Chương 85: Quyển 4 - Chương 14: Tiết 14
Thanh Ca
23/01/2018
Editor: Toujifuu
***
“Lão đại!”
Một thân ảnh khổng lồ nhào về phía chúng ta. Ta nhảy ra hai bước qua bên cạnh, phát hiện cái bóng đen như gấu đó là một người chơi nam cao lớn cường tráng. Hắn mặc trường bào, đứng ở trước mặt Lăng Thiên đầy mặt kích động.
“Lão đại, tôi rốt cục gặp được anh. Lần trước, lần trước tôi còn chưa gặp được anh anh liền đi.”
Hắn kích động đến mức cả mặt phiếm đỏ, thần tình kia làm sao như là nhìn thấy lão đại của mình, căn bản là hòa thượng thấy Phật Tổ, đạo sĩ thấy Tam Thanh. Ta chỉ chỉ đại hán kia hỏi Sâm:
“Người này đều luôn là như vậy sao?”
Sâm cười cổ quái, thần thần bí bí mà ghé vào bên tai ta nói:
“Tên đó kêu Chiến Ca, ha ha a, chúng tôi bình tường gọi cậu ta là Đại Hùng (gấu bự). Cậu ta là người đi theo trung thành của lão đại. Ha ha, cậu thấy cậu ta là chức nghiệp gì?”
Ta nhìn nhìn tráng nam gọi là Chiến Ca kia, hắn mặc trường bào, hẳn là nằm trong ba chức nghiệp lớn hệ phép. Thế nhưng trên áo choàng không có tiêu chí, cũng không cầm vũ khí, thật là có chút không dễ đoán. (Kỳ thực chủ yếu là ta thực sự nghĩ không ra tráng hán như vậy vì sao muốn chọn chức nghiệp hệ phép, thân thể của hắn kia là thuẫn thịt rất tốt nha, tài liệu cực phẩm luyện kiếm sĩ trọng kiếm máu trâu.)
“Ừm, anh ta hẳn là…. nhạc sĩ?”
Sâm kinh ngạc mà trợn tròn mắt:
“Cậu thế nào biết? Chưa từng có người vừa gặp lần đầu đã có thể nhìn ra chức nghiệp của Đại Hùng. Khẳng định là lão đại đã nói với cậu đúng không?”
“Không phải, Lăng Thiên chưa từng nói cụ thể về chuyện của các anh với tôi. Bởi vì trên tay Chiến Ca mang theo chỉ sáo (bộ trang bị ngón tay). Muội muội tôi có một bằng hữu cũng là nhạc sĩ, cô bé cũng mang chỉ sáo. Tuy rằng không tinh xảo như của Chiến Ca, bất quá hẳn là thứ cùng chủng loại.”
“Lão đại tìm được một người lợi hại a. Hắc, Đại Hùng, Du Nhiên thoáng cái đã đoán ra chức nghiệp của cậu nga.”
Sâm giương giọng hô, mấy người đều quay đầu nhìn ta. Tráng nam nhếch miệng với ta:
“Cậu hẳn là cung tiễn thủ lão đại tìm đến đúng không? Chào cậu. Tôi kêu Chiến Ca. Bất quá bọn họ đều kêu tôi Đại Hùng, cậu cũng có thể kêu như thế. Cái kia, cậu có thể đoán ra chức nghiệp của tôi sao?”
“Không phải đoán. Là nhìn ra. Anh mang chỉ sáo, đó hẳn là công cụ phụ trợ chuyên dụng của nhạc sĩ? Có thời gian có thể cho tôi nghe âm nhạc của anh một chút được không? Tôi kêu Du Nhiên.”
“Ha ha. Được a được a. Cậu là người đầu tiên chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tôi là nhạc sĩ.”
Chiến Ca... Chúng ta vẫn nên gọi hắn Đại Hùng đi. Đại Hùng thoạt nhìn rất cao hứng, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng không khó có thể ở chung như Sâm nói a. Đường nhìn chuyển hướng người sau cùng đứng ở một bên, người này không cần đoán ta cũng biết là ngự thú sư.
“Chào anh, tôi là Du Nhiên, cung tiễn thủ cấp 71.”
Đối với ngự thú sư ta luôn có thói quen tiến hành một chút bình phán trong đầu. Ngự thú sư này thoạt nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản a. Không nói cái khác, chỉ riêng khối la bàn mini màu bạc hình bát quái áp trên mu bàn tay hắn, không phải thứ ngự thú sư bình thường có thể lấy được, chỉ có người xông qua hết thảy quan ải, cộng thêm được đánh giá đẳng cấp cao nhất trong nhiệm vụ tông sư của ngự thú sư mới có được. Trong trí nhớ của ta, trong top mười của Bảng chức nghiệp lấy được thứ này không quá ba người.
Ngự thú sư khiến cho ta có hứng thú lớn cộng thêm tăng gấp bội hảo cảm kia thoạt nhìn hình như không có tinh thần. Hữu khí vô lực mà nhìn ta một cái, lại cúi đầu. Trong toàn bộ quá trình chỉ phun ra hai chữ:
“Trầm Mặc.”
Trầm Mặc, ta có thể lý giải đây là tên của hắn không? Nhìn nhìn Lăng Thiên, nhìn nhìn lại Sâm. Được rồi, đây là tên của hắn. Đích thật là người cũng như tên.
“Được rồi, hiện tại người đã đến đông đủ. Chúng ta bắt đầu thảo luận chuyện kế tiếp đi.” Lăng Thiên nghiêm túc mở miệng. Sâm đình chỉ hi cười, Đại Hùng lập tức đứng đến bên cạnh Lăng Thiên. Trầm Mặc cũng ngẩng đầu lên. Nhìn không ra uy tín của Lăng Thiên ở trong đoàn thể nhỏ này lại cao như thế.
“Các cậu cũng biết hiện tại chúng ta đã lấy được chìa khoá nhiệm vụ chủng tộc. Chúng ta tìm Đông Long Thành cùng mấy đại bang phái khác hợp tác. Tôi nghĩ tên kia sẽ không bỏ qua cơ hội này. Có lẽ, đây là một cơ hội của chúng ta. Nói không chừng lần này chúng ta có thể đem sổ sách trước đây tính toán rạch ròi.”
Trong mắt Lăng Thiên đầy quang mang nguy hiểm mà sắc bén, ta lại cảm thấy anh ta hiện tại càng giống như một cường giả trời sinh, tựa như Diệu Dương là người từ khi sinh ra đã ở trên người khác.
“Lão đại, anh nói làm như thế nào đi. Đối với tên phản đồ vô sỉ đó, mọi người đã sớm muốn giáo huấn hắn một trận ra trò.”
Đại Hùng xé cái giọng lớn của hắn mà rống, ta vô ý thức mà nhìn nhìn mọi nơi, may mắn ở chỗ này là khu không người chân chính, không sợ có người trách cứ chúng ta gây ô nhiễm tiếng ồn. Trầm Mặc vẫn duy trì trầm mặc, Sâm kỳ quái mà nói:
“Đại Hùng, nói nhỏ thôi. Lão đại, đến lúc đó chúng ta có thể tùy tiện xử trí hắn không? Tôi rất ngứa tay nha.”
“Đương nhiên, chúng ta sẽ có cơ hội để cho hắn vì hành vi của bản thân mà trả giá đại giới.”
Vì vậy trong phiến rừng rậm không người mà yên tĩnh này, lần đầu tiên vang lên tiếng cười lạnh âm trầm. Ta sờ sờ tầng da gà tự động nhảy ra kháng nghị trên cánh tay, mặc niệm cho cái tên bị mấy người này ghi nhớ.
“Lăng Thiên, chúng ta còn phải đi làm nhiệm vụ chức nghiệp, động tác nhanh lên một chút đi.”
“Ừ. Vậy mấy người các cậu nghe đây, từ hôm nay trở đi, các cậu nghĩ biện pháp giúp tôi nhìn chằm chằm tiểu tử đó, nhất cử nhất động của hắn, đặc biệt những thế lực tiếp xúc qua với hắn, toàn bộ nhớ kỹ. Chờ đến khi chúng tôi đi làm nhiệm vụ tôi sẽ thông tri các cậu, các cậu cùng đi.”
“Lão đại yên tâm, đây là mặt mạnh của tôi.”
Sâm tự tin tràn đầy mà nói.
Sau khi chia tay với ba người chúng ta quay đầu lại đi đến con đường chính của núi nhiệm vụ. Trên đường ta nhịn không được lòng hiếu kỳ, lôi kéo Lăng Thiên hỏi:
“Lăng Thiên, người các anh nói kia là ai?”
Lăng Thiên trầm mặc một hồi, nói:
“Hắn gọi Địa Ngục Hỏa.”
“Địa Ngục Hỏa…. Là đạo sĩ hệ hỏa đứng thứ năm trên Bảng chức nghiệp?”
“Đúng.”
“Tôi còn tưởng rằng các anh đều là người không muốn lên bảng đây, ba người kia là cố ý khống chế đẳng cấp đúng không? Không xông lên là vì không muốn khiến người ta chú ý đúng không? Thế nhưng hình như Địa Ngục Hỏa thật lâu trước đây đã ở trên bảng rồi.”
“Địa Ngục Hỏa là ngoại lệ duy nhất trong chúng tôi. Chúng tôi không lên bảng là không muốn chọc nhiều phiền phức. Thế nhưng tiểu tử đó thích khoe khoang, lúc đó tôi cho rằng đây là tự do của hắn, không ngăn cản.”
“Trách không được không ai chú ý tới đàn cao thủ các anh đây. Tôi trước đây nghe nói Địa Ngục Hỏa cùng với mấy bằng hữu kết thành một đoàn đội không tồi, hoàn thành không ít nhiệm vụ cao cấp, cũng xuất ra rất nhiều trang bị tốt. Tôi trước đây có một vòng đeo cổ là do hắn treo bán đấu giá. Khi đó các anh đều là để cho hắn ra mặt làm việc này đúng không? Về sau cũng là hắn vì pho tượng kia mà bán đứng anh đúng không?”
“Đúng, hắn biết nhiệm vụ này sẽ có phần thưởng rất tốt, cho nên muốn xen một tay. Thế nhưng thứ kia chỉ có thể đi hai người, vì đề cao xác suất hoàn thành nhiệm vụ, tôi quyết định mang Sâm đi. Ngoại trừ tôi, năng lực tác chiến đơn lẻ của Sâm là tốt nhất trong mấy người.”
“Vì vậy Địa Ngục Hỏa liền động suy nghĩ, dự định đoạt lấy món đồ kia, tìm người khác hợp tác.”
“Cũng là tôi không cẩn thận, quá mức tin tưởng hắn. Khi đó chúng tôi đều không chú ý tới có bang phái đang mời chào hắn, đồng thời hứa hẹn địa vị cao. Vì vậy Địa Ngục Hỏa tự nhận có thể đối phó chúng tôi, liền đem tin tức này nói cho bên kia, chúng tôi trúng cạm bẫy. Nếu không phải thân thủ của tôi coi như không tệ, mấy người nhóm Sâm cũng đủ nhanh nhạy, nói không chừng thật đúng là để cho bọn họ thực hiện được.”
Địa Ngục Hỏa, trở về tìm Ám Dạ hỏi một chút vậy, hẳn là có tin tức của hắn. Aiz, Lăng Thiên tiểu tử đáng thương này. Đồng tình mà nhìn anh ta, Lăng Thiên quay đầu nhíu mày với ta:
“Ánh mắt của cậu thế kia là sao? Không nên nhìn loạn, theo sát. Nếu như ở chỗ này bị lạc tôi cũng sẽ không đi tìm cậu.”
Thiết, cái tên không đáng đồng tình này!
__________
Hồi trước quên mất chú thích từ ‘thiết’, giờ nhớ ra chú lại vậy.
Thiết: là một loại ngữ khí trợ từ, trong ngôn ngữ internet mọi người dùng nó với một loại ngữ khí chẳng hề để ý, không cho là đúng hoặc thái độ khinh thị, có thể coi như là thái độ khinh thường, không nhìn đến. Có thể dịch thành ‘hừ, aiz, phi’
***
“Lão đại!”
Một thân ảnh khổng lồ nhào về phía chúng ta. Ta nhảy ra hai bước qua bên cạnh, phát hiện cái bóng đen như gấu đó là một người chơi nam cao lớn cường tráng. Hắn mặc trường bào, đứng ở trước mặt Lăng Thiên đầy mặt kích động.
“Lão đại, tôi rốt cục gặp được anh. Lần trước, lần trước tôi còn chưa gặp được anh anh liền đi.”
Hắn kích động đến mức cả mặt phiếm đỏ, thần tình kia làm sao như là nhìn thấy lão đại của mình, căn bản là hòa thượng thấy Phật Tổ, đạo sĩ thấy Tam Thanh. Ta chỉ chỉ đại hán kia hỏi Sâm:
“Người này đều luôn là như vậy sao?”
Sâm cười cổ quái, thần thần bí bí mà ghé vào bên tai ta nói:
“Tên đó kêu Chiến Ca, ha ha a, chúng tôi bình tường gọi cậu ta là Đại Hùng (gấu bự). Cậu ta là người đi theo trung thành của lão đại. Ha ha, cậu thấy cậu ta là chức nghiệp gì?”
Ta nhìn nhìn tráng nam gọi là Chiến Ca kia, hắn mặc trường bào, hẳn là nằm trong ba chức nghiệp lớn hệ phép. Thế nhưng trên áo choàng không có tiêu chí, cũng không cầm vũ khí, thật là có chút không dễ đoán. (Kỳ thực chủ yếu là ta thực sự nghĩ không ra tráng hán như vậy vì sao muốn chọn chức nghiệp hệ phép, thân thể của hắn kia là thuẫn thịt rất tốt nha, tài liệu cực phẩm luyện kiếm sĩ trọng kiếm máu trâu.)
“Ừm, anh ta hẳn là…. nhạc sĩ?”
Sâm kinh ngạc mà trợn tròn mắt:
“Cậu thế nào biết? Chưa từng có người vừa gặp lần đầu đã có thể nhìn ra chức nghiệp của Đại Hùng. Khẳng định là lão đại đã nói với cậu đúng không?”
“Không phải, Lăng Thiên chưa từng nói cụ thể về chuyện của các anh với tôi. Bởi vì trên tay Chiến Ca mang theo chỉ sáo (bộ trang bị ngón tay). Muội muội tôi có một bằng hữu cũng là nhạc sĩ, cô bé cũng mang chỉ sáo. Tuy rằng không tinh xảo như của Chiến Ca, bất quá hẳn là thứ cùng chủng loại.”
“Lão đại tìm được một người lợi hại a. Hắc, Đại Hùng, Du Nhiên thoáng cái đã đoán ra chức nghiệp của cậu nga.”
Sâm giương giọng hô, mấy người đều quay đầu nhìn ta. Tráng nam nhếch miệng với ta:
“Cậu hẳn là cung tiễn thủ lão đại tìm đến đúng không? Chào cậu. Tôi kêu Chiến Ca. Bất quá bọn họ đều kêu tôi Đại Hùng, cậu cũng có thể kêu như thế. Cái kia, cậu có thể đoán ra chức nghiệp của tôi sao?”
“Không phải đoán. Là nhìn ra. Anh mang chỉ sáo, đó hẳn là công cụ phụ trợ chuyên dụng của nhạc sĩ? Có thời gian có thể cho tôi nghe âm nhạc của anh một chút được không? Tôi kêu Du Nhiên.”
“Ha ha. Được a được a. Cậu là người đầu tiên chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tôi là nhạc sĩ.”
Chiến Ca... Chúng ta vẫn nên gọi hắn Đại Hùng đi. Đại Hùng thoạt nhìn rất cao hứng, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng không khó có thể ở chung như Sâm nói a. Đường nhìn chuyển hướng người sau cùng đứng ở một bên, người này không cần đoán ta cũng biết là ngự thú sư.
“Chào anh, tôi là Du Nhiên, cung tiễn thủ cấp 71.”
Đối với ngự thú sư ta luôn có thói quen tiến hành một chút bình phán trong đầu. Ngự thú sư này thoạt nhìn cũng không phải nhân vật đơn giản a. Không nói cái khác, chỉ riêng khối la bàn mini màu bạc hình bát quái áp trên mu bàn tay hắn, không phải thứ ngự thú sư bình thường có thể lấy được, chỉ có người xông qua hết thảy quan ải, cộng thêm được đánh giá đẳng cấp cao nhất trong nhiệm vụ tông sư của ngự thú sư mới có được. Trong trí nhớ của ta, trong top mười của Bảng chức nghiệp lấy được thứ này không quá ba người.
Ngự thú sư khiến cho ta có hứng thú lớn cộng thêm tăng gấp bội hảo cảm kia thoạt nhìn hình như không có tinh thần. Hữu khí vô lực mà nhìn ta một cái, lại cúi đầu. Trong toàn bộ quá trình chỉ phun ra hai chữ:
“Trầm Mặc.”
Trầm Mặc, ta có thể lý giải đây là tên của hắn không? Nhìn nhìn Lăng Thiên, nhìn nhìn lại Sâm. Được rồi, đây là tên của hắn. Đích thật là người cũng như tên.
“Được rồi, hiện tại người đã đến đông đủ. Chúng ta bắt đầu thảo luận chuyện kế tiếp đi.” Lăng Thiên nghiêm túc mở miệng. Sâm đình chỉ hi cười, Đại Hùng lập tức đứng đến bên cạnh Lăng Thiên. Trầm Mặc cũng ngẩng đầu lên. Nhìn không ra uy tín của Lăng Thiên ở trong đoàn thể nhỏ này lại cao như thế.
“Các cậu cũng biết hiện tại chúng ta đã lấy được chìa khoá nhiệm vụ chủng tộc. Chúng ta tìm Đông Long Thành cùng mấy đại bang phái khác hợp tác. Tôi nghĩ tên kia sẽ không bỏ qua cơ hội này. Có lẽ, đây là một cơ hội của chúng ta. Nói không chừng lần này chúng ta có thể đem sổ sách trước đây tính toán rạch ròi.”
Trong mắt Lăng Thiên đầy quang mang nguy hiểm mà sắc bén, ta lại cảm thấy anh ta hiện tại càng giống như một cường giả trời sinh, tựa như Diệu Dương là người từ khi sinh ra đã ở trên người khác.
“Lão đại, anh nói làm như thế nào đi. Đối với tên phản đồ vô sỉ đó, mọi người đã sớm muốn giáo huấn hắn một trận ra trò.”
Đại Hùng xé cái giọng lớn của hắn mà rống, ta vô ý thức mà nhìn nhìn mọi nơi, may mắn ở chỗ này là khu không người chân chính, không sợ có người trách cứ chúng ta gây ô nhiễm tiếng ồn. Trầm Mặc vẫn duy trì trầm mặc, Sâm kỳ quái mà nói:
“Đại Hùng, nói nhỏ thôi. Lão đại, đến lúc đó chúng ta có thể tùy tiện xử trí hắn không? Tôi rất ngứa tay nha.”
“Đương nhiên, chúng ta sẽ có cơ hội để cho hắn vì hành vi của bản thân mà trả giá đại giới.”
Vì vậy trong phiến rừng rậm không người mà yên tĩnh này, lần đầu tiên vang lên tiếng cười lạnh âm trầm. Ta sờ sờ tầng da gà tự động nhảy ra kháng nghị trên cánh tay, mặc niệm cho cái tên bị mấy người này ghi nhớ.
“Lăng Thiên, chúng ta còn phải đi làm nhiệm vụ chức nghiệp, động tác nhanh lên một chút đi.”
“Ừ. Vậy mấy người các cậu nghe đây, từ hôm nay trở đi, các cậu nghĩ biện pháp giúp tôi nhìn chằm chằm tiểu tử đó, nhất cử nhất động của hắn, đặc biệt những thế lực tiếp xúc qua với hắn, toàn bộ nhớ kỹ. Chờ đến khi chúng tôi đi làm nhiệm vụ tôi sẽ thông tri các cậu, các cậu cùng đi.”
“Lão đại yên tâm, đây là mặt mạnh của tôi.”
Sâm tự tin tràn đầy mà nói.
Sau khi chia tay với ba người chúng ta quay đầu lại đi đến con đường chính của núi nhiệm vụ. Trên đường ta nhịn không được lòng hiếu kỳ, lôi kéo Lăng Thiên hỏi:
“Lăng Thiên, người các anh nói kia là ai?”
Lăng Thiên trầm mặc một hồi, nói:
“Hắn gọi Địa Ngục Hỏa.”
“Địa Ngục Hỏa…. Là đạo sĩ hệ hỏa đứng thứ năm trên Bảng chức nghiệp?”
“Đúng.”
“Tôi còn tưởng rằng các anh đều là người không muốn lên bảng đây, ba người kia là cố ý khống chế đẳng cấp đúng không? Không xông lên là vì không muốn khiến người ta chú ý đúng không? Thế nhưng hình như Địa Ngục Hỏa thật lâu trước đây đã ở trên bảng rồi.”
“Địa Ngục Hỏa là ngoại lệ duy nhất trong chúng tôi. Chúng tôi không lên bảng là không muốn chọc nhiều phiền phức. Thế nhưng tiểu tử đó thích khoe khoang, lúc đó tôi cho rằng đây là tự do của hắn, không ngăn cản.”
“Trách không được không ai chú ý tới đàn cao thủ các anh đây. Tôi trước đây nghe nói Địa Ngục Hỏa cùng với mấy bằng hữu kết thành một đoàn đội không tồi, hoàn thành không ít nhiệm vụ cao cấp, cũng xuất ra rất nhiều trang bị tốt. Tôi trước đây có một vòng đeo cổ là do hắn treo bán đấu giá. Khi đó các anh đều là để cho hắn ra mặt làm việc này đúng không? Về sau cũng là hắn vì pho tượng kia mà bán đứng anh đúng không?”
“Đúng, hắn biết nhiệm vụ này sẽ có phần thưởng rất tốt, cho nên muốn xen một tay. Thế nhưng thứ kia chỉ có thể đi hai người, vì đề cao xác suất hoàn thành nhiệm vụ, tôi quyết định mang Sâm đi. Ngoại trừ tôi, năng lực tác chiến đơn lẻ của Sâm là tốt nhất trong mấy người.”
“Vì vậy Địa Ngục Hỏa liền động suy nghĩ, dự định đoạt lấy món đồ kia, tìm người khác hợp tác.”
“Cũng là tôi không cẩn thận, quá mức tin tưởng hắn. Khi đó chúng tôi đều không chú ý tới có bang phái đang mời chào hắn, đồng thời hứa hẹn địa vị cao. Vì vậy Địa Ngục Hỏa tự nhận có thể đối phó chúng tôi, liền đem tin tức này nói cho bên kia, chúng tôi trúng cạm bẫy. Nếu không phải thân thủ của tôi coi như không tệ, mấy người nhóm Sâm cũng đủ nhanh nhạy, nói không chừng thật đúng là để cho bọn họ thực hiện được.”
Địa Ngục Hỏa, trở về tìm Ám Dạ hỏi một chút vậy, hẳn là có tin tức của hắn. Aiz, Lăng Thiên tiểu tử đáng thương này. Đồng tình mà nhìn anh ta, Lăng Thiên quay đầu nhíu mày với ta:
“Ánh mắt của cậu thế kia là sao? Không nên nhìn loạn, theo sát. Nếu như ở chỗ này bị lạc tôi cũng sẽ không đi tìm cậu.”
Thiết, cái tên không đáng đồng tình này!
__________
Hồi trước quên mất chú thích từ ‘thiết’, giờ nhớ ra chú lại vậy.
Thiết: là một loại ngữ khí trợ từ, trong ngôn ngữ internet mọi người dùng nó với một loại ngữ khí chẳng hề để ý, không cho là đúng hoặc thái độ khinh thị, có thể coi như là thái độ khinh thường, không nhìn đến. Có thể dịch thành ‘hừ, aiz, phi’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.