Chương 37:
Hà Đồn
25/03/2024
Một ngày, hai ngày… Một tháng, hai tháng…
Từ khi Trình Hâm rời đi, cả người Thành Hòa càng thêm âm trầm, mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác, tựa như cái xác chết di động.
Không đến các lớp học năng khiếu, cũng không làm bài tập, không tham gia hoạt động ngoại khóa, cũng không trò chuyện với bạn bè trong lớp.
Cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng, ngoài lúc ngủ thì chỉ có ăn cơm, không nói thêm một câu nào. Cảm giác thèm ăn sụt giảm, cả người gầy đi.
Cuối cùng Thành Hòa sụp đổ.
Vào một đêm yên tĩnh, Thành Hòa lựa chọn cắt cổ tay tự sát để giải thoát cho chính mình.
Vì cấp cứu kịp thời nên may mắn nhặt được mạng về.
“A Hòa, con đừng như vậy, có được không?” Giang Linh dựa vào thành giường bệnh, hai mắt rưng rưng, nắm chặt lấy tay Thành Hòa, đau khổ cầu xin: “Mẹ xin con. Con mau vực dậy đi mà, được không?”
Thành Hoài An nhíu mày, thở dài.
Thành Hòa im lặng nằm trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, ai nói gì cũng không nghe.
Hai vợ chồng nhà họ Trình thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng có sự áy náy, ai cũng biết Thành Hòa thành ra như vậy là vì Trình Hâm.
Cậu quá ỷ lại vào Trình Hâm, mà bây giờ Trình Hâm đột ngột rời đi, chẳng khác nào là một cú đả kích lớn phá hủy toàn bộ thế giới của cậu.
Ngoài cửa phòng bệnh, Trình Nam lười nhác dựa vào tường, hôm nay cậu mặc một cái áo màu trắng ngắn tay, quần dài màu lam, chân mang giày thể thao màu trắng, phong cách rất giản dị mà thoải mái.
Thỉnh thoảng nhàm chán thì thổi thổi tóc mái của mình. Một lúc lâu sau, Thành Tuấn bước ra khỏi phòng bệnh, Trình Nam lập tức đứng thẳng lên, nhỏ giọng hỏi: “Em trai cậu thế nào rồi?”
Thành Tuấn đóng cửa lại, lắc đầu: “Như kẻ vô hồn.”
“Chậc —— tớ không ngờ em ấy lại thích chị tớ đến như vậy!” Trình Nam mím môi, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn Thành Tuấn rồi lâm vào trầm mặc.
Một lát sau, cậu mới nhìn xuống bút ghi âm và lá thư, nói: “Hay là tớ mang cái này vào cho em ấy. Dù sao thì đây cũng là đồ mà chị tớ để lại cho, biết đâu em ấy sẽ có chút phản ứng.”
Ánh mắt Thành Tuấn hơi khựng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu cứ thử xem.”
Bây giờ Thành Hòa chẳng khác nào cái cái xác không hồn, hành động đơn giản này của Trình Nam chính là muốn kích thích vào tinh thần cậu. Trình Nam thở dài đẩy cửa phòng bệnh: “Bố mẹ, dì.”
“Ừm.”
Trình Nam đi đến chỗ cạnh bố mẹ, nhỏ giọng nói: “Con… Tới tâm sự với A Hòa.”
Vợ chồng nhà họ Trình lập tức hiểu ra, Thành Hoài An nhìn Trình Nam sau đó đỡ Giang Linh đi ra ngoài.
Phòng bệnh im ắng chỉ còn Trình Nam và Thành Hòa, qua một lát Thành Tuấn cũng đi đến, ngồi lên sô pha, duỗi chân, tựa đầu ra sau, lười nhác nhìn hai người.
“Khụ.” Trình Nam hắng giọng, sờ chóp mũi, hơi mất tự nhiên nói: “Cái đó, à... Ừm... Chị của anh có để lại chút đồ cho em.”
Một giây sau đó, ánh mắt người nằm trên giường hơi có biến động.
Trình Nam nhìn bút ghi âm và lá thư trong tay, đây là đồ mà Trình Hâm đưa cho cậu ấy trước khi lên máy bay, cậu ấy cũng chưa từng nghe xem nội dung là gì, cũng không đọc lá thư. Cậu ấy không biết sau khi Thành Hòa đọc xong thì có tốt lên không nhưng vẫn muốn thử một lần, cho dù có kết cục thế nào thì cũng phải thử.
“Anh để đồ ở đây, muốn làm như thế nào thì tùy em.” Trình Nam đặt lá thư và bút ghi âm xuống bàn.
Sau đó, cuối cùng Thành Hòa cũng nghĩ thông suốt.
Không một ai biết Trình Hâm đã viết cái gì, hay trong bút ghi âm nói điều gì. Tất cả mọi người chỉ biết lá thư và bút ghi âm mà Trình Hâm để lại đã đồng hành với Thành Hòa vượt qua nhiều năm.
Không có nó thì không biết Thành Hòa đã chết bao nhiêu lần.
——
Thành Hòa thích Trình Hâm.
Người đầu tiên biết chuyện này là Giang Linh.
Bà không phải kiểu bà mẹ gia trưởng cấm đoán con cái yêu đương, ngược lại bà rất ủng hộ Thành Hòa theo đuổi tình yêu.
Bà hiểu rất rõ tính cách của con trai, tuy rằng nó là đứa nhỏ tuổi nhất nhưng nó lại là đứa rất trưởng thành.
Từ nhỏ Thành Hòa đã trầm mặc ít nói, nhưng nó biết mình muốn cái gì, đầu óc cũng rất rạch ròi, dứt khoát.
Cho nên lúc bà biết con trai mình thích cô con gái nhà họ Trình thì không hề thấy bất ngờ.
Thành Hòa đỗ vào trường cấp ba tư nhân tốt nhất Thượng Hải như ý nguyện. Sau một thời gian, cậu dần đi vào trạng thái trầm mặc ít nói, ngoài lúc đi học thì chỉ có đi ngủ, gần như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Diện mạo Thành Hòa đẹp trai, dưới sức ảnh hưởng của hai anh trai, không ít công ty điện ảnh đã tới tìm với mong muốn hợp tác nhưng đều bị cậu từ chối.
Sau đó trời xui đất khiến cậu lại mê một loại game mới ra mắt trên thị trường, nhưng cậu cũng rất lý trí, không rơi vào kiểu cả ngày lẫn đêm vùi đầu vào chơi game.
Vốn chỉ định chơi thử, không ngờ lại đạt được thứ hạng cao. Trò chơi khiến Thành Hòa nổi tiếng suốt một thời gian, bởi vậy cũng được nhiều người chú ý tới.
Với sự khuyến khích từ mẹ, Thành Hòa dần phát triển mảng game điện tử của mình, điều đó vẫn tốt hơn việc cả ngày trầm mặc ít nói, thu mình vào một góc.
Từ đó về sau Giang Linh nhận ra thế mạnh của con trai mình, bèn khuyên cậu học thêm một chuyên ngành nữa.
Thứ nhất là đặt mục tiêu vào các ngành học quản lý của các trường đại học top đầu, thứ hai là suy xét đến mảng điện tử.
Trong lòng Thành Hòa cũng có tính toán, cậu lựa chọn con đường thứ hai.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cả nhà ngồi ở phòng khách thảo luận xem nên chọn trường đại học nào cho Thành Hòa thì cậu lại lựa chọn một ngôi trường đại học tổng hợp khá xa nhà —— Đại học Đông Thành.
Đại học chuyên đào tạo quản lý và điện tử.
Tuy Đông Thành xa nhà, nhưng cậu biết ở Đông Thành sẽ có người mà mình muốn gặp.
Từ khi Trình Hâm rời đi, cả người Thành Hòa càng thêm âm trầm, mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác, tựa như cái xác chết di động.
Không đến các lớp học năng khiếu, cũng không làm bài tập, không tham gia hoạt động ngoại khóa, cũng không trò chuyện với bạn bè trong lớp.
Cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng, ngoài lúc ngủ thì chỉ có ăn cơm, không nói thêm một câu nào. Cảm giác thèm ăn sụt giảm, cả người gầy đi.
Cuối cùng Thành Hòa sụp đổ.
Vào một đêm yên tĩnh, Thành Hòa lựa chọn cắt cổ tay tự sát để giải thoát cho chính mình.
Vì cấp cứu kịp thời nên may mắn nhặt được mạng về.
“A Hòa, con đừng như vậy, có được không?” Giang Linh dựa vào thành giường bệnh, hai mắt rưng rưng, nắm chặt lấy tay Thành Hòa, đau khổ cầu xin: “Mẹ xin con. Con mau vực dậy đi mà, được không?”
Thành Hoài An nhíu mày, thở dài.
Thành Hòa im lặng nằm trên giường bệnh, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, ai nói gì cũng không nghe.
Hai vợ chồng nhà họ Trình thấy vậy, trong lòng ít nhiều cũng có sự áy náy, ai cũng biết Thành Hòa thành ra như vậy là vì Trình Hâm.
Cậu quá ỷ lại vào Trình Hâm, mà bây giờ Trình Hâm đột ngột rời đi, chẳng khác nào là một cú đả kích lớn phá hủy toàn bộ thế giới của cậu.
Ngoài cửa phòng bệnh, Trình Nam lười nhác dựa vào tường, hôm nay cậu mặc một cái áo màu trắng ngắn tay, quần dài màu lam, chân mang giày thể thao màu trắng, phong cách rất giản dị mà thoải mái.
Thỉnh thoảng nhàm chán thì thổi thổi tóc mái của mình. Một lúc lâu sau, Thành Tuấn bước ra khỏi phòng bệnh, Trình Nam lập tức đứng thẳng lên, nhỏ giọng hỏi: “Em trai cậu thế nào rồi?”
Thành Tuấn đóng cửa lại, lắc đầu: “Như kẻ vô hồn.”
“Chậc —— tớ không ngờ em ấy lại thích chị tớ đến như vậy!” Trình Nam mím môi, ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn Thành Tuấn rồi lâm vào trầm mặc.
Một lát sau, cậu mới nhìn xuống bút ghi âm và lá thư, nói: “Hay là tớ mang cái này vào cho em ấy. Dù sao thì đây cũng là đồ mà chị tớ để lại cho, biết đâu em ấy sẽ có chút phản ứng.”
Ánh mắt Thành Tuấn hơi khựng lại, nhàn nhạt nói: “Vậy cậu cứ thử xem.”
Bây giờ Thành Hòa chẳng khác nào cái cái xác không hồn, hành động đơn giản này của Trình Nam chính là muốn kích thích vào tinh thần cậu. Trình Nam thở dài đẩy cửa phòng bệnh: “Bố mẹ, dì.”
“Ừm.”
Trình Nam đi đến chỗ cạnh bố mẹ, nhỏ giọng nói: “Con… Tới tâm sự với A Hòa.”
Vợ chồng nhà họ Trình lập tức hiểu ra, Thành Hoài An nhìn Trình Nam sau đó đỡ Giang Linh đi ra ngoài.
Phòng bệnh im ắng chỉ còn Trình Nam và Thành Hòa, qua một lát Thành Tuấn cũng đi đến, ngồi lên sô pha, duỗi chân, tựa đầu ra sau, lười nhác nhìn hai người.
“Khụ.” Trình Nam hắng giọng, sờ chóp mũi, hơi mất tự nhiên nói: “Cái đó, à... Ừm... Chị của anh có để lại chút đồ cho em.”
Một giây sau đó, ánh mắt người nằm trên giường hơi có biến động.
Trình Nam nhìn bút ghi âm và lá thư trong tay, đây là đồ mà Trình Hâm đưa cho cậu ấy trước khi lên máy bay, cậu ấy cũng chưa từng nghe xem nội dung là gì, cũng không đọc lá thư. Cậu ấy không biết sau khi Thành Hòa đọc xong thì có tốt lên không nhưng vẫn muốn thử một lần, cho dù có kết cục thế nào thì cũng phải thử.
“Anh để đồ ở đây, muốn làm như thế nào thì tùy em.” Trình Nam đặt lá thư và bút ghi âm xuống bàn.
Sau đó, cuối cùng Thành Hòa cũng nghĩ thông suốt.
Không một ai biết Trình Hâm đã viết cái gì, hay trong bút ghi âm nói điều gì. Tất cả mọi người chỉ biết lá thư và bút ghi âm mà Trình Hâm để lại đã đồng hành với Thành Hòa vượt qua nhiều năm.
Không có nó thì không biết Thành Hòa đã chết bao nhiêu lần.
——
Thành Hòa thích Trình Hâm.
Người đầu tiên biết chuyện này là Giang Linh.
Bà không phải kiểu bà mẹ gia trưởng cấm đoán con cái yêu đương, ngược lại bà rất ủng hộ Thành Hòa theo đuổi tình yêu.
Bà hiểu rất rõ tính cách của con trai, tuy rằng nó là đứa nhỏ tuổi nhất nhưng nó lại là đứa rất trưởng thành.
Từ nhỏ Thành Hòa đã trầm mặc ít nói, nhưng nó biết mình muốn cái gì, đầu óc cũng rất rạch ròi, dứt khoát.
Cho nên lúc bà biết con trai mình thích cô con gái nhà họ Trình thì không hề thấy bất ngờ.
Thành Hòa đỗ vào trường cấp ba tư nhân tốt nhất Thượng Hải như ý nguyện. Sau một thời gian, cậu dần đi vào trạng thái trầm mặc ít nói, ngoài lúc đi học thì chỉ có đi ngủ, gần như không có hứng thú với bất cứ thứ gì.
Diện mạo Thành Hòa đẹp trai, dưới sức ảnh hưởng của hai anh trai, không ít công ty điện ảnh đã tới tìm với mong muốn hợp tác nhưng đều bị cậu từ chối.
Sau đó trời xui đất khiến cậu lại mê một loại game mới ra mắt trên thị trường, nhưng cậu cũng rất lý trí, không rơi vào kiểu cả ngày lẫn đêm vùi đầu vào chơi game.
Vốn chỉ định chơi thử, không ngờ lại đạt được thứ hạng cao. Trò chơi khiến Thành Hòa nổi tiếng suốt một thời gian, bởi vậy cũng được nhiều người chú ý tới.
Với sự khuyến khích từ mẹ, Thành Hòa dần phát triển mảng game điện tử của mình, điều đó vẫn tốt hơn việc cả ngày trầm mặc ít nói, thu mình vào một góc.
Từ đó về sau Giang Linh nhận ra thế mạnh của con trai mình, bèn khuyên cậu học thêm một chuyên ngành nữa.
Thứ nhất là đặt mục tiêu vào các ngành học quản lý của các trường đại học top đầu, thứ hai là suy xét đến mảng điện tử.
Trong lòng Thành Hòa cũng có tính toán, cậu lựa chọn con đường thứ hai.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cả nhà ngồi ở phòng khách thảo luận xem nên chọn trường đại học nào cho Thành Hòa thì cậu lại lựa chọn một ngôi trường đại học tổng hợp khá xa nhà —— Đại học Đông Thành.
Đại học chuyên đào tạo quản lý và điện tử.
Tuy Đông Thành xa nhà, nhưng cậu biết ở Đông Thành sẽ có người mà mình muốn gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.