Chương 35: Chương 35
Huệ Huệ Yan
21/01/2018
Nghiêm Nghiên trở lại phòng, phát hiện mọi người trong đội đều đã vào trạng thái thây khô nằm úp mặt xuống đất.
【Đội ngũ 】Khuynh Tẫn Thiên Hạ: Không đánh nữa, ra ngoài đi.
【Đội ngũ 】Ca Vội Tới Bơm Máu Cho Cưng: Σ( ° △ °|||) Nhanh như vậy?
【Đội ngũ 】Khuynh Tẫn Thiên Hạ: Ngốc bị đứt tay, không đánh.
Cái gì?! Nghiêm Nghiên muốn thổ huyết.
“Đã bảo là em không cần đụng vào rồi, ngày mai dì Trương sẽ đến dọn.”
“Anh cùng bọn họ đi tháp đi, em chỉ cần đi theo là được.” Cố Tiểu Bắc biểu tình ủy khuất.
“Không muốn đánh, em trở về ngủ đi. Anh cũng mệt mỏi.”
“A….” Không phải làm vỡ một cái chén của anh thôi sao. Hứ, keo kiệt. Cố Tiểu Bắc, một ngày nào đó không phải cậu bị ăn, mà là cậu rước tới Doãn Thiên Tề muốn đem cậu ăn, không phải chỉ là đứt tay thôi sao? Không có việc gì cậu kêu dâm đãng như thế làm cái gì. ( Nghiêm Nghiên: hại tôi Bạch YY)
Hôm sau Cố Tiểu Bắc đi làm có vẻ cực kỳ không có tinh thần, chủ yếu là tay đau, lại bị Doãn Thiên Tề bọc kín không một khe hở, miệng vết thương thật sự rất ngứa.
“Doãn Tổng sớm. Người này là?”
“Mấy người cứ tiếp tục, không cần quan tâm việc này.”
Kỳ thật là hôm nay Nghiêm Nghiên đưa Tiểu Bắc tới, Doãn Thiên Tề sáng sớm đã đi rồi, còn cho rằng đại thần còn đang giận vì cái chén.
“Đưa tay anh nhìn.”
“A, a….” Không tức giận? ( Bạch, đại thần sáng sớm mua thuốc cho con đó, sao con lại không để ý như vậy)
“Miệng vết thương không sâu, uống thuốc đi.”
“Vâng.”
“Anh lên đây.”
Cố Tiểu Bắc cảm thấy mùa xuân lại đến đây, nếu không thì sao tâm tình lại tốt như vậy. ( cho con ăn có chút đường, vậy mà đã phát xuân)
Điện thoại rung, Nam?
“Thằng kia, anh còn nhớ gọi điện thoại cho em à!”
“Tiểu Bắc, em có biết bây giờ anh đang ở đâu không?”
“Không sao, anh ở yên đó, em đi đón anh.”
“Ha ha, quả nhiên vẫn là Tiểu Bắc hiểu anh nhất.”
Tần Hướng Nam và Cố Tiểu Bắc cùng nhau lớn lên, từ lúc còn nhỏ, bọn cậu đã cùng nhau chạy khắp ngõ hẻm con phố. Hướng Nam lớn hơn Tiểu Bắc một tuổi, bởi vậy luôn luôn giống anh trai che chở cho cậu, Tiểu Bắc trông giống con gái nên thường bị lũ trẻ trong khu bắt nạt, lúc này Hướng Nam sẽ giúp Tiểu Bắc đánh trả, chỉ là lúc đó bọn cậu không có mạnh, sau cùng vẫn bị đánh, nhưng Tần Hướng Nam với Cố Tiểu Bắc mặt vẫn tươi như hoa, cười cực kỳ vui vẻ.
“Vô nghĩa.”
Cố Tiểu Bắc, cậu thật sự rất hiểu Tần Hướng Nam sao? Kỳ thật cậu căn bản là không biết suy nghĩ trong lòng cậu ta. ( nói, Tần Hướng Nam đứa trẻ này cũng là một đứa nhỏ đáng thương)
【Đội ngũ 】Khuynh Tẫn Thiên Hạ: Không đánh nữa, ra ngoài đi.
【Đội ngũ 】Ca Vội Tới Bơm Máu Cho Cưng: Σ( ° △ °|||) Nhanh như vậy?
【Đội ngũ 】Khuynh Tẫn Thiên Hạ: Ngốc bị đứt tay, không đánh.
Cái gì?! Nghiêm Nghiên muốn thổ huyết.
“Đã bảo là em không cần đụng vào rồi, ngày mai dì Trương sẽ đến dọn.”
“Anh cùng bọn họ đi tháp đi, em chỉ cần đi theo là được.” Cố Tiểu Bắc biểu tình ủy khuất.
“Không muốn đánh, em trở về ngủ đi. Anh cũng mệt mỏi.”
“A….” Không phải làm vỡ một cái chén của anh thôi sao. Hứ, keo kiệt. Cố Tiểu Bắc, một ngày nào đó không phải cậu bị ăn, mà là cậu rước tới Doãn Thiên Tề muốn đem cậu ăn, không phải chỉ là đứt tay thôi sao? Không có việc gì cậu kêu dâm đãng như thế làm cái gì. ( Nghiêm Nghiên: hại tôi Bạch YY)
Hôm sau Cố Tiểu Bắc đi làm có vẻ cực kỳ không có tinh thần, chủ yếu là tay đau, lại bị Doãn Thiên Tề bọc kín không một khe hở, miệng vết thương thật sự rất ngứa.
“Doãn Tổng sớm. Người này là?”
“Mấy người cứ tiếp tục, không cần quan tâm việc này.”
Kỳ thật là hôm nay Nghiêm Nghiên đưa Tiểu Bắc tới, Doãn Thiên Tề sáng sớm đã đi rồi, còn cho rằng đại thần còn đang giận vì cái chén.
“Đưa tay anh nhìn.”
“A, a….” Không tức giận? ( Bạch, đại thần sáng sớm mua thuốc cho con đó, sao con lại không để ý như vậy)
“Miệng vết thương không sâu, uống thuốc đi.”
“Vâng.”
“Anh lên đây.”
Cố Tiểu Bắc cảm thấy mùa xuân lại đến đây, nếu không thì sao tâm tình lại tốt như vậy. ( cho con ăn có chút đường, vậy mà đã phát xuân)
Điện thoại rung, Nam?
“Thằng kia, anh còn nhớ gọi điện thoại cho em à!”
“Tiểu Bắc, em có biết bây giờ anh đang ở đâu không?”
“Không sao, anh ở yên đó, em đi đón anh.”
“Ha ha, quả nhiên vẫn là Tiểu Bắc hiểu anh nhất.”
Tần Hướng Nam và Cố Tiểu Bắc cùng nhau lớn lên, từ lúc còn nhỏ, bọn cậu đã cùng nhau chạy khắp ngõ hẻm con phố. Hướng Nam lớn hơn Tiểu Bắc một tuổi, bởi vậy luôn luôn giống anh trai che chở cho cậu, Tiểu Bắc trông giống con gái nên thường bị lũ trẻ trong khu bắt nạt, lúc này Hướng Nam sẽ giúp Tiểu Bắc đánh trả, chỉ là lúc đó bọn cậu không có mạnh, sau cùng vẫn bị đánh, nhưng Tần Hướng Nam với Cố Tiểu Bắc mặt vẫn tươi như hoa, cười cực kỳ vui vẻ.
“Vô nghĩa.”
Cố Tiểu Bắc, cậu thật sự rất hiểu Tần Hướng Nam sao? Kỳ thật cậu căn bản là không biết suy nghĩ trong lòng cậu ta. ( nói, Tần Hướng Nam đứa trẻ này cũng là một đứa nhỏ đáng thương)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.