Chương 121: Quyển 4 - Chương 50: Tiết 50
Thanh Ca
23/01/2018
Editor: Toujifuu
***
Đi trong núi đá một đoạn thời gian, hai tiểu yêu tảng đá mang chúng ta chuyển đông vòng tây, thật vất vả mới ra khỏi mảnh địa giới tảng đá này. Trước mặt có một con sông lớn, dòng nước không nhanh nhưng rất sâu rất rộng, chúng ta ven sông đi xuống, lại đi thêm một đoạn đường, thấy trên một chỗ hẹp của đường sông cắm hơn mười cọc gỗ, để người ta mượn lực qua sông.
“Được rồi được rồi, thả chúng ta xuống.”
Đông Đông gào to, từ trên tay ta nhảy xuống. Phanh Phanh ngược lại thành thành thật thật ngốc ngốc không động.
“Aiz, các ngươi nhìn kỹ, nhảy theo ta, không nên nhảy sai, bằng không, hừ hừ.”
Nó hừ hừ hai tiếng, dẫn đầu nhảy lên cọc gỗ. Ta nhìn nhìn Phanh Phanh trong tay, nghĩ thầm vật nhỏ này hẳn là sẽ không giở mánh khoé gì. Nhìn nó ở trên cọc gỗ nhảy rất nhẹ nhàng, còn thỉnh thoảng quay đầu, nhìn chúng ta hai lượt. Ta dựa theo nó nói chỉ đạp lên địa phương nó nhảy qua, rất nhanh qua sông. Chỉ có Tiểu Hắc phiền phức hơn một chút, hình thể nó khổng lồ, nhảy ở trên cọc gỗ nho nhỏ nhìn có chút bấp bênh, may mắn cũng chỉ có kinh mà không hiểm.
Qua sông, Đông Đông liền không chịu tiếp tục để cho ta ôm đi, tự mình ở phía trước nhún nhảy hai cái chân nhỏ tròn, chạy ngược lại cũng không chậm. Lại đi thêm khoảng chừng mười phút, ta chú ý tới khí ẩm bên người nồng hơn, sương tới rất nhanh, sau vài bước bên người đã là mênh mang một mảnh.
“Dừng!”
Hòn đá nhỏ Đông Đông đứng ở tại chỗ nhìn nhìn, kêu lên:
“Phanh Phanh, mau tới mở cửa.”
Phanh Phanh từ trong lòng ta nhảy ra. Bật đến bên người Đông Đông, hai nhóc con cùng song song, nhảy một loại vũ đạo nhịp bước cổ quái. Ta mở to hai mắt nhìn chúng nó như hai viên cầu lăn qua lăn lại, một hồi lâu sau, hai nhóc con mới thở hồng hộc dừng lại.
“Được rồi, cửa mở. Này, mấy người các ngươi theo sát a. Đừng đi sai.”
Đông Đông lôi kéo Phanh Phanh cẩn cẩn dực dực nhảy trong màn sương rộng, nhìn điểm dừng chân của bọn nó, hình như không có quy luật gì. Đồ án khắc đầy trên những ô vuông xuất hiện trên mặt đất trong mắt ta đều là mấy ký hiệu gà bới, liếc mắt nhìn qua nhận không ra có chỗ nào có thể quy nạp tổng kết. Vì vậy ta đi theo phía sau hai hòn đá nhỏ một bước cũng không dám bỏ lỡ. Cứ như vậy đi qua hơn mười ô vuông. Đông Đông lại kêu to một tiếng:
“Dừng!”
Ta đứng thẳng tắp, đứng ở trong ô vuông một cử động nhỏ cũng không dám. Trời biết địa phương quỷ quái này sẽ có cạm bẫy gì, vẫn là cẩn thận trên hết. Nhóm hòn đá nhỏ chạm chạm nhau, Đông Đông xoay người nói với ta:
“Ngươi đừng động a, chúng ta còn phải mở một cánh cửa.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu. Địa phương chỉ nhìn thấy không quá mười thước phía trước, dưới chân khắp nơi là cạm bẫy như hiện tại, ta mới sẽ không lộn xộn.
Hai hòn đá nhỏ đầu cụng đầu sáp lại, nhỏ giọng niệm một đoạn chú ngữ hiếm lạ cổ quái, Đông Đông kêu to:
“Một, hai, ba, nhảy!”
Nhóm hòn đá nhỏ tựa như lò xo bật lên từ tại chỗ, ta kinh ngạc mà nhìn bọn nó liên tục nhảy ba bậc, bay vào sâu bên trong sương mù dày đặc, trong chớp mắt mất đi mục tiêu. Sau đó. Ta biết mình bị đùa giỡn. Hai cái tên nhóc con đó, rõ ràng lợi dụng sự lơ là của ta, chạy thoát từ trong tay ta. Hơn nữa còn nhét ta vào một địa phương tiến thoái lưỡng nan như thế này. Ta cùng Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau, hai cục đá đáng hận này!
“Này. Này nha. Ngươi nhìn trên mặt đất đi, chỗ xấu không thể giẫm lên nga.”
Ngay khi ta không biết là nên sợ hay là tức. Một thanh âm nho nhỏ truyền tới. Ta nghe thấy mà sửng sốt, đây không phải thanh âm của Phanh Phanh sao? Nó thế này là... Ta khẽ cười một tiếng, lửa giận trong bụng đột nhiên không còn. Nhóc con này vẫn là có điểm khả ái a, chí ít còn nhớ cần nhắc nhở ta một tiếng. Hơn nữa để cho chúng nó đào tẩu ở trước mặt ta, cũng đích xác là do bản thân ta quá không cẩn thận.
“Không có biện pháp. Hiện tại chúng ta phải tự mình tìm đường. Xem phương hướng chúng nó chạy, lộ tuyến chúng ta đi tới không sai, bất quá phải xuyên qua khu sương mù này thế nào, chính là vấn đề lớn. Tiểu Bích, nhóc có biện pháp nhìn rõ phía trước không?”
“Em chỉ có thể nhìn được hơn mười mét. Ở đây trên cơ bản là màn sương thiên nhiên, năng lực của em đối với những thứ hình thành tự nhiên này dùng không tốt lắm.”
Xong rồi, xem ra lần này thật là một chút kỹ xảo cũng dùng không được. Ta nhận mệnh mà ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát mấy ô vuông bên người.
“Tiểu Hắc, chuyển cái mông của nhóc ra, anh muốn xem ô vuông phía dưới nhóc.” (‘chuyển cái mông’ XD~ *cười lăn lộn*)
Tiểu Hắc đứng lên, nó vẫn luôn đi theo phía sau ta, khối hiện tại giẫm lên chính là địa phương ta ban nãy đã từng giẫm qua. So sánh với ô vuông ta hiện tại đứng, hai bức đồ án hoàn toàn không giống.
“Xấu không thể giẫm lên, vật nhỏ này nói cũng không nói rõ ràng, cái gì kêu xấu cái gì kêu tốt, ta thấy mấy cái này tất cả đều là nét vẽ, nét vẽ còn có phân tốt xấu sao? Thật là, cái địa phương cổ quái gì không biết.”
Ta khó chịu mà nói xấu người thiết kế nhiệm vụ, cũng không quên kèm theo oán thầm đối với hệ thống đại thần. Những người đó căn bản là lấy việc đùa giỡn chúng ta làm vui, loại nét vẽ ngoằn ngoèo này, ai mà nhìn hiểu được?
“Tiểu Bạch, có còn nhớ khối trước đó nữa Tiểu Hắc theo phía sau chúng ta giẫm lên là khối nào không? Đi, chỉ cho anh.”
Tiểu Bạch lủi đi, đáp xuống trên một ô vuông nghiêng phía sau Tiểu Hắc. Do sương mù dày đặc che phủ, ta chỉ có thể nhìn thấy được đồ án của mấy khối ô vuông phụ cận, khối Tiểu Bạch đứng kia, có non nửa đều ẩn ở trong sương, đồ án cũng nhìn không hoàn chỉnh.
“Tiểu Bích, nhóc ở lại ô này, anh qua bên đó nhìn xem.”
Tiểu Bích từ trên tóc ta bay xuống, dừng lên trên ô vuông, ta thì bò qua từ trên lưng Tiểu Hắc, tới bên cạnh Tiểu Bạch.
“Di? Đồ án này hình như anh đã từng thấy.”
Nét vẽ trong ô vuông này tương đối ngắn gọn, một đường cong uốn lượn mấy đoạn, phần đầu điểm một vòng tròn, trung gian có hai đường hình nửa cung tròn tương liên đặt ngang. Đồ án này có chút thú vị, khiến cho ta cảm thấy bản thân khẳng định đã từng thấy qua ở nơi nào rồi.
“Tiểu Bạch, từng thấy qua cái này chưa?”
“Chưa từng.”
Tiểu Bạch rất sớm đã theo ta, nếu như nó đều chưa từng thấy qua, vậy nói rõ có lẽ là Mạc Ly từng thấy qua nó. Tới cùng là lúc nào nhỉ? Mạc Ly Mạc Ly, thời điểm đó bản thân thấy nhiều nhất hẳn là những con thú triệu hoán kia. Còn có một ít địa phương tương đối quỷ dị ly kỳ từng đến qua, hoặc là thời điểm đánh BOSS? Địa phương Mạc Ly đi qua, Đông Long, Dương Lĩnh, Phượng Lai Sơn, Bàn Long Hải Nhai... Bàn Long Hải Nhai? Đúng rồi, ta là ở nơi đó gặp được Thanh Long Mộc Hoa, cũng là lần đó lấy được long lân, ở trên vách long quật của Mộc Hoa, không phải có đồ án như vậy sao? Nói như vậy, thứ này cũng chỉ đại biểu một ý nghĩa, “Đây là rồng!”
Ta mừng rỡ mà kêu ra tiếng.
“Đinh —— Người chơi Du Nhiên, thông qua không ngừng nỗ lực, học được văn tự yêu tộc, mở ra hệ thống giao lưu văn tự ngôn ngữ chủng tộc. Nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 1/15. Người chơi Du Nhiên thu được phần thưởng hệ thống: Đẳng cấp +1.”
Ha ha ha, chuyện tốt như vậy đều có thể để cho ta gặp phải! Hệ thống đại thần thực sự là quá khả ái! Ta mở ra bảng kỹ năng, quả nhiên nhiều thêm một kênh kỹ năng ngôn ngữ, bên trong hiện tại có hai loại ngôn ngữ: nhân tộc (Đông đại lục), yêu tộc (dốt đặc cán mai). Ngôn ngữ nhân tộc ta có thể lý giải, ngôn ngữ yêu tộc hơn phân nửa chính là bởi vì ban nãy ta nhận ra được cái chữ “Rồng” tựa như giun bò kia, mới học được. Bất quá, nó vì sao phải nói ta “dốt đặc cán mai”? Ta tốt xấu gì cũng nhận ra được một chữ không phải sao? Hắc tuyến nha, nói cách khác kế tiếp ta vẫn phải từng bước từng bước đoán những đường cong này?
“Được rồi Tiểu Hắc, nhóc đến bên chỗ anh, anh muốn xem khối bên nhóc là viết cái gì.”
Ta mang theo Tiểu Bạch thay đổi vị trí với Tiểu Hắc, đường cong của khối này phức tạp hơn một ít, ta cùng Tiểu Bạch căn cứ bộ dáng đồ hình của nó mà đoán nửa ngày, hệ thống mới gợi ý ta, đó là một chữ “Thỏ”. Cứ như vậy, chúng ta bên đoán bên đi, từng khối từng khối suy đoán “yêu văn” trong ô vuông viết cái gì. Trong đó có rất nhiều loại thú bình thường, còn có ác thú nổi danh, ta cũng đã lý giải được ý tứ xấu không thể giẫm lên mà Phanh Phanh nói, chính là phía dưới ô vuông ác thú có cạm bẫy, phải tránh đi.
Cứ như vậy mài mài cọ cọ đi nửa ngày, ta rốt cục cũng thấy được rìa khu ô vuông, thiếu chút nữa không kích động đến mức rơi nước mắt. Một hàng ô vuông sau cùng bày ra trước mắt ta, trong ba khối trước mặt ta phải tìm ra khối có thể giẫm lên. Đây lại là ba bức đường cong trước đó chưa từng thấy qua, ta hận không thể đem tất cả mấy cái cong cong cuộn cuộn này xé đi vò thành một cục, để cho chúng nó không thể tiếp tục xuất hiện ở trước mắt ta.
“Đinh —— Người chơi Vô Ảnh tìm được Tường Vân Thôn thôn xóm yêu tộc, nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 2/15”
Hắc, tiểu tử đó chạy thực nhanh a, hiện đều đã đến thôn rồi, ta cũng phải gia tăng sức lực mới được a.
“Được, ba khối sau cùng, Tiểu Bạch, đừng lười biếng.”
Ta nhất thời hùng tâm vạn trượng, bắt đầu nghiên cứu ba chữ sau cùng.
“Chủ nhân, cái kia là em.”
Không nghĩ tới Tiểu Hắc đột nhiên chỉ vào một cái trong đó nói. Ta nhìn, đó là một cục gai rối bên phải. (Ta đối với những đường cong này thật sự là quá căm thù đến tận xương tuỷ, kiên quyết xưng là gai rối!)
“Cái này là Tiểu Hắc? Vậy chính là chữ Trệ. Ừm, thoạt nhìn có chút bộ dáng của hổ, còn có đuôi nhỏ mảnh.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới, Tiểu Hắc là một con Trệ, cũng hẳn là một loại yêu quái trong《Sơn Hải Kinh》đi? Nó nhận ra yêu văn đại biểu chính mình cũng không kỳ quái. Bất quá, Tiểu Hắc, nhóc làm gì không học thêm chút yêu văn a? Nếu không cũng không cần anh đoán từng cái như thế này a. Còn có Tiểu Bạch tên nhóc này, Tiểu Bích người ta là khách ngoại lai, nhóc dù sao cũng là yêu quái sinh trưởng ở địa phương bản địa, cư nhiên cũng không biết chữ? Thiệt anh còn nói nhóc thông minh. (Tiểu Bạch: em là huyết mạch linh thú, không phải yêu quái!!!)
Nhận ra một cái, giảm bớt cho ta không ít chuyện. Rất nhanh, ta từ trong hai ô vuông khác nhận ra được một chữ “Phượng”, rốt cục cũng bước ra khỏi địa ngục ô vuông này.
***
Đi trong núi đá một đoạn thời gian, hai tiểu yêu tảng đá mang chúng ta chuyển đông vòng tây, thật vất vả mới ra khỏi mảnh địa giới tảng đá này. Trước mặt có một con sông lớn, dòng nước không nhanh nhưng rất sâu rất rộng, chúng ta ven sông đi xuống, lại đi thêm một đoạn đường, thấy trên một chỗ hẹp của đường sông cắm hơn mười cọc gỗ, để người ta mượn lực qua sông.
“Được rồi được rồi, thả chúng ta xuống.”
Đông Đông gào to, từ trên tay ta nhảy xuống. Phanh Phanh ngược lại thành thành thật thật ngốc ngốc không động.
“Aiz, các ngươi nhìn kỹ, nhảy theo ta, không nên nhảy sai, bằng không, hừ hừ.”
Nó hừ hừ hai tiếng, dẫn đầu nhảy lên cọc gỗ. Ta nhìn nhìn Phanh Phanh trong tay, nghĩ thầm vật nhỏ này hẳn là sẽ không giở mánh khoé gì. Nhìn nó ở trên cọc gỗ nhảy rất nhẹ nhàng, còn thỉnh thoảng quay đầu, nhìn chúng ta hai lượt. Ta dựa theo nó nói chỉ đạp lên địa phương nó nhảy qua, rất nhanh qua sông. Chỉ có Tiểu Hắc phiền phức hơn một chút, hình thể nó khổng lồ, nhảy ở trên cọc gỗ nho nhỏ nhìn có chút bấp bênh, may mắn cũng chỉ có kinh mà không hiểm.
Qua sông, Đông Đông liền không chịu tiếp tục để cho ta ôm đi, tự mình ở phía trước nhún nhảy hai cái chân nhỏ tròn, chạy ngược lại cũng không chậm. Lại đi thêm khoảng chừng mười phút, ta chú ý tới khí ẩm bên người nồng hơn, sương tới rất nhanh, sau vài bước bên người đã là mênh mang một mảnh.
“Dừng!”
Hòn đá nhỏ Đông Đông đứng ở tại chỗ nhìn nhìn, kêu lên:
“Phanh Phanh, mau tới mở cửa.”
Phanh Phanh từ trong lòng ta nhảy ra. Bật đến bên người Đông Đông, hai nhóc con cùng song song, nhảy một loại vũ đạo nhịp bước cổ quái. Ta mở to hai mắt nhìn chúng nó như hai viên cầu lăn qua lăn lại, một hồi lâu sau, hai nhóc con mới thở hồng hộc dừng lại.
“Được rồi, cửa mở. Này, mấy người các ngươi theo sát a. Đừng đi sai.”
Đông Đông lôi kéo Phanh Phanh cẩn cẩn dực dực nhảy trong màn sương rộng, nhìn điểm dừng chân của bọn nó, hình như không có quy luật gì. Đồ án khắc đầy trên những ô vuông xuất hiện trên mặt đất trong mắt ta đều là mấy ký hiệu gà bới, liếc mắt nhìn qua nhận không ra có chỗ nào có thể quy nạp tổng kết. Vì vậy ta đi theo phía sau hai hòn đá nhỏ một bước cũng không dám bỏ lỡ. Cứ như vậy đi qua hơn mười ô vuông. Đông Đông lại kêu to một tiếng:
“Dừng!”
Ta đứng thẳng tắp, đứng ở trong ô vuông một cử động nhỏ cũng không dám. Trời biết địa phương quỷ quái này sẽ có cạm bẫy gì, vẫn là cẩn thận trên hết. Nhóm hòn đá nhỏ chạm chạm nhau, Đông Đông xoay người nói với ta:
“Ngươi đừng động a, chúng ta còn phải mở một cánh cửa.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu. Địa phương chỉ nhìn thấy không quá mười thước phía trước, dưới chân khắp nơi là cạm bẫy như hiện tại, ta mới sẽ không lộn xộn.
Hai hòn đá nhỏ đầu cụng đầu sáp lại, nhỏ giọng niệm một đoạn chú ngữ hiếm lạ cổ quái, Đông Đông kêu to:
“Một, hai, ba, nhảy!”
Nhóm hòn đá nhỏ tựa như lò xo bật lên từ tại chỗ, ta kinh ngạc mà nhìn bọn nó liên tục nhảy ba bậc, bay vào sâu bên trong sương mù dày đặc, trong chớp mắt mất đi mục tiêu. Sau đó. Ta biết mình bị đùa giỡn. Hai cái tên nhóc con đó, rõ ràng lợi dụng sự lơ là của ta, chạy thoát từ trong tay ta. Hơn nữa còn nhét ta vào một địa phương tiến thoái lưỡng nan như thế này. Ta cùng Tiểu Bạch hai mặt nhìn nhau, hai cục đá đáng hận này!
“Này. Này nha. Ngươi nhìn trên mặt đất đi, chỗ xấu không thể giẫm lên nga.”
Ngay khi ta không biết là nên sợ hay là tức. Một thanh âm nho nhỏ truyền tới. Ta nghe thấy mà sửng sốt, đây không phải thanh âm của Phanh Phanh sao? Nó thế này là... Ta khẽ cười một tiếng, lửa giận trong bụng đột nhiên không còn. Nhóc con này vẫn là có điểm khả ái a, chí ít còn nhớ cần nhắc nhở ta một tiếng. Hơn nữa để cho chúng nó đào tẩu ở trước mặt ta, cũng đích xác là do bản thân ta quá không cẩn thận.
“Không có biện pháp. Hiện tại chúng ta phải tự mình tìm đường. Xem phương hướng chúng nó chạy, lộ tuyến chúng ta đi tới không sai, bất quá phải xuyên qua khu sương mù này thế nào, chính là vấn đề lớn. Tiểu Bích, nhóc có biện pháp nhìn rõ phía trước không?”
“Em chỉ có thể nhìn được hơn mười mét. Ở đây trên cơ bản là màn sương thiên nhiên, năng lực của em đối với những thứ hình thành tự nhiên này dùng không tốt lắm.”
Xong rồi, xem ra lần này thật là một chút kỹ xảo cũng dùng không được. Ta nhận mệnh mà ngồi xổm xuống, bắt đầu quan sát mấy ô vuông bên người.
“Tiểu Hắc, chuyển cái mông của nhóc ra, anh muốn xem ô vuông phía dưới nhóc.” (‘chuyển cái mông’ XD~ *cười lăn lộn*)
Tiểu Hắc đứng lên, nó vẫn luôn đi theo phía sau ta, khối hiện tại giẫm lên chính là địa phương ta ban nãy đã từng giẫm qua. So sánh với ô vuông ta hiện tại đứng, hai bức đồ án hoàn toàn không giống.
“Xấu không thể giẫm lên, vật nhỏ này nói cũng không nói rõ ràng, cái gì kêu xấu cái gì kêu tốt, ta thấy mấy cái này tất cả đều là nét vẽ, nét vẽ còn có phân tốt xấu sao? Thật là, cái địa phương cổ quái gì không biết.”
Ta khó chịu mà nói xấu người thiết kế nhiệm vụ, cũng không quên kèm theo oán thầm đối với hệ thống đại thần. Những người đó căn bản là lấy việc đùa giỡn chúng ta làm vui, loại nét vẽ ngoằn ngoèo này, ai mà nhìn hiểu được?
“Tiểu Bạch, có còn nhớ khối trước đó nữa Tiểu Hắc theo phía sau chúng ta giẫm lên là khối nào không? Đi, chỉ cho anh.”
Tiểu Bạch lủi đi, đáp xuống trên một ô vuông nghiêng phía sau Tiểu Hắc. Do sương mù dày đặc che phủ, ta chỉ có thể nhìn thấy được đồ án của mấy khối ô vuông phụ cận, khối Tiểu Bạch đứng kia, có non nửa đều ẩn ở trong sương, đồ án cũng nhìn không hoàn chỉnh.
“Tiểu Bích, nhóc ở lại ô này, anh qua bên đó nhìn xem.”
Tiểu Bích từ trên tóc ta bay xuống, dừng lên trên ô vuông, ta thì bò qua từ trên lưng Tiểu Hắc, tới bên cạnh Tiểu Bạch.
“Di? Đồ án này hình như anh đã từng thấy.”
Nét vẽ trong ô vuông này tương đối ngắn gọn, một đường cong uốn lượn mấy đoạn, phần đầu điểm một vòng tròn, trung gian có hai đường hình nửa cung tròn tương liên đặt ngang. Đồ án này có chút thú vị, khiến cho ta cảm thấy bản thân khẳng định đã từng thấy qua ở nơi nào rồi.
“Tiểu Bạch, từng thấy qua cái này chưa?”
“Chưa từng.”
Tiểu Bạch rất sớm đã theo ta, nếu như nó đều chưa từng thấy qua, vậy nói rõ có lẽ là Mạc Ly từng thấy qua nó. Tới cùng là lúc nào nhỉ? Mạc Ly Mạc Ly, thời điểm đó bản thân thấy nhiều nhất hẳn là những con thú triệu hoán kia. Còn có một ít địa phương tương đối quỷ dị ly kỳ từng đến qua, hoặc là thời điểm đánh BOSS? Địa phương Mạc Ly đi qua, Đông Long, Dương Lĩnh, Phượng Lai Sơn, Bàn Long Hải Nhai... Bàn Long Hải Nhai? Đúng rồi, ta là ở nơi đó gặp được Thanh Long Mộc Hoa, cũng là lần đó lấy được long lân, ở trên vách long quật của Mộc Hoa, không phải có đồ án như vậy sao? Nói như vậy, thứ này cũng chỉ đại biểu một ý nghĩa, “Đây là rồng!”
Ta mừng rỡ mà kêu ra tiếng.
“Đinh —— Người chơi Du Nhiên, thông qua không ngừng nỗ lực, học được văn tự yêu tộc, mở ra hệ thống giao lưu văn tự ngôn ngữ chủng tộc. Nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 1/15. Người chơi Du Nhiên thu được phần thưởng hệ thống: Đẳng cấp +1.”
Ha ha ha, chuyện tốt như vậy đều có thể để cho ta gặp phải! Hệ thống đại thần thực sự là quá khả ái! Ta mở ra bảng kỹ năng, quả nhiên nhiều thêm một kênh kỹ năng ngôn ngữ, bên trong hiện tại có hai loại ngôn ngữ: nhân tộc (Đông đại lục), yêu tộc (dốt đặc cán mai). Ngôn ngữ nhân tộc ta có thể lý giải, ngôn ngữ yêu tộc hơn phân nửa chính là bởi vì ban nãy ta nhận ra được cái chữ “Rồng” tựa như giun bò kia, mới học được. Bất quá, nó vì sao phải nói ta “dốt đặc cán mai”? Ta tốt xấu gì cũng nhận ra được một chữ không phải sao? Hắc tuyến nha, nói cách khác kế tiếp ta vẫn phải từng bước từng bước đoán những đường cong này?
“Được rồi Tiểu Hắc, nhóc đến bên chỗ anh, anh muốn xem khối bên nhóc là viết cái gì.”
Ta mang theo Tiểu Bạch thay đổi vị trí với Tiểu Hắc, đường cong của khối này phức tạp hơn một ít, ta cùng Tiểu Bạch căn cứ bộ dáng đồ hình của nó mà đoán nửa ngày, hệ thống mới gợi ý ta, đó là một chữ “Thỏ”. Cứ như vậy, chúng ta bên đoán bên đi, từng khối từng khối suy đoán “yêu văn” trong ô vuông viết cái gì. Trong đó có rất nhiều loại thú bình thường, còn có ác thú nổi danh, ta cũng đã lý giải được ý tứ xấu không thể giẫm lên mà Phanh Phanh nói, chính là phía dưới ô vuông ác thú có cạm bẫy, phải tránh đi.
Cứ như vậy mài mài cọ cọ đi nửa ngày, ta rốt cục cũng thấy được rìa khu ô vuông, thiếu chút nữa không kích động đến mức rơi nước mắt. Một hàng ô vuông sau cùng bày ra trước mắt ta, trong ba khối trước mặt ta phải tìm ra khối có thể giẫm lên. Đây lại là ba bức đường cong trước đó chưa từng thấy qua, ta hận không thể đem tất cả mấy cái cong cong cuộn cuộn này xé đi vò thành một cục, để cho chúng nó không thể tiếp tục xuất hiện ở trước mắt ta.
“Đinh —— Người chơi Vô Ảnh tìm được Tường Vân Thôn thôn xóm yêu tộc, nhiệm vụ khai mở chủng tộc hoàn thành: 2/15”
Hắc, tiểu tử đó chạy thực nhanh a, hiện đều đã đến thôn rồi, ta cũng phải gia tăng sức lực mới được a.
“Được, ba khối sau cùng, Tiểu Bạch, đừng lười biếng.”
Ta nhất thời hùng tâm vạn trượng, bắt đầu nghiên cứu ba chữ sau cùng.
“Chủ nhân, cái kia là em.”
Không nghĩ tới Tiểu Hắc đột nhiên chỉ vào một cái trong đó nói. Ta nhìn, đó là một cục gai rối bên phải. (Ta đối với những đường cong này thật sự là quá căm thù đến tận xương tuỷ, kiên quyết xưng là gai rối!)
“Cái này là Tiểu Hắc? Vậy chính là chữ Trệ. Ừm, thoạt nhìn có chút bộ dáng của hổ, còn có đuôi nhỏ mảnh.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới, Tiểu Hắc là một con Trệ, cũng hẳn là một loại yêu quái trong《Sơn Hải Kinh》đi? Nó nhận ra yêu văn đại biểu chính mình cũng không kỳ quái. Bất quá, Tiểu Hắc, nhóc làm gì không học thêm chút yêu văn a? Nếu không cũng không cần anh đoán từng cái như thế này a. Còn có Tiểu Bạch tên nhóc này, Tiểu Bích người ta là khách ngoại lai, nhóc dù sao cũng là yêu quái sinh trưởng ở địa phương bản địa, cư nhiên cũng không biết chữ? Thiệt anh còn nói nhóc thông minh. (Tiểu Bạch: em là huyết mạch linh thú, không phải yêu quái!!!)
Nhận ra một cái, giảm bớt cho ta không ít chuyện. Rất nhanh, ta từ trong hai ô vuông khác nhận ra được một chữ “Phượng”, rốt cục cũng bước ra khỏi địa ngục ô vuông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.