Chương 294: Kết thúc (1)
LamPhuc Lct
24/03/2019
Nên cũng không cần tranh thủ thời gian như lúc nãy nữa, hắn cũng không còn quan tâm Fiona cùng Aboli đứng phía xa.
Hai người đã dừng tay, bọn hắn thấy Aokiji cũng không có ý định tiếp tục đại chiến nữa, nên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó bằng tốc độ nhánh nhất trở về chiếc thuyền nhỏ lúc nãy, lúc này mặt băng cũng đã bị dư ba cuộc chiến của ba người đánh tan,.
Thuyền của hai người không còn bị băng phong nữa, hoàn toàn có thể tiếp tục di chuyển.
Hai người cũng thấy Aokiji liên lạc hải quân, mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng bọn hắn biết lúc này không phải lúc quan tâm cái này.
Bọn hắn cần mau chóng cùng Lâm tụ họp, để tránh có bất trắc xảy ra, dù sao nhiều người lực lớn.
Bọn hắn nhiều người cùng tụ tập lại cùng nhau, thì cũng làm cho những người có ý đồ bất chính có kiên kỵ.
Aokiji thông qua Haki quan sát biết Fiona cùng Aboli đã đi, thì từ điện thoại trùng trên tay hắn người ở đầu dây bên kia bắt đầu báo cáo.
“ tình hình rất không ổn, cũng may chúng ta không cùng đối phương cận chiến, hiện tại giữa hai bên chỉ đang pháo kích thôi, mặc dù nguy cơ trùng trùng nhưng mấy vị Trung Tướng cùng Thiếu Tướng hiện tại vẫn đang thủ vững,
Hiện tại thì quân hạm vẫn chưa có thương tích gì, nhưng đạn pháo dự trữ của chúng ta đã sắp sửa dùng hết rồi, hiện tại mấy vị Trung Tướng muốn xin chỉ thị, là rút lui hay là cùng đối phương cận chiến?!”
Người kia thông báo tình hình giữa quân hạm cùng Ngân Hà chiến hạm của Lâm đại chiến.
Bởi vì hải quân bên này không có chiến ý, cho nên bọn hắn chỉ dùng pháo kích đối oanh từ xa mà không lại gần.
Cho nên dù khai chiến đã hơn nửa giờ, tiếp cận một giờ, nhưng giữa hai bên vẫn không có gì tổn thất ngoài đạn pháo.
Aokiji nghe đối phương báo cáo, thì trong lòng lửa giận dâng lên, nhưng rất nhanh bị hắn ép xuống.
Chỉ cần từ thông qua báo cáo vừa rồi, thì hắn biết những người kia mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ mà hắn bàn gia.
Nhưng bọn hắn không hề ra sức một chút nào, dù đã có dự tính từ trước, nhưng trong lòng Aokiji vẫn rất khó chịu.
Chính vì trong hải quân có quá nhiều loại tham sống sợ chết này, cho nên mười mấy năm gần đây hải quân mới càng ngày càng yếu.
Thế hệ tiếp theo không hề có mấy người nổi bậc, một khi thời đại của ba người bọn hắn trôi qua.
Thì hải quân rất có thể sẽ mất đi người kế tục, trong lòng Aokiji có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng vô lực xoay chuyển.
Đừng nhìn bản thân hắn là Đại Tướng, quyền lực chỉ thua Nguyên Soái cùng Tổng Soái thôi.
Nhưng một khi có việc liên quan tới chính phủ thế giới cùng Thiên Long Nhân, thì chức vị Đại Tướng của hắn không hề có gì dùng.
Aokiji thở nhẹ một hơi, sau đó thì hắn lên tiếng: “ truyền lệnh rút lui đi, mau chóng cùng ta hội họp, sau đó chúng ta sẽ lên đường trở về tổng bộ báo cáo cho Nguyên Soái!”
“ Vâng, Đại Tướng Aokiji!”: người đối diện mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi thăm, chức trách của hắn chỉ cần truyền lại mệnh lệnh là được.
Sau khi cất đi điện thoại trùng, Aokiji đứng tại chỗ chờ đợi, hắn biết hạm đội có cách tìm tới hắn, hắn chỉ việc đứng lại chờ một chút là được.
Với lại theo cảm giác của hắn, thì hạm đội cách vị trí của hắn cũng không quá xa, bởi vì cho dù từ đây Aokiji vẫn loáng thoáng nghe được âm thanh của đạn pháo nổ vang.
Lúc này ở cách vị trí của Aokiji cũng không quá xa, có hai chi hạm đội đang tiếp tục đối không bắn pháo.
Hải quân bên này thì mấy vị Trung Tướng sau khi nhận được mệnh lệnh của Aokiji, thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết từ khi hai bên giao chiến tới giờ, đạn pháo của bọn hắn đã sắp bắn xong, lúc đó dù muốn hay không thì bọn hắn bắt buộc phải tới gần giao chiến.
Lúc đó thì thương vong là điều không tránh khỏi rồi, hiện tại đạn pháo còn, thì bọn hắn còn có thể có cái viện cớ không cần tới gần đại chiến.
Nếu như đạn pháo đã bắn xong, mà bọn hắn còn không lại gần, thì sau này trở về bị báo cáo lên trên, rất có thể bọn hắn sẽ phải nhận lĩnh trách phạt rất nặng.
Thêm nữa thời kỳ này đang rất vi diệu, hải quân không cho phép có người khiếp chiến, cho dù hạm đội bọn hắn đối mặt Tứ Hoàng.
Mà không có mệnh lệnh rút lui, bọn hắn vẫn phải tiến lên phía trước, nếu không thì không chỉ đơn giản một cái tội danh chống lại quân lệnh đơn giản như vậy.
Nhất là hải quân hiện tại, phái chủ chiến của Akainu đang cực kỳ cường thế, bị Akainu bắt thóp rất có thể sẽ bị tống bào biển sâu ngục giam ngồi phần đời còn lại.
. . .
Quay ngược lại phía bên Lâm, trải qua hơn nửa giờ nghỉ ngơi, thể lực của Lâm đã hồi phục hơn phân nửa.
Lâm cũng thông qua Haki quan sát biết được sư huynh và sư tỷ của hắn đang cùng người đánh nhau.
Hơn nữa Lâm thông qua cảm giác biết được, người đang cùng bọn họ khai chiến là Aokiji, Lâm cũng có cảm giác hắn cùng Aokiji rất có duyên a.
Hai người đã dừng tay, bọn hắn thấy Aokiji cũng không có ý định tiếp tục đại chiến nữa, nên trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó bằng tốc độ nhánh nhất trở về chiếc thuyền nhỏ lúc nãy, lúc này mặt băng cũng đã bị dư ba cuộc chiến của ba người đánh tan,.
Thuyền của hai người không còn bị băng phong nữa, hoàn toàn có thể tiếp tục di chuyển.
Hai người cũng thấy Aokiji liên lạc hải quân, mặc dù có chút hiếu kỳ nhưng bọn hắn biết lúc này không phải lúc quan tâm cái này.
Bọn hắn cần mau chóng cùng Lâm tụ họp, để tránh có bất trắc xảy ra, dù sao nhiều người lực lớn.
Bọn hắn nhiều người cùng tụ tập lại cùng nhau, thì cũng làm cho những người có ý đồ bất chính có kiên kỵ.
Aokiji thông qua Haki quan sát biết Fiona cùng Aboli đã đi, thì từ điện thoại trùng trên tay hắn người ở đầu dây bên kia bắt đầu báo cáo.
“ tình hình rất không ổn, cũng may chúng ta không cùng đối phương cận chiến, hiện tại giữa hai bên chỉ đang pháo kích thôi, mặc dù nguy cơ trùng trùng nhưng mấy vị Trung Tướng cùng Thiếu Tướng hiện tại vẫn đang thủ vững,
Hiện tại thì quân hạm vẫn chưa có thương tích gì, nhưng đạn pháo dự trữ của chúng ta đã sắp sửa dùng hết rồi, hiện tại mấy vị Trung Tướng muốn xin chỉ thị, là rút lui hay là cùng đối phương cận chiến?!”
Người kia thông báo tình hình giữa quân hạm cùng Ngân Hà chiến hạm của Lâm đại chiến.
Bởi vì hải quân bên này không có chiến ý, cho nên bọn hắn chỉ dùng pháo kích đối oanh từ xa mà không lại gần.
Cho nên dù khai chiến đã hơn nửa giờ, tiếp cận một giờ, nhưng giữa hai bên vẫn không có gì tổn thất ngoài đạn pháo.
Aokiji nghe đối phương báo cáo, thì trong lòng lửa giận dâng lên, nhưng rất nhanh bị hắn ép xuống.
Chỉ cần từ thông qua báo cáo vừa rồi, thì hắn biết những người kia mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ mà hắn bàn gia.
Nhưng bọn hắn không hề ra sức một chút nào, dù đã có dự tính từ trước, nhưng trong lòng Aokiji vẫn rất khó chịu.
Chính vì trong hải quân có quá nhiều loại tham sống sợ chết này, cho nên mười mấy năm gần đây hải quân mới càng ngày càng yếu.
Thế hệ tiếp theo không hề có mấy người nổi bậc, một khi thời đại của ba người bọn hắn trôi qua.
Thì hải quân rất có thể sẽ mất đi người kế tục, trong lòng Aokiji có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng vô lực xoay chuyển.
Đừng nhìn bản thân hắn là Đại Tướng, quyền lực chỉ thua Nguyên Soái cùng Tổng Soái thôi.
Nhưng một khi có việc liên quan tới chính phủ thế giới cùng Thiên Long Nhân, thì chức vị Đại Tướng của hắn không hề có gì dùng.
Aokiji thở nhẹ một hơi, sau đó thì hắn lên tiếng: “ truyền lệnh rút lui đi, mau chóng cùng ta hội họp, sau đó chúng ta sẽ lên đường trở về tổng bộ báo cáo cho Nguyên Soái!”
“ Vâng, Đại Tướng Aokiji!”: người đối diện mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không dám hỏi thăm, chức trách của hắn chỉ cần truyền lại mệnh lệnh là được.
Sau khi cất đi điện thoại trùng, Aokiji đứng tại chỗ chờ đợi, hắn biết hạm đội có cách tìm tới hắn, hắn chỉ việc đứng lại chờ một chút là được.
Với lại theo cảm giác của hắn, thì hạm đội cách vị trí của hắn cũng không quá xa, bởi vì cho dù từ đây Aokiji vẫn loáng thoáng nghe được âm thanh của đạn pháo nổ vang.
Lúc này ở cách vị trí của Aokiji cũng không quá xa, có hai chi hạm đội đang tiếp tục đối không bắn pháo.
Hải quân bên này thì mấy vị Trung Tướng sau khi nhận được mệnh lệnh của Aokiji, thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết từ khi hai bên giao chiến tới giờ, đạn pháo của bọn hắn đã sắp bắn xong, lúc đó dù muốn hay không thì bọn hắn bắt buộc phải tới gần giao chiến.
Lúc đó thì thương vong là điều không tránh khỏi rồi, hiện tại đạn pháo còn, thì bọn hắn còn có thể có cái viện cớ không cần tới gần đại chiến.
Nếu như đạn pháo đã bắn xong, mà bọn hắn còn không lại gần, thì sau này trở về bị báo cáo lên trên, rất có thể bọn hắn sẽ phải nhận lĩnh trách phạt rất nặng.
Thêm nữa thời kỳ này đang rất vi diệu, hải quân không cho phép có người khiếp chiến, cho dù hạm đội bọn hắn đối mặt Tứ Hoàng.
Mà không có mệnh lệnh rút lui, bọn hắn vẫn phải tiến lên phía trước, nếu không thì không chỉ đơn giản một cái tội danh chống lại quân lệnh đơn giản như vậy.
Nhất là hải quân hiện tại, phái chủ chiến của Akainu đang cực kỳ cường thế, bị Akainu bắt thóp rất có thể sẽ bị tống bào biển sâu ngục giam ngồi phần đời còn lại.
. . .
Quay ngược lại phía bên Lâm, trải qua hơn nửa giờ nghỉ ngơi, thể lực của Lâm đã hồi phục hơn phân nửa.
Lâm cũng thông qua Haki quan sát biết được sư huynh và sư tỷ của hắn đang cùng người đánh nhau.
Hơn nữa Lâm thông qua cảm giác biết được, người đang cùng bọn họ khai chiến là Aokiji, Lâm cũng có cảm giác hắn cùng Aokiji rất có duyên a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.