Chương 89: Quyển 4 - Chương 18: Tiết 18
Thanh Ca
23/01/2018
Editor: Toujifuu
***
Ngày thứ hai như thường lệ lên đường, gió êm sóng lặng, chuyện bầy sói đêm trước tập kích dường như chưa từng phát sinh qua, thảo nguyên thoạt nhìn hòa bình lại mỹ lệ. So với trầm mặc ngày hôm qua ngày hôm nay dọc theo đường đi đều tràn ngập tiếng cười đùa. Thảo nhi luôn luôn đi theo bên người ta, cùng Tiểu Bạch chơi đến cao hứng. Chờ đến buổi trưa, loại tâm tình này càng rõ ràng, tất cả mọi người biết Vượng Đạt Thảo Độn đã ở ngay trong tầm nhìn, trên cơ bản bọn họ xem như đã bình an.
Sự vui sướng khi đến mục đích khiến người ta có chút nôn nóng, đến bữa cơm trưa căn bản không dừng lại, mọi người vừa đi vừa gặm lương khô, tiếp tục đi tới. Ngay trên nửa đường, chúng ta ngoài ý muốn gặp được một đội nhân mã.
Đó là một đội kỵ binh thuần một sắc, con ngựa cao to cùng y giáp binh khí thống nhất, người dẫn đầu phía trước nhất mang mũ giáp, che lại toàn bộ mặt, chỉ để lại hai con mắt. Nhưng chỉ ánh mắt kia cũng khiến cho ta khắc sâu ấn tượng. Tràn ngập khí phách, kiệt ngạo bất tuân, sắc bén như đao, ánh mắt kia đảo qua trên người ta, khiến cho ta không nhịn được mà rùng mình một cái. Ta đối với hắn cảm thấy rất hứng thú. Đương nhiên, không phải “cái loại hứng thú kia”, mà là loại rất ít có người đặc biệt chỉ dùng một ánh mắt đã có thể khiến cho tâm thần ta rung động, hơn nữa ta chung quy cảm thấy trang phục của đầu lĩnh này nhìn rất quen mắt. Khi ta nhớ ra từng thấy bộ áo giáp đó của hắn ở nơi nào, ta đã biết đây là khởi đầu của nhiệm vụ giai đoạn thứ hai của ta.
“Vị đại nhân này, các ngài là từ Vượng Đạt Thảo Độn tới đúng không? Xin hỏi đến Thảo Độn còn bao xa?”
Đầu lĩnh lạnh lùng kia liếc nhìn ta một cái, chỉ chỉ phía sau nói:
“Các ngươi đi tiếp nửa ngày sẽ tới.”
Thanh âm của hắn hồn hậu lại mang theo từ tính, bất đồng với sự trầm thấp của nam nhân bình thường. Ta nghe thấy mà sửng sốt, thanh âm này thực quen tai, nếu như đổi lại một ngữ điệu khác, chính là phiên bản sống sờ sờ của Diệu Dương. Ta đương nhiên biết rõ Diệu Dương sẽ không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Thế nhưng thanh âm kia vẫn khiến cho lòng ta luống cuống một chút.
“Xin hỏi đại nhân các ngài là đi chấp hành công vụ sao?”
Đầu lĩnh lần này không tiếp tục để ý ta nữa, không kiên nhẫn mà nói:
“Các ngươi đi nhanh đi, trời tối ở đây sẽ có bầy sói thường lui tới.”
Nói xong. Kéo dây cương, mang theo người chạy đi. Ta đứng ở tại chỗ lăng lăng mà nhìn một hồi lâu. Gabu lão đầu đi qua vỗ vỗ vai ta:
“Đi thôi, chúng ta trước trời tối phải chạy tới Thảo Độn. Vị đại nhân đó khẳng định là danh nhân của Thảo Độn, cậu tới đó hỏi thăm sẽ có tin tức.”
Ta cười cười với ông, theo mọi người lần nữa lên đường.
Đầu lĩnh kỵ binh có thanh âm của Diệu Dương không có nói lung tung, khi mặt trời rơi về phía tây chúng ta đã đến được Vượng Đạt Thảo Độn. Đó là một điểm tụ cư rất lớn. Nhà bạt thành phiến cơ hồ nhìn không đến đầu cùng, ở hai bên thông đạo cố ý lưu lại có rất nhiều trướng bồng loại nhỏ làm thương điếm, khắp nơi người đến người đi, rất náo nhiệt. Đứng trước hàng rào gỗ của Thảo Độn, ta nói lời từ biệt với tộc trưởng Gabu. Gabu trầm mặc một chút, nói:
“Du Nhiên a, cậu có ân đối với chúng ta, vốn ta hẳn phải hảo hảo cảm tạ cậu. Thế nhưng cậu thấy bản thân chúng ta hiện tại còn chưa dàn xếp được ổn thoả, cũng lấy không ra được thứ gì tốt. Chỗ ta đây có một món đồ nhỏ. Không đáng tiền gì, tặng cho cậu xem như là kỷ niệm đi.”
Ông từ trong lòng lấy ra một khối ngọc phiến lục sắc, đưa tới trong tay ta. Theo như lời ông. Tỷ lệ ngọc phiến này không phải rất tốt, ngay cả chạm khắc đều không tinh tế. Chỉ dùng thủ pháp rất ẩu khắc âm một đóa hoa lan. Bất quá ngọc phiến này hẳn là có chút niên đại. Có lẽ nó còn từng được người nhiều lần vuốt ve, nắm ở trong tay trơn nhẵn mượt mà.
Gabu lão đầu ha ha cười. Nháy nháy mắt với ta:
“Cậu không phải rất có hứng thú đối với chuyện xưa chiến tranh ta kể kia sao? Nghe nói, ngọc phiến này chính là đồ của thời đó. Hình như là tín vật đính ước của thủ lĩnh một trong hai bộ lạc đưa cho nữ nhân kia nga. Vì vậy cậu đừng thấy nó không thu hút, nhưng rất có lai lịch đó.”
Lão đầu cười phất phất tay với ta, mang theo một đám tộc nhân đi tìm địa phương an thân. Ta đối với cách nói “tín vật đính ước” theo như lời ông tuyệt không quá tin tưởng, phải biết rằng thủ lĩnh của hai nhánh đại bộ lạc như vậy, thế nào cũng không có khả năng đưa một món đồ như thế làm tín vật. Bất quá có lẽ thứ này ở trong nhiệm vụ của ta sẽ có tác dụng gì đó cũng không chừng. Ta tiện tay thu hồi nó lại, nhìn nhìn trái phải, hiện tại ta có hai mục tiêu, một là hỏi thăm đầu lĩnh giống Diệu Dương kia đi làm gì, một chính là tìm được người kể chuyện theo như lời Gabu lão đầu. Tìm một người hỏi thăm tửu quán ở nơi nào, nếu như vận khí tốt, ta có thể làm cùng lúc hai chuyện.
Đi vào tửu quán, bên trong tràn đầy hán tử cao lớn thô kệch ngồi, thỉnh thoảng phát sinh một trận tiếng cười vang. Nam nhân trên thảo nguyên đích xác hào phóng hơn nhiều, ở trong tửu lâu của Đông Long cùng Hải Duyên Thành tuyệt đối nhìn không thấy trường hợp như vậy.
Ta nhìn nhìn xung quanh, người kể chuyện kia rất dễ tìm, ở ngay trên đài chính giữa, đang nói đến mức nước miếng tung bay. Ta tìm một góc ngồi xuống, một bên xem biểu diễn trên khán đài, một bên nghe người bên cạnh nói chuyện.
“Ngày hôm nay ta trông thấy người của gia tộc Sydow ra khỏi Thảo Độn.”
Một nam nhân trung niên đầy mặt râu ria nhỏ giọng nói với bằng hữu của hắn. Bằng hữu của hắn đang chuyên tâm nghe kể chuyện trên đài, thờ ơ trả lời một câu:
“Hẳn là đi đánh sói? Gần đây bầy sói phụ cận hình như nhiều lên.”
“Mới không phải. Ta thấy thủ lĩnh gia tộc Sydow tự mình mang đội nga.”
Ta bỗng chốc nhớ tới đầu lĩnh đội kỵ sĩ kia. Thủ lĩnh Sydow kia ở chỗ này hình như rất có danh, bằng hữu của nam nhân quay đầu:
“Vậy ngươi thấy bọn họ đi chỗ nào? Thủ lĩnh Sydow không phải không thường xuất môn sao?”
“Vì vậy lúc này khẳng định là hành động lớn a.”
Nam nhân râu ria đắc ý giương giương đầu, cầm lấy chén rượu uống một ngụm. Bằng hữu hắn bối rối:
“Ngươi nói đi a!”
Nam nhân râu ria cười hắc hắc, mới nói thêm:
“Ta nghe huynh đệ nhà ta nói, bọn họ lần này hình như là đi hồ Tana, tìm cái trong truyền thuyết kia…. Đã hiểu chưa?”
“Nga, nguyên lai thủ lĩnh Sydow còn chưa có hết hy vọng sao?”
Hai người vẻ mặt ngươi biết ta biết, ta ở bên cạnh phiền muộn đến muốn chết. Các ngươi đều biết, ta thì lại không hiểu ra sao đây. Vật gì trong truyền thuyết? Nói rõ một chút đi a.
Như là cố ý muốn đối nghịch với ta, râu ria cùng bằng hữu của hắn mày đi mắt lại cười vài tiếng, đem chủ đề chuyển tới chỗ khác. Ta nghe xong cái hiểu cái không, suy nghĩ nửa ngày, tìm ra một trọng điểm: hồ Tana. Bất luận Sydow muốn đi làm gì, nói chung mục tiêu kế tiếp của ta chính là hồ Tana. Then chốt là ta phải đi thế nào đây? Đang nghĩ ngợi, người kể chuyện trên đài toát ra một câu kinh điển:
“Muốn biết hồi sau thế nào, xin nghe lần tới phân giải!”
Đến, kể xong rồi. Ta thấy người kể chuyện có bộ râu dê kia chỉnh lý đồ vật đi xuống đài, ta nhanh chóng chuồn đến cửa sau chờ. Chỉ chốc lát sau, râu dê kia đã đi ra, một tay xách bọc nhỏ, một tay nhấc bầu rượu nhỏ, nhàn nhã mà đi qua. Thấy ta chắn ở trước mặt cũng không kinh ngạc, lách một vòng qua muốn đi. Ta đưa tay cản lại:
“Vị tiên sinh này, tôi có chút việc muốn hỏi thăm ngài một chút, người xem có thể chứ?”
Râu dê nghiêng mắt đánh giá ta một chút, không tình nguyện mà nói:
“Ta ngoại trừ kể chuyện xưa cái gì cũng không biết. Ngươi tìm ta làm gì?”
“Tôi chính là muốn nghe ông kể một chuyện xưa.”
“Nga, muốn nghe chuyện xưa đúng không? Vậy được, bất quá ngươi phải cho ta tiền kể chuyện.”
“Không thành vấn đề. Chỉ cần ông có thể kể được chuyện tôi muốn nghe.”
Râu dê vừa nghe có tiền tinh thần bỗng chốc nâng cao, vẻ mặt chất đống nụ cười, nói:
“Kể chuyện xưa là nghề chính của ta. Không nói cái khác, chuyện xưa to to nhỏ nhỏ phát sinh hơn một nghìn tám trăm năm của thảo nguyên này ta đều rất quen thuộc. Đến đến đến, chúng ta đi đến nhà ta chậm rãi kể.”
Chuyện một nghìn tám trăm năm đều quen thuộc, vậy ngươi không phải là yêu quái sao? Ta tính ra hắn nhiều nhất cũng chỉ là biết một chút truyền thuyết. Nhưng trận chiến tranh kia hình như cũng là chuyện không quá trăm năm trước, hy vọng ông có thể biết được nhiều một chút.
***
Ngày thứ hai như thường lệ lên đường, gió êm sóng lặng, chuyện bầy sói đêm trước tập kích dường như chưa từng phát sinh qua, thảo nguyên thoạt nhìn hòa bình lại mỹ lệ. So với trầm mặc ngày hôm qua ngày hôm nay dọc theo đường đi đều tràn ngập tiếng cười đùa. Thảo nhi luôn luôn đi theo bên người ta, cùng Tiểu Bạch chơi đến cao hứng. Chờ đến buổi trưa, loại tâm tình này càng rõ ràng, tất cả mọi người biết Vượng Đạt Thảo Độn đã ở ngay trong tầm nhìn, trên cơ bản bọn họ xem như đã bình an.
Sự vui sướng khi đến mục đích khiến người ta có chút nôn nóng, đến bữa cơm trưa căn bản không dừng lại, mọi người vừa đi vừa gặm lương khô, tiếp tục đi tới. Ngay trên nửa đường, chúng ta ngoài ý muốn gặp được một đội nhân mã.
Đó là một đội kỵ binh thuần một sắc, con ngựa cao to cùng y giáp binh khí thống nhất, người dẫn đầu phía trước nhất mang mũ giáp, che lại toàn bộ mặt, chỉ để lại hai con mắt. Nhưng chỉ ánh mắt kia cũng khiến cho ta khắc sâu ấn tượng. Tràn ngập khí phách, kiệt ngạo bất tuân, sắc bén như đao, ánh mắt kia đảo qua trên người ta, khiến cho ta không nhịn được mà rùng mình một cái. Ta đối với hắn cảm thấy rất hứng thú. Đương nhiên, không phải “cái loại hứng thú kia”, mà là loại rất ít có người đặc biệt chỉ dùng một ánh mắt đã có thể khiến cho tâm thần ta rung động, hơn nữa ta chung quy cảm thấy trang phục của đầu lĩnh này nhìn rất quen mắt. Khi ta nhớ ra từng thấy bộ áo giáp đó của hắn ở nơi nào, ta đã biết đây là khởi đầu của nhiệm vụ giai đoạn thứ hai của ta.
“Vị đại nhân này, các ngài là từ Vượng Đạt Thảo Độn tới đúng không? Xin hỏi đến Thảo Độn còn bao xa?”
Đầu lĩnh lạnh lùng kia liếc nhìn ta một cái, chỉ chỉ phía sau nói:
“Các ngươi đi tiếp nửa ngày sẽ tới.”
Thanh âm của hắn hồn hậu lại mang theo từ tính, bất đồng với sự trầm thấp của nam nhân bình thường. Ta nghe thấy mà sửng sốt, thanh âm này thực quen tai, nếu như đổi lại một ngữ điệu khác, chính là phiên bản sống sờ sờ của Diệu Dương. Ta đương nhiên biết rõ Diệu Dương sẽ không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Thế nhưng thanh âm kia vẫn khiến cho lòng ta luống cuống một chút.
“Xin hỏi đại nhân các ngài là đi chấp hành công vụ sao?”
Đầu lĩnh lần này không tiếp tục để ý ta nữa, không kiên nhẫn mà nói:
“Các ngươi đi nhanh đi, trời tối ở đây sẽ có bầy sói thường lui tới.”
Nói xong. Kéo dây cương, mang theo người chạy đi. Ta đứng ở tại chỗ lăng lăng mà nhìn một hồi lâu. Gabu lão đầu đi qua vỗ vỗ vai ta:
“Đi thôi, chúng ta trước trời tối phải chạy tới Thảo Độn. Vị đại nhân đó khẳng định là danh nhân của Thảo Độn, cậu tới đó hỏi thăm sẽ có tin tức.”
Ta cười cười với ông, theo mọi người lần nữa lên đường.
Đầu lĩnh kỵ binh có thanh âm của Diệu Dương không có nói lung tung, khi mặt trời rơi về phía tây chúng ta đã đến được Vượng Đạt Thảo Độn. Đó là một điểm tụ cư rất lớn. Nhà bạt thành phiến cơ hồ nhìn không đến đầu cùng, ở hai bên thông đạo cố ý lưu lại có rất nhiều trướng bồng loại nhỏ làm thương điếm, khắp nơi người đến người đi, rất náo nhiệt. Đứng trước hàng rào gỗ của Thảo Độn, ta nói lời từ biệt với tộc trưởng Gabu. Gabu trầm mặc một chút, nói:
“Du Nhiên a, cậu có ân đối với chúng ta, vốn ta hẳn phải hảo hảo cảm tạ cậu. Thế nhưng cậu thấy bản thân chúng ta hiện tại còn chưa dàn xếp được ổn thoả, cũng lấy không ra được thứ gì tốt. Chỗ ta đây có một món đồ nhỏ. Không đáng tiền gì, tặng cho cậu xem như là kỷ niệm đi.”
Ông từ trong lòng lấy ra một khối ngọc phiến lục sắc, đưa tới trong tay ta. Theo như lời ông. Tỷ lệ ngọc phiến này không phải rất tốt, ngay cả chạm khắc đều không tinh tế. Chỉ dùng thủ pháp rất ẩu khắc âm một đóa hoa lan. Bất quá ngọc phiến này hẳn là có chút niên đại. Có lẽ nó còn từng được người nhiều lần vuốt ve, nắm ở trong tay trơn nhẵn mượt mà.
Gabu lão đầu ha ha cười. Nháy nháy mắt với ta:
“Cậu không phải rất có hứng thú đối với chuyện xưa chiến tranh ta kể kia sao? Nghe nói, ngọc phiến này chính là đồ của thời đó. Hình như là tín vật đính ước của thủ lĩnh một trong hai bộ lạc đưa cho nữ nhân kia nga. Vì vậy cậu đừng thấy nó không thu hút, nhưng rất có lai lịch đó.”
Lão đầu cười phất phất tay với ta, mang theo một đám tộc nhân đi tìm địa phương an thân. Ta đối với cách nói “tín vật đính ước” theo như lời ông tuyệt không quá tin tưởng, phải biết rằng thủ lĩnh của hai nhánh đại bộ lạc như vậy, thế nào cũng không có khả năng đưa một món đồ như thế làm tín vật. Bất quá có lẽ thứ này ở trong nhiệm vụ của ta sẽ có tác dụng gì đó cũng không chừng. Ta tiện tay thu hồi nó lại, nhìn nhìn trái phải, hiện tại ta có hai mục tiêu, một là hỏi thăm đầu lĩnh giống Diệu Dương kia đi làm gì, một chính là tìm được người kể chuyện theo như lời Gabu lão đầu. Tìm một người hỏi thăm tửu quán ở nơi nào, nếu như vận khí tốt, ta có thể làm cùng lúc hai chuyện.
Đi vào tửu quán, bên trong tràn đầy hán tử cao lớn thô kệch ngồi, thỉnh thoảng phát sinh một trận tiếng cười vang. Nam nhân trên thảo nguyên đích xác hào phóng hơn nhiều, ở trong tửu lâu của Đông Long cùng Hải Duyên Thành tuyệt đối nhìn không thấy trường hợp như vậy.
Ta nhìn nhìn xung quanh, người kể chuyện kia rất dễ tìm, ở ngay trên đài chính giữa, đang nói đến mức nước miếng tung bay. Ta tìm một góc ngồi xuống, một bên xem biểu diễn trên khán đài, một bên nghe người bên cạnh nói chuyện.
“Ngày hôm nay ta trông thấy người của gia tộc Sydow ra khỏi Thảo Độn.”
Một nam nhân trung niên đầy mặt râu ria nhỏ giọng nói với bằng hữu của hắn. Bằng hữu của hắn đang chuyên tâm nghe kể chuyện trên đài, thờ ơ trả lời một câu:
“Hẳn là đi đánh sói? Gần đây bầy sói phụ cận hình như nhiều lên.”
“Mới không phải. Ta thấy thủ lĩnh gia tộc Sydow tự mình mang đội nga.”
Ta bỗng chốc nhớ tới đầu lĩnh đội kỵ sĩ kia. Thủ lĩnh Sydow kia ở chỗ này hình như rất có danh, bằng hữu của nam nhân quay đầu:
“Vậy ngươi thấy bọn họ đi chỗ nào? Thủ lĩnh Sydow không phải không thường xuất môn sao?”
“Vì vậy lúc này khẳng định là hành động lớn a.”
Nam nhân râu ria đắc ý giương giương đầu, cầm lấy chén rượu uống một ngụm. Bằng hữu hắn bối rối:
“Ngươi nói đi a!”
Nam nhân râu ria cười hắc hắc, mới nói thêm:
“Ta nghe huynh đệ nhà ta nói, bọn họ lần này hình như là đi hồ Tana, tìm cái trong truyền thuyết kia…. Đã hiểu chưa?”
“Nga, nguyên lai thủ lĩnh Sydow còn chưa có hết hy vọng sao?”
Hai người vẻ mặt ngươi biết ta biết, ta ở bên cạnh phiền muộn đến muốn chết. Các ngươi đều biết, ta thì lại không hiểu ra sao đây. Vật gì trong truyền thuyết? Nói rõ một chút đi a.
Như là cố ý muốn đối nghịch với ta, râu ria cùng bằng hữu của hắn mày đi mắt lại cười vài tiếng, đem chủ đề chuyển tới chỗ khác. Ta nghe xong cái hiểu cái không, suy nghĩ nửa ngày, tìm ra một trọng điểm: hồ Tana. Bất luận Sydow muốn đi làm gì, nói chung mục tiêu kế tiếp của ta chính là hồ Tana. Then chốt là ta phải đi thế nào đây? Đang nghĩ ngợi, người kể chuyện trên đài toát ra một câu kinh điển:
“Muốn biết hồi sau thế nào, xin nghe lần tới phân giải!”
Đến, kể xong rồi. Ta thấy người kể chuyện có bộ râu dê kia chỉnh lý đồ vật đi xuống đài, ta nhanh chóng chuồn đến cửa sau chờ. Chỉ chốc lát sau, râu dê kia đã đi ra, một tay xách bọc nhỏ, một tay nhấc bầu rượu nhỏ, nhàn nhã mà đi qua. Thấy ta chắn ở trước mặt cũng không kinh ngạc, lách một vòng qua muốn đi. Ta đưa tay cản lại:
“Vị tiên sinh này, tôi có chút việc muốn hỏi thăm ngài một chút, người xem có thể chứ?”
Râu dê nghiêng mắt đánh giá ta một chút, không tình nguyện mà nói:
“Ta ngoại trừ kể chuyện xưa cái gì cũng không biết. Ngươi tìm ta làm gì?”
“Tôi chính là muốn nghe ông kể một chuyện xưa.”
“Nga, muốn nghe chuyện xưa đúng không? Vậy được, bất quá ngươi phải cho ta tiền kể chuyện.”
“Không thành vấn đề. Chỉ cần ông có thể kể được chuyện tôi muốn nghe.”
Râu dê vừa nghe có tiền tinh thần bỗng chốc nâng cao, vẻ mặt chất đống nụ cười, nói:
“Kể chuyện xưa là nghề chính của ta. Không nói cái khác, chuyện xưa to to nhỏ nhỏ phát sinh hơn một nghìn tám trăm năm của thảo nguyên này ta đều rất quen thuộc. Đến đến đến, chúng ta đi đến nhà ta chậm rãi kể.”
Chuyện một nghìn tám trăm năm đều quen thuộc, vậy ngươi không phải là yêu quái sao? Ta tính ra hắn nhiều nhất cũng chỉ là biết một chút truyền thuyết. Nhưng trận chiến tranh kia hình như cũng là chuyện không quá trăm năm trước, hy vọng ông có thể biết được nhiều một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.