Chương 68
Băng Hạ Tuyết
30/07/2017
CHƯƠNG 68 ĐẦU ĐẦY MỒ HÔI
Ăn cơm xong thì chia tay hai người Ngụy Vũ Thông Khang Phi với Hạ Vũ cùng trở về trường. Khang Phi không quên mua cho Hạ Vũ một cốc trà sữa, vị giác của cậu khác hẳn người thường, gã chưa từng thấy thằng con trai nào lại coi trà sữa giống nước lọc như cậu cả.
Càng thần kì chính là thể chất của Hạ Vũ. Ngày nào cũng ăn đồ ngọt như vậy, mà chẳng thừa chút thịt nào.
Lúc Hạ Vũ ôm trà sữa cũng là lúc cậu nói nhiều nhất.
Khang Phi có chút đau khổ hỏi chuyện vẫn làm gã canh cánh trong lòng: “Em rất ghét anh hả?” Gã không biết Hạ Vũ vẫn bình thường với mình như không có chuyện gì xảy ra là do đâu. Nhưng gã biết rõ, nếu mình không hỏi, quan hệ giữa hai người chỉ có thể dừng tại chỗ. Đây là chuyện gã không muốn thấy nhất.
Hạ Vũ cắn ống hút, mắt không hề nháy nhìn chằm chằm Khang Phi.
Lần đầu tiên Khang Phi cảm thấy bị Hạ Vũ nhìn cũng không phải sung sướng gì, “Sao vậy?” Vì sao ánh mắt Vũ Vũ nhìn gã lại có ý trách cứ thế kia? Gã gì cũng không làm, nhưng lại lâm vào cảm giác tan nát cõi lòng do không được đáp lại tình cảm.
“Anh muốn chia tay với em?”
“… Hả?” Khang Phi ngơ ngác sau đó là kinh ngạc. Chia tay? Bọn họ còn chưa yêu đương mà? Chia tay sao? Từ này ở đâu ra vậy?
Hạ Vũ cắn ống hút, cúi thấp đầu bước đi.
Nếu như Khang Phi không phải người ý chí sắt đá, trông thấy bóng lưng Hạ Vũ rời đi buồn bã như vậy, chắc chắn sẽ nghi ngờ chính mình lại thác loạn như trước, bởi vì tấm lưng kia thật sự rất giống bóng lưng của người bị từ bỏ.
Đầu óc của Khang Phi bị một câu Hạ Vũ nói làm thành bột nhão, ngây ngốc nhìn bóng lưng của cậu, mãi đến khi không thấy cậu đâu nữa gã mới nhớ ra đuổi theo.
Chạy tìm cả buổi cũng không thấy bóng Hạ Vũ đâu cả, Khang Phi có chút cuống quýt. Gọi điện thoại cho Hạ Vũ thì luôn bị cậu từ chối cuộc gọi, Khang Phi vội đến xoay vòng vòng, lại không thể làm gì Hạ Vũ đang cáu kỉnh. Đành phải dùng tốc độ siêu nhân phi như bay về ký túc xá tìm Hạ Vũ, giờ gì cũng không còn quan trọng nữa, thấy người là quan trọng nhất.
Kết quả Hạ Vũ không về ký túc xá.
Sau đó là thư viện, phòng học, sân bóng, căn tin… tất cả những nơi Hạ Vũ có thể đi, Khang Phi đều lật tung tìm kiếm nhưng vẫn không thấy người. Hơn nữa, Hạ Vũ vẫn luôn không nhận điện thoại của gã.
Khang Phi lo lắng đến sắp phát điên, trong lúc nhất thời cả người rối loạn, mờ mịt lại tuyệt vọng đứng ở cổng trường, đột nhiên cảm thấy như bầu trời sắp đổ xuống đầu.
Đột nhiên bị người vỗ vai, Khang Phi quay đầu lại, vui mừng kêu: “Hạ Vũ!” Sau khi thấy người kia không phải Hạ Vũ, vui mừng lập tức bị lãnh đạm thay thế.
Lão Cửu đẩy gã một cái, sau vỗ lưng Khang Phi, giận dữ nói: “Vẻ mặt ông sao lại thế? Thấy tôi khó chịu đến vậy hả! Nãy gọi mấy tiếng cũng không trả lời, đang nghĩ gì đó?”
“…”
Lão Cửu nhìn bầu trời trong xanh, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải mùa hè, đứng dưới gốc cây mà đầu đầy mồ hôi được hả?”
Khang Phi hơi ngạc nhiên, vươn tay vuốt mặt, tay giống như vừa bị nhúng vào nước, gã không để ý chùi lên quần áo, hỏi: “Ông thấy Hạ Vũ không?”
Lão Cửu rốt cục phát hiện Khang Phi là lạ, không chỉ trán đầm đìa mồ hôi, hai mắt còn sưng húp, nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy Khang Phi quay đầu lại kêu to tên Hạ Vũ, y thử hỏi: “Ông cãi nhau với Hạ Vũ hả?” Với đứa ngây thơ như trẻ sơ sinh vậy mà cũng có thể cãi nhau sao? Huống chi Hạ Vũ, trong ấn tượng của y, ngoại trừ ít nói ra, thì rất hòa đồng, lại còn đáng yêu nữa.
“Tôi không thấy em ấy.”
“… Hả?” Tìm không thấy cậu ta, cũng đâu cần phải giống như muốn khóc thế này chứ? Hơn nữa chỉ không tìm thấy thôi mà, cũng có phải sinh ly từ biệt đâu. Lão Cửu oán thầm, lại không dám sát muối lên vết thương hở, ai biết tên mất trí sẽ làm gì đây chứ? Lão Cửu cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình quá không có tình yêu đồng bào, dừng một chút, uyển chuyển nhắc nhở gã: “Có lẽ cậu ta đi tìm bạn thôi, chắc chút nữa sẽ về.” Ai mà chẳng có không gian riêng tư chứ.
Khang Phi vỗ đầu nói: “Sao tôi lại quên được nhỉ!”
Lão Cửu thấy Khang Phi sờ soạng vài cái không thấy điện thoại, nói: “Nếu không, dùng của tôi này?”
Khang Phi bình tĩnh nói: “Không cần.” Nói xong câu này, gã lấy điện thoại từ trong túi ra bắt đầu nhấn số.
Điện thoại vừa nối, Khang Phi đã hỏi thẳng: “Hạ Vũ có ở chỗ em không?”
Bạch Văn đang trong giai đoạn quan trọng của nghiệp lớn quyến rũ, dừng lại vài giây đồng hồ mới tiêu hóa được câu hỏi của Khang Phi, hỏi: “Không có. Hai người sao thế?”
“Không thấy em ấy, cũng không nhận điện thoại của anh.”
“Không nghe thì gửi tin nhắn.” Bạch Văn cúp điện thoại, tiếp tục nghiệp lớn ban nãy.
“…” Cái này thật sự là người xấu lúc trước còn vì hạnh phúc của Hạ Vũ mà phá đám mình sao? Khang Phi kiên nhẫn gọi điện thoại tiếp, Hạ Vũ nghe lời Bạch Văn nhất, nếu là điện thoại của Bạch Văn, nhất định Hạ Vũ sẽ nhận, Khang Phi chua lòm nghĩ.
“Rốt cục anh có dừng lại hay không!” Bị quấy rầy nhiều lần, Bạch Văn phát điên.
“Em gọi thử đi, anh sẽ không quấy rầy em nữa.”
“… Anh chờ.”
Tuy vẫn bị cúp điện thoại, nhưng tâm trạng không giống trước. Khang Phi thở phào nhẹ nhõm, ít ra còn có hi vọng biết Hạ Vũ đang ở đâu.
Thấy Khang Phi cúp điện thoại, Lão Cửu mới lên tiếng: “Có sao không? Có muốn tôi giúp gì không?”
“Không sao. Cám ơn. Lần sau mời ông ăn cơm.” Khang Phi vỗ vai y, quay người rời đi.
Lão Cửu bị bỏ lại một mình, sau nửa ngày sửng sốt mới nhớ ra, thực ra cái gì y cũng chưa làm mà.
Khang Phi đi không có mục đích, chỉ đi lung tung, may là điện thoại của Bạch Văn gọi tới đúng lúc.
Câu đầu tiên Bạch Văn nói làm Khang Phi trượt chân té, ngã sấp ngửa: “Vũ Vũ nói anh muốn chia tay với cậu ấy là sao?”
Nhắc tới cái này, Khang Phi ngoại trừ mờ mịt cũng chỉ có mù mịt. “Không biết.” Khi chạy đi tìm người ta, gã đã ngẫm lại tất cả các hành động xảy ra trong buổi sáng nay, ngoại trừ vẻ ngoài bình tĩnh và hờ hững ra, không thấy cậu có bất cứ ám chỉ nào nữa, ám chỉ việc hai người yêu nhau ấy.
“Hừ, biết ngay anh cũng không biết.”
Khang Phi kích động hỏi: “Em không biết?”
“Không biết.” Bạch Văn ngược lại rất thành thật, “Với chỉ số IQ cao như Vũ Vũ của em, người thường tất nhiên làm sao có thể đoán được ý cậu ấy, rất không may, em cũng chỉ là người thường thôi.”
Khang Phi trợn mắt, đây không phải IQ cao, đây là chỉ số thông minh của người Sao Hỏa! Nhưng gã lại thích cậu bé đơn thuần có chỉ số thông minh của người Sao Hỏa này, “Em ấy ở đâu?” Gã hiện tại chỉ muốn biết vấn đề này, những cái khác không quan trọng.
“Cậu ấy nói nếu anh gọi cho cậu ấy 200 cuộc, cậu ấy sẽ xem xét đến việc tha thứ cho anh.” Thực ra Hạ Vũ chỉ nói là 50 thôi, nhưng vì Khang Phi quấy rầy nghiệp lớn của mình, Bạch Văn tự quyết định nâng lên mấy lần.
Bạch Văn cũng biết Hạ Vũ ở đâu, nhưng cậu không định nói cho Khang Phi biết, lý do như trên.
Trong vòng nửa giờ bị ngắt ba cuộc điện thoại, hơn nữa lại từ cùng một người, Khang Phi chưa kịp tức giận, gã nghe xong liền không ngừng gọi điện cho Hạ Vũ, cũng quay về ký túc xá, bởi vì gọi 200 cuộc, Khang Phi không chắc pin có đủ dùng.
Điện thoại liên tục bị ngắt, Khang Phi đã có chút chết lặng, cho nên, khi điện thoại đột nhiên được tiếp, gã không cảm thấy vui sướng, mà là mờ mịt. Gã đưa điện thoại đến gần mặt hai lần, sau khi xác nhận thực sự đã được nhận điện, gã mới cẩn thận gọi: “Vũ Vũ?”
Khang Phi quả thật có chút sợ hãi. Hạ Vũ tự nhiên lên tiếng sẽ khiến người khác chết lặng, lại đơn thuần như tờ giấy trắng, rất ít khi giận dữ, ghen ghét, tức giận…. những mặt trái của cảm xúc. Khang Phi ở cùng Hạ Vũ, tuy thường xuyên bị Hạ Vũ làm câm nín, nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Chuyện ngày hôm nay một nguyên nhân rất lớn là không phải do Khang Phi, nhưng Hạ Vũ tức giận đi lung tung, không nhận điện thoại của gã, rõ ràng không phải lỗi của mình nhưng lại khiến Khang Phi cảm thấy bản thân đã làm chuyện tày trời, không thể tha thứ được.
Về sau bị bọn Ngụy Vũ Thông trêu là điển hình của chứng sợ vợ.
“Tại sao anh không nói gì?” Giọng Hạ Vũ rất bình thường, không giống đang giận chút nào.
“Em đang ở đâu?”
“Ký túc xá.”
“Ký túc xá?” Khang Phi đứng ở dưới tầng ngẩng đầu quan sát cửa phòng mình, hình như đang khép hờ, Khang Phi mấp máy môi, đi ba bước một chạy lên trên.
“Vâng, sao thế?”
“Không có gì. Em đang làm gì?” Nói xong hai câu, Khang Phi đã chạy lên tầng bốn, đang sải bước về phòng 419.
Hạ Vũ trả lời: “Xem phim.”
Khang Phi im lặng cúp điện thoại, gã thấy cửa không đóng chặt, cũng nghe trong phòng có tiếng nói chuyện, quả thật đang xem phim, hơn nữa còn là phim nước ngoài.
Trái tim Khang Phi rốt cục không còn treo ngược nữa, thả di động vào túi, đút tay túi quần, đẩy cửa đi vào.
Hạ Vũ vẫn đang đặt điện thoại ở bên tai, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, hỏi: “Anh về rồi hả?”
Khang Phi quay người đóng cửa lại, trầm mặc đi đến trước mặt Hạ Vũ, dò xét cậu từ trên xuống dưới mấy cái, xác nhận Hạ Vũ không có việc gì, gã xoay người chống tay lên bàn, tiện thể tạm dừng phim, chăm chú nhìn Hạ Vũ nói: “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Vâng.” Hạ Vũ không cũng phản đối, chỉ lưu luyến nhìn bộ phim đang tạm dừng.
“Anh không muốn chia tay với em.” Trong lòng có cả tỷ điều muốn nói, nhưng Khang Phi chỉ thốt được câu này. Mặc kệ hiểu lầm từ đâu, nếu không giải thích rõ ràng, lại để Hạ Vũ tiếp tục hiểu lầm gã muốn chia tay, khiến Hạ Vũ từ nay về sau không muốn nhìn mặt mình nữa, vậy thật sự gã còn oan hơn cả Đậu Nga.
Hạ Vũ nháy mắt mấy cái hỏi: “Anh không quay lại với Phương Di hả?”
“Anh với cô ấy chưa bắt đầu thì quay lại cái gì… Không đúng, có liên quan gì đến cô ấy!” Khang Phi cảm thấy cái tên Phương Di này quả thật là cơn ác mộng của người khác.
Nhớ ngày đó, gã chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy cô ta ở quán bar, chủ động nói mấy câu với cô ta. Giữa hai người cũng chỉ ôm một lần, hơn nữa còn là Phương Di nửa chủ động. Hai người thậm chí ngay cả hôn còn chưa hôn. Kết quả Phương Di vì trông thấy gã đi thuê phòng với cô gái khác mà tự sát!
Từ lúc Khang Phi gặp gỡ con gái đến giờ, chưa bao giờ thấy qua cô gái nào có đầu óc ngu ngốc như thế. Lúc ấy gã cảm thấy không thể hiểu nổi.
Khi đó Khang Phi thực sự yêu đương rất lung tung, cứ thấy gái đẹp là sán lại gần, nhưng nếu gái đẹp không muốn, gã cũng sẽ không ép buộc.
Phương Di chưa từng thể hiện không vui, còn rất thích nữa là khác. Quả thật Khang Phi vốn có hứng thú với cô ta, kết quả sau khi nói chuyện phát hiện cô ta chỉ là một chú chim non, gã liền không muốn tiến tới nữa. Lần ôm đó, là do Phương Di uống quá nhiều, nửa ngã vào ngực Khang Phi, nhưng từ đó về sau cô ta lại tự cho mình là bạn gái của Khang Phi.
Tại nơi là quán bar ấy mà, một cái ôm chẳng là gì cả. Khang Phi chưa từng để ý, cũng không rõ suy nghĩ thật sự của Phương Di. Gã chỉ cảm thấy sau ngày chăm sóc cô ta khi cô ta say rượu đó, Phương Di nhiệt tình với gã hơn nhiều, ai biết về sau khi cùng người khác đi thuê phòng lại bị cô ta bắt gặp, sau đó làm ầm lên.
Phương Di vì thế mà tự sát không thành.
Mỗi lần Khang Phi nhớ đến việc này lại cảm thấy đau răng. Nếu gã thật sự làm gì đó với Phương Di, gã sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Vấn đề là gã chẳng làm gì với cô ta cả, thế mà bị chửi một trận, sao có thể không bực bội chứ?
Về sau mới biết Phương Di có chứng bệnh cố chấp.
Học sinh trường nghệ thuật luôn luôn có chút cổ quái, Khang Phi cũng không để ý nhiều, chỉ là từ đó hứng thú đối với phụ nữ giảm đi rất nhiều.
Hạ Vũ nói: “Anh nghe thấy cô ấy quay lại, rõ ràng rất vui vẻ.”
“…Anh không hề vui.”
“Anh nói cô ấy không sao thì tốt rồi.”
“…” Cái này có thể xem là ghen ha? Khang Phi giải thích: “Anh nói cô ta hết bệnh là tốt rồi, cũng không có ý khác, càng không muốn ở bên cạnh cô ta. Em biết rõ anh thích em, chỉ thích một mình em thôi mà.”
Hạ Vũ không hề bị hai câu dỗ ngọt lừa dối, “Vậy anh còn cố ý hỏi em có ghét anh hay không làm gì.”
“Đó là bởi vì em ghét anh hôn em, cũng vì hôn em mà em khóc.” Khang Phi uể oải trả lời. Ai đến nói cho gã biết, lúc nào thì ghét đồng nghĩ với chia tay chứ?
“Em không ghét, khóc?” Hạ Vũ lệch đầu nghĩ nghĩ, lông mày nhíu chặt, “Anh cắn em bị thương mà.”
“…” Khang Phi kích động nuốt nước miếng, “Vậy ý của em là muốn yêu đương với anh, cũng muốn bên anh cả đời?”
Hạ Vũ rốt cục phồng má, như rất tức giận nhìn gã: “Anh thừa dịp em ngủ đã ăn sạch em còn gì!”
Miệng Khang Phi thiếu chút nữa lệch đến sau ót, gã cười tủm tỉm cúi đầu hôn Hạ Vũ, “Hoàn toàn chính xác, đã cho ăn hết, cho nên phải chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm nha.”
“Đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.” Hạ Vũ ôm cổ Khang Phi.
Khang Phi mượn cơ hội làm nụ hôn thêm sâu.
Sau khi xác nhận quan hệ, cũng xác nhận nụ hôn của mình không làm Hạ Vũ ghét đến độ phải đi xúc miệng, trái tim Khang Phi hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy cực kì vui sướng không từ nào có thể hình dung, đến nỗi nhìn gì cũng thấy thuận mắt.
Gã vừa ôm Hạ Vũ vừa cùng cậu xem nốt bộ phim đang xem dở, nhưng không quên dặn dò: “Lần sau có giận cũng không được không nhận cuộc gọi của anh, không được đi lung tung.”
“Em không có không nhận điện thoại, cũng không đi lung tung.” Khi Hạ Vũ trả lời, con mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, rõ ràng đang cực kì chăm chú xem phim.
Khang Phi kéo đầu Hạ Vũ ra, “Em từ chối cuộc gọi của anh nhiều lần như vậy, còn nói không có không nhận điện thoại.”
“Bạch Văn bảo em tắt đi đấy.” Hạ Vũ một chút cũng không cảm thấy mình đang bán đứng Bạch Văn.
Quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu, không chỉ xúi giục Tiểu Vũ ngoan ngoãn tắt điện thoại, còn lừa gã phải gọi 200 cuộc, trong lòng Khang Phi hận cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, “…Vậy Bạch Văn trước đó cũng bảo em không nhận điện thoại hả?”
“Em chơi game.”
Nhất thời rối quá, gã quên mất khi Hạ Vũ chơi game, cậu hoàn toàn không nhận điện thoại… “Vậy… Bạch Văn gọi em liền nhận luôn hả?” Điều này khiến Khang Phi canh cánh trong lòng.
Hạ Vũ nói: “Cậu ấy gửi tin nhắn nói, em không nhận điện của cậu ấy, cậu ấy sẽ xóa game của em.”
“…” Hóa ra còn có biện pháp đơn giản như vậy sao? Khang Phi nâng trán hỏi: “Vậy khi nào thì em về ký túc xá?” Tuy Hạ Vũ không giận khiến gã rất vui, nhưng sao gã vẫn có cảm giác phiền muộn thế này chứ?
“Em về luôn lúc đó mà.”
“Anh nói là, trên đường em có đi đâu nữa không?”
“Mua trà sữa.”
“…” Đoạn đường cách chỗ gã đuổi theo Hạ Vũ khoảng 20m quả thật có một quán trà sữa.
Quả nhiên rất phiền muộn~ Mình giống như thằng điên lao đi tìm người, cuối cùng là vì cái gì chứ!
END 68 Đăng bởi: admin
Ăn cơm xong thì chia tay hai người Ngụy Vũ Thông Khang Phi với Hạ Vũ cùng trở về trường. Khang Phi không quên mua cho Hạ Vũ một cốc trà sữa, vị giác của cậu khác hẳn người thường, gã chưa từng thấy thằng con trai nào lại coi trà sữa giống nước lọc như cậu cả.
Càng thần kì chính là thể chất của Hạ Vũ. Ngày nào cũng ăn đồ ngọt như vậy, mà chẳng thừa chút thịt nào.
Lúc Hạ Vũ ôm trà sữa cũng là lúc cậu nói nhiều nhất.
Khang Phi có chút đau khổ hỏi chuyện vẫn làm gã canh cánh trong lòng: “Em rất ghét anh hả?” Gã không biết Hạ Vũ vẫn bình thường với mình như không có chuyện gì xảy ra là do đâu. Nhưng gã biết rõ, nếu mình không hỏi, quan hệ giữa hai người chỉ có thể dừng tại chỗ. Đây là chuyện gã không muốn thấy nhất.
Hạ Vũ cắn ống hút, mắt không hề nháy nhìn chằm chằm Khang Phi.
Lần đầu tiên Khang Phi cảm thấy bị Hạ Vũ nhìn cũng không phải sung sướng gì, “Sao vậy?” Vì sao ánh mắt Vũ Vũ nhìn gã lại có ý trách cứ thế kia? Gã gì cũng không làm, nhưng lại lâm vào cảm giác tan nát cõi lòng do không được đáp lại tình cảm.
“Anh muốn chia tay với em?”
“… Hả?” Khang Phi ngơ ngác sau đó là kinh ngạc. Chia tay? Bọn họ còn chưa yêu đương mà? Chia tay sao? Từ này ở đâu ra vậy?
Hạ Vũ cắn ống hút, cúi thấp đầu bước đi.
Nếu như Khang Phi không phải người ý chí sắt đá, trông thấy bóng lưng Hạ Vũ rời đi buồn bã như vậy, chắc chắn sẽ nghi ngờ chính mình lại thác loạn như trước, bởi vì tấm lưng kia thật sự rất giống bóng lưng của người bị từ bỏ.
Đầu óc của Khang Phi bị một câu Hạ Vũ nói làm thành bột nhão, ngây ngốc nhìn bóng lưng của cậu, mãi đến khi không thấy cậu đâu nữa gã mới nhớ ra đuổi theo.
Chạy tìm cả buổi cũng không thấy bóng Hạ Vũ đâu cả, Khang Phi có chút cuống quýt. Gọi điện thoại cho Hạ Vũ thì luôn bị cậu từ chối cuộc gọi, Khang Phi vội đến xoay vòng vòng, lại không thể làm gì Hạ Vũ đang cáu kỉnh. Đành phải dùng tốc độ siêu nhân phi như bay về ký túc xá tìm Hạ Vũ, giờ gì cũng không còn quan trọng nữa, thấy người là quan trọng nhất.
Kết quả Hạ Vũ không về ký túc xá.
Sau đó là thư viện, phòng học, sân bóng, căn tin… tất cả những nơi Hạ Vũ có thể đi, Khang Phi đều lật tung tìm kiếm nhưng vẫn không thấy người. Hơn nữa, Hạ Vũ vẫn luôn không nhận điện thoại của gã.
Khang Phi lo lắng đến sắp phát điên, trong lúc nhất thời cả người rối loạn, mờ mịt lại tuyệt vọng đứng ở cổng trường, đột nhiên cảm thấy như bầu trời sắp đổ xuống đầu.
Đột nhiên bị người vỗ vai, Khang Phi quay đầu lại, vui mừng kêu: “Hạ Vũ!” Sau khi thấy người kia không phải Hạ Vũ, vui mừng lập tức bị lãnh đạm thay thế.
Lão Cửu đẩy gã một cái, sau vỗ lưng Khang Phi, giận dữ nói: “Vẻ mặt ông sao lại thế? Thấy tôi khó chịu đến vậy hả! Nãy gọi mấy tiếng cũng không trả lời, đang nghĩ gì đó?”
“…”
Lão Cửu nhìn bầu trời trong xanh, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải mùa hè, đứng dưới gốc cây mà đầu đầy mồ hôi được hả?”
Khang Phi hơi ngạc nhiên, vươn tay vuốt mặt, tay giống như vừa bị nhúng vào nước, gã không để ý chùi lên quần áo, hỏi: “Ông thấy Hạ Vũ không?”
Lão Cửu rốt cục phát hiện Khang Phi là lạ, không chỉ trán đầm đìa mồ hôi, hai mắt còn sưng húp, nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy Khang Phi quay đầu lại kêu to tên Hạ Vũ, y thử hỏi: “Ông cãi nhau với Hạ Vũ hả?” Với đứa ngây thơ như trẻ sơ sinh vậy mà cũng có thể cãi nhau sao? Huống chi Hạ Vũ, trong ấn tượng của y, ngoại trừ ít nói ra, thì rất hòa đồng, lại còn đáng yêu nữa.
“Tôi không thấy em ấy.”
“… Hả?” Tìm không thấy cậu ta, cũng đâu cần phải giống như muốn khóc thế này chứ? Hơn nữa chỉ không tìm thấy thôi mà, cũng có phải sinh ly từ biệt đâu. Lão Cửu oán thầm, lại không dám sát muối lên vết thương hở, ai biết tên mất trí sẽ làm gì đây chứ? Lão Cửu cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình quá không có tình yêu đồng bào, dừng một chút, uyển chuyển nhắc nhở gã: “Có lẽ cậu ta đi tìm bạn thôi, chắc chút nữa sẽ về.” Ai mà chẳng có không gian riêng tư chứ.
Khang Phi vỗ đầu nói: “Sao tôi lại quên được nhỉ!”
Lão Cửu thấy Khang Phi sờ soạng vài cái không thấy điện thoại, nói: “Nếu không, dùng của tôi này?”
Khang Phi bình tĩnh nói: “Không cần.” Nói xong câu này, gã lấy điện thoại từ trong túi ra bắt đầu nhấn số.
Điện thoại vừa nối, Khang Phi đã hỏi thẳng: “Hạ Vũ có ở chỗ em không?”
Bạch Văn đang trong giai đoạn quan trọng của nghiệp lớn quyến rũ, dừng lại vài giây đồng hồ mới tiêu hóa được câu hỏi của Khang Phi, hỏi: “Không có. Hai người sao thế?”
“Không thấy em ấy, cũng không nhận điện thoại của anh.”
“Không nghe thì gửi tin nhắn.” Bạch Văn cúp điện thoại, tiếp tục nghiệp lớn ban nãy.
“…” Cái này thật sự là người xấu lúc trước còn vì hạnh phúc của Hạ Vũ mà phá đám mình sao? Khang Phi kiên nhẫn gọi điện thoại tiếp, Hạ Vũ nghe lời Bạch Văn nhất, nếu là điện thoại của Bạch Văn, nhất định Hạ Vũ sẽ nhận, Khang Phi chua lòm nghĩ.
“Rốt cục anh có dừng lại hay không!” Bị quấy rầy nhiều lần, Bạch Văn phát điên.
“Em gọi thử đi, anh sẽ không quấy rầy em nữa.”
“… Anh chờ.”
Tuy vẫn bị cúp điện thoại, nhưng tâm trạng không giống trước. Khang Phi thở phào nhẹ nhõm, ít ra còn có hi vọng biết Hạ Vũ đang ở đâu.
Thấy Khang Phi cúp điện thoại, Lão Cửu mới lên tiếng: “Có sao không? Có muốn tôi giúp gì không?”
“Không sao. Cám ơn. Lần sau mời ông ăn cơm.” Khang Phi vỗ vai y, quay người rời đi.
Lão Cửu bị bỏ lại một mình, sau nửa ngày sửng sốt mới nhớ ra, thực ra cái gì y cũng chưa làm mà.
Khang Phi đi không có mục đích, chỉ đi lung tung, may là điện thoại của Bạch Văn gọi tới đúng lúc.
Câu đầu tiên Bạch Văn nói làm Khang Phi trượt chân té, ngã sấp ngửa: “Vũ Vũ nói anh muốn chia tay với cậu ấy là sao?”
Nhắc tới cái này, Khang Phi ngoại trừ mờ mịt cũng chỉ có mù mịt. “Không biết.” Khi chạy đi tìm người ta, gã đã ngẫm lại tất cả các hành động xảy ra trong buổi sáng nay, ngoại trừ vẻ ngoài bình tĩnh và hờ hững ra, không thấy cậu có bất cứ ám chỉ nào nữa, ám chỉ việc hai người yêu nhau ấy.
“Hừ, biết ngay anh cũng không biết.”
Khang Phi kích động hỏi: “Em không biết?”
“Không biết.” Bạch Văn ngược lại rất thành thật, “Với chỉ số IQ cao như Vũ Vũ của em, người thường tất nhiên làm sao có thể đoán được ý cậu ấy, rất không may, em cũng chỉ là người thường thôi.”
Khang Phi trợn mắt, đây không phải IQ cao, đây là chỉ số thông minh của người Sao Hỏa! Nhưng gã lại thích cậu bé đơn thuần có chỉ số thông minh của người Sao Hỏa này, “Em ấy ở đâu?” Gã hiện tại chỉ muốn biết vấn đề này, những cái khác không quan trọng.
“Cậu ấy nói nếu anh gọi cho cậu ấy 200 cuộc, cậu ấy sẽ xem xét đến việc tha thứ cho anh.” Thực ra Hạ Vũ chỉ nói là 50 thôi, nhưng vì Khang Phi quấy rầy nghiệp lớn của mình, Bạch Văn tự quyết định nâng lên mấy lần.
Bạch Văn cũng biết Hạ Vũ ở đâu, nhưng cậu không định nói cho Khang Phi biết, lý do như trên.
Trong vòng nửa giờ bị ngắt ba cuộc điện thoại, hơn nữa lại từ cùng một người, Khang Phi chưa kịp tức giận, gã nghe xong liền không ngừng gọi điện cho Hạ Vũ, cũng quay về ký túc xá, bởi vì gọi 200 cuộc, Khang Phi không chắc pin có đủ dùng.
Điện thoại liên tục bị ngắt, Khang Phi đã có chút chết lặng, cho nên, khi điện thoại đột nhiên được tiếp, gã không cảm thấy vui sướng, mà là mờ mịt. Gã đưa điện thoại đến gần mặt hai lần, sau khi xác nhận thực sự đã được nhận điện, gã mới cẩn thận gọi: “Vũ Vũ?”
Khang Phi quả thật có chút sợ hãi. Hạ Vũ tự nhiên lên tiếng sẽ khiến người khác chết lặng, lại đơn thuần như tờ giấy trắng, rất ít khi giận dữ, ghen ghét, tức giận…. những mặt trái của cảm xúc. Khang Phi ở cùng Hạ Vũ, tuy thường xuyên bị Hạ Vũ làm câm nín, nhưng vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Chuyện ngày hôm nay một nguyên nhân rất lớn là không phải do Khang Phi, nhưng Hạ Vũ tức giận đi lung tung, không nhận điện thoại của gã, rõ ràng không phải lỗi của mình nhưng lại khiến Khang Phi cảm thấy bản thân đã làm chuyện tày trời, không thể tha thứ được.
Về sau bị bọn Ngụy Vũ Thông trêu là điển hình của chứng sợ vợ.
“Tại sao anh không nói gì?” Giọng Hạ Vũ rất bình thường, không giống đang giận chút nào.
“Em đang ở đâu?”
“Ký túc xá.”
“Ký túc xá?” Khang Phi đứng ở dưới tầng ngẩng đầu quan sát cửa phòng mình, hình như đang khép hờ, Khang Phi mấp máy môi, đi ba bước một chạy lên trên.
“Vâng, sao thế?”
“Không có gì. Em đang làm gì?” Nói xong hai câu, Khang Phi đã chạy lên tầng bốn, đang sải bước về phòng 419.
Hạ Vũ trả lời: “Xem phim.”
Khang Phi im lặng cúp điện thoại, gã thấy cửa không đóng chặt, cũng nghe trong phòng có tiếng nói chuyện, quả thật đang xem phim, hơn nữa còn là phim nước ngoài.
Trái tim Khang Phi rốt cục không còn treo ngược nữa, thả di động vào túi, đút tay túi quần, đẩy cửa đi vào.
Hạ Vũ vẫn đang đặt điện thoại ở bên tai, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, hỏi: “Anh về rồi hả?”
Khang Phi quay người đóng cửa lại, trầm mặc đi đến trước mặt Hạ Vũ, dò xét cậu từ trên xuống dưới mấy cái, xác nhận Hạ Vũ không có việc gì, gã xoay người chống tay lên bàn, tiện thể tạm dừng phim, chăm chú nhìn Hạ Vũ nói: “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Vâng.” Hạ Vũ không cũng phản đối, chỉ lưu luyến nhìn bộ phim đang tạm dừng.
“Anh không muốn chia tay với em.” Trong lòng có cả tỷ điều muốn nói, nhưng Khang Phi chỉ thốt được câu này. Mặc kệ hiểu lầm từ đâu, nếu không giải thích rõ ràng, lại để Hạ Vũ tiếp tục hiểu lầm gã muốn chia tay, khiến Hạ Vũ từ nay về sau không muốn nhìn mặt mình nữa, vậy thật sự gã còn oan hơn cả Đậu Nga.
Hạ Vũ nháy mắt mấy cái hỏi: “Anh không quay lại với Phương Di hả?”
“Anh với cô ấy chưa bắt đầu thì quay lại cái gì… Không đúng, có liên quan gì đến cô ấy!” Khang Phi cảm thấy cái tên Phương Di này quả thật là cơn ác mộng của người khác.
Nhớ ngày đó, gã chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy cô ta ở quán bar, chủ động nói mấy câu với cô ta. Giữa hai người cũng chỉ ôm một lần, hơn nữa còn là Phương Di nửa chủ động. Hai người thậm chí ngay cả hôn còn chưa hôn. Kết quả Phương Di vì trông thấy gã đi thuê phòng với cô gái khác mà tự sát!
Từ lúc Khang Phi gặp gỡ con gái đến giờ, chưa bao giờ thấy qua cô gái nào có đầu óc ngu ngốc như thế. Lúc ấy gã cảm thấy không thể hiểu nổi.
Khi đó Khang Phi thực sự yêu đương rất lung tung, cứ thấy gái đẹp là sán lại gần, nhưng nếu gái đẹp không muốn, gã cũng sẽ không ép buộc.
Phương Di chưa từng thể hiện không vui, còn rất thích nữa là khác. Quả thật Khang Phi vốn có hứng thú với cô ta, kết quả sau khi nói chuyện phát hiện cô ta chỉ là một chú chim non, gã liền không muốn tiến tới nữa. Lần ôm đó, là do Phương Di uống quá nhiều, nửa ngã vào ngực Khang Phi, nhưng từ đó về sau cô ta lại tự cho mình là bạn gái của Khang Phi.
Tại nơi là quán bar ấy mà, một cái ôm chẳng là gì cả. Khang Phi chưa từng để ý, cũng không rõ suy nghĩ thật sự của Phương Di. Gã chỉ cảm thấy sau ngày chăm sóc cô ta khi cô ta say rượu đó, Phương Di nhiệt tình với gã hơn nhiều, ai biết về sau khi cùng người khác đi thuê phòng lại bị cô ta bắt gặp, sau đó làm ầm lên.
Phương Di vì thế mà tự sát không thành.
Mỗi lần Khang Phi nhớ đến việc này lại cảm thấy đau răng. Nếu gã thật sự làm gì đó với Phương Di, gã sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Vấn đề là gã chẳng làm gì với cô ta cả, thế mà bị chửi một trận, sao có thể không bực bội chứ?
Về sau mới biết Phương Di có chứng bệnh cố chấp.
Học sinh trường nghệ thuật luôn luôn có chút cổ quái, Khang Phi cũng không để ý nhiều, chỉ là từ đó hứng thú đối với phụ nữ giảm đi rất nhiều.
Hạ Vũ nói: “Anh nghe thấy cô ấy quay lại, rõ ràng rất vui vẻ.”
“…Anh không hề vui.”
“Anh nói cô ấy không sao thì tốt rồi.”
“…” Cái này có thể xem là ghen ha? Khang Phi giải thích: “Anh nói cô ta hết bệnh là tốt rồi, cũng không có ý khác, càng không muốn ở bên cạnh cô ta. Em biết rõ anh thích em, chỉ thích một mình em thôi mà.”
Hạ Vũ không hề bị hai câu dỗ ngọt lừa dối, “Vậy anh còn cố ý hỏi em có ghét anh hay không làm gì.”
“Đó là bởi vì em ghét anh hôn em, cũng vì hôn em mà em khóc.” Khang Phi uể oải trả lời. Ai đến nói cho gã biết, lúc nào thì ghét đồng nghĩ với chia tay chứ?
“Em không ghét, khóc?” Hạ Vũ lệch đầu nghĩ nghĩ, lông mày nhíu chặt, “Anh cắn em bị thương mà.”
“…” Khang Phi kích động nuốt nước miếng, “Vậy ý của em là muốn yêu đương với anh, cũng muốn bên anh cả đời?”
Hạ Vũ rốt cục phồng má, như rất tức giận nhìn gã: “Anh thừa dịp em ngủ đã ăn sạch em còn gì!”
Miệng Khang Phi thiếu chút nữa lệch đến sau ót, gã cười tủm tỉm cúi đầu hôn Hạ Vũ, “Hoàn toàn chính xác, đã cho ăn hết, cho nên phải chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm nha.”
“Đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.” Hạ Vũ ôm cổ Khang Phi.
Khang Phi mượn cơ hội làm nụ hôn thêm sâu.
Sau khi xác nhận quan hệ, cũng xác nhận nụ hôn của mình không làm Hạ Vũ ghét đến độ phải đi xúc miệng, trái tim Khang Phi hoàn toàn thả lỏng, cảm thấy cực kì vui sướng không từ nào có thể hình dung, đến nỗi nhìn gì cũng thấy thuận mắt.
Gã vừa ôm Hạ Vũ vừa cùng cậu xem nốt bộ phim đang xem dở, nhưng không quên dặn dò: “Lần sau có giận cũng không được không nhận cuộc gọi của anh, không được đi lung tung.”
“Em không có không nhận điện thoại, cũng không đi lung tung.” Khi Hạ Vũ trả lời, con mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, rõ ràng đang cực kì chăm chú xem phim.
Khang Phi kéo đầu Hạ Vũ ra, “Em từ chối cuộc gọi của anh nhiều lần như vậy, còn nói không có không nhận điện thoại.”
“Bạch Văn bảo em tắt đi đấy.” Hạ Vũ một chút cũng không cảm thấy mình đang bán đứng Bạch Văn.
Quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu, không chỉ xúi giục Tiểu Vũ ngoan ngoãn tắt điện thoại, còn lừa gã phải gọi 200 cuộc, trong lòng Khang Phi hận cậu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí, “…Vậy Bạch Văn trước đó cũng bảo em không nhận điện thoại hả?”
“Em chơi game.”
Nhất thời rối quá, gã quên mất khi Hạ Vũ chơi game, cậu hoàn toàn không nhận điện thoại… “Vậy… Bạch Văn gọi em liền nhận luôn hả?” Điều này khiến Khang Phi canh cánh trong lòng.
Hạ Vũ nói: “Cậu ấy gửi tin nhắn nói, em không nhận điện của cậu ấy, cậu ấy sẽ xóa game của em.”
“…” Hóa ra còn có biện pháp đơn giản như vậy sao? Khang Phi nâng trán hỏi: “Vậy khi nào thì em về ký túc xá?” Tuy Hạ Vũ không giận khiến gã rất vui, nhưng sao gã vẫn có cảm giác phiền muộn thế này chứ?
“Em về luôn lúc đó mà.”
“Anh nói là, trên đường em có đi đâu nữa không?”
“Mua trà sữa.”
“…” Đoạn đường cách chỗ gã đuổi theo Hạ Vũ khoảng 20m quả thật có một quán trà sữa.
Quả nhiên rất phiền muộn~ Mình giống như thằng điên lao đi tìm người, cuối cùng là vì cái gì chứ!
END 68 Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.