Chương 114: Quyển 4 - Chương 43: Tiết 43
Thanh Ca
23/01/2018
Editor: Toujifuu
***
Ra khỏi thành không bao lâu, một mảnh xanh nồng tiến vào đường nhìn của ta. Đó là một ngọn núi không quá cao, một mặt bình địa bằng phẳng, một mặt vách núi cao vút. Rừng thông rậm rạp theo độ dốc ôn hòa từ dưới hướng lên kéo dài đến tận đỉnh vách núi. Gió núi không ngừng, dẫn tới tiếng thông reo trận trận, khó trách ở đây kêu là Tùng Đào Nhai. (tùng đào = tiếng thông reo, nhai = vách đá, vách núi)
Cưỡi Tiểu Hắc đi trên đường nhỏ trong rừng, dưới chân là lá thông dày dày, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hổ gầm. Những bách thú vương trong hiện thực có danh xưng “một núi không dung hai hổ” đó từ trước đến nay là cao ngạo, đáng tiếc trong trò chơi này vì thuận tiện cho người chơi, cũng không thể không sửa lại tập tính của chúng nó, biến thành “một núi có thể dung trăm hổ”, nghĩ đến thực sự đáng thương. Có lẽ chỉ có nhóm đồng loại cấp tám mươi, chín mươi của chúng nó, mới có thể có được một mảnh nhỏ thiên địa của chính mình.
“Tiểu Bạch, Trân Châu mấy nhỏ ở nơi nào?”
Tiểu Bạch đứng lên đầu ta lủi lên trên cây nhìn xung quanh một chút, nhảy trở về:
“Phía trước quẹo phải, tiến vào rừng, các chị ấy đang đuổi theo một con hổ.”
Khi tìm được mấy nhỏ, nhóm tiểu cô nương tiểu tử đã đem hổ lớn vây lại. Đẳng cấp con hổ này không cao, bất quá thoạt nhìn vẫn đầy uy vũ, thân hình khổng lồ, có đường vằn xinh đẹp màu nâu kim, đuôi to hữu lực đong đưa trái phải biên độ nhỏ, tựa hồ tùy thời chuẩn bị quất tới địch nhân vây bắt nó.
“Trân Châu, cẩn thận a, đừng để cho nó chạy.”
Vòng vây của mấy người thoạt nhìn rất kín, kì thực không ít kẽ hở, ta buồn cười mà nhìn bọn chúng đối phó hổ tựa như lâm đại địch, nhóm những tiểu tử này còn cần tôi luyện thêm.
“Ca!”
Tiểu Lộ thấy ta ánh mắt sáng lên, vẫy tay với ta:
“Nhanh lên một chút lại đây hỗ trợ! Chúng em thật vất vả mới vây nó lại, đừng để cho nó chạy.”
“Yên tâm đi, chạy không được.”
Ta tiện tay lấy ra vài nhánh mộc tiễn, bẻ gãy mũi tên phía trước. Làm thành tiễn không đầu không có lực sát thương. Giương cung nhắm chuẩn chi trước của con hổ, con hổ kia tựa như có thể cảm ứng được sự uy hiếp của ta đối với nó, đột nhiên quay đầu lại. Dây cung buông lỏng. Con hổ đau kêu một tiếng, chi trước trái trúng tiễn khuỵu một chút.
“Aiz. Xem ra lực lượng của ta đích xác không đủ. Nếu như Chi Ảnh, một tiễn này hơn phân nửa có thể đánh gãy một chân nó.”
Lắc đầu, ta cũng bổ thêm một tiễn cho chi trước phải của nó. Lần này, sẽ không sợ nó chạy mất.
“Nha~, ca. Anh đừng bắn nó bị thương!”
Cô gái nhỏ này, ta tốt bụng ra tay giúp nhỏ lại còn kêu trách. Nhìn xem Mã Não người ta hiểu chuyện bao nhiêu, còn biết quay đầu lại nói tiếng cảm tạ với ta.
Hổ bị thương chạy không được, thế nhưng thu phục nó vẫn mất không ít thời gian. Chủ yếu bởi vì đẳng cấp nha đầu Mã Não so với nó cao hơn không nhiều, cho nên cảm giác uy áp đối với con hổ chưa đủ, để cho nó “hấp hối giãy dụa” rất lâu. Cuối cùng khi con hổ cúi đầu, Mã Não đã mệt chịu không nổi, nhưng vẫn cười đến mức như hoa xuân nở ra, vẻ mặt rực rỡ.
“A. Rốt cục cũng thu được. Mã Não, bảo bảo của bạn cũng thật xinh đẹp nga. Tiểu Vân đến, các em làm quen một chút.”
Tiểu Lộ là loại qua sông chặt cầu điển hình. Không thèm quan tâm đến công thần ta đây đã giúp đỡ, một đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm hổ lớn. Còn gọi Đồng Vân ra. Để cho hai nhóc bự con thân thiết. Hổ lớn so với Đồng Vân còn lớn hơn một chút, hai tên to con nhào tới nhào đi đến mức khiến cho nhánh cây khô trên mặt đất bay loạn. Mã Não đi tới nói:
“Du Nhiên đại ca. Cảm tạ anh.”
“Cảm tạ cái gì, chủ yếu cũng là các em tự mình xuất lực. Mấy tiểu tử kia hẳn là mất không ít công phu đi.”
Ta cười chỉ chỉ ba đại nam hài đứng ở một bên. Trong tiểu đội này có bốn nữ hài tử xinh đẹp, nhóm nam hài đương nhiên muốn biểu hiện nên ra sức hơn rất nhiều, từ ban nãy là có thể nhìn ra. May mắn Tiểu Lộ mấy nhỏ không phải bình hoa được nuông chiều từ bé, bằng không bọn chúng sẽ rất thảm.
“Hắc hắc, chúng em kỳ thực cũng không làm được gì.”
Nhóm nam hài nghe thấy ta biểu dương, thoạt nhìn rất cao hứng, một đứa trong đó kêu là Gia Giảm Thừa Trừ (biệt hiệu Gia Gia) một bên nhìn Mã Não, một bên nói:
“Chỉ cần là Mã Não thích, em, em đều sẽ nỗ lực.”
Nga, xem ra có người nở được đào hoa nha. Ta nhìn lướt qua Mã Não, cô bé có điểm ngượng ngùng, không có tỏ thái độ. Những người khác hình như đối với việc này đã nhìn quen, thiện ý mà chọc ghẹo Gia Gia. Xem ra tiểu tử chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa, nói không chừng thực có thể ôm được mỹ nhân về nha.
“Ca, anh thấy con hổ của Mã Não thế nào?”
Tiểu Lộ phi qua, đôi mắt trông mong mà nhìn ta.
“Rất tốt a, cường kiện hữu lực, cao lớn uy vũ. Tuy rằng đẳng cấp không cao, bất quá là một tọa kỵ tốt. Đặc biệt Mã Não xinh đẹp như thế, cưỡi lên khẳng định uy phong vô cùng. Ánh mắt của các em không tồi.”
“Đó đương nhiên, ban nãy còn có người muốn đoạt với chúng em nữa cơ.”
“Nga? Như vậy các em đánh người ta chạy?”
Ừm, những thanh niên nhân này cũng học được PK a.
“Không có, chúng em không có động thủ. Gia Gia đem tiêu chí bang phái chúng em bày ra, người nọ đã bị kinh hách chạy.”
Nói đến cái này, vẻ mặt mấy đứa đều đắc ý, đặc biệt Gia Gia, đối với thân phận thành viên Đông Long của mình rất là tự hào. Ta nhếch nhếch mi:
“Các em vẫn luôn mang theo tiêu chí Đông Long lộ ra khắp nơi?”
“Ách, cũng không phải, Ám Dạ đại ca đã nói qua với chúng em hiện ở bên ngoài rất loạn, nếu như không ở địa bàn bản bang, không cần thiết thì không nên mang tiêu chí, miễn cho có một số người đỏ mắt Đông Long chúng ta đến tìm phiền toái. Bất quá ban nãy bởi vì người kia quá đáng hận, lời nói cũng khó nghe, ỷ vào mình là cái bang gì gì đó mà kiêu căng ngạo mạn. Chúng em nhịn không được, mới bày tiêu chí ra. Ca, không sao chứ? Chúng em là người của Đông Long, bọn họ hẳn sẽ không tùy tiện ra tay với chúng em chứ?”
“Không sao.”
Ta cười cười, mấy nhóc này vẫn là quá không có kinh nghiệm. Hiện tại trong trò chơi loạn như thế, Đông Long đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, ai cũng không biết người nào sẽ bị lợi ích thúc đẩy mạo hiểm xuất thủ với Đông Long. Ở đây cũng không phải địa bàn nhà mình, đẳng cấp của bọn nhỏ thấp như thế, lộ thân phận còn dám dừng ở chỗ cũ lâu như vậy, nếu như người ta thực muốn làm cái gì thì làm sao.
Động động vai, Tiểu Bạch lặng lẽ lặn đi. Ta chỉ chỉ hổ lớn hỏi:
“Hiện tại hổ cũng đã bắt được, các em kế tiếp chuẩn bị làm gì?”
Mấy người nhìn nhìn nhau, A Đạt nói:
“Chúng em muốn đi Hải Duyên Thành, rùa biển của Thủy Tinh còn chưa bắt được.”
“Cũng tốt. Hải Duyên Thành là địa bàn của Trường Thiên Môn, nếu như có chuyện gì các em có thể đi tìm môn chủ Thu Thủy Trường Thiên của Trường Thiên Môn. Hắn cùng anh có chút giao tình. Bất quá hiện ở bên ngoài rất loạn, cho dù quan hệ của Trường Thiên Môn cùng Đông Long không tồi, cũng không có khả năng mọi chuyện đều có thể chiếu cố được, các em tự mình cũng phải cẩn thận một chút.”
“Ca, vậy anh không theo chúng em đi sao?”
“Ừm, không đi. Anh còn có chút việc. Đúng rồi, các em trước tiên không nên vội trở về thành, giúp anh một việc...”
Phân cách tuyến ta đã lâu không xuất hiện —————— (thực ra là lần đầu xuất hiện mới đúng =_=||)
Ta ngồi xổm trên cây, nhìn bảy tám người đi qua phía dưới. Người đầu lĩnh mặc trường bào màu đỏ, trên đầu là đầu quan khảm ru-bi, biểu tình trên mặt đoan chính nghiêm túc, chính là hình tượng của Địa Ngục Hỏa ta thấy từ trên trang web. Tiểu tử này, vừa nhìn cũng ra người ra dạng, nếu không phải Lăng Thiên đã nói cho ta chuyện trước đây, ta còn thực nhìn không ra hắn sẽ âm hiểm như thế.
“A, tiểu tử, lúc này đụng đến trong tay ta, chính là ngươi không may.”
Ta cười lạnh, thấy bọn chúng dưới sự chỉ điểm của một người chơi vóc dáng nhỏ đi đến địa phương ban nãy chúng ta bắt hổ. Mấy nhóc Tiểu Lộ đã chuẩn bị xong, người người đều nắm một khối hồi thành phù. Vừa nhìn thấy bọn chúng, Tiểu Lộ đã lớn tiếng cười nhạo:
“Động tác các ngươi thực chậm, mấy tên ngu ~~ ngốc!”
Làm một cái mặt quỷ, mấy nhỏ đã biến mất trong bạch quang trở về thành. Sắc mặt đoàn người vừa tới rõ ràng cứng đờ, Địa Ngục Hỏa phản ứng nhanh chóng phân phó:
“Cẩn thận có mai phục!”
Ha ha, mai phục đương nhiên là có, bất quá cũng cần các ngươi tìm được mới được. Ta không vội, chúng ta chậm rãi chơi, cũng coi như ta giúp Lăng Thiên thu chút lợi tức đi.
***
Ra khỏi thành không bao lâu, một mảnh xanh nồng tiến vào đường nhìn của ta. Đó là một ngọn núi không quá cao, một mặt bình địa bằng phẳng, một mặt vách núi cao vút. Rừng thông rậm rạp theo độ dốc ôn hòa từ dưới hướng lên kéo dài đến tận đỉnh vách núi. Gió núi không ngừng, dẫn tới tiếng thông reo trận trận, khó trách ở đây kêu là Tùng Đào Nhai. (tùng đào = tiếng thông reo, nhai = vách đá, vách núi)
Cưỡi Tiểu Hắc đi trên đường nhỏ trong rừng, dưới chân là lá thông dày dày, bên tai mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hổ gầm. Những bách thú vương trong hiện thực có danh xưng “một núi không dung hai hổ” đó từ trước đến nay là cao ngạo, đáng tiếc trong trò chơi này vì thuận tiện cho người chơi, cũng không thể không sửa lại tập tính của chúng nó, biến thành “một núi có thể dung trăm hổ”, nghĩ đến thực sự đáng thương. Có lẽ chỉ có nhóm đồng loại cấp tám mươi, chín mươi của chúng nó, mới có thể có được một mảnh nhỏ thiên địa của chính mình.
“Tiểu Bạch, Trân Châu mấy nhỏ ở nơi nào?”
Tiểu Bạch đứng lên đầu ta lủi lên trên cây nhìn xung quanh một chút, nhảy trở về:
“Phía trước quẹo phải, tiến vào rừng, các chị ấy đang đuổi theo một con hổ.”
Khi tìm được mấy nhỏ, nhóm tiểu cô nương tiểu tử đã đem hổ lớn vây lại. Đẳng cấp con hổ này không cao, bất quá thoạt nhìn vẫn đầy uy vũ, thân hình khổng lồ, có đường vằn xinh đẹp màu nâu kim, đuôi to hữu lực đong đưa trái phải biên độ nhỏ, tựa hồ tùy thời chuẩn bị quất tới địch nhân vây bắt nó.
“Trân Châu, cẩn thận a, đừng để cho nó chạy.”
Vòng vây của mấy người thoạt nhìn rất kín, kì thực không ít kẽ hở, ta buồn cười mà nhìn bọn chúng đối phó hổ tựa như lâm đại địch, nhóm những tiểu tử này còn cần tôi luyện thêm.
“Ca!”
Tiểu Lộ thấy ta ánh mắt sáng lên, vẫy tay với ta:
“Nhanh lên một chút lại đây hỗ trợ! Chúng em thật vất vả mới vây nó lại, đừng để cho nó chạy.”
“Yên tâm đi, chạy không được.”
Ta tiện tay lấy ra vài nhánh mộc tiễn, bẻ gãy mũi tên phía trước. Làm thành tiễn không đầu không có lực sát thương. Giương cung nhắm chuẩn chi trước của con hổ, con hổ kia tựa như có thể cảm ứng được sự uy hiếp của ta đối với nó, đột nhiên quay đầu lại. Dây cung buông lỏng. Con hổ đau kêu một tiếng, chi trước trái trúng tiễn khuỵu một chút.
“Aiz. Xem ra lực lượng của ta đích xác không đủ. Nếu như Chi Ảnh, một tiễn này hơn phân nửa có thể đánh gãy một chân nó.”
Lắc đầu, ta cũng bổ thêm một tiễn cho chi trước phải của nó. Lần này, sẽ không sợ nó chạy mất.
“Nha~, ca. Anh đừng bắn nó bị thương!”
Cô gái nhỏ này, ta tốt bụng ra tay giúp nhỏ lại còn kêu trách. Nhìn xem Mã Não người ta hiểu chuyện bao nhiêu, còn biết quay đầu lại nói tiếng cảm tạ với ta.
Hổ bị thương chạy không được, thế nhưng thu phục nó vẫn mất không ít thời gian. Chủ yếu bởi vì đẳng cấp nha đầu Mã Não so với nó cao hơn không nhiều, cho nên cảm giác uy áp đối với con hổ chưa đủ, để cho nó “hấp hối giãy dụa” rất lâu. Cuối cùng khi con hổ cúi đầu, Mã Não đã mệt chịu không nổi, nhưng vẫn cười đến mức như hoa xuân nở ra, vẻ mặt rực rỡ.
“A. Rốt cục cũng thu được. Mã Não, bảo bảo của bạn cũng thật xinh đẹp nga. Tiểu Vân đến, các em làm quen một chút.”
Tiểu Lộ là loại qua sông chặt cầu điển hình. Không thèm quan tâm đến công thần ta đây đã giúp đỡ, một đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm hổ lớn. Còn gọi Đồng Vân ra. Để cho hai nhóc bự con thân thiết. Hổ lớn so với Đồng Vân còn lớn hơn một chút, hai tên to con nhào tới nhào đi đến mức khiến cho nhánh cây khô trên mặt đất bay loạn. Mã Não đi tới nói:
“Du Nhiên đại ca. Cảm tạ anh.”
“Cảm tạ cái gì, chủ yếu cũng là các em tự mình xuất lực. Mấy tiểu tử kia hẳn là mất không ít công phu đi.”
Ta cười chỉ chỉ ba đại nam hài đứng ở một bên. Trong tiểu đội này có bốn nữ hài tử xinh đẹp, nhóm nam hài đương nhiên muốn biểu hiện nên ra sức hơn rất nhiều, từ ban nãy là có thể nhìn ra. May mắn Tiểu Lộ mấy nhỏ không phải bình hoa được nuông chiều từ bé, bằng không bọn chúng sẽ rất thảm.
“Hắc hắc, chúng em kỳ thực cũng không làm được gì.”
Nhóm nam hài nghe thấy ta biểu dương, thoạt nhìn rất cao hứng, một đứa trong đó kêu là Gia Giảm Thừa Trừ (biệt hiệu Gia Gia) một bên nhìn Mã Não, một bên nói:
“Chỉ cần là Mã Não thích, em, em đều sẽ nỗ lực.”
Nga, xem ra có người nở được đào hoa nha. Ta nhìn lướt qua Mã Não, cô bé có điểm ngượng ngùng, không có tỏ thái độ. Những người khác hình như đối với việc này đã nhìn quen, thiện ý mà chọc ghẹo Gia Gia. Xem ra tiểu tử chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa, nói không chừng thực có thể ôm được mỹ nhân về nha.
“Ca, anh thấy con hổ của Mã Não thế nào?”
Tiểu Lộ phi qua, đôi mắt trông mong mà nhìn ta.
“Rất tốt a, cường kiện hữu lực, cao lớn uy vũ. Tuy rằng đẳng cấp không cao, bất quá là một tọa kỵ tốt. Đặc biệt Mã Não xinh đẹp như thế, cưỡi lên khẳng định uy phong vô cùng. Ánh mắt của các em không tồi.”
“Đó đương nhiên, ban nãy còn có người muốn đoạt với chúng em nữa cơ.”
“Nga? Như vậy các em đánh người ta chạy?”
Ừm, những thanh niên nhân này cũng học được PK a.
“Không có, chúng em không có động thủ. Gia Gia đem tiêu chí bang phái chúng em bày ra, người nọ đã bị kinh hách chạy.”
Nói đến cái này, vẻ mặt mấy đứa đều đắc ý, đặc biệt Gia Gia, đối với thân phận thành viên Đông Long của mình rất là tự hào. Ta nhếch nhếch mi:
“Các em vẫn luôn mang theo tiêu chí Đông Long lộ ra khắp nơi?”
“Ách, cũng không phải, Ám Dạ đại ca đã nói qua với chúng em hiện ở bên ngoài rất loạn, nếu như không ở địa bàn bản bang, không cần thiết thì không nên mang tiêu chí, miễn cho có một số người đỏ mắt Đông Long chúng ta đến tìm phiền toái. Bất quá ban nãy bởi vì người kia quá đáng hận, lời nói cũng khó nghe, ỷ vào mình là cái bang gì gì đó mà kiêu căng ngạo mạn. Chúng em nhịn không được, mới bày tiêu chí ra. Ca, không sao chứ? Chúng em là người của Đông Long, bọn họ hẳn sẽ không tùy tiện ra tay với chúng em chứ?”
“Không sao.”
Ta cười cười, mấy nhóc này vẫn là quá không có kinh nghiệm. Hiện tại trong trò chơi loạn như thế, Đông Long đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, ai cũng không biết người nào sẽ bị lợi ích thúc đẩy mạo hiểm xuất thủ với Đông Long. Ở đây cũng không phải địa bàn nhà mình, đẳng cấp của bọn nhỏ thấp như thế, lộ thân phận còn dám dừng ở chỗ cũ lâu như vậy, nếu như người ta thực muốn làm cái gì thì làm sao.
Động động vai, Tiểu Bạch lặng lẽ lặn đi. Ta chỉ chỉ hổ lớn hỏi:
“Hiện tại hổ cũng đã bắt được, các em kế tiếp chuẩn bị làm gì?”
Mấy người nhìn nhìn nhau, A Đạt nói:
“Chúng em muốn đi Hải Duyên Thành, rùa biển của Thủy Tinh còn chưa bắt được.”
“Cũng tốt. Hải Duyên Thành là địa bàn của Trường Thiên Môn, nếu như có chuyện gì các em có thể đi tìm môn chủ Thu Thủy Trường Thiên của Trường Thiên Môn. Hắn cùng anh có chút giao tình. Bất quá hiện ở bên ngoài rất loạn, cho dù quan hệ của Trường Thiên Môn cùng Đông Long không tồi, cũng không có khả năng mọi chuyện đều có thể chiếu cố được, các em tự mình cũng phải cẩn thận một chút.”
“Ca, vậy anh không theo chúng em đi sao?”
“Ừm, không đi. Anh còn có chút việc. Đúng rồi, các em trước tiên không nên vội trở về thành, giúp anh một việc...”
Phân cách tuyến ta đã lâu không xuất hiện —————— (thực ra là lần đầu xuất hiện mới đúng =_=||)
Ta ngồi xổm trên cây, nhìn bảy tám người đi qua phía dưới. Người đầu lĩnh mặc trường bào màu đỏ, trên đầu là đầu quan khảm ru-bi, biểu tình trên mặt đoan chính nghiêm túc, chính là hình tượng của Địa Ngục Hỏa ta thấy từ trên trang web. Tiểu tử này, vừa nhìn cũng ra người ra dạng, nếu không phải Lăng Thiên đã nói cho ta chuyện trước đây, ta còn thực nhìn không ra hắn sẽ âm hiểm như thế.
“A, tiểu tử, lúc này đụng đến trong tay ta, chính là ngươi không may.”
Ta cười lạnh, thấy bọn chúng dưới sự chỉ điểm của một người chơi vóc dáng nhỏ đi đến địa phương ban nãy chúng ta bắt hổ. Mấy nhóc Tiểu Lộ đã chuẩn bị xong, người người đều nắm một khối hồi thành phù. Vừa nhìn thấy bọn chúng, Tiểu Lộ đã lớn tiếng cười nhạo:
“Động tác các ngươi thực chậm, mấy tên ngu ~~ ngốc!”
Làm một cái mặt quỷ, mấy nhỏ đã biến mất trong bạch quang trở về thành. Sắc mặt đoàn người vừa tới rõ ràng cứng đờ, Địa Ngục Hỏa phản ứng nhanh chóng phân phó:
“Cẩn thận có mai phục!”
Ha ha, mai phục đương nhiên là có, bất quá cũng cần các ngươi tìm được mới được. Ta không vội, chúng ta chậm rãi chơi, cũng coi như ta giúp Lăng Thiên thu chút lợi tức đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.