Võng Du Chi Tuyệt Sắc Thiếu Niên

Chương 6: Tiểu hòa lão bản

Nê Nê Mụ

19/08/2016

Quán mì của Tiểu Hòa khai trương ngày đầu tiên, trước cửa vắng vẻ, đối lập mãnh liệt với khí thế ngất trời của quán hồn đồn của lão Trương ở kế bên.

Tiểu Hòa nhàn nhã luyện tập làm mì, đem vài loại mì có vẻ dễ làm được miêu tả trong sách đều làm một lần. Thành phẩm tùy tiện nêu một giá tiện nghi đặt ở bên ngoài, tự nhiên sẽ có khách hàng đến ăn hồn đồn lại không muốn xếp hàng mua đại điền no bụng.

Đợi cho sắp đến thời điểm logout, mì lạnh của Mộ Dung đã thuần thục đến độ cao cấp, mỹ vị độ trung cấp, các loại mì khác đều luyện tập đến trung cấp, mỹ vị độ sơ cấp.

Người chơi thứ nhất ăn đến mì lạnh cao cấp có chút kinh ngạc nói: “Tiểu lão bản, mì của ngươi hương vị cũng không tệ lắm.”

Tiểu Hòa vừa làm mì vừa cười tủm tỉm .

Tháng thứ nhất qua đi, quán mì của tiểu Hòa miễn cưỡng duy trì thu chi cân bằng. Tiểu Hòa vì vốn cho vay của mình mà ưu sầu vài phút sau đó phao đến sau đầu, tiếp tục luyện tập làm mì.

Dần dần quán của tiểu Hòa bắt đầu nhiều khách nhân lên. Tiểu Hòa làm mì tuy rằng không có khẩu vị nhất lưu, nhưng hương vị so với các chỗ khác tốt hơn, giá lại tiện nghi, lượng mì vừa đủ, hơn nữa dung mạo thanh tú, tính tình lại tốt, rất được một ít nữ người chơi ưu ái.

Bất quá cũng có thực khách đưa ý kiến nói quán của tiểu Hòa cung cấp quá ít các chủng loại mì. Tiểu Hòa nhìn thực đơn, quả nhiên là ít, chỉ có mười loại mì. Tuy rằng mỗi loại đều đã luyện tập đến mỹ vị trung cấp, nhưng ăn lâu tổng sẽ ngán đi, nhất định phải sửa cũ thành mới mới tốt.

Tiểu Hòa cũng muốn làm một ít loại mì có vẻ cao cấp ở trong sách, nhưng chúng lại cần một ít phối liệu nghe cũng chưa nghe qua, trong cửa hàng bình thường căn bản mua không được, cho nên căn bản làm không được.

So sánh với chúng, Tử phấn hoa của lão Trương xem như bình thường, chỉ cần đến núi Tử Kim ngoài thành hái.

Giữa trưa sau khi hết thực khách , lão Trương thu quán, tiếp đón tiểu Hòa nói: “Đi, chúng ta đi Tử Kim sơn hái tài liệu.”

Ăn một chén cực phẩm hồn đồn của lão Trương xong, tiểu Hòa vác bụng no đi theo phía sau lão, lảo đảo ra khỏi thành. Hôm nay sắc trời mua thu ở Kim Lăng sáng lạn, chiếu đến khiến cho tiểu Hòa khá buồn ngủ, thiếu chút nữa ngã vào bãi cỏ dưới chân núi Tử Kim .

Tử hoa thích sinh trưởng ở địa phương âm u. Tiểu Hòa đi theo lão Trương tìm nửa ngày, mới hái đến hơn mười đóa Tử Hoa. Tiểu Hòa thuận tiện hái vài cái nấm, đào một ít rau dại, này đó cũng lão Trương dạy .

Lúc đến sườn núi, lão Trương bỗng nhiên nói: “Bạn của ta đến Kim Lăng , ta phải đi trở về, ngươi là theo ta cùng nhau trở về hay không?”

Tiểu Hòa nhìn xem chính mình chưa kiếm được gì nhiều, lắc đầu đáp: “Ta sẽ tìm một hồi nữa.”

“Vậy ngươi cẩn thận nhé.” Lão Trương gật đầu xuống núi trước .

Lão Trương cùng tiểu Hòa đi đường nhỏ này là đường nhỏ do lão Trương phát hiện , có thể đi thẳng lên Tử Kim sơn, đường khúc chiết lại không dễ đi, bất quá không có quái vật, tuyệt đối an toàn.

Tiểu Hòa một bên cúi đầu tìm nguyên liệu nấu ăn, một bên hướng phía trên núi đi. Đi tới đi tới, lại bị một dốc núi ngăn cản đường đi.

“A, đi lầm đường.”

Tiểu Hòa giật nhẹ tóc, đang định quay lại thì nghe đến mặt kia dốc núi có tiếng người hi nháo truyền đến. Trong đó một giọng nữ giống như đã từng quen biết.

“Tỷ phu, lần này quái vật khẳng định sẽ rớt ra lệnh bài Kiến Thành . . . . . .”

Tiểu Hòa nghiêng đầu, thanh âm này, hình như là cái cô Phi Lục. . . . . .

Tiểu Hòa cầm lấy cây xẻng xúc đất, tay chân cùng sử dụng bò lên dốc, lặng lẽ dựa sát vào nhìn xuống mặt dưới.

Phía bên kia dốc núi là một sơn động cao hơn mười thước. Trước sơn động, mấy chục người chơi vây quanh đánh một quái vật cao gấp 3 lần người ta, đủ loại ánh sáng từ các loại kỹ năng lóe lên đánh vào quái vật.

Phi Lục quả nhiên ở đó, bất quá chính đứng phía ngoài, vẻ mặt hưng phấn đứng ở bên cạnh Thu Thủy nhìn, thỉnh thoảng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, một bộ dáng thiên chân xinh đẹp .

“Tỷ tỷ, lần này lấy đến lệnh bài Kiến Thành chúng ta có thể tự tạo thành trì cho mình rồi. Đến lúc đó tỷ phu chính là người thứ nhất trong trò chơi làm được thành chủ, tỷ tỷ chính là đệ nhất thành chủ phu nhân rồi!”

Thu Thủy Y Nhân lộ ra nụ cười điềm đạm .

Quái vật kia đã muốn bị đánh giảm hơn một nửa máu, người của Thủy Thiên các cũng chết mười mấy người. Nguyệt Tại Thủy Thiên vung tay lên, nói: “Tổ thứ nhất lui ra nghỉ ngơi, tổ thứ hai lên, tổ 3 chuẩn bị.”

Quái vật dưới xa luân chiến dần dần lảo đảo, không còn nữa uy phong như lúc đầu, Phi Lục càng phát ra đắc ý trầm trồ khen ngợi.

Tiểu Hòa nhìn Phi Lục liền nghĩ đến bảo bối tiểu nhà tranh của mình. Đáng tiếc nhà người ta kiên cố như vậy, căn bản đốt không được. Trong lòng đang rầu rĩ , nhìn đến quái vật vì đổ máu mà kêu gào thì tâm niệm vừa động, vội vàng mở ra xem bảng kỹ năng của mình.

Từ Tâm Thủ Chi Thú Y: cấp 2, có thể chữa thương quái vật dưới 20 cấp, xác xuất thành công 10% ( tùy theo độ thuần thục mà đề cao, trước mắt độ thuần thục 0). Vượt cấp trị liệu xác xuất thành công 1%.

Quái vật này khẳng định so với Đại Hoàng cấp bậc còn cao hơn, không biết có hữu dụng hay không. . . . . .

Mặc kệ , thử xem xem, tiểu Hòa lặng lẽ phóng ra kỹ năng “Từ Tâm Thủ Chi Thú Y”. . . . . .

Bạch quang mờ ảo nháy mắt bao phủ quái vật, hệ thống không ngừng nêu lên :

Trị liệu thất bại. . . . . .

Trị liệu thất bại. . . . . .

. . . . . .

. . . . . .



Quái vật đã muốn chỉ còn lại có một tầng huyết da , Nguyệt Tại Thủy Thiên cũng gia nhập đến trong chiến đấu, lần này bao vây tiễu trừ quyết không dung thất bại. Vì tìm được manh mối của lệnh bài Kiến Thành cùng tổ chức lần này bao vây tiễu trừ, Thủy Thiên các đã đầu tư vào đại lượng tiền tài cùng nhân lực, nếu thất bại , trong ngắn hạn sẽ tuyệt đối không có tài lực cùng nhân lực làm lại một lần nữa. Có lẽ sẽ bị bang hội khác nhanh chân đến trước .

Trị liệu thất bại. . . . . .

Trị liệu thất bại. . . . . .

Trị liệu thất bại. . . . . .

Tiểu Hòa chưa từ bỏ ý định, không ngừng sử dụng kỹ năng, trong lòng âm thầm kỳ quái, lần trước Đại Hoàng không phải dùng mười lần thì có hiệu quả sao? Rốt cuộc quái vật này có bao nhiêu cấp a?

Hắn nếu biết quái vật là boss 100 cấp, đại khái sẽ không kỳ quái , cũng sẽ không nghĩ ra chủ ý giúp quái vật trị liệu đâu.

Đang lúc tiểu Hòa nghĩ đến không hy vọng, tốc độ phóng thích kỹ năng biến chậm lại, thậm chí bắt đầu ngáp thì kỳ tích xuất hiện , đinh một tiếng, hệ thống nêu lên :

Vượt cấp trị liệu thành công.

A, tiểu Hòa ngáp tới một nửa liền ngây người.

Bạch quang bị hỗn loạn trong mọi màu sắc đao quang kiếm ảnh nên không bị người chú ý. Bạch quang tán đi sau, quái vật dài kêu to một tiếng, miệng vết thương trên người nhanh chóng cầm máu, lấy tốc độ phi thường rất nhanh khép lại, Nguyệt Tại Thủy Thiên biến sắc nói: “Không tốt, quái vật cư nhiên cuồng hóa , mọi người mau bỏ đi!”

Mọi người đã muốn bị biến hóa trước mắt kinh ngốc, ai mà dự đoán được đang nắm chắc thắng lợi thì sinh ra loại biến hóa này chứ. Trong lòng mặc dù không cam lòng, nhưng khi quái vật nhấc tay tiêu diệt thêm vài người chơi thì không dám ở lâu nữa, vội vàng đào tẩu .

Núi lại khôi phục yên tĩnh, tiểu Hòa ngây người vài giây, rốt cục bừng tỉnh , trong lòng đắc ý a, miệng đều không thể khép .

Lúc này hệ thống nêu lên :

Vượt cấp trị liệu thành công, Từ Tâm Thủ Chi Thú Y thăng cấp. . . . . .

Trị liệu quái vật mãn 100 cấp, Quái Vật Chi Hữu Tình thăng cấp. . . . . .

Vượt cấp trị liệu quái vật thành công, Quái Vật Chi Hữu Tình thăng cấp. . . . . .

Tiểu Hòa mở ra bảng thuộc tính. Mặt trên đã biến thành :

Từ Tâm Thủ Chi Thú Y: cấp 3, có thể chữa thương quái vật dưới 30 cấp, xác xuất thành công 10% ( tùy theo độ thuần thục mà đề cao, trước mắt độ thuần thục 0). Vượt cấp trị liệu xác xuất thành công 2%.

Hậu thiên thiên phú:

Quái Vật Chi Hữu Tình: 3 cấp, quái vật dưới 30 cấp không thể chủ động công kích người chơi, 10% được đến quái vật giúp đỡ.

Tiểu Hòa ngây ngốc cao hứng một hồi, đang chuẩn bị xuống núi, bỗng nhiên nghe được một thanh âm thô dát nói: “Bằng hữu vừa mới giúp ta chữa thương , xin dừng bước.”

Tiểu Hòa quay đầu, nhìn lại phía dưới, cư nhiên là quái vật đã nói chuyện với hắn, không khỏi hoảng sợ: “Ngươi có thể nói?”

Dốt trò chơi như tiểu Hòa đương nhiên không biết BOSS hơn 100 cấp đều có thể nói , còn thực giảo hoạt có thể gạt người nữa.

Cặp mắt to như hai quả trứng của quái vật đang xem kỹ hắn, chần chờ thật lâu mới nói: “Là ngươi vừa mới giúp ta chữa thương đúng không? Ngươi có thể cứu thê tử của ta không?”

A? Quái vật còn có vợ a?

Tiểu Hòa suy nghĩ nói: “Hẳn là có thể đi, ta vừa mới thăng cấp . Nhưng thê tử ngươi ở nơi nào? Ta không có cách nào đi xuống a.”

Một mặt của dốc núi này hoàn toàn dựng thẳng 90 độ, nếu nhảy xuống sẽ giống như nhảy từ lầu ba xuống.

Quái vật chỉ vào một cây to trước cửa sơn động nói: “Ngươi bám vào cây này, chậm rãi leo xuống.”

Cây cành lá tươi tốt, cao như lầu 3, khi nãy tiểu Hòa chính là trốn bên trong lá cây mới không bị phát hiện. Thật cẩn thận trèo xuống dưới, quái vật một phen nắm phía sau cổ tiểu Hòa , mang hắn vào trong động.

Tiểu Hòa hậu tri hậu giác sợ đứng lên. Quái vật sẽ không ăn thịt người chứ. Bất quá chung quy lòng hiếu kỳ nặng hơn sự sợ hãi, hắn dựa vào trang bị phát sáng nhẹ trên người quái vật mà đánh giá bên trong sơn động.

Sơn động hai bên vách đầy rêu xanh, còn có một loại lá cây thật dài ánh màu đỏ sậm. Tiểu Hòa chợt nhớ lại thuật nhận biết sơ cấp. Mặt lá hơi hơi phát quang, là Long Tiên Thảo.

A, cư nhiên là Long Tiên Thảo. Là phối liệu mà sách dạy nấu ăn của Mộ Dung thường xuyên nhắc tới a, cư nhiên sinh trưởng trong sơn động của quái vật.

Tiểu Hòa một bên bị quái vật mang theo đi, một bên không ngừng quay đầu nhìn xem, nghĩ rằng đợi lát nữa đi ra nhất định phải hái thật nhiều.

Kinh hỉ còn tại mặt sau. Dọc theo đường đi thế nhưng còn phát hiện nhiều loại khuẩn cô thực quý hiếm, vài loại phối liệu chỉ nghe qua chưa thấy qua. Tiểu Hòa nghĩ thầm quả nhiên người tốt sẽ được phúc tốt, bằng không ta sao được vào sơn động này chứ.

Hắn đã muốn quên vừa rồi ra tay trị liệu quái vật hoàn toàn là vì muốn quấy rối người ta. – –

Rốt cục đi đến cuối động, là một đại sảnh rộng lớn. Một quái vật khổng lồ khác nằm trên mặt đất, bụng hở ra, đều là máu, ngay cả khí lực kêu cũng không có .

Tiểu Hòa ngây người.

“. . . . . . Ta sẽ trị liệu, nhưng là, ta sẽ không nhận đỡ sinh a. . . . . .”

Kỳ thật lần này Nguyệt Tại Thủy Thiên dám lên núi giết quái vì đã đoán chắc quái vật mẹ sắp sinh con, nếu không hai quái vật trăm cấp liên thủ, uy lực sẽ gấp bội, căn bản không phải cấp bậc người chơi hiện tại có thể giết được . Đáng tiếc, thời cơ ngàn năm một thuở lại bị tiểu Hòa phá hủy.



Bộ dạng quái vật bi thương gào thét làm cho tiểu Hòa cảm thấy rầu rĩ, cuối cùng vẫn chỉ có thể không ngừng phóng ra kỹ năng thú y. Vượt cấp trị liệu xác xuất thành công đã đạt tới 2%, so với vừa rồi dùng sức nhỏ đi không ít. Sau đó không lâu, hệ thống liền thông báo vượt cấp trị liệu thành công.

Tuy quái vật con chưa có sinh ra, nhưng quái vật mẹ đã khí huyết toàn mãn, lại khôi phục khí lực sinh đứa nhỏ, kêu thảm thiết thật lâu sau, rốt cục sinh ra hai quả trứng màu trắng.

Tiểu Hòa đã sớm nhắm mắt không dám nhìn, nghĩ rằng may mắn bản thân không phải nữ hài tử, bằng không đau lắm a (= =)

Đợi cho tiếng kêu thảm thiết đình chỉ, tiểu Hòa lập tức lại phóng ra rất nhiều lần kỹ năng thú y. Nhưng lần này vẫn không nghe đến hệ thống nêu lên thành công , rốt cục hắn mệt chịu không nổi , thấy quái vật mẹ giống như không có việc gì, liền dừng tay.

Tiểu Hòa nhìn xem thời gian đã không còn sớm, chuẩn bị logout , vò đầu nói: “Các ngươi không có việc gì nữa chứ? Ta phải đi đây.”

Ai biết quái vật cha đang ôm hai quả trứng lại bỗng nhiên nói: “Ân công xin dừng bước. Đa tạ ngươi đã cứu thê nhi ta, vợ chồng chúng ta vừa rồi thương lượng với nhau, quyết định tặng một đứa nhỏ cho ngươi.”

Báo ân?

Tặng đứa nhỏ. . . . . .

Cái quả trứng màu trắng kia?

Tiểu Hòa vội vàng lắc đầu: “Không nên không nên, ta không biết ấp trứng. Hơn nữa ta cũng nuôi không nổi a, ta còn nợ người ta rất nhiều tiền. Ngươi muốn cám tạ ta khiến cho ta hái vài thứ trở về đi.”

Nói xong chỉa chỉa những phối liệu cùng khuẩn cô.

Quái vật giống như dại ra một chút, sau đó nói: “Vài thứ kia vốn không phải của chúng ta, tự nhiên tùy ân công hái, không coi là tạ lễ. Ân công nếu không cần con ta, vợ chồng chúng ta có chút trân bảo, mỗi người đưa tặng ân công được không?”

Nói xong lấy trong người ra vài món, “Thỉnh ân công chọn lựa, thích gì cứ nhận lấy.”

Tiểu Hòa thấy hắn thái độ kiên quyết, lại sợ hắn đưa tặng đứa nhỏ, nghĩ rằng ta tùy tiện chọn một thứ là được. Thấy trong đám đồ vật của quái vật có một khối gỗ đen tuyền, liền nhặt lên mà nói: “Ta lấy cái này.”

Quái vật mẹ lấy ra gì đó lại đều là đồ của con gái dùng, màu sắc sặc sỡ loá mắt. Tiểu Hòa chọn một hạt châu ít màu sắc nhất, nghĩ rằng thứ này có lẽ không tệ lắm, tương lai nếu nhìn thấy cô gái xe ngựa kia sẽ tặng cho nàng. Người ta cho đi xe ngựa miễn phí mà.

Cám ơn và từ biệt vợ chồng quái vật, tiểu Hòa hái rất nhiều khuẩn cô và phối liệu. Tất cả đều bỏ vào bên trong đai lưng của Mộ Dung lưu lại. Bộ quần áo tuy rằng không có thuộc tính gì, nhưng đai lưng thật ra là một bảo vật, tiểu Hòa gần nhất mới phát hiện. Bên trong có thể chứa đựng rất nhiều đồ vật, còn có một tầng có công năng giữ tươi vật phẩm, chuyên môn phóng thực vật vào. Hơn nữa đồ vật bên trong đai lưng không thể rơi xuống.

Thu hoạch mỹ mãn, tiểu Hòa khoái trá logout , chờ ngày mai nghiên cứu chế tạo loại mì mới.

Ngày hôm sau, tiểu Hòa kiềm chế không được hưng phấn, thừa dịp ông bà nội xuất môn, tiến nhập trò chơi sớm trước 1 giờ.

Trời Kim Lăng còn chưa sáng, phía đông chân trời chỉ hơi hơi lộ ra một tia quang. Nhưng mặc kệ đêm hay ngày, bên trong trò chơi vĩnh viễn đều có người đến người đi kín hết chỗ .

Tiểu Hòa từ cửa thành một đường chạy đến quầy hàng của mình, khai quán dọn bàn ghế, quét tước vệ sinh, sau đó từ trong quầy của hệ thống mua sợi mì mới, từ người chơi nông quả thị trường mua đến tân rau dưa.

Tẩy đồ ăn, đốt lửa nấu nước. Hiện tại trò chơi là cuối mùa thu, sáng sớm thật sự lạnh, rửa đồ ăn quả thực chính là khổ hình. Tiểu Hòa một bên làm việc một bên mơ tưởng, chờ có tiền sẽ mua một NPC phụ bếp loại đơn giản giống như NPC của lão Trương, không, phải mua hai cái! Một tên tẩy đồ ăn, một tên giúp ông chủ tiểu Hòa đấm lưng. . . . . .

Ông chủ Tiểu Hòa một bên ảo tưởng, một bên bận rộn, sau nửa canh giờ mới hoàn tất công tác chuẩn bị, ngón tay đã sắp đông lạnh đỏ bừng .

Sau đó, tiểu Hòa ngồi trên băng ghế lấy ra 《 Sách dạy nấu ăn của Mộ Dung》, lật đến trang mì phở, nhìn chằm chằm chỉ dẫn chế biến “Tam Tuyệt mì” .

Tam Tuyệt mì không phải một loại mì, mà là ba loại, dùng phụ liệu giống nhau, khác nhau ở phương pháp nấu nướng : nướng, nấu,chiên xào cùng phụ liêu trước sau.

Tiểu Hòa lấy từ trong đai lưng ra Tử hoa, Long Tiên Thảo, Phượng Vĩ hoa, các loại khuẩn cô, ân, khuẩn cô còn chưa đầy đủ, thiếu hai loại;nước suối lần trước còn nhiều các gia vị thường ngày nhất nhất dọn xong, bắt đầu làm.

Nghiêm khắc dựa theo từng bước trong sách, bất quá lúc thêm muối vẫn là dựa theo khẩu vị của mình mà bỏ; lúc thêm các loại quái mô quái dạng khuẩn cô tiểu Hòa nhịn không được nghĩ thầm, mấy thứ này không có độc chứ, nếu không trò chơi tuyệt đối không dám làm cho người ta ăn .

Chỉ chốc lát sau, một chén Tam Tuyệt mì nóng hôi hổi hoàn thành .

Tiểu Hòa trước ăn thử một ngụm nước súp, thiếu chút nữa tự đem đầu lưỡi mình cắn rớt, “Thật ngon a.”

Thân mắc nợ tiền bạc trầm trọng, ý niệm đầu tiên trong đầu ông chủ tiểu Hòa chính là, có hi vọng trả nợ rồi. Quá mức hưng phấn , tiểu Hòa không nhìn thấy hệ thống trừ bỏ thông báo tăng cấp độ mỹ vị thành cao cấp, mặt sau còn có một hàng chữ nhỏ : thêm thuộc tính: người ăn, nội công sẽ tăng thêm 20% trong 3 canh giờ.

Vô cùng cao hứng tiểu Hòa cầm bút lông ở thực đơn ghi thêm một dòng:

Mì chiêu bài của quán Tiểu hòa : 15 bạc

Nghĩ nghĩ cảm thấy những tài liệu đều là chính mình đi hái, không cần tiền mua, lại sửa giá thành 10 bạc.

Giá hàng trong Mộng Du Giang Hồ:

Bánh bao = 50 đồng

Hồn đồn loại thường = 5 bạc

Tô Châu đi Kim Lăng = 30 bạc

1 kim =100 bạc

1 bạc =100 tiền đồng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Chi Tuyệt Sắc Thiếu Niên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook