Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 2: Vừa gặp đã thương, không biết vị thịt
Dạ Mạn Vũ
22/10/2015
Chu Nhan đại thắng trở về, cao hứng nhất vẫn là Sở Tương Vương phủ.
Sở Tương Vương chính là thúc thúc ruột của đương kim thánh thượng, là hoàng thân quốc thích, cũng là một trong những hầu phủ quan lớn. Khi Sở Tương Vương còn trẻ rất thân thiết với tiên đế, hết lòng trợ giúp tiên đế ổn định triều cương, bảo vệ xã tắc, vì Đại Chu lập được không ít công lao. Tiên đế từ sớm đã ra đi, chỉ để lại đứa con còn nhỏ, Sở Tương Vương chẳng những không lợi dụng quyền lực trong tay bức cung thượng vị(1), mà còn một lòng trung thành nâng đỡ đứa cháu nhỏ đi lên ngôi vị hoàng đế. Lòng trung thành và tận tâm này đã lưu lại thanh danh rất tốt trong triều.
Đương kim thánh thượng năm nay hai mươi hai tuổi, đối với hoàng thúc nhà mình từ nhỏ chính là tôn kính ngưỡng mộ có thừa, hiện tại con thứ ba của hoàng thúc vì Đại Chu lập chiến công vĩ đại như thế, Chiêu Quang đế càng vui vẻ ra mặt. Khi Chu Nhan dẫn công thần lương tướng vào triều, các loại vật phẩm ban thưởng đã đưa đến Sở Tương Vương phủ nối liền không dứt.
Lần này Chu Nhan khải hoàn trở về, đánh lui đại quân Tây Man quấy rầy bao nhiêu năm nay, cũng mang về thư nghị hòa của Tây Man Vương.
Thư nghị hòa được viết trên cuốn da dê màu trắng bị Chiêu Quang đế đặt trên long án lật qua lật lại xem tái xem hồi, sau đó liền cười ha ha vài tiếng. Rốt cuộc bộ dáng hãnh diện xuất hiện trên gương mặt trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Chiêu Quang đế, không ngừng khen ngợi đường đệ nhà mình là anh hùng thiếu niên, anh dũng vô song.
Đại thần trong triều nghe được lời nói của Chiêu Quang đế, liền thuận theo làn gió, tươi cười tiến tới chúc mừng Sở Tương Vương cùng tướng quân thiếu niên của Đại Chu. Từ nhỏ, Chu Nhan đã sống ở dân gian, đối với phép tắc chốn quan trường cái hiểu cái không nên sắc mặt tiểu tướng quân lạnh tanh, nhìn các vị đại thần ôm quyền chúc mừng mình cũng chỉ không nặng không nhẹ gật đầu vài cái.
Lại bộ thượng thư khen hắn là anh hùng xuất thiếu niên, Chu Nhan cũng chỉ ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, thành thật đáp lại một tiếng: “Dạ!”.
Binh bộ thượng thư khen hắn thiếu niên oai hùng, giỏi văn lại giỏi võ, Chu Nhan chịu đựng da đầu đang run lên nhoi nhói, đáp lại một câu: “Dạ!”.
Trên điện, đại học sĩ khen hắn dụng binh như thần, quyết chiến ngàn dặm, Chu Nhan rốt cuộc sắp không nhịn nổi nữa, liền lẻn đến gần phía sau phụ vương nhà mình, da mặt vốn đã mỏng, khi nói chuyện, hai tai tiểu tướng quân đỏ lên, vẫn rành mạch trả lời: “Dạ!”.
Sở Tương Vương cùng Chiêu Quang đế cuối cùng cũng nhận ra Chu Nhan đang quẫn bách(2) ứng phó qua loa nhóm đại thần nhiệt tình như lửa, vì vậy nhanh chóng tuyên bố bãi triều!
Điều này cũng không trách các vị đại thần được, chẳng qua vì đa số nhân dân quần chúng lòng sùng bái đối với anh hùng cho dù là quá khứ hay là tương lai vẫn luôn cuồng nhiệt mà thôi!
Lúc này…
Sau khi nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của tiểu tướng quân, Hoa Dung Nguyệt liền ngồi lì ở Túy Hương Cư ngẩn người. Gò má tinh xảo như họa, khí chất nhu nhược lại rất xứng với một thân cao quý như hắn. Mặc một thân cẩm y, từ trên xuống dưới toát lên vẻ tô vàng nạm ngọc, ăn chơi trác táng.
Kỳ thực, nói về Hoa Dung Nguyệt vẫn là người có lai lịch lớn, thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, là cháu ruột bảo bối của đương triều nhất phẩm, tam triều nguyên lão Trấn Quốc Công lão thái gia.
Nhắc tới Trấn Quốc Công phủ, nhân dân Đại Chu không người không biết, không người không hiểu. Trên phố có một câu nói hình dung Trấn Quốc Công phủ như thế này: nhà người khác có người chết thì đều chôn dưới đất lập cái bia để cúng tế, nhưng nếu như Trấn Quốc Công phủ có người qua đời, thì phải đến cung đình mời họa sĩ vẽ chân dung người mất xuống bia để cúng bái. Chỉ câu này cũng đủ để thấy được, Trấn Quốc Công phủ có được tư cách cha truyền con nối có được địa vị siêu phàm như thế nào.
Hoa Dung Nguyệt, người cũng như tên, sắc như xuân về hoa nở, xinh đẹp tựa sương trắng trăng cao, tại cái nơi đề cao vẻ đẹp như Đại Chu này thì đúng là tuyệt sắc mỹ nam. Hơn nữa, lại có địa vị bất phàm, càng giúp hắn trở thành nhân vật số một trong nhóm công tử thế gia ở kinh thành. Có điều, chỉ dựa vào dung mạo và địa vị thì không đủ để làm tên tuổi hắn lan truyền khắp trong ngoài kinh thành như vậy được. Nguyên nhân chân chính khiến thanh danh của hắn lan truyền rộng rãi như thế là mấy chuyện giật gân về hắn làm người ta khi nhắc đến thì nói đến say sưa.
Thứ nhất, hắn là người tồn tại có chút đặc thù. Hoa Dung Nguyệt từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, một tay Trấn Quốc Công lão thái gia nuôi hắn lớn lên. Thời điểm tiên đế còn sống, cảm kích công lao to lớn của Trấn Quốc Công Phủ, lại thấy Hoa Dung Nguyệt đáng thương, liền hạ ân chỉ cho hắn làm bạn đọc sách với thái tử khi ấy, cũng chính là Chiêu Quang đế sau này, rồi lại ban cho hắn thân phận thế tử Trấn Quốc Công phủ. Đúng là ân sủng nhiều đến tận trời.
Thứ hai chính là tính cách của hắn. Năm lão quốc công mới mất nhi tử, đối với tiểu tôn tử vẫn còn bé như hạt đậu này cơ hồ là yêu thương như sinh mạng, hơn nữa, thuở nhỏ hắn liền cùng học tập với thái tử gia, quan hệ thân thiết không ít, cho nên sinh ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất, tính tình đôi khi hồn nhiên đôi khi lại điên điên khùng khùng. Nhất là do phụ thân Hoa Dung Nguyệt chết vì bảo vệ Đại Chu, hy sinh lừng lẫy trên chiến trường, một nhà đại nhân đại nghĩa như thế, lại sinh ra một thế hệ Hoa Dung Nguyệt nói chuyện không đầu không đuối, cả ngày chơi bời lêu lổng, chọi gà đánh chó đấu đế, sống phóng túng không chịu nổi, đi đến hoa lâu tầm hoa vấn liễu nhiều đến nỗi mấy nhà bên đường đều nhớ mặt, tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong nhóm hoàn khố(3) bại hoại.
Thứ ba chính là Hoa Dung Nguyệt là đoạn tụ đại danh đỉnh đỉnh. Dân gian đồn rằng, khi Hoa Dung Nguyệt mười hai tuổi đã xinh đẹp như hoa, phong tư trác tuyệt, tại nơi nặng về vẻ đẹp như Đại Chu, ngay cả thiên tử hay đại thần đều tuyển chọn mỹ nam tử, quan viên tô son điểm phấn là chuyện bình thường như này, thì mỹ danh của Hoa Dung Nguyệt càng lan truyền nhanh chóng, vô số nam tử vốn ‘thẳng’ khi nhìn thấy hắn chỉ muốn ngay lập tức biến thành ‘cong’. Tư tưởng dân Đại Chu thoáng, nam nam có chút thịnh hành, ngay khi tiểu Dung Nguyệt xuất hiện dấu hiệu trổ mã càng ngày càng nhiều, đột nhiên có một ngày từ trong học đường của thái tử điện hạ truyền ra tiếng kêu kinh thiên của đại học sĩ.
Nguyên lai là Hoa Dung Nguyệt càng ngày càng lớn, đối với mọi thứ xung quanh càng ngày càng tò mò nhiều hơn, nhất là đối với chuyện nam nam cực kỳ để ý. Hoa Dung Nguyệt quan hệ với thái tử gia vẫn rất tốt, thực tự nhiên đem bí mật nhỏ trong lòng nói cho bạn thân là thái tử gia biết, vì thế mà tiểu hỗn đản liền cầm một quyển sách mạ vàng in chữ rõ to ‘Tranh nam nam’ đưa cho thái tử gia xem.
Lúc đó vẫn còn là thái tử gia, Chiêu Quang đế mỗi ngày ở đại viện sâu trong hoàng cung, ngoại trừ theo Hoa Dung Nguyệt nghe ngóng tí chuyện thú bị ở bên ngoài ra, thì ngày qua ngày tự nhiên sẽ thấy tẻ nhạt. Đột nhiên lại lấy được một quyển sách kỳ diệu như thế từ chỗ bạn thân, thái tử ngày ngày đọc tứ thư ngũ kinh nhất thời hai mắt sáng ngời, hai người thảo luận cực kỳ vui vẻ. Mà Hoa Dung Nguyệt còn có gan hùm gan báo, cậy bản thân có gương mặt hoa gặp hoa nở định quyến rũ thái tử gia – người mà cùng hắn lớn lên, ý muốn dụ dỗ thái tử gia bước lên con đường đoạn tụ không lối về, thậm chí còn có ý nghĩ, tìm đêm trăng thanh gió mát nào đó để ‘bàn chuyện’ với hoàng đế tương lai cũng là việc không tồi.
Nhưng ai biết, sự tình bại lộ, khiến đại học sĩ vốn là người nổi tiếng bảo thủ kinh hách(4). Đại học sĩ đã lớn tuổi, râu trắng toát một màu, quỳ gối trước kim loan điện khóc lóc nức nở cầu xin tiên đế, nhất định phải phạt nặng cái tên hỗn đản vọng tưởng đối với thái tử gia giở trò ‘bất kính’. Tiên đế nhân từ, nhìn tiểu thế tử xinh đẹp như hoa, lại nhìn nhìn thái tử tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đã trổ mã, trở nên tuấn tú vô cùng liền thở dài, vì con nối dòng của hoàng thất mà suy nghĩ, liền tiễn mầm tai họa xinh đẹp này đi.
Vốn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện này, thế tử gia sẽ an phận một chút, không ngờ sau khi bị tống về nhà, Hoa Dung Nguyệt tựa như cá nhỏ bơi vào biển lớn, phát huy triệt để bản chất đoạn tụ của mình. Năm mười lăm tuổi, danh tiếng đoạn tụ vang vọng kinh đô, trở thành đệ nhất mỹ nam tử nam gặp nam yêu, nữ gặp nữ thương.
Hiện giờ, Hoa Dung Nguyệt đối với tiểu tướng quân vừa khải hoàn trở về là vừa gặp đã thương. Ba tháng không biết vị thịt là gì, nên giờ tâm tâm niệm niệm tìm một cơ hội tốt lôi kéo tiểu tướng quân cùng ngủ một giấc thật thoải mái.
Cao Uy đang ngồi ở một bên uống trà liền nhìn thấy đôi mắt Hoa Dung Nguyệt đầy hoa đào, một bộ dáng sói đói vớ phải mồi ngon, liền nở nụ cười tràn đầy ý tứ chờ xem kịch vui, nhàn nhã gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đây gọi là tâm tình vui sướng a!
Phú Đậu đứng đằng sau nhìn thấy Cao công tử cười đầy kì quái, toàn thân nổi hết da gà hướng thế tử nhà mình nói: “Gia, người mau nhìn, bộ dáng kia của Cao công tử thật dọa người a!”.
Thế tử gia đang chìm đắm trong dâm niệm(5) với tiểu tướng quân liền quay đầu lại, nhìn lướt qua Cao Uy, lạnh lùng nói: “Tên hỗn đản kia chính là một con hồ ly giảo hoạt chuyển thế, nhìn hắn cười đê tiện như vậy, chắc là muốn làm chuyện xấu xa gì đấy!”.
Phú Đậu nhìn thế tử gia nhà mình và Cao công tử vốn cùng một giuộc(6) với nhau, cười hắc hắc: “Gia thật hay nói giỡn, Cao công tử đâu phải là người xấu đâu!”.
Đúng, hắn không phải người xấu, chính là không tốt bụng cho lắm thôi!
Hoa Dung Nguyệt nhàm chán đứng lên, trường bào quý giá lại đứng đắn bị tên bại hoại này mặc vào làm toát ra khí chất nhu nhu nhược nhược. Phú Đậu chạy theo đằng sau, đã thấy thế tử gia nhà mình sắp ra khỏi nhã gian.
Cao Uy nhấp một hớp trà, gọi lại: “Ngươi không biết chuyện gì sao? Tên kia(7) là đứa con thứ ba mà Sở Tương Vương yêu thương nhất, là đường đệ của đương kim thánh thượng, lại là anh hùng trên chiến trường của Đại Chu chúng ta a!”.
Hoa Dung Nguyệt bị Cao Uy đả kích một trận, hắn đời này, hận nhất là so sánh thế lực với người khác. Vì thế, liền không chút nghĩ ngợi quay lại nhìn cái tên Cao Uy hồ ly ý nghĩ xấu xa đầy bụng trừng mắt một cái, thét lên: “Con của Sở Tương Vương thì thế nào? Anh hùng trên chiến trường của Đại Chu thì làm sao? Nhớ năm đó thời điểm bổn đại gia lôi kéo đương kim thánh thượng cùng đoạn tụ, ai có thể ngăn cản được ta? Lão tử ngủ với tên kia là chuyện sớm muộn!”.
Cao Uy cố gắng nuốt ngụm trà xuống bụng, nhìn ánh mắt ‘ngay cả hoàng đế ta đều dám’ của Hoa Dung Nguyệt, đối với tiểu tử này liền bội phục mà giơ ngón tay cái lên! Thế tử gia uy mãnh, nghĩ yêu ai liền yêu người đó!
Nói lời nói hùng hồn như thế xong, Hoa Dung Nguyệt vẫy vẫy ống tay áo, khoan khoái rời đi. Ra khỏi Túy Phương Cư, liền ngồi xuống nhuyễn kiệu của mình hồi phủ.
Trong phủ Quốc Công, lão quốc công gừng càng già càng cay(8), đang ở trong hoa viên luyện thái cực quyền.
Khi Hoa Dung Nguyệt đi xuyên qua hành lang gấp khúc, qua cầu đá, đến bên hồ sen, nhận lấy đồ ăn cho cá từ trong tay nha hoàn, tâm tình cực kỳ tốt đứng ở bờ hồ cho cá ăn.
Lão quốc công biết cháu trai đã trở lại, dừng chuyện đang làm lại, vừa cười meo meo vuốt chòm râu trắng toát, vừa phấn chấn đi tới: “Dung nhi hôm nay trở về thật sớm a!”.
Hoa Dung Nguyệt quay đầu lại, cười rực rỡ như gió xuân, trăm hoa đua nở: “Nghe bọn hạ nhân nói gia gia đang luyện quyền, còn nghĩ lát nữa lại qua thỉnh an ngài cũng không muộn!”.
Lão quốc công vừa lòng vỗ vỗ bả vai Hoa Dung Nguyệt, khen: “Biết ngươi có lòng hiếu thảo là được, vừa vặn hôm nay ngươi trở về sớm, đi chỉnh trang một chút, buổi tối theo gia gia vào cung tham gia khánh công thịnh yến!”.
Lão quốc công tuy rằng đã lớn tuổi, sớm không màng việc triều chính, nhưng dù cây đại thụ bị chặt đi thì gốc rễ cây vẫn phải còn, danh vọng trong triều còn rất nặng. Đại Chu trăm năm mới được một lần có tướng sĩ xuất chinh còn khải hoàn mà về, thân là nguyên lão tam triều, tự nhiên sẽ nằm trong danh sách khách mời đặc biệt tham gia tiệc chiêu đãi.
Hoa Dung Nguyệt vừa nghe lời này, nhất thời không rõ hỏi lại: “Gia gia, khánh công thịnh yến tối nay có phải vì chúc mừng tiểu tướng quân Chu Nhan?”.
“Tất nhiên! Tướng sĩ xuất chinh, khải hoàn mà về là điều nên ăn mừng! Hoàng thượng cao hứng đến nỗi nằm mơ đều cười thành tiếng, lần này khánh công thịnh yến chẳng những vì muốn khen ngợi tướng sĩ có công, còn là vì hiển lộ uy danh Đại Chu ta. Tiểu tử ngươi xem nhiều một chút, tham gia yến hội hoàng thất nhiều một chút, đừng suốt ngày chơi bời lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu(9) kia nữa!”.
Mặc dù đang nghe lão quốc công giáo huấn, nhưng nghe kể lể một hồi mà Hoa Dung Nguyệt lại kích động đầy mặt, nháy nháy ánh mắt sáng lấp lánh, nhanh chóng đáp ứng: “Gia gia yên tâm, đêm nay ta nhất định sẽ cùng ngài tiến cung!”.
**********
Ghi chú:
(1) bức cung thượng vị: ý chỉ muốn cưỡng đoạt ngồi lên vị thế cao hơn
(2) quẫn bách: tình trạng khốn đốn ngặt nghèo đến mức hết đường giải quyết
(3) hoàn khố: Ca chịu
(6) nguyên văn: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
(7) tên kia: ở đây chỉ Chu Nhan
(8) gừng càng già càng cay: ý chỉ người lớn tuổi đầy kinh nghiệm có mưu mô thủ đoạn hơn người
(9) hồ bằng cẩu hữu: ý chỉ đám bạn bè không tốt
Sở Tương Vương chính là thúc thúc ruột của đương kim thánh thượng, là hoàng thân quốc thích, cũng là một trong những hầu phủ quan lớn. Khi Sở Tương Vương còn trẻ rất thân thiết với tiên đế, hết lòng trợ giúp tiên đế ổn định triều cương, bảo vệ xã tắc, vì Đại Chu lập được không ít công lao. Tiên đế từ sớm đã ra đi, chỉ để lại đứa con còn nhỏ, Sở Tương Vương chẳng những không lợi dụng quyền lực trong tay bức cung thượng vị(1), mà còn một lòng trung thành nâng đỡ đứa cháu nhỏ đi lên ngôi vị hoàng đế. Lòng trung thành và tận tâm này đã lưu lại thanh danh rất tốt trong triều.
Đương kim thánh thượng năm nay hai mươi hai tuổi, đối với hoàng thúc nhà mình từ nhỏ chính là tôn kính ngưỡng mộ có thừa, hiện tại con thứ ba của hoàng thúc vì Đại Chu lập chiến công vĩ đại như thế, Chiêu Quang đế càng vui vẻ ra mặt. Khi Chu Nhan dẫn công thần lương tướng vào triều, các loại vật phẩm ban thưởng đã đưa đến Sở Tương Vương phủ nối liền không dứt.
Lần này Chu Nhan khải hoàn trở về, đánh lui đại quân Tây Man quấy rầy bao nhiêu năm nay, cũng mang về thư nghị hòa của Tây Man Vương.
Thư nghị hòa được viết trên cuốn da dê màu trắng bị Chiêu Quang đế đặt trên long án lật qua lật lại xem tái xem hồi, sau đó liền cười ha ha vài tiếng. Rốt cuộc bộ dáng hãnh diện xuất hiện trên gương mặt trẻ tuổi đầy hứa hẹn của Chiêu Quang đế, không ngừng khen ngợi đường đệ nhà mình là anh hùng thiếu niên, anh dũng vô song.
Đại thần trong triều nghe được lời nói của Chiêu Quang đế, liền thuận theo làn gió, tươi cười tiến tới chúc mừng Sở Tương Vương cùng tướng quân thiếu niên của Đại Chu. Từ nhỏ, Chu Nhan đã sống ở dân gian, đối với phép tắc chốn quan trường cái hiểu cái không nên sắc mặt tiểu tướng quân lạnh tanh, nhìn các vị đại thần ôm quyền chúc mừng mình cũng chỉ không nặng không nhẹ gật đầu vài cái.
Lại bộ thượng thư khen hắn là anh hùng xuất thiếu niên, Chu Nhan cũng chỉ ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, thành thật đáp lại một tiếng: “Dạ!”.
Binh bộ thượng thư khen hắn thiếu niên oai hùng, giỏi văn lại giỏi võ, Chu Nhan chịu đựng da đầu đang run lên nhoi nhói, đáp lại một câu: “Dạ!”.
Trên điện, đại học sĩ khen hắn dụng binh như thần, quyết chiến ngàn dặm, Chu Nhan rốt cuộc sắp không nhịn nổi nữa, liền lẻn đến gần phía sau phụ vương nhà mình, da mặt vốn đã mỏng, khi nói chuyện, hai tai tiểu tướng quân đỏ lên, vẫn rành mạch trả lời: “Dạ!”.
Sở Tương Vương cùng Chiêu Quang đế cuối cùng cũng nhận ra Chu Nhan đang quẫn bách(2) ứng phó qua loa nhóm đại thần nhiệt tình như lửa, vì vậy nhanh chóng tuyên bố bãi triều!
Điều này cũng không trách các vị đại thần được, chẳng qua vì đa số nhân dân quần chúng lòng sùng bái đối với anh hùng cho dù là quá khứ hay là tương lai vẫn luôn cuồng nhiệt mà thôi!
Lúc này…
Sau khi nhìn thấy bóng dáng anh tuấn của tiểu tướng quân, Hoa Dung Nguyệt liền ngồi lì ở Túy Hương Cư ngẩn người. Gò má tinh xảo như họa, khí chất nhu nhược lại rất xứng với một thân cao quý như hắn. Mặc một thân cẩm y, từ trên xuống dưới toát lên vẻ tô vàng nạm ngọc, ăn chơi trác táng.
Kỳ thực, nói về Hoa Dung Nguyệt vẫn là người có lai lịch lớn, thế tử gia của Trấn Quốc Công phủ, là cháu ruột bảo bối của đương triều nhất phẩm, tam triều nguyên lão Trấn Quốc Công lão thái gia.
Nhắc tới Trấn Quốc Công phủ, nhân dân Đại Chu không người không biết, không người không hiểu. Trên phố có một câu nói hình dung Trấn Quốc Công phủ như thế này: nhà người khác có người chết thì đều chôn dưới đất lập cái bia để cúng tế, nhưng nếu như Trấn Quốc Công phủ có người qua đời, thì phải đến cung đình mời họa sĩ vẽ chân dung người mất xuống bia để cúng bái. Chỉ câu này cũng đủ để thấy được, Trấn Quốc Công phủ có được tư cách cha truyền con nối có được địa vị siêu phàm như thế nào.
Hoa Dung Nguyệt, người cũng như tên, sắc như xuân về hoa nở, xinh đẹp tựa sương trắng trăng cao, tại cái nơi đề cao vẻ đẹp như Đại Chu này thì đúng là tuyệt sắc mỹ nam. Hơn nữa, lại có địa vị bất phàm, càng giúp hắn trở thành nhân vật số một trong nhóm công tử thế gia ở kinh thành. Có điều, chỉ dựa vào dung mạo và địa vị thì không đủ để làm tên tuổi hắn lan truyền khắp trong ngoài kinh thành như vậy được. Nguyên nhân chân chính khiến thanh danh của hắn lan truyền rộng rãi như thế là mấy chuyện giật gân về hắn làm người ta khi nhắc đến thì nói đến say sưa.
Thứ nhất, hắn là người tồn tại có chút đặc thù. Hoa Dung Nguyệt từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, một tay Trấn Quốc Công lão thái gia nuôi hắn lớn lên. Thời điểm tiên đế còn sống, cảm kích công lao to lớn của Trấn Quốc Công Phủ, lại thấy Hoa Dung Nguyệt đáng thương, liền hạ ân chỉ cho hắn làm bạn đọc sách với thái tử khi ấy, cũng chính là Chiêu Quang đế sau này, rồi lại ban cho hắn thân phận thế tử Trấn Quốc Công phủ. Đúng là ân sủng nhiều đến tận trời.
Thứ hai chính là tính cách của hắn. Năm lão quốc công mới mất nhi tử, đối với tiểu tôn tử vẫn còn bé như hạt đậu này cơ hồ là yêu thương như sinh mạng, hơn nữa, thuở nhỏ hắn liền cùng học tập với thái tử gia, quan hệ thân thiết không ít, cho nên sinh ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất, tính tình đôi khi hồn nhiên đôi khi lại điên điên khùng khùng. Nhất là do phụ thân Hoa Dung Nguyệt chết vì bảo vệ Đại Chu, hy sinh lừng lẫy trên chiến trường, một nhà đại nhân đại nghĩa như thế, lại sinh ra một thế hệ Hoa Dung Nguyệt nói chuyện không đầu không đuối, cả ngày chơi bời lêu lổng, chọi gà đánh chó đấu đế, sống phóng túng không chịu nổi, đi đến hoa lâu tầm hoa vấn liễu nhiều đến nỗi mấy nhà bên đường đều nhớ mặt, tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong nhóm hoàn khố(3) bại hoại.
Thứ ba chính là Hoa Dung Nguyệt là đoạn tụ đại danh đỉnh đỉnh. Dân gian đồn rằng, khi Hoa Dung Nguyệt mười hai tuổi đã xinh đẹp như hoa, phong tư trác tuyệt, tại nơi nặng về vẻ đẹp như Đại Chu, ngay cả thiên tử hay đại thần đều tuyển chọn mỹ nam tử, quan viên tô son điểm phấn là chuyện bình thường như này, thì mỹ danh của Hoa Dung Nguyệt càng lan truyền nhanh chóng, vô số nam tử vốn ‘thẳng’ khi nhìn thấy hắn chỉ muốn ngay lập tức biến thành ‘cong’. Tư tưởng dân Đại Chu thoáng, nam nam có chút thịnh hành, ngay khi tiểu Dung Nguyệt xuất hiện dấu hiệu trổ mã càng ngày càng nhiều, đột nhiên có một ngày từ trong học đường của thái tử điện hạ truyền ra tiếng kêu kinh thiên của đại học sĩ.
Nguyên lai là Hoa Dung Nguyệt càng ngày càng lớn, đối với mọi thứ xung quanh càng ngày càng tò mò nhiều hơn, nhất là đối với chuyện nam nam cực kỳ để ý. Hoa Dung Nguyệt quan hệ với thái tử gia vẫn rất tốt, thực tự nhiên đem bí mật nhỏ trong lòng nói cho bạn thân là thái tử gia biết, vì thế mà tiểu hỗn đản liền cầm một quyển sách mạ vàng in chữ rõ to ‘Tranh nam nam’ đưa cho thái tử gia xem.
Lúc đó vẫn còn là thái tử gia, Chiêu Quang đế mỗi ngày ở đại viện sâu trong hoàng cung, ngoại trừ theo Hoa Dung Nguyệt nghe ngóng tí chuyện thú bị ở bên ngoài ra, thì ngày qua ngày tự nhiên sẽ thấy tẻ nhạt. Đột nhiên lại lấy được một quyển sách kỳ diệu như thế từ chỗ bạn thân, thái tử ngày ngày đọc tứ thư ngũ kinh nhất thời hai mắt sáng ngời, hai người thảo luận cực kỳ vui vẻ. Mà Hoa Dung Nguyệt còn có gan hùm gan báo, cậy bản thân có gương mặt hoa gặp hoa nở định quyến rũ thái tử gia – người mà cùng hắn lớn lên, ý muốn dụ dỗ thái tử gia bước lên con đường đoạn tụ không lối về, thậm chí còn có ý nghĩ, tìm đêm trăng thanh gió mát nào đó để ‘bàn chuyện’ với hoàng đế tương lai cũng là việc không tồi.
Nhưng ai biết, sự tình bại lộ, khiến đại học sĩ vốn là người nổi tiếng bảo thủ kinh hách(4). Đại học sĩ đã lớn tuổi, râu trắng toát một màu, quỳ gối trước kim loan điện khóc lóc nức nở cầu xin tiên đế, nhất định phải phạt nặng cái tên hỗn đản vọng tưởng đối với thái tử gia giở trò ‘bất kính’. Tiên đế nhân từ, nhìn tiểu thế tử xinh đẹp như hoa, lại nhìn nhìn thái tử tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đã trổ mã, trở nên tuấn tú vô cùng liền thở dài, vì con nối dòng của hoàng thất mà suy nghĩ, liền tiễn mầm tai họa xinh đẹp này đi.
Vốn tưởng rằng sau khi trải qua chuyện này, thế tử gia sẽ an phận một chút, không ngờ sau khi bị tống về nhà, Hoa Dung Nguyệt tựa như cá nhỏ bơi vào biển lớn, phát huy triệt để bản chất đoạn tụ của mình. Năm mười lăm tuổi, danh tiếng đoạn tụ vang vọng kinh đô, trở thành đệ nhất mỹ nam tử nam gặp nam yêu, nữ gặp nữ thương.
Hiện giờ, Hoa Dung Nguyệt đối với tiểu tướng quân vừa khải hoàn trở về là vừa gặp đã thương. Ba tháng không biết vị thịt là gì, nên giờ tâm tâm niệm niệm tìm một cơ hội tốt lôi kéo tiểu tướng quân cùng ngủ một giấc thật thoải mái.
Cao Uy đang ngồi ở một bên uống trà liền nhìn thấy đôi mắt Hoa Dung Nguyệt đầy hoa đào, một bộ dáng sói đói vớ phải mồi ngon, liền nở nụ cười tràn đầy ý tứ chờ xem kịch vui, nhàn nhã gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, đây gọi là tâm tình vui sướng a!
Phú Đậu đứng đằng sau nhìn thấy Cao công tử cười đầy kì quái, toàn thân nổi hết da gà hướng thế tử nhà mình nói: “Gia, người mau nhìn, bộ dáng kia của Cao công tử thật dọa người a!”.
Thế tử gia đang chìm đắm trong dâm niệm(5) với tiểu tướng quân liền quay đầu lại, nhìn lướt qua Cao Uy, lạnh lùng nói: “Tên hỗn đản kia chính là một con hồ ly giảo hoạt chuyển thế, nhìn hắn cười đê tiện như vậy, chắc là muốn làm chuyện xấu xa gì đấy!”.
Phú Đậu nhìn thế tử gia nhà mình và Cao công tử vốn cùng một giuộc(6) với nhau, cười hắc hắc: “Gia thật hay nói giỡn, Cao công tử đâu phải là người xấu đâu!”.
Đúng, hắn không phải người xấu, chính là không tốt bụng cho lắm thôi!
Hoa Dung Nguyệt nhàm chán đứng lên, trường bào quý giá lại đứng đắn bị tên bại hoại này mặc vào làm toát ra khí chất nhu nhu nhược nhược. Phú Đậu chạy theo đằng sau, đã thấy thế tử gia nhà mình sắp ra khỏi nhã gian.
Cao Uy nhấp một hớp trà, gọi lại: “Ngươi không biết chuyện gì sao? Tên kia(7) là đứa con thứ ba mà Sở Tương Vương yêu thương nhất, là đường đệ của đương kim thánh thượng, lại là anh hùng trên chiến trường của Đại Chu chúng ta a!”.
Hoa Dung Nguyệt bị Cao Uy đả kích một trận, hắn đời này, hận nhất là so sánh thế lực với người khác. Vì thế, liền không chút nghĩ ngợi quay lại nhìn cái tên Cao Uy hồ ly ý nghĩ xấu xa đầy bụng trừng mắt một cái, thét lên: “Con của Sở Tương Vương thì thế nào? Anh hùng trên chiến trường của Đại Chu thì làm sao? Nhớ năm đó thời điểm bổn đại gia lôi kéo đương kim thánh thượng cùng đoạn tụ, ai có thể ngăn cản được ta? Lão tử ngủ với tên kia là chuyện sớm muộn!”.
Cao Uy cố gắng nuốt ngụm trà xuống bụng, nhìn ánh mắt ‘ngay cả hoàng đế ta đều dám’ của Hoa Dung Nguyệt, đối với tiểu tử này liền bội phục mà giơ ngón tay cái lên! Thế tử gia uy mãnh, nghĩ yêu ai liền yêu người đó!
Nói lời nói hùng hồn như thế xong, Hoa Dung Nguyệt vẫy vẫy ống tay áo, khoan khoái rời đi. Ra khỏi Túy Phương Cư, liền ngồi xuống nhuyễn kiệu của mình hồi phủ.
Trong phủ Quốc Công, lão quốc công gừng càng già càng cay(8), đang ở trong hoa viên luyện thái cực quyền.
Khi Hoa Dung Nguyệt đi xuyên qua hành lang gấp khúc, qua cầu đá, đến bên hồ sen, nhận lấy đồ ăn cho cá từ trong tay nha hoàn, tâm tình cực kỳ tốt đứng ở bờ hồ cho cá ăn.
Lão quốc công biết cháu trai đã trở lại, dừng chuyện đang làm lại, vừa cười meo meo vuốt chòm râu trắng toát, vừa phấn chấn đi tới: “Dung nhi hôm nay trở về thật sớm a!”.
Hoa Dung Nguyệt quay đầu lại, cười rực rỡ như gió xuân, trăm hoa đua nở: “Nghe bọn hạ nhân nói gia gia đang luyện quyền, còn nghĩ lát nữa lại qua thỉnh an ngài cũng không muộn!”.
Lão quốc công vừa lòng vỗ vỗ bả vai Hoa Dung Nguyệt, khen: “Biết ngươi có lòng hiếu thảo là được, vừa vặn hôm nay ngươi trở về sớm, đi chỉnh trang một chút, buổi tối theo gia gia vào cung tham gia khánh công thịnh yến!”.
Lão quốc công tuy rằng đã lớn tuổi, sớm không màng việc triều chính, nhưng dù cây đại thụ bị chặt đi thì gốc rễ cây vẫn phải còn, danh vọng trong triều còn rất nặng. Đại Chu trăm năm mới được một lần có tướng sĩ xuất chinh còn khải hoàn mà về, thân là nguyên lão tam triều, tự nhiên sẽ nằm trong danh sách khách mời đặc biệt tham gia tiệc chiêu đãi.
Hoa Dung Nguyệt vừa nghe lời này, nhất thời không rõ hỏi lại: “Gia gia, khánh công thịnh yến tối nay có phải vì chúc mừng tiểu tướng quân Chu Nhan?”.
“Tất nhiên! Tướng sĩ xuất chinh, khải hoàn mà về là điều nên ăn mừng! Hoàng thượng cao hứng đến nỗi nằm mơ đều cười thành tiếng, lần này khánh công thịnh yến chẳng những vì muốn khen ngợi tướng sĩ có công, còn là vì hiển lộ uy danh Đại Chu ta. Tiểu tử ngươi xem nhiều một chút, tham gia yến hội hoàng thất nhiều một chút, đừng suốt ngày chơi bời lêu lổng với đám hồ bằng cẩu hữu(9) kia nữa!”.
Mặc dù đang nghe lão quốc công giáo huấn, nhưng nghe kể lể một hồi mà Hoa Dung Nguyệt lại kích động đầy mặt, nháy nháy ánh mắt sáng lấp lánh, nhanh chóng đáp ứng: “Gia gia yên tâm, đêm nay ta nhất định sẽ cùng ngài tiến cung!”.
**********
Ghi chú:
(1) bức cung thượng vị: ý chỉ muốn cưỡng đoạt ngồi lên vị thế cao hơn
(2) quẫn bách: tình trạng khốn đốn ngặt nghèo đến mức hết đường giải quyết
(3) hoàn khố: Ca chịu
(6) nguyên văn: ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
(7) tên kia: ở đây chỉ Chu Nhan
(8) gừng càng già càng cay: ý chỉ người lớn tuổi đầy kinh nghiệm có mưu mô thủ đoạn hơn người
(9) hồ bằng cẩu hữu: ý chỉ đám bạn bè không tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.