Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 27: Nghiệt duyên thiên thành
Dạ Mạn Vũ
22/10/2015
Trên kim loan điện, Chiêu Quang đế một thân long bào sáng chói, ngọc diện tuấn lãng, quả nhiên là giấu tài.
Chu Nhan hành lễ xong liền đứng ở một bên, bình tĩnh lạnh nhạt, không chút vui mừng.
Chiêu Quang đế do dự mãi, đối với đường đệ nổi tiếng nhà mình thở dài một hơi, rồi từ trên long ỷ đi xuống, đến bên người Chu Nhan, thân thiết ôm bờ vai của hắn, ôn hòa nói: "A Nhan cũng hai mươi hai rồi!"
Chu Nhan cảnh giác nhìn thoáng qua thiên tử đang cười đầy thâm ý khác, nói: "Hồi hoàng thượng, đúng là năm nay thần hai mươi hai!"
Chiêu Quang đế thân thiết ôm Chu Nhan, tiếc hận nói: "Trong nhóm hoàng thân quốc thích, lớn giống a Nhan như vậy , chỉ sợ đều có không ít đứa nhỏ. Đáng tiếc Định Bắc đại tướng quân của trẫm trấn thủ biên cương lâu nay, chậm trễ chung thân đại sự. Cũng may hoàng thúc thâm minh đại nghĩa, luôn luôn trách cứ trẫm a!" Nói xong, Chiêu Quang đế còn làm ra bộ dáng lão tử rất thông cảm, cười ha ha vài tiếng.
Chu Nhan tự nhiên hiểu ý tứ trong lời này của Chiêu Quang đế, lại nghĩ đến nhắc nhở lúc trước của Ngọc Lạc công công, đột nhiên hiểu ra, không yên lòng nhìn ánh mắt đang tính kế hắn của Chiêu Quang đế.
"Phụ vương dưới thân có ba nhi tử, đại ca nhị ca tuy có thị thiếp nhưng đến nay vẫn chưa lập chính thất, ta thân là tam đệ, không dám đi trước một bước!" Đem sở hữu mọi chuyện toàn bộ đều đẩy lên người phụ thân, tóm lại như thế vẫn là tốt nhất.
Chiêu Quang đế không nghĩ tới đường đệ không giỏi nói chuyện hóa ra cũng là người có chút đầu óc: "Đúng vậy, hoàng thúc có ba nhi tử, không cần lo lắng vấn đề nối dõi tông đường cho Sở Tương Vương phủ."
Vốn định đem vấn đề chuyển đến trên đầu phụ thân thì Chiêu Quang đế sẽ kiêng kị một ít, lại không nghĩ rằng hắn sẽ nghĩ đến mặt này. Chu Nhan mặt trầm xuống, không dám nói thêm cái gì, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm Chiêu Quang đế đang cười như một con hồ ly, đối với hắn lộ ra một hàm răng trắng bóng trông đầy vô sỉ.
"A Nhan là anh hùng Đại Chu, là anh hùng thì xưa nay luôn xứng cùng mỹ nhân!" Chiêu Quang đế hai mắt tỏa ánh sáng, gắt gao cầm lấy tay Chu Nhan, tiếp tục nói: "A Nhan cũng biết, kinh thành đệ nhất mỹ nhân là đi ra từ Trấn Quốc Công phủ a!"
Chu Nhan trong lòng lộp bộp một chút: "Hoàng, hoàng thượng..."
Chiêu Quang đế làm bộ như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Chu Nhan, tiếp tục vui vẻ nói: "Hoa Dung Nguyệt kia thật sự là người cũng như tên, thời điểm lúc nhỏ đi theo trẫm cùng nhau đọc sách đã xinh đẹp như hoa, không biết bao nhiêu cung nữ thiếu nữ mê luyến. Chỉ là không nghĩ tới hỗn đản kia lại có ham thích đặc biệt, giờ có chút không được hoàn mỹ!"
Chu Nhan hồi đáp: "Thần biết Dung Nguyệt là đoạn tụ!"
"Ngươi biết?" Chiêu Quang đế kinh ngạc nói: "Hắn chính miệng nói với ngươi?"
Chu Nhan không nói, sắc mặt trầm tĩnh.
Chiêu Quang đế vẫn như cũ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ tên đoạn tụ kia: "Đúng vậy, hỗn đản kia thích nam nhân, vì việc này mà Trấn Quốc Công lão nhân gia hắn cực kỳ để ý, nhất là ở trên vấn đề hôn sự. A Nhan a, ngươi cũng biết hoàng gia chúng ta nợ Trấn Quốc Công phủ rất nhiều, năm đó Thái Tổ khi tranh giành giang sơn, nếu không phải có Trấn Quốc Cong phủ một nhà trung liệt, chỉ sợ cũng không có Đại Chu hiện tại. Giờ nhìn Trấn Quốc Công phủ trên dưới điêu linh, lão quốc công đã có tuổi, không chừng ngày nào đó liền chết đi, Hoa Dung Nguyệt lại là tên không làm nên chuyện, vạn nhất về sau lại chịu người khi dễ thì làm sao bây giờ? Trẫm cũng vì cảm ơn Hoa gia bọn họ đối với Chu gia ta không tệ, mọi cách bày tỏ cảm tạ đều rơi vào đường cùng, chỉ đành ủy khuất ngươi!"
Chiêu Quang đế hợp tình hợp lý, nói đến chỗ kích động còn bày ra bộ dáng lã chã rơi lệ, thật sâu biểu hiện ra bộ dáng một quân vương hiền lành nhu hòa, đảo điên sự thật, trắng đen lẫn lộn đến độ nhân thần cộng phẫn(1).
"A Nhan, tuy rằng súc sinh kia là công, nhưng lại có dung nhan xon đẹp. Về sau khiến hắn đi theo ngươi, liền không tính là bị đè, xem như cái bình hoa để bài trí cũng được. Nếu ngươi muốn đè cũng không cần ngại, trừ bỏ không sinh được đứa nhỏ, thì súc sinh kia tuyệt đối mất hồn!" Nói xong, Chiêu Quang đế tiếp nhận ly trà Ngọc Lạc công công dâng lên, nhuận nhuận cổ họng sắp bốc hỏa, cười như bán thân cầu vinh.
Chu Nhan đứng trên đầu ngọn sóng áp lực thật lớn, nhìn ánh mắt chờ đợi của Chiêu Quang đế, trong đầu lần nữa nhớ lại dung nhan như hoa kia của Hoa Dung Nguyệt, trầm mặc một lúc lâu, mới quỳ xuống đất tiếp chỉ: "Thần, đáp ứng hôn sự này!"
Chiêu Quang đế kích động ngay cả ly trà đều cầm không nổi, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đáp ứng... Ứng?"
Chu mặt bình tĩnh như nước nói: "Đúng, thần đáp ứng rồi!" Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Quang đế, mặt lộ vẻ cười: "Hoàng thượng xin yên tâm, thần sẽ đối đãi Dung Nguyệt thật tốt, không khiến vương phủ bạc đãi hắn, cũng sẽ tự mình giải thích cho phụ vương!"
Chiêu Quang đế nguyên bản chuẩn bị xong tâm lý làm tám năm kháng chiến, lại không nghĩ rằng Chu Nhan sẽ lưu loát như thế, một ngụm đáp ứng quyết định thành thân cùng tên đoạn tụ kia!
Nhất thời chấn kinh quá độ, Chiêu Quang đế được Ngọc Lạc đỡ mới đứng vững, nhìn bóng lưng hiên ngang rời đi của Chu Nhan, giọng điệu cổ quái hỏi: "Trẫm thế nào thấy đường đệ tựa hồ rất vui? Ngay cả giãy dụa phản kháng cũng không thèm giãy dụa!"
Ngọc Lạc tư phụ nói: "Hoàng thượng, ngài đã quên chuyện từ khi trở về đại tướng quân cùng thế tử gia đã có quan hệ rất tốt? Lại nói thế tử gia trời sinh có dung nhan xinh đẹp, ngay cả là thân nam nhi cũng khiến không ít nam tử tâm nảy sinh mong muốn!"
Chiêu Quang đế giật mình giác ngộ: "Ý của ngươi là... A Nhan hắn kỳ thực cũng vừa ý tên súc sinh kia?"
Ngọc Lạc mỉm cười, hết thảy không cần nói rõ!
...
Chu Nhan vừa về vương phủ, Sở Tương Vương đã từ Trấn Quốc Công phủ trở về. Luôn do dự mãi, cất bước đi tới thư phòng của phụ thân.
Nghe bọn hạ nhân trong vương phủ kể lại, chiều hôm đó, trong thư phòng Sở Tương Vương phủ hỗn loạn đến mức đất rung núi chuyển, núi đao biển lửa, có thanh âm vương phi khóc thảm thiết, cũng có thanh âm vương gia mắng to, có thanh âm từ bàn tính của đại công tử, cũng có thanh âm mài đao của nhị công tử, còn có thanh âm hữu lực của tam công tử, hợp tấu ra một bản nhạc khiếp người.
Sở Tương Vương giận dữ: "Lão phu muốn vào cung hỏi thiên tử một chút, vì sao hoàng gia nợ Quốc Công phủ, lại khiến con ta bán thân thể để trả lại! Muốn trả... Thiên tử đi mà trả!"
Vương phi gạt nước mắt: "Đứa nhỏ đáng thương của ta... Đứa nhỏ đáng thương..."
Chu Thương ôm bàn tính: "Tam đệ, đại ca cảm thấy, đã là Trấn Quốc Công phủ gả con, sính lễ này tuyệt đối không thể thiếu! Tốt nhất là lại tốn chút tiền của thiên tử, như vậy ta mới bớt giận!"
Chu Dũng cầm chặt đại đao: "Tam đệ, chỉ cần một câu nói của ngươi, nhị ca đi hoạn tên hỗn đản dám ép ngươi đoạn tụ kia!"
Chu Nhan khí phách nói: "Phụ vương, mẫu phi, xin thứ cho con bất hiếu! Đại ca, nhị ca, vương phủ nối dõi tông đường, phải dựa vào các ngươi!"
Ba ngày sau, thiên hạ kinh hãi!
Hoàng đế phát ra một tớ chiếu thư, đem Trấn Quốc Công thế tử tứ hôn cùng Định Bắc đại tướng quân. Thế tử khâm phong Dung quận vương, ban thưởng quận vương phủ mừng đại hôn, cung nữ trăm người, châu báu quý hiếm vô số. Định Bắc đại tướng quân công huân lớn lao, phong trung dũng nhất đẳng công(2), thưởng mảnh đất Kỳ Châu phì nhiêu nhất của Đại Chu thành đất phong, ruộng tốt vạn mẫu, gia nô vô số.
Một tờ giấy gắn lên hoàng bảng, khiến triều cục chợt biến, nghiệt duyên thiên thành!
Chu Nhan hành lễ xong liền đứng ở một bên, bình tĩnh lạnh nhạt, không chút vui mừng.
Chiêu Quang đế do dự mãi, đối với đường đệ nổi tiếng nhà mình thở dài một hơi, rồi từ trên long ỷ đi xuống, đến bên người Chu Nhan, thân thiết ôm bờ vai của hắn, ôn hòa nói: "A Nhan cũng hai mươi hai rồi!"
Chu Nhan cảnh giác nhìn thoáng qua thiên tử đang cười đầy thâm ý khác, nói: "Hồi hoàng thượng, đúng là năm nay thần hai mươi hai!"
Chiêu Quang đế thân thiết ôm Chu Nhan, tiếc hận nói: "Trong nhóm hoàng thân quốc thích, lớn giống a Nhan như vậy , chỉ sợ đều có không ít đứa nhỏ. Đáng tiếc Định Bắc đại tướng quân của trẫm trấn thủ biên cương lâu nay, chậm trễ chung thân đại sự. Cũng may hoàng thúc thâm minh đại nghĩa, luôn luôn trách cứ trẫm a!" Nói xong, Chiêu Quang đế còn làm ra bộ dáng lão tử rất thông cảm, cười ha ha vài tiếng.
Chu Nhan tự nhiên hiểu ý tứ trong lời này của Chiêu Quang đế, lại nghĩ đến nhắc nhở lúc trước của Ngọc Lạc công công, đột nhiên hiểu ra, không yên lòng nhìn ánh mắt đang tính kế hắn của Chiêu Quang đế.
"Phụ vương dưới thân có ba nhi tử, đại ca nhị ca tuy có thị thiếp nhưng đến nay vẫn chưa lập chính thất, ta thân là tam đệ, không dám đi trước một bước!" Đem sở hữu mọi chuyện toàn bộ đều đẩy lên người phụ thân, tóm lại như thế vẫn là tốt nhất.
Chiêu Quang đế không nghĩ tới đường đệ không giỏi nói chuyện hóa ra cũng là người có chút đầu óc: "Đúng vậy, hoàng thúc có ba nhi tử, không cần lo lắng vấn đề nối dõi tông đường cho Sở Tương Vương phủ."
Vốn định đem vấn đề chuyển đến trên đầu phụ thân thì Chiêu Quang đế sẽ kiêng kị một ít, lại không nghĩ rằng hắn sẽ nghĩ đến mặt này. Chu Nhan mặt trầm xuống, không dám nói thêm cái gì, chỉ là yên lặng nhìn chằm chằm Chiêu Quang đế đang cười như một con hồ ly, đối với hắn lộ ra một hàm răng trắng bóng trông đầy vô sỉ.
"A Nhan là anh hùng Đại Chu, là anh hùng thì xưa nay luôn xứng cùng mỹ nhân!" Chiêu Quang đế hai mắt tỏa ánh sáng, gắt gao cầm lấy tay Chu Nhan, tiếp tục nói: "A Nhan cũng biết, kinh thành đệ nhất mỹ nhân là đi ra từ Trấn Quốc Công phủ a!"
Chu Nhan trong lòng lộp bộp một chút: "Hoàng, hoàng thượng..."
Chiêu Quang đế làm bộ như không nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Chu Nhan, tiếp tục vui vẻ nói: "Hoa Dung Nguyệt kia thật sự là người cũng như tên, thời điểm lúc nhỏ đi theo trẫm cùng nhau đọc sách đã xinh đẹp như hoa, không biết bao nhiêu cung nữ thiếu nữ mê luyến. Chỉ là không nghĩ tới hỗn đản kia lại có ham thích đặc biệt, giờ có chút không được hoàn mỹ!"
Chu Nhan hồi đáp: "Thần biết Dung Nguyệt là đoạn tụ!"
"Ngươi biết?" Chiêu Quang đế kinh ngạc nói: "Hắn chính miệng nói với ngươi?"
Chu Nhan không nói, sắc mặt trầm tĩnh.
Chiêu Quang đế vẫn như cũ ra sức đẩy mạnh tiêu thụ tên đoạn tụ kia: "Đúng vậy, hỗn đản kia thích nam nhân, vì việc này mà Trấn Quốc Công lão nhân gia hắn cực kỳ để ý, nhất là ở trên vấn đề hôn sự. A Nhan a, ngươi cũng biết hoàng gia chúng ta nợ Trấn Quốc Công phủ rất nhiều, năm đó Thái Tổ khi tranh giành giang sơn, nếu không phải có Trấn Quốc Cong phủ một nhà trung liệt, chỉ sợ cũng không có Đại Chu hiện tại. Giờ nhìn Trấn Quốc Công phủ trên dưới điêu linh, lão quốc công đã có tuổi, không chừng ngày nào đó liền chết đi, Hoa Dung Nguyệt lại là tên không làm nên chuyện, vạn nhất về sau lại chịu người khi dễ thì làm sao bây giờ? Trẫm cũng vì cảm ơn Hoa gia bọn họ đối với Chu gia ta không tệ, mọi cách bày tỏ cảm tạ đều rơi vào đường cùng, chỉ đành ủy khuất ngươi!"
Chiêu Quang đế hợp tình hợp lý, nói đến chỗ kích động còn bày ra bộ dáng lã chã rơi lệ, thật sâu biểu hiện ra bộ dáng một quân vương hiền lành nhu hòa, đảo điên sự thật, trắng đen lẫn lộn đến độ nhân thần cộng phẫn(1).
"A Nhan, tuy rằng súc sinh kia là công, nhưng lại có dung nhan xon đẹp. Về sau khiến hắn đi theo ngươi, liền không tính là bị đè, xem như cái bình hoa để bài trí cũng được. Nếu ngươi muốn đè cũng không cần ngại, trừ bỏ không sinh được đứa nhỏ, thì súc sinh kia tuyệt đối mất hồn!" Nói xong, Chiêu Quang đế tiếp nhận ly trà Ngọc Lạc công công dâng lên, nhuận nhuận cổ họng sắp bốc hỏa, cười như bán thân cầu vinh.
Chu Nhan đứng trên đầu ngọn sóng áp lực thật lớn, nhìn ánh mắt chờ đợi của Chiêu Quang đế, trong đầu lần nữa nhớ lại dung nhan như hoa kia của Hoa Dung Nguyệt, trầm mặc một lúc lâu, mới quỳ xuống đất tiếp chỉ: "Thần, đáp ứng hôn sự này!"
Chiêu Quang đế kích động ngay cả ly trà đều cầm không nổi, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi đáp ứng... Ứng?"
Chu mặt bình tĩnh như nước nói: "Đúng, thần đáp ứng rồi!" Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chiêu Quang đế, mặt lộ vẻ cười: "Hoàng thượng xin yên tâm, thần sẽ đối đãi Dung Nguyệt thật tốt, không khiến vương phủ bạc đãi hắn, cũng sẽ tự mình giải thích cho phụ vương!"
Chiêu Quang đế nguyên bản chuẩn bị xong tâm lý làm tám năm kháng chiến, lại không nghĩ rằng Chu Nhan sẽ lưu loát như thế, một ngụm đáp ứng quyết định thành thân cùng tên đoạn tụ kia!
Nhất thời chấn kinh quá độ, Chiêu Quang đế được Ngọc Lạc đỡ mới đứng vững, nhìn bóng lưng hiên ngang rời đi của Chu Nhan, giọng điệu cổ quái hỏi: "Trẫm thế nào thấy đường đệ tựa hồ rất vui? Ngay cả giãy dụa phản kháng cũng không thèm giãy dụa!"
Ngọc Lạc tư phụ nói: "Hoàng thượng, ngài đã quên chuyện từ khi trở về đại tướng quân cùng thế tử gia đã có quan hệ rất tốt? Lại nói thế tử gia trời sinh có dung nhan xinh đẹp, ngay cả là thân nam nhi cũng khiến không ít nam tử tâm nảy sinh mong muốn!"
Chiêu Quang đế giật mình giác ngộ: "Ý của ngươi là... A Nhan hắn kỳ thực cũng vừa ý tên súc sinh kia?"
Ngọc Lạc mỉm cười, hết thảy không cần nói rõ!
...
Chu Nhan vừa về vương phủ, Sở Tương Vương đã từ Trấn Quốc Công phủ trở về. Luôn do dự mãi, cất bước đi tới thư phòng của phụ thân.
Nghe bọn hạ nhân trong vương phủ kể lại, chiều hôm đó, trong thư phòng Sở Tương Vương phủ hỗn loạn đến mức đất rung núi chuyển, núi đao biển lửa, có thanh âm vương phi khóc thảm thiết, cũng có thanh âm vương gia mắng to, có thanh âm từ bàn tính của đại công tử, cũng có thanh âm mài đao của nhị công tử, còn có thanh âm hữu lực của tam công tử, hợp tấu ra một bản nhạc khiếp người.
Sở Tương Vương giận dữ: "Lão phu muốn vào cung hỏi thiên tử một chút, vì sao hoàng gia nợ Quốc Công phủ, lại khiến con ta bán thân thể để trả lại! Muốn trả... Thiên tử đi mà trả!"
Vương phi gạt nước mắt: "Đứa nhỏ đáng thương của ta... Đứa nhỏ đáng thương..."
Chu Thương ôm bàn tính: "Tam đệ, đại ca cảm thấy, đã là Trấn Quốc Công phủ gả con, sính lễ này tuyệt đối không thể thiếu! Tốt nhất là lại tốn chút tiền của thiên tử, như vậy ta mới bớt giận!"
Chu Dũng cầm chặt đại đao: "Tam đệ, chỉ cần một câu nói của ngươi, nhị ca đi hoạn tên hỗn đản dám ép ngươi đoạn tụ kia!"
Chu Nhan khí phách nói: "Phụ vương, mẫu phi, xin thứ cho con bất hiếu! Đại ca, nhị ca, vương phủ nối dõi tông đường, phải dựa vào các ngươi!"
Ba ngày sau, thiên hạ kinh hãi!
Hoàng đế phát ra một tớ chiếu thư, đem Trấn Quốc Công thế tử tứ hôn cùng Định Bắc đại tướng quân. Thế tử khâm phong Dung quận vương, ban thưởng quận vương phủ mừng đại hôn, cung nữ trăm người, châu báu quý hiếm vô số. Định Bắc đại tướng quân công huân lớn lao, phong trung dũng nhất đẳng công(2), thưởng mảnh đất Kỳ Châu phì nhiêu nhất của Đại Chu thành đất phong, ruộng tốt vạn mẫu, gia nô vô số.
Một tờ giấy gắn lên hoàng bảng, khiến triều cục chợt biến, nghiệt duyên thiên thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.