi thoát nha." La Khanh xoay đầu qua nhìn về phía Tạ Phi nói một câu.
"Muốn thoát thì thoát, nói với tôi làm gì." Tạ Phi không thèm nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp lại một câu. Không biết tại sao trong lòng cậu bỗng cảm thấy thực phiền muộn.
Theo thiết kế trong Cổ Vực thì y phục của người chơi sau khi cởi ra nếu là người chơi nam sẽ còn một cái quần cộc vô cùng lớn, còn là người chơi nữ thì được che đậy khá nghiêm ngặt. Nhưng chỗ làm cho người chơi si mê điên cuồng đó là -- Liêm sỉ trong Cổ Vực vì sao chưa rớt sạch, chính là vì người chơi nam trong cổ vực được thiết kế hai tuyến nhân ngư thực có lương tâm.
Trước đây còn có người chơi nhàm chán từng viết một bài với tiêu đề -- Bàn luận điểm bất đồng về tuyến nhân ngư của những môn phái khác nhau.
La Khanh cười cười dựa vào thành giường, hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn về phái Tạ Phi, "Phu nhân, em thực không để ý?"
La Khanh mới vừa tắm xong, trên người mặc bộ áo ngủ màu đen. Một màn này làm hai bên vạt áo buông lỏng hé mở, vùng da thịt tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Tạ Phi. Tạ Phi bất giác nhìn nhiều thêm vài cái, anh mắt thuận theo xương quai xanh nhìn xuống, ách.. bị che chắn rồi.
Cậu mất tự nhiên rời đi ánh nhìn, Tạ Phi phiền muộn nói: "Em để ý cái gì chứ."
"Aishh... Phu nhân dĩ nhiên không để ý chút nào, xem ra anh thực không có chút lực hấp dẫn nào rồi."La Khanh than thở, xoay người lại click chuột, mở ra giao diện trang bị của Diệp lạc ô đề, "Nếu không anh trực tiếp tới quảng trường lớn của chủ thành thoát y luôn đi, tạo phúc cho dân chúng a. Phu nhân không thích, khẳng định có rất nhiều người thích nha, ừm, bọn họ có thể chụp ảnh còn có thể tiến lên sờ....."
Anh tuyệt đối là đang cố ý đi!
Đến lúc này Tạ Phi sao còn không hiểu tính toán nhỏ của La Khanh chứ, nhưng lại không thể che chắn mắt mình, cũng không thể nút tai không nghe, sự phiền muộn trong lòng càng thêm khó chịu. La Khanh thấy vậy, xoay người từ bên cạnh ôm lấy cậu, giơ tay nhẹ nhành xoa nắn vòng eo đang ôm, cằm gác lên vai Tạ Phi nói: "Phu nhân, em biết anh muốn nghe điều gì mà?"
"Cái gì?" Tạ Phi vờ như không biết.
La Khanh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm về phía Tạ Phi. Tạ Phi xoay đầu qua, chỉ thấy La Khanh nhìn mình chớp chớp mắt, khóe miệng anh cong lên, nhìn ở khoảng cách gần như vậy làm ngũ quan của người đàn ông này thực rõ nét, đôi mắt sâu không thấy đáy đó làm người ta sau khi rơi vào không có cách nào vùng vẫy. Nhưng là... mắt mở lớn như vậy làm cái gì? vờ đáng thương cái gì chứ? Anh cho rằng mình là Trung nhị quân sao? Áp sát như vậy làm cái gì? bị anh ôm tới nóng hết cả người luôn rồi.
Anh tuyệt đối là đang cố ý có đúng không!
Tạ Phi tức tới muốn ném chuột, trừng mắt nhìn La Khanh một cái, cậu chính là không chịu nói chuyện. Môi mím chặt cũng không biết đang nghĩ cái gì. La Khanh thấy bộ dạng này của cậu thực quá đáng yêu, phụt một cái cười thành tiếng. La Khanh thực thích nhìn bộ dáng không giống ngày thường của Tạ Phi, bỏ mắt kính xuống, thoát đi bộ dáng điềm tĩnh bình lặng, thực tế trái tim lại ôn nhu như nước. Cậu ấy cũng sẽ phiền não, cũng sẽ trừng mắt, cũng sẽ đỏ mặt đỏ tai, mà tất cả những điều đó đều chỉ thể hiện trước mặt La Khanh, điều đó làm anh vui vẻ hạnh phúc. Vuốt ve mái tóc của Tạ Phi, anh nói: "Được rồi, phu nhân ơi, anh đùa em một chút thôi, không nói liền không nói đâu. Anh lập tức kêu bọn họ giải tán."
Tạ Phi vẫn luôn không thích phương thức vuốt ve cậu như vuốt ve đông vật nhỏ của La Khanh, bản thân rõ ràng còn lớn tuổi hơn anh ta lại luôn được anh ta dỗ dành. Nhưng lời phản đối mỗi lần tới trên môi lại không nói ra được thành lời, thành ra mỗi lần đều chỉ có thể tùy ý La Khanh làm xằng làm bậy. Trước đây cậu cũng chưa từng gặp phải người nào giống với La Khanh, cho nên cũng không biết nên ứng phó ra sao.
Cậu vẫn luôn cho rằng, yêu là cần sự trả giá cùng bao dung. Lúc cậu với Hạ Thanh Hà rời xa nhau, vì sao cậu lại cảm thấy sụp đổ, không phải do bản thân bỏ ra quá nhiều nên bị thương càng sâu mà là vì không gặp đúng người. Vậy nên hiên tại cậu gặp được La Khanh, khi cậu nhìn thấy La Khanh vì mình làm đủ mọi chuyện thì trong lòng cậu cũng dần dần hiểu rõ được nhiều chuyện.
La Khanh bớt ra một bàn tay đánh chữ nói chuyện trên game. Không biểu diễn thoát y nữa, tất nhiên cũng cần nhanh chóng an ủi quần chúng. Bỗng dưng người trong lòng khẽ động đậy, vươn tay ôm ngược lấy anh, ngoan ngoãn đem đầu vùi trong lồng ngực anh, giống như một chú mèo ngoan ngoãn được vuốt lông.
"Làm sao rồi?" Đây cũng là lần đầu tiên La Khanh thấy Tạ Phi chủ động 'ôm ấp' lại anh, bất giác hỏi.
Tạ Phi hồi hộp muốn chết, trái tim đập rộn ràng không dễ dàng mới bình ổn được một chút, lấy hết dũng khí, âm thanh thoát khỏi miệng lại mang theo cảm giác nhẹ nhàng đáng thương, "Anh là của một mình em, về sau không cho phép lấy mấy chuyện này ra trêu chọc em."
Lời nói của Tạ Phi quanh quẩn bên tai, La Khanh lại ngây ngẩn ở đó, hoài nghi có phải mình vừa nghe nhầm rồi không. Đây là lời Tạ Phi của anh vừa nói sao? là Tạ Phi sao??? Tuyên ngôn chiếm hữu độc đoán như vậy, thực sự không phải bản thân bị hoang tưởng chứ?
La Khanh chậm chạp không có phản ứng lại, Tạ Phi lại thấy không tự nhiên, không tự nhiên tới đỏ hồng hai bên tai. Ngẩng đầu, hiển nhiên cảm thấy có điều khác lạ, "Anh không phải muốn nghe em nói mấy lời này sao?" nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy thực mất mặt, Tạ Phi nhanh chóng bổ sung nói: "Vừa rồi coi như em chưa nói gì hết!"
Nói xong Tạ Phi tức tốc thoát khỏi lồng ngực La Khanh, khuôn mặt hồng thấu, xoay người trở lại cầm lấy chuột máy tính của mình. Lại không ngờ tới chuột còn chưa cầm vào tay thì một đôi tay khác đã đem cậu ôm vào trong ngực.
La Khanh ôm thật chặt, chặt hơn tất cả những lần ôm trước đây, giống như muốn đem Tạ Phi khắc sâu vào trong tâm can của mình, "Phu nhân, sao em có thể như vậy chứ, lời đã nói ra không thể không tính nga."
"Anh đều nghe thấy rồi?" Tạ Phi ngượng ngùng, nghe thấy rồi cũng không thèm chít lấy một tiếng!
"Ừ." La Khanh nhẹ ừ một tiếng, nhăm mắt lại, giường như có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim nhanh hơn bình thường của Tạ Phi. Khóe miệng anh cũng chậm rãi câu lên thành nụ cười, "Anh thề, anh vĩnh viễn chỉ là của một mình em."
Lời tâm tình của La đại nhân đổ một cái là cả sọt, toàn bộ đều được áp dụng lên trên người Tạ Phi. Tất nhiên mỗi lần tạ Phi đều bị anh ta làm cho không có đường nào trốn thoát, chỉ nghĩ làm sao cho anh ta im cái miệng lại, nhưng ấm áp trong lòng vẫn từng giọt từng giọt tích lũy lại, dần dần biến thành biển lớn.
Hành động ban nãy dường như cũng không còn thấy mất mặt đến vậy.
Bên này còn đang ấm áp ngọt ngào, trong game lúc này đám người chơi một lòng vây xem đại thần thoát y chạy đều đã bị đại thần bỏ rơi đã lâu. Đại thần không lõa thể chạy, bọn họ biểu đạt vạn phần tiếc nuối, nhưng càng làm bọn họ đau lòng đó là -- Đại thần cùng Thần phu sao lại cùng treo máy thế kia?
Tại sao? này rốt cuộc là tại vì sao đâu? rất nhanh, có người xấu hổ đưa ra đáp án.
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Cùng... cùng nhau... ừm, mọi người hiểu mà (xấu hổ chớp mắt).
(Bang hội) Đại thấp huynh: Khụ khụ, người trẻ mà, cái này khí huyết vượng... mọi người hiểu mà.
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Phật dạy không thể nói, không thể nói.
(Bang hội) Nhược nữ tử: Mọi người đều hiểu rồi đi? đều hiểu rồi chứ? ừm, tôi khẳng định là hiểu rồi.
Đám quần chúng đã hiểu lần lượt đỡ chán, hội trưởng đại nhân với dung lượng não của ngài, ngài thực sự hiểu sao?
(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Hiểu gì? này là đang phát sinh chuyện gì sao?!
(Bang hội) Kiệt suất đích tiểu nhị bức:.....
Sự việc chính là như vậy, lăn lộn trong bang Nhược thủy đã lâu nên luôn cảm thấy bản thân như bị tiêm nhiễm một chút năng lượng tích cực, từ đó sản sinh ra một cỗ trạng thái lạc quan cùng phấn khích. Đem thứ không có khả năng biến thành có thể, làm một số việc người ngoài nhìn với ánh mắt hoang đường, bản thân lại dường như thấy cũng rất được.
Đêm đó, đại chiến cờ topbright cứ tiếp tục đến tận nửa đêm. Dương Sương vốn còn đề nghị onl game đánh boss thâu đêm nhưng cô nàng cũng là người đầu tiên ngã xuống, một người ngồi xe hai tiếng đồng hồ tới đây, lại đi chơi nguyên một ngày không mệt mới lạ.
Ngày tiếp theo, Dương Sương và Dương Lâm đi tìm An Hiểu Vũ, Ngôn Nguyệt Bạch cũng đem Hà Thấm dẫn về nhà, Ninh Hàn cùng Tô Lê cùng rời đi rồi, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Tạ Phi và La Khanh hai người. Sau khi Tạ Phi cũng đi làm, La Khanh một mình lưu lại biệt thự dọn dẹp chiến trường, xong rồi lại onl game đánh phó bản làm nhiệm vụ để chuẩn bị sính lễ. Đến lúc Tạ Phi sắp tan làm anh ta mới lái xe đi về phía trung tâm thành phố đón Tạ Phi rồi cùng nhau về căn nhà của Tạ Phi.
Buổi tối sau khi đăng nhập game, Diệp lạc ô đề và Mộ Nha cùng lúc đăng nhập đã dẫn tới kênh bang hội nhà Nhược thủy tam thiên một loạt âm ' à ~~~' vang lên. Đặc biệt là Cúc phân thiên hạ cùng Tiểu Nguyệt Bạch và mấy người biết rõ sự tình, càng là một chuỗi cười tà, làm những người khác liền có bộ dáng ngửi thấy gian tình quanh đây, từng người từng người ngoi lên hỏi thăm sự việc.
(Bang hội) Nhược nữ tử: Tôi thân là hôi trưởng dĩ nhiên lại cái gì cũng không biết.. điểm này quá không có khoa học!
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Hội trưởng đại nhân ngài vẫn luôn ở thế giới khác giờ ngài mới biết sao?
(Bang hội) Ngẫu nhĩ quân: Thực ra là Diệp lạc đại thần ở sau lưng chúng ta đem Ô Nha quân bắt tới tay rồi đi ~ Đại thần không có chút tinh thần đoàn đội gì cả, xứng đáng chịu trừng phạt, mau lột đồ chạy một vòng đi~
(Bang hội) Yêu nghiệt khá tiện: Ngẫu nhĩ quân cậu gần đây bán manh càng ngày càng vui vẻ, cẩn thận không đem chính mình bán đi luôn đó na~
(Bang hội) Nhược nữ tử: Chờ đã, Tôi hình như nhớ ra chuyện gì đó.....
(Bang hội) Đại thấp huynh: Tôi hình như cũng nhớ ra chuyện gì đó.....
(Bang hội) Thiên triều nữ hãn tử: Đại thần cầu lột! đồ! chạy!
(Bang hội) Thiếu chủ tôi gả: Đại thần cầu! tấm! lưng! trần!
(Bang hội) Văn tử tuyệt sát 999: Chị, chị đừng có chạy.
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Tiếu tấu vui vẻ như vậy là có chuyện gì?
La Khanh có hơi kinh ngạc, sao cái người tên Thiếu chủ tôi gả này lại trà trộn vào đội ngũ bang Nhược thủy rồi? Còn có cái tiết tấu cầu lột đồ chạy cầu lưng trần này lại là chuyện gì? Anh không khỏi liếc nhìn Tạ Phi ngồi bên cạnh một cái, hai người đều đang ngồi trên giường, mỗi người cầm một chiếc laptop lên game, lúc này Tạ Phi ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy tính, bộ dáng nghiêm túc mười phần.
Có những lúc quá bình thường chính là đại biểu cho điều bất thường.
"Phu nhân, em nói xem đây là có chuyện gì?" La Khanh chống cằm cười hỏi.
"Hả?" Tạ Phi trấn định tâm thần, bình tĩnh liếc nhìn anh ta, "Em làm sao biết, không liên quan tới em."
Có mờ ám, tuyệt đối có mờ ám. La Khanh híp lại đôi mắt, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt Tạ Phi, cuối cùng lại dùng bộ dáng tươi cười hỏi, "Thực sự không có liên quan tới em?"
Tạ Phi tự dưng thấy hơi lo lắng, nhưng lại âm thầm tự nhủ: Tạ Phi mày lo lắng cái gì chứ, chuyện đó không có liên quan gì đến mày hết? "Anh tự mình xem a."
(Bang hội) Kiệt suất đich tiểu nhị bức: Kêu gọi Kê đản quân! ngài rốt cuộc bị thu phục chưa vậy?!
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Tất nhiên là chưa, trinh tiết của tôi vẫn còn.
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Mấy ngày nay cậu căn bản là không có đăng nhập game có được không hả trứng!
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi đi du lịch, không tin cô cứ hỏi Trung nhị.
(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Đúng đó, tôi có gặp được anh ta ngoài đời nè, cũng chính là ở gần trong trường tôi luôn ~~ Thần phu đại nhân cũng thấy nữa!
Dương Sương thấy lời này của Trung nhị nhất thời có xung động muốn xông lên đạp chết tên hàng dỏm này -- mi thấy mà mi không nói sớm! Uổng phí chị đây đêm qua thương mi rồi! còn có Tạ Phi, tại sao hai người đối đãi với tôi như vậy chứ ~~~~
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Đến pk người thật! báo địa điểm!
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Thực không đơn giản, pk người thật. Nói vậy mấy người đều gặp nhau ở ngoài hiện thực rồi sao?! Tại sao không nói trước một tiếng? Lão nạp cũng đi a! không nên bỏ rơi lão nạp có được không, các người đám ác nhân này.....
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Cô ở thành phố b?
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Đúng a, đừng nhiều lời! đến pk! bổn cô nương từ nhỏ đã thông thuộc hai mươi tư chiêu thức bài tập thể dục buổi sáng!
(Bang hội) Đạm thị kê đản đích đản: Như vậy đi, nếu Diệp thần lột đồ chạy thì tôi đây liền pk người thật với cô.
Được rồi, câu chuyện xoay qua xoay lại vẫn dừng trên chuyện Diệp lạc ô đề lột đồ chạy a.
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Diệp thần tôi sau này không bao giờ gọi anh là đại thần chết tiệt nữa, anh là đại thần sống vạn năm, cầu anh lột đồ chạy vài vòng đi (rớt nước mắt)
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Các người thực sự muốn nhìn?
(Bang hội) Thiếu chủ tôi gả: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Thiên triều nữ hán tử: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Yêu nghiệt khán tiện: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Văn tử tuyệt sát 999: Nhà trên đi nói chuyện nhân sinh với anh đây một cái.
(Bang hội) Đại thấp huynh: (Rớt nước miếng)
(Bang hội) Diệp lạc ô đề: Muốn tôi thoát y, có thể a (mỉm cười), đều về lãnh địa bang hội đi.
(Bang hội) Nhược nữ tử: A a a a a a a mau đi vây xem!
Hội trưởng đại nhân vừa hạ mệnh lệnh, một đám người ánh mắt sáng chói lập tức rục rịch, nhanh chóng chạy về lãnh địa bang hội vây xem đại thần thoát y. Tất nhiên, cũng có rải rác vài người đưa ra nghi vấn 'sao hôm nay đại thần dễ nói chuyện tới vậy, đổi tính rồi hả', nhưng là cũng rất nhanh liền bị một đám biểu tình rớt nước miếng vùi lấp.
Tạ Phi càng thêm kinh ngạc, La Khanh sao có khả năng dễ dàng đáp ứng đến vậy? Này thế nhưng là thoát y chạy đó nha, mặc dù chẳng phải thoát y chạy ở trong hiện thực. Nhưng cậu trộm liếc nhìn La Khanh một cái, trên mặt La Khanh vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, thần sắc như thường. Ngược lại trong lòng Tạ Phi lại sinh ra cảm giác khác thường.
Một đám sắc lang nhà Nhược thủy ép sát, rớt nước miếng vây quanh Diệp lạc ô đề. Mộ Nha đương nhiên cũng ở đây, cậu cùng Diệp lạc ô đề sánh vai đứng cùng một chỗ.
"Phu nhân, tôi thoát nha." La Khanh xoay đầu qua nhìn về phía Tạ Phi nói một câu.
"Muốn thoát thì thoát, nói với tôi làm gì." Tạ Phi không thèm nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp lại một câu. Không biết tại sao trong lòng cậu bỗng cảm thấy thực phiền muộn.
Theo thiết kế trong Cổ Vực thì y phục của người chơi sau khi cởi ra nếu là người chơi nam sẽ còn một cái quần cộc vô cùng lớn, còn là người chơi nữ thì được che đậy khá nghiêm ngặt. Nhưng chỗ làm cho người chơi si mê điên cuồng đó là -- Liêm sỉ trong Cổ Vực vì sao chưa rớt sạch, chính là vì người chơi nam trong cổ vực được thiết kế hai tuyến nhân ngư thực có lương tâm.
Trước đây còn có người chơi nhàm chán từng viết một bài với tiêu đề -- Bàn luận điểm bất đồng về tuyến nhân ngư của những môn phái khác nhau.
La Khanh cười cười dựa vào thành giường, hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn về phái Tạ Phi, "Phu nhân, em thực không để ý?"
La Khanh mới vừa tắm xong, trên người mặc bộ áo ngủ màu đen. Một màn này làm hai bên vạt áo buông lỏng hé mở, vùng da thịt tuyệt đẹp hiện ra trước mắt Tạ Phi. Tạ Phi bất giác nhìn nhiều thêm vài cái, anh mắt thuận theo xương quai xanh nhìn xuống, ách.. bị che chắn rồi.
Cậu mất tự nhiên rời đi ánh nhìn, Tạ Phi phiền muộn nói: "Em để ý cái gì chứ."
"Aishh... Phu nhân dĩ nhiên không để ý chút nào, xem ra anh thực không có chút lực hấp dẫn nào rồi."La Khanh than thở, xoay người lại click chuột, mở ra giao diện trang bị của Diệp lạc ô đề, "Nếu không anh trực tiếp tới quảng trường lớn của chủ thành thoát y luôn đi, tạo phúc cho dân chúng a. Phu nhân không thích, khẳng định có rất nhiều người thích nha, ừm, bọn họ có thể chụp ảnh còn có thể tiến lên sờ....."
Anh tuyệt đối là đang cố ý đi!
Đến lúc này Tạ Phi sao còn không hiểu tính toán nhỏ của La Khanh chứ, nhưng lại không thể che chắn mắt mình, cũng không thể nút tai không nghe, sự phiền muộn trong lòng càng thêm khó chịu. La Khanh thấy vậy, xoay người từ bên cạnh ôm lấy cậu, giơ tay nhẹ nhành xoa nắn vòng eo đang ôm, cằm gác lên vai Tạ Phi nói: "Phu nhân, em biết anh muốn nghe điều gì mà?"
"Cái gì?" Tạ Phi vờ như không biết.
La Khanh không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm về phía Tạ Phi. Tạ Phi xoay đầu qua, chỉ thấy La Khanh nhìn mình chớp chớp mắt, khóe miệng anh cong lên, nhìn ở khoảng cách gần như vậy làm ngũ quan của người đàn ông này thực rõ nét, đôi mắt sâu không thấy đáy đó làm người ta sau khi rơi vào không có cách nào vùng vẫy. Nhưng là... mắt mở lớn như vậy làm cái gì? vờ đáng thương cái gì chứ? Anh cho rằng mình là Trung nhị quân sao? Áp sát như vậy làm cái gì? bị anh ôm tới nóng hết cả người luôn rồi.
Anh tuyệt đối là đang cố ý có đúng không!
Tạ Phi tức tới muốn ném chuột, trừng mắt nhìn La Khanh một cái, cậu chính là không chịu nói chuyện. Môi mím chặt cũng không biết đang nghĩ cái gì. La Khanh thấy bộ dạng này của cậu thực quá đáng yêu, phụt một cái cười thành tiếng. La Khanh thực thích nhìn bộ dáng không giống ngày thường của Tạ Phi, bỏ mắt kính xuống, thoát đi bộ dáng điềm tĩnh bình lặng, thực tế trái tim lại ôn nhu như nước. Cậu ấy cũng sẽ phiền não, cũng sẽ trừng mắt, cũng sẽ đỏ mặt đỏ tai, mà tất cả những điều đó đều chỉ thể hiện trước mặt La Khanh, điều đó làm anh vui vẻ hạnh phúc. Vuốt ve mái tóc của Tạ Phi, anh nói: "Được rồi, phu nhân ơi, anh đùa em một chút thôi, không nói liền không nói đâu. Anh lập tức kêu bọn họ giải tán."
Tạ Phi vẫn luôn không thích phương thức vuốt ve cậu như vuốt ve đông vật nhỏ của La Khanh, bản thân rõ ràng còn lớn tuổi hơn anh ta lại luôn được anh ta dỗ dành. Nhưng lời phản đối mỗi lần tới trên môi lại không nói ra được thành lời, thành ra mỗi lần đều chỉ có thể tùy ý La Khanh làm xằng làm bậy. Trước đây cậu cũng chưa từng gặp phải người nào giống với La Khanh, cho nên cũng không biết nên ứng phó ra sao.
Cậu vẫn luôn cho rằng, yêu là cần sự trả giá cùng bao dung. Lúc cậu với Hạ Thanh Hà rời xa nhau, vì sao cậu lại cảm thấy sụp đổ, không phải do bản thân bỏ ra quá nhiều nên bị thương càng sâu mà là vì không gặp đúng người. Vậy nên hiên tại cậu gặp được La Khanh, khi cậu nhìn thấy La Khanh vì mình làm đủ mọi chuyện thì trong lòng cậu cũng dần dần hiểu rõ được nhiều chuyện.
La Khanh bớt ra một bàn tay đánh chữ nói chuyện trên game. Không biểu diễn thoát y nữa, tất nhiên cũng cần nhanh chóng an ủi quần chúng. Bỗng dưng người trong lòng khẽ động đậy, vươn tay ôm ngược lấy anh, ngoan ngoãn đem đầu vùi trong lồng ngực anh, giống như một chú mèo ngoan ngoãn được vuốt lông.
"Làm sao rồi?" Đây cũng là lần đầu tiên La Khanh thấy Tạ Phi chủ động 'ôm ấp' lại anh, bất giác hỏi.
Tạ Phi hồi hộp muốn chết, trái tim đập rộn ràng không dễ dàng mới bình ổn được một chút, lấy hết dũng khí, âm thanh thoát khỏi miệng lại mang theo cảm giác nhẹ nhàng đáng thương, "Anh là của một mình em, về sau không cho phép lấy mấy chuyện này ra trêu chọc em."
Lời nói của Tạ Phi quanh quẩn bên tai, La Khanh lại ngây ngẩn ở đó, hoài nghi có phải mình vừa nghe nhầm rồi không. Đây là lời Tạ Phi của anh vừa nói sao? là Tạ Phi sao??? Tuyên ngôn chiếm hữu độc đoán như vậy, thực sự không phải bản thân bị hoang tưởng chứ?
La Khanh chậm chạp không có phản ứng lại, Tạ Phi lại thấy không tự nhiên, không tự nhiên tới đỏ hồng hai bên tai. Ngẩng đầu, hiển nhiên cảm thấy có điều khác lạ, "Anh không phải muốn nghe em nói mấy lời này sao?" nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy thực mất mặt, Tạ Phi nhanh chóng bổ sung nói: "Vừa rồi coi như em chưa nói gì hết!"
Nói xong Tạ Phi tức tốc thoát khỏi lồng ngực La Khanh, khuôn mặt hồng thấu, xoay người trở lại cầm lấy chuột máy tính của mình. Lại không ngờ tới chuột còn chưa cầm vào tay thì một đôi tay khác đã đem cậu ôm vào trong ngực.
La Khanh ôm thật chặt, chặt hơn tất cả những lần ôm trước đây, giống như muốn đem Tạ Phi khắc sâu vào trong tâm can của mình, "Phu nhân, sao em có thể như vậy chứ, lời đã nói ra không thể không tính nga."
"Anh đều nghe thấy rồi?" Tạ Phi ngượng ngùng, nghe thấy rồi cũng không thèm chít lấy một tiếng!
"Ừ." La Khanh nhẹ ừ một tiếng, nhăm mắt lại, giường như có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim nhanh hơn bình thường của Tạ Phi. Khóe miệng anh cũng chậm rãi câu lên thành nụ cười, "Anh thề, anh vĩnh viễn chỉ là của một mình em."
Lời tâm tình của La đại nhân đổ một cái là cả sọt, toàn bộ đều được áp dụng lên trên người Tạ Phi. Tất nhiên mỗi lần tạ Phi đều bị anh ta làm cho không có đường nào trốn thoát, chỉ nghĩ làm sao cho anh ta im cái miệng lại, nhưng ấm áp trong lòng vẫn từng giọt từng giọt tích lũy lại, dần dần biến thành biển lớn.
Hành động ban nãy dường như cũng không còn thấy mất mặt đến vậy.
Bên này còn đang ấm áp ngọt ngào, trong game lúc này đám người chơi một lòng vây xem đại thần thoát y chạy đều đã bị đại thần bỏ rơi đã lâu. Đại thần không lõa thể chạy, bọn họ biểu đạt vạn phần tiếc nuối, nhưng càng làm bọn họ đau lòng đó là -- Đại thần cùng Thần phu sao lại cùng treo máy thế kia?
Tại sao? này rốt cuộc là tại vì sao đâu? rất nhanh, có người xấu hổ đưa ra đáp án.
(Bang hội) Cúc phân thiên hạ: Cùng... cùng nhau... ừm, mọi người hiểu mà (xấu hổ chớp mắt).
(Bang hội) Đại thấp huynh: Khụ khụ, người trẻ mà, cái này khí huyết vượng... mọi người hiểu mà.
(Bang hội) Cà sa như hỏa: Phật dạy không thể nói, không thể nói.
(Bang hội) Nhược nữ tử: Mọi người đều hiểu rồi đi? đều hiểu rồi chứ? ừm, tôi khẳng định là hiểu rồi.
Đám quần chúng đã hiểu lần lượt đỡ chán, hội trưởng đại nhân với dung lượng não của ngài, ngài thực sự hiểu sao?
(Bang hội) Trung nhị bất thị bệnh: Hiểu gì? này là đang phát sinh chuyện gì sao?!
(Bang hội) Kiệt suất đích tiểu nhị bức:.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.