Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Chương 221: Quyển 6 - Chương 2: Tiết 2

Thanh Ca

23/01/2018

Editor: Toujifuu

“Trân Châu!”

Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy ta rõ ràng sửng sốt, vô ý thức giấu tay ra phía sau, cười chào hỏi:

“Ca.”

Ta hừ hừ, túm tay nhỏ ra, quả nhiên thứ kia đã không còn.

“Nhẫn của em đâu?”

Tiểu Lộ biết ta hỏi cái nào, nhẫn kia là thứ tốt gia tăng thuộc tính mị lực chuyên dụng của ngự thú sư, còn là do Triêu Triêu Mộ Mộ chuyên biệt đi đánh cho nhỏ, tiểu nha đầu khoe khoang vài lần ở trước mặt ta, cho tới bây giờ đều không rời khỏi người.

Tiểu Lộ bĩu môi, nói:

“Rớt ra rồi. Ai biết vận khí sẽ kém như vậy a, mới hai lần đã rơi mất.”

“Hai lần?”

Ý nói chính là thời gian trận đánh của mấy nhỏ thực không ngắn a.

“Em đều đã chết trở về hai lần thế nào không tìm người hỗ trợ?”

Thanh âm của ta không tự giác giương lên. Tiểu Lộ rụt rụt cái cổ, nhỏ giọng nói:

“Thế nhưng Triêu đại ca không cho.”

Triêu Triêu Mộ Mộ? Nghĩ lại, ta có chút hiểu ý của cậu ta.

“Được rồi, bọn họ có điều bận tâm, anh thì không có. Nha đầu đi, ca báo thù cho em.”

Ánh mắt Tiểu Lộ sáng lên, mạnh gật đầu.

Ta chuẩn bị đi báo thù cho tiểu muội nhà mình, tay chân cường lực như Lăng Thiên là ắt không thể thiếu. Túm Lăng Thiên cùng hai tiểu cô nương thông qua truyền tống trực tiếp tiến vào thành Iro, sau đó ra cửa thành bắc tiến vào vùng rừng rậm xanh um ngoài thành. Tới nơi thoáng nhìn, nơi này vậy mà cách di chỉ núi Thụ Cầm không xa, vừa vặn đan xen giữa đàn tế thiên sứ sụp trước kia với núi Thụ Cầm. Cũng thấy được mấy đối thủ của Tiểu Lộ, sáu người phương Tây, dẫn đầu chính là một người chơi nữ, vóc người nóng bỏng trang điểm xinh đẹp. Vừa nhìn thấy chúng ta, nữ nhân đó cười duyên:

“Ôh, còn chưa từ bỏ ý định nha, lần này có tiến bộ, biết mang giúp đỡ đến. Bất quá mới có hai người. Đủ sao?”

Không thể trách người ta đắc ý, tràng diện bên chúng ta xác thực có chút thảm. Tiểu Lộ nói nhóm mấy nhỏ đi ra hẳn còn có mấy người nữa, hiện tại cũng chỉ còn Triêu Triêu Mộ Mộ cùng A Đạt vẫn còn nỗ lực chống đỡ, người khác có lẽ đều đã bị giết về rồi. Xuất thủ lúc này chế tạo một cơ hội cho hai người, để cho bọn họ lui về, hai phương nhân mã trên đất trống trong rừng này bắt đầu đối diện giằng co.



Ta phát hiện nam nhân bên người thấp trầm cười khẽ một tiếng, hiếu kỳ quay đầu. Hỏi:

“Cười gì?”

Lăng Thiên nhẹ giọng nói:

“Còn nhớ nữ nhân mang theo một đám hồ điệp mà tôi đã nói với cậu không?”

Ánh mắt anh ta thoáng chỉ, ta bừng tỉnh đại ngộ:

“Chính là cô ta?”

“Cậu nói có phải vận khí chúng ta tốt hay không?”

Ta giương lên khóe miệng, lần này thật đúng là ‘khi lấy được không phí công phu’ mà. Nhẹ nhàng lay động tóc, Tiểu Bích dán trên đỉnh tóc ta truyền lại thanh âm nghe ra rất hưng phấn:

“Chủ nhân, em có thể cảm giác được những hồ điệp đó ở ngay phụ cận.”

“Vậy tốt. Chờ lát nữa anh sẽ chuẩn bị nhiều cho nhóc.”

Vừa nghĩ đến nữ nhân phương tây này đưa tới cho ta nhiều “lương thực” mà Tiểu Bích cần như vậy, ta bỗng nhiên cảm thấy cô ta cũng không phải diện mục khó ưa như trước nữa. Ta hiếm thấy có lòng tốt chỉ chỉ người chơi đối diện:

“Mấy người các ngươi, nếu như không muốn chết thì mau lăn đi, chỉ cần lưu lại nữ nhân kia là được.”

Ta nghe thấy bên người truyền đến thanh âm khùng khục kiềm nén, liếc ngang một cái. Giận dữ nhìn Lăng Thiên:

(Có gì buồn cười, xem tôi giả công tử ca ngu ngốc giống bao nhiêu a.)

Hô hấp của Lăng Thiên rõ ràng trở nên nặng hơn, cưỡng chế biểu tình phần mặt bất biến. Nháy mắt với ta. Chúng ta bên này đang mắt đi mày lại, người đối diện cũng không nóng.

“Ha, vị tiểu ca này muốn lưu tôi lại làm gì đây?”

Nữ hồ điệp lắc lắc thân hình như rắn nước tiến lên hai bước, đột nhiên thay đổi sắc mặt:

“Ta ngược lại muốn xem ngươi có bản lĩnh gì!”

Cô ta ra lệnh một tiếng, năm người chơi phía sau đồng thời nhào lên. Cùng tiến cùng đi, còn có bóng điệp bay lượn đầy trời.



Những hồ điệp này ban nãy đều thu cánh ẩn núp ở sau cành lá trong bụi cỏ, mắt thường khó có thể tìm được. Lần này tuôn ra từ bốn phương tám hướng, mới phát hiện hóa ra chúng ta đã sớm ở trong vòng vây của người ta. Tiểu Lộ lớn tiếng nhắc nhở ta:

“Ca các anh cẩn thận. Những hồ điệp đó có độc, sẽ làm người ta sản sinh ảo giác.”

Sẽ có ảo giác, đây là nguyên nhân Tiểu Lộ bọn họ bị bại thảm như vậy đi. Thế nhưng với ta mà nói hình như không có tác dụng gì a.

“Lăng Thiên, mấy tên kia giao cho anh, tôi đối phó mấy hồ điệp kia.”

Tiểu Bích từ khi nháy mắt đàn điệp tuôn ra đã kích động đến mức sắp bay lên. Ta một bên trấn an nó, một bên xuất tiễn bắn chết đàn hồ điệp, trong lúc nhất thời cánh điệp bay tán loạn. Gần như tiễn tiễn đều có thu hoạch.

“Chủ nhân, người điều khiển những hồ điệp đó biến mất rồi.”

Tiểu Bích ngoài hưng phấn còn không quên nhiệm vụ ta giao phó cho nó, đúng lúc chỉ ra động hướng của nữ hồ điệp. Ta đã nói a, trận hồ điệp lớn như vậy, không có khả năng chỉ có một tác dụng tán độc, khẳng định còn có hậu chiêu. Ngươi xem, thế này không phải đã tới rồi sao.

Ta một bên bảo trì tốc độ tương đồng với lúc bắt đầu bắn chết hồ điệp, một bên dùng ánh mắt nhìn quét xung quanh.

“Chủ nhân bên phải!”

Tiểu Bích đúng lúc nhắc nhở, ta liếc mắt một cái nhìn qua mới nhìn thấy một hình người trong suốt nhàn nhạt thoáng qua trong mê trận hồ điệp. Phong Dực Tiễn trên tay trực tiếp điều hướng bắn thẳng đến chỗ đó, bóng người còn chưa kịp di động, tiễn quang màu lục trúng thẳng mục tiêu, ở địa phương thoạt nhìn trống rỗng không có vật gì tràn ra một đóa hoa máu, đồng thời dâng lên một chữ số rớt máu rực rỡ.

Nữ đạo tặc bị một tiễn của ta đánh vỡ trạng thái tiềm hành kinh ngạc đầy mặt, không thể tin tưởng nhìn ta, trong miệng liên tục kinh hô:

“Không có khả năng, ngươi thế nào có thể phát hiện ta! Cho dù là Thuật Ưng Nhãn mãn cấp cũng không có khả năng nhìn thấu hành tung của ta!”

Ta xì cười:

“Vì sao không có khả năng? Cho dù phương tây các cô không ai có thể nhìn thấu cô, cũng không đại biểu phương đông cũng không có.”

Không cho cô ta thời gian nói nhảm nữa, nâng tay là một cái Tán Xạ. Nữ đạo tặc dựa vào thân thủ nhanh nhẹn né qua, thế nhưng những hồ điệp kia của cô ta lại không có bản lĩnh tốt như vậy, lại có vài con rơi xuống. Từ sau đó, trên cơ bản chiến đấu không còn gì hồi hộp nữa, Lăng Thiên mang theo mấy người Tiểu Lộ giết cùng một chỗ với năm người chơi khác của đối phương, mà ta đơn độc đối phó nữ hồ điệp. Nếu như không phải ta muốn thu thập nhiều hồ điệp hơn một chút, đã sớm tiễn vị mỹ nhân hồ điệp này trở về thành miễn phí rồi.

Tựa hồ nữ hồ điệp chưa từng gặp phải người có thể hoàn toàn nhìn thấu năng lực tiềm hành của cô ta như ta, khi giao thủ cùng ta hoàn toàn không có sự ứng đối thân là một cao thủ nên có, tự rối loạn đầu trận tuyến. Tương phản, người của bên chúng ta lục tục sống lại quay lại, hồ điệp trên không trung bị ta bắn rơi từng con, dưới tình huống này, cán cân thắng lợi gần như đã nghiêng về bên phía chúng ta. Không ngờ tới ngay khi sắp phân ra thắng bại, một nhân vật không tưởng được xông vào chiến trường.

“Xin các vị dừng tay.”

Thanh âm của người đến thanh thúy thân thể ưu nhã, hoàn hoàn là một tiểu thư quý tộc Châu Âu cổ đại. Dung mạo mỹ lệ, tóc dài lam nhạt, không phải tiểu thư thiên sứ duy nhất thì còn là ai?

Bộ dáng của Lucy gần đây được rất nhiều người chơi nhớ kỹ, đặc biệt là người lăn lộn ở phụ cận thành Iro, người người đều nhận ra. Có tiểu thư thiên sứ ra mặt, song phương đều rất nể tình, dừng lại tranh đấu. (Không ngừng cũng không được a, lực uy hiếp của vũ khí hạt nhân vẫn rất mạnh đó!)

Ta tiếc nuối nhìn hồ điệp chẳng còn lại mấy con trên bầu trời một cái, xem ra ngày hôm nay không có khả năng một lưới bắt hết bọn nó rồi. Phân phó Tiểu Bạch đi nhặt chiến lợi phẩm của ta, ta cùng Lăng Thiên đứng đối diện Lucy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Thần Ngữ Giả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook