Võng Du Chi Thiên Khuyển Tu La Dịch
Chương 1: Mở Đầu
Hỏa Tinh Dẫn Lực
25/05/2022
Giữa trưa tại ngoại ô thành phố Trung Châu Trung Quốc.
Đây là một con phố bình thường đến không thể là bình thường hơn, cái nắng hè nóng bỏng như thiêu đốt mặt đất cùng người đi bộ, khiến những người đi bộ qua đường thỉnh thoảng phàn nàn hoặc chửi bới vì thời tiết khó chịu. Khu vực này tuy không vắng vẻ, nhưng không được sôi động và phồn hoa như trung tâm thành phố.
Bên đường, một bóng người bất động nằm đó. Nắng như thiêu như đốt, nhưng hắn lại quấn trên người một bộ đồ đen, dưới ánh mặt trời, lớp vãi sẫm màu vốn đã cực nóng, mặt đất bị nướng chín đến mức người ta không muốn chạm vào. Cảm giác vừa mặc đồ đen, da thịt tiếp xúc với mặt đất khiến người ta vừa nghĩ tới đã cảm thấy khiếp sợ. Ấy thế người này còn nằm ở đây cả ngày lẫn đêm.
"Người này sao còn ở đây?"
"Có lẽ là chết rồi!"
Ánh mắt của người đi đường chỉ dừng lại ở hắn ta trong giây lát rồi nhanh chóng rời đi. Phần lớn người dân sống ở đây thuộc tầng lớp thấp của xã hội, hàng ngày phải hối hả chạy đi kiếm sống. Trong cái xã hội lạnh lùng này, lòng tốt đối với họ là một thứ rẻ mạt. Đồng thời ở thời đại này, người ngã xuống bên đường nhất định là không cứu được. Bất tri bất giác đã trở thành thói quen trong cái nhận thức vô cảm.
"Mụ mụ nhìn xem, có ai đó ở đằng kia? Người đó bị ốm à?" Một cậu bé được mẹ bế chỉ vào nam tử trên mặt đất và nói.
"Ngàn vạn lần đừng tới gần hắn, đừng quên lời mẹ đã dặn, những người ngã bên đường đều mắc bệnh "Ethiloc". Nhất định không được tới gần, nếu không sẽ bị nhiễm. Nào, chúng ta đi xa một chút!"
“A!” Đứa nhỏ kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, chủ động nắm lấy tay mẹ của mình chạy đi, thậm chí không dám nhìn lại.
Cho dù là một tiểu hài tử chỉ có sáu bảy tuổi, cũng biết sự đáng sợ của "Ethiloc".
Ethiloc là một căn bệnh khủng khiếp có thể khiến khả năng miễn dịch và sức sống của cơ thể dần mất đi cho đến khi biến mất. Cách duy nhất để dính bệnh chính là nhiễm virus Ethiloc. Bản chất của nó tương tự như AIDS đã từng phổ biến trong thế kỉ 20, 21 nhưng nguy hiểm hơn nhiều. Người mắc phải Ethiloc chỉ sống tối đa được 5 năm.
Sau khi bước vào thế kỷ thứ 30, loài người phải gánh chịu hậu quả từ sự trả thù của thiên nhiên. Để tranh giành nguồn tài nguyên ngày càng hạn hẹp, các cuộc chiến tranh khủng khiếp thường xuyên xảy ra, khói thuốc súng lan khắp thế giới, dưới sự ô nhiễm hạt nhân và ô nhiễm từ trường do chiến tranh để lại đã sinh ra virus Ethiloc. Những người có hệ miễn dịch kém sống trong môi trường bị ô nhiễm, lâu ngày rất dễ phát sinh ra virus Ethiloc. Sự xuất hiện của chúng cũng báo hiệu việc sự sống đang dần tới hồi kết.
Đáng sợ hơn nữa chính là khả năng lây lan của virus Ethiloc. Nó có thể lây truyền qua bất kỳ hình thức nào, bao gồm máu, nước bọt, thậm chí cả mồ hôi... nên khi một người bị nhiễm virus Ethiloc, hầu hết các thành viên trong gia đình chỉ có thể nhẫn tâm ruồng bỏ. Bởi vì dù có tốn bao nhiêu tiền và có cố gắng đến mấy cũng không thể cứu được mạng sống của họ, mặt khác, việc giữ họ có thể khiến nhiều người bị nhiễm bệnh hơn…
Ethiloc như là một bóng ma đáng sợ làm người ta e ngại chỉ sợ tránh không kịp. Và nó còn được mệnh danh là sự trừng phạt của Chúa dành cho cuộc chiến tàn khốc của loài người. Vì nếu như không có ô nhiễm hạt nhân và ô nhiễm từ trường do chiến tranh để lại thì virus Ethiloc sẽ không được sinh ra. Vì vậy, dưới sự lên án và kêu gọi của mọi người trên toàn thế giới, “Hiệp ước đình chiến trăm năm” đã được các nước ký kết. Theo các điều khoản của Hiệp Ước, việc giải quyết tranh chấp quốc tế được thực hiện trong chiến trường trong thế giới thứ 2 - chiến trường trò chơi thực tế ảo.
Sử dụng thắng thua của các trận chiến trong thế giới game để giải quyết các vấn đề, phương pháp này đã được đa số mọi người trên thế giới tán thành và chấp nhận. Sau khi “Hiệp ước đình chiến trăm năm” được ký kết, những tiến bộ trong trò chơi thế giới ảo cũng đã đạt đến một đỉnh cao chưa từng có. Mỗi quốc gia đều đổ một lượng lớn nguồn lực tài chính để đào tạo nên các game thủ hàng đầu thế giới.
Sau "Hiệp ước đình chiến trăm năm", ô nhiễm hạt nhân và ô nhiễm từ trường dần dần biến mất, ngày càng ít người mắc bệnh Ethiloc, nhưng cái bóng kinh hoàng mà nó để lại cho nhân loại sẽ không bao giờ tan biến.
Kết quả là, nam tử mặc đồ đen nằm bên vệ đường nghiễm nhiên bị mọi người coi là kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi vì dính Ethiloc, vì vậy không ai dám lại gần.
Cho đến khi……
"Đại ca! Đại ca, tỉnh lại đi, ngươi cứ nằm như vậy sẽ bị nướng chín đó! Đại ca!"
Trước mặt nam tử là một nữ hài mặc váy màu vàng nhạt, tuổi chừng mười tuổi, đôi mắt đẹp như sao, khuôn mặt thanh tú như búp bê sứ, ai đi ngang qua cũng vô thức dừng chân, tự hỏi mình có phải gặp Tinh Linh lưu lạc nhân gian.
Nữ hài một tay cầm ly đồ uống lạnh đang uống dở, tay còn lại vứt dù che nắng, lay nhẹ người nam tử đang không cử động, trong đôi mắt hiện vẻ đầy lo lắng, khẽ gọi một tiếng, giọng nói dịu dàng.
Có thể nam tử không hôn mê quá sâu, hoặc có thể hắn chưa thực sự hôn mê. Dưới tiếng gọi không quá lớn của nữ hài, cơ thể nam tử hơi nhúc nhích một chút, rồi từ từ, vô cùng khó khăn ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của một nam tử. Đây là một thiếu niên nhìn không quá 16, 17 tuổi, tóc tai bù xù, môi hoàn toàn nứt ra, hơn nửa toàn bộ khuôn mặt đều tái nhợt đến đáng sợ. Hắn khẽ mở mắt, trong cặp mắt mờ đục của hắn bắt gặp một đôi mắt trong veo như pha lê.
Đôi mắt.... Thật đẹp....
"Tạ ơn trời, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!" Nữ hài thở phào nhẹ nhõm rồi vui vẻ mỉm cười. Thiếu niên nhìn qua nụ cười thuần khiết của nàng, nhất thời giật mình. Trước ngày hôm nay, hắn đã trải qua quá nhiều ánh mắt lạnh lùng và hờ hững, hắn nhìn cũng đã quen, không thể tin được trên đời này vẫn tồn tại một đôi mắt trong veo và thuần khiết như vậy.
"Đại ca, ngươi bị bệnh sao? Có đứng lên được không? Nằm trên đất như thế này sẽ rất nóng ... A, không sao đâu, ba mẹ ta rất mau sẽ qua đây. Nhân tiện giúp đỡ đại ca. Ba ba ta là bác sĩ, nhất định sẽ làm cho đại ca khá hơn.” Nữ hài giơ dù che nắng che lên thân trên của hắn, nhẹ giọng hỏi han an ủi.
Thiếu niên mấp máy đôi môi nứt nẻ, cổ họng như bốc hỏa, cố gắng hết sức nhưng chỉ thốt ra được một từ....
"Nước...."
"Nước?" Nữ hài trừng lớn mắt, sau đó đưa lên môi hắn ly nước đang uống dở.
"Ta không có nước... Cái này được không? Vừa lạnh vừa ngọt."
Nữ hãi cẩn thận đưa ống hút vào miệng hắn, thiếu niên dùng hết sức rít một hơi dài, ngay lập tức trong miệng đột nhiên chảy ra dòng nước mát lạnh. Sau đó nó từ từ chảy xuống cổ họng, vào cơ thể tưởng chừng như đã chết. Trong nháy mắt, hắn rốt cục cảm thấy thân thể của mình tồn tại, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều, hắn cắn chặt miệng, đồng thời con mắt nhìn chằm chằm vào nữ hài, không muốn rời đi. *FBI open the door*
"Có ngon không? Nếu ngon thì uống hết đi, còn muốn uống nữa thì bảo ba mẹ mua cho." Thấy hắn hút mạnh như vậy, đôi lông mày mảnh mai của nữ hài cong thành hai vầng trăng khuyết, lộ ra một nụ cười rất dễ thương. Cái nét mặt tươi cười này cũng khắc thật sâu vào trong lòng hắn.... Hắn biết, đời này, cũng sẽ không thể quên giờ khắc này, sẽ càng không quên cô gái này.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nữ hài lập tức quay lại, sau đó ra hiệu kêu to: "Ba ba mụ mụ, ta ở đây, ở đây có một đại ca đang ngất xỉu!"
Người đến chính là một đôi vợ chồng trung niên, quần áo phổ thông biểu lộ bọn họ cũng không phải một gia đình giàu có. Nhìn thấy nữ hài nhà mình đứng cạnh một nam tử nằm trên mặt đất, bọn họ nhất thời sợ hãi.
"Nhược Nhược! Nhanh rời khỏi hắn!" Mụ mụ nữ hài sợ hãi chạy qua, hốt hoảng đem nữ hài ôm sang một bên. Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, cốc đồ uống lạnh trượt khỏi tay nữ hài, đổ vương vãi khắp mặt đất.
"Mồ.... Mụ mụ sao lại ôm ta ra, đại ca hắn khát nước, rất muốn uống nước..... Mụ mụ, ba ba, các ngươi mau cứu hắn có được hay không? Ba ba, ngươi thế nhưng là bác sĩ vĩ đại a, nhất định sẽ cứu hắn đúng không?" Nữ hài giẫy dụa trong ngực mụ mụ, ánh mắt nhìn về thiếu niên hiện ra vẻ lo lắng.
"Đừng lo lắng, hắn không mắc Ethiloc!"
Ba ba nữ hài là một bác sĩ, bình thường tiếp xúc rất nhiều với bệnh nhân Ethiloc, sau khi nhìn qua thiếu niên vài lần, liền đã biết hắn không bị Ethiloc. Nghe được lời của chồng, mụ mụ nữ hài mới yên lòng, đối với thiếu niên lộ ra nụ cười áy náy: "Tiểu tử, thật xin lỗi. Vừa rồi là ta lo lắng cho Nhược Nhược quá mức cho nên mới.... Ngươi tên là gì? Vì sao lại ở đây?"
Bờ môi thiếu niên giật giật, qua rất lâu, mới gian nan phát ra âm thanh: "Ta...... Gọi......"
Hiện tại hắn tên gọi là gì...... Hắn không biết.
Bởi vì, hắn đã quyết định quên đi cái tên trước kia...... Hi vọng có thể quên đi mãi mãi.
+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_z_._c_o_m +×+
Đây là một con phố bình thường đến không thể là bình thường hơn, cái nắng hè nóng bỏng như thiêu đốt mặt đất cùng người đi bộ, khiến những người đi bộ qua đường thỉnh thoảng phàn nàn hoặc chửi bới vì thời tiết khó chịu. Khu vực này tuy không vắng vẻ, nhưng không được sôi động và phồn hoa như trung tâm thành phố.
Bên đường, một bóng người bất động nằm đó. Nắng như thiêu như đốt, nhưng hắn lại quấn trên người một bộ đồ đen, dưới ánh mặt trời, lớp vãi sẫm màu vốn đã cực nóng, mặt đất bị nướng chín đến mức người ta không muốn chạm vào. Cảm giác vừa mặc đồ đen, da thịt tiếp xúc với mặt đất khiến người ta vừa nghĩ tới đã cảm thấy khiếp sợ. Ấy thế người này còn nằm ở đây cả ngày lẫn đêm.
"Người này sao còn ở đây?"
"Có lẽ là chết rồi!"
Ánh mắt của người đi đường chỉ dừng lại ở hắn ta trong giây lát rồi nhanh chóng rời đi. Phần lớn người dân sống ở đây thuộc tầng lớp thấp của xã hội, hàng ngày phải hối hả chạy đi kiếm sống. Trong cái xã hội lạnh lùng này, lòng tốt đối với họ là một thứ rẻ mạt. Đồng thời ở thời đại này, người ngã xuống bên đường nhất định là không cứu được. Bất tri bất giác đã trở thành thói quen trong cái nhận thức vô cảm.
"Mụ mụ nhìn xem, có ai đó ở đằng kia? Người đó bị ốm à?" Một cậu bé được mẹ bế chỉ vào nam tử trên mặt đất và nói.
"Ngàn vạn lần đừng tới gần hắn, đừng quên lời mẹ đã dặn, những người ngã bên đường đều mắc bệnh "Ethiloc". Nhất định không được tới gần, nếu không sẽ bị nhiễm. Nào, chúng ta đi xa một chút!"
“A!” Đứa nhỏ kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, chủ động nắm lấy tay mẹ của mình chạy đi, thậm chí không dám nhìn lại.
Cho dù là một tiểu hài tử chỉ có sáu bảy tuổi, cũng biết sự đáng sợ của "Ethiloc".
Ethiloc là một căn bệnh khủng khiếp có thể khiến khả năng miễn dịch và sức sống của cơ thể dần mất đi cho đến khi biến mất. Cách duy nhất để dính bệnh chính là nhiễm virus Ethiloc. Bản chất của nó tương tự như AIDS đã từng phổ biến trong thế kỉ 20, 21 nhưng nguy hiểm hơn nhiều. Người mắc phải Ethiloc chỉ sống tối đa được 5 năm.
Sau khi bước vào thế kỷ thứ 30, loài người phải gánh chịu hậu quả từ sự trả thù của thiên nhiên. Để tranh giành nguồn tài nguyên ngày càng hạn hẹp, các cuộc chiến tranh khủng khiếp thường xuyên xảy ra, khói thuốc súng lan khắp thế giới, dưới sự ô nhiễm hạt nhân và ô nhiễm từ trường do chiến tranh để lại đã sinh ra virus Ethiloc. Những người có hệ miễn dịch kém sống trong môi trường bị ô nhiễm, lâu ngày rất dễ phát sinh ra virus Ethiloc. Sự xuất hiện của chúng cũng báo hiệu việc sự sống đang dần tới hồi kết.
Đáng sợ hơn nữa chính là khả năng lây lan của virus Ethiloc. Nó có thể lây truyền qua bất kỳ hình thức nào, bao gồm máu, nước bọt, thậm chí cả mồ hôi... nên khi một người bị nhiễm virus Ethiloc, hầu hết các thành viên trong gia đình chỉ có thể nhẫn tâm ruồng bỏ. Bởi vì dù có tốn bao nhiêu tiền và có cố gắng đến mấy cũng không thể cứu được mạng sống của họ, mặt khác, việc giữ họ có thể khiến nhiều người bị nhiễm bệnh hơn…
Ethiloc như là một bóng ma đáng sợ làm người ta e ngại chỉ sợ tránh không kịp. Và nó còn được mệnh danh là sự trừng phạt của Chúa dành cho cuộc chiến tàn khốc của loài người. Vì nếu như không có ô nhiễm hạt nhân và ô nhiễm từ trường do chiến tranh để lại thì virus Ethiloc sẽ không được sinh ra. Vì vậy, dưới sự lên án và kêu gọi của mọi người trên toàn thế giới, “Hiệp ước đình chiến trăm năm” đã được các nước ký kết. Theo các điều khoản của Hiệp Ước, việc giải quyết tranh chấp quốc tế được thực hiện trong chiến trường trong thế giới thứ 2 - chiến trường trò chơi thực tế ảo.
Sử dụng thắng thua của các trận chiến trong thế giới game để giải quyết các vấn đề, phương pháp này đã được đa số mọi người trên thế giới tán thành và chấp nhận. Sau khi “Hiệp ước đình chiến trăm năm” được ký kết, những tiến bộ trong trò chơi thế giới ảo cũng đã đạt đến một đỉnh cao chưa từng có. Mỗi quốc gia đều đổ một lượng lớn nguồn lực tài chính để đào tạo nên các game thủ hàng đầu thế giới.
Sau "Hiệp ước đình chiến trăm năm", ô nhiễm hạt nhân và ô nhiễm từ trường dần dần biến mất, ngày càng ít người mắc bệnh Ethiloc, nhưng cái bóng kinh hoàng mà nó để lại cho nhân loại sẽ không bao giờ tan biến.
Kết quả là, nam tử mặc đồ đen nằm bên vệ đường nghiễm nhiên bị mọi người coi là kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi vì dính Ethiloc, vì vậy không ai dám lại gần.
Cho đến khi……
"Đại ca! Đại ca, tỉnh lại đi, ngươi cứ nằm như vậy sẽ bị nướng chín đó! Đại ca!"
Trước mặt nam tử là một nữ hài mặc váy màu vàng nhạt, tuổi chừng mười tuổi, đôi mắt đẹp như sao, khuôn mặt thanh tú như búp bê sứ, ai đi ngang qua cũng vô thức dừng chân, tự hỏi mình có phải gặp Tinh Linh lưu lạc nhân gian.
Nữ hài một tay cầm ly đồ uống lạnh đang uống dở, tay còn lại vứt dù che nắng, lay nhẹ người nam tử đang không cử động, trong đôi mắt hiện vẻ đầy lo lắng, khẽ gọi một tiếng, giọng nói dịu dàng.
Có thể nam tử không hôn mê quá sâu, hoặc có thể hắn chưa thực sự hôn mê. Dưới tiếng gọi không quá lớn của nữ hài, cơ thể nam tử hơi nhúc nhích một chút, rồi từ từ, vô cùng khó khăn ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của một nam tử. Đây là một thiếu niên nhìn không quá 16, 17 tuổi, tóc tai bù xù, môi hoàn toàn nứt ra, hơn nửa toàn bộ khuôn mặt đều tái nhợt đến đáng sợ. Hắn khẽ mở mắt, trong cặp mắt mờ đục của hắn bắt gặp một đôi mắt trong veo như pha lê.
Đôi mắt.... Thật đẹp....
"Tạ ơn trời, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!" Nữ hài thở phào nhẹ nhõm rồi vui vẻ mỉm cười. Thiếu niên nhìn qua nụ cười thuần khiết của nàng, nhất thời giật mình. Trước ngày hôm nay, hắn đã trải qua quá nhiều ánh mắt lạnh lùng và hờ hững, hắn nhìn cũng đã quen, không thể tin được trên đời này vẫn tồn tại một đôi mắt trong veo và thuần khiết như vậy.
"Đại ca, ngươi bị bệnh sao? Có đứng lên được không? Nằm trên đất như thế này sẽ rất nóng ... A, không sao đâu, ba mẹ ta rất mau sẽ qua đây. Nhân tiện giúp đỡ đại ca. Ba ba ta là bác sĩ, nhất định sẽ làm cho đại ca khá hơn.” Nữ hài giơ dù che nắng che lên thân trên của hắn, nhẹ giọng hỏi han an ủi.
Thiếu niên mấp máy đôi môi nứt nẻ, cổ họng như bốc hỏa, cố gắng hết sức nhưng chỉ thốt ra được một từ....
"Nước...."
"Nước?" Nữ hài trừng lớn mắt, sau đó đưa lên môi hắn ly nước đang uống dở.
"Ta không có nước... Cái này được không? Vừa lạnh vừa ngọt."
Nữ hãi cẩn thận đưa ống hút vào miệng hắn, thiếu niên dùng hết sức rít một hơi dài, ngay lập tức trong miệng đột nhiên chảy ra dòng nước mát lạnh. Sau đó nó từ từ chảy xuống cổ họng, vào cơ thể tưởng chừng như đã chết. Trong nháy mắt, hắn rốt cục cảm thấy thân thể của mình tồn tại, ánh mắt cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều, hắn cắn chặt miệng, đồng thời con mắt nhìn chằm chằm vào nữ hài, không muốn rời đi. *FBI open the door*
"Có ngon không? Nếu ngon thì uống hết đi, còn muốn uống nữa thì bảo ba mẹ mua cho." Thấy hắn hút mạnh như vậy, đôi lông mày mảnh mai của nữ hài cong thành hai vầng trăng khuyết, lộ ra một nụ cười rất dễ thương. Cái nét mặt tươi cười này cũng khắc thật sâu vào trong lòng hắn.... Hắn biết, đời này, cũng sẽ không thể quên giờ khắc này, sẽ càng không quên cô gái này.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nữ hài lập tức quay lại, sau đó ra hiệu kêu to: "Ba ba mụ mụ, ta ở đây, ở đây có một đại ca đang ngất xỉu!"
Người đến chính là một đôi vợ chồng trung niên, quần áo phổ thông biểu lộ bọn họ cũng không phải một gia đình giàu có. Nhìn thấy nữ hài nhà mình đứng cạnh một nam tử nằm trên mặt đất, bọn họ nhất thời sợ hãi.
"Nhược Nhược! Nhanh rời khỏi hắn!" Mụ mụ nữ hài sợ hãi chạy qua, hốt hoảng đem nữ hài ôm sang một bên. Cùng với một tiếng kêu thảm thiết, cốc đồ uống lạnh trượt khỏi tay nữ hài, đổ vương vãi khắp mặt đất.
"Mồ.... Mụ mụ sao lại ôm ta ra, đại ca hắn khát nước, rất muốn uống nước..... Mụ mụ, ba ba, các ngươi mau cứu hắn có được hay không? Ba ba, ngươi thế nhưng là bác sĩ vĩ đại a, nhất định sẽ cứu hắn đúng không?" Nữ hài giẫy dụa trong ngực mụ mụ, ánh mắt nhìn về thiếu niên hiện ra vẻ lo lắng.
"Đừng lo lắng, hắn không mắc Ethiloc!"
Ba ba nữ hài là một bác sĩ, bình thường tiếp xúc rất nhiều với bệnh nhân Ethiloc, sau khi nhìn qua thiếu niên vài lần, liền đã biết hắn không bị Ethiloc. Nghe được lời của chồng, mụ mụ nữ hài mới yên lòng, đối với thiếu niên lộ ra nụ cười áy náy: "Tiểu tử, thật xin lỗi. Vừa rồi là ta lo lắng cho Nhược Nhược quá mức cho nên mới.... Ngươi tên là gì? Vì sao lại ở đây?"
Bờ môi thiếu niên giật giật, qua rất lâu, mới gian nan phát ra âm thanh: "Ta...... Gọi......"
Hiện tại hắn tên gọi là gì...... Hắn không biết.
Bởi vì, hắn đã quyết định quên đi cái tên trước kia...... Hi vọng có thể quên đi mãi mãi.
+×+ Mọi cập nhật và thay đổi chỉ được tiến hành trên d_t_r_u_y_e_n_._c_o_m và t_r_u_y_e_n_h_d_z_._c_o_m +×+
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.