Chương 3:
Hà Đồn
24/03/2024
Năm đó, Trình Hâm học tiểu học ở Thượng Hải, Trình Nam không biết nói tiếng Trung cũng bắt đầu con đường học tiếng Trung của mình, mà trên con đường này luôn có người đi cùng cậu, chính là Thành Tuấn.
Sự tồn tại của Thành Tuấn giống như là chiếc cầu làm nhiệm vụ kết nối Trình Nam với thành phố xa lạ này.
Sau đó, Thành Hòa ra đời.
Khoảng thời gian đó bố Thành phải chăm sóc vợ, chỉ có thể giao con trai lớn cho hai vợ chồng nhà họ Trình bên cạnh chăm sóc, vì thế Thành Tuấn cũng bắt đầu cuộc sống ở chung hai mươi tư giờ với 'chồng'.
Hàng ngày, hai cậu nhóc đều ăn uống chơi đùa với nhau, như hình với bóng, đến tắm cũng tắm cùng nhau.
Ban đêm, bóng đêm bên ngoài cửa sổ ảm đạm, trong phòng bật đèn nhỏ màu vàng ấm áp, hai cậu nhóc nằm trên giường, không buồn ngủ chút nào.
"Nam Nam."
Trong bóng tối, Thành Tuấn mở to mắt nhìn trần nhà.
"Sao vậy?"
Mỗi tối Trình Nam đều ôm bình sữa uống đi vào giấc ngủ, sinh hoạt ở bên cạnh bố mẹ mấy tháng nay, tiếng Trung của cậu bé tốt hơn rất nhiều so với lúc mới trở về.
"Có chị gái thích lắm sao?" Thành Tuấn nghiêng người, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cậu nhóc đang giơ bình sữa uống ừng ực nằm bên cạnh.
"Thích." Trình Nam lưu luyến lấy bình sữa ra, cậu bé trả lời không chút suy nghĩ: "Chị gái bảo vệ tớ, chị ấy còn chia sẻ đồ ăn ngon với tớ. Tớ rất thích chị tớ." Nói xong, cậu bé lại nhanh chóng đút bình sữa vào miệng.
Thành Tuấn xoay người nằm trên giường, hai tay chống má, hơi ghen tị hỏi: "Cậu thích chị gái cậu hơn tớ sao?"
"... À."
Vấn đề này siêu khó trả lời.
Hai mắt Trình Nam chuyển động nửa ngày, cậu ấy suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Cậu bé thầm nghĩ Tuấn Tuấn tốt lắm, khoảng thời gian ở Thượng Hải này, Tuấn Tuấn luôn ở bên cạnh, cậu bé làm gì cũng có Tuấn Tuấn giúp đỡ.
Thế nhưng chị gái cũng rất tốt, lúc còn ở Nhật Bản, đều là chị gái ở bên, cậu bé không thể rời khỏi chị gái được.
"Nam Nam, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu, tớ cũng có thể đưa cho cậu tất cả những thứ tớ có, cậu thích tớ hơn được không?" Vẻ mặt Thành Tuấn đầy chờ mong, rất muốn Trình Nam thích mình nhất, thích còn nhiều hơn thích chị gái cậu ấy.
Thành Tuấn chớp chớp mắt lấp lánh của mình, chân thành nói tiếp: "Nam Nam muốn gì, tớ đều có thể cho cậu."
Trình Nam hỏi: "Thật sao?"
"Ừ!"
Mắt Thành Tuấn sáng lên, thề sau này mình sẽ chia sẻ mọi thứ cho Trình Nam. Đồ ăn ngon cũng cho cậu bé trước, đồ chơi cũng cho cậu bé trước, tất cả đồ gì tốt đều cho cậu ấy trước.
"Vậy được rồi." Trình Nam cong miệng, cười nói: "Nếu như vậy, tớ có thể thích cậu nhiều hơn một chút, nhưng cậu đừng nói cho chị tớ biết, tớ sợ chị ấy sẽ đau lòng."
"Được!" Thành Tuấn vui vẻ cười, hơi cúi đầu, che miệng lén lút thì thầm bên tai Trình Nam: "Nam Nam, tớ có thể hôn cậu một cái không?"
Đôi mắt to tròn của Trình Nam dáo dác nhìn xung quanh, cậu bé có hơi thẹn thùng nói: "Chỉ một cái thôi nhé, không được nhiều hơn!"
"Ừ, được!" Nói xong, Thành Tuấn hôn bẹp lên miệng vừa mới uống sữa xong của Trình Nam.
"Miệng Nam Nam thơm quá."
Trình Nam xấu hổ che miệng cười.
-
Là một bé trai.
Khi Giang Linh nghe bác sĩ nói mình sinh một cậu con trai, bà ấy suýt nữa khóc chết trong phòng sinh.
Ngày hôm sau, vợ chồng nhà họ Trình dẫn theo ba đứa trẻ đến bệnh viện thăm Giang Linh và em bé mới chào đời.
Câu đầu tiên Thành Tuấn nói khi gặp em trai đầy ghét bỏ: Sao lại xấu như vậy!
Đương nhiên là xấu rồi, trẻ con sinh chưa được bốn mươi tám tiếng thì gần như không nở nang ra. Hơn nữa sau khi Thành Tuấn gặp Trình Nam, không ai trong mắt cậu đẹp cả.
Giang Linh là người thích cái đẹp, vừa nghe con trai lớn nói vậy thì nằm trên giường bệnh khóc dữ dội hơn.
Thành Tuấn hoảng sợ trốn ra sau lưng Trình Nam theo bản năng, bàn tay nhỏ để trên vai Trình Nam, nhìn lén mấy người lớn rồi nhỏ giọng nói bên tai Trình Nam: "Nam Nam, em trai tớ rất xấu, làm sao bây giờ? Tớ không cần em ấy đâu."
Trình Nam đang uống sữa, nghe vậy bèn lôi kéo Thành Tuấn, hai người trốn ở trong góc thì thầm với nhau.
Trình Nam còn nghiêm túc nói: "Nhưng em ấy là em trai cậu mà, anh trai không thể không muốn em trai được. Trước kia tớ cãi nhau với chị gái, tớ nói không cần chị ấy, chị ấy hung dữ với tớ. Chị ấy nói chị gái không thể không cần em trai, em trai cũng không thể không muốn chị gái. Hơn nữa chị gái tớ cũng rất thích tớ, mặc dù thường xuyên hung dữ với tớ, nhưng tớ biết rằng chị ấy vẫn rất thích tớ, tớ cũng siêu siêu thích chị ấy!"
Trình Nam rất vui vẻ, dù Trình Hâm có hung dữ hay mắng cậu bé thì Trình Nam đều ngây ngốc, cho dù không vui cũng chỉ trong một thời gian ngắn, hết khó chịu thì vẫn tiếp tục thích chị gái.
"Vậy cậu có vừa ý với tớ không?" Thành Tuấn vô cùng chờ mong.
Trình Nam nghe hiểu nhưng không biết ý nghĩa sâu xa của câu này là gì. Cậu bé vẫn ngây ngốc như bình thường, học theo giọng Quảng Đông mà Thành Tuấn dạy, nói: "Vừa ý, tớ rất vừa ý với cậu." Cậu bé nói chuyện để lộ hai hàm răng trắng tinh.
Thành Tuấn đã có được câu trả lời như ý, cậu ấy phấn khởi hôn lên mặt Trình Nam, ngắm nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Trình Nam, mặt mày cong cong.
Thành Tuấn cực kỳ vui vẻ, giọng nói không giấu được sự vui sướng: "Thật sao?"
"Đúng rồi." Trình Nam gật đầu: "Cậu dạy tớ tiếng Trung và tiếng Quảng Đông, còn chơi với tớ, ngủ cùng tớ, cho tớ đồ ăn ngon, đương nhiên là tớ vừa ý cậu rồi."
Thành Tuấn lại ôm Trình Nam, hôn mạnh một cái lên mặt Trình Nam: "Nam Nam! Tớ cũng vừa ý cậu!"
Cậu ấy thích người bạn nhỏ này.
"Chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
"Được thôi!"
Sự tồn tại của Thành Tuấn giống như là chiếc cầu làm nhiệm vụ kết nối Trình Nam với thành phố xa lạ này.
Sau đó, Thành Hòa ra đời.
Khoảng thời gian đó bố Thành phải chăm sóc vợ, chỉ có thể giao con trai lớn cho hai vợ chồng nhà họ Trình bên cạnh chăm sóc, vì thế Thành Tuấn cũng bắt đầu cuộc sống ở chung hai mươi tư giờ với 'chồng'.
Hàng ngày, hai cậu nhóc đều ăn uống chơi đùa với nhau, như hình với bóng, đến tắm cũng tắm cùng nhau.
Ban đêm, bóng đêm bên ngoài cửa sổ ảm đạm, trong phòng bật đèn nhỏ màu vàng ấm áp, hai cậu nhóc nằm trên giường, không buồn ngủ chút nào.
"Nam Nam."
Trong bóng tối, Thành Tuấn mở to mắt nhìn trần nhà.
"Sao vậy?"
Mỗi tối Trình Nam đều ôm bình sữa uống đi vào giấc ngủ, sinh hoạt ở bên cạnh bố mẹ mấy tháng nay, tiếng Trung của cậu bé tốt hơn rất nhiều so với lúc mới trở về.
"Có chị gái thích lắm sao?" Thành Tuấn nghiêng người, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cậu nhóc đang giơ bình sữa uống ừng ực nằm bên cạnh.
"Thích." Trình Nam lưu luyến lấy bình sữa ra, cậu bé trả lời không chút suy nghĩ: "Chị gái bảo vệ tớ, chị ấy còn chia sẻ đồ ăn ngon với tớ. Tớ rất thích chị tớ." Nói xong, cậu bé lại nhanh chóng đút bình sữa vào miệng.
Thành Tuấn xoay người nằm trên giường, hai tay chống má, hơi ghen tị hỏi: "Cậu thích chị gái cậu hơn tớ sao?"
"... À."
Vấn đề này siêu khó trả lời.
Hai mắt Trình Nam chuyển động nửa ngày, cậu ấy suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên trả lời thế nào mới phải.
Cậu bé thầm nghĩ Tuấn Tuấn tốt lắm, khoảng thời gian ở Thượng Hải này, Tuấn Tuấn luôn ở bên cạnh, cậu bé làm gì cũng có Tuấn Tuấn giúp đỡ.
Thế nhưng chị gái cũng rất tốt, lúc còn ở Nhật Bản, đều là chị gái ở bên, cậu bé không thể rời khỏi chị gái được.
"Nam Nam, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu, tớ cũng có thể đưa cho cậu tất cả những thứ tớ có, cậu thích tớ hơn được không?" Vẻ mặt Thành Tuấn đầy chờ mong, rất muốn Trình Nam thích mình nhất, thích còn nhiều hơn thích chị gái cậu ấy.
Thành Tuấn chớp chớp mắt lấp lánh của mình, chân thành nói tiếp: "Nam Nam muốn gì, tớ đều có thể cho cậu."
Trình Nam hỏi: "Thật sao?"
"Ừ!"
Mắt Thành Tuấn sáng lên, thề sau này mình sẽ chia sẻ mọi thứ cho Trình Nam. Đồ ăn ngon cũng cho cậu bé trước, đồ chơi cũng cho cậu bé trước, tất cả đồ gì tốt đều cho cậu ấy trước.
"Vậy được rồi." Trình Nam cong miệng, cười nói: "Nếu như vậy, tớ có thể thích cậu nhiều hơn một chút, nhưng cậu đừng nói cho chị tớ biết, tớ sợ chị ấy sẽ đau lòng."
"Được!" Thành Tuấn vui vẻ cười, hơi cúi đầu, che miệng lén lút thì thầm bên tai Trình Nam: "Nam Nam, tớ có thể hôn cậu một cái không?"
Đôi mắt to tròn của Trình Nam dáo dác nhìn xung quanh, cậu bé có hơi thẹn thùng nói: "Chỉ một cái thôi nhé, không được nhiều hơn!"
"Ừ, được!" Nói xong, Thành Tuấn hôn bẹp lên miệng vừa mới uống sữa xong của Trình Nam.
"Miệng Nam Nam thơm quá."
Trình Nam xấu hổ che miệng cười.
-
Là một bé trai.
Khi Giang Linh nghe bác sĩ nói mình sinh một cậu con trai, bà ấy suýt nữa khóc chết trong phòng sinh.
Ngày hôm sau, vợ chồng nhà họ Trình dẫn theo ba đứa trẻ đến bệnh viện thăm Giang Linh và em bé mới chào đời.
Câu đầu tiên Thành Tuấn nói khi gặp em trai đầy ghét bỏ: Sao lại xấu như vậy!
Đương nhiên là xấu rồi, trẻ con sinh chưa được bốn mươi tám tiếng thì gần như không nở nang ra. Hơn nữa sau khi Thành Tuấn gặp Trình Nam, không ai trong mắt cậu đẹp cả.
Giang Linh là người thích cái đẹp, vừa nghe con trai lớn nói vậy thì nằm trên giường bệnh khóc dữ dội hơn.
Thành Tuấn hoảng sợ trốn ra sau lưng Trình Nam theo bản năng, bàn tay nhỏ để trên vai Trình Nam, nhìn lén mấy người lớn rồi nhỏ giọng nói bên tai Trình Nam: "Nam Nam, em trai tớ rất xấu, làm sao bây giờ? Tớ không cần em ấy đâu."
Trình Nam đang uống sữa, nghe vậy bèn lôi kéo Thành Tuấn, hai người trốn ở trong góc thì thầm với nhau.
Trình Nam còn nghiêm túc nói: "Nhưng em ấy là em trai cậu mà, anh trai không thể không muốn em trai được. Trước kia tớ cãi nhau với chị gái, tớ nói không cần chị ấy, chị ấy hung dữ với tớ. Chị ấy nói chị gái không thể không cần em trai, em trai cũng không thể không muốn chị gái. Hơn nữa chị gái tớ cũng rất thích tớ, mặc dù thường xuyên hung dữ với tớ, nhưng tớ biết rằng chị ấy vẫn rất thích tớ, tớ cũng siêu siêu thích chị ấy!"
Trình Nam rất vui vẻ, dù Trình Hâm có hung dữ hay mắng cậu bé thì Trình Nam đều ngây ngốc, cho dù không vui cũng chỉ trong một thời gian ngắn, hết khó chịu thì vẫn tiếp tục thích chị gái.
"Vậy cậu có vừa ý với tớ không?" Thành Tuấn vô cùng chờ mong.
Trình Nam nghe hiểu nhưng không biết ý nghĩa sâu xa của câu này là gì. Cậu bé vẫn ngây ngốc như bình thường, học theo giọng Quảng Đông mà Thành Tuấn dạy, nói: "Vừa ý, tớ rất vừa ý với cậu." Cậu bé nói chuyện để lộ hai hàm răng trắng tinh.
Thành Tuấn đã có được câu trả lời như ý, cậu ấy phấn khởi hôn lên mặt Trình Nam, ngắm nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Trình Nam, mặt mày cong cong.
Thành Tuấn cực kỳ vui vẻ, giọng nói không giấu được sự vui sướng: "Thật sao?"
"Đúng rồi." Trình Nam gật đầu: "Cậu dạy tớ tiếng Trung và tiếng Quảng Đông, còn chơi với tớ, ngủ cùng tớ, cho tớ đồ ăn ngon, đương nhiên là tớ vừa ý cậu rồi."
Thành Tuấn lại ôm Trình Nam, hôn mạnh một cái lên mặt Trình Nam: "Nam Nam! Tớ cũng vừa ý cậu!"
Cậu ấy thích người bạn nhỏ này.
"Chúng ta đi ra ngoài chơi đi."
"Được thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.