Chương 42: Có thể mỹ dung
Long Quy
25/01/2021
Thạch Trung Ngọc chậm rãi cởi quần ngủ của Tuyết Sương Yên ra, quần lụa trắng tinh in vào tầm mắt, thoạt nhìn có chút ướt át, Thạch Trung Ngọc không khỏi nuốt nước bọt, Tuyết Sương Yên xấu hổ giống như một con đà điểu, đầu vùi vào trong chăn.
Cởi quần lót của Tuyết Sương Yên, Thạch Trung Ngọc không khỏi cảm giác sung huyết, này thật sự là quá câu dẫn người, nụ hoa màu đỏ, hai môi khẽ trương khẽ hợp, xung quanh là lớp lông nhung đen tuyền, nhìn vô cùng bắt mắt, hạ thân của Thạch Trung Ngọc rốt cục nhất trụ kình thiên.
Thạch Trung Ngọc hưng phấn ép người tới gần hạ thể của Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên cảm giác có chút không đúng, lập tức lấy chăn ra, chứng kiến vật kia của Thạch Trung Ngọc đã thẳng lên, nhưng đè ở chỗ riêng tư của mình, có chút sợ.
Vội vã thối lui một chút:
- Thạch Trung Ngọc, ta có chút sợ.
Mặc dù Tuyết Sương Yên đối với lần đầu tiên của mình không quá đặc biệt để ý, nhưng không đến mức tùy tùy tiện tiện liền giao lần đầu tiên của mình cho một người nhận thức vẫn chưa tới một tuần lễ! Từ góc độ sinh lý mà nói, hiện tại Tuyết Sương Yên cũng chờ đợi đồ đạc kia của nam nhân giải quyết dục hỏa, nhưng lý trí chiến thắng dục vọng, không có cho Thạch Trung Ngọc thực hiện được.
Vẻ mặt Thạch Trung Ngọc đau khổ chỉ phía dưới của mình nói:
- Nó thật vất vả mới dậy, hiện tại rất khó chịu, ngươi làm người tốt làm tới cùng a.
- Không được.
Tuyết Sương Yên đỏ mặt nói.
Nếu Tuyết Sương Yên không đồng ý, Thạch Trung Ngọc cũng không tiện cưỡng cầu.
Chứng kiến dáng vẻ Thạch Trung Ngọc khổ sở, Tuyết Sương Yên có chút không đành lòng, tự tay sờ lên vật kia, vật kia run lên, sợ đến Tuyết Sương Yên muốn lùi tay về, nhưng một bàn tay khác đè xuống bàn tay nhỏ bé của Tuyết Sương Yên.
Thạch Trung Ngọc xê dịch vị trí, một tay ôm Tuyết Sương Yên, cái tay kia chụp vào trước ngực nàng nhào nặng, ở bên tai Tuyết Sương Yên nói:
- Vậy lấy tay giúp ta giải quyết có được hay không?
Thạch Trung Ngọc ở bên tai nàng nói, khiến cho Tuyết Sương Yên ngứa một chút, sắc mặt đã đỏ không thể đỏ hơn, bàn tay trên dưới di động.
Tay Thạch Trung Ngọc cũng dò xuống hạ thân của Tuyết Sương Yên, lúc này phía dưới đã như nước sông lên lán, hai người yên lặng không nói giúp đối phương vuốt ve lẫn nhau, môi không ngừng giao thoa.
Một lát sau, hai người phát sinh rên rỉ vui sướng.
Trên tay Thạch Trung Ngọc thì ướt nhẹp một mảnh, Tuyết Sương Yên thì dính một đống chất lỏng màu trắng, không khỏi hừ một tiếng.
Thạch Trung Ngọc nói:
- Cái này có thể mỹ dung, ăn đi.
- Thật sao?
Tuyết Sương Yên cười giảo hoạt:
- Bản cô nương thiên sinh lệ chất, không cần dùng tới đồ chơi này, vẫn là ban thưởng cho ngươi đi.
Tuyết Sương Yên nói xong đưa tay về phía Thạch Trung Ngọc, dọa đến Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi lạnh, đây cũng không phải chuyện đùa, mặc dù là từ trong thân thể mình đi ra, bất quá Thạch Trung Ngọc vẫn cảm thấy buồn nôn.
Vội vã bắt được cánh tay Tuyết Sương Yên, trong nháy mắt bắt được cánh tay Tuyết Sương Yên, Thạch Trung Ngọc sinh ra một ý tưởng tà ác, đưa đến bên miệng của nàng.
Tuyết Sương Yên vội vàng không kịp chuẩn bị, trúng ám chiêu của Thạch Trung Ngọc, một tiếng thét kinh hãi, lúc này tay mình cư nhiên đến bên mép, không thể tránh khỏi hôn những chất lỏng kia.
Mắt đẹp trừng lên, Tuyết Sương Yên quay đầu qua bên kia, không thèm nói gì.
- Tức giận?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
Tuyết Sương Yên vẫn không nói lời nào, Thạch Trung Ngọc ngắt mũi nàng hai cái:
- Được rồi, là ta sai rồi, đừng giận có được hay không?
Tuyết Sương Yên cắn ngón tay Thạch Trung Ngọc một cái, sau đó quay đầu nói:
- Nhìn ngươi lần sau còn dám hay không.
Tuyết Sương Yên miệng cắn ngón tay của Thạch Trung Ngọc, nói có chút mập mờ không rõ, Thạch Trung Ngọc cũng cảm giác được cái lưỡi thơm tho của Tuyết Sương Yên, ngón tay ở trong miệng nàng giảo động một vòng:
- Lần sau ta sẽ không để cho ngươi ăn nữa.
Tuyết Sương Yên gia tăng lực lượng, cắn Thạch Trung Ngọc có chút đau, ngón tay cũng không dám lộn xộn, ai biết tiểu nữu này có thể nổi điên, cắn đứt ngón tay của hắn hay không:
- Ngươi còn nghĩ có lần sau? Nằm mơ. Ngươi còn dám như vậy, ta liền cắn chết ngươi.
- Tốt, ta không ngại.
Thạch Trung Ngọc nói:
- Nếu như ngươi tách chữ cắn ra.
- Tách chữ cắn? Khẩu... Giao... Thạch Trung Ngọc ngươi đi chết cho ta.
Tuyết Sương Yên cả giận nói.
Bỗng nhiên dư quang khóe mắt của Tuyết Sương Yên chứng kiến ngón tay còn lại của Thạch Trung Ngọc còn dính đầy nước, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt tái xanh, vội vã hộc ra ngón tay của Thạch Trung Ngọc:
- Mới vừa rồi ngươi là dùng cái tay này sờ phía dưới của ta?
- Đúng vậy a.
Thạch Trung Ngọc có chút buồn cười nói.
- A!
Tuyết Sương Yên phản công đến trên người Thạch Trung Ngọc, hai quả cầu trên dưới lắc lư, tiểu huynh đệ lần nữa ngẩng đầu đứng lên, Tuyết Sương Yên cảm giác được phía sau có đồ đạc gì chỉa vào mông nhỏ của nàng, đương nhiên biết là cái gì.
Tức giận trừng Thạch Trung Ngọc một cái, bỗng nhiên nhãn châu xoay động:
- Thạch Trung Ngọc, ta muốn hôn môi, ngươi sẽ thỏa mãn ta chứ?
Chứng kiến dáng vẻ quyến rũ của Tuyết Sương Yên, Thạch Trung Ngọc thiếu chút nữa thì hôn lên, nhưng khi nhìn đến khóe miệng của Tuyết Sương Yên còn lưu lại dịch thể màu trắng, hắn nơi nào còn dám lỗ mãng?
Vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tiểu Tuyết, đi, chúng ta đi tắm rửa.
Nói xong liền ôm lấy Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên kinh hô một tiếng, ôm cổ Thạch Trung Ngọc thật chặt, bộ ngực chen ở trên mặt Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc đứng trên mặt đất, chính diện ôm Tuyết Sương Yên, hai chân Tuyết Sương Yên cũng quấn quanh ở trên người Thạch Trung Ngọc, nhìn giống như đang làm vận động độ khó cao nào đó.
Đẩy Tuyết Sương Yên ra một ít, Thạch Trung Ngọc thở hổn hển nói:
- Ngươi muốn mưu sát chồng sao, chết ngộp ta.
Tuyết Sương Yên mắng:
- Cái gì chồng, ngươi chẳng qua là người làm công mà thôi.
Thạch Trung Ngọc ôm Tuyết Sương Yên mở cửa, cũng không mặc quần áo, cứ như vậy chạy vào phòng vệ sinh, nhưng làm Tuyết Sương Yên sợ hãi, không dám lớn tiếng gọi, sợ bị các cô nương trên lầu phát hiện.
Bây giờ Tuyết Sương Yên nơi nào còn có dáng vẻ lạnh như băng bình thường? Nàng vốn chính là tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, sau khi phụ thân nhảy lầu tự sát, tâm linh bị thương tích rất lớn, chỉ có thể dùng mặt nạ lạnh như băng che giấu mình.
Hai người tiến vào trong phòng vệ sinh, Thạch Trung Ngọc để nàng vào trong bồn tắm, khóa chặt cửa.
Bình thường tắm chỉ hơn mười phút, bây giờ lại dùng gần một canh giờ mới làm xong, hai người lau chùi thân thể lẫn nhau, đương nhiên thời gian của Thạch Trung Ngọc chủ yếu đều ngừng ở lại trước ngực và phía dưới của Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên cũng giúp Thạch Trung Ngọc đánh máy bay một lần.
- Thạch Trung Ngọc, ngươi ở trong phòng vệ sinh?
Cơ Như Nguyệt ở cửa phòng vệ sinh gõ cửa hỏi.
Hai người trong phòng vệ sinh nhất thời hóa đá, Tuyết Sương Yên hung hăng ở bên hông Thạch Trung Ngọc bấm một cái, nhỏ giọng nói:
- Đều tại ngươi, bắt ta đến nơi đây, bằng không hiện tại ta đã ở phòng vệ sinh trên lầu tắm xong, đồng thời đã nằm ở trên giường.
- Ta làm sao biết Cơ Như Nguyệt hơn nửa đêm còn xuống lầu?
Thạch Trung Ngọc cười khổ nói.
- Thảm, ta quên tắt ti vi, cho nên nàng mới xuống.
Tuyết Sương Yên áo não nói:
- Làm sao bây giờ?
Cởi quần lót của Tuyết Sương Yên, Thạch Trung Ngọc không khỏi cảm giác sung huyết, này thật sự là quá câu dẫn người, nụ hoa màu đỏ, hai môi khẽ trương khẽ hợp, xung quanh là lớp lông nhung đen tuyền, nhìn vô cùng bắt mắt, hạ thân của Thạch Trung Ngọc rốt cục nhất trụ kình thiên.
Thạch Trung Ngọc hưng phấn ép người tới gần hạ thể của Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên cảm giác có chút không đúng, lập tức lấy chăn ra, chứng kiến vật kia của Thạch Trung Ngọc đã thẳng lên, nhưng đè ở chỗ riêng tư của mình, có chút sợ.
Vội vã thối lui một chút:
- Thạch Trung Ngọc, ta có chút sợ.
Mặc dù Tuyết Sương Yên đối với lần đầu tiên của mình không quá đặc biệt để ý, nhưng không đến mức tùy tùy tiện tiện liền giao lần đầu tiên của mình cho một người nhận thức vẫn chưa tới một tuần lễ! Từ góc độ sinh lý mà nói, hiện tại Tuyết Sương Yên cũng chờ đợi đồ đạc kia của nam nhân giải quyết dục hỏa, nhưng lý trí chiến thắng dục vọng, không có cho Thạch Trung Ngọc thực hiện được.
Vẻ mặt Thạch Trung Ngọc đau khổ chỉ phía dưới của mình nói:
- Nó thật vất vả mới dậy, hiện tại rất khó chịu, ngươi làm người tốt làm tới cùng a.
- Không được.
Tuyết Sương Yên đỏ mặt nói.
Nếu Tuyết Sương Yên không đồng ý, Thạch Trung Ngọc cũng không tiện cưỡng cầu.
Chứng kiến dáng vẻ Thạch Trung Ngọc khổ sở, Tuyết Sương Yên có chút không đành lòng, tự tay sờ lên vật kia, vật kia run lên, sợ đến Tuyết Sương Yên muốn lùi tay về, nhưng một bàn tay khác đè xuống bàn tay nhỏ bé của Tuyết Sương Yên.
Thạch Trung Ngọc xê dịch vị trí, một tay ôm Tuyết Sương Yên, cái tay kia chụp vào trước ngực nàng nhào nặng, ở bên tai Tuyết Sương Yên nói:
- Vậy lấy tay giúp ta giải quyết có được hay không?
Thạch Trung Ngọc ở bên tai nàng nói, khiến cho Tuyết Sương Yên ngứa một chút, sắc mặt đã đỏ không thể đỏ hơn, bàn tay trên dưới di động.
Tay Thạch Trung Ngọc cũng dò xuống hạ thân của Tuyết Sương Yên, lúc này phía dưới đã như nước sông lên lán, hai người yên lặng không nói giúp đối phương vuốt ve lẫn nhau, môi không ngừng giao thoa.
Một lát sau, hai người phát sinh rên rỉ vui sướng.
Trên tay Thạch Trung Ngọc thì ướt nhẹp một mảnh, Tuyết Sương Yên thì dính một đống chất lỏng màu trắng, không khỏi hừ một tiếng.
Thạch Trung Ngọc nói:
- Cái này có thể mỹ dung, ăn đi.
- Thật sao?
Tuyết Sương Yên cười giảo hoạt:
- Bản cô nương thiên sinh lệ chất, không cần dùng tới đồ chơi này, vẫn là ban thưởng cho ngươi đi.
Tuyết Sương Yên nói xong đưa tay về phía Thạch Trung Ngọc, dọa đến Thạch Trung Ngọc đổ mồ hôi lạnh, đây cũng không phải chuyện đùa, mặc dù là từ trong thân thể mình đi ra, bất quá Thạch Trung Ngọc vẫn cảm thấy buồn nôn.
Vội vã bắt được cánh tay Tuyết Sương Yên, trong nháy mắt bắt được cánh tay Tuyết Sương Yên, Thạch Trung Ngọc sinh ra một ý tưởng tà ác, đưa đến bên miệng của nàng.
Tuyết Sương Yên vội vàng không kịp chuẩn bị, trúng ám chiêu của Thạch Trung Ngọc, một tiếng thét kinh hãi, lúc này tay mình cư nhiên đến bên mép, không thể tránh khỏi hôn những chất lỏng kia.
Mắt đẹp trừng lên, Tuyết Sương Yên quay đầu qua bên kia, không thèm nói gì.
- Tức giận?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
Tuyết Sương Yên vẫn không nói lời nào, Thạch Trung Ngọc ngắt mũi nàng hai cái:
- Được rồi, là ta sai rồi, đừng giận có được hay không?
Tuyết Sương Yên cắn ngón tay Thạch Trung Ngọc một cái, sau đó quay đầu nói:
- Nhìn ngươi lần sau còn dám hay không.
Tuyết Sương Yên miệng cắn ngón tay của Thạch Trung Ngọc, nói có chút mập mờ không rõ, Thạch Trung Ngọc cũng cảm giác được cái lưỡi thơm tho của Tuyết Sương Yên, ngón tay ở trong miệng nàng giảo động một vòng:
- Lần sau ta sẽ không để cho ngươi ăn nữa.
Tuyết Sương Yên gia tăng lực lượng, cắn Thạch Trung Ngọc có chút đau, ngón tay cũng không dám lộn xộn, ai biết tiểu nữu này có thể nổi điên, cắn đứt ngón tay của hắn hay không:
- Ngươi còn nghĩ có lần sau? Nằm mơ. Ngươi còn dám như vậy, ta liền cắn chết ngươi.
- Tốt, ta không ngại.
Thạch Trung Ngọc nói:
- Nếu như ngươi tách chữ cắn ra.
- Tách chữ cắn? Khẩu... Giao... Thạch Trung Ngọc ngươi đi chết cho ta.
Tuyết Sương Yên cả giận nói.
Bỗng nhiên dư quang khóe mắt của Tuyết Sương Yên chứng kiến ngón tay còn lại của Thạch Trung Ngọc còn dính đầy nước, đột nhiên ý thức được cái gì, sắc mặt tái xanh, vội vã hộc ra ngón tay của Thạch Trung Ngọc:
- Mới vừa rồi ngươi là dùng cái tay này sờ phía dưới của ta?
- Đúng vậy a.
Thạch Trung Ngọc có chút buồn cười nói.
- A!
Tuyết Sương Yên phản công đến trên người Thạch Trung Ngọc, hai quả cầu trên dưới lắc lư, tiểu huynh đệ lần nữa ngẩng đầu đứng lên, Tuyết Sương Yên cảm giác được phía sau có đồ đạc gì chỉa vào mông nhỏ của nàng, đương nhiên biết là cái gì.
Tức giận trừng Thạch Trung Ngọc một cái, bỗng nhiên nhãn châu xoay động:
- Thạch Trung Ngọc, ta muốn hôn môi, ngươi sẽ thỏa mãn ta chứ?
Chứng kiến dáng vẻ quyến rũ của Tuyết Sương Yên, Thạch Trung Ngọc thiếu chút nữa thì hôn lên, nhưng khi nhìn đến khóe miệng của Tuyết Sương Yên còn lưu lại dịch thể màu trắng, hắn nơi nào còn dám lỗ mãng?
Vội vàng nói sang chuyện khác:
- Tiểu Tuyết, đi, chúng ta đi tắm rửa.
Nói xong liền ôm lấy Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên kinh hô một tiếng, ôm cổ Thạch Trung Ngọc thật chặt, bộ ngực chen ở trên mặt Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc đứng trên mặt đất, chính diện ôm Tuyết Sương Yên, hai chân Tuyết Sương Yên cũng quấn quanh ở trên người Thạch Trung Ngọc, nhìn giống như đang làm vận động độ khó cao nào đó.
Đẩy Tuyết Sương Yên ra một ít, Thạch Trung Ngọc thở hổn hển nói:
- Ngươi muốn mưu sát chồng sao, chết ngộp ta.
Tuyết Sương Yên mắng:
- Cái gì chồng, ngươi chẳng qua là người làm công mà thôi.
Thạch Trung Ngọc ôm Tuyết Sương Yên mở cửa, cũng không mặc quần áo, cứ như vậy chạy vào phòng vệ sinh, nhưng làm Tuyết Sương Yên sợ hãi, không dám lớn tiếng gọi, sợ bị các cô nương trên lầu phát hiện.
Bây giờ Tuyết Sương Yên nơi nào còn có dáng vẻ lạnh như băng bình thường? Nàng vốn chính là tiểu cô nương hoạt bát đáng yêu, sau khi phụ thân nhảy lầu tự sát, tâm linh bị thương tích rất lớn, chỉ có thể dùng mặt nạ lạnh như băng che giấu mình.
Hai người tiến vào trong phòng vệ sinh, Thạch Trung Ngọc để nàng vào trong bồn tắm, khóa chặt cửa.
Bình thường tắm chỉ hơn mười phút, bây giờ lại dùng gần một canh giờ mới làm xong, hai người lau chùi thân thể lẫn nhau, đương nhiên thời gian của Thạch Trung Ngọc chủ yếu đều ngừng ở lại trước ngực và phía dưới của Tuyết Sương Yên, Tuyết Sương Yên cũng giúp Thạch Trung Ngọc đánh máy bay một lần.
- Thạch Trung Ngọc, ngươi ở trong phòng vệ sinh?
Cơ Như Nguyệt ở cửa phòng vệ sinh gõ cửa hỏi.
Hai người trong phòng vệ sinh nhất thời hóa đá, Tuyết Sương Yên hung hăng ở bên hông Thạch Trung Ngọc bấm một cái, nhỏ giọng nói:
- Đều tại ngươi, bắt ta đến nơi đây, bằng không hiện tại ta đã ở phòng vệ sinh trên lầu tắm xong, đồng thời đã nằm ở trên giường.
- Ta làm sao biết Cơ Như Nguyệt hơn nửa đêm còn xuống lầu?
Thạch Trung Ngọc cười khổ nói.
- Thảm, ta quên tắt ti vi, cho nên nàng mới xuống.
Tuyết Sương Yên áo não nói:
- Làm sao bây giờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.