Chương 22:
Hà Đồn
24/03/2024
Bốn chị em ăn uống no say rồi chậm rãi đi về nhà.
Trình Hâm ngắm nhìn tàu thủy chậm rãi chạy trên biển đằng xa, đèn nê ông đỏ trên đỉnh thân thuyền sáng lấp lánh tựa ngôi sao rực rỡ đủ màu trong đêm tối.
Thành Hòa đi rất chậm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, trong đầu hiện ra nụ hôn ngoài ý muốn vừa nãy. Chị gái thanh thuần quyến rũ, xinh đẹp mê hoặc người… Khiến cậu có một loại xúc động muốn mạnh mẽ chà đạp, dung nhập cô vào trong xương tủy.
Trình Hâm quay đầu liếc nhìn cậu, chàng trai đang trầm mê trong sự tưởng tượng của mình, không chú ý tới ánh mắt của cô. Trình Hâm thở dài chắp hai tay sau lưng nhanh chân đi đến bên cạnh Trình Nam và Thành Tuấn, hắng giọng một cái, ngón tay khẽ sờ chóp mũi nhô lên, ấp úng nói: “Cái đó… Tuấn Tuấn, em và Nam Nam, hai đứa về nhà… trước đi. Chị… chị và A Hòa có chút việc muốn nói, về trễ tí.”
Trình Nam không hiểu, trong mắt lộ ra vẻ mông lung: “Hả?”
Bề ngoài Thành Tuấn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía em trai cúi đầu sững sờ sau lưng: “Được.”
Trình Hâm không chút nể nang trợn mắt nhìn em trai, lúc này Trình Nam đang ngây ngốc mới nhận ra, hóa ra chị mình định nói chuyện riêng với Thành Hòa.
Trình Hâm lạnh nhạt nói: “Tối nay em ấy luôn khác thường, chị muốn tâm sự với em ấy chút.”
Thành Tuấn kéo theo Trình Nam, mỉm cười: “Ồ, vậy tụi em về nhà trước.”
“Ừ, tạm biệt.”
Dưới ánh trăng, tay trái Thành Tuấn đẩy vali, tay phải nắm tay Trình Nam tiếp tục đi về phía trước.
“Hay là chúng ta chờ họ đi?” Trình Nam đi được ba bước đã quay đầu lại, ngơ ngác hỏi.
Thành Tuấn thở dài một hơi, giọng nói dịu dàng, vẻ mặt khó xử: “Chuyện của họ để họ tự giải quyết, chúng ta không đi theo tham gia.”
“Ồ…” Trình Nam cắn môi, nghiêng đầu muốn nhìn xem.
“Nhìn đường đi nè.” Thành Tuấn quay đầu cậu lại, khóe miệng nở nụ cười sâu xa, kéo mặt cậu hôn lên môi cậu mấy cái.
“Ò.” Trình Nam gần như cứ đi ba bước là quay đầu lại một lần.
Thành Hòa nghênh đón cơn gió nhẹ, ánh hoàng hôn u ám, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu lên đỉnh đầu cậu, tạo thành một cái bóng.
Trình Hâm kiễng mũi chân nhảy đến bên cạnh Thành Hòa, bước đi song song cậu. Thành Hòa né tránh ánh mắt của cô, cúi đầu đi đường không để ý tới cô. Cô nhìn chằm chằm Thành Hòa một lúc lâu, hai mắt nheo lại, thu hết mọi vẻ mặt của cậu vào đáy mắt, đôi mắt giống như chim ưng vô cùng mong muốn có thể nhìn thấu cậu.
Hai người cứ đi như vậy được một lúc, Trình Hâm không nhịn được nữa.
Cô bỗng dừng bước, chắn ngang trước đường đi của cậu. Thành Hòa đi bên phải cô đi bên trái, Thành Hòa đi bên trái cô đi bên phải, tóm lại hoàn toàn ngăn cản đường đi của cậu, không cho cậu đi dù chỉ một bước.
Nhịp tim Thành Hòa đập nhanh hơn, vô cùng chột dạ, đành phải yên lặng dừng lại. Hai người im lặng, cậu vẫn chịu hé răng nửa lời. Môi mỏng của Trình Hâm nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, khẽ nói: “Định không nói chuyện với chị nữa à?”
Ánh mắt long lanh như nước đang nhìn chằm chằm cậu khiến trái tim cậu rối loạn. Hầu kết cậu giật giật, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm thấp không vui: “Không có.”
Ánh mắt kiên định của Trình Hâm đầy sâu xa, mở miệng yếu ớt nói: “Rõ ràng tối nay em đang tức giận với chị.”
Thành Hòa không nói.
Trình Hâm liếm môi, đôi môi mím lại thành một đường thẳng. Cô cảm thấy bất lực, đành phải khiêm tốn, tay nhỏ mềm mại chủ động nắm tay Thành Hòa, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay và mu bàn tay của cậu.
Trong lúc hoảng hốt hình như Thành Hòa nghe thấy cô thở dài một tiếng, cậu khó hiểu từ từ ngẩng đầu lên, đối diện gương mặt gần sát bên cạnh của cô. Trong khoảnh khắc đó cơ thể Thành Hòa trở nên cứng ngắc. Đôi môi đỏ mềm mại mịn màng của cô mấp máy vài lần, bỗng nhiên cậu lại nhớ tới mùi vị đôi môi mình đã hôn lên kia, rất mềm, rất mịn, còn vô cùng ngọt ngào.
Một lát sau Thành Hòa nhìn cô lạnh lùng nói: “Em không vui đấy.” Trong giọng nói của cậu mang theo vẻ uất ức, giống như một giây sau sẽ bật khóc.
Có mấy giây, đôi mắt ngấn nước của Trình Hâm như nhìn thấy được sự chiếm hữu mạnh mẽ trong đôi mắt sâu xa và sắc bén của cậu.
Trong đôi mắt đen nhánh hẹp dài kia cất giấu cảm xúc vô tận, Trình Hâm không nhìn ra, nhưng hình như cô lại có thể nhìn ra thứ gì đó. Ánh mắt nhìn về phía xa, không dám nhìn thẳng cậu. Không biết tại sao nhiều lần cô đối diện với ánh mắt của Thành Hòa sẽ có một loại tình cảm không tự chủ được lan tràn trong lòng. Cô không hiểu đây là cái gì, nhưng cô chưa từng có cảm giác này với người khác.
Sau đó cô mím môi và nhìn thẳng vào cậu, dịu dàng hỏi: “Tại sao?”
Thành Hòa cụp mắt, vẻ mặt có hơi khó đoán: “Chị chưa từng cho em mặc đồ chị thiết kế.” Giọng nói tủi thân giống như một giây sau sẽ khóc òa.
“Hả?” Trình Hâm kinh ngạc, bả vai cô run lên, không nhịn được cười khẽ hai tiếng: “Đêm này em giận chị là vì chuyện này sao?”
“Đương nhiên không chỉ vậy! Tối hôm nay trong mắt chị chỉ có hai người họ, chị chưa từng nhìn em.” Thành Hòa phồng má, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt mê người kia chất chứa sương mù, sáng long lanh nhưng lại hơi đáng thương, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt đó.
Trình Hâm chọc cái má phồng lên của cậu, cố ý trêu chọc: “Không phải bây giờ chị đang nhìn em sao?”
Thành Hòa lập tức giống như quả bóng xì hơi, không nói nữa, miệng nhỏ xẹp xuống uất ức lầm bầm: “Vừa nãy chị không nhìn em.” Cậu giơ tay lau nước mắt sắp chảy ra trong đôi mắt.
Trình Hâm mím môi, giọng nói mang theo ý cười: “Được rồi, hai người họ một là một người anh trai ruột em, một người là em ruột chị, em ghen tị với bọn họ luôn à?” Trình Hâm xoa mái tóc đen rối bù của cậu, ánh mắt ngắm nhìn gương mặt có ngũ quan tinh xảo và góc cạnh rõ ràng của cậu: “Ngoan, sau này nếu có quần áo đã thiết kế xong thì chị sẽ cho em mặc.”
Thành Hòa nghe lời này của cô, trong lòng dễ chịu hơn tí, nhưng cậu vẫn không thể tin được, vừa khóc thút thít vừa cười: “Có thật không?”
Trình Hâm xoa gương mặt không hề có tí thịt của cậu, bất đắc dĩ cười: “Thật.”
“Vậy thì tốt.” Thành Hòa giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại rất vui.
Trình Hâm nhón chân lên giơ tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên khóe mắt cậu, giọng nói mềm nhũn: “Mắt A Hòa chúng ta đẹp nhất, khóc sẽ không còn đẹp nữa đâu.”
Thành Hòa ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc, mặc cho cô vuốt ve mình.
“A Hòa đừng buồn nữa được không?” Trình Hâm nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai cậu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu, giọng nói dịu dàng. Cô giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Thành Hòa nói: “Mỗi ngày A Hòa của chúng ta đều phải thật vui vẻ đó.”
Hai tay Trình Hâm chọc gò má Thành Hòa, kéo ra ra một nụ cười cực kỳ giả dối, nhếch miệng cười : “Em cười lên rất đẹp, sau này phải cười nhiều hơn.”
Gương mặt Thành Hòa đỏ lên, khàn giọng lạnh nhạt nói: “Tâm Tâm cười cũng rất đẹp.”
Cô ngừng một lát rồi dang rộng vòng tay ôm cậu vào lòng, đầu ghé vào ngực cậu, sau một lúc lâu Thành Hòa nghe thấy giọng nói rất nhỏ của cô: “Lúc nào em mới trưởng thành đây?”
Thành Hòa dừng lại, bàn tay giơ được một nửa muốn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng buông xuống.
Đúng vậy, đối với Trình Hâm, cậu chính là một em trai chưa lớn, giữa cậu và Trình Hâm có thời gian sáu năm không thể vượt qua.
Trình Hâm ngắm nhìn tàu thủy chậm rãi chạy trên biển đằng xa, đèn nê ông đỏ trên đỉnh thân thuyền sáng lấp lánh tựa ngôi sao rực rỡ đủ màu trong đêm tối.
Thành Hòa đi rất chậm, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, trong đầu hiện ra nụ hôn ngoài ý muốn vừa nãy. Chị gái thanh thuần quyến rũ, xinh đẹp mê hoặc người… Khiến cậu có một loại xúc động muốn mạnh mẽ chà đạp, dung nhập cô vào trong xương tủy.
Trình Hâm quay đầu liếc nhìn cậu, chàng trai đang trầm mê trong sự tưởng tượng của mình, không chú ý tới ánh mắt của cô. Trình Hâm thở dài chắp hai tay sau lưng nhanh chân đi đến bên cạnh Trình Nam và Thành Tuấn, hắng giọng một cái, ngón tay khẽ sờ chóp mũi nhô lên, ấp úng nói: “Cái đó… Tuấn Tuấn, em và Nam Nam, hai đứa về nhà… trước đi. Chị… chị và A Hòa có chút việc muốn nói, về trễ tí.”
Trình Nam không hiểu, trong mắt lộ ra vẻ mông lung: “Hả?”
Bề ngoài Thành Tuấn tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía em trai cúi đầu sững sờ sau lưng: “Được.”
Trình Hâm không chút nể nang trợn mắt nhìn em trai, lúc này Trình Nam đang ngây ngốc mới nhận ra, hóa ra chị mình định nói chuyện riêng với Thành Hòa.
Trình Hâm lạnh nhạt nói: “Tối nay em ấy luôn khác thường, chị muốn tâm sự với em ấy chút.”
Thành Tuấn kéo theo Trình Nam, mỉm cười: “Ồ, vậy tụi em về nhà trước.”
“Ừ, tạm biệt.”
Dưới ánh trăng, tay trái Thành Tuấn đẩy vali, tay phải nắm tay Trình Nam tiếp tục đi về phía trước.
“Hay là chúng ta chờ họ đi?” Trình Nam đi được ba bước đã quay đầu lại, ngơ ngác hỏi.
Thành Tuấn thở dài một hơi, giọng nói dịu dàng, vẻ mặt khó xử: “Chuyện của họ để họ tự giải quyết, chúng ta không đi theo tham gia.”
“Ồ…” Trình Nam cắn môi, nghiêng đầu muốn nhìn xem.
“Nhìn đường đi nè.” Thành Tuấn quay đầu cậu lại, khóe miệng nở nụ cười sâu xa, kéo mặt cậu hôn lên môi cậu mấy cái.
“Ò.” Trình Nam gần như cứ đi ba bước là quay đầu lại một lần.
Thành Hòa nghênh đón cơn gió nhẹ, ánh hoàng hôn u ám, ánh đèn đường màu vàng ấm áp chiếu lên đỉnh đầu cậu, tạo thành một cái bóng.
Trình Hâm kiễng mũi chân nhảy đến bên cạnh Thành Hòa, bước đi song song cậu. Thành Hòa né tránh ánh mắt của cô, cúi đầu đi đường không để ý tới cô. Cô nhìn chằm chằm Thành Hòa một lúc lâu, hai mắt nheo lại, thu hết mọi vẻ mặt của cậu vào đáy mắt, đôi mắt giống như chim ưng vô cùng mong muốn có thể nhìn thấu cậu.
Hai người cứ đi như vậy được một lúc, Trình Hâm không nhịn được nữa.
Cô bỗng dừng bước, chắn ngang trước đường đi của cậu. Thành Hòa đi bên phải cô đi bên trái, Thành Hòa đi bên trái cô đi bên phải, tóm lại hoàn toàn ngăn cản đường đi của cậu, không cho cậu đi dù chỉ một bước.
Nhịp tim Thành Hòa đập nhanh hơn, vô cùng chột dạ, đành phải yên lặng dừng lại. Hai người im lặng, cậu vẫn chịu hé răng nửa lời. Môi mỏng của Trình Hâm nhếch lên, lộ ra nụ cười giễu cợt, khẽ nói: “Định không nói chuyện với chị nữa à?”
Ánh mắt long lanh như nước đang nhìn chằm chằm cậu khiến trái tim cậu rối loạn. Hầu kết cậu giật giật, ánh mắt nhìn sang chỗ khác, giọng nói trầm thấp không vui: “Không có.”
Ánh mắt kiên định của Trình Hâm đầy sâu xa, mở miệng yếu ớt nói: “Rõ ràng tối nay em đang tức giận với chị.”
Thành Hòa không nói.
Trình Hâm liếm môi, đôi môi mím lại thành một đường thẳng. Cô cảm thấy bất lực, đành phải khiêm tốn, tay nhỏ mềm mại chủ động nắm tay Thành Hòa, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay và mu bàn tay của cậu.
Trong lúc hoảng hốt hình như Thành Hòa nghe thấy cô thở dài một tiếng, cậu khó hiểu từ từ ngẩng đầu lên, đối diện gương mặt gần sát bên cạnh của cô. Trong khoảnh khắc đó cơ thể Thành Hòa trở nên cứng ngắc. Đôi môi đỏ mềm mại mịn màng của cô mấp máy vài lần, bỗng nhiên cậu lại nhớ tới mùi vị đôi môi mình đã hôn lên kia, rất mềm, rất mịn, còn vô cùng ngọt ngào.
Một lát sau Thành Hòa nhìn cô lạnh lùng nói: “Em không vui đấy.” Trong giọng nói của cậu mang theo vẻ uất ức, giống như một giây sau sẽ bật khóc.
Có mấy giây, đôi mắt ngấn nước của Trình Hâm như nhìn thấy được sự chiếm hữu mạnh mẽ trong đôi mắt sâu xa và sắc bén của cậu.
Trong đôi mắt đen nhánh hẹp dài kia cất giấu cảm xúc vô tận, Trình Hâm không nhìn ra, nhưng hình như cô lại có thể nhìn ra thứ gì đó. Ánh mắt nhìn về phía xa, không dám nhìn thẳng cậu. Không biết tại sao nhiều lần cô đối diện với ánh mắt của Thành Hòa sẽ có một loại tình cảm không tự chủ được lan tràn trong lòng. Cô không hiểu đây là cái gì, nhưng cô chưa từng có cảm giác này với người khác.
Sau đó cô mím môi và nhìn thẳng vào cậu, dịu dàng hỏi: “Tại sao?”
Thành Hòa cụp mắt, vẻ mặt có hơi khó đoán: “Chị chưa từng cho em mặc đồ chị thiết kế.” Giọng nói tủi thân giống như một giây sau sẽ khóc òa.
“Hả?” Trình Hâm kinh ngạc, bả vai cô run lên, không nhịn được cười khẽ hai tiếng: “Đêm này em giận chị là vì chuyện này sao?”
“Đương nhiên không chỉ vậy! Tối hôm nay trong mắt chị chỉ có hai người họ, chị chưa từng nhìn em.” Thành Hòa phồng má, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt mê người kia chất chứa sương mù, sáng long lanh nhưng lại hơi đáng thương, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt đó.
Trình Hâm chọc cái má phồng lên của cậu, cố ý trêu chọc: “Không phải bây giờ chị đang nhìn em sao?”
Thành Hòa lập tức giống như quả bóng xì hơi, không nói nữa, miệng nhỏ xẹp xuống uất ức lầm bầm: “Vừa nãy chị không nhìn em.” Cậu giơ tay lau nước mắt sắp chảy ra trong đôi mắt.
Trình Hâm mím môi, giọng nói mang theo ý cười: “Được rồi, hai người họ một là một người anh trai ruột em, một người là em ruột chị, em ghen tị với bọn họ luôn à?” Trình Hâm xoa mái tóc đen rối bù của cậu, ánh mắt ngắm nhìn gương mặt có ngũ quan tinh xảo và góc cạnh rõ ràng của cậu: “Ngoan, sau này nếu có quần áo đã thiết kế xong thì chị sẽ cho em mặc.”
Thành Hòa nghe lời này của cô, trong lòng dễ chịu hơn tí, nhưng cậu vẫn không thể tin được, vừa khóc thút thít vừa cười: “Có thật không?”
Trình Hâm xoa gương mặt không hề có tí thịt của cậu, bất đắc dĩ cười: “Thật.”
“Vậy thì tốt.” Thành Hòa giả vờ bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại rất vui.
Trình Hâm nhón chân lên giơ tay nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên khóe mắt cậu, giọng nói mềm nhũn: “Mắt A Hòa chúng ta đẹp nhất, khóc sẽ không còn đẹp nữa đâu.”
Thành Hòa ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc, mặc cho cô vuốt ve mình.
“A Hòa đừng buồn nữa được không?” Trình Hâm nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai cậu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu, giọng nói dịu dàng. Cô giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Thành Hòa nói: “Mỗi ngày A Hòa của chúng ta đều phải thật vui vẻ đó.”
Hai tay Trình Hâm chọc gò má Thành Hòa, kéo ra ra một nụ cười cực kỳ giả dối, nhếch miệng cười : “Em cười lên rất đẹp, sau này phải cười nhiều hơn.”
Gương mặt Thành Hòa đỏ lên, khàn giọng lạnh nhạt nói: “Tâm Tâm cười cũng rất đẹp.”
Cô ngừng một lát rồi dang rộng vòng tay ôm cậu vào lòng, đầu ghé vào ngực cậu, sau một lúc lâu Thành Hòa nghe thấy giọng nói rất nhỏ của cô: “Lúc nào em mới trưởng thành đây?”
Thành Hòa dừng lại, bàn tay giơ được một nửa muốn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng buông xuống.
Đúng vậy, đối với Trình Hâm, cậu chính là một em trai chưa lớn, giữa cậu và Trình Hâm có thời gian sáu năm không thể vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.