Võng Du Thiên Hạ

Chương 50: Chính phủ người tới.

Đinh

25/10/2019

Xxx thành phố nơi trung tâm, vài tháng trước đông vui, nhộn nhịp bao nhiêu, giờ phút này lại có vẻ tang thương, vắng vẻ bấy nhiêu. Thật lớn đường phố chỉ lác đác có vài người qua lại. Nơi này trước đây là thành phố hai mươi triệu dân, tận thế bộc phát, hiện tại dựa theo tình hình này xem ra, số lượng còn sống người cũng không phải là rất nhiều.

Hoàng Thiên rảo bước đi trên đường. Không có việc gì làm hắn quyết định ra phố lượn vòng một chút. Dù sao trong thành phố hiện tại đã là an toàn, động vật dị biến, xác sống gì gì đó là hoàn toàn không có.

Bởi vì trời gần tối nguyên nhân, dọc đường đi lác đác đã có vài nhà bật đèn, nhưng số lượng ít đến đáng thương. Hắn dựa theo trí nhớ hướng tới một nhà quán bar lớn nhất thành phố đi vào, trước tận thế hắn mặc dù nghèo khó nhưng cũng không phải chưa vào quán bar lần nào. Huống hồ hắn còn đã làm nhân Viên cho toà này quán bar vài tháng đâu. Cuối cùng bởi vì không chịu đựng được người quản lý tính cách cho lên hắn thôi việc.

Rộng lớn quán bar lúc này có đến năm mươi hơn người. Hoàng Thiên chậm rãi từ cửa bước vào, tìm một bàn ngồi xuống. Bên trong quán cũng không phải là mở nhạc to, ánh đèn chập chờn như trước kia. Mà là càng giống một cái quán ăn, uống bình thường.

- Huynh đệ, lần đầu tới?

Hoàng Thiên bàn nhỏ xuất hiện một tên nam tử, tuổi tác cùng hắn tương đối. Tên nam tử này tay cầm một chai Robert Mondavi nổi tiếng nhãn hiệu rượu vang, ngửa cổ một ngụm uống xuống, sau đó đối với Hoàng Thiên nói.

- Huynh đệ uống một chén?

Thấy Hoàng Thiên gật đầu, nam tử trẻ tuổi cũng không lấy chén, mà là đưa cả chai rượu cho hắn, tiếp tục nói:

- Huynh đệ, ngày mai chính phủ tổ chức xây thành lũy, ngươi có tham gia hay không?

- Xây thành lũy?

- Đúng vậy, không lẽ huynh đệ ngươi không biết.

Nam tử trẻ tuổi vẻ mặt kinh ngạc, thấy Hoàng Thiên gật đầu, có vẻ như thật sự không biết, hắn nói:

- Huynh đệ, ta nói cho ngươi nghe a. Thành phố bây giờ tiếp tục được chính phủ quản lý, khôi phục lại như trước kia luật pháp, các thứ... Huynh đệ ngươi cũng biết thành phố được một vòng tròn ánh sáng bảo hộ a, nhưng mà ta nghe nói vòng bảo hộ này sáu tháng sẽ mở một lần. Lúc đó bên ngoài lũ gớm giếc quái vật lại tràn vào trong thành phố. Vì thế để bảo vệ an toàn cho thành phố, cơ quan chính phủ quyết định ở ngay giữa trung tâm thành phố xây dựng một bức tường thành, phòng ngừa khi vòng bảo hộ biến mất, bên ngoài quái vật tràn vào thì bình thường người dân chúng ta vẫn có chỗ an toàn trú ẩn.

Nói đến đây hắn từ Hoàng Thiên trên tay cầm lấy chai rượu, uống một ngụm sau đó tiếp tục.

- Cái này tường thành nghe nói cao tới mười mét, dày hơn một mét. Có lẽ cũng đủ cản lũ gớm giếc quái vật kia. Bắt đầu từ sáng ngày mai bắt đầu, mọi người trong thành phố phải tới nơi đó tham gia vào việc xây dựng thành trì. Huynh đệ ngươi nhớ đi a, mọi người chung tay vì lợi ích chung.

Hoàng Thiên gật gật đầu, cũng không tỏ vẻ gì. Chính phủ tiếp tục quản lý thành phố, xem ra lúc trước tận thế bộc phát ở trong thành phố người cầm đầu cũng không có dời đi. Hiện tại tái thiết lập quản lý thành phố, đồng thời ý định xây dựng thành trì. Xem ra đầu óc cũng không sai, không phải loại quan lớn có đầu không có óc.

Hoàng Thiên rời khỏi quán bar thời điểm cũng đã là rất muộn. Nhìn lạnh tanh vắng vẻ đường phố, hắn không khỏi nghĩ tới vài tháng trước nơi này về đêm thời điểm vô cùng náo nhiệt đâu. Quán ăn, quán nước... Đông nghịt người. Còn có vài đôi nam nữ yêu nhau ngay chỗ đông người thể hiện tình cảm nhận lấy hâm mộ, ghen tị ánh mắt của người khác cùng thù hận của đám độc thân cẩu. Còn có rất nhiều soái ca ở nơi này hướng chính mình bạn gái cầu hôn.... Một loạt cảnh tượng ùa về, Hoàng Thiên bằng phẳng như hồ nước tâm lại hiện lên một chút xíu gợn sóng.

Lắc lắc đầu, hắn nhanh hơn bước chân trở lại tàu.

Uỳnh uỳnh



Phía sau truyền tới tiếng động cơ ô tô cùng đèn xe lấp loé, đang vội đi đường Hoàng Thiên không khỏi quay đầu nhìn lại một chút. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Ôtô còn chạy được, lần sau phải kiếm một chiếc thay đi bộ.

Nguyên bản hắn nghĩ ngoại trừ điện và nước, những cái khác mà con người phát minh hoàn toàn vô dụng, không nghĩ tới ôtô vẫn còn hoạt động bình thường. Như vậy rất có khả năng ngoại trừ súng ống, vũ khí... Mà con người phát minh ra vô dụng, còn lại mọi thứ đều có thể bình thường hoạt động.

Kitzz kitzz

Cách hắn hai, ba mét khoảng chừng. Ba chiếc Mercedes màu đen xe thương vụ dừng lại. Tại hắn nghi ngờ trong ánh mắt, có hai chiếc mở ra, vài tên nam tử mặc đồ đen từ bên trong chạy vội ra. Trên tay mỗi người còn cầm một thanh kiếm nhật Katana.

Kiếm Nhật Katana có thể nói ngoại trừ vũ khí nóng loại hình, nó chính là ông vua vũ khí.

Đặc điểm của thanh katana là khá dài, bản mặt khá nhỏ, hơi cong, một lưỡi, giúp người sử dụng có thể rút kiếm ra khỏi vỏ và chém chỉ trong một động tác.

Đây là lợi thế lớn của katana so với các loại kiếm khác trong các trận chiến.

So với trường kiếm của phương Tây, katana nhẹ hơn, ngắn hơn nhưng lại có lợi thế nhờ độ bền, sắc bén và ưu thế tốc độ....

Nhiều như vậy ưu tú đặc điểm, Kiếm Nhật Katana bình thường thời kỳ cũng đã có vô số người yêu thích, không cần nói đến hiện tại tận thế thời kỳ. Tận thế ngoại trừ thực lực tự thân mạnh mẽ ra cũng cần phải có một cái phù hợp, dễ sử dụng vũ khí.

Từ trên xe xuống mấy người nam tử xếp thành hai hàng, đứng ở Hoàng Thiên trước mặt. Mà một cái xe khác cửa trước cũng mở ra, bên trong bước ra một xinh đẹp nữ tử. Tuyệt mỹ dung mạo, trên người mặc áo sơ mi, váy ngắn, tất chân, giày cao gót. Thuần một sắc văn phòng chế phục đem thân hình của nàng phác hoạ càng thêm hoàn mỹ, thêm Linh Lung hấp dẫn. Nữ nhân này như thiên sứ cùng Ác Ma kết hợp mà thành, thiên sứ khuôn mặt cùng dáng người ma quỷ. Hoàng Thiên xem ra nữ nhân này có thể cùng Mộ Khuynh Thành ngang hàng so sánh. Tất nhiên, Mộ Khuynh Thành nếu là bộ ngực lớn hơn một chút, như vậy nữ nhân này sẽ kém hơn nàng một bậc.

Ở lúc hắn đang không có chút kiêng dè nào quan sát nữ nhân này thời điểm, nàng đã đi về phía sau vài bước, cung kính mở cửa.

Cánh cửa mở ra, từ trong xe bước ra một tên trung niên nam tử, tuổi tác ngoài năm mươi.

Trung niên nam tử này chậm rãi từng bước từng bước đi về phía Hoàng Thiên, mà sát ngay sau hắn là cái kia xinh đẹp nữ nhân cùng đám cầm kiếm nam tử. Trung niên nam tử dừng lại cách Hoàng Thiên một mét khoảng chừng. Sau đó đứng yên bất động nhìn hắn.

Hoàng Thiên lúc này ánh mắt cũng đặt trên người trung niên nam tử quan sát. Hơi gầy gò dáng người, cùng bình thường người khác biệt là trung niên nam tử này khí chất. Trên người hắn Hoàng Thiên không cảm nhận được già yếu tuổi già, mà ngược lại, hắn thấy trung niên nhân này có một loại hùng tâm tráng trí, bao quát chúng sinh khí thế.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài phút, Hoàng Thiên có chút không kiên nhẫn ý định rời đi thì trung niên nam tử này mở miệng.

- Hoàng Thiên, hai mươi tuổi, trước khi tận thế phát sinh đang theo học tại A trường đại học khoa B. Từ nhỏ được cô nhi viện nhận nuôi, cha mẹ không biết là ai. Mười tuổi thời điểm rời khỏi cô nhi viện, tự thân lao động kiếm tiền ăn học. Ngay trong ngày tận thế bộc phát đang làm nhân viên trong một tiệm cơm nhỏ.

Trung niêm nam tử hơi dừng một chút, liếc mắt nhìn Hoàng Thiên, thấy hắn trên mặt không có bất kỳ biến hoá nào, lại tiếp tục nói:

- Ngày 14/7 cứu hai người nữ sinh là Trần Ngưng Băng cùng Phan Uyển Nhi. Không biết bởi nguyên nhân gì ngày hôm qua giết chết họ cùng hai tên nam nhân khác. Xác chết được tìm thấy ở C khu vực. Đồng thời theo camera giám sát ghi lại, đêm hôm qua tiến đến Lâm gia gia tộc, hơn nửa tiếng sau mới rời khỏi. Sáng hôm sau có người phát hiện Lâm gia gia tộc cả tộc hơn một trăm mạng toàn bộ bị giết. Lớn nhỏ, già trẻ không có bất kỳ ai sống sót.



Nói xong trung niên nam tử đưa mắt nhìn Hoàng Thiên, muốn từ trên người hắn tìm được một loại khác biệt cảm xúc như, giật mình, sợ hãi, phẫn nộ.... Nhưng đáng tiếc hắn lại thất vọng. Hoàng Thiên trên mặt không có bất kỳ biến hoá nào, bình thản, ung dung như bình thường.

- Nói đi. Tìm ta có mục đích gì? Người là ta giết, muốn bắt ta về chế tài cũng cần có nhất định bản lĩnh mới được.

Hoàng Thiên khoé miệng hơi nhếch lên, bình thản thanh âm nói. Tối hôm qua tàn sát Lâm gia người, dọc đường hắn cũng phát hiện ra camera quan sát, nhưng cũng không mấy quan tâm. Hắn còn đang muốn lưu lạc bên trong thành phố Lâm gia người biết để tìm hắn trả thù đây. Như vậy hắn có thể dễ dàng diệt cỏ tận gốc, có một câu nói là diệt cỏ không diệt tận gốc, mưa xuân qua đi cỏ dại lại mọc xum xuê.

Hiện tại đám người này dựa vào điểm ấy tìm được hắn cũng không phải điều gì bất ngờ. Dựa theo hắn quan sát, bọn họ cũng không phải Lâm gia người. Hơn nữa giết người chuyện này tại tận thế trước thuộc loại nguy hiểm tội phạm, nhưng giờ tận thế phát sinh, giết người cũng không phải loại chuyện to tát gì. Hắn cũng trực tiếp thừa nhận.

Nam tử trung niên hơi sững sờ, có lẽ hắn cũng không nghĩ tới Hoàng Thiên sẽ trực tiếp thừa nhận như vậy. Vài giây sau hắn cũng cười cười, nói:

- Hoàng Thiên bạn học, ngươi có biết là giết người là phạm pháp. Hiện tại xã hội mặc dù thật loạn, nhưng chính phủ cũng đã tiếp nhận thành phố này, duy trì giống như lúc trước trật tự.

- Sau đó?

Hoàng Thiên hời hợt hỏi một câu, cũng không bày tỏ thái độ gì.

- Hoàng Thiên bạn học thân thủ không tồi, có ý nghĩ muốn hay không gia nhập chính phủ. Phục vụ cho nhân dân.

Hoàng Thiên hơi nhíu mày, xem ra trước mắt đám người này chính là thuộc về bên chính phủ. Bất quá chính phủ thì đã sao, hiện tại thời kỳ không giống như trước, chính phủ cũng không phải tuyệt đối nắm quyền sinh sát của người dân. Ít nhất đối với Hoàng Thiên mà nói chính là như vậy. Hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới phục vụ nhân dân gì gì đó, hắn không quan tâm cũng không có nghĩa vụ. Hiện giờ nhỏ yếu là tội lỗi, không có tự thân bảo vệ mình năng lực, như vậy sống chết do trời đi. Hắn trực tiếp mở miệng cự tuyệt.

- Không có hứng thú.

Nói xong quay đầu bước đi. Được vài bước nam tử trung niên thanh âm vang lên:

- Hoàng Thiên bạn học, ngươi có một con tàu đi, bên trong còn có một nữ nhân. Nói ra cũng kỳ quái đâu, không biết là từ đâu sản phẩm khoa học, có thể di chuyển mà không chạm đất. Giống như máy bay vậy, thật muốn lấy về nghiên cứu một chút.

Trung niên nam tử từ người bên cạnh nhận lấy một màn hình nhỏ, cầm trong tay sau đó quay màn hình về phía Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lúc này cũng quay đầu lại, nhìn trong màn hình thấy cách tàu của hắn tầm 100m, một đám tầm mười người toàn thân mặc đồ đen, tay cầm kiếm nhật đang quan sát tàu của hắn.

Sắc mặt có chút trầm xuống, Hoàng Thiên lạnh giọng nói:

- Ngươi uy hiếp ta.

- Không phải, Hoàng Thiên bạn học hiểu lầm, ta chỉ là phái người bảo vệ Hoàng Thiên bạn học con tàu kia một chút. Đề phòng Lâm gia người báo thù.

Trung niên nam tử khẽ cười nói. Vẻ mặt hắn có vẻ vô cùng thành thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võng Du Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook