Chương 392: Đột phá Đại Kiếm Hào (4)
LamPhuc Lct
28/06/2019
Lâm mừng rỡ cũng vì hắn biết, một khi Ám thành công sinh ra một tia linh trí này rồi, thì tương lai thành tựu của thanh kiếm này không chỉ đơn
giản nằm ở Vô Thượng Đại Bảo Kiếm cái cấp bậc này thôi.
Nếu so sánh với trong tu tiên, thì Ám hiện tại có thể xưng một tiếng Ngụy Linh Khí hoặc Ngụy Linh Bảo rồi.
Dù sao sinh ra linh trí vũ khí, thì có thể được gọi là Linh cấp bậc vũ khí rồi, có điều Lâm không biết là Ám cần phải phát triển bao lâu mới có thể tới mức độ đó.
Có lẽ sẽ rất lâu, hoặc có lẽ sẽ rất nhanh, có điều dù sao so với với những thanh Vô Thượng Đại Bảo Kiếm khác thì Ám tiên thiên đã cao hơn một bậc rồi.
Chỉ cần sau này Lâm chịu khó nhiều dùng tinh thần ôn dưỡng Ám, thì Ám hoàn toàn có cơ hội vượt lên Vô Thượng Đại Bảo Kiếm, Ám sẽ lên một tầng thứ bảo kiếm mới.
Hơn nữa Lâm đột nhiên nghĩ tới, sau này Ám tấn thăng cấp bậc càng cao, có khi nào nó sẽ trở thành phi kiếm trong truyền thuyết không a.
Nhất là Lâm phát hiện, muốn Ám mạnh lên, thì phải dùng tinh thần ôn dưỡng, mà không thể dùng cách khác đến ôn dưỡng, như vậy càng ôn dưỡng thì liên hệ tinh thần giữa Lâm cùng Ám càng chặt chẽ.
Đến một mức độ nào đó, thì có khi Lâm hoàn toàn có thể dùng thần ngự kiếm a, lúc đó thì không khác gì phi kiếm rồi.
Lúc này Lâm đột nhiên bắt đầu mơ mộng, hắn mơ thấy một ngày nào đó mình đạp kiếm phi không, thậm chí là ngự kiếm giết địch ngoài ngàn dặm, ai không có một lần mơ mình trở thành kiếm tiên a.
Mặc dù hiện tại Lâm đã hoàn toàn có thể tự do trên không trung đi lại, so với ngự kiếm bay thì càng tự do.
Nhưng giấc mộng trở thành kiếm tiên ở kiếp trước của Lâm cũng vẫn còn tại, hơn nữa kiếm tiên cũng không chỉ là ngự kiếm bay lên trời mà thôi.
Còn có ngự kiếm giết địch a, đây mới là trọng đầu hí, từ Lâm lựa chọn trở thành kiếm sĩ, thì trong này cũng có một chút ước mơ hắn sau này ngự kiếm giết địch.
Càng nghĩ Lâm càng hưng phấn, đem Ám trong tay vuốt ve như đang vuốt ve tình nhân của mình, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Lúc này Aokiji đối diện Lâm thấy tình trạng quái lạ của Lâm thì có chút rùng mình, hắn lúc này nhìn thấy Lâm ôm kiếm vuốt ve, rồi miệng cười khặc khặc cực kỳ biến thái.
Nhưng theo sau đó là cảm giác khó chịu, nhất là hiện tại Lâm hoàn toàn không để mắt tới tuyệt chiêu của mình, làm Aokiji càng tức đến đen mặt lại.
Aokiji lập tức tâm niệm cho hai con băng long tấn công, lập tức trước mặt Lâm mấy chục mét, hai đạo băng long được Aokiji điều động.
Grào... Grào!
Thì cả hai cùng một lúc rống lên, quả thật lúc này vang lên hai đạo long ngâm to rõ, theo hai đạo long ngâm vang lên, thì hai con băng long mở ra hai cái miệng khổng lồ của mình hướng Lâm táp tới.
Miệng khổng lồ, răng dài nhọn xếp rất dày đặc. hàm trên lẫn hàm dưới không ít hơn bai ba trăm chiếc răng nhọn.
Mỗi chiếc răng cũng có kích thước rất lớn, dài nhọn không kém vài mét to dài, hơn nữa bên trên còn bao phủ bởi một lớp Haki vũ trang đen nhánh, nhìn rất khủng bố.
Khi Lâm nghe hai tiếng long ngâm vang lên, thì trong lòng lập tức kêu to không ổn, hắn lập tức từ trong mộng thoát ra, lập tức nhìn thấy hai miệng khổng lồ đầy những chiếc răng được bọc Haki vũ trang táp tới.
Sắc mặt lập tức đại biến, mồ hôi chảy ướt cả người, trong âm thầm Lâm tự oán trách mình, lúc này đâu phải là lúc cho giờ yy a.
Có điều hiện tại hối hận cũng đã muộn, hai cái hàm lớn đã tới trước mặt, đã không còn kịp né tránh rồi, chỉ còn có thể toàn lực đón đỡ mà thôi.
Lâm lập tức dùng ra Haki vũ trang bao phủ toàn thân cùng Ám, miệng thì quát khẽ: “ Nhị Đoạn Vũ Trang – Đại Diệt Thiên Trảm!”
Trước đó Lâm nếu liều mạng già, thì hắn có thể dùng ra Tiểu Diệt Thiên Trảm, có điều một khi dùng ra thì tổn thương đem lại cho cơ thể của Lâm là rất lớn.
Không phải là thể phách của Lâm không đủ mạnh, hoặc thể lực không đủ nhiều để dùng ra một chiêu đó, mà là Lâm thiếu hụt cảnh giới kiếm đạo.
Nếu gắng gượng dùng ra thì sẽ bị phản phệ, nhưng hiện tại đã hoàn toàn khác biệt, đừng nói Tiểu Diệt Thiên Trảm, bây giờ Đại Diệt Thiên Trảm Lâm cũng hoàn toàn có thể xử xuất ra.
Nhưng có thể phát huy ra bao nhiêu thành uy lực, thì Lâm hoàn toàn không nắm chắc được, có lẽ một thành uy lực cũng chưa dùng tới a.
Nhưng dù chưa đến một thành uy lực, nhưng dù sao cũng là kiếm thuật có khả năng vượt qua giới hạn của thế giới này.
Bởi vậy dù lúc này Lâm khó khăn lắm mới phát huy ra một thành uy lực của Đại Diệt Thiên Trảm, nhưng uy lực của nó so với cặp song long của Aokiji còn mạnh lên một chút.
Dù sao kiếm sĩ so với bình thường lực sát thương vẫn cao hơn người cùng cấp một bậc, nhất là trình độ sắc bén của trảm kích, đây chính là điểm mạnh của một kiếm sĩ.
Khi chiêu Đại Diệt Thiên Trảm hình thành, thì lập tức chỉ trong một chớp mắt, cả bầu trời dường như bị diệt vong, không gian dừng như biến mất trong một nháy mắt.
Lúc này ngoại trừ Lâm ra, còn lại mấy vạn người ở đây lúc này cảm giác như thế giới xung quanh bọn họ đã chết đi trong một cái chớp mắt.
Một số người cách Lâm cùng Aokiji quá xa, thì đều cho rằng đây chỉ là ảo giác, mặc dù vì một cái chớt mắt như vậy làm cho mồ hôi lạnh của bọn họ toát ra toàn thân.
Nếu so sánh với trong tu tiên, thì Ám hiện tại có thể xưng một tiếng Ngụy Linh Khí hoặc Ngụy Linh Bảo rồi.
Dù sao sinh ra linh trí vũ khí, thì có thể được gọi là Linh cấp bậc vũ khí rồi, có điều Lâm không biết là Ám cần phải phát triển bao lâu mới có thể tới mức độ đó.
Có lẽ sẽ rất lâu, hoặc có lẽ sẽ rất nhanh, có điều dù sao so với với những thanh Vô Thượng Đại Bảo Kiếm khác thì Ám tiên thiên đã cao hơn một bậc rồi.
Chỉ cần sau này Lâm chịu khó nhiều dùng tinh thần ôn dưỡng Ám, thì Ám hoàn toàn có cơ hội vượt lên Vô Thượng Đại Bảo Kiếm, Ám sẽ lên một tầng thứ bảo kiếm mới.
Hơn nữa Lâm đột nhiên nghĩ tới, sau này Ám tấn thăng cấp bậc càng cao, có khi nào nó sẽ trở thành phi kiếm trong truyền thuyết không a.
Nhất là Lâm phát hiện, muốn Ám mạnh lên, thì phải dùng tinh thần ôn dưỡng, mà không thể dùng cách khác đến ôn dưỡng, như vậy càng ôn dưỡng thì liên hệ tinh thần giữa Lâm cùng Ám càng chặt chẽ.
Đến một mức độ nào đó, thì có khi Lâm hoàn toàn có thể dùng thần ngự kiếm a, lúc đó thì không khác gì phi kiếm rồi.
Lúc này Lâm đột nhiên bắt đầu mơ mộng, hắn mơ thấy một ngày nào đó mình đạp kiếm phi không, thậm chí là ngự kiếm giết địch ngoài ngàn dặm, ai không có một lần mơ mình trở thành kiếm tiên a.
Mặc dù hiện tại Lâm đã hoàn toàn có thể tự do trên không trung đi lại, so với ngự kiếm bay thì càng tự do.
Nhưng giấc mộng trở thành kiếm tiên ở kiếp trước của Lâm cũng vẫn còn tại, hơn nữa kiếm tiên cũng không chỉ là ngự kiếm bay lên trời mà thôi.
Còn có ngự kiếm giết địch a, đây mới là trọng đầu hí, từ Lâm lựa chọn trở thành kiếm sĩ, thì trong này cũng có một chút ước mơ hắn sau này ngự kiếm giết địch.
Càng nghĩ Lâm càng hưng phấn, đem Ám trong tay vuốt ve như đang vuốt ve tình nhân của mình, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.
Lúc này Aokiji đối diện Lâm thấy tình trạng quái lạ của Lâm thì có chút rùng mình, hắn lúc này nhìn thấy Lâm ôm kiếm vuốt ve, rồi miệng cười khặc khặc cực kỳ biến thái.
Nhưng theo sau đó là cảm giác khó chịu, nhất là hiện tại Lâm hoàn toàn không để mắt tới tuyệt chiêu của mình, làm Aokiji càng tức đến đen mặt lại.
Aokiji lập tức tâm niệm cho hai con băng long tấn công, lập tức trước mặt Lâm mấy chục mét, hai đạo băng long được Aokiji điều động.
Grào... Grào!
Thì cả hai cùng một lúc rống lên, quả thật lúc này vang lên hai đạo long ngâm to rõ, theo hai đạo long ngâm vang lên, thì hai con băng long mở ra hai cái miệng khổng lồ của mình hướng Lâm táp tới.
Miệng khổng lồ, răng dài nhọn xếp rất dày đặc. hàm trên lẫn hàm dưới không ít hơn bai ba trăm chiếc răng nhọn.
Mỗi chiếc răng cũng có kích thước rất lớn, dài nhọn không kém vài mét to dài, hơn nữa bên trên còn bao phủ bởi một lớp Haki vũ trang đen nhánh, nhìn rất khủng bố.
Khi Lâm nghe hai tiếng long ngâm vang lên, thì trong lòng lập tức kêu to không ổn, hắn lập tức từ trong mộng thoát ra, lập tức nhìn thấy hai miệng khổng lồ đầy những chiếc răng được bọc Haki vũ trang táp tới.
Sắc mặt lập tức đại biến, mồ hôi chảy ướt cả người, trong âm thầm Lâm tự oán trách mình, lúc này đâu phải là lúc cho giờ yy a.
Có điều hiện tại hối hận cũng đã muộn, hai cái hàm lớn đã tới trước mặt, đã không còn kịp né tránh rồi, chỉ còn có thể toàn lực đón đỡ mà thôi.
Lâm lập tức dùng ra Haki vũ trang bao phủ toàn thân cùng Ám, miệng thì quát khẽ: “ Nhị Đoạn Vũ Trang – Đại Diệt Thiên Trảm!”
Trước đó Lâm nếu liều mạng già, thì hắn có thể dùng ra Tiểu Diệt Thiên Trảm, có điều một khi dùng ra thì tổn thương đem lại cho cơ thể của Lâm là rất lớn.
Không phải là thể phách của Lâm không đủ mạnh, hoặc thể lực không đủ nhiều để dùng ra một chiêu đó, mà là Lâm thiếu hụt cảnh giới kiếm đạo.
Nếu gắng gượng dùng ra thì sẽ bị phản phệ, nhưng hiện tại đã hoàn toàn khác biệt, đừng nói Tiểu Diệt Thiên Trảm, bây giờ Đại Diệt Thiên Trảm Lâm cũng hoàn toàn có thể xử xuất ra.
Nhưng có thể phát huy ra bao nhiêu thành uy lực, thì Lâm hoàn toàn không nắm chắc được, có lẽ một thành uy lực cũng chưa dùng tới a.
Nhưng dù chưa đến một thành uy lực, nhưng dù sao cũng là kiếm thuật có khả năng vượt qua giới hạn của thế giới này.
Bởi vậy dù lúc này Lâm khó khăn lắm mới phát huy ra một thành uy lực của Đại Diệt Thiên Trảm, nhưng uy lực của nó so với cặp song long của Aokiji còn mạnh lên một chút.
Dù sao kiếm sĩ so với bình thường lực sát thương vẫn cao hơn người cùng cấp một bậc, nhất là trình độ sắc bén của trảm kích, đây chính là điểm mạnh của một kiếm sĩ.
Khi chiêu Đại Diệt Thiên Trảm hình thành, thì lập tức chỉ trong một chớp mắt, cả bầu trời dường như bị diệt vong, không gian dừng như biến mất trong một nháy mắt.
Lúc này ngoại trừ Lâm ra, còn lại mấy vạn người ở đây lúc này cảm giác như thế giới xung quanh bọn họ đã chết đi trong một cái chớp mắt.
Một số người cách Lâm cùng Aokiji quá xa, thì đều cho rằng đây chỉ là ảo giác, mặc dù vì một cái chớt mắt như vậy làm cho mồ hôi lạnh của bọn họ toát ra toàn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.