Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 71: Nam nhân của ta ai dám đụng (1)
Dạ Mạn Vũ
08/03/2016
Mùi thuốc đông y khó
ngửi làm Phượng Kuynh Thành ngột ngạt tỉnh lại, thấy bản thân nằm trên
một giường lớn gỗ lim gấm vóc xa, trên đỉnh đầu màn tơ đỏ rực một đường
rũ xuống đến hai bên đầu giường; quần áo trên người đã được đổi mới,
ngoại trừ chỗ miệng vết thương sau lưng còn đang âm ỷ đau đớn thì,
choáng váng cùng tê dại vô lực lúc trước đã hoàn toàn biến mất!
Có người cứu nàng?
Đến đây ánh mắt tinh ranh mới bắt đầu di chuyển xung quanh, ngay tại lúc nàng chuẩn bị vén màn tơ đứng dậy thì; rèm vải màu xanh bị người bên ngoài vén lên, tiếp theo, khuôn mặt người thú của Cao Uy tức thì xông vào trong tầm mắt nàng.
'Ực ——' một tiếng, là tiếng Phượng Khuynh Thành hút nước miếng trong miệng cố nén không cho nó rơi xuống.
Cao Uy vẫn chưa biết người trên giường đã tỉnh, chỉ nghe nha hoàn hầu hạ nói đã hạ sốt không còn gì đáng ngại, cước bộ thong thả đi tới, ngồi ở mép giường vừa muốn đưa tay lên vén cái màn giường, bỗng nghe thấy từ bên trong truyền ra một giọng nói hiện rõ thân thể suy yếu tuy nhiên sắc tính cùng dâm khang dâm điều không thay đổi:
"Uy Uy, nhờ ngươi qua bắt mạch cho ta!"
Lông tơ toàn thân, trong nháy mắt lập tức dựng đứng, sau đó lúc Cao Uy làm ra phản ứng mạnh đứng lên, thì một đôi tay liền từ giữa giường thò ra, tiếp theo một phát bắt được cổ tay hắn chưa kịp thu về, nắm chắc!
Cao Uy hồ ly nổi giận, ghét bỏ giật ra: "Phượng Khuynh Thành, con mẹ nó ngươi không muốn sống nữa à, vừa mới tỉnh lại đã trêu chọc lão tử?"
Phượng Khuynh Thành híp cặp mắt phượng xinh đẹp, đạo thơ chua xót nói: "Nếu chết dưới hoa, thành quỷ cũng phong lưu! Uy Uy, ngươi giúp ta làm một con quỷ phong lưu đi!"
Sắc mặt Cao Uy chợt thay đổi: "Cút!"
Xả xuống tiếng nói dứt khoát, rít gào gầm lên giận dữ, Cao Uy gần như sắp bị Phượng Khuynh Thành nháo đến rối loạn tinh thần thì nữ nhân kia mới cười hì hì buông tay hắn ra, sau đó vén cái màn giường lên, kiếm một cái gối đầu để tựa sau lưng.
Nhìn gương mặt vốn xinh đẹp giờ phút này giống như khi sương đấu tuyết tái nhợt vô sắc, nhưng đôi mắt đen láy lại lóe lên, môi cũng hiện lên màu hồng phấn nhàn nhạn; lúc này Phượng Khuynh Thành, đã không còn chói mắt yêu dị ngày xưa, sống như cá nhân.
Cao Uy nhìn thấy đôi mắt lưu manh của nàng quay về phía hắn cười, lửa giận đang dâng lên trong nháy mắt thế nhưng tắt; sau đó chuyển qua ghế, lần đầu tiên sắc mặt coi như tốt nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của nàng.
"Là ta cứu ngươi!" Cao Uy hất cằm lên, ấu trĩ ngẩng nên, dương dương tự đắc nói.
Phượng Khuynh Thành chính là cực kỳ yêu thích bộ dạng lẳng lở này của hắn, cười tủm tỉm hai mắt cong cong như trăng khuyết: "Bất cứ lúc nào ta cũng dự định lấy thân báo đáp!"
Quả nhiên, người kia hung hăng liếc nàng một cái, nói tiếp: "Người nào không có mắt truy sát ngươi còn chưa làm làm thịt được ngươi? Kỹ thuật không tốt nên tới tìm ta, yếu nhân hay là muốn tiền, ta đều cho được, tuyệt đối có thể tìm được một kế sách vẹn toàn cho vị đồng bào kia dùng một chiêu dồn ngươi vào chỗ chết."
Phượng Khuynh Thành vẫn cười phong tình vô hạn như cũ, nữ nhân này, tuy rằng tính cách thật sự là không dám để cho người ta khen tặng, nhưng thể không thừa nhận chính là, nàng trời sinh quyến rũ, bất cứ một động tác hay ánh mắt đều mang theo quyến rũ mê hoặc, đây cũng là nguyên nhân thực sự Cao Uy không thích nàng; hai người đều là lẳng lơ, chẳng qua một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối! Tục ngữ nói, một núi không cho phép có hai tao (lẳng lơ)!
Phượng Khuynh Thành nghĩ đến một phen kinh hiểm tối qua, tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, nhưng trên khuôn mặt lại vẫn lẳng lơ quyến rũ như cũ; ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt ve lên chỗ thuốc miệng vết thương đã được bôi thuốc ở sau lưng, chậm rì rì cười, mười phần ở người đời hồ yêu: "Nói cho ngươi là ai muốn giết ta, ngươi sẽ thay ta báo thù sao? Uy Uy ca ca, đau quá!" Nói xong, Phượng Khuynh Thành ở dưới con mắt ghét bỏ của Cao Uy, nhẹ nhàng mà xoay người, sau đó vén áo mỏng phong phanh trên người lên, chỗ sau lưng, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn cùng miệng vết thương vì bị thương mà sưng đỏ lên.
Sắc mặt Cao Uy như tương đen nhìn nữ nhân trước mặt này, chẳng lẽ nàng lại thật sự không sợ chết sao? Nếu đêm qua không gặp được hắn, nàng chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là chết cóng, hoặc là chảy máu đến chết; bất kể là loại nào, tuyệt đối đều đau đớn!
Nhìn thấy sống lưng căng cứng cùng ánh mắt chăm chú của Cao Uy , Phượng Khuynh Thành liều lĩnh tiếp tục trêu chọc: "Qua thổi thổi cho ta được không? Chỉ có điều..." Phượng Khuynh Thành khẽ cắn ngón tay, thẹn thùng mà mị hoặc: "Phần eo, là vùng mẫn cảm của người ta!"
'Phụt' ! Rốt cục, Cao Uy lại một lần nữa bị người tao nữ này hạ gục!
Nhìn thái độ trêu đùa thật vất vả hắn mới dâng lên được lại bị đè nén dưới sự trêu đùa hạ lưu của nàng, ấn đường cùng khóe mắt đều ẩn ẩn băng sương, lạnh lùng thổi qua nữ nhân nào đó còn đang lộ ra mảng lớn da thịt phần lưng ngồi ở trên giường.
"Phượng Khuynh Thành, ngươi có thể nói chuyện với ta được sao?" Cao Uy gần như nghiến răng nghiến lợi.
Phượng Khuynh Thành nhìn hắn hình như muốn nổi cáu, lúc này mới thu hồi ý khiêu khích, xoay người giả bộ lanh lợi, lại lẳng lơ vẩy tóc dài, mắt lộ vẻ thê lương: "Cám ơn ngươi tối hôm qua cứu ta!"
"Phượng, Khuynh, Thành!" Cao Uy tức giận đầu nổi đầy gân xanh: "Ngươi thật sự muốn chọc giận chết ta mới cam tâm sao?"
Phượng Khuynh Thành nhìn thấy trên trán Cao Uy nổi đầy gân xanh, bỗng cảm thấy Tao hồ ly tức giận càng có khả năng có tâm với nàng, sau một lúc lâu, ủy khuất nói: "Rõ ràng ngươi là người bám lấy vấn đề trước nói ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta muốn lấy thân báo đáp ngươi không vui, ta quyến rũ ngươi ngươi mất hứng, ta trên đầu lưỡi nói cảm tạ ngươi, ngươi lại dựng lông; Uy Uy, ở chung cùng Hoa Dung Nguyệt thời gian dài thật không tốt, càng ngày càng ngạo kiều(kiêu ngạo+yêu kiều), rõ ràng không phải đồng tính, so với Long Dương quân càng làm cho người khác chịu không nổi!" Phượng Khuynh Thành nói lời thấm thía, mặc cho trên đầu Cao Uy bốc lửa.
Cao Uy sớm biết rõ, muốn hỏi ra nguyên do từ trong miệng nàng, so với lên trời còn khó hơn; nữ nhân này, từ nhỏ theo sau hắn lớn lên, giả ngây giả dại, hạ lưu tạo nghiệp, là đồ khốn cứng đầu đuổi không chịu cút! Bất quá, vật trong tay hắn, sẽ khiến nàng chủ động mở miệng.
Nghĩ đến đây, Cao Uy lập tức vỗ tay xuống; liền nhìn thấy một gã sai vặt đi từ ngoài cửa vào, trong tay bưng một cái mâm làm từ gỗ đào, trên mâm đang đắp một cái khăn màu đỏ, che khuất vật trong mâm.
Phượng Khuynh Thành bị vật trong mâm gợi lên lòng hiếu kì, căng cổ nhìn: "Đồ tốt gì thế?"
Cao Uy để gã sai vặt ra khỏi, tựa tiếu phi tiếu(cười như không cười) nhìn Phượng Khuynh Thành: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói thật với ta ta sẽ không lấy vật này ra nữa!"
Phượng Khuynh Thành thấy thái độ Cao Uy không giống làm bộ, trong lòng bắt đầu ngạo nghễ nhiệt tình, đầu lông mày vừa nhấc, bả vai đưa lên trên, làm ra vẻ phóng đãng.
Thật sự là không đến tường Nam không quay đầu, ngươi có gan thì tiếp tục giả bộ cho ta!
Cao Uy nghiến răng, hung hăng kéo khăn đỏ kia xuống, liền thấy mặt nạ hoàng kim đoan đoan chính chính được đặt ngay ngắn trong mâm gỗ đào!
Mặt nạ tinh xảo, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện lúc ban ngày; giờ phút này, vạn trượng hào quang lóng lánh, gần như muốn làm đui mù mắt người khác.
Mắt Phượng khuynh Thành híp lại, mắt phượng xinh đẹp khẽ nhếch, khóe miệng rõ ràng trầm xuống, lại bị nàng làm như đặc biệt vui vẻ; trong đồng tử đen, ánh sáng lấp lánh tràn ngập các loại màu sắc, sóng lớn cuồn cuộn.
Nhìn nàng im hơi lặng tiếng, trong lòng Cao Uy cuối cùng cũng là đắc ý; đời này, thời khắc có thể làm cho Phượng Khuynh Thành thông minh nói không ra lời như vậy, tuyệt đối là ít càng thêm ít; chút hư vinh của Cao tao tao tức thì tăng tới điểm cao nhất, đắc ý cầm lấy mặt nạ, quơ quơ ở trước mặt Phượng Khuynh Thành: "Vật này, là của ngươi đi! Ngày hôm qua lúc ta quay lại cứu ngươi, vật này bỏ lại ngay phía sau ngươi; đừng nói ngươi không biết!"
Phượng Khuynh Thành ngước mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt cợt nhả giống như pháo hoa nở rộ giữa đêm tối của hắn, giống như chiếu sáng bầu trời đêm, xinh đẹp rực rỡ.
"Thế nào? Vì sao không nói gì? Là không dám nói hay là không muốn nói? Song cũng không sao, ta nhìn mặt nạ này niên đại đã lâu, thợ khéo léo tinh xảo gần như đã đến chỗ Qủy phủ thần công; nhưng chỉ cần ta nghĩ biện pháp đi thăm dò chắc chắn tra được dấu vết để lại, đến lúc đó Phượng Khuynh Thành, đừng trách ta vạch trần toàn bộ bí mật mà ngươi muốn che giấu ra!"
Nói xong, Cao Uy còn cầm lấy quơ quơ trước mặt Phượng Khuynh Thành, sau đó ngay tại lúc hắn đặt mặt nạ hoàng kim lại vào trong mâm gỗ đào, đã thấy nàng vù một cái nhanh chóng đứng dậy, một phen túm lấy mặt nạ kia, đồng thời gắt gao bảo hộ vào trong ngực, còn rất không có tiền đồ dùng răng nanh cắn ở bên ngoài, cho đến lúc xác định là vàng thật, khuôn mặt tươi cười sáng lạn gần như làm cho kim quang lòe lòe kia của mặt nạ hoàng kim cũng kém đi vài phần:
"Vật này là của ta, ai cho ngươi tùy tiện lấy đi!"
Cao Uy gần như bị động tác ngây thơ nháo đến sửng sốt, lúc kịp phản ứng, liền nhìn thấy nàng chân trần đứng trên mặt đất, rõ ràng đứng không vững nhưng còn cố chấp chống đỡ, trong lòng gắt gao che chở mặt nạ, thực giống như mạng của mình.
"Ngươi nói vật này là của ngươi, dùng để làm gì?" Cao Uy gần như ép hỏi.
Có người cứu nàng?
Đến đây ánh mắt tinh ranh mới bắt đầu di chuyển xung quanh, ngay tại lúc nàng chuẩn bị vén màn tơ đứng dậy thì; rèm vải màu xanh bị người bên ngoài vén lên, tiếp theo, khuôn mặt người thú của Cao Uy tức thì xông vào trong tầm mắt nàng.
'Ực ——' một tiếng, là tiếng Phượng Khuynh Thành hút nước miếng trong miệng cố nén không cho nó rơi xuống.
Cao Uy vẫn chưa biết người trên giường đã tỉnh, chỉ nghe nha hoàn hầu hạ nói đã hạ sốt không còn gì đáng ngại, cước bộ thong thả đi tới, ngồi ở mép giường vừa muốn đưa tay lên vén cái màn giường, bỗng nghe thấy từ bên trong truyền ra một giọng nói hiện rõ thân thể suy yếu tuy nhiên sắc tính cùng dâm khang dâm điều không thay đổi:
"Uy Uy, nhờ ngươi qua bắt mạch cho ta!"
Lông tơ toàn thân, trong nháy mắt lập tức dựng đứng, sau đó lúc Cao Uy làm ra phản ứng mạnh đứng lên, thì một đôi tay liền từ giữa giường thò ra, tiếp theo một phát bắt được cổ tay hắn chưa kịp thu về, nắm chắc!
Cao Uy hồ ly nổi giận, ghét bỏ giật ra: "Phượng Khuynh Thành, con mẹ nó ngươi không muốn sống nữa à, vừa mới tỉnh lại đã trêu chọc lão tử?"
Phượng Khuynh Thành híp cặp mắt phượng xinh đẹp, đạo thơ chua xót nói: "Nếu chết dưới hoa, thành quỷ cũng phong lưu! Uy Uy, ngươi giúp ta làm một con quỷ phong lưu đi!"
Sắc mặt Cao Uy chợt thay đổi: "Cút!"
Xả xuống tiếng nói dứt khoát, rít gào gầm lên giận dữ, Cao Uy gần như sắp bị Phượng Khuynh Thành nháo đến rối loạn tinh thần thì nữ nhân kia mới cười hì hì buông tay hắn ra, sau đó vén cái màn giường lên, kiếm một cái gối đầu để tựa sau lưng.
Nhìn gương mặt vốn xinh đẹp giờ phút này giống như khi sương đấu tuyết tái nhợt vô sắc, nhưng đôi mắt đen láy lại lóe lên, môi cũng hiện lên màu hồng phấn nhàn nhạn; lúc này Phượng Khuynh Thành, đã không còn chói mắt yêu dị ngày xưa, sống như cá nhân.
Cao Uy nhìn thấy đôi mắt lưu manh của nàng quay về phía hắn cười, lửa giận đang dâng lên trong nháy mắt thế nhưng tắt; sau đó chuyển qua ghế, lần đầu tiên sắc mặt coi như tốt nhìn khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của nàng.
"Là ta cứu ngươi!" Cao Uy hất cằm lên, ấu trĩ ngẩng nên, dương dương tự đắc nói.
Phượng Khuynh Thành chính là cực kỳ yêu thích bộ dạng lẳng lở này của hắn, cười tủm tỉm hai mắt cong cong như trăng khuyết: "Bất cứ lúc nào ta cũng dự định lấy thân báo đáp!"
Quả nhiên, người kia hung hăng liếc nàng một cái, nói tiếp: "Người nào không có mắt truy sát ngươi còn chưa làm làm thịt được ngươi? Kỹ thuật không tốt nên tới tìm ta, yếu nhân hay là muốn tiền, ta đều cho được, tuyệt đối có thể tìm được một kế sách vẹn toàn cho vị đồng bào kia dùng một chiêu dồn ngươi vào chỗ chết."
Phượng Khuynh Thành vẫn cười phong tình vô hạn như cũ, nữ nhân này, tuy rằng tính cách thật sự là không dám để cho người ta khen tặng, nhưng thể không thừa nhận chính là, nàng trời sinh quyến rũ, bất cứ một động tác hay ánh mắt đều mang theo quyến rũ mê hoặc, đây cũng là nguyên nhân thực sự Cao Uy không thích nàng; hai người đều là lẳng lơ, chẳng qua một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối! Tục ngữ nói, một núi không cho phép có hai tao (lẳng lơ)!
Phượng Khuynh Thành nghĩ đến một phen kinh hiểm tối qua, tuy rằng trong lòng còn sợ hãi, nhưng trên khuôn mặt lại vẫn lẳng lơ quyến rũ như cũ; ngón tay thon dài nhẹ nhàng mà vuốt ve lên chỗ thuốc miệng vết thương đã được bôi thuốc ở sau lưng, chậm rì rì cười, mười phần ở người đời hồ yêu: "Nói cho ngươi là ai muốn giết ta, ngươi sẽ thay ta báo thù sao? Uy Uy ca ca, đau quá!" Nói xong, Phượng Khuynh Thành ở dưới con mắt ghét bỏ của Cao Uy, nhẹ nhàng mà xoay người, sau đó vén áo mỏng phong phanh trên người lên, chỗ sau lưng, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn cùng miệng vết thương vì bị thương mà sưng đỏ lên.
Sắc mặt Cao Uy như tương đen nhìn nữ nhân trước mặt này, chẳng lẽ nàng lại thật sự không sợ chết sao? Nếu đêm qua không gặp được hắn, nàng chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là chết cóng, hoặc là chảy máu đến chết; bất kể là loại nào, tuyệt đối đều đau đớn!
Nhìn thấy sống lưng căng cứng cùng ánh mắt chăm chú của Cao Uy , Phượng Khuynh Thành liều lĩnh tiếp tục trêu chọc: "Qua thổi thổi cho ta được không? Chỉ có điều..." Phượng Khuynh Thành khẽ cắn ngón tay, thẹn thùng mà mị hoặc: "Phần eo, là vùng mẫn cảm của người ta!"
'Phụt' ! Rốt cục, Cao Uy lại một lần nữa bị người tao nữ này hạ gục!
Nhìn thái độ trêu đùa thật vất vả hắn mới dâng lên được lại bị đè nén dưới sự trêu đùa hạ lưu của nàng, ấn đường cùng khóe mắt đều ẩn ẩn băng sương, lạnh lùng thổi qua nữ nhân nào đó còn đang lộ ra mảng lớn da thịt phần lưng ngồi ở trên giường.
"Phượng Khuynh Thành, ngươi có thể nói chuyện với ta được sao?" Cao Uy gần như nghiến răng nghiến lợi.
Phượng Khuynh Thành nhìn hắn hình như muốn nổi cáu, lúc này mới thu hồi ý khiêu khích, xoay người giả bộ lanh lợi, lại lẳng lơ vẩy tóc dài, mắt lộ vẻ thê lương: "Cám ơn ngươi tối hôm qua cứu ta!"
"Phượng, Khuynh, Thành!" Cao Uy tức giận đầu nổi đầy gân xanh: "Ngươi thật sự muốn chọc giận chết ta mới cam tâm sao?"
Phượng Khuynh Thành nhìn thấy trên trán Cao Uy nổi đầy gân xanh, bỗng cảm thấy Tao hồ ly tức giận càng có khả năng có tâm với nàng, sau một lúc lâu, ủy khuất nói: "Rõ ràng ngươi là người bám lấy vấn đề trước nói ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta muốn lấy thân báo đáp ngươi không vui, ta quyến rũ ngươi ngươi mất hứng, ta trên đầu lưỡi nói cảm tạ ngươi, ngươi lại dựng lông; Uy Uy, ở chung cùng Hoa Dung Nguyệt thời gian dài thật không tốt, càng ngày càng ngạo kiều(kiêu ngạo+yêu kiều), rõ ràng không phải đồng tính, so với Long Dương quân càng làm cho người khác chịu không nổi!" Phượng Khuynh Thành nói lời thấm thía, mặc cho trên đầu Cao Uy bốc lửa.
Cao Uy sớm biết rõ, muốn hỏi ra nguyên do từ trong miệng nàng, so với lên trời còn khó hơn; nữ nhân này, từ nhỏ theo sau hắn lớn lên, giả ngây giả dại, hạ lưu tạo nghiệp, là đồ khốn cứng đầu đuổi không chịu cút! Bất quá, vật trong tay hắn, sẽ khiến nàng chủ động mở miệng.
Nghĩ đến đây, Cao Uy lập tức vỗ tay xuống; liền nhìn thấy một gã sai vặt đi từ ngoài cửa vào, trong tay bưng một cái mâm làm từ gỗ đào, trên mâm đang đắp một cái khăn màu đỏ, che khuất vật trong mâm.
Phượng Khuynh Thành bị vật trong mâm gợi lên lòng hiếu kì, căng cổ nhìn: "Đồ tốt gì thế?"
Cao Uy để gã sai vặt ra khỏi, tựa tiếu phi tiếu(cười như không cười) nhìn Phượng Khuynh Thành: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói thật với ta ta sẽ không lấy vật này ra nữa!"
Phượng Khuynh Thành thấy thái độ Cao Uy không giống làm bộ, trong lòng bắt đầu ngạo nghễ nhiệt tình, đầu lông mày vừa nhấc, bả vai đưa lên trên, làm ra vẻ phóng đãng.
Thật sự là không đến tường Nam không quay đầu, ngươi có gan thì tiếp tục giả bộ cho ta!
Cao Uy nghiến răng, hung hăng kéo khăn đỏ kia xuống, liền thấy mặt nạ hoàng kim đoan đoan chính chính được đặt ngay ngắn trong mâm gỗ đào!
Mặt nạ tinh xảo, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện lúc ban ngày; giờ phút này, vạn trượng hào quang lóng lánh, gần như muốn làm đui mù mắt người khác.
Mắt Phượng khuynh Thành híp lại, mắt phượng xinh đẹp khẽ nhếch, khóe miệng rõ ràng trầm xuống, lại bị nàng làm như đặc biệt vui vẻ; trong đồng tử đen, ánh sáng lấp lánh tràn ngập các loại màu sắc, sóng lớn cuồn cuộn.
Nhìn nàng im hơi lặng tiếng, trong lòng Cao Uy cuối cùng cũng là đắc ý; đời này, thời khắc có thể làm cho Phượng Khuynh Thành thông minh nói không ra lời như vậy, tuyệt đối là ít càng thêm ít; chút hư vinh của Cao tao tao tức thì tăng tới điểm cao nhất, đắc ý cầm lấy mặt nạ, quơ quơ ở trước mặt Phượng Khuynh Thành: "Vật này, là của ngươi đi! Ngày hôm qua lúc ta quay lại cứu ngươi, vật này bỏ lại ngay phía sau ngươi; đừng nói ngươi không biết!"
Phượng Khuynh Thành ngước mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt cợt nhả giống như pháo hoa nở rộ giữa đêm tối của hắn, giống như chiếu sáng bầu trời đêm, xinh đẹp rực rỡ.
"Thế nào? Vì sao không nói gì? Là không dám nói hay là không muốn nói? Song cũng không sao, ta nhìn mặt nạ này niên đại đã lâu, thợ khéo léo tinh xảo gần như đã đến chỗ Qủy phủ thần công; nhưng chỉ cần ta nghĩ biện pháp đi thăm dò chắc chắn tra được dấu vết để lại, đến lúc đó Phượng Khuynh Thành, đừng trách ta vạch trần toàn bộ bí mật mà ngươi muốn che giấu ra!"
Nói xong, Cao Uy còn cầm lấy quơ quơ trước mặt Phượng Khuynh Thành, sau đó ngay tại lúc hắn đặt mặt nạ hoàng kim lại vào trong mâm gỗ đào, đã thấy nàng vù một cái nhanh chóng đứng dậy, một phen túm lấy mặt nạ kia, đồng thời gắt gao bảo hộ vào trong ngực, còn rất không có tiền đồ dùng răng nanh cắn ở bên ngoài, cho đến lúc xác định là vàng thật, khuôn mặt tươi cười sáng lạn gần như làm cho kim quang lòe lòe kia của mặt nạ hoàng kim cũng kém đi vài phần:
"Vật này là của ta, ai cho ngươi tùy tiện lấy đi!"
Cao Uy gần như bị động tác ngây thơ nháo đến sửng sốt, lúc kịp phản ứng, liền nhìn thấy nàng chân trần đứng trên mặt đất, rõ ràng đứng không vững nhưng còn cố chấp chống đỡ, trong lòng gắt gao che chở mặt nạ, thực giống như mạng của mình.
"Ngươi nói vật này là của ngươi, dùng để làm gì?" Cao Uy gần như ép hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.