Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 44: Thích muốn chết
Dạ Mạn Vũ
27/10/2015
Phía trên con ngựa mạnh mẽ, Chu Nhan cẩn thận dùng trường bào bọc Hoa lấy
Dung Nguyệt, một đôi tay, rất lưu luyến ôm lấy thiên hạ trong lòng, nàng đúng là thích ôm hắn như vậy, ôm lấy hắn, cảm giác —— đời này hắn đều
trốn không thoát lòng bàn tay của nàng!
Từ khoảng khắc lên ngựa, Hoa Dung Nguyệt chỉ biết người này không có lòng tốt, biết động tác lúc này của hắn, thân thể lại càng co rụt lại, khẩn trương giận dữ mắng mỏ: "Đồ khốn, nhiều người nhìn thấy như vậy!"
Chu Nhan không sợ hãi không cưng chìu, thậm chí còn liều chết mỉm cười không biết xấu hổ cùng Triệu Quát và Quý Hải cách đó không xa, môi ở bên tai Hoa Dung Nguyệt nói: "Muốn sao? Hả!"
Toàn thân trên dưới của Hoa Dung Nguyệt đều nổi da gà, thân mình co rúm lại; nhưng tên khốn này cũng thật thủ đoạn, còn cách y phục làm xằng bậy, làm cho hô hấp của hắn điều loạn, thở gấp không còn chút sức lực nào!
Hoa Dung Nguyệt tức giận: "Buông tay! Mau buông tay? !" Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt mơ màng kia lại lộ ra một loại cảm xúc khác thường. Yêu thê 鴀鴀
Chu nhan từ phía sau liếm lấy vành tai mềm mại của Hoa Dung nguyệt, giọng khàn khàn nói: "Thật sự... Muốn ta buông tay ra sao? Ngươi... Rõ ràng là muốn!"
Vừa nói xong, bàn tay tà ác kia lại không biết từ đâu tìm ra đường đi, thoát khỏi trùng điệp ngăn trở, thật sự xâm nhập vào khu vực cấm!
Hoa Dung Nguyệt cắn răng nhổ ra một ngụm khí lạnh, bởi vì sợ lập tức té xuống nên không giám giãy giụa, chỉ có thể tùy tiện để tên khốn này muốn làm gì thì làm!
Chu Nhan đúng là thích nhìn hắn bị bức đến cùng đường, bộ dáng hết cách không biết làm thế nào, nhìn bộ dáng tiểu nhân nhi trung trinh quyến rũ đến tận xương này, quả thực khiến nàng phát điên; ghé lên cạnh vàng tai hắn cọ cọ, tuần tự dụ dỗ: "Hoa nhi, làm sao ta nhìn ngươi lại thấy ngươi thích ta muốn chết! Chẳng qua là không bỏ được một ít tâm lý giam trong lòng, buộc mình chán ghét ta mà thôi!"
Hoa Dung Nguyệt run lẩy bẩy, toàn thân vô lực tựa vào trên người nàng; giống như trời đất đều đang quay cuồng, mà giọng nói sắc bén của nàng như đâm vào lòng oán hận của hắn.
Chu Nhan cười cọ cọ vào chỗ da thịt non mền ở chỗ cổ của hắn, đôi mắt lấp lánh, rạng rỡ chói lọi: "Nếu không thích ta, ngươi sẽ giúp ta che giấu thân phận của ta sao? Nếu không phải sợ ta thực sự chết rồi, ngươi có thể ủy khuất đứng bên cạnh nữ nhân mình không thích sao? Hoa Dung Nguyệt ngươi là một trong số những tên vo lại kiêu ngạo, nếu ngươi thật sự muốn đi không ai có thể ngăn được ngươi, muốn hại chết ta, không ai có thể khuyên được ngươi!"
"Ngươi nói bậy!" Hoa Dung Nguyệt cãi bướnh, đôi mắt chớp động, bị khiêu khích bỗng nổi lên ham muốn.
Chu Nhan ghé vào lỗ tai hắn khúc khích cười, âm thanh trong sáng, sủng nịch vô hạn!
Cả người Hoa Dung Nguyệt đầy mồ hôi, tựa như nơi này không phải băng tuyết ngập trời, mà là một ngày mùa hè nóng bức khó chịu; trong cổ hắn phát ra âm thanh run rẩy, giống như con thú nhỏ khóc, cũng giống như là run rẩy khẩn cầu!
Chu Nhan nhìn thấy mặt và hai má hắn đỏ lên lại cảm thấy thân thể hắn đang run rẩy, không nói thêm gì nữa, nhưng thu lại trường bào trên người hắn, che kìn đôi bàn tay đầy thú tính!
"Hoa nhi, bộ dáng này của ngươi thật sự đẹp nha!" Chu Nhan ở trên cổ hắn nhẹ nhàng thổi lên, đầu lưỡi như khiêu khích trên da thịt trắng mịn hôn qua.
Hoa Dung Nguyệt nghiến răng, mắt ngấn lệ, mắng: "Con mẹ nó ngươi mới đẹp, cả nhà ngươi đều đẹp!"
Tiếng mắng truyền đến, Chu Nhan tựa ở trên cổ hắn chậm rãi liếm, đây giống như động tác của dã thú, bị nàng làm ra cái cảm giác kinh tâm độc phách: "Biết hùng sư sủng ái sủng vật của mình như thế nào không? Cho dù là sóc nhỏ bướng bỉnh nghịch ngợm, nhát gan yếu ớt, nhưng vì phần mảnh mai khó có được này, cho nên mới luyến tiếc, mới nguyện ý dùng toàn tâm ý của mình bao dung nó! Hoa nhi, chưa có thử ở qua cùng một chỗ với ta sao biết ta không thể cho ngươi vui sướng? Ta, không tốt sao?"
Một câu ta không tốt sao? Hoàn toàn đánh nát toàn bộ u oán tích tụ trong lòng Hoa Dung Nguyệt đoạn thời gian này, khiến hắn ngay cả thời gian thở cũng không có, tiện thể ngoái đầu lại nhìn nàng, thấy trong đáy mắt của nàng tỏa ra ôn nhu cùng tình nồng mật ý!
Hắn là nên hận nàng, rõ ràng là nữ nhân lại giả vờ thành nam nhân lừa gạt linh hồn nhỏ bé của hắn, phá hỏng hai mươi mấy năm thân con trai của hắn, nhiều lần đùa giỡn hắn ở trong tay nàng; hắn là nên oán nàng, nếu lừa gạt hắn vì sao không thả hắn đi? Rõ ràng là cực kỳ hận nàng, nhưng lúc Cao Uy nói đến nàng sẽ vì khi quân mà bị chém đầu thì trong lòng chua xót làm cho hắn do dự, để cho hắn run rẩy, để cho hắn... Luyến tiếc!
Dù sao, nữ nhân này cũng là người thứ nhất hắn mở miệng nói thích, dù sao, nàng từng khiến hắn ái mộ cùng tán dương, không phải quân không được! Cực kỳ hận nàng, Cực kỳ oán nàng, nhưng cũng đúng như nàng nói: thích nàng, thích muốn chết!
Không khí lạnh như băng lại bắt đầu biến thành vừa nóng vừa dính, hắn vô lực tựa vào đầu vai của nàng, trái tim bang bang chấn động, thuận theo động tác lưu manh càn rỡ của nàng, một lần lại một lần bám lấy tận cùng lửa lòng; hắn bị nàng gây sức ép gần như hóa thành một bãi nước xuân, ở bầu trời trống rỗng mà phiêu đãng, mà nàng vẫn luôn nhìn mắt của hắn, nhìn hắn mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mức hận không thể tay lên che kín mắt; chỉ có từng tiếng giống như thống khoái lại như thống khổ, từ trong cổ của hắn, đứt quãng phát ra!
...
Triệu Quát và Quý hải đứng ở cách đó không xa thấy một màn cổ quái này cũng không hiểu nhìn về phía Quận vương gia đang tựa vào trong lòng lão Đại!
Quý Hải nói : "Quận Vương gia làm sao vậy? Nhìn bộ dạng này giống như là hư thoát nha? Cưỡi ngựa cũng mất nước sao?"
Triệu Quát cũng là không rõ: "Vừa rồi hình như ta nghe thấy tiếng động gì?"
"Tiếng động gì?"
Triệu Quát tự hỏi trong chốc lát, lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, như là tiếng kêu gào hống khổ!"
Quý Hải đá một cước vào trên đầu gối Triệu Quát: "Kêu gào thống khổ cái gì, ngươi nhìn vẻ mặt Quận Vương gia ửng hồng, lại nhìn bộ dáng đắc ý của lão Đại chúng ta, rõ là tán tỉnh vừa nói vừa cười đấy, chỉ có âm thanh cười vui, nói ở đâu có âm thanh thống khổ! Cả ngày nói hưu nói vượn!"
Đầu gối của Triệu Quát bị Quý Hải đá đau, xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Rõ ràng vừa rồi giống như nghe thấy mà!"
Chu Nhan ôm tiểu nhân nhi không có khí lực giãy giụa ở trong lồng ngực của hắn, cảm giác thành công khi bắt được con mồi, khiến nàng vui vẻ thiếu chút nữa huýt gió, huýt sáo; tiếp tục nhìn người kiều mặt đỏ bừng trong lòng, một bộ thở gấp, rất rõ ràng đến bây giờ hắn vẫn chưa có hồi phục lại tinh thần!
Thấy một màn như vậy, Chu Nhan cũng không chịu được liên tục tán thưởng: không nghĩ tới ở trên chiến trường cần dùng đến chiến mã của hắn, ở sinh hoạt vợ chồng trong bình thường, Đạp Tuyết cũng là không thiếu tán tỉnh nha!
Nghĩ đến đây, Chu Nhan liền vỗ vỗ mã thí Đạp Tuyết tán thưởng biểu hiện xuất sắc của nó, Đạp Tuyết hình như cùng Chu Nhan tâm linh tương thông, đắc ý vung chân lên, quăng quăng cái đuôi, chạy vui vẻ kêu như người sống lại !
Giờ khắc này, tâm Hoa Dung Nguyệt chìm xuống đáy tuyết! Bông tuyết trắng muốt cùng ánh dương rực rỡ in xuống cùng một chỗ, làm không khí mập mờ lạnh lẽo bỗng hé ra tia sáng, tia sáng chậm rãi mở rộng chiếu vào mắt của hắn, tâm hòa tan cùng tuyết, thở dài một hơi!
------ lời ngoài lề------
Ta thích, thích muốn chết? !
Nga rống rống ~ a Nhan ca cô chấp, như vậy là đã trải qua bão tố ra ngoài rồi!
Hoa nhi, ngươi thật sự thích nàng, thích muốn chết sao?
Hoa nhi vừa nghiêng đầu, vẻ mặt tức giận: "Ta là cần tính mạng của nàng, nhưng tuyệt đối không phải thích nàng!"
A nhan ca: "Tiểu Hoa lại bắt đầu tự lừa gạt mình!"
Mạn: nhìn ra được, a Nhan ca ngươi đã muốn thành công bắt tù binh đoạn tụ chết tiệt này ở trên giường, chỉ là nội tâm tên đoạn tụ chết tiệt này có chút không cam tâm, đánh chết cũng không thừa nhận mình thích ngươi!
A nhan ca: ta không sợ! Thứ này sớm muộn gì cũng là của ta!
Từ khoảng khắc lên ngựa, Hoa Dung Nguyệt chỉ biết người này không có lòng tốt, biết động tác lúc này của hắn, thân thể lại càng co rụt lại, khẩn trương giận dữ mắng mỏ: "Đồ khốn, nhiều người nhìn thấy như vậy!"
Chu Nhan không sợ hãi không cưng chìu, thậm chí còn liều chết mỉm cười không biết xấu hổ cùng Triệu Quát và Quý Hải cách đó không xa, môi ở bên tai Hoa Dung Nguyệt nói: "Muốn sao? Hả!"
Toàn thân trên dưới của Hoa Dung Nguyệt đều nổi da gà, thân mình co rúm lại; nhưng tên khốn này cũng thật thủ đoạn, còn cách y phục làm xằng bậy, làm cho hô hấp của hắn điều loạn, thở gấp không còn chút sức lực nào!
Hoa Dung Nguyệt tức giận: "Buông tay! Mau buông tay? !" Miệng thì nói như vậy, nhưng ánh mắt mơ màng kia lại lộ ra một loại cảm xúc khác thường. Yêu thê 鴀鴀
Chu nhan từ phía sau liếm lấy vành tai mềm mại của Hoa Dung nguyệt, giọng khàn khàn nói: "Thật sự... Muốn ta buông tay ra sao? Ngươi... Rõ ràng là muốn!"
Vừa nói xong, bàn tay tà ác kia lại không biết từ đâu tìm ra đường đi, thoát khỏi trùng điệp ngăn trở, thật sự xâm nhập vào khu vực cấm!
Hoa Dung Nguyệt cắn răng nhổ ra một ngụm khí lạnh, bởi vì sợ lập tức té xuống nên không giám giãy giụa, chỉ có thể tùy tiện để tên khốn này muốn làm gì thì làm!
Chu Nhan đúng là thích nhìn hắn bị bức đến cùng đường, bộ dáng hết cách không biết làm thế nào, nhìn bộ dáng tiểu nhân nhi trung trinh quyến rũ đến tận xương này, quả thực khiến nàng phát điên; ghé lên cạnh vàng tai hắn cọ cọ, tuần tự dụ dỗ: "Hoa nhi, làm sao ta nhìn ngươi lại thấy ngươi thích ta muốn chết! Chẳng qua là không bỏ được một ít tâm lý giam trong lòng, buộc mình chán ghét ta mà thôi!"
Hoa Dung Nguyệt run lẩy bẩy, toàn thân vô lực tựa vào trên người nàng; giống như trời đất đều đang quay cuồng, mà giọng nói sắc bén của nàng như đâm vào lòng oán hận của hắn.
Chu Nhan cười cọ cọ vào chỗ da thịt non mền ở chỗ cổ của hắn, đôi mắt lấp lánh, rạng rỡ chói lọi: "Nếu không thích ta, ngươi sẽ giúp ta che giấu thân phận của ta sao? Nếu không phải sợ ta thực sự chết rồi, ngươi có thể ủy khuất đứng bên cạnh nữ nhân mình không thích sao? Hoa Dung Nguyệt ngươi là một trong số những tên vo lại kiêu ngạo, nếu ngươi thật sự muốn đi không ai có thể ngăn được ngươi, muốn hại chết ta, không ai có thể khuyên được ngươi!"
"Ngươi nói bậy!" Hoa Dung Nguyệt cãi bướnh, đôi mắt chớp động, bị khiêu khích bỗng nổi lên ham muốn.
Chu Nhan ghé vào lỗ tai hắn khúc khích cười, âm thanh trong sáng, sủng nịch vô hạn!
Cả người Hoa Dung Nguyệt đầy mồ hôi, tựa như nơi này không phải băng tuyết ngập trời, mà là một ngày mùa hè nóng bức khó chịu; trong cổ hắn phát ra âm thanh run rẩy, giống như con thú nhỏ khóc, cũng giống như là run rẩy khẩn cầu!
Chu Nhan nhìn thấy mặt và hai má hắn đỏ lên lại cảm thấy thân thể hắn đang run rẩy, không nói thêm gì nữa, nhưng thu lại trường bào trên người hắn, che kìn đôi bàn tay đầy thú tính!
"Hoa nhi, bộ dáng này của ngươi thật sự đẹp nha!" Chu Nhan ở trên cổ hắn nhẹ nhàng thổi lên, đầu lưỡi như khiêu khích trên da thịt trắng mịn hôn qua.
Hoa Dung Nguyệt nghiến răng, mắt ngấn lệ, mắng: "Con mẹ nó ngươi mới đẹp, cả nhà ngươi đều đẹp!"
Tiếng mắng truyền đến, Chu Nhan tựa ở trên cổ hắn chậm rãi liếm, đây giống như động tác của dã thú, bị nàng làm ra cái cảm giác kinh tâm độc phách: "Biết hùng sư sủng ái sủng vật của mình như thế nào không? Cho dù là sóc nhỏ bướng bỉnh nghịch ngợm, nhát gan yếu ớt, nhưng vì phần mảnh mai khó có được này, cho nên mới luyến tiếc, mới nguyện ý dùng toàn tâm ý của mình bao dung nó! Hoa nhi, chưa có thử ở qua cùng một chỗ với ta sao biết ta không thể cho ngươi vui sướng? Ta, không tốt sao?"
Một câu ta không tốt sao? Hoàn toàn đánh nát toàn bộ u oán tích tụ trong lòng Hoa Dung Nguyệt đoạn thời gian này, khiến hắn ngay cả thời gian thở cũng không có, tiện thể ngoái đầu lại nhìn nàng, thấy trong đáy mắt của nàng tỏa ra ôn nhu cùng tình nồng mật ý!
Hắn là nên hận nàng, rõ ràng là nữ nhân lại giả vờ thành nam nhân lừa gạt linh hồn nhỏ bé của hắn, phá hỏng hai mươi mấy năm thân con trai của hắn, nhiều lần đùa giỡn hắn ở trong tay nàng; hắn là nên oán nàng, nếu lừa gạt hắn vì sao không thả hắn đi? Rõ ràng là cực kỳ hận nàng, nhưng lúc Cao Uy nói đến nàng sẽ vì khi quân mà bị chém đầu thì trong lòng chua xót làm cho hắn do dự, để cho hắn run rẩy, để cho hắn... Luyến tiếc!
Dù sao, nữ nhân này cũng là người thứ nhất hắn mở miệng nói thích, dù sao, nàng từng khiến hắn ái mộ cùng tán dương, không phải quân không được! Cực kỳ hận nàng, Cực kỳ oán nàng, nhưng cũng đúng như nàng nói: thích nàng, thích muốn chết!
Không khí lạnh như băng lại bắt đầu biến thành vừa nóng vừa dính, hắn vô lực tựa vào đầu vai của nàng, trái tim bang bang chấn động, thuận theo động tác lưu manh càn rỡ của nàng, một lần lại một lần bám lấy tận cùng lửa lòng; hắn bị nàng gây sức ép gần như hóa thành một bãi nước xuân, ở bầu trời trống rỗng mà phiêu đãng, mà nàng vẫn luôn nhìn mắt của hắn, nhìn hắn mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mức hận không thể tay lên che kín mắt; chỉ có từng tiếng giống như thống khoái lại như thống khổ, từ trong cổ của hắn, đứt quãng phát ra!
...
Triệu Quát và Quý hải đứng ở cách đó không xa thấy một màn cổ quái này cũng không hiểu nhìn về phía Quận vương gia đang tựa vào trong lòng lão Đại!
Quý Hải nói : "Quận Vương gia làm sao vậy? Nhìn bộ dạng này giống như là hư thoát nha? Cưỡi ngựa cũng mất nước sao?"
Triệu Quát cũng là không rõ: "Vừa rồi hình như ta nghe thấy tiếng động gì?"
"Tiếng động gì?"
Triệu Quát tự hỏi trong chốc lát, lắc đầu: "Không rõ ràng lắm, như là tiếng kêu gào hống khổ!"
Quý Hải đá một cước vào trên đầu gối Triệu Quát: "Kêu gào thống khổ cái gì, ngươi nhìn vẻ mặt Quận Vương gia ửng hồng, lại nhìn bộ dáng đắc ý của lão Đại chúng ta, rõ là tán tỉnh vừa nói vừa cười đấy, chỉ có âm thanh cười vui, nói ở đâu có âm thanh thống khổ! Cả ngày nói hưu nói vượn!"
Đầu gối của Triệu Quát bị Quý Hải đá đau, xoa xoa, nhỏ giọng nói: "Rõ ràng vừa rồi giống như nghe thấy mà!"
Chu Nhan ôm tiểu nhân nhi không có khí lực giãy giụa ở trong lồng ngực của hắn, cảm giác thành công khi bắt được con mồi, khiến nàng vui vẻ thiếu chút nữa huýt gió, huýt sáo; tiếp tục nhìn người kiều mặt đỏ bừng trong lòng, một bộ thở gấp, rất rõ ràng đến bây giờ hắn vẫn chưa có hồi phục lại tinh thần!
Thấy một màn như vậy, Chu Nhan cũng không chịu được liên tục tán thưởng: không nghĩ tới ở trên chiến trường cần dùng đến chiến mã của hắn, ở sinh hoạt vợ chồng trong bình thường, Đạp Tuyết cũng là không thiếu tán tỉnh nha!
Nghĩ đến đây, Chu Nhan liền vỗ vỗ mã thí Đạp Tuyết tán thưởng biểu hiện xuất sắc của nó, Đạp Tuyết hình như cùng Chu Nhan tâm linh tương thông, đắc ý vung chân lên, quăng quăng cái đuôi, chạy vui vẻ kêu như người sống lại !
Giờ khắc này, tâm Hoa Dung Nguyệt chìm xuống đáy tuyết! Bông tuyết trắng muốt cùng ánh dương rực rỡ in xuống cùng một chỗ, làm không khí mập mờ lạnh lẽo bỗng hé ra tia sáng, tia sáng chậm rãi mở rộng chiếu vào mắt của hắn, tâm hòa tan cùng tuyết, thở dài một hơi!
------ lời ngoài lề------
Ta thích, thích muốn chết? !
Nga rống rống ~ a Nhan ca cô chấp, như vậy là đã trải qua bão tố ra ngoài rồi!
Hoa nhi, ngươi thật sự thích nàng, thích muốn chết sao?
Hoa nhi vừa nghiêng đầu, vẻ mặt tức giận: "Ta là cần tính mạng của nàng, nhưng tuyệt đối không phải thích nàng!"
A nhan ca: "Tiểu Hoa lại bắt đầu tự lừa gạt mình!"
Mạn: nhìn ra được, a Nhan ca ngươi đã muốn thành công bắt tù binh đoạn tụ chết tiệt này ở trên giường, chỉ là nội tâm tên đoạn tụ chết tiệt này có chút không cam tâm, đánh chết cũng không thừa nhận mình thích ngươi!
A nhan ca: ta không sợ! Thứ này sớm muộn gì cũng là của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.