Chương 50: E-cup
Long Quy
25/01/2021
- Tại sao là ngươi?
Dương Tử buồn bực, lại gặp được sắc lang đại thúc chán ghét này.
Thạch Trung Ngọc đẩy nàng ra, đi vào trong biệt thự:
- Vật của ngươi ở đâu? Ta khuân giúp.
- Ta còn chưa thu thập xong.
Dương Tử nói.
Thạch Trung Ngọc mở to hai mắt nhìn:
- Không phải đâu, thời gian dài như vậy, ngươi còn không thu thập tốt?
- Ngươi không biết y phục của nữ nhân nhiều lắm sao? Mới mười phút, làm sao xong được.
Dương Tử thản nhiên nói.
- Mang ta đi phòng của ngươi, ta giúp ngươi.
Thạch Trung Ngọc còn phải chạy về ăn bữa khuya a.
Dương Tử lắc đầu giống như trống bỏi:
- Đùa gì thế? Khuê phòng của cô gái làm sao có thể để cho tên sắc lang ngươi đi vào? Ngươi ở trong phòng khách xem TV a! Ta đi thu thập, làm xong gọi ngươi.
- Không cần phiền phức như vậy! Tùy tiện mang một hai kiện y phục là được rồi, dù sao hai nhà cách gần như vậy, không cần giống như dọn nhà chứ?
Thạch Trung Ngọc có chút bất mãn nói.
Dương Tử rất quật cường:
- Về sau ta đều sẽ ở nơi đó, trừ khi mẹ ta trở về, ta mới có thể ở với nàng, nhưng một tháng chỉ có một hai ngày mà thôi, cho nên ta muốn mang đi toàn bộ y phục, còn có chăn đệm, đồ trang điểm, thật nhiều thật nhiều đồ a.
- Ta có phải tùy tiện thấy cái gì cũng có thể dời qua bên kia hay không?
Thạch Trung Ngọc không biết nói gì nói.
- Được a.
Dương Tử ngược lại phóng khoáng:
- Ngược lại đồ đạc lầu một, chính ngươi nhìn làm a! Tùy tiện lấy cái gì cũng được.
Dương Tử đối với trong nhà mình vẫn tương đối hiểu rõ, lầu một không có bất kỳ đồ riêng tư, nếu như bên Tuyết Sương Yên thiếu đồ điện gia dụng, hoặc khí cụ nhà bếp… cầm tới dùng cũng không có gì, ngược lại nàng bình thường chỉ có một người, đồ trong nhà cũng dùng không đến.
Nhất là nhà bếp, từ khi mua về liền chưa dùng qua, những thứ kia hoàn toàn chỉ là làm cảnh, Dương Tử cũng không biết nấu cơm, trong ấn tượng, mụ mụ dường như biết, nhưng đã rất nhiều rất nhiều năm không có xuống bếp, vẫn luôn bận bịu sinh ý của mình.
Thạch Trung Ngọc bất quá là thuận miệng nói, đương nhiên sẽ không tự tìm phiền toái đi khuân đồ, tự giác từ trong tủ lạnh tìm chai nước uống, vừa uống vừa xem TV.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác, hơn nửa giờ, Thạch Trung Ngọc rốt cục bắt đầu không nhịn được, đồ uống đã giết ba bình, sắp uống no đến ăn không được, tiểu nha đầu Dương Tử này vẫn còn ở lầu hai.
- Nha đầu, ngươi xong chưa, lại không nhanh lên một chút, ta sẽ đi trở về.
Thạch Trung Ngọc nằm trên ghế sa lon, lớn tiếng uy hiếp nói.
- Ngươi một sắc lang đại thúc không có đạo đức, đợi ta một chút, sắp xong rồi.
Dương Tử đáp lại.
Nếu như mới vừa rồi Thạch Trung Ngọc vào cửa dùng loại giọng điệu này, Dương Tử nhất định sẽ không chút do dự đá hắn đi, nhưng bây giờ không được, không thu thập không biết, thu thập một chút dĩ nhiên phát hiện, y phục của mình lại có gần trăm bộ, mà những cái này còn chỉ là y phục mùa hè...
Tự cầm, khẳng định rất mệt, chỉ có thể nhẫn nhục giữ lại Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể chờ đợi, cũng không thể hiện tại phủi mông rời đi a! Đã chờ lâu như vậy cũng không ngại chờ thêm một chút.
Uống không ít nước có ga, đương nhiên sẽ mắc tiểu, đi tới trong phòng vệ sinh lầu một, mở cống xả nước, sau khi giải quyết, chợt thấy bên cạnh ngăn tủ có một nội y màu tím.
Nhìn loại, chí ít cũng là cấp E, ông trời ơi, E cúp! Đây là cự nhũ bực nào, Thạch Trung Ngọc vẫn cho là, Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên D cúp cũng đã cực kỳ khoa trương, coi như là tỷ muội Hướng Lam C cúp cũng rất lợi hại a.
Hôm nay thật tăng thức rộng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây nhất định là mẹ của Dương Tử, trong đầu không khỏi huyễn tưởng, mấy ngày trước, hoặc là hơn mười ngày trước, một diễm phụ ngực lớn ở nơi này tắm rửa.
Buông nội y ra, Thạch Trung Ngọc đi ra phòng vệ sinh, không thể thưởng thức thờì gian quá dài, bị Dương Tử phát hiện, danh nghĩa sắc lang khả năng liền triệt để thoát không khỏi, nếu như nàng chạy đi chỗ đám người Cơ Như Nguyệt cáo trạng, thì phiền toái.
Lại đợi sắp hai mươi phút, Thạch Trung Ngọc rốt cục không nhịn được, tốc độ này thật quá chậm. Đi lên lầu hai.
Chỉ có một gian phòng đèn sáng, rất dễ dàng tìm được.
Đi tới trước của phòng Dương Tử, liền thấy Dương Tử đang cầm một tiểu nội y màu trắng ướm ở trước ngực?
Dương Tử còn chưa phát hiện Thạch Trung Ngọc, thao túng hết cái này, lại bắt đầu đổi tiểu nội y màu vàng, sau đó đổi thành màu xanh biếc.
Thạch Trung Ngọc nhịn không được ho khan một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Ta nói làm sao nửa ngày còn không có dọn xong, thì ra đang làm chuyện nhàm chán như vậy.
Dương Tử nghe được thanh âm, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Thạch Trung Ngọc đang đứng ở cửa, lập tức đỏ mặt, giấu nội y ra sau lưng:
- Ngươi người này làm sao không có tố chất như thế? Ở trong nhà người khác còn xông loạn?
- Ta thật sự là không chờ được, đại tiểu thư, ngươi lấy chút y phục là được, còn mỗi bộ khoa tay múa chân một cái, thu thập y phục như ngươi, không phải đến sáng sớm ngày mai sao?
Thạch Trung Ngọc nói.
Dương Tử chứng kiến những quần áo đẹp đẽ của mình, không tự chủ liền cầm lên xem, sờ sờ, thời điểm thu thập áo ngực, thì ở trên người mình khoa tay múa chân một cái, cái này ở nàng cho rằng là rất bình thường, dù sao cũng là nữ hài a.
Thế nhưng nàng hiển nhiên quên mất Thạch Trung Ngọc, quên bên ngoài còn có một người đang chờ.
- Ngươi trước đi ra ngoài một chút, ta sắp xong rồi.
Dương Tử đỏ mặt nói, hiện tại nội y của mình bay đầy trời, vứt khắp nơi, sao dám cho Thạch Trung Ngọc vẫn ngốc ở chỗ này?
- Thật là, ngực nhỏ như vậy, còn muốn mặc nịt ngực làm gì.
Thạch Trung Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu rời đi.
- Ngươi trở lại cho ta.
Tuy thanh âm của Thạch Trung Ngọc rất nhỏ, nhưng Dương Tử nghe rõ ràng:
- Lúc ăn cơm, ta chỉ muốn giáo huấn ngươi, bộ ngực của ta nơi nào nhỏ? Ngươi nhìn kỹ rồi nói chuyện cho ta.
Nói xong còn rất cố gắng ưỡn ngực mình, làm cho Thạch Trung Ngọc có thể quan sát tốt hơn.
Thạch Trung Ngọc cũng không khách khí, thoải mái đi tới trước mặt nàng, cẩn thận nhìn.
Mặc dù Dương Tử có chút tùy tiện cẩu thả, nhưng dù sao cũng là nữ hài, bị người nhìn như vậy vẫn rất xấu hổ, nhưng lời đã nói, hiện tại nước đổ khó hốt, cũng không tiện nói cái gì.
(* Áo ngực cỡ E, hình như là loại lớn nhất thì phải, không biết đúng không nữa, mình cũng không rành mấy loại phụ tùng lừa dối đàn ông của mấy chị em này)
Dương Tử buồn bực, lại gặp được sắc lang đại thúc chán ghét này.
Thạch Trung Ngọc đẩy nàng ra, đi vào trong biệt thự:
- Vật của ngươi ở đâu? Ta khuân giúp.
- Ta còn chưa thu thập xong.
Dương Tử nói.
Thạch Trung Ngọc mở to hai mắt nhìn:
- Không phải đâu, thời gian dài như vậy, ngươi còn không thu thập tốt?
- Ngươi không biết y phục của nữ nhân nhiều lắm sao? Mới mười phút, làm sao xong được.
Dương Tử thản nhiên nói.
- Mang ta đi phòng của ngươi, ta giúp ngươi.
Thạch Trung Ngọc còn phải chạy về ăn bữa khuya a.
Dương Tử lắc đầu giống như trống bỏi:
- Đùa gì thế? Khuê phòng của cô gái làm sao có thể để cho tên sắc lang ngươi đi vào? Ngươi ở trong phòng khách xem TV a! Ta đi thu thập, làm xong gọi ngươi.
- Không cần phiền phức như vậy! Tùy tiện mang một hai kiện y phục là được rồi, dù sao hai nhà cách gần như vậy, không cần giống như dọn nhà chứ?
Thạch Trung Ngọc có chút bất mãn nói.
Dương Tử rất quật cường:
- Về sau ta đều sẽ ở nơi đó, trừ khi mẹ ta trở về, ta mới có thể ở với nàng, nhưng một tháng chỉ có một hai ngày mà thôi, cho nên ta muốn mang đi toàn bộ y phục, còn có chăn đệm, đồ trang điểm, thật nhiều thật nhiều đồ a.
- Ta có phải tùy tiện thấy cái gì cũng có thể dời qua bên kia hay không?
Thạch Trung Ngọc không biết nói gì nói.
- Được a.
Dương Tử ngược lại phóng khoáng:
- Ngược lại đồ đạc lầu một, chính ngươi nhìn làm a! Tùy tiện lấy cái gì cũng được.
Dương Tử đối với trong nhà mình vẫn tương đối hiểu rõ, lầu một không có bất kỳ đồ riêng tư, nếu như bên Tuyết Sương Yên thiếu đồ điện gia dụng, hoặc khí cụ nhà bếp… cầm tới dùng cũng không có gì, ngược lại nàng bình thường chỉ có một người, đồ trong nhà cũng dùng không đến.
Nhất là nhà bếp, từ khi mua về liền chưa dùng qua, những thứ kia hoàn toàn chỉ là làm cảnh, Dương Tử cũng không biết nấu cơm, trong ấn tượng, mụ mụ dường như biết, nhưng đã rất nhiều rất nhiều năm không có xuống bếp, vẫn luôn bận bịu sinh ý của mình.
Thạch Trung Ngọc bất quá là thuận miệng nói, đương nhiên sẽ không tự tìm phiền toái đi khuân đồ, tự giác từ trong tủ lạnh tìm chai nước uống, vừa uống vừa xem TV.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bất tri bất giác, hơn nửa giờ, Thạch Trung Ngọc rốt cục bắt đầu không nhịn được, đồ uống đã giết ba bình, sắp uống no đến ăn không được, tiểu nha đầu Dương Tử này vẫn còn ở lầu hai.
- Nha đầu, ngươi xong chưa, lại không nhanh lên một chút, ta sẽ đi trở về.
Thạch Trung Ngọc nằm trên ghế sa lon, lớn tiếng uy hiếp nói.
- Ngươi một sắc lang đại thúc không có đạo đức, đợi ta một chút, sắp xong rồi.
Dương Tử đáp lại.
Nếu như mới vừa rồi Thạch Trung Ngọc vào cửa dùng loại giọng điệu này, Dương Tử nhất định sẽ không chút do dự đá hắn đi, nhưng bây giờ không được, không thu thập không biết, thu thập một chút dĩ nhiên phát hiện, y phục của mình lại có gần trăm bộ, mà những cái này còn chỉ là y phục mùa hè...
Tự cầm, khẳng định rất mệt, chỉ có thể nhẫn nhục giữ lại Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể chờ đợi, cũng không thể hiện tại phủi mông rời đi a! Đã chờ lâu như vậy cũng không ngại chờ thêm một chút.
Uống không ít nước có ga, đương nhiên sẽ mắc tiểu, đi tới trong phòng vệ sinh lầu một, mở cống xả nước, sau khi giải quyết, chợt thấy bên cạnh ngăn tủ có một nội y màu tím.
Nhìn loại, chí ít cũng là cấp E, ông trời ơi, E cúp! Đây là cự nhũ bực nào, Thạch Trung Ngọc vẫn cho là, Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên D cúp cũng đã cực kỳ khoa trương, coi như là tỷ muội Hướng Lam C cúp cũng rất lợi hại a.
Hôm nay thật tăng thức rộng, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây nhất định là mẹ của Dương Tử, trong đầu không khỏi huyễn tưởng, mấy ngày trước, hoặc là hơn mười ngày trước, một diễm phụ ngực lớn ở nơi này tắm rửa.
Buông nội y ra, Thạch Trung Ngọc đi ra phòng vệ sinh, không thể thưởng thức thờì gian quá dài, bị Dương Tử phát hiện, danh nghĩa sắc lang khả năng liền triệt để thoát không khỏi, nếu như nàng chạy đi chỗ đám người Cơ Như Nguyệt cáo trạng, thì phiền toái.
Lại đợi sắp hai mươi phút, Thạch Trung Ngọc rốt cục không nhịn được, tốc độ này thật quá chậm. Đi lên lầu hai.
Chỉ có một gian phòng đèn sáng, rất dễ dàng tìm được.
Đi tới trước của phòng Dương Tử, liền thấy Dương Tử đang cầm một tiểu nội y màu trắng ướm ở trước ngực?
Dương Tử còn chưa phát hiện Thạch Trung Ngọc, thao túng hết cái này, lại bắt đầu đổi tiểu nội y màu vàng, sau đó đổi thành màu xanh biếc.
Thạch Trung Ngọc nhịn không được ho khan một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: Ta nói làm sao nửa ngày còn không có dọn xong, thì ra đang làm chuyện nhàm chán như vậy.
Dương Tử nghe được thanh âm, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Thạch Trung Ngọc đang đứng ở cửa, lập tức đỏ mặt, giấu nội y ra sau lưng:
- Ngươi người này làm sao không có tố chất như thế? Ở trong nhà người khác còn xông loạn?
- Ta thật sự là không chờ được, đại tiểu thư, ngươi lấy chút y phục là được, còn mỗi bộ khoa tay múa chân một cái, thu thập y phục như ngươi, không phải đến sáng sớm ngày mai sao?
Thạch Trung Ngọc nói.
Dương Tử chứng kiến những quần áo đẹp đẽ của mình, không tự chủ liền cầm lên xem, sờ sờ, thời điểm thu thập áo ngực, thì ở trên người mình khoa tay múa chân một cái, cái này ở nàng cho rằng là rất bình thường, dù sao cũng là nữ hài a.
Thế nhưng nàng hiển nhiên quên mất Thạch Trung Ngọc, quên bên ngoài còn có một người đang chờ.
- Ngươi trước đi ra ngoài một chút, ta sắp xong rồi.
Dương Tử đỏ mặt nói, hiện tại nội y của mình bay đầy trời, vứt khắp nơi, sao dám cho Thạch Trung Ngọc vẫn ngốc ở chỗ này?
- Thật là, ngực nhỏ như vậy, còn muốn mặc nịt ngực làm gì.
Thạch Trung Ngọc nhỏ giọng lẩm bẩm, quay đầu rời đi.
- Ngươi trở lại cho ta.
Tuy thanh âm của Thạch Trung Ngọc rất nhỏ, nhưng Dương Tử nghe rõ ràng:
- Lúc ăn cơm, ta chỉ muốn giáo huấn ngươi, bộ ngực của ta nơi nào nhỏ? Ngươi nhìn kỹ rồi nói chuyện cho ta.
Nói xong còn rất cố gắng ưỡn ngực mình, làm cho Thạch Trung Ngọc có thể quan sát tốt hơn.
Thạch Trung Ngọc cũng không khách khí, thoải mái đi tới trước mặt nàng, cẩn thận nhìn.
Mặc dù Dương Tử có chút tùy tiện cẩu thả, nhưng dù sao cũng là nữ hài, bị người nhìn như vậy vẫn rất xấu hổ, nhưng lời đã nói, hiện tại nước đổ khó hốt, cũng không tiện nói cái gì.
(* Áo ngực cỡ E, hình như là loại lớn nhất thì phải, không biết đúng không nữa, mình cũng không rành mấy loại phụ tùng lừa dối đàn ông của mấy chị em này)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.