Võng Du Chi Họa Thủy Tam Thiên
Chương 88: Ngoại truyện: 88, Đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh
Lộng Thanh Phong
25/01/2023
Từ ngày bị anh chàng ngốc A Nhàn lời ít nghĩa nhiều giáo huấn một trận, A Trung vẫn luôn cảm thấy bộ não của bản thân đủ dùng vậy nên lập tức thay đổi thái độ với Tô Lê. A Trung là một người tận chức tận trách, vẫn luôn thề sống chết trung thành với thiếu gia nhà anh ta. Cho nên vì nâng cao chất lượng phục vụ cho thiếu gia nhà mình, vì đảm bảo bát cơm của bản thân, anh ta quyết định cần đối đãi thật tốt với vị 'Thiếu phu nhân' này.
Muốn có được quan hệ thật tốt với một người nào đó, A Trung cho rằng điều quan trọng nhất chính là cần phát hiện ra những điểm phát sáng trên người đối phương! Đúng, điểm phát sáng! Bởi vì ánh mắt của thiếu gia vĩnh viễn không bao giờ sai, dù cho tên nhóc đó có ồn ào hồ nháo, vừa ồn vừa nháo, bộ dáng nhìn qua cũng thực khô gầy héo quắt, còn là một thằng nhóc con nữa, nhưng điểm sáng ý mà, cố tìm chắc chắn vẫn có thể tìm ra được.
Từ ngày hôm đó sau khi tan học Tô Lê liền đến báo danh trước cửa căn trạch viện, thấy A Trung cũng không có nháo loạn với mình nữa, Tô Lê dương dương tự đắc cho rằng bản thân đã giành được thắng lợi toàn phần, những lúc đi qua trước mặt A Trung liền chuyển dùng bộ dáng ông lớn đi qua, hại mấy vị đồng nghiệp cùng làm với A Trung suýt nữa thì cười tới vỡ bụng. A Trung đối với việc này cũng thực bất lực.
Nhưng Tô Lê vẫn không thể tiến vào bên trong căn nhà. Ngược lại là chú Bách ngày ngày phái người mở rộng cửa lớn, trước cửa bày một chiếc bàn, không phải cùng Tô Lê đánh cờ thì là cùng cậu nhóc uống trà, một người ngồi bên trong, một người ngồi bên ngoài, thế này chắc không vi phạm mệnh lệnh của thiếu gia đi?
Luận tâm cơ người già của chú Bách. Nhà có người già như có tàng kho báu.
Lúc Ninh Hàn nhận được tin tức thực sự khóc cười không xong, cái đôi một già một trẻ này thực là, này rõ ràng là liên hợp với nhau phá lời anh đây mà, làm bộ làm tịch cho anh nhìn chứ đâu. Có điều chuyện bên này của anh cũng thực đủ bận rộn, liền để hai người đó chơi đùa tiếp đi. Khổ nỗi vài ngày sau Ninh Hàn lại nhận được tin tức thêm lần nữa liền không khỏi nhíu chặt lông mày, âm thanh nói chuyện cũng lạnh khác thường.
"Mưa? Hai người kia vẫn còn ở bên ngoài?"
"Cậu ấy hắt xì? Mấy cái?"
"Tôi hỏi cậu hắt xì mấy cái?"
"Còn cần tôi dạy cậu làm như thế nào hả? Trực tiếp đem người vác vào trong nhà."
"Còn muốn tôi phải nhắc lại lần thứ hai sao?"
Cúp điện thoại, Ninh Hàn xoay đầu qua nhìn một người khác cũng đang ngồi trong phòng nói:
"Tôi quên nói với ông một chuyện, tôi có người mình thích rồi, cậu ấy đang đợi tôi ở nhà."
Ninh Giang ngẩng phắt lên, đôi môi khẽ động lại không nói lời nào.
"Tôi tất nhiên sẽ không giống ông không biết chịu trách nhiệm với người yêu của mình, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn thì cậu ấy chính là người mà tôi muốn kết hôn. Có điều, tôi lại quên nói với ông một điều, cậu ấy là con trai."
Lời nói của Ninh Hàn lạnh thấu xương cốt, lại mang theo sự trào phúng cùng khinh bỉ, từng chữ từng chữ đập vào tim Ninh Giang.
"Con trai? Mày vì muốn báo thù tao nên muốn để nhà họ Ninh tuyệt hậu sao?"
Rốt cuộc thì Ninh Giang cũng không nhịn được phải mở miệng nói chuyện, âm thanh đó đã tức tới phát run.
"Báo thù?"
Ninh Hàn lại điềm nhiên bật cười, xoay người dựa vào cạnh cửa sổ, cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm,
"Ông hình như...... đánh giá bản thân mình qúa cao rồi thì phải."
Ninh Giang ngẩn ra, cục tức như nghẹn lại giữa cổ họng, nghẹn tới cả khuôn mặt cùng cần cổ của ông ta đều muốn đỏ au. Ông ta không khỏi trừng mắt nhìn vào đứa con trai đang bình thản chậm rãi uống rượu của mình, trong mắt không rõ là sự phẫn nộ hay lòng hận thù hoặc có lẽ là điều gì khác.
Ông ta thua rồi, con trai ông ta xuất sắc hơn nhiều so với những gì ông ta đã nghĩ. Ông ta vẫn luôn hi vọng Ninh Hàn có thể trở thành một người như chính cái tên của nó, trái tim phải lạnh lẽo hơn nữa, phải tàn nhẫn hơn nữa, như vậy mới có thể gánh vác Ninh gia của bọn họ. Nhưng con trai từ tướng mạo tới sở thích đều giống với mẹ của nó, làm Ninh Giang oán giận hết lần này đến lần khác. Nhưng cuối cùng thì ông ta đã sai rồi.
Con trai ông ta không chỉ kế thừa gen của mẹ nó, trên người ít nhiều cũng chảy dòng máu người họ Ninh nhà ông -- Lãnh khốc, quyết tuyệt, thậm chí là tàn nhẫn.
"Mày nhìn đi, cuối cùng mày cũng đi trên còn đường giống tao đó thôi." Ninh Giang bật cười nói,
"Trước đây mày mở miệng đóng miệng đều nói không nguyện ý tiếp nhận sự nghiệp của tao, không nguyện ý làm một kẻ giết người như tao, rồi thì sao, không phải vẫn dấn thân vào đấy thôi, thậm chí còn ra tay với chính cha của mình, mày với tao có cái gì khác biệt chứ?"
"Khác biệt?"
Bàn tay cầm ly rượu của Ninh Hàn nhẹ nhàng chuyển động, nhìn dung dịch đỏ thẫm trong ly đảo vòng, đôi mắt tích tụ sương lạnh của anh nhìn về phía Ninh Giang nói:
"Tôi không cần cái gọi là khác biệt, đó chỉ là những ác ý mà người khác áp đặt trên người tôi."
Nói xong anh ta liền nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, sương lạnh trong đôi mắt đó đã biến hóa rất nhiều,
"Tôi chỉ cần mình là sự đặc biệt trong trái tim cậu ấy là đủ rồi. Còn về ông, người đem ông trở thành sự đặc biệt của mình, từ sớm đã bị chính ông hại chết, ông......còn nhớ không?"
Ninh Giang cảm thấy cả người lạnh lẽo, lời của Ninh Hàn gợi nhớ lại những kí ức xa xôi đó, xa tới mức đã rất lâu rồi ông ta không còn nghĩ tới nó nữa. Hiện tại nghĩ lại, đó có lẽ chính là khởi đầu của tất cả đi.
Đầu tháng mười hai, thời tiết dần vào lạnh, mùa đông thực sự tới rồi.
Tô Lê ngồi trước cửa chính ở Ninh gia, trên người được bao bọc bởi lớp quần áo dày cộm. Thời tiết cực kì lạnh, nhưng ngoài trời không có tuyết rơi, điều này làm Tô Lê thực không vui vẻ. Cậu chàng hà một ngụm khí vào tay rồi xoa xoa lòng bàn tay với nhau, sau đó dùng hai bàn tay ủ ấm cho hai bên má đã có chút đỏ lên vì lạnh của mình. Đôi mắt đen nhánh ướt át liếc qua liếc lại, nghiêng đầu cũng không biết là đang muốn làm cái gì.
Hôm nay là thứ bảy, nhàn rỗi không có việc gì làm nên Tô Lê liền cứ ngồi ở bậc cửa như vậy, chẳng bao lâu liền hết nửa ngày. Cậu ta ngồi không chút hình tượng nào, không thích ngồi ghế, cứ thích ngồi bệt xuống đất thôi. Hỏi cậu ta tại sao hử? Cậu ta nói như vậy mới gần gũi với khí đất trời.
Ánh mắt câu vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cánh cửa sắt, nhìn ngắm thực lâu, rốt cuộc xác định rằng hôm nay ông chủ Ninh sẽ không quay trở lại, nghĩ nghĩ cũng sắp tới giờ ăn cơm tối liền vui vẻ đứng dậy, phủi phủi mông quần, nhảy nhót vài cái làm ấm người, chuẩn bị chạy về phòng ăn cơm.
Thức ăn tại Ninh Gia thực sự quá ngon, một đĩa đậu phụ thối có thể làm thành đủ các kiểu dáng. Nhưng Tô Lê vừa định xoay người liền nghe thấy bên ngoài tường vây truyền tới âm thanh động cơ ô tô. Vừa quay đầu, Tô Lê liền trợn tròn mắt, chỉ thấy một chiếc xe ô tô cao cấp màu đen dừng tại bên ngoài cửa sắt, cửa xe mở ra, xuống xe chính là ông chủ Ninh đã nhiều ngày không gặp nào đó.
"Bùm --" sao chổi va vào trái đất, va thành đám mây hình nấm đem Tô Lê hất lên tận trời. Lông mày giãn về hai bên, khóe môi nhếch cao lộ ra hàm răng trắng sáng, biểu cảm của Tô Lê chính là bộ dáng hoa tâm nở rộ, biến đổi trong nháy mắt.
"Ông chủ Ninh ~~"
Ninh Hàn vừa xuống xe liền nghe thấy có người hét to tên mình từ xa. Đánh mắt nhìn qua, cái nhóc chạy bàn loi nhoi nào đó đang dùng đôi chân ngắn cũn xông về phía mình, trên người được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp quần áo, nhìn qua không có bộ dáng gầy yếu thường ngày, ngược lại có chút ngây thơ chân thành.
Tô Lê vừa vẫy tay vừa chạy lại, đoạn đường dài chưa tới trăm mét lại làm cậu ta chạy tới thở hổn hển không ngừng. Sau đó còn không đợi Ninh Hàn có động tác gì, cái đầu nhanh chóng rúc vào lồng ngực Ninh Hàn, ngốc nghếch ôm chặt lấy anh ta.
"Anh về rồi."
Tô Lê ngẩng đầy chớp chớp mắt nhìn lên Ninh Hàn, vốn nghĩ bán manh dụ dỗ một hồi, nhưng vừa nhìn tới khuôn mặt gần trong gang tấc của ông chủ Ninh, nước mắt liền tí tách tí tách rơi xuống, cực kì đáng thương, làm sao cũng không ngăn được,
"Ông chủ Ninh...... em đợi anh thực vất vả nha......"
Mang theo giọng mũi mềm mại nhẹ nhàng, Tô Lê khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem, cái mũi đỏ hồng, hai bên má cũng đỏ hẳn lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Ninh Hàn giống như trực tiếp nhìn tới trái tim anh. Ninh Hàn tự nhiên nhớ lại những lời La Khanh đã nói, 'Đến lúc Trung nhị thực sự thương tâm, tôi dám cá, người đau lòng cũng chỉ có thể là cậu', quả nhiên, câu nói này của bạn tốt quá đúng, độ chính xác một trăm phần trăm.
Thầm than một tiếng trong lòng, Ninh Hàn nhận mệnh giơ tay ôm chặt eo Tô Lê, một tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc,
"Đừng khóc nữa, còn khóc nữa liền không cần em nữa."
Ninh thiếu gia kinh nghiệm tình cảm bằng 0 không biết nên an ủi người yêu như thế nào, đặc biệt với đối tượng còn là Tô Lê, lời an ủi vừa tùy ý nói ra, không nghĩ tới người trong lòng khóc càng thêm dữ dội, nước mắt tuôn ào ào như lũ,
"Tại sao không cần em nữa? Ông chủ Ninh là đồ xấu xa......"
Được rồi, khóc rồi khóc lời nói ra lại càng không rõ ràng.
Ninh Hàn cũng bất lực, nhóc thực sự đem toàn bộ câu nói đó nghe vào nha, tôi nào có ý nghĩ không cần em cơ chứ?
Người xung quanh nhìn đến ngây ngẩn, lần đầu tiên thấy có người dùng tư thế 'én nhỏ rúc lồng ngực' như vậy nằm trong lòng thiếu gia, còn là một tên con trai, ngoài ra vừa không chú ý một cái liền phát triển theo xu thế câu chuyện tình yêu như trong tiểu thuyết. Nhưng về chuyện của Tô Lê mọi người đều có nghe tới, đều hứng thú cúi đầu liếc mắt qua, giả vờ như bản thân không có nhìn thấy cái gì hết.
Thiếu gia, chúng tôi lấy tất cả tinh thần ủng hộ ngài!
"Tôi không có không cần em."
Ninh Hàn trực tiếp nói, giơ thay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Tô Lê.
Tô Lê hít hít cái mũi, hít rồi hít rồi lại nấc cụt một cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Nhưng thế nước cũng coi như được kìm giữ, ngẩng đầu hỏi:
"Thật chứ?"
"Thật."
"Vậy về sau không được lại không để ý tới em......"
Khóe mắt Tô Lê chớp a chớp, nghiêm túc nói,
"Nếu không liền đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh!"
"Được, đến lúc đó tùy ý em xử lý."
Ninh Hàn nhịn không được liền bật cười, đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh cái gì đó, đúng thực là phong cách của Tô Lê.
"Vậy về sau em có thể muốn ôm liền ôm anh không?"
"Có thể."
"Vậy...... thơm thơm đâu?"
Tô Lê có hơi ngượng ngùng, khuôn mặt bắt đầu đỏ hồng lên, âm thanh cũng nhẹ đi nhiều. Đụng tới vấn đề này trung nhị quân vĩnh viễn không cùng một thế giới với người khác sẽ cảm thấy ngượng ngùng na.
"Có thể."
Ninh Hàn trấn định nói, dù sao thì ai dám cười ra tiếng liền lôi ra ngoài côn gỗ chờ hình.
Tô Lê nghe tới đó cũng liền vui vẻ không khóc nữa, đôi tai đỏ chót vùi sâu vào trong lồng ngực ông chủ Ninh, xấu hổ tới không dám ngẩng đầu lên. Ninh Hàn cười cười lắc đầu một cái, sau đó ánh mắt quét xung quanh một vòng, đám thuộc hạ đang dựng thẳng tai nghe trộm lại giả vờ như không nghe thấy gì, kia đều là bộ dáng muốn cười mà không dám cười, liền nhanh chóng đổi thành khuôn mặt nghiêm nghị, nghiêm nghị tới mức tưởng chừng như một khắc sau liền có thể kéo đàn đi giết kẻ thù không đội trời chung vậy.
Có điều trong mắt Ninh Hàn giờ này chỉ có mỗi nhóc ẩm ương Tô Lê này thôi, anh còn đang bận rộn ôm lấy cậu, không có thời gian quản đám thuộc hạ nhà mình, nên chỉ có thể buông tha cho đám đó. Anh ta cũng không bắt Tô Lê buông mình ra để bước đi, trực tiếp đem Tô Lê ôm lên, giống như ôm trẻ nhỏ đi vào nhà.
Đám thuộc hạ thở hắt ra một hơi, nhanh chóng dừng xe, đóng cửa, nên làm gì liền tản ra đi làm cái đó, dù sao trong khoảng thời gian ngắn tuyệt! đối! không cần xuất hiện trước mặt thiếu gia.
Tô Lê bị Ninh Hàn ôm bế lên như vậy, trong lòng sung sướng tới nổi bong bóng hồng. Tay vòng qua ôm lấy cần cổ của Ninh Hàn, nằm bò trên vai anh ta, cảm giác không cần tự mình đi đường thực là tốt quá đi. Thời gian sau đó Tô Lê không nhịn được liền bắt đầu cười trộm.
Ninh Hàn nghe thấy mới nghiêng đầu qua hỏi:
"Cười cái gì?"
"Không có"
Tô Lê lập tức lắc đầu, nâng cao giọng trả lời:
"Em vẫn còn đang tức giận đó, ông chủ Ninh anh trước đây đối xử với em thực không tốt, rõ ràng là thích còn sống chết không chịu thừa nhận."
Cho em cứng miệng. Ngữ điệu của Ninh Hàn hơi cao lên,
"Vậy sao, vậy em còn muốn như thế nào bây giờ?"
"Ách......không muốn thế nào hết, ừm, nhìn vào phần sức mạnh to lớn này của ông chủ Ninh, em người tốt độ lượng không thèm tính toán với anh."
Vĩnh viễn cũng không cần giảng giải tới cái gì mà truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa với Tô trung nhị quân, cậu chàng chính là một nam nhân địa cầu chỉ cần bắt được một điểm sáng liền có thể tự mình bay bổng đó nha.
Sau đó nam nhân địa cầu đang bay bổng nào đó bị hung ác đánh mông một trận, biểu thị cho sự trừng phạt.
Người dịch: Hana_Nguyen
Muốn có được quan hệ thật tốt với một người nào đó, A Trung cho rằng điều quan trọng nhất chính là cần phát hiện ra những điểm phát sáng trên người đối phương! Đúng, điểm phát sáng! Bởi vì ánh mắt của thiếu gia vĩnh viễn không bao giờ sai, dù cho tên nhóc đó có ồn ào hồ nháo, vừa ồn vừa nháo, bộ dáng nhìn qua cũng thực khô gầy héo quắt, còn là một thằng nhóc con nữa, nhưng điểm sáng ý mà, cố tìm chắc chắn vẫn có thể tìm ra được.
Từ ngày hôm đó sau khi tan học Tô Lê liền đến báo danh trước cửa căn trạch viện, thấy A Trung cũng không có nháo loạn với mình nữa, Tô Lê dương dương tự đắc cho rằng bản thân đã giành được thắng lợi toàn phần, những lúc đi qua trước mặt A Trung liền chuyển dùng bộ dáng ông lớn đi qua, hại mấy vị đồng nghiệp cùng làm với A Trung suýt nữa thì cười tới vỡ bụng. A Trung đối với việc này cũng thực bất lực.
Nhưng Tô Lê vẫn không thể tiến vào bên trong căn nhà. Ngược lại là chú Bách ngày ngày phái người mở rộng cửa lớn, trước cửa bày một chiếc bàn, không phải cùng Tô Lê đánh cờ thì là cùng cậu nhóc uống trà, một người ngồi bên trong, một người ngồi bên ngoài, thế này chắc không vi phạm mệnh lệnh của thiếu gia đi?
Luận tâm cơ người già của chú Bách. Nhà có người già như có tàng kho báu.
Lúc Ninh Hàn nhận được tin tức thực sự khóc cười không xong, cái đôi một già một trẻ này thực là, này rõ ràng là liên hợp với nhau phá lời anh đây mà, làm bộ làm tịch cho anh nhìn chứ đâu. Có điều chuyện bên này của anh cũng thực đủ bận rộn, liền để hai người đó chơi đùa tiếp đi. Khổ nỗi vài ngày sau Ninh Hàn lại nhận được tin tức thêm lần nữa liền không khỏi nhíu chặt lông mày, âm thanh nói chuyện cũng lạnh khác thường.
"Mưa? Hai người kia vẫn còn ở bên ngoài?"
"Cậu ấy hắt xì? Mấy cái?"
"Tôi hỏi cậu hắt xì mấy cái?"
"Còn cần tôi dạy cậu làm như thế nào hả? Trực tiếp đem người vác vào trong nhà."
"Còn muốn tôi phải nhắc lại lần thứ hai sao?"
Cúp điện thoại, Ninh Hàn xoay đầu qua nhìn một người khác cũng đang ngồi trong phòng nói:
"Tôi quên nói với ông một chuyện, tôi có người mình thích rồi, cậu ấy đang đợi tôi ở nhà."
Ninh Giang ngẩng phắt lên, đôi môi khẽ động lại không nói lời nào.
"Tôi tất nhiên sẽ không giống ông không biết chịu trách nhiệm với người yêu của mình, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn thì cậu ấy chính là người mà tôi muốn kết hôn. Có điều, tôi lại quên nói với ông một điều, cậu ấy là con trai."
Lời nói của Ninh Hàn lạnh thấu xương cốt, lại mang theo sự trào phúng cùng khinh bỉ, từng chữ từng chữ đập vào tim Ninh Giang.
"Con trai? Mày vì muốn báo thù tao nên muốn để nhà họ Ninh tuyệt hậu sao?"
Rốt cuộc thì Ninh Giang cũng không nhịn được phải mở miệng nói chuyện, âm thanh đó đã tức tới phát run.
"Báo thù?"
Ninh Hàn lại điềm nhiên bật cười, xoay người dựa vào cạnh cửa sổ, cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một ngụm,
"Ông hình như...... đánh giá bản thân mình qúa cao rồi thì phải."
Ninh Giang ngẩn ra, cục tức như nghẹn lại giữa cổ họng, nghẹn tới cả khuôn mặt cùng cần cổ của ông ta đều muốn đỏ au. Ông ta không khỏi trừng mắt nhìn vào đứa con trai đang bình thản chậm rãi uống rượu của mình, trong mắt không rõ là sự phẫn nộ hay lòng hận thù hoặc có lẽ là điều gì khác.
Ông ta thua rồi, con trai ông ta xuất sắc hơn nhiều so với những gì ông ta đã nghĩ. Ông ta vẫn luôn hi vọng Ninh Hàn có thể trở thành một người như chính cái tên của nó, trái tim phải lạnh lẽo hơn nữa, phải tàn nhẫn hơn nữa, như vậy mới có thể gánh vác Ninh gia của bọn họ. Nhưng con trai từ tướng mạo tới sở thích đều giống với mẹ của nó, làm Ninh Giang oán giận hết lần này đến lần khác. Nhưng cuối cùng thì ông ta đã sai rồi.
Con trai ông ta không chỉ kế thừa gen của mẹ nó, trên người ít nhiều cũng chảy dòng máu người họ Ninh nhà ông -- Lãnh khốc, quyết tuyệt, thậm chí là tàn nhẫn.
"Mày nhìn đi, cuối cùng mày cũng đi trên còn đường giống tao đó thôi." Ninh Giang bật cười nói,
"Trước đây mày mở miệng đóng miệng đều nói không nguyện ý tiếp nhận sự nghiệp của tao, không nguyện ý làm một kẻ giết người như tao, rồi thì sao, không phải vẫn dấn thân vào đấy thôi, thậm chí còn ra tay với chính cha của mình, mày với tao có cái gì khác biệt chứ?"
"Khác biệt?"
Bàn tay cầm ly rượu của Ninh Hàn nhẹ nhàng chuyển động, nhìn dung dịch đỏ thẫm trong ly đảo vòng, đôi mắt tích tụ sương lạnh của anh nhìn về phía Ninh Giang nói:
"Tôi không cần cái gọi là khác biệt, đó chỉ là những ác ý mà người khác áp đặt trên người tôi."
Nói xong anh ta liền nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, sương lạnh trong đôi mắt đó đã biến hóa rất nhiều,
"Tôi chỉ cần mình là sự đặc biệt trong trái tim cậu ấy là đủ rồi. Còn về ông, người đem ông trở thành sự đặc biệt của mình, từ sớm đã bị chính ông hại chết, ông......còn nhớ không?"
Ninh Giang cảm thấy cả người lạnh lẽo, lời của Ninh Hàn gợi nhớ lại những kí ức xa xôi đó, xa tới mức đã rất lâu rồi ông ta không còn nghĩ tới nó nữa. Hiện tại nghĩ lại, đó có lẽ chính là khởi đầu của tất cả đi.
Đầu tháng mười hai, thời tiết dần vào lạnh, mùa đông thực sự tới rồi.
Tô Lê ngồi trước cửa chính ở Ninh gia, trên người được bao bọc bởi lớp quần áo dày cộm. Thời tiết cực kì lạnh, nhưng ngoài trời không có tuyết rơi, điều này làm Tô Lê thực không vui vẻ. Cậu chàng hà một ngụm khí vào tay rồi xoa xoa lòng bàn tay với nhau, sau đó dùng hai bàn tay ủ ấm cho hai bên má đã có chút đỏ lên vì lạnh của mình. Đôi mắt đen nhánh ướt át liếc qua liếc lại, nghiêng đầu cũng không biết là đang muốn làm cái gì.
Hôm nay là thứ bảy, nhàn rỗi không có việc gì làm nên Tô Lê liền cứ ngồi ở bậc cửa như vậy, chẳng bao lâu liền hết nửa ngày. Cậu ta ngồi không chút hình tượng nào, không thích ngồi ghế, cứ thích ngồi bệt xuống đất thôi. Hỏi cậu ta tại sao hử? Cậu ta nói như vậy mới gần gũi với khí đất trời.
Ánh mắt câu vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cánh cửa sắt, nhìn ngắm thực lâu, rốt cuộc xác định rằng hôm nay ông chủ Ninh sẽ không quay trở lại, nghĩ nghĩ cũng sắp tới giờ ăn cơm tối liền vui vẻ đứng dậy, phủi phủi mông quần, nhảy nhót vài cái làm ấm người, chuẩn bị chạy về phòng ăn cơm.
Thức ăn tại Ninh Gia thực sự quá ngon, một đĩa đậu phụ thối có thể làm thành đủ các kiểu dáng. Nhưng Tô Lê vừa định xoay người liền nghe thấy bên ngoài tường vây truyền tới âm thanh động cơ ô tô. Vừa quay đầu, Tô Lê liền trợn tròn mắt, chỉ thấy một chiếc xe ô tô cao cấp màu đen dừng tại bên ngoài cửa sắt, cửa xe mở ra, xuống xe chính là ông chủ Ninh đã nhiều ngày không gặp nào đó.
"Bùm --" sao chổi va vào trái đất, va thành đám mây hình nấm đem Tô Lê hất lên tận trời. Lông mày giãn về hai bên, khóe môi nhếch cao lộ ra hàm răng trắng sáng, biểu cảm của Tô Lê chính là bộ dáng hoa tâm nở rộ, biến đổi trong nháy mắt.
"Ông chủ Ninh ~~"
Ninh Hàn vừa xuống xe liền nghe thấy có người hét to tên mình từ xa. Đánh mắt nhìn qua, cái nhóc chạy bàn loi nhoi nào đó đang dùng đôi chân ngắn cũn xông về phía mình, trên người được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp quần áo, nhìn qua không có bộ dáng gầy yếu thường ngày, ngược lại có chút ngây thơ chân thành.
Tô Lê vừa vẫy tay vừa chạy lại, đoạn đường dài chưa tới trăm mét lại làm cậu ta chạy tới thở hổn hển không ngừng. Sau đó còn không đợi Ninh Hàn có động tác gì, cái đầu nhanh chóng rúc vào lồng ngực Ninh Hàn, ngốc nghếch ôm chặt lấy anh ta.
"Anh về rồi."
Tô Lê ngẩng đầy chớp chớp mắt nhìn lên Ninh Hàn, vốn nghĩ bán manh dụ dỗ một hồi, nhưng vừa nhìn tới khuôn mặt gần trong gang tấc của ông chủ Ninh, nước mắt liền tí tách tí tách rơi xuống, cực kì đáng thương, làm sao cũng không ngăn được,
"Ông chủ Ninh...... em đợi anh thực vất vả nha......"
Mang theo giọng mũi mềm mại nhẹ nhàng, Tô Lê khóc tới nước mắt nước mũi tèm lem, cái mũi đỏ hồng, hai bên má cũng đỏ hẳn lên, đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía Ninh Hàn giống như trực tiếp nhìn tới trái tim anh. Ninh Hàn tự nhiên nhớ lại những lời La Khanh đã nói, 'Đến lúc Trung nhị thực sự thương tâm, tôi dám cá, người đau lòng cũng chỉ có thể là cậu', quả nhiên, câu nói này của bạn tốt quá đúng, độ chính xác một trăm phần trăm.
Thầm than một tiếng trong lòng, Ninh Hàn nhận mệnh giơ tay ôm chặt eo Tô Lê, một tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu cậu nhóc,
"Đừng khóc nữa, còn khóc nữa liền không cần em nữa."
Ninh thiếu gia kinh nghiệm tình cảm bằng 0 không biết nên an ủi người yêu như thế nào, đặc biệt với đối tượng còn là Tô Lê, lời an ủi vừa tùy ý nói ra, không nghĩ tới người trong lòng khóc càng thêm dữ dội, nước mắt tuôn ào ào như lũ,
"Tại sao không cần em nữa? Ông chủ Ninh là đồ xấu xa......"
Được rồi, khóc rồi khóc lời nói ra lại càng không rõ ràng.
Ninh Hàn cũng bất lực, nhóc thực sự đem toàn bộ câu nói đó nghe vào nha, tôi nào có ý nghĩ không cần em cơ chứ?
Người xung quanh nhìn đến ngây ngẩn, lần đầu tiên thấy có người dùng tư thế 'én nhỏ rúc lồng ngực' như vậy nằm trong lòng thiếu gia, còn là một tên con trai, ngoài ra vừa không chú ý một cái liền phát triển theo xu thế câu chuyện tình yêu như trong tiểu thuyết. Nhưng về chuyện của Tô Lê mọi người đều có nghe tới, đều hứng thú cúi đầu liếc mắt qua, giả vờ như bản thân không có nhìn thấy cái gì hết.
Thiếu gia, chúng tôi lấy tất cả tinh thần ủng hộ ngài!
"Tôi không có không cần em."
Ninh Hàn trực tiếp nói, giơ thay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Tô Lê.
Tô Lê hít hít cái mũi, hít rồi hít rồi lại nấc cụt một cái, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Nhưng thế nước cũng coi như được kìm giữ, ngẩng đầu hỏi:
"Thật chứ?"
"Thật."
"Vậy về sau không được lại không để ý tới em......"
Khóe mắt Tô Lê chớp a chớp, nghiêm túc nói,
"Nếu không liền đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh!"
"Được, đến lúc đó tùy ý em xử lý."
Ninh Hàn nhịn không được liền bật cười, đại diện Vũ trụ tiêu diệt anh cái gì đó, đúng thực là phong cách của Tô Lê.
"Vậy về sau em có thể muốn ôm liền ôm anh không?"
"Có thể."
"Vậy...... thơm thơm đâu?"
Tô Lê có hơi ngượng ngùng, khuôn mặt bắt đầu đỏ hồng lên, âm thanh cũng nhẹ đi nhiều. Đụng tới vấn đề này trung nhị quân vĩnh viễn không cùng một thế giới với người khác sẽ cảm thấy ngượng ngùng na.
"Có thể."
Ninh Hàn trấn định nói, dù sao thì ai dám cười ra tiếng liền lôi ra ngoài côn gỗ chờ hình.
Tô Lê nghe tới đó cũng liền vui vẻ không khóc nữa, đôi tai đỏ chót vùi sâu vào trong lồng ngực ông chủ Ninh, xấu hổ tới không dám ngẩng đầu lên. Ninh Hàn cười cười lắc đầu một cái, sau đó ánh mắt quét xung quanh một vòng, đám thuộc hạ đang dựng thẳng tai nghe trộm lại giả vờ như không nghe thấy gì, kia đều là bộ dáng muốn cười mà không dám cười, liền nhanh chóng đổi thành khuôn mặt nghiêm nghị, nghiêm nghị tới mức tưởng chừng như một khắc sau liền có thể kéo đàn đi giết kẻ thù không đội trời chung vậy.
Có điều trong mắt Ninh Hàn giờ này chỉ có mỗi nhóc ẩm ương Tô Lê này thôi, anh còn đang bận rộn ôm lấy cậu, không có thời gian quản đám thuộc hạ nhà mình, nên chỉ có thể buông tha cho đám đó. Anh ta cũng không bắt Tô Lê buông mình ra để bước đi, trực tiếp đem Tô Lê ôm lên, giống như ôm trẻ nhỏ đi vào nhà.
Đám thuộc hạ thở hắt ra một hơi, nhanh chóng dừng xe, đóng cửa, nên làm gì liền tản ra đi làm cái đó, dù sao trong khoảng thời gian ngắn tuyệt! đối! không cần xuất hiện trước mặt thiếu gia.
Tô Lê bị Ninh Hàn ôm bế lên như vậy, trong lòng sung sướng tới nổi bong bóng hồng. Tay vòng qua ôm lấy cần cổ của Ninh Hàn, nằm bò trên vai anh ta, cảm giác không cần tự mình đi đường thực là tốt quá đi. Thời gian sau đó Tô Lê không nhịn được liền bắt đầu cười trộm.
Ninh Hàn nghe thấy mới nghiêng đầu qua hỏi:
"Cười cái gì?"
"Không có"
Tô Lê lập tức lắc đầu, nâng cao giọng trả lời:
"Em vẫn còn đang tức giận đó, ông chủ Ninh anh trước đây đối xử với em thực không tốt, rõ ràng là thích còn sống chết không chịu thừa nhận."
Cho em cứng miệng. Ngữ điệu của Ninh Hàn hơi cao lên,
"Vậy sao, vậy em còn muốn như thế nào bây giờ?"
"Ách......không muốn thế nào hết, ừm, nhìn vào phần sức mạnh to lớn này của ông chủ Ninh, em người tốt độ lượng không thèm tính toán với anh."
Vĩnh viễn cũng không cần giảng giải tới cái gì mà truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa với Tô trung nhị quân, cậu chàng chính là một nam nhân địa cầu chỉ cần bắt được một điểm sáng liền có thể tự mình bay bổng đó nha.
Sau đó nam nhân địa cầu đang bay bổng nào đó bị hung ác đánh mông một trận, biểu thị cho sự trừng phạt.
Người dịch: Hana_Nguyen
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.