Chương 1: Quyển 1 - Chương 1-1: Quang mang sau cùng - Tiết tử
Thanh Ca
22/01/2018
Gần đây trên đường đều tràn đầy cùng một mẫu quảng cáo. Đó là clip tuyên truyền tư liệu mới của 《 Thế Giới 》.
Khi ta đi ngang qua màn hình lớn ở quảng trường thành Đông, trên đó đang chiếu đoạn âm nhạc vô cùng quen thuộc. Trong quảng cáo là một người thanh niên mặc trường bào lụa trắng hoa lệ đang tiến hành một màn nghi thức. Thanh niên trông rất thanh tú, dưới sự phụ trợ của trang phục hoa lệ, có loại mỹ lệ trung tính. Hai mắt hắn hơi rũ, khí lưu màu xanh nhàn nhạt vờn quanh toàn thân, thoạt nhìn thần bí lại cao quý. Sau khi nhẹ giọng niệm tụng vài câu, hai tay thanh niên nâng lên, một miếng vảy màu xanh trong tay bay lên, sau cùng quang mang hiện lên, miếng vảy hóa thành một con Thanh Long cực lớn, lượn vòng trong hình ảnh. Phần sau cùng của quảng cáo, dừng ở hình ảnh Thanh Long uốn quanh trên người thanh niên áo trắng, nụ cười mỉm yên tĩnh tự nhiên kia trở thành chủ đề áp-phích của 《 Thế Gới 》.
“Hắc, thấy không, clip tư liệu mới của 《 Thế Giới 》 sắp ra tháng sau. Nghe nói sắp có người xông lên cấp một trăm, đến lúc đó có thể học tập kỹ năng chung cực cấp một trăm rồi. Kỹ năng kia quả thực mạnh đến mức nghịch thiên! Nhìn nhìn clip quảng cáo kia, đó chính là Thanh Long đó, chờ ngày nào đó tao cũng triệu một con Thanh Long ra chơi chơi.”
“Thôi đi, cho dù mở ra kỹ năng chung cực cũng là những cường nhân trên bảng đẳng cấp kia mới học được. Dựa vào chút đẳng cấp này của mày, còn không biết ngày nào mới có được khả năng đó đây. Hơn nữa mày cho rằng Thanh Long là dễ triệu như vậy sao, mày không thấy cái người Mạc Ly triệu hoán Thanh Long kia sao, chỉ mấy phút triệu hoán đó, đã phải trả giá bằng chính nhân vật đệ nhất bảng chức nghiệp của mình. Nếu như là mày, mày từ bỏ được? Hơn nữa hình như còn có xác xuất thành công nha. 5%, trời biết tên kia ngày đó là đụng phải đại vận gì mới triệu ra được. Nếu như là mày a, không những long không triệu ra được, trái lại bồi cả bản thân, sợ là muốn khóc cũng không kịp. Chúng ta vẫn nên quan tâm địa đồ mới sắp ra thì thực tế hơn.”
“Hắc, người ta như vậy kêu là kỹ thuật. Mạc Ly là ai? Đệ nhất ngự thú sư của đại lục Phương Đông! Nhiều cường nhân như vậy, cũng chỉ có một mình anh ta cấp bảy mươi sáu đã dùng ra được kỹ năng chung cực cấp một trăm, đó không phải nói giỡn. Hơn nữa nếu không có Thanh Long của anh ta đi ra cứu trận, lần thành chiến kia của Đông Điệp Thành là thua định rồi. Vì vậy mới nói a, ngự thú sư chúng ta là mạnh nhất.”
“Được rồi được rồi, tao không tranh với mày. Tao thừa nhận Mạc Ly lợi hại, được chưa? Đi thôi, nhanh nhanh quay về, hôm nay tao chuẩn bị xông cấp sáu mươi.”
Hai học sinh thoạt nhìn như là người chơi của 《 Thế Giới 》 đi ra, ta nghe được đối thoại của bọn họ thì cười khổ một chút. Sau cùng nhìn thoáng qua nụ cười mỉm dừng hình trên màn ảnh lớn, ta quay đầu lại liền đi. Hình ảnh kia bắt rất khá, thế nhưng sự thực phía sau nụ cười kia lại có bao nhiêu người biết được chứ? Dùng nhân vật nỗ lực luyện hơn một năm để đánh cược một kỹ năng xác xuất thành công cực thấp kia, khi chân chính đối mặt lựa chọn nghiêm khắc như vậy, lại có mấy người nguyện ý đánh cược một phen? Không phải chuyện tới trước mắt, thật đúng là không dễ nói.
Bất quá, hết thảy những điều đó đều không liên quan gì đến ta. Tuy rằng người trong quảng cáo kia kỳ thực chính là ta, thế nhưng hiện tại nó đã trở thành một đoạn quá khứ đã kết thúc.
Khi ta đi ngang qua màn hình lớn ở quảng trường thành Đông, trên đó đang chiếu đoạn âm nhạc vô cùng quen thuộc. Trong quảng cáo là một người thanh niên mặc trường bào lụa trắng hoa lệ đang tiến hành một màn nghi thức. Thanh niên trông rất thanh tú, dưới sự phụ trợ của trang phục hoa lệ, có loại mỹ lệ trung tính. Hai mắt hắn hơi rũ, khí lưu màu xanh nhàn nhạt vờn quanh toàn thân, thoạt nhìn thần bí lại cao quý. Sau khi nhẹ giọng niệm tụng vài câu, hai tay thanh niên nâng lên, một miếng vảy màu xanh trong tay bay lên, sau cùng quang mang hiện lên, miếng vảy hóa thành một con Thanh Long cực lớn, lượn vòng trong hình ảnh. Phần sau cùng của quảng cáo, dừng ở hình ảnh Thanh Long uốn quanh trên người thanh niên áo trắng, nụ cười mỉm yên tĩnh tự nhiên kia trở thành chủ đề áp-phích của 《 Thế Gới 》.
“Hắc, thấy không, clip tư liệu mới của 《 Thế Giới 》 sắp ra tháng sau. Nghe nói sắp có người xông lên cấp một trăm, đến lúc đó có thể học tập kỹ năng chung cực cấp một trăm rồi. Kỹ năng kia quả thực mạnh đến mức nghịch thiên! Nhìn nhìn clip quảng cáo kia, đó chính là Thanh Long đó, chờ ngày nào đó tao cũng triệu một con Thanh Long ra chơi chơi.”
“Thôi đi, cho dù mở ra kỹ năng chung cực cũng là những cường nhân trên bảng đẳng cấp kia mới học được. Dựa vào chút đẳng cấp này của mày, còn không biết ngày nào mới có được khả năng đó đây. Hơn nữa mày cho rằng Thanh Long là dễ triệu như vậy sao, mày không thấy cái người Mạc Ly triệu hoán Thanh Long kia sao, chỉ mấy phút triệu hoán đó, đã phải trả giá bằng chính nhân vật đệ nhất bảng chức nghiệp của mình. Nếu như là mày, mày từ bỏ được? Hơn nữa hình như còn có xác xuất thành công nha. 5%, trời biết tên kia ngày đó là đụng phải đại vận gì mới triệu ra được. Nếu như là mày a, không những long không triệu ra được, trái lại bồi cả bản thân, sợ là muốn khóc cũng không kịp. Chúng ta vẫn nên quan tâm địa đồ mới sắp ra thì thực tế hơn.”
“Hắc, người ta như vậy kêu là kỹ thuật. Mạc Ly là ai? Đệ nhất ngự thú sư của đại lục Phương Đông! Nhiều cường nhân như vậy, cũng chỉ có một mình anh ta cấp bảy mươi sáu đã dùng ra được kỹ năng chung cực cấp một trăm, đó không phải nói giỡn. Hơn nữa nếu không có Thanh Long của anh ta đi ra cứu trận, lần thành chiến kia của Đông Điệp Thành là thua định rồi. Vì vậy mới nói a, ngự thú sư chúng ta là mạnh nhất.”
“Được rồi được rồi, tao không tranh với mày. Tao thừa nhận Mạc Ly lợi hại, được chưa? Đi thôi, nhanh nhanh quay về, hôm nay tao chuẩn bị xông cấp sáu mươi.”
Hai học sinh thoạt nhìn như là người chơi của 《 Thế Giới 》 đi ra, ta nghe được đối thoại của bọn họ thì cười khổ một chút. Sau cùng nhìn thoáng qua nụ cười mỉm dừng hình trên màn ảnh lớn, ta quay đầu lại liền đi. Hình ảnh kia bắt rất khá, thế nhưng sự thực phía sau nụ cười kia lại có bao nhiêu người biết được chứ? Dùng nhân vật nỗ lực luyện hơn một năm để đánh cược một kỹ năng xác xuất thành công cực thấp kia, khi chân chính đối mặt lựa chọn nghiêm khắc như vậy, lại có mấy người nguyện ý đánh cược một phen? Không phải chuyện tới trước mắt, thật đúng là không dễ nói.
Bất quá, hết thảy những điều đó đều không liên quan gì đến ta. Tuy rằng người trong quảng cáo kia kỳ thực chính là ta, thế nhưng hiện tại nó đã trở thành một đoạn quá khứ đã kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.