Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 37: Vô sỉ như thế
Dạ Mạn Vũ
24/10/2015
Nhìn tiểu nhân nhi
trong lòng trên dưới giãy giụa, hiển nhiên tâm tình Chu Nhan tốt lắm,
căn bản không đem hắn để vào mắt, vỗ về ngũ quan tuấn mỹ của hắn, giống
như đang sờ vào đồ sứ trân quý nhất thế gian: "Bí mật của ta bị ngươi
phát hiện, ngươi nghĩ bản thân có thể an toàn đi ra sao?" Nói xong, Chu
Nhan đối với sắc mặt trắng bệch của Hoa Dung Nguyệt cười một tiếng.
Trong lòng Hoa Dung Nguyệt lòng run rẩy, ngón tay cũng sợ hãi tới phát run: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Chu Nhan nói: "Không phải ta vừa mới nói sao? Ta nợ ngươi một đêm động phòng hoa chúc, hiện tại liền làm luôn được không? Hoa nhi?"
Nói xong, Chu Nhan liền ghé sát vào bên môi Hoa Dung Nguyệt, cái lưỡi thơm tho tiến vào thăm dò, hôn hắn!
Trước kia cho rằng hắn thực sự là đàn ông, cho nên bị Chu Nhan ôm hôn, Hoa Dung Nguyệt có một cảm giác vui thích như ở trên mây. Nhưng, hiện tại biết hắn thực ra là ngụy đàn ông, hôn môi này, khiến Hoa Dung Nguyệt muốn nhổ ra!
Hoa Dung Nguyệt cả người bị ôm chặt, sắc mặt xanh tím khó coi, rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng sức đẩy Chu Nhan đi. Không nghĩ tới tiểu nhân nhi mảnh mai này có sức lực lớn như vậy, Chu Nhan bị Hoa Dung Nguyệt đẩy một cái lảo đảo, dưới chân không đứng vững, cả người ngã xuống đất!
Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, đồng thời hắn bị nước bắn lên mặt, toàn thân lạnh lẽo khiến hắn phát run, trừng mắt nhìn hỗn đản kia, giận đến nghiến răng: "Ngươi cố ý! Cút ngay!"
Chu Nhan chết sống vẫn nằm lên người hắn: "Hoa nhi thật sự là khẩu thị tâm phi, rõ ràng đã nằm ở dưới thân ta, còn muốn bày ra bộ dáng dục nghênh còn cự?"
"Cút con mẹ ngươi dục nghênh còn cự, Chu Nhan, không muốn chết thì mau mau thả lão tử, bằng không lão tử khiến ngươi chịu không nổi!" Hoa Dung Nguyệt mắt lộ ra hung quang.
Chu Nhan chợt nhíu mày: "Nga? Ngươi muốn khiến ta chịu không nổi như thế nào?"
Đời này gặp nhiều người vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như thế!
Hoa Dung Nguyệt chịu đựng nước mắt nóng hổi đang dâng lên, giãy giụa tức giận mắng: "Hỗn đản trời đánh, ta sẽ không tha ngươi!"
Chu Nhan cọ thân dưới vào người của tiểu nhân nhi, hàng năm ở ngoài rèn luyện khiến hắn ngay cả làm trò đùa giỡn lưu manh cũng đùa giỡn đến độ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: "Thiên tử làm mối, thiên hạ làm chứng, toàn bộ Đại Chu đều biết ngươi - Hoa Dung Nguyệt là nam nhân của ta. Thế nào? Hiện tại chúng ta làm việc phu thê cần làm, ngươi lại muốn lâm trận lùi bước?"
Nói xong, Chu Nhan liền đưa tay nắm lấy cằm hắn, tay kia thì xấu xa chạm đến một mảnh trơn mềm bên dưới. Hoa Dung Nguyệt đang muốn phản kháng, không ngờ lại nhận ra ý đồ cầm thú này, trơ mắt nhìn hắn (CN) cưỡng ép bản thân, đối hắn (HDN) muốn làm gì thì làm!
Chu Nhan nói: "Hoa nhi thật sự rất xinh đẹp a!"
Hoa Dung Nguyệt chịu đựng nhục nhã vô cùng, mặt đầy tức giận: "Đương nhiên so với cầm thú như ngươi thì xinh đẹp hơn nhiều!"
Lời này vừa từ trong miệng hắn nhổ ra, đột nhiên lại a một tiếng, thét chói tai. Hóa ra là cầm thú này cư nhiên không biết xấu hổ hướng tới phía dưới của hắn sờ soạng!
"Chu... Nhan!" Hoa Dung Nguyệt cắn răng bật ra hai tiếng này, hận đến độ muốn tự sát!
Chu Nhan cười thản nhiên, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi trong lòng bị hắn ép buộc kém chút trợn trắng mắt, nói: "Thích không? Hoa nhi?"
"Cút!"
"Xem ra còn chưa đủ để ngươi thích!"
Hoa Dung Nguyệt đâu chịu nổi tra tấn như vậy, một hơi nhịn xuống, thiếu chút nữa ngất đi. Chết sống cố gắng chịu đựng đến mức sắp hỏng mất, toàn thân mềm nhũn không có khí lực. Trong lòng hắn đang khát vọng cầm thú này có thể giải thoát cho hắn, nhưng một chút tôn nghiêm cùng lý trí còn sót lại cuối cùng cũng khống chế được thú tính của hắn!
Lão tử ngay cả ham sống, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ!
Nhìn ra Hoa Dung Nguyệt cố gắng chống đỡ, Chu Nhan gian tà vuốt ve lên xuống, đột nhiên lại bóp một cái!
"Trời đánh!" Hoa Dung Nguyệt cả người cương cứng, la hét chói tai.
Tiếng cười tà khí từ bên tai truyền đến: "Vui vẻ sao? Hoa nhi?"
Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy đất trời đều đổi màu, khoái cảm mãnh liệt chưa bao giờ có khiến hắn gần như điên cuồng: "Mau, buông, tay!"
Chu Nhan nhìn Hoa Dung Nguyệt đang gấp gáp, thật sự là yêu thảm bộ dáng nhu nhược bất lực lại gợi cảm này của hắn: "Hoa nhi của ta quả nhiên là không thấy quan tài không rơi lệ, vậy làm sao mới tốt đây? Nếu không, chúng ta trở về phòng chậm rãi chơi đùa!"
Nói xong, Chu Nhan liền buông lỏng vật cứng rắn như sắt đang ngẩng cao đầu trong tay mình kia, lấy bạc sam bên cạnh khoác lên người, ôm lấy tiểu nhân nhi bị hắn làm cho thất thần, nâng người nào đó lên, một đường nhanh chóng trở về phòng!
...
Bên trong hồng loan trướng, Hoa Dung Nguyệt bị Chu Nhan ôm chặt trong ngực.
Chu Nhan tinh tế nhìn người trong lòng, chỉ cảm thấy hắn hương nhuyễn mềm mại, xinh đẹp động lòng người, chỉ tiếc, mỹ nhân trong lòng lại bày ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cáu giận, thực có chút... Có tình thú!
Bên ngoài băng tuyết lấp lánh, phòng trong xuân tình hỗn loạn, Chu Nhan in lên cằm Hoa Dung Nguyệt một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng phá lệ thơm ngọt mềm mại.
Hoa Dung Nguyệt vừa nãy thật vất vả mới chịu đựng được dục vọng phát tác, giờ lại thấy cầm thú này lại có ý đồ gây rối với hắn, tiếng nói khàn khàn, mắt lộ ra hung quang: "Chu Nhan... Ta muốn giết ngươi! ..."
Chu Nhan vô sỉ cười: "Hoa nhi rõ ràng thích đến mất hồn, sao ta hôn ngươi một chút lại không chịu nhận như vậy!"
"Nhận cái rắm! Lão tử là đoạn tụ, chỉ ngủ với nam nhân! Nữ nhân như ngươi ở trong này làm chuyện náo nhiệt gì! Nếu ngươi dám cứng rắn ép ta, ta liền... Ta liền..." Nói tới đây, Hoa Dung Nguyệt liền cắn môi, bộ dáng chịu nhục lại tỏ vẻ hung ác càng khiến hắn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Chu Nhan đương nhiên sẽ không đặt lời nói vủa hắn trong lòng, chỉ cần hắn (HDN) còn ở trên giường, sao hắn (CN) có thể để cho con vịt nấu chín sắp ăn đến miệng còn có cơ hội vỗ cánh bay đi mất?
Liền thấy hắn nắm cằm nhỏ khéo léo linh lung của Hoa Dung Nguyệt, nhìn đồng tử trong mắt hắn (HDN) giống như sóc nhỏ trốn tránh khủng hoảng, thật sự là càng xem càng vui sướng, càng xem càng thích!
"Người trong thiên hạ đều cười ta cưới một tên đoạn tụ, nói Sở Tương Vương phủ sợ là sắp hủy trong tay họa thủy này. Nhưng bọn họ lại không biết, Hoa nhi của ta trời sinh thiên tư quốc sắc, ngảy cả là hồng nhan họa thủy, vậy cũng là một lời ca ngợi!" Nói tới đây, Chu Nhan lại là cúi đầu in xuống một cái hôn trên cánh môi hoa đào mềm mại kia.
Hoa Dung Nguyệt nhanh chóng ngậm chặt miệng, giãy dụa, nước mắt bắt đầu dâng lên. Biết Chu Nhan là cầm thú ăn mềm không ăn cứng, bản thân đánh bừa căn bản chính là tự mình chuốc lấy khổ, còn không bằng trước nhịn xuống, cùng hắn nói thật tốt.
"Nhan lang! Ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta thừa nhận trước kia đối với ngươi có ý đồ gây rối, nhưng khi đó ta nghĩ đến ngươi là tên nam nhân , không nghĩ tới... Ngươi lại là ngụy nam nhân, ngươi lo lắng ta đem bí mật này nói ra ngoài đi? Ta có thể thề, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, có thể chứ?"
Chu Nhan nhìn hắn chủ động cầu hòa, liền cười nói: "Dù ta không phải nam nhân, ngươi cũng có thể tiếp tục đối với ta có ý đồ gây rối!"
"Lão tử là đoạn tụ! Làm sao có thể đối với ngươi có ý đồ gây rối được?... Nhan lang yêu quý... Ta... Uy uy uy! Ngươi còn cởi?" Hoa Dung Nguyệt vốn muốn lấy chuyện hợp tình hợp lý ra nói, cũng không nghĩ tới hỗn đản này thừa dịp hắn nói chuyện, thế nhưng cởi quần áo cuối cùng trên người hắn ra.
Chu Nhan nhìn bộ dáng tạm nhân nhượng vì lợi ích chung này của hắn, vô sỉ nói: "Dung Nguyệt vừa rồi gọi thật là dễ nghe, lại gouj một tiếng Nhan lang yêu quý cho ta nghe một chút!"
Hoa Dung Nguyệt thấy người này rõ ràng nổi lên sắc tâm với mình, giờ nói cái gì đều không nghe vào, chỉ đành rơi nước mắt, phốc một tiếng khuôn mặt đều ướt: "Vô liêm sỉ! Ngươi thực dám ngủ với ta?"
Chu Nhan hôn xuống từng tấc da thịt của hắn, thắt lưng rắn chắc khêu gợi uốn éo thành độ cong mê người, kinh tâm động phách. Nhìn người kiều mị đang giãy giụa không có kết quả, một bên dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn thân thể mỹ ngọc kia, một bên lại cúi đầu khẽ hôn gò má tuyệt sắc của hắn, ngậm vành tai khéo léo mềm mại của hắn, cả giận thổi khí: "Còn dám nói vậy hay không? Ngươi là người của ta, ta muốn ngủ với ngươi, ai quản được?"
Trong lòng Hoa Dung Nguyệt lòng run rẩy, ngón tay cũng sợ hãi tới phát run: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Chu Nhan nói: "Không phải ta vừa mới nói sao? Ta nợ ngươi một đêm động phòng hoa chúc, hiện tại liền làm luôn được không? Hoa nhi?"
Nói xong, Chu Nhan liền ghé sát vào bên môi Hoa Dung Nguyệt, cái lưỡi thơm tho tiến vào thăm dò, hôn hắn!
Trước kia cho rằng hắn thực sự là đàn ông, cho nên bị Chu Nhan ôm hôn, Hoa Dung Nguyệt có một cảm giác vui thích như ở trên mây. Nhưng, hiện tại biết hắn thực ra là ngụy đàn ông, hôn môi này, khiến Hoa Dung Nguyệt muốn nhổ ra!
Hoa Dung Nguyệt cả người bị ôm chặt, sắc mặt xanh tím khó coi, rốt cục không thể nhịn được nữa, dùng sức đẩy Chu Nhan đi. Không nghĩ tới tiểu nhân nhi mảnh mai này có sức lực lớn như vậy, Chu Nhan bị Hoa Dung Nguyệt đẩy một cái lảo đảo, dưới chân không đứng vững, cả người ngã xuống đất!
Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy đất trời rung chuyển, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, đồng thời hắn bị nước bắn lên mặt, toàn thân lạnh lẽo khiến hắn phát run, trừng mắt nhìn hỗn đản kia, giận đến nghiến răng: "Ngươi cố ý! Cút ngay!"
Chu Nhan chết sống vẫn nằm lên người hắn: "Hoa nhi thật sự là khẩu thị tâm phi, rõ ràng đã nằm ở dưới thân ta, còn muốn bày ra bộ dáng dục nghênh còn cự?"
"Cút con mẹ ngươi dục nghênh còn cự, Chu Nhan, không muốn chết thì mau mau thả lão tử, bằng không lão tử khiến ngươi chịu không nổi!" Hoa Dung Nguyệt mắt lộ ra hung quang.
Chu Nhan chợt nhíu mày: "Nga? Ngươi muốn khiến ta chịu không nổi như thế nào?"
Đời này gặp nhiều người vô sỉ, nhưng chưa thấy ai vô sỉ như thế!
Hoa Dung Nguyệt chịu đựng nước mắt nóng hổi đang dâng lên, giãy giụa tức giận mắng: "Hỗn đản trời đánh, ta sẽ không tha ngươi!"
Chu Nhan cọ thân dưới vào người của tiểu nhân nhi, hàng năm ở ngoài rèn luyện khiến hắn ngay cả làm trò đùa giỡn lưu manh cũng đùa giỡn đến độ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang: "Thiên tử làm mối, thiên hạ làm chứng, toàn bộ Đại Chu đều biết ngươi - Hoa Dung Nguyệt là nam nhân của ta. Thế nào? Hiện tại chúng ta làm việc phu thê cần làm, ngươi lại muốn lâm trận lùi bước?"
Nói xong, Chu Nhan liền đưa tay nắm lấy cằm hắn, tay kia thì xấu xa chạm đến một mảnh trơn mềm bên dưới. Hoa Dung Nguyệt đang muốn phản kháng, không ngờ lại nhận ra ý đồ cầm thú này, trơ mắt nhìn hắn (CN) cưỡng ép bản thân, đối hắn (HDN) muốn làm gì thì làm!
Chu Nhan nói: "Hoa nhi thật sự rất xinh đẹp a!"
Hoa Dung Nguyệt chịu đựng nhục nhã vô cùng, mặt đầy tức giận: "Đương nhiên so với cầm thú như ngươi thì xinh đẹp hơn nhiều!"
Lời này vừa từ trong miệng hắn nhổ ra, đột nhiên lại a một tiếng, thét chói tai. Hóa ra là cầm thú này cư nhiên không biết xấu hổ hướng tới phía dưới của hắn sờ soạng!
"Chu... Nhan!" Hoa Dung Nguyệt cắn răng bật ra hai tiếng này, hận đến độ muốn tự sát!
Chu Nhan cười thản nhiên, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi trong lòng bị hắn ép buộc kém chút trợn trắng mắt, nói: "Thích không? Hoa nhi?"
"Cút!"
"Xem ra còn chưa đủ để ngươi thích!"
Hoa Dung Nguyệt đâu chịu nổi tra tấn như vậy, một hơi nhịn xuống, thiếu chút nữa ngất đi. Chết sống cố gắng chịu đựng đến mức sắp hỏng mất, toàn thân mềm nhũn không có khí lực. Trong lòng hắn đang khát vọng cầm thú này có thể giải thoát cho hắn, nhưng một chút tôn nghiêm cùng lý trí còn sót lại cuối cùng cũng khống chế được thú tính của hắn!
Lão tử ngay cả ham sống, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ!
Nhìn ra Hoa Dung Nguyệt cố gắng chống đỡ, Chu Nhan gian tà vuốt ve lên xuống, đột nhiên lại bóp một cái!
"Trời đánh!" Hoa Dung Nguyệt cả người cương cứng, la hét chói tai.
Tiếng cười tà khí từ bên tai truyền đến: "Vui vẻ sao? Hoa nhi?"
Hoa Dung Nguyệt chỉ cảm thấy đất trời đều đổi màu, khoái cảm mãnh liệt chưa bao giờ có khiến hắn gần như điên cuồng: "Mau, buông, tay!"
Chu Nhan nhìn Hoa Dung Nguyệt đang gấp gáp, thật sự là yêu thảm bộ dáng nhu nhược bất lực lại gợi cảm này của hắn: "Hoa nhi của ta quả nhiên là không thấy quan tài không rơi lệ, vậy làm sao mới tốt đây? Nếu không, chúng ta trở về phòng chậm rãi chơi đùa!"
Nói xong, Chu Nhan liền buông lỏng vật cứng rắn như sắt đang ngẩng cao đầu trong tay mình kia, lấy bạc sam bên cạnh khoác lên người, ôm lấy tiểu nhân nhi bị hắn làm cho thất thần, nâng người nào đó lên, một đường nhanh chóng trở về phòng!
...
Bên trong hồng loan trướng, Hoa Dung Nguyệt bị Chu Nhan ôm chặt trong ngực.
Chu Nhan tinh tế nhìn người trong lòng, chỉ cảm thấy hắn hương nhuyễn mềm mại, xinh đẹp động lòng người, chỉ tiếc, mỹ nhân trong lòng lại bày ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ cáu giận, thực có chút... Có tình thú!
Bên ngoài băng tuyết lấp lánh, phòng trong xuân tình hỗn loạn, Chu Nhan in lên cằm Hoa Dung Nguyệt một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng phá lệ thơm ngọt mềm mại.
Hoa Dung Nguyệt vừa nãy thật vất vả mới chịu đựng được dục vọng phát tác, giờ lại thấy cầm thú này lại có ý đồ gây rối với hắn, tiếng nói khàn khàn, mắt lộ ra hung quang: "Chu Nhan... Ta muốn giết ngươi! ..."
Chu Nhan vô sỉ cười: "Hoa nhi rõ ràng thích đến mất hồn, sao ta hôn ngươi một chút lại không chịu nhận như vậy!"
"Nhận cái rắm! Lão tử là đoạn tụ, chỉ ngủ với nam nhân! Nữ nhân như ngươi ở trong này làm chuyện náo nhiệt gì! Nếu ngươi dám cứng rắn ép ta, ta liền... Ta liền..." Nói tới đây, Hoa Dung Nguyệt liền cắn môi, bộ dáng chịu nhục lại tỏ vẻ hung ác càng khiến hắn tăng thêm vài phần quyến rũ.
Chu Nhan đương nhiên sẽ không đặt lời nói vủa hắn trong lòng, chỉ cần hắn (HDN) còn ở trên giường, sao hắn (CN) có thể để cho con vịt nấu chín sắp ăn đến miệng còn có cơ hội vỗ cánh bay đi mất?
Liền thấy hắn nắm cằm nhỏ khéo léo linh lung của Hoa Dung Nguyệt, nhìn đồng tử trong mắt hắn (HDN) giống như sóc nhỏ trốn tránh khủng hoảng, thật sự là càng xem càng vui sướng, càng xem càng thích!
"Người trong thiên hạ đều cười ta cưới một tên đoạn tụ, nói Sở Tương Vương phủ sợ là sắp hủy trong tay họa thủy này. Nhưng bọn họ lại không biết, Hoa nhi của ta trời sinh thiên tư quốc sắc, ngảy cả là hồng nhan họa thủy, vậy cũng là một lời ca ngợi!" Nói tới đây, Chu Nhan lại là cúi đầu in xuống một cái hôn trên cánh môi hoa đào mềm mại kia.
Hoa Dung Nguyệt nhanh chóng ngậm chặt miệng, giãy dụa, nước mắt bắt đầu dâng lên. Biết Chu Nhan là cầm thú ăn mềm không ăn cứng, bản thân đánh bừa căn bản chính là tự mình chuốc lấy khổ, còn không bằng trước nhịn xuống, cùng hắn nói thật tốt.
"Nhan lang! Ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta thừa nhận trước kia đối với ngươi có ý đồ gây rối, nhưng khi đó ta nghĩ đến ngươi là tên nam nhân , không nghĩ tới... Ngươi lại là ngụy nam nhân, ngươi lo lắng ta đem bí mật này nói ra ngoài đi? Ta có thể thề, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, có thể chứ?"
Chu Nhan nhìn hắn chủ động cầu hòa, liền cười nói: "Dù ta không phải nam nhân, ngươi cũng có thể tiếp tục đối với ta có ý đồ gây rối!"
"Lão tử là đoạn tụ! Làm sao có thể đối với ngươi có ý đồ gây rối được?... Nhan lang yêu quý... Ta... Uy uy uy! Ngươi còn cởi?" Hoa Dung Nguyệt vốn muốn lấy chuyện hợp tình hợp lý ra nói, cũng không nghĩ tới hỗn đản này thừa dịp hắn nói chuyện, thế nhưng cởi quần áo cuối cùng trên người hắn ra.
Chu Nhan nhìn bộ dáng tạm nhân nhượng vì lợi ích chung này của hắn, vô sỉ nói: "Dung Nguyệt vừa rồi gọi thật là dễ nghe, lại gouj một tiếng Nhan lang yêu quý cho ta nghe một chút!"
Hoa Dung Nguyệt thấy người này rõ ràng nổi lên sắc tâm với mình, giờ nói cái gì đều không nghe vào, chỉ đành rơi nước mắt, phốc một tiếng khuôn mặt đều ướt: "Vô liêm sỉ! Ngươi thực dám ngủ với ta?"
Chu Nhan hôn xuống từng tấc da thịt của hắn, thắt lưng rắn chắc khêu gợi uốn éo thành độ cong mê người, kinh tâm động phách. Nhìn người kiều mị đang giãy giụa không có kết quả, một bên dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn thân thể mỹ ngọc kia, một bên lại cúi đầu khẽ hôn gò má tuyệt sắc của hắn, ngậm vành tai khéo léo mềm mại của hắn, cả giận thổi khí: "Còn dám nói vậy hay không? Ngươi là người của ta, ta muốn ngủ với ngươi, ai quản được?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.