Võng Du Chi Tối Cường Tiểu Đội
Chương 27
Ẩn Nặc Lan San
18/10/2016
CHƯƠNG 28 : TÔI QUYẾT ĐỊNH THÙ GHÉT HẮN
Thật sự thật sự là có rất ít người ngồi ngay tại phòng học mà chuyên chú đọc sách trong một thời gian dài như vậy . Không phải là chuẩn bị thi thì cũng là sắp thi hoặc là ôn bài thi … bộ đặt ra chí hướng xa lắm hả ? Vương Vũ Trạch tò mò nhìn vào cuốn sách của đối phương , ặc cậu có chút cận thị nhẹ nên nhìn không rõ . Cố gắng cúi sát xuống nhìn lại lần nữa xem nào
[ Muộn Du Bình đứng ở bên ngoài cửa sổ chằng chịt dây thường xuân , nhìn khoảng sân hoang vắng hắn chỉ đáp lại câu trả lời mà ta hỏi lúc nãy ” Cảm giác” … ]
Đại gia của tôi ơi , đây là tiểu thuyết mà !! Mới sáng sớm mà cậu chạy tới lớp học ngồi cốt yếu chỉ để xem tiểu thuyết thôi hả ??
Trong phút chốc bỗng có cái đầu hiện chình ình ngay giữa trang sách khiến cho người mặc đồ đen thùi bộ dạng dễ nhìn kia ngồi nhích ra một chút , hắn không thích có người xa lạ ngồi dựa sát vào mình như vậy
“Tôi còn một quyển ” – Nói xong rồi cúi xuống mở balo lấy một quyển đưa ra
Ai mà thèm đọc sách của cậu chứ … =_=||| Lão tử cũng không phải chưa từng đọc qua , từ tập 1-7 tôi có thể đọc thuộc làu làu nữa kìa
“Hả … Cám ơn , thôi khỏi đi . Tôi đã xem qua rồi . Là có phải không ? “
“Ừ ” – Chỉ một âm tiết không hề có từ tiết theo . Bộ cậu cho rằng mình là Muộn Du Bình hay sao ? Vậy thì cậu hãy thử vạch trần Kiện LIên ngay cả mạo sam đi !!! Còn phải là lam thật tốt sao ! Mặt khác hắc kim cổ đao , hình xâm kỳ lân gì đó cũng không thể không có
Người này hẳn là loại người ít nói , nhưng không biết vì sao trong đầu Vương Vũ Trạch bây giờ lại hiện lên hình ảnh của Thần Tiễn kia … A a a câu thứ hai cùng câu thứ ba cũng có chút thay đổi . Bất quá kỳ thật người này cũng có điểm đáng yêu đấy chứ , hay là mình có chút vấn đề
Đang suy nghĩ một cách nhập tâm cho nên bạn học Vương Vũ Trạch cũng không để ý đến bàn tay của mình lại đang dừng ở trang sách người ta đang đọc lúc nãy . Hành động này là cho người dễ nhìn mặc đồ đen thùi bên cạnh muốn lật sang trang tiếp theo cũng không dám , cậu ta là đang xem trang này sao ? Rốt cuộc đã xem xong chưa ?
“Cậu muốn xem cuốn này ? ” – Hắn chỉ chỉ cuốn sách trong tay
Vương Vũ Trạch ba giây sau mới phản ứng lại lời nói của đối phương , cậu đầu đầy hắc tuyến ngồi thẳng trở lại vị trí an toàn
“Đương nhiên … không phải ”
“Oh ”
Có lẽ những người ít nói đều giống nhau chăng ? Thu hồi ánh mắt đang nhằm chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết , câu đánh giá đối phương một chút . Kỳ thật ít nói chỉ là ngụy trang thôi đúng không , còn trong lòng là nói những lời không hay ho chứ gì ? Có lẽ nên nghiên cứu tên này một chút
“Muốn cùng nhau thảo luận nội dung tiểu thuyết ? ” – Cảm giác được tầm mắt của nam sinh kia vẫn còn dừng trên mặt mình , thật phi thường không được tự nhiên
Ai muốn cùng cậu thảo luận nội dung tiểu thuyết chứ . Quả nhiên là trong cùng một không gian thì lối suy nghĩ của mọi người cũng không giống nhau
“Đương nhiên … cũng không phải ”
“Vậy là tốt rồi ”
“…” – Không cần phải nói trắng trợn ra như vậy chứ ? Kia cái hành động nhẹ nhàng thở phào ra nghĩa là cái gì ? Bộ cùng tôi thảo luận một chút thì sẽ chết hay sao hả ?
“Trạch Trạch ~ Cháo của tao đâu ~~ ”
” Bánh bao xíu mại … ”
Hai cái thằng cật hóa ( ham ăn ) kia rốt cuộc cũng đã tới rồi
“Làm ơn trả tiền trước ,cảm ơn . Và đừng quên phí chạy vặt “
“Không cần phải như vậy mà , chúng ta đều là anh em tốt ”
“Cho nên mới phải tính sổ rõ ràng ”
Dần dần trong phòng học bắt đầu có nhiều người hơn. Sắp đến giờ học rồi mà tại sao người này vẫn chưa đi . Đôi mắt trông mong đối phương chạy lấy người thì mình có thể chiếm được vị trí đó rồi . Haizz bạn học Vương Vũ Trạch có phải là cậu quá cố chấp hay không chứ
Rengggggggg
Chuông rốt cuộc cũng vang rồi
“Đã tới giờ lên lớp , bạn học này … ” – Nhịn không được có ‘hảo ý’ nhắc nhở đối phương một chút
“Ừ ” – Khép cuốn sách lại , đối phương liền hướng về trước mà bước tới
“Từ từ , sách của cậu … balo… ” – Biến biến lẹ đi để chỗ này cho lão tử ngồi
“Để đó đi ”
“… ” – Đây là cái tình huống gì chứ ? Người đi rồi còn muốn lưu lại đồ vật làm chi , âm hồn bất tan hả ?
Người mặc đồ đen đích thực là bước lên phía trước nhưng mà không phải là đi ra khỏi phòng mà là bước lên bục giảng
“Mọi người im lặng một chút ” – Đặc biệt đề cao âm lượng , một cỗ thanh âm dũng mãnh phát ra khiến cho tất cả tiếng bát nháo đều dừng lại trong phút chốc , im lặng đến bất ngờ
“Hôm nay thầy Lý không thể tới được , tôi là trợ giảng của thầy ấy . Tôi họ Sở ” – Xoay người ra sau cầm phấn viết thật to tên mình lên bảng đen . Được rồi ,mặc dù chữ có hơi méo một chút nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến khả năng đọc của mọi người
Hắn cư nhiên có thể nói to như vậy . Mình còn tưởng hắn ta sẽ thở không ra hơi nữa chứ . Nói nhiều như vậy mà không thấy mệt sao ? Có phải bình thường hay luyện nói đúng không ?
Vương Vũ Trạch yên lặng phun tào . Không đúng , trọng điểm không phải cái này ? Chuyện trọng yếu nhất là , người này con mie nó là trợ giảng sao , hóa ra ngay từ đầu hắn đã cố ý che dấu mình . Hắn chắc chắn đã nhận ra mình , đã vậy nhất định là ấn tượng khó phai rồi . Làm sao bây giờ , làm sao bây giờ , không điểm danh có được không . Hắn không phải người nói nhiều có đúng không , điểm danh thì rất nhiều tên , cầu xin anh giữ nguyên bộ dáng vốn có của mình có được không ?
“Điểm danh ”
… Có hai điểm may mắn chính là tên mình cùng với tên La Tường cách nhau tới 20 đứa lận , chắc là tên họ Sở kia sẽ không nghe ra đâu .Cái nữa là lúc hắn điểm danh sẽ một mực cúi đầu nhìn danh sách , sẽ không nhìn ra đâu không nhìn ra đâu , mình sẽ qua được mà
“La Tường ”
“Dạ có ~ ”
Đây là âm thanh đáng yêu gì chứ . Bạn cùng phòng A ngồi kế bên nổi da gà , dùng ánh mắt khác thường liếc cậu một cái , nghe ghê tởm quá đi . Cho dù La Tường không ở đây mày cũng đừng nên phá hỏng hình tượng của nó chứ , rất không có nhân đạo
Theo như dự đoán “Rất tốt ” – Sở trợ giảng cư nhiên ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người một chút , sau đó như vô tình mà cố ý dừng trên người Vương Vũ Trạch hồi lâu , giọng của người này lúc nãy đâu phải như thế ? Sau đó hắn yên lặng cúi đầu , ở một góc mọi người không để ý hơi hơi nhíu mi
Không phải là hắn đã phát hiện ra rồi chứ ? Hay là do ảo giác của mình … Bạn học Vương Vũ Trạch phi thường không yên cùng bất an
“Vương Vũ Trạch “
“Dạ có ” – Hãy cố gắng bình thường
Lần thứ hai ngẩng đầu lên ,lần này hắn không nhìn quét khắp nơi nữa mà là trực tiếp đem ánh mắt dừng lại trên người cậu
“Vương Vũ Trạch ? “
TAT Tại sao lại lạnh đến như vậy , cậu bất đắc dĩ hô to một tiếng ” Có “
“…”- Hắn kéo lên khóe miệng , hóa ra thay đổi giọng là vì thế này .Coi như không có gì tiếp tục cúi đầu điểm danh
Không vạch trần mình ? Cư nhiên không trực tiếp vạch trần mình ? Chẳng lẽ muốn lập biên bản ‘hành vi phạm tội’ của mình sao ??? Tôi không cần nhaaaaaaa … Hay là muốn điểm danh xong rồi tính sổ sau ? Mà như vậy cũng không được , mình thiệt muốn xuyên không , đi ra khỏi chỗ này , cho dù rơi vào thời cổ đại hay không gian không một bóng người cũng được . À hay là trốn vào WC đập đầu vào bồn cầu ?? Người nào đó đã không còn bình tĩnh nữa rồi
“BA—”
Điểm danh xong hắn khép lại cuốn sổ sau đó tạm dừng vài giây . Vào lúc mọi người nghĩ hắn chuẩn bị dạy thì Sở trợ giảng lại phun ra hai chữ ” Tự học ”
Sau đó hắn bước xuống đi về phía Vương Vũ Trạch …
Là muốn tính sổ sao ? TAT Con mie nó La Tường mày hãy coi chừng tao
Nhưng người này lại đi vào chỗ cũ lúc nãy hắn đã ngồi , cầm lấy cuốn tiểu thuyết trên bàn lật ngay trang đã đánh dấu …
Không phải là hắn sẽ tiếp tục đọc tiểu thuyết chứ ? Cứ như vậy mà bỏ một tiết học sao =_=||| Mình phải méc với thầy mới được , tên này thật là không có trách nhiệm … Nhưng mà điều này cũng không phải trọng điểm , cái chuyện đó … chuyện đó tên này không tính sổ sao ?
Cảm giác được người bên cạnh lại đang nhìn mình , Sở trợ giáo quay đầu lại hỏi ” Là muốn thảo luận về cách đặt tên sao ? ”
Quả nhiên là muốn tính sổ sau mà … TAT tôi quyết định thù ghét tên này … Thật sự là không đáng yêu
——-
Thật sự thật sự là có rất ít người ngồi ngay tại phòng học mà chuyên chú đọc sách trong một thời gian dài như vậy . Không phải là chuẩn bị thi thì cũng là sắp thi hoặc là ôn bài thi … bộ đặt ra chí hướng xa lắm hả ? Vương Vũ Trạch tò mò nhìn vào cuốn sách của đối phương , ặc cậu có chút cận thị nhẹ nên nhìn không rõ . Cố gắng cúi sát xuống nhìn lại lần nữa xem nào
[ Muộn Du Bình đứng ở bên ngoài cửa sổ chằng chịt dây thường xuân , nhìn khoảng sân hoang vắng hắn chỉ đáp lại câu trả lời mà ta hỏi lúc nãy ” Cảm giác” … ]
Đại gia của tôi ơi , đây là tiểu thuyết mà !! Mới sáng sớm mà cậu chạy tới lớp học ngồi cốt yếu chỉ để xem tiểu thuyết thôi hả ??
Trong phút chốc bỗng có cái đầu hiện chình ình ngay giữa trang sách khiến cho người mặc đồ đen thùi bộ dạng dễ nhìn kia ngồi nhích ra một chút , hắn không thích có người xa lạ ngồi dựa sát vào mình như vậy
“Tôi còn một quyển ” – Nói xong rồi cúi xuống mở balo lấy một quyển đưa ra
Ai mà thèm đọc sách của cậu chứ … =_=||| Lão tử cũng không phải chưa từng đọc qua , từ tập 1-7 tôi có thể đọc thuộc làu làu nữa kìa
“Hả … Cám ơn , thôi khỏi đi . Tôi đã xem qua rồi . Là có phải không ? “
“Ừ ” – Chỉ một âm tiết không hề có từ tiết theo . Bộ cậu cho rằng mình là Muộn Du Bình hay sao ? Vậy thì cậu hãy thử vạch trần Kiện LIên ngay cả mạo sam đi !!! Còn phải là lam thật tốt sao ! Mặt khác hắc kim cổ đao , hình xâm kỳ lân gì đó cũng không thể không có
Người này hẳn là loại người ít nói , nhưng không biết vì sao trong đầu Vương Vũ Trạch bây giờ lại hiện lên hình ảnh của Thần Tiễn kia … A a a câu thứ hai cùng câu thứ ba cũng có chút thay đổi . Bất quá kỳ thật người này cũng có điểm đáng yêu đấy chứ , hay là mình có chút vấn đề
Đang suy nghĩ một cách nhập tâm cho nên bạn học Vương Vũ Trạch cũng không để ý đến bàn tay của mình lại đang dừng ở trang sách người ta đang đọc lúc nãy . Hành động này là cho người dễ nhìn mặc đồ đen thùi bên cạnh muốn lật sang trang tiếp theo cũng không dám , cậu ta là đang xem trang này sao ? Rốt cuộc đã xem xong chưa ?
“Cậu muốn xem cuốn này ? ” – Hắn chỉ chỉ cuốn sách trong tay
Vương Vũ Trạch ba giây sau mới phản ứng lại lời nói của đối phương , cậu đầu đầy hắc tuyến ngồi thẳng trở lại vị trí an toàn
“Đương nhiên … không phải ”
“Oh ”
Có lẽ những người ít nói đều giống nhau chăng ? Thu hồi ánh mắt đang nhằm chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết , câu đánh giá đối phương một chút . Kỳ thật ít nói chỉ là ngụy trang thôi đúng không , còn trong lòng là nói những lời không hay ho chứ gì ? Có lẽ nên nghiên cứu tên này một chút
“Muốn cùng nhau thảo luận nội dung tiểu thuyết ? ” – Cảm giác được tầm mắt của nam sinh kia vẫn còn dừng trên mặt mình , thật phi thường không được tự nhiên
Ai muốn cùng cậu thảo luận nội dung tiểu thuyết chứ . Quả nhiên là trong cùng một không gian thì lối suy nghĩ của mọi người cũng không giống nhau
“Đương nhiên … cũng không phải ”
“Vậy là tốt rồi ”
“…” – Không cần phải nói trắng trợn ra như vậy chứ ? Kia cái hành động nhẹ nhàng thở phào ra nghĩa là cái gì ? Bộ cùng tôi thảo luận một chút thì sẽ chết hay sao hả ?
“Trạch Trạch ~ Cháo của tao đâu ~~ ”
” Bánh bao xíu mại … ”
Hai cái thằng cật hóa ( ham ăn ) kia rốt cuộc cũng đã tới rồi
“Làm ơn trả tiền trước ,cảm ơn . Và đừng quên phí chạy vặt “
“Không cần phải như vậy mà , chúng ta đều là anh em tốt ”
“Cho nên mới phải tính sổ rõ ràng ”
Dần dần trong phòng học bắt đầu có nhiều người hơn. Sắp đến giờ học rồi mà tại sao người này vẫn chưa đi . Đôi mắt trông mong đối phương chạy lấy người thì mình có thể chiếm được vị trí đó rồi . Haizz bạn học Vương Vũ Trạch có phải là cậu quá cố chấp hay không chứ
Rengggggggg
Chuông rốt cuộc cũng vang rồi
“Đã tới giờ lên lớp , bạn học này … ” – Nhịn không được có ‘hảo ý’ nhắc nhở đối phương một chút
“Ừ ” – Khép cuốn sách lại , đối phương liền hướng về trước mà bước tới
“Từ từ , sách của cậu … balo… ” – Biến biến lẹ đi để chỗ này cho lão tử ngồi
“Để đó đi ”
“… ” – Đây là cái tình huống gì chứ ? Người đi rồi còn muốn lưu lại đồ vật làm chi , âm hồn bất tan hả ?
Người mặc đồ đen đích thực là bước lên phía trước nhưng mà không phải là đi ra khỏi phòng mà là bước lên bục giảng
“Mọi người im lặng một chút ” – Đặc biệt đề cao âm lượng , một cỗ thanh âm dũng mãnh phát ra khiến cho tất cả tiếng bát nháo đều dừng lại trong phút chốc , im lặng đến bất ngờ
“Hôm nay thầy Lý không thể tới được , tôi là trợ giảng của thầy ấy . Tôi họ Sở ” – Xoay người ra sau cầm phấn viết thật to tên mình lên bảng đen . Được rồi ,mặc dù chữ có hơi méo một chút nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến khả năng đọc của mọi người
Hắn cư nhiên có thể nói to như vậy . Mình còn tưởng hắn ta sẽ thở không ra hơi nữa chứ . Nói nhiều như vậy mà không thấy mệt sao ? Có phải bình thường hay luyện nói đúng không ?
Vương Vũ Trạch yên lặng phun tào . Không đúng , trọng điểm không phải cái này ? Chuyện trọng yếu nhất là , người này con mie nó là trợ giảng sao , hóa ra ngay từ đầu hắn đã cố ý che dấu mình . Hắn chắc chắn đã nhận ra mình , đã vậy nhất định là ấn tượng khó phai rồi . Làm sao bây giờ , làm sao bây giờ , không điểm danh có được không . Hắn không phải người nói nhiều có đúng không , điểm danh thì rất nhiều tên , cầu xin anh giữ nguyên bộ dáng vốn có của mình có được không ?
“Điểm danh ”
… Có hai điểm may mắn chính là tên mình cùng với tên La Tường cách nhau tới 20 đứa lận , chắc là tên họ Sở kia sẽ không nghe ra đâu .Cái nữa là lúc hắn điểm danh sẽ một mực cúi đầu nhìn danh sách , sẽ không nhìn ra đâu không nhìn ra đâu , mình sẽ qua được mà
“La Tường ”
“Dạ có ~ ”
Đây là âm thanh đáng yêu gì chứ . Bạn cùng phòng A ngồi kế bên nổi da gà , dùng ánh mắt khác thường liếc cậu một cái , nghe ghê tởm quá đi . Cho dù La Tường không ở đây mày cũng đừng nên phá hỏng hình tượng của nó chứ , rất không có nhân đạo
Theo như dự đoán “Rất tốt ” – Sở trợ giảng cư nhiên ngẩng đầu quét mắt nhìn mọi người một chút , sau đó như vô tình mà cố ý dừng trên người Vương Vũ Trạch hồi lâu , giọng của người này lúc nãy đâu phải như thế ? Sau đó hắn yên lặng cúi đầu , ở một góc mọi người không để ý hơi hơi nhíu mi
Không phải là hắn đã phát hiện ra rồi chứ ? Hay là do ảo giác của mình … Bạn học Vương Vũ Trạch phi thường không yên cùng bất an
“Vương Vũ Trạch “
“Dạ có ” – Hãy cố gắng bình thường
Lần thứ hai ngẩng đầu lên ,lần này hắn không nhìn quét khắp nơi nữa mà là trực tiếp đem ánh mắt dừng lại trên người cậu
“Vương Vũ Trạch ? “
TAT Tại sao lại lạnh đến như vậy , cậu bất đắc dĩ hô to một tiếng ” Có “
“…”- Hắn kéo lên khóe miệng , hóa ra thay đổi giọng là vì thế này .Coi như không có gì tiếp tục cúi đầu điểm danh
Không vạch trần mình ? Cư nhiên không trực tiếp vạch trần mình ? Chẳng lẽ muốn lập biên bản ‘hành vi phạm tội’ của mình sao ??? Tôi không cần nhaaaaaaa … Hay là muốn điểm danh xong rồi tính sổ sau ? Mà như vậy cũng không được , mình thiệt muốn xuyên không , đi ra khỏi chỗ này , cho dù rơi vào thời cổ đại hay không gian không một bóng người cũng được . À hay là trốn vào WC đập đầu vào bồn cầu ?? Người nào đó đã không còn bình tĩnh nữa rồi
“BA—”
Điểm danh xong hắn khép lại cuốn sổ sau đó tạm dừng vài giây . Vào lúc mọi người nghĩ hắn chuẩn bị dạy thì Sở trợ giảng lại phun ra hai chữ ” Tự học ”
Sau đó hắn bước xuống đi về phía Vương Vũ Trạch …
Là muốn tính sổ sao ? TAT Con mie nó La Tường mày hãy coi chừng tao
Nhưng người này lại đi vào chỗ cũ lúc nãy hắn đã ngồi , cầm lấy cuốn tiểu thuyết trên bàn lật ngay trang đã đánh dấu …
Không phải là hắn sẽ tiếp tục đọc tiểu thuyết chứ ? Cứ như vậy mà bỏ một tiết học sao =_=||| Mình phải méc với thầy mới được , tên này thật là không có trách nhiệm … Nhưng mà điều này cũng không phải trọng điểm , cái chuyện đó … chuyện đó tên này không tính sổ sao ?
Cảm giác được người bên cạnh lại đang nhìn mình , Sở trợ giáo quay đầu lại hỏi ” Là muốn thảo luận về cách đặt tên sao ? ”
Quả nhiên là muốn tính sổ sau mà … TAT tôi quyết định thù ghét tên này … Thật sự là không đáng yêu
——-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.