Chương 30:
Hà Đồn
24/03/2024
Khi hai vợ chồng nhà họ Thành gõ cửa, Gengawa Yoshiba vẫn đang trong cơn giận dữ.
Trong lòng Gengawa Yoshiba luôn có một cửa ai không vượt qua được, đó chính là Trình Hâm.
Lúc hai chị em còn nhỏ, vì lý do công việc nên hai vợ chồng không thể tự chăm sóc cho hai chị em. Khi đó, hai người không thể làm gì khác đành đưa hai chị em Trình Hâm và Trình Nam tới nhà cô ở Nhật Bản nhờ chăm sóc giúp.
Đó là khoảng thời gian chật vật nhất của hai vợ chồng, hết mình vì sự nghiệp nhưng không có cách nào chăm sóc cho gia đình.
Đến vài năm sau khi họ đón hai chị em trở về, Trình Nam còn nhỏ, tính cách hướng ngoại nên rất nhanh quen thuộc với bọn họ.
Nhưng Trình Hâm đã lâu không thân với họ nên đã có khoảng cách và cảm giác xa cách rất rõ.
Lúc ấy, hai vợ chồng cảm thấy rất hối hận nhưng họ không còn cách nào khác.
Sau này, Gengawa Yoshiba đặt hết kỳ vọng lên trên người Trình Hâm không chỉ vì cô là con cả mà điều quan trọng là cô còn là đứa trẻ mà người đó liều mạng sinh ra nên hiển nhiên ông phải đem tất cả những thứ mà ông nghĩ là tốt nhất cho Trình Hâm.
Từ nhỏ ông đã cho cô học đủ thứ cầm kỳ thi họa, nỗ lực đào tạo Trình Hâm trở thanh người kế thừa sự nghiệp nhưng cho tới tận bây giờ, ông vẫn quên hỏi xem Trình Hâm có thích hay không.
"Hai người cũng đừng tức giận nữa." Giang Linh kéo tay của Trình Bội Nghi, vỗ nhẹ lên tay của bà, thở dài nói: "Bọn trẻ đều lớn cả rồi, chúng cũng là con người chứ không phải động vật nhỏ gì nên cũng có sẽ có suy nghĩ của riêng mình. Người làm bố mẹ như chúng ta, điều tốt nhất có thể làm chính là ủng hộ. Con người đều có số mệnh của riêng mình, trong số mệnh của Tâm Tâm không có học y, cậu cũng đừng ép con bé. Nếu như quá ép buộc, lỡ như con bé thật sự không quay trở lại nữa, để tôi xem hai người định làm như thế nào."
Giang Linh nói rất có lý, thật ra Gengawa Yoshiba cũng không muốn ép Trình Hâm, chỉ là nhất thời ông không thể chấp nhận bỗng nhiên đứa con gái mình bồi dưỡng nhiều năm lại đi theo một con đường khác.
Thành Hoài An cười nói: "Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu như hai vợ chồng các người không muốn Tâm Tâm nữa thì giao con bé cho chúng tôi cũng được, vợ tôi luôn muốn có một cô con gái."
Giang Linh vội bổ sung thêm một câu: "Là con dâu!"
Con gái không giống với con dâu, bà ấy muốn cưới con dâu cho cậu con trai nhỏ nhà mình.
"Cậu cũng đừng chọc tức con dâu của tôi, nếu không tôi sẽ đón con bé về nhà nuôi đấy."
Gengawa Yoshiba kinh ngạc, trong mắt thể hiện vẻ các người đừng mơ mộng hão huyền: "Đó là con gái của tôi!"
Giang Linh âm thầm bổ sung thêm một câu: "Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con dâu của tôi!"
"Được rồi, đừng tức giận nữa." Thành Hoài An rất cởi mở: "Lát nữa Tâm Tâm trở về, cậu hãy thu cái tính thối của mình lại đi, nếu không tôi với vợ tôi đành phải đưa Tâm Tâm về nhà nuôi sớm đấy."
"Cậu đừng mơ!" Gengawa Yoshiba hất cằm đầy kiêu ngạo: "Con cả nhà cậu đã lừa con trai tôi chạy mất, giờ còn muốn cả con gái của tôi! Hai vợ chồng các người đừng vọng tưởng nữa!"
"Sao chúng tôi lại vọng tưởng chứ?"Giang Linh cười phản bác: "Hay là vậy đi, tôi với ông Thành sẽ đưa Tuấn Tuấn nhà chúng tôi cho các người, còn các người hãy giao Tâm Tâm lại cho chúng tôi. Như vậy các người còn có thêm một đứa con trai nữa đấy."
"Tôi không cần!" Trên mặt của Gengawa Yoshiba đầy vẻ ghét bỏ: "Ai thèm đứa con trai thối tha đó chứ! Tâm Tâm nhà chúng tôi mới là cục cưng nhé!"
Giang Linh cố ý nói: "Sớm muộn gì con bé cũng sẽ trở thành con dâu nhà tôi!"
-
Mưa đêm mịt mờ, bởi vì trời mưa nên hơi lạnh, trên đường chỉ có lác đác vài người.
Trình Hâm chỉ lo chạy ra cửa mà quên thay giày, nước mưa đã xối ướt đẫm quần áo của cô từ lâu.
Trình Hâm ngồi bên bồn hoa, cúi đầu khóc thút thít. Từ đầu đến cuối không hiểu vì sao bố cô lại phản đối việc cô lựa chọn đi du học thay vì học y như vậy.
Tại sao từ nhỏ đến lớn Nam Nam đều có thể làm chuyện mình thích, dù không thi đỗ cũng không bị mắng, còn cô tại sao không thể chứ.
Đột nhiên có một chiếc ô che nước mưa cho cô từ trên trời rơi xuống. Trình Hâm chậm rãi ngẩng đầu, trong nháy mắt toàn thân cô sụp đổ.
"A Hòa."
Thành Hòa đưa một tay ra kéo cô đứng dậy, Trình Hâm nhào vào trong lồng ngực của Thành Hòa, cảm xúc đè nén đã lâu không thể kiềm chế được nữa.
Khi Thành Hòa chạy tới, hai bên ống quần đã ướt một nửa, trên người cũng bị ướt bởi nước mưa. Tầm mắt dừng trên người bị ướt nhẹp của cô nửa giây, nước từ trên người Trình Hâm rơi xuống tí tách, quần áo ướt đẫm dính sát vào người khiến cho bộ ngực cao ngất như ẩn như hiện. Thành Hòa không kiềm được nhớ đến giấc mơ có liên quan tới cô, chúng rõ ràng đến mức khiến cho cậu nghi ngờ là mơ hay thực.
Mặc cho cô ôm cậu gào khóc, cậu cũng không nói gì, chỉ khẽ sờ đầu cô và vuốt lưng của cô.
Hôm đó, Trình Hâm khóc ở trong lồng ngực của cậu rất lâu, như thể phát tiết ra mọi bất mãn tích tụ ở trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.
"Chị cầm lấy." Thành Hòa rũ nửa mi mắt, đưa ô vào trong tay cô, cởi áo khoác trên người ra: "Áo hơi ướt, chị khoác tạm trước đã, chúng ta về nhà thôi."
Trình Hâm ngoan ngoãn để cậu khoác áo lên thân thể ướt sũng của mình, giọng nói hơi khàn khàn kèm theo tiếng khóc: "Chị không muốn về nhà."
Thành Hòa dừng một chút: "Chị muốn đi đâu, em đi cùng với chị."
Nước mưa xung quanh rơi ào ào, giọng nói của cô nhẹ nhàng và mềm mại khiến cho trái tim cậu đập mạnh.
"Được." Trình Hâm nói ra một địa chỉ, Thành Hòa cũng không hỏi nhiều, khom người trước mặt cô: "Em cõng chị."
"Ừm."
Lúc nằm ở trên lưng Thành Hòa, trong đầu Trình Hâm thầm nghĩ không biết cậu em trai này bỗng nhiên trở nên cao lớn từ khi nào.
Cô ôm chặt lấy cổ của Thành Hòa, trong lòng cảm thấy chua xót.
Đột nhiên Thành Hòa cảm nhận được một vùng ấm áp chảy xuống cổ.
Trình Hâm khóc.
Trong lòng Gengawa Yoshiba luôn có một cửa ai không vượt qua được, đó chính là Trình Hâm.
Lúc hai chị em còn nhỏ, vì lý do công việc nên hai vợ chồng không thể tự chăm sóc cho hai chị em. Khi đó, hai người không thể làm gì khác đành đưa hai chị em Trình Hâm và Trình Nam tới nhà cô ở Nhật Bản nhờ chăm sóc giúp.
Đó là khoảng thời gian chật vật nhất của hai vợ chồng, hết mình vì sự nghiệp nhưng không có cách nào chăm sóc cho gia đình.
Đến vài năm sau khi họ đón hai chị em trở về, Trình Nam còn nhỏ, tính cách hướng ngoại nên rất nhanh quen thuộc với bọn họ.
Nhưng Trình Hâm đã lâu không thân với họ nên đã có khoảng cách và cảm giác xa cách rất rõ.
Lúc ấy, hai vợ chồng cảm thấy rất hối hận nhưng họ không còn cách nào khác.
Sau này, Gengawa Yoshiba đặt hết kỳ vọng lên trên người Trình Hâm không chỉ vì cô là con cả mà điều quan trọng là cô còn là đứa trẻ mà người đó liều mạng sinh ra nên hiển nhiên ông phải đem tất cả những thứ mà ông nghĩ là tốt nhất cho Trình Hâm.
Từ nhỏ ông đã cho cô học đủ thứ cầm kỳ thi họa, nỗ lực đào tạo Trình Hâm trở thanh người kế thừa sự nghiệp nhưng cho tới tận bây giờ, ông vẫn quên hỏi xem Trình Hâm có thích hay không.
"Hai người cũng đừng tức giận nữa." Giang Linh kéo tay của Trình Bội Nghi, vỗ nhẹ lên tay của bà, thở dài nói: "Bọn trẻ đều lớn cả rồi, chúng cũng là con người chứ không phải động vật nhỏ gì nên cũng có sẽ có suy nghĩ của riêng mình. Người làm bố mẹ như chúng ta, điều tốt nhất có thể làm chính là ủng hộ. Con người đều có số mệnh của riêng mình, trong số mệnh của Tâm Tâm không có học y, cậu cũng đừng ép con bé. Nếu như quá ép buộc, lỡ như con bé thật sự không quay trở lại nữa, để tôi xem hai người định làm như thế nào."
Giang Linh nói rất có lý, thật ra Gengawa Yoshiba cũng không muốn ép Trình Hâm, chỉ là nhất thời ông không thể chấp nhận bỗng nhiên đứa con gái mình bồi dưỡng nhiều năm lại đi theo một con đường khác.
Thành Hoài An cười nói: "Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu như hai vợ chồng các người không muốn Tâm Tâm nữa thì giao con bé cho chúng tôi cũng được, vợ tôi luôn muốn có một cô con gái."
Giang Linh vội bổ sung thêm một câu: "Là con dâu!"
Con gái không giống với con dâu, bà ấy muốn cưới con dâu cho cậu con trai nhỏ nhà mình.
"Cậu cũng đừng chọc tức con dâu của tôi, nếu không tôi sẽ đón con bé về nhà nuôi đấy."
Gengawa Yoshiba kinh ngạc, trong mắt thể hiện vẻ các người đừng mơ mộng hão huyền: "Đó là con gái của tôi!"
Giang Linh âm thầm bổ sung thêm một câu: "Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành con dâu của tôi!"
"Được rồi, đừng tức giận nữa." Thành Hoài An rất cởi mở: "Lát nữa Tâm Tâm trở về, cậu hãy thu cái tính thối của mình lại đi, nếu không tôi với vợ tôi đành phải đưa Tâm Tâm về nhà nuôi sớm đấy."
"Cậu đừng mơ!" Gengawa Yoshiba hất cằm đầy kiêu ngạo: "Con cả nhà cậu đã lừa con trai tôi chạy mất, giờ còn muốn cả con gái của tôi! Hai vợ chồng các người đừng vọng tưởng nữa!"
"Sao chúng tôi lại vọng tưởng chứ?"Giang Linh cười phản bác: "Hay là vậy đi, tôi với ông Thành sẽ đưa Tuấn Tuấn nhà chúng tôi cho các người, còn các người hãy giao Tâm Tâm lại cho chúng tôi. Như vậy các người còn có thêm một đứa con trai nữa đấy."
"Tôi không cần!" Trên mặt của Gengawa Yoshiba đầy vẻ ghét bỏ: "Ai thèm đứa con trai thối tha đó chứ! Tâm Tâm nhà chúng tôi mới là cục cưng nhé!"
Giang Linh cố ý nói: "Sớm muộn gì con bé cũng sẽ trở thành con dâu nhà tôi!"
-
Mưa đêm mịt mờ, bởi vì trời mưa nên hơi lạnh, trên đường chỉ có lác đác vài người.
Trình Hâm chỉ lo chạy ra cửa mà quên thay giày, nước mưa đã xối ướt đẫm quần áo của cô từ lâu.
Trình Hâm ngồi bên bồn hoa, cúi đầu khóc thút thít. Từ đầu đến cuối không hiểu vì sao bố cô lại phản đối việc cô lựa chọn đi du học thay vì học y như vậy.
Tại sao từ nhỏ đến lớn Nam Nam đều có thể làm chuyện mình thích, dù không thi đỗ cũng không bị mắng, còn cô tại sao không thể chứ.
Đột nhiên có một chiếc ô che nước mưa cho cô từ trên trời rơi xuống. Trình Hâm chậm rãi ngẩng đầu, trong nháy mắt toàn thân cô sụp đổ.
"A Hòa."
Thành Hòa đưa một tay ra kéo cô đứng dậy, Trình Hâm nhào vào trong lồng ngực của Thành Hòa, cảm xúc đè nén đã lâu không thể kiềm chế được nữa.
Khi Thành Hòa chạy tới, hai bên ống quần đã ướt một nửa, trên người cũng bị ướt bởi nước mưa. Tầm mắt dừng trên người bị ướt nhẹp của cô nửa giây, nước từ trên người Trình Hâm rơi xuống tí tách, quần áo ướt đẫm dính sát vào người khiến cho bộ ngực cao ngất như ẩn như hiện. Thành Hòa không kiềm được nhớ đến giấc mơ có liên quan tới cô, chúng rõ ràng đến mức khiến cho cậu nghi ngờ là mơ hay thực.
Mặc cho cô ôm cậu gào khóc, cậu cũng không nói gì, chỉ khẽ sờ đầu cô và vuốt lưng của cô.
Hôm đó, Trình Hâm khóc ở trong lồng ngực của cậu rất lâu, như thể phát tiết ra mọi bất mãn tích tụ ở trong lòng suốt bao nhiêu năm qua.
"Chị cầm lấy." Thành Hòa rũ nửa mi mắt, đưa ô vào trong tay cô, cởi áo khoác trên người ra: "Áo hơi ướt, chị khoác tạm trước đã, chúng ta về nhà thôi."
Trình Hâm ngoan ngoãn để cậu khoác áo lên thân thể ướt sũng của mình, giọng nói hơi khàn khàn kèm theo tiếng khóc: "Chị không muốn về nhà."
Thành Hòa dừng một chút: "Chị muốn đi đâu, em đi cùng với chị."
Nước mưa xung quanh rơi ào ào, giọng nói của cô nhẹ nhàng và mềm mại khiến cho trái tim cậu đập mạnh.
"Được." Trình Hâm nói ra một địa chỉ, Thành Hòa cũng không hỏi nhiều, khom người trước mặt cô: "Em cõng chị."
"Ừm."
Lúc nằm ở trên lưng Thành Hòa, trong đầu Trình Hâm thầm nghĩ không biết cậu em trai này bỗng nhiên trở nên cao lớn từ khi nào.
Cô ôm chặt lấy cổ của Thành Hòa, trong lòng cảm thấy chua xót.
Đột nhiên Thành Hòa cảm nhận được một vùng ấm áp chảy xuống cổ.
Trình Hâm khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.