Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 40: Nghiệt súc! Ngươi có để cho người ta sống hay không!
Dạ Mạn Vũ
27/10/2015
Trở lại trong phủ,
vốn Chu Nhan nhanh chóng vọt tới phòng ngủ ôm sóc nhỏ, nhưng một vòng
tìm xung quanh, đến cả bóng người cũng không thấy.
Phúc bá trên mặt lộ ra ý cười: "Tam thiếu gia, quận vương gia sáng sớm liền xuất môn !"
Chu Nhan một bên tháo mũ quan trên đầu, một bên hỏi: "Đi ra ngoài? Làm cái gì?"
"Lão nô cũng không rõ, chỉ thấy quận vương gia dẫn Phú Đậu cùng nhau ra cửa, đi về hướng tây bắc!"
Hướng tây bắc? Chính là đường phố có nhiều đồ ăn ngon nhất trong kinh thành!
Nghĩ đến đây, Chu Nhan liền vẽ ra ý cười nói: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!"
Phúc bá cáo lui, Chu Nhan chọn một kiện y phục cẩm sam tao nhã màu đen, tóc dài vẫn búi cao như cũ, khoác trường bào màu đen, vẻ mặt vui mừng đi đến dắt Đạp Tuyết.
...
Trong quán thịt chó.
Hoa Dung Nguyệt uống đến cả mặt đỏ lên, một bộ bị ủy khuất lại không dám lộ ra, bộ dáng nghẹn khuất làm cho vẻ mặt vật nhỏ vô cùng điềm đạm đáng yêu, trong mắt long lanh đầy sương mù, tội nghiệp ôm tay Cao Uy thỉnh cầu : "Uy gia, trước kia lão tử đối đãi với ngươi không tệ, ngươi phải cứu cứu ta nha!"
Cao Uy hưởng thụ mỹ nhân làm nũng, phong tao nháy mắt: "Muốn Uy gia giúp ngươi thế nào?"
Hoa Dung Nguyệt bỏ đi bộ dáng say rượu: "Ta suy nghĩ cẩn thận , súc sinh Chu Nhan kia chính là nghĩ ta không dám vạch trần nàng nên mới cứng rắn ở trên ta; chỗ ấy của lão tử giữ gìn hai mươi mấy năm bị nàng một ngày một đêm tra tấn bắn ra tinh quang, buổi sáng hôm nay huynh đệ kia của ta đều bị trầy da, hiện tại vừa chạm vào là nóng rát; súc sinh kia chỉ thích tra tấn ta, không một chút đau lòng thương tiếc!" (Vật Nhỏ : Chị nhà mạnh mẽ quá, vắt kiệt anh thế cẩn thận có ngày liệt dương , Panh Hoang : Tại anh yếu thôi nàng :v )
Cao Uy hướng phía đũng quần Hoa Dung Nguyệt liếc vài cái, nói đúng trọng tâm: "Tiểu tướng quân xuống tay quả là có chút nặng, cái cọc kia của nam nhân cho dù có kiên quyết, nhưng dùng lâu cũng sẽ bị thương!"
Mắt Hoa Dung Nguyệt ngấn lệ thương tâm: "Đúng vậy! Cho nên gia quyết định , thay vì bị một tên ngụy đàn ông giày xéo như vậy, không bằng cho tiểu tử ngươi một cơ hội giày xéo gia!"
Miếng thịt chó trong miệng Cao Uy kia chưa kịp nhai nát đã bị hắn nuốt xuống, hoảng sợ nói: "Tiểu Hoa đây là có ý gì?"
Hoa Dung Nguyệt hướng trong lòng Cao Uy cọ cọ: "Tuy rằng gia chướng mắt ngươi con hồ ly này, nhưng dù sao con hồ ly như đây vẫn là công , so với mụ bá vương hoa trong phủ kia của ta vẫn mạnh hơn nhiều! Uy gia, nếu không ta chịu chút ủy khuất, miễn cưỡng có một chân với ngươi như thế nào?"
Lúc đó Cao Uy tựa như bị dẫm phải đuôi đẩy Hoa Dung Nguyệt ra: "Gia! Van ngài! Ngàn vạn đừng làm cho bản thân chịu ủy khuất, Uy gia ta cho dù có gan to bằng trời, cũng không dám tùy tiện chạm nam nhân của bá vương hoa!"
Hoa Dung Nguyệt không ngừng cố gắng, lại ở trong lòng Cao Uy cọ: "Vậy là ngươi không bằng lòng? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng sợ súc sinh kia?"
Cao Uy ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất: "Đúng ! Ta sợ đó! Đắc tội ngươi nhiều lắm bị ngươi trói lại đánh mấy roi trút giận, nhưng đắc tội tiểu tướng quân, ta chính là muốn chết không được muốn sống không yên!" Nói xong, trước mắt Cao Uy dần hiện ra bộ dáng lưỡng tính kia của Chu Nhan!
Mắt thấy chính mình đưa tới lại bị Cao Uy ghét bỏ thành như vậy, Hoa Dung Nguyệt vẫn luôn tự tin kiêu ngạo tức thì sụp đổ thành nhân bánh chẻo, thống khổ ôm ngực đập cái bàn, đập một tiếng liền điên cuồng gào thét tên Chu Nhan một tiếng, có thể thấy được mối hận trong lòng hắn!
Bên trong quán, Hoa Dung Nguyệt mượn rượu điên cuồng chửi ầm lên tổ tông mười tám đời nhà Chu Nhan, Cẩu Oa canh giữ ở ngoài tiệm thở gấp chạy vào, miệng phun khí, chỉ vào cửa kinh hoảng nói: "Gia, tướng quân cưỡi ngựa tìm đến !"
Cả người Hoa Dung Nguyệt liền tỉnh rượu, vèo một tiếng đứng lên, hoảng sợ nhìn ra cửa lát sau liền sửng sốt, đời này nghiệt súc kia dùng tốc độ nhanh nhất, cầm lấy áo choàng trên băng ghế, dùng tốc độ như gió cuốn hung hăng vọt ra cửa sau quán thịt chó!
Cao Uy còn chưa có dám từ trên đất đứng lên, nhìn Hoa Dung Nguyệt dùng tốc độ sét đánh chạy trốn, quả thực lúc này hắn rất con mẹ nó muốn nhắc nhở tên kia một câu: Huynh đệ, ngàn vạn lần đừng leo tường, cứ đường đường chính chính từ cửa chính mà đi ra ngoài!
Nhưng lại nghĩ đến nếu tiểu tướng quân không bắt được tiểu tử này, tiểu tử này liền vò đã mẻ lại sứt muốn ngủ cùng hắn? Trong lòng xoắn lại dâng lên một trận lạnh lẽo đến buồn nôn đồng thời lời nói đến bên miệng cũng nuốt xuống; trong lòng vẫn âm thầm nhắc một câu: Chờ bị túm đi, tiểu tử!
Hoa Dung Nguyệt ôm áo choàng, lầm bầm, roạt roạt đạp lên đống củi ở hậu viện leo đến đầu tường, vừa mới ngồi yên, liền thấy cạnh cái cây bên ngoài tường viện, có một tên khốn dựa vào đối mặt với hắn lộ ra nụ cười hắc hắc không người.
Nhất thời, một trận gió bắc thổi ngang khiến Hoa Dung Nguyệt hỗ run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị rượu làm cho đỏ bừng lại trở nên trắng bệt, trơ mắt nhìn tên hỗn đản kia dắt theo bạch mã, thong dong đi tới!
Chu Nhan ngẩng đầu lên, khóe miệng vẽ ra ý cười, giang hai cánh tay ra "Nhảy đi! Ta đỡ ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt chịu đựng bất mãn tít gào trong lòng, cắn môi: "Mới không cần ngươi đỡ, cút ngay!"
Chu Nhan nghe lời này, do dự một chút thu tay, lui về phía sau hai bước nói tiếp: "Được rồi! Ta không đỡ! Nhìn ngươi ngã xuống vậy!"
Mạch máu trong ngực Hoa Dung Nguyệt như sắp nổ tung, tim gan tỳ phổi đều phun ra ngoài: "Chu Nhan! Ngươi là cố ý !"
Chu Nhan vô tội lắc đầu một cái: "Ta đỡ ngươi, ngươi muốn ta cút! Ta không đỡ ngươi, ngươi nói ta cố ý ! Hoa nhi, ngươi rất ngang bướng !"
Hoa Dung Nguyệt ở trong gió bắc khóc không dứt nước mắt: "Chu Nhan, người ta hận nhất đời này chính là ngươi!"
Chu Nhan nói: "Đêm qua ta đã nghe những lời này vài lần!"
Hoa Dung Nguyệt: "Lúc nào ngươi cũng khi dễ ta!"
Chu Nhan: "Thương còn không kịp, làm sao có thể khi dễ ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt: "Ngươi xem ta ở trên cao như vậy cũng không đỡ ta, thực tâm muốn xem ta ngã chết!"
Chu Nhan: "Là ngươi không cho ta đỡ !"
Hoa Dung Nguyệt: "Nói không cho ngươi đỡ ngươi liền thực sự không đỡ, tối hôm qua nói ngươi ngừng ngươi lại không ngừng, khi đó cũng không thấy ngươi nghe lời như vậy!"
Chu Nhan: "Được! Ta đỡ ngươi, nhảy đi!"
Hoa Dung Nguyệt: " Cho dù ngươi đỡ được ta, người ta đời này hận nhất cũng là ngươi!"
Chu Nhan: "Được! Mau nhảy đi! Nước mắt trên mặt ngươi cũng đóng băng rồi !"
Nói xong, liền thấy tiểu nhân nhi vèo một tiếng từ trên tường nhảy xuống, được người dưới tường kia vững vàng đỡ được!
Lúc này Đạp Tuyết đến gần, trong mũi phát ra tiếng phì phì, khinh bỉ nhìn quận vương gia vẫn còn đang khóc kia! Đồng dạng đều là công, nhưng lại giống mẫu (cái)!
Trở lại vương phủ, Hoa Dung Nguyệt vẫn khóc sướt mướt như cũ!
Chu Nhan ngồi xổm bên chân hắn ngửa đầu nhìn hắn khóc, thỉnh thoảng đưa khăn lau, qua một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi với ta ở cùng nhau, khiến cho ủy khuất như vậy sao?"
Hoa Dung Nguyệt hít lại cái mũi đang chảy nước, thì thầm lên tiếng: "Cao Uy nói, nếu ta nói sự thật cho thiên tử biết, ngươi chính là bị tội lớn khi quân, chết chắc rồi!"
Chu Nhan gật bừa gật đầu: " Lời này của Cao hồ ly rất có kiến giải!"
Hoa Dung Nguyệt lại nói: "Nhưng mà không nói cùng thiên tử, trong lòng ta lại nghẹn một hơi! Ngươi lừa gạt ta, còn gạt ta gả cho ngươi! Nếu ngươi chết, lão tử còn phải thủ tiết cho ngươi, nếu một ngày gặp lương duyên, chính là gả lần thứ hai! Nam nhân gả lần thứ hai, tóm lại danh tiếng không dễ nghe, người trong thiên hạ đều sẽ chê cười Trấn quốc công phủ!"
Chu Nhan lại tùy tiện gật đầu: "Hoa nhi biết lấy đại cục làm trọng là tốt rồi !"
Hoa Dung Nguyệt căm giận nện vào bả vai Chu Nhan một phen: "Ngươi nói, ta nên bắt ngươi làm sao ?"
Chu Nhan cảm thấy vấn đề này căn bản không tính là vấn đề: "Ngươi theo ta thôi, dù sao ngươi theo ta sẽ tiếp tục làm đồng tính hay sao, tương lai chờ thời cơ chín nuồi, đem bí mật này nói cho gia gia, trong lòng ông lão cũng sẽ được an ủi, tối thiểu Trấn quốc công phủ cũng không đứt trên tay ngươi!"
Nói xong, Chu Nhan liền tà ác vươn tay, hướng về chỗ mềm mại tối qua bị nàng chơi đùa mà sờ soạng!
Chỗ ấy của Hoa Dung Nguyệt bị thương, hiện tại cách một lớp y phục bị nàng xượt qua, nhất thời một trận nóng rát, khiến hắn chịu không nổi rít một một tiếng đứng lên!
Chu Nhan nhìn hắn thần sắc không đúng, vội thu tay: "Đây là làm sao vậy?"
Hoa Dung Nguyệt ôm đũng quần, khóc lóc nức nở: "Nó đã bị thương ngươi còn không buông tha nó!"
Chu Nhan không nghĩ tới nơi đó lại bị thương, vẫn có chút không tin, lại nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo oán niệm, cuối cùng vẫn là tin, cong thắt lưng một phen đã đem thiên hạ vây ôm vào trong ngực, sải bước đi về hướng giường!
Hoa Dung Nguyệt nghĩ Chu Nhan lại muốn dùng sức mạnh với hắn, ác mộng đêm qua còn chưa tiêu tán, trong lúc nhất thời sợ tới mức cả người run run; đầu lưỡi cuốn lại dường như lải nhải: "Chu Nhan! Hai ta phải nói chuyện, ta thật sự bị thương! Đi ngoài cũng không dám chạm vào, đau rát…tựa như sờ quả ớt ! Coi như ngươi là cầm thú cũng không cần thèm khát như vậy chứ... Đem ta chơi phế đi, gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !" Nói xong những lời này, Hoa Dung Nguyệt lại kéo theo khóc lóc ầm ĩ!
Chu Nhan thừa dịp hắn nói nhảm, đã đem hắn đặt ở trên giường; không có ý giải thích bắt đầu cởi quần của hắn!
Nghĩ đến trong sạch của bản thân lại bị bá vương hoa này chà đạp, Hoa Dung Nguyệt thiệt tình muốn cứ như vậy mà đi gặp tiên đế!
Lúc hắn phát hiện hai chân lành lạnh, hạ bộ mát mẻ, trong lòng một trận tuyệt vọng, nhắm mắt lại làm bộ dáng chờ chết, nhưng mà đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, chỉ híp mắt lạo lén lút nhìn lén!
Vừa nhìn lại phát hiện, cầm thú này chỉ cởi quần hắn, lại ghé vào bên giường nghiên cứu tựa như hắn không có tinh thần vẫn còn tàn phá huynh đệ của hắn (câu này không hiểu)!
Trong lúc nhất thời, cũng không biết là ngượng ngùng hay vẫn là sợ hãi, hắn không chút nghĩ ngợi liền đưa tay xuống che!
Chu Nhan một phát bắt được tay hắn nắm trong lòng bàn tay, ngay cả nháy mắt cũng không nháy, sau khi tra rõ vết thương, lúc này mới nhận địng xuống: "Thương tổn không nặng, xác nhận ngươi đêm qua thừa dịp ta không chú ý muốn chuốn xuống giường, cuối cùng bị ta bắt được không cẩn thận đụng bị thương ; không ngại, không chảy máu, nghỉ hai ngày có thể dùng!" :))))))))
Giờ phút này, Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy máu chảy ngược, hắn tựa hồ nhìn đến tận cùng của đời người, đó là chỗ tối tăm khiến con người tuyệt vọng nha!
------ lời ngoài mặt ------
Mạn: Nhan lang a, ngừng dừng tay đi! Lúc này tra tân như vậy, sóc nhỏ( tiểu tùng) thật sự muốn nhảy sông tử tử nha!
Chu Nhan: Bại là một quá trình khiến bản thân gian nan thống khổ, hiện tại giãy dụa muốn chết, về sau sẽ làm hắn dục tiên dục tử !
Mạn: ngươi thực sự nắm cái chuôi này của ta?
Chu Nhan: yên tâm, bé con của ta ta hiểu!
【 mỗ đoạn tụ sống không bằng chết quỳ xuống đất gõ tường! Hồ ly a hồ ly, ngươi liền ban phát từ bi ngủ cùng cùng ta đi! Cao hồ ly sợ tới mức phát run: một mình ta ngủ với ngươi, tướng quân của ngươi sẽ làm thịt ta luôn! 】
Cao hồ ly trốn vào trong hang ổ không dám để chân ra ngoài ~
Phúc bá trên mặt lộ ra ý cười: "Tam thiếu gia, quận vương gia sáng sớm liền xuất môn !"
Chu Nhan một bên tháo mũ quan trên đầu, một bên hỏi: "Đi ra ngoài? Làm cái gì?"
"Lão nô cũng không rõ, chỉ thấy quận vương gia dẫn Phú Đậu cùng nhau ra cửa, đi về hướng tây bắc!"
Hướng tây bắc? Chính là đường phố có nhiều đồ ăn ngon nhất trong kinh thành!
Nghĩ đến đây, Chu Nhan liền vẽ ra ý cười nói: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi!"
Phúc bá cáo lui, Chu Nhan chọn một kiện y phục cẩm sam tao nhã màu đen, tóc dài vẫn búi cao như cũ, khoác trường bào màu đen, vẻ mặt vui mừng đi đến dắt Đạp Tuyết.
...
Trong quán thịt chó.
Hoa Dung Nguyệt uống đến cả mặt đỏ lên, một bộ bị ủy khuất lại không dám lộ ra, bộ dáng nghẹn khuất làm cho vẻ mặt vật nhỏ vô cùng điềm đạm đáng yêu, trong mắt long lanh đầy sương mù, tội nghiệp ôm tay Cao Uy thỉnh cầu : "Uy gia, trước kia lão tử đối đãi với ngươi không tệ, ngươi phải cứu cứu ta nha!"
Cao Uy hưởng thụ mỹ nhân làm nũng, phong tao nháy mắt: "Muốn Uy gia giúp ngươi thế nào?"
Hoa Dung Nguyệt bỏ đi bộ dáng say rượu: "Ta suy nghĩ cẩn thận , súc sinh Chu Nhan kia chính là nghĩ ta không dám vạch trần nàng nên mới cứng rắn ở trên ta; chỗ ấy của lão tử giữ gìn hai mươi mấy năm bị nàng một ngày một đêm tra tấn bắn ra tinh quang, buổi sáng hôm nay huynh đệ kia của ta đều bị trầy da, hiện tại vừa chạm vào là nóng rát; súc sinh kia chỉ thích tra tấn ta, không một chút đau lòng thương tiếc!" (Vật Nhỏ : Chị nhà mạnh mẽ quá, vắt kiệt anh thế cẩn thận có ngày liệt dương , Panh Hoang : Tại anh yếu thôi nàng :v )
Cao Uy hướng phía đũng quần Hoa Dung Nguyệt liếc vài cái, nói đúng trọng tâm: "Tiểu tướng quân xuống tay quả là có chút nặng, cái cọc kia của nam nhân cho dù có kiên quyết, nhưng dùng lâu cũng sẽ bị thương!"
Mắt Hoa Dung Nguyệt ngấn lệ thương tâm: "Đúng vậy! Cho nên gia quyết định , thay vì bị một tên ngụy đàn ông giày xéo như vậy, không bằng cho tiểu tử ngươi một cơ hội giày xéo gia!"
Miếng thịt chó trong miệng Cao Uy kia chưa kịp nhai nát đã bị hắn nuốt xuống, hoảng sợ nói: "Tiểu Hoa đây là có ý gì?"
Hoa Dung Nguyệt hướng trong lòng Cao Uy cọ cọ: "Tuy rằng gia chướng mắt ngươi con hồ ly này, nhưng dù sao con hồ ly như đây vẫn là công , so với mụ bá vương hoa trong phủ kia của ta vẫn mạnh hơn nhiều! Uy gia, nếu không ta chịu chút ủy khuất, miễn cưỡng có một chân với ngươi như thế nào?"
Lúc đó Cao Uy tựa như bị dẫm phải đuôi đẩy Hoa Dung Nguyệt ra: "Gia! Van ngài! Ngàn vạn đừng làm cho bản thân chịu ủy khuất, Uy gia ta cho dù có gan to bằng trời, cũng không dám tùy tiện chạm nam nhân của bá vương hoa!"
Hoa Dung Nguyệt không ngừng cố gắng, lại ở trong lòng Cao Uy cọ: "Vậy là ngươi không bằng lòng? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng sợ súc sinh kia?"
Cao Uy ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất: "Đúng ! Ta sợ đó! Đắc tội ngươi nhiều lắm bị ngươi trói lại đánh mấy roi trút giận, nhưng đắc tội tiểu tướng quân, ta chính là muốn chết không được muốn sống không yên!" Nói xong, trước mắt Cao Uy dần hiện ra bộ dáng lưỡng tính kia của Chu Nhan!
Mắt thấy chính mình đưa tới lại bị Cao Uy ghét bỏ thành như vậy, Hoa Dung Nguyệt vẫn luôn tự tin kiêu ngạo tức thì sụp đổ thành nhân bánh chẻo, thống khổ ôm ngực đập cái bàn, đập một tiếng liền điên cuồng gào thét tên Chu Nhan một tiếng, có thể thấy được mối hận trong lòng hắn!
Bên trong quán, Hoa Dung Nguyệt mượn rượu điên cuồng chửi ầm lên tổ tông mười tám đời nhà Chu Nhan, Cẩu Oa canh giữ ở ngoài tiệm thở gấp chạy vào, miệng phun khí, chỉ vào cửa kinh hoảng nói: "Gia, tướng quân cưỡi ngựa tìm đến !"
Cả người Hoa Dung Nguyệt liền tỉnh rượu, vèo một tiếng đứng lên, hoảng sợ nhìn ra cửa lát sau liền sửng sốt, đời này nghiệt súc kia dùng tốc độ nhanh nhất, cầm lấy áo choàng trên băng ghế, dùng tốc độ như gió cuốn hung hăng vọt ra cửa sau quán thịt chó!
Cao Uy còn chưa có dám từ trên đất đứng lên, nhìn Hoa Dung Nguyệt dùng tốc độ sét đánh chạy trốn, quả thực lúc này hắn rất con mẹ nó muốn nhắc nhở tên kia một câu: Huynh đệ, ngàn vạn lần đừng leo tường, cứ đường đường chính chính từ cửa chính mà đi ra ngoài!
Nhưng lại nghĩ đến nếu tiểu tướng quân không bắt được tiểu tử này, tiểu tử này liền vò đã mẻ lại sứt muốn ngủ cùng hắn? Trong lòng xoắn lại dâng lên một trận lạnh lẽo đến buồn nôn đồng thời lời nói đến bên miệng cũng nuốt xuống; trong lòng vẫn âm thầm nhắc một câu: Chờ bị túm đi, tiểu tử!
Hoa Dung Nguyệt ôm áo choàng, lầm bầm, roạt roạt đạp lên đống củi ở hậu viện leo đến đầu tường, vừa mới ngồi yên, liền thấy cạnh cái cây bên ngoài tường viện, có một tên khốn dựa vào đối mặt với hắn lộ ra nụ cười hắc hắc không người.
Nhất thời, một trận gió bắc thổi ngang khiến Hoa Dung Nguyệt hỗ run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị rượu làm cho đỏ bừng lại trở nên trắng bệt, trơ mắt nhìn tên hỗn đản kia dắt theo bạch mã, thong dong đi tới!
Chu Nhan ngẩng đầu lên, khóe miệng vẽ ra ý cười, giang hai cánh tay ra "Nhảy đi! Ta đỡ ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt chịu đựng bất mãn tít gào trong lòng, cắn môi: "Mới không cần ngươi đỡ, cút ngay!"
Chu Nhan nghe lời này, do dự một chút thu tay, lui về phía sau hai bước nói tiếp: "Được rồi! Ta không đỡ! Nhìn ngươi ngã xuống vậy!"
Mạch máu trong ngực Hoa Dung Nguyệt như sắp nổ tung, tim gan tỳ phổi đều phun ra ngoài: "Chu Nhan! Ngươi là cố ý !"
Chu Nhan vô tội lắc đầu một cái: "Ta đỡ ngươi, ngươi muốn ta cút! Ta không đỡ ngươi, ngươi nói ta cố ý ! Hoa nhi, ngươi rất ngang bướng !"
Hoa Dung Nguyệt ở trong gió bắc khóc không dứt nước mắt: "Chu Nhan, người ta hận nhất đời này chính là ngươi!"
Chu Nhan nói: "Đêm qua ta đã nghe những lời này vài lần!"
Hoa Dung Nguyệt: "Lúc nào ngươi cũng khi dễ ta!"
Chu Nhan: "Thương còn không kịp, làm sao có thể khi dễ ngươi!"
Hoa Dung Nguyệt: "Ngươi xem ta ở trên cao như vậy cũng không đỡ ta, thực tâm muốn xem ta ngã chết!"
Chu Nhan: "Là ngươi không cho ta đỡ !"
Hoa Dung Nguyệt: "Nói không cho ngươi đỡ ngươi liền thực sự không đỡ, tối hôm qua nói ngươi ngừng ngươi lại không ngừng, khi đó cũng không thấy ngươi nghe lời như vậy!"
Chu Nhan: "Được! Ta đỡ ngươi, nhảy đi!"
Hoa Dung Nguyệt: " Cho dù ngươi đỡ được ta, người ta đời này hận nhất cũng là ngươi!"
Chu Nhan: "Được! Mau nhảy đi! Nước mắt trên mặt ngươi cũng đóng băng rồi !"
Nói xong, liền thấy tiểu nhân nhi vèo một tiếng từ trên tường nhảy xuống, được người dưới tường kia vững vàng đỡ được!
Lúc này Đạp Tuyết đến gần, trong mũi phát ra tiếng phì phì, khinh bỉ nhìn quận vương gia vẫn còn đang khóc kia! Đồng dạng đều là công, nhưng lại giống mẫu (cái)!
Trở lại vương phủ, Hoa Dung Nguyệt vẫn khóc sướt mướt như cũ!
Chu Nhan ngồi xổm bên chân hắn ngửa đầu nhìn hắn khóc, thỉnh thoảng đưa khăn lau, qua một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi với ta ở cùng nhau, khiến cho ủy khuất như vậy sao?"
Hoa Dung Nguyệt hít lại cái mũi đang chảy nước, thì thầm lên tiếng: "Cao Uy nói, nếu ta nói sự thật cho thiên tử biết, ngươi chính là bị tội lớn khi quân, chết chắc rồi!"
Chu Nhan gật bừa gật đầu: " Lời này của Cao hồ ly rất có kiến giải!"
Hoa Dung Nguyệt lại nói: "Nhưng mà không nói cùng thiên tử, trong lòng ta lại nghẹn một hơi! Ngươi lừa gạt ta, còn gạt ta gả cho ngươi! Nếu ngươi chết, lão tử còn phải thủ tiết cho ngươi, nếu một ngày gặp lương duyên, chính là gả lần thứ hai! Nam nhân gả lần thứ hai, tóm lại danh tiếng không dễ nghe, người trong thiên hạ đều sẽ chê cười Trấn quốc công phủ!"
Chu Nhan lại tùy tiện gật đầu: "Hoa nhi biết lấy đại cục làm trọng là tốt rồi !"
Hoa Dung Nguyệt căm giận nện vào bả vai Chu Nhan một phen: "Ngươi nói, ta nên bắt ngươi làm sao ?"
Chu Nhan cảm thấy vấn đề này căn bản không tính là vấn đề: "Ngươi theo ta thôi, dù sao ngươi theo ta sẽ tiếp tục làm đồng tính hay sao, tương lai chờ thời cơ chín nuồi, đem bí mật này nói cho gia gia, trong lòng ông lão cũng sẽ được an ủi, tối thiểu Trấn quốc công phủ cũng không đứt trên tay ngươi!"
Nói xong, Chu Nhan liền tà ác vươn tay, hướng về chỗ mềm mại tối qua bị nàng chơi đùa mà sờ soạng!
Chỗ ấy của Hoa Dung Nguyệt bị thương, hiện tại cách một lớp y phục bị nàng xượt qua, nhất thời một trận nóng rát, khiến hắn chịu không nổi rít một một tiếng đứng lên!
Chu Nhan nhìn hắn thần sắc không đúng, vội thu tay: "Đây là làm sao vậy?"
Hoa Dung Nguyệt ôm đũng quần, khóc lóc nức nở: "Nó đã bị thương ngươi còn không buông tha nó!"
Chu Nhan không nghĩ tới nơi đó lại bị thương, vẫn có chút không tin, lại nhìn thấy ánh mắt hắn mang theo oán niệm, cuối cùng vẫn là tin, cong thắt lưng một phen đã đem thiên hạ vây ôm vào trong ngực, sải bước đi về hướng giường!
Hoa Dung Nguyệt nghĩ Chu Nhan lại muốn dùng sức mạnh với hắn, ác mộng đêm qua còn chưa tiêu tán, trong lúc nhất thời sợ tới mức cả người run run; đầu lưỡi cuốn lại dường như lải nhải: "Chu Nhan! Hai ta phải nói chuyện, ta thật sự bị thương! Đi ngoài cũng không dám chạm vào, đau rát…tựa như sờ quả ớt ! Coi như ngươi là cầm thú cũng không cần thèm khát như vậy chứ... Đem ta chơi phế đi, gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !" Nói xong những lời này, Hoa Dung Nguyệt lại kéo theo khóc lóc ầm ĩ!
Chu Nhan thừa dịp hắn nói nhảm, đã đem hắn đặt ở trên giường; không có ý giải thích bắt đầu cởi quần của hắn!
Nghĩ đến trong sạch của bản thân lại bị bá vương hoa này chà đạp, Hoa Dung Nguyệt thiệt tình muốn cứ như vậy mà đi gặp tiên đế!
Lúc hắn phát hiện hai chân lành lạnh, hạ bộ mát mẻ, trong lòng một trận tuyệt vọng, nhắm mắt lại làm bộ dáng chờ chết, nhưng mà đợi hồi lâu không thấy động tĩnh, chỉ híp mắt lạo lén lút nhìn lén!
Vừa nhìn lại phát hiện, cầm thú này chỉ cởi quần hắn, lại ghé vào bên giường nghiên cứu tựa như hắn không có tinh thần vẫn còn tàn phá huynh đệ của hắn (câu này không hiểu)!
Trong lúc nhất thời, cũng không biết là ngượng ngùng hay vẫn là sợ hãi, hắn không chút nghĩ ngợi liền đưa tay xuống che!
Chu Nhan một phát bắt được tay hắn nắm trong lòng bàn tay, ngay cả nháy mắt cũng không nháy, sau khi tra rõ vết thương, lúc này mới nhận địng xuống: "Thương tổn không nặng, xác nhận ngươi đêm qua thừa dịp ta không chú ý muốn chuốn xuống giường, cuối cùng bị ta bắt được không cẩn thận đụng bị thương ; không ngại, không chảy máu, nghỉ hai ngày có thể dùng!" :))))))))
Giờ phút này, Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy máu chảy ngược, hắn tựa hồ nhìn đến tận cùng của đời người, đó là chỗ tối tăm khiến con người tuyệt vọng nha!
------ lời ngoài mặt ------
Mạn: Nhan lang a, ngừng dừng tay đi! Lúc này tra tân như vậy, sóc nhỏ( tiểu tùng) thật sự muốn nhảy sông tử tử nha!
Chu Nhan: Bại là một quá trình khiến bản thân gian nan thống khổ, hiện tại giãy dụa muốn chết, về sau sẽ làm hắn dục tiên dục tử !
Mạn: ngươi thực sự nắm cái chuôi này của ta?
Chu Nhan: yên tâm, bé con của ta ta hiểu!
【 mỗ đoạn tụ sống không bằng chết quỳ xuống đất gõ tường! Hồ ly a hồ ly, ngươi liền ban phát từ bi ngủ cùng cùng ta đi! Cao hồ ly sợ tới mức phát run: một mình ta ngủ với ngươi, tướng quân của ngươi sẽ làm thịt ta luôn! 】
Cao hồ ly trốn vào trong hang ổ không dám để chân ra ngoài ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.