Chương 10:
Hà Đồn
24/03/2024
Hai chị em luyên thuyên hồi lâu, lại đổi sang chủ đề khác tiếp tục tán gẫu.
“Chị đã xem ảnh em gửi lần trước chưa?”
Cặp chị em này có rất nhiều bí mật mà ngay cả người lớn cũng không biết. Trình Nam rất yêu thích các mô hình nhân vật hoạt hình, đồng thời cũng thích âm nhạc và ca hát. Cậu đã tham gia rất nhiều hoạt động của trường và các buổi biểu diễn thương mại.
Trong những năm đi học ở Hồng Kông, cậu thực sự khá nổi tiếng ở trường và ở trên mạng. Thứ nhất là vì cậu đẹp trai, lại học giỏi nên thầy cô và các bạn trong lớp đều rất quý mến cậu. Thứ hai là vì cậu thường xuyên đăng bài về cuộc sống của mình ở trên mạng, bày ra khía cạnh tích cực lạc quan nên mọi người đều rất thích. Thứ ba là vì Trình Nam thường xuyên chụp ảnh cho các tạp chí, thỉnh thoảng còn làm người mẫu trong một số buổi trình diễn thời trang để kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng như mua các loại mô hình.
Tuy nhiên, bố mẹ không biết rõ về chuyện này.
“Chị xem qua rồi.”
Cách đây không lâu, Thành Tuấn vừa chụp cho Trình Nam một bộ ảnh. Khác với phong cách trước đây của cậu, phong cách của bộ ảnh này hơi tối tăm.
Hai người vừa chụp xong là gửi ngay cho Trình Hâm. Lúc xem ảnh, Trình Hâm rất ngạc nhiên trước khả năng biểu cảm trước ống kính của em trai mình.
Mặc dù cô vẫn biết Trình Nam ăn ảnh cũng rất hay chụp nhưng khi thấy Trình Nam ở một phong cách khác, cô vẫn rất ngạc nhiên. Đồng thời cô còn giật mình trước kỹ năng chụp hình chuyên nghiệp của Thành Tuấn, thế mà cậu ấy lại có thể khai phá ra một khía cạnh khác của Trình Nam.
“Thật sự rất tuyệt vời!” Trình Hâm cười cong mắt: “Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh, chị khá kinh ngạc.”
Vẻ mặt ngượng ngùng và đắc ý của Trình Nam hiện rõ trên màn hình: “Thật không?”
“Nói thừa!” Trình Hâm nhấp một ngụm nước, nhún vai cười khẽ: “Dù sao bộ ảnh em cho chị xem cũng là phong cách em chưa từng thử bao giờ.”
…
Thành Hòa tự dọn một góc cho mình ngay bên cạnh, yên lặng làm bài tập nhưng tai vẫn luôn nghe lén Trình Hâm đang nói gì. Ánh mắt cậu luôn vô thức bay về phía cô, nhiều lần như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị Trình Hâm nhận ra.
Trình Nam gãi tóc, cảm thấy hơi ngượng: “Là do Quân Quân nghĩ ra. Cậu ấy nói như vậy sẽ đẹp hơn nên bọn em đã thử.”
“Trông khá đẹp mà, em phải tin vào mắt nhìn của Quân Quân!” Trình Hâm giơ ngón cái, ánh mắt lấp lánh ý cười trong sáng.
Thành Hòa bị bắt quả tang.
Đôi mắt biết cười của Trình Hâm rọi thẳng vào cậu xuyên qua màn hình điện thoại. Cậu không trốn tránh, dường như cũng không sợ bị bắt gặp.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Cậu nhìn cô không hề có chút dè dặt nào, ánh mắt sâu không thấy đáy, con ngươi bỗng nhiên hơi chuyển động.
Sau vài giây tạm dừng, Trình Hâm đã bị đánh bại. Cô mím môi dưới, nhìn vào camera với vẻ mất tự nhiên: “Chị còn có việc phải làm, chị tắt máy trước đây.”
“Vâng.”
Trình Hâm tắt điện thoại. Lúc này cô hoàn toàn rảnh rỗi, nghiêng đầu tiếp tục nhìn Thành Hòa.
Thành Hòa nhìn cô, ánh mắt của cậu hơi dịu đi một chút sau khi cô tắt điện thoại.
Con ngươi của cô gái khẽ co rút, khóe miệng hiện lên một nụ cười nghịch ngợm. Đột nhiên cô duỗi chân ra móc lấy bắp chân cậu, đôi chân nhỏ bé luồn vào bên trong ống quần đồng phục, những ngón chân thon dài cọ sát vào bắp chân.
Thân hình chàng trai hơi run lên, cây bút trong tay rơi xuống bàn. Hơi thở của cậu gấp gáp, cả người mềm nhũn, hầu kết không kìm được hơi nhúc nhích.
Cô nhướng mày, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng điệu ngả ngớn xen lẫn một chút đắc ý: “Sao nào? Em thấy không vui hả?”
Đôi mắt của Thành Hòa hơi giật giật, cậu cụp mắt xuống. Cô đổi hướng, đặt nửa bàn chân lên chân của thiếu niên, mấy ngón chân cong lên gõ nhẹ vào mu bàn chân thiếu niên, cụp mắt hỏi: “Sao em không nói chuyện?”
“Không có.” Thành Hòa lười nói với cô. Cậu nuốt khan, khôi phục lại sự bình tĩnh và cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
“Hừ hừ.” Trình Hâm khịt mũi.
Căn phòng yên tĩnh được khoảng mười giây, cô đứng dậy đi tới sau lưng cậu. Đột nhiên cô giơ tay lên vò mái tóc hơi dài của cậu, vừa nghịch vừa lẩm bẩm: “Thằng nhóc này khá thích giận dỗi nhỉ.”
Thành Hòa bị cô làm mất tập trung.
Vài giây sau, bàn tay nóng hổi của cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay của cô, giọng nói trầm thấp đầy kiềm chế vang lên: “Tâm Tâm, chị đừng làm loạn nữa.”
Tay cậu rất ấm, giọng nói cực kỳ trầm, đến mức khiến Trình Hâm giật mình, bên tai bỗng đỏ bừng. Cô mím môi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, buông tay cậu, sau đó vờ thoải mái cười nói: “Được rồi, chị không làm phiền em nữa, em làm bài tập tiếp đi.”
Sáng sớm, gió nhẹ thoang thoảng.
Một cậu thiếu niên choai choai đạp xe chở một thiếu nữ đang độ xuân thì. Cô gái ngồi phía sau giơ hai tay nắm lấy quần áo của thiếu niên, tựa trán vào tấm lưng gầy gò của cậu, đôi chân dài đung đưa như chiếc mái chèo thuyền.
“A Hòa.”
“Hở?”
Trình Hâm thả lỏng hai tay, dựa vào đầu để chống đỡ toàn thân, tựa trán lên tấm lưng gầy gò của cậu thiếu niên: “Chị chán quá.”
Thành Hòa vô thức nhìn xuống cánh tay đang đặt trên đùi mình của cô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chị muốn làm gì?”
Trình Hâm nghĩ ngợi chốc lát, nghiêng đầu nói: “Kỳ nghỉ lễ này chúng ta tới Hồng Kông đi! Em trai của chị và anh trai của em đã ba tuần chưa về nhà rồi, chị muốn đi chơi với bọn họ.”
“Được ạ.” Thành Hòa đồng ý ngay tắp lự.
“Yeah!” Trình Hâm rất vui vẻ, cô vỗ lưng Thành Hòa, mừng rỡ nói: “Vậy tối nay em về nhà nói với bố mẹ đi nhé.”
Từ khi Thành Hòa chào đời đến khi biết nói chuyện, Trình Hâm chưa bao giờ chủ động nhắc đến những chuyện như vậy với bố mẹ hết.
Mỗi lần cô đều sai Thành Hòa nói với người lớn cậu muốn làm gì, sau đó người lớn sẽ lo lắng các kiểu, tự nhiên sẽ yêu cầu Trình Hâm đi theo.
“Được!” Vẻ mặt của Thành Hòa tràn đầy vẻ cưng chiều: “Nếu như chị muốn đi thì em sẽ đi cùng chị.”
Trình Hâm cảm động, cô vòng tay qua vòng eo gầy yếu của thiếu niên, ôm chầm lấy hít một hơi thật sâu, nói sau tai cậu: “A Hòa, chị thật may mắn, có em ở đây thật tốt quá.”
Em cũng vậy.
“Chị đã xem ảnh em gửi lần trước chưa?”
Cặp chị em này có rất nhiều bí mật mà ngay cả người lớn cũng không biết. Trình Nam rất yêu thích các mô hình nhân vật hoạt hình, đồng thời cũng thích âm nhạc và ca hát. Cậu đã tham gia rất nhiều hoạt động của trường và các buổi biểu diễn thương mại.
Trong những năm đi học ở Hồng Kông, cậu thực sự khá nổi tiếng ở trường và ở trên mạng. Thứ nhất là vì cậu đẹp trai, lại học giỏi nên thầy cô và các bạn trong lớp đều rất quý mến cậu. Thứ hai là vì cậu thường xuyên đăng bài về cuộc sống của mình ở trên mạng, bày ra khía cạnh tích cực lạc quan nên mọi người đều rất thích. Thứ ba là vì Trình Nam thường xuyên chụp ảnh cho các tạp chí, thỉnh thoảng còn làm người mẫu trong một số buổi trình diễn thời trang để kiếm tiền trang trải cuộc sống cũng như mua các loại mô hình.
Tuy nhiên, bố mẹ không biết rõ về chuyện này.
“Chị xem qua rồi.”
Cách đây không lâu, Thành Tuấn vừa chụp cho Trình Nam một bộ ảnh. Khác với phong cách trước đây của cậu, phong cách của bộ ảnh này hơi tối tăm.
Hai người vừa chụp xong là gửi ngay cho Trình Hâm. Lúc xem ảnh, Trình Hâm rất ngạc nhiên trước khả năng biểu cảm trước ống kính của em trai mình.
Mặc dù cô vẫn biết Trình Nam ăn ảnh cũng rất hay chụp nhưng khi thấy Trình Nam ở một phong cách khác, cô vẫn rất ngạc nhiên. Đồng thời cô còn giật mình trước kỹ năng chụp hình chuyên nghiệp của Thành Tuấn, thế mà cậu ấy lại có thể khai phá ra một khía cạnh khác của Trình Nam.
“Thật sự rất tuyệt vời!” Trình Hâm cười cong mắt: “Lần đầu tiên nhìn thấy bức ảnh, chị khá kinh ngạc.”
Vẻ mặt ngượng ngùng và đắc ý của Trình Nam hiện rõ trên màn hình: “Thật không?”
“Nói thừa!” Trình Hâm nhấp một ngụm nước, nhún vai cười khẽ: “Dù sao bộ ảnh em cho chị xem cũng là phong cách em chưa từng thử bao giờ.”
…
Thành Hòa tự dọn một góc cho mình ngay bên cạnh, yên lặng làm bài tập nhưng tai vẫn luôn nghe lén Trình Hâm đang nói gì. Ánh mắt cậu luôn vô thức bay về phía cô, nhiều lần như vậy, khó tránh khỏi sẽ bị Trình Hâm nhận ra.
Trình Nam gãi tóc, cảm thấy hơi ngượng: “Là do Quân Quân nghĩ ra. Cậu ấy nói như vậy sẽ đẹp hơn nên bọn em đã thử.”
“Trông khá đẹp mà, em phải tin vào mắt nhìn của Quân Quân!” Trình Hâm giơ ngón cái, ánh mắt lấp lánh ý cười trong sáng.
Thành Hòa bị bắt quả tang.
Đôi mắt biết cười của Trình Hâm rọi thẳng vào cậu xuyên qua màn hình điện thoại. Cậu không trốn tránh, dường như cũng không sợ bị bắt gặp.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Cậu nhìn cô không hề có chút dè dặt nào, ánh mắt sâu không thấy đáy, con ngươi bỗng nhiên hơi chuyển động.
Sau vài giây tạm dừng, Trình Hâm đã bị đánh bại. Cô mím môi dưới, nhìn vào camera với vẻ mất tự nhiên: “Chị còn có việc phải làm, chị tắt máy trước đây.”
“Vâng.”
Trình Hâm tắt điện thoại. Lúc này cô hoàn toàn rảnh rỗi, nghiêng đầu tiếp tục nhìn Thành Hòa.
Thành Hòa nhìn cô, ánh mắt của cậu hơi dịu đi một chút sau khi cô tắt điện thoại.
Con ngươi của cô gái khẽ co rút, khóe miệng hiện lên một nụ cười nghịch ngợm. Đột nhiên cô duỗi chân ra móc lấy bắp chân cậu, đôi chân nhỏ bé luồn vào bên trong ống quần đồng phục, những ngón chân thon dài cọ sát vào bắp chân.
Thân hình chàng trai hơi run lên, cây bút trong tay rơi xuống bàn. Hơi thở của cậu gấp gáp, cả người mềm nhũn, hầu kết không kìm được hơi nhúc nhích.
Cô nhướng mày, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng điệu ngả ngớn xen lẫn một chút đắc ý: “Sao nào? Em thấy không vui hả?”
Đôi mắt của Thành Hòa hơi giật giật, cậu cụp mắt xuống. Cô đổi hướng, đặt nửa bàn chân lên chân của thiếu niên, mấy ngón chân cong lên gõ nhẹ vào mu bàn chân thiếu niên, cụp mắt hỏi: “Sao em không nói chuyện?”
“Không có.” Thành Hòa lười nói với cô. Cậu nuốt khan, khôi phục lại sự bình tĩnh và cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
“Hừ hừ.” Trình Hâm khịt mũi.
Căn phòng yên tĩnh được khoảng mười giây, cô đứng dậy đi tới sau lưng cậu. Đột nhiên cô giơ tay lên vò mái tóc hơi dài của cậu, vừa nghịch vừa lẩm bẩm: “Thằng nhóc này khá thích giận dỗi nhỉ.”
Thành Hòa bị cô làm mất tập trung.
Vài giây sau, bàn tay nóng hổi của cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay của cô, giọng nói trầm thấp đầy kiềm chế vang lên: “Tâm Tâm, chị đừng làm loạn nữa.”
Tay cậu rất ấm, giọng nói cực kỳ trầm, đến mức khiến Trình Hâm giật mình, bên tai bỗng đỏ bừng. Cô mím môi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, buông tay cậu, sau đó vờ thoải mái cười nói: “Được rồi, chị không làm phiền em nữa, em làm bài tập tiếp đi.”
Sáng sớm, gió nhẹ thoang thoảng.
Một cậu thiếu niên choai choai đạp xe chở một thiếu nữ đang độ xuân thì. Cô gái ngồi phía sau giơ hai tay nắm lấy quần áo của thiếu niên, tựa trán vào tấm lưng gầy gò của cậu, đôi chân dài đung đưa như chiếc mái chèo thuyền.
“A Hòa.”
“Hở?”
Trình Hâm thả lỏng hai tay, dựa vào đầu để chống đỡ toàn thân, tựa trán lên tấm lưng gầy gò của cậu thiếu niên: “Chị chán quá.”
Thành Hòa vô thức nhìn xuống cánh tay đang đặt trên đùi mình của cô, nhẹ giọng hỏi: “Vậy chị muốn làm gì?”
Trình Hâm nghĩ ngợi chốc lát, nghiêng đầu nói: “Kỳ nghỉ lễ này chúng ta tới Hồng Kông đi! Em trai của chị và anh trai của em đã ba tuần chưa về nhà rồi, chị muốn đi chơi với bọn họ.”
“Được ạ.” Thành Hòa đồng ý ngay tắp lự.
“Yeah!” Trình Hâm rất vui vẻ, cô vỗ lưng Thành Hòa, mừng rỡ nói: “Vậy tối nay em về nhà nói với bố mẹ đi nhé.”
Từ khi Thành Hòa chào đời đến khi biết nói chuyện, Trình Hâm chưa bao giờ chủ động nhắc đến những chuyện như vậy với bố mẹ hết.
Mỗi lần cô đều sai Thành Hòa nói với người lớn cậu muốn làm gì, sau đó người lớn sẽ lo lắng các kiểu, tự nhiên sẽ yêu cầu Trình Hâm đi theo.
“Được!” Vẻ mặt của Thành Hòa tràn đầy vẻ cưng chiều: “Nếu như chị muốn đi thì em sẽ đi cùng chị.”
Trình Hâm cảm động, cô vòng tay qua vòng eo gầy yếu của thiếu niên, ôm chầm lấy hít một hơi thật sâu, nói sau tai cậu: “A Hòa, chị thật may mắn, có em ở đây thật tốt quá.”
Em cũng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.