Chương 40:
Hà Đồn
25/03/2024
“Kính coong. Kính coong.”
Khi Diệp Vũ đến trước cửa, Trình Hâm đang vừa soi gương vừa tô son. Kể cũng lạ, kỹ năng trang điểm của cô rất tốt, môi cũng rất đẹp, nhưng lại không biết tô son.
“Đến đây.”
Trình Hâm hơi hé đôi môi màu đỏ tươi, đi ra mở cửa.
Diệp Vũ vừa định làm động tác ôm cô thì đột nhiên dừng lại.
So với Trình Hâm, trang phục của Diệp Vũ trưởng thành hơn một chút. Chị ấy mặc bộ vest công sở màu đen, bên dưới mặc quần short vest và mang đôi giày cao gót màu đen. Chị ấy búi tóc, tay áo thì xắn lên, trên tay còn cầm hai chiếc túi.
Trình Hâm xoay người đi về phía chiếc gương gắn trong phòng khách, Diệp Vũ đi theo phía sau. Ngay khi vào nhà, chị ấy đặt hai cái túi xuống, sau đó đứng trước tủ lạnh bắt đầu phân loại rau củ và thức ăn trên tay.
Ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ sát đất phía nam khiến phòng khách sáng rực rỡ.
“Thưa ngài, mấy ngày qua ngài uống nước lạnh để sống sao?” Diệp Vũ nhìn tủ lạnh trống rỗng của Trình Hâm, bắt đầu phàn nàn.
Trình Hâm bĩu môi: “Cơm hộp trong nước rất tiện. Mà trước cửa tiểu khu chính là cửa hàng tiện lợi, muốn cái gì có cái đó, vừa nhanh vừa tiện.”
Diệp Vũ sắp xếp xong mọi thứ mới đến bên cạnh cô, tựa vai vào gương nói: “Đã nhiều năm rồi mà khả năng tô son của ngài vẫn không tiến bộ chút nào nhỉ?”
“Em thấy tốt hơn nhiều rồi!” Trình Hâm lau chà xát, khăn giấy trong tay đều là son môi. Thời gian trang điểm cho toàn bộ khuôn mặt còn không bằng lúc cô tô son.
Diệp Vũ thở dài, lấy thỏi son trong tay cô. Chị ấy bảo cô hơi ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng thoa lên môi cô, ánh mắt chăm chú nhìn miệng cô: “Thật là, chẳng lẽ sau này phải thuê người chuyên tô son cho em sao?”
“Chị giúp em!” Trình Hâm nheo mắt cười.
Diệp Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ăn xong, chị sẽ dẫn em đi gặp vài người bạn.”
Diệp Vũ là một người biết ơn, ghi nhớ giúp đỡ của Trình Hâm năm đó mà mấy năm qua chị ấy thật lòng muốn chia sẻ mối quan hệ của mình cho cô. Vì vậy, Diệp Vũ cũng không ngại để cô làm quen với đối tượng hợp tác của mình.
Mặc dù Diệp Vũ và Trình Hâm đều đi du học nước ngoài nhưng họ không giống nhau. Gia đình Trình Hâm khá giả, lớn lên trong quần áo đẹp, đồ ăn ngon, đi du lịch thế giới, không phải lo về chuyện cơm ăn áo mặc.
Nhưng Diệp Vũ lại khác.Gia đình bình thường, bố mẹ thì một người làm công nhân ở một doanh nghiệp nhỏ trong nước, một người là giáo viên đã về hưu, cuộc sống vô cùng bình thường. Họ không muốn con gái giống mình nên tích góp toàn bộ của cải để Diệp Vũ ra nước ngoài.
Lúc mới xuất ngoại, Diệp Vũ vẫn chưa quen. Một người Trung Quốc ở nước lạ, không tiền không người quen, cuộc sống vô cùng khó khăn. Những năm đầu, chị ấy sống dựa vào tiền nhuận bút và làm việc trong các nhà hàng Trung Quốc. Thời điểm khó khăn nhất là khi chị ấy không có tiền trả tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài, chính lúc ấy chị được Trình Hâm mời về ở cùng.
Sau đó, nhờ sự giới thiệu của Trình Hâm, chị ấy đã gặp một ông chủ người Hoa, chính thức bước vào giới kinh doanh. Chị ấy đi lên từng bước từ công việc trợ lý, dần dần đạt được thành tựu ngày hôm nay.
Sau nhiều năm rèn luyện, Diệp Vũ đã tôi luyện bản thân trở thành một người nhạy bén, có trí tuệ, tình cảm, ngoại hình xinh đẹp.
Mặc dù giàu có nhưng chị ấy vẫn không quên Trình Hâm, người đã cho chị ở nhờ phòng để che mưa chắn gió năm đó. Vì vậy, không cần Trình Hâm mở miệng, Diệp Vũ luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với cô.
Diệp Vũ nói: “Hé miệng.”
Trình Hâm làm theo.
“Buổi tối em có hẹn.” Hai mắt Trình Hâm chạm nhau.
Diệp Vũ liếc cô, hỏi: “Em có bạn ở Đông Thành sao?”
Câu này đủ để chứng minh Diệp Vũ hiểu Trình Hâm như thế nào.
Trình Hâm là người lạnh lùng, yên tĩnh và bị động, đầu óc đơn giản, thiển cận.
Khi còn nhỏ, bên cạnh luôn có ba người em trai nên ở trường học, cô không có khái niệm kết bạn, càng không muốn làm bạn với ai nên căn bản không hiểu mối quan hệ giữa người với người cần quản lý cẩn thận.
Ở nước ngoài, bên cạnh không có em trai và bạn cùng lớp, lúc ấy cô mới ý thức được mấy năm qua cô vốn không có bạn của mình, ngay cả một người để rủ đi uống cà phê cũng không có. Mấy năm ở nước ngoài, cô chỉ quen Diệp Vũ và Hướng Vãn Đình.
Diệp Vũ không ngờ cô mới về nước mấy ngày mà đã có bạn ở Đông Thành.
Trình Hâm cụp mắt, suy tư nói: “Một người bạn, đã nhiều năm không gặp.”
Diệp Vũ nheo mắt lại, nghe không hiểu. Nhưng nghe giọng điệu này, chị ấy biết chắc chắn đó là em trai thanh mai trúc mã của cô. Chị ấy như biết hết, nhíu mày khinh thường: “Hôm nào dẫn đến đây chị xem cho.”
“Chuyện này để sau đi.” Trình Hâm cất vé xem trận đấu vào túi, lấy trong tủ ra một hộp quà được gói rất đẹp, cầm trên tay rồi hai người chậm rãi đi xuống lầu.
Gió về đêm mang theo cảm giác mát vẻ. Buổi tối, Đông Thành vô cùng náo nhiệt.
Hướng Vãn Đình đã đặt trước nhà hàng để ăn tối, là một nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật nằm ở khu phồn hoan nhất Đông Thành. Lưỡi bò thái dày kết hợp muối và sốt hành lá là món đặc biệt của nhà hàng.
Điều khiến khách hàng hài lòng nhất chính là ở đây có phần ăn dành cho trẻ em. Trong khi người lớn có thể ăn theo sở thích thì bọn trẻ cũng được ăn vui vẻ, tránh được rất nhiều phiền phức. Dẫn con trai ra ngoài mà không cần gọi đồ ăn ở cửa hàng khác nên gần nửa năm nay, anh ấy và Diệp Vũ thường xuyên tới đây ăn. Với khoảng một nghìn tệ một người thì chỗ này rất phù hợp để tụ tập hàng tuần, và cũng là một lựa chọn tốt để mời bạn bè.
Sau khi tan làm, anh ấy về nhà trước đón con trai, sau đó đến nhà hàng chờ Diệp Vũ đi đón Trình Hâm.
Người phục vụ dẫn hai người vào phòng đã đặt trước.
Hướng Vãn Đình vắt bộ vest tinh xảo lên giá, chỉ mặc áo sơ mi, quần tây và giày da, đúng phong cách thượng lưu tiêu chuẩn.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên đầu anh ấy, tóc thẳng gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, mũi cao và thẳng, nét mặt mang vẻ đẹp của con lai, môi hơi cong. Ở cổ áo sơ mi anh ấy mở hai nút áo, ống tay áo cũng được xắn lên. Bên cạnh anh ấy là một cậu bé tóc xoăn, có khuôn mặt và cách ăn mặc giống anh ấy vài phần.
“Mẹ!” Hướng Dạ cười, gọi lớn. Hôm nay cậu bé ăn mặc vô cùng đẹp trai, nói là muốn để lại ấn tượng tốt cho chị gái xinh đẹp đã lâu không gặp.
Diệp Vũ đi nhanh đến ôm con trai vào lòng hôn: “Cục cưng.”
Hướng Vãn Đình đặt túi của Diệp Vũ sang một bên, thuần thục kéo ghế và đặt dụng cụ ăn lên bàn cho chị ấy.
Hướng Vãn Đình có khuôn mặt góc cạnh, mũi thẳng, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc cẩn thận. Diệp Vũ thì xinh đẹp, quyến rũ, hàng lông mi dài và cong, đôi mắt đẹp như có thể truyền tải cảm xúc, chiếc mũi nhỏ và đôi môi hồng hào.
Vì vậy, con của hai người chính là kết hợp những đặc điểm của bố mẹ. Khác với những đứa trẻ khác, ngay từ nhỏ cậu bé đã trắng trẻo, đáng yêu, ngũ quan tinh xảo. Cậu bé cũng vô cùng tình cảm, biết cách nói chuyện nên rất được mọi người yêu mến.
Khi Diệp Vũ đến trước cửa, Trình Hâm đang vừa soi gương vừa tô son. Kể cũng lạ, kỹ năng trang điểm của cô rất tốt, môi cũng rất đẹp, nhưng lại không biết tô son.
“Đến đây.”
Trình Hâm hơi hé đôi môi màu đỏ tươi, đi ra mở cửa.
Diệp Vũ vừa định làm động tác ôm cô thì đột nhiên dừng lại.
So với Trình Hâm, trang phục của Diệp Vũ trưởng thành hơn một chút. Chị ấy mặc bộ vest công sở màu đen, bên dưới mặc quần short vest và mang đôi giày cao gót màu đen. Chị ấy búi tóc, tay áo thì xắn lên, trên tay còn cầm hai chiếc túi.
Trình Hâm xoay người đi về phía chiếc gương gắn trong phòng khách, Diệp Vũ đi theo phía sau. Ngay khi vào nhà, chị ấy đặt hai cái túi xuống, sau đó đứng trước tủ lạnh bắt đầu phân loại rau củ và thức ăn trên tay.
Ánh mặt trời chiếu vào khung cửa sổ sát đất phía nam khiến phòng khách sáng rực rỡ.
“Thưa ngài, mấy ngày qua ngài uống nước lạnh để sống sao?” Diệp Vũ nhìn tủ lạnh trống rỗng của Trình Hâm, bắt đầu phàn nàn.
Trình Hâm bĩu môi: “Cơm hộp trong nước rất tiện. Mà trước cửa tiểu khu chính là cửa hàng tiện lợi, muốn cái gì có cái đó, vừa nhanh vừa tiện.”
Diệp Vũ sắp xếp xong mọi thứ mới đến bên cạnh cô, tựa vai vào gương nói: “Đã nhiều năm rồi mà khả năng tô son của ngài vẫn không tiến bộ chút nào nhỉ?”
“Em thấy tốt hơn nhiều rồi!” Trình Hâm lau chà xát, khăn giấy trong tay đều là son môi. Thời gian trang điểm cho toàn bộ khuôn mặt còn không bằng lúc cô tô son.
Diệp Vũ thở dài, lấy thỏi son trong tay cô. Chị ấy bảo cô hơi ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng thoa lên môi cô, ánh mắt chăm chú nhìn miệng cô: “Thật là, chẳng lẽ sau này phải thuê người chuyên tô son cho em sao?”
“Chị giúp em!” Trình Hâm nheo mắt cười.
Diệp Vũ dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ăn xong, chị sẽ dẫn em đi gặp vài người bạn.”
Diệp Vũ là một người biết ơn, ghi nhớ giúp đỡ của Trình Hâm năm đó mà mấy năm qua chị ấy thật lòng muốn chia sẻ mối quan hệ của mình cho cô. Vì vậy, Diệp Vũ cũng không ngại để cô làm quen với đối tượng hợp tác của mình.
Mặc dù Diệp Vũ và Trình Hâm đều đi du học nước ngoài nhưng họ không giống nhau. Gia đình Trình Hâm khá giả, lớn lên trong quần áo đẹp, đồ ăn ngon, đi du lịch thế giới, không phải lo về chuyện cơm ăn áo mặc.
Nhưng Diệp Vũ lại khác.Gia đình bình thường, bố mẹ thì một người làm công nhân ở một doanh nghiệp nhỏ trong nước, một người là giáo viên đã về hưu, cuộc sống vô cùng bình thường. Họ không muốn con gái giống mình nên tích góp toàn bộ của cải để Diệp Vũ ra nước ngoài.
Lúc mới xuất ngoại, Diệp Vũ vẫn chưa quen. Một người Trung Quốc ở nước lạ, không tiền không người quen, cuộc sống vô cùng khó khăn. Những năm đầu, chị ấy sống dựa vào tiền nhuận bút và làm việc trong các nhà hàng Trung Quốc. Thời điểm khó khăn nhất là khi chị ấy không có tiền trả tiền thuê nhà, bị chủ nhà đuổi ra ngoài, chính lúc ấy chị được Trình Hâm mời về ở cùng.
Sau đó, nhờ sự giới thiệu của Trình Hâm, chị ấy đã gặp một ông chủ người Hoa, chính thức bước vào giới kinh doanh. Chị ấy đi lên từng bước từ công việc trợ lý, dần dần đạt được thành tựu ngày hôm nay.
Sau nhiều năm rèn luyện, Diệp Vũ đã tôi luyện bản thân trở thành một người nhạy bén, có trí tuệ, tình cảm, ngoại hình xinh đẹp.
Mặc dù giàu có nhưng chị ấy vẫn không quên Trình Hâm, người đã cho chị ở nhờ phòng để che mưa chắn gió năm đó. Vì vậy, không cần Trình Hâm mở miệng, Diệp Vũ luôn sẵn sàng chia sẻ mọi thứ với cô.
Diệp Vũ nói: “Hé miệng.”
Trình Hâm làm theo.
“Buổi tối em có hẹn.” Hai mắt Trình Hâm chạm nhau.
Diệp Vũ liếc cô, hỏi: “Em có bạn ở Đông Thành sao?”
Câu này đủ để chứng minh Diệp Vũ hiểu Trình Hâm như thế nào.
Trình Hâm là người lạnh lùng, yên tĩnh và bị động, đầu óc đơn giản, thiển cận.
Khi còn nhỏ, bên cạnh luôn có ba người em trai nên ở trường học, cô không có khái niệm kết bạn, càng không muốn làm bạn với ai nên căn bản không hiểu mối quan hệ giữa người với người cần quản lý cẩn thận.
Ở nước ngoài, bên cạnh không có em trai và bạn cùng lớp, lúc ấy cô mới ý thức được mấy năm qua cô vốn không có bạn của mình, ngay cả một người để rủ đi uống cà phê cũng không có. Mấy năm ở nước ngoài, cô chỉ quen Diệp Vũ và Hướng Vãn Đình.
Diệp Vũ không ngờ cô mới về nước mấy ngày mà đã có bạn ở Đông Thành.
Trình Hâm cụp mắt, suy tư nói: “Một người bạn, đã nhiều năm không gặp.”
Diệp Vũ nheo mắt lại, nghe không hiểu. Nhưng nghe giọng điệu này, chị ấy biết chắc chắn đó là em trai thanh mai trúc mã của cô. Chị ấy như biết hết, nhíu mày khinh thường: “Hôm nào dẫn đến đây chị xem cho.”
“Chuyện này để sau đi.” Trình Hâm cất vé xem trận đấu vào túi, lấy trong tủ ra một hộp quà được gói rất đẹp, cầm trên tay rồi hai người chậm rãi đi xuống lầu.
Gió về đêm mang theo cảm giác mát vẻ. Buổi tối, Đông Thành vô cùng náo nhiệt.
Hướng Vãn Đình đã đặt trước nhà hàng để ăn tối, là một nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật nằm ở khu phồn hoan nhất Đông Thành. Lưỡi bò thái dày kết hợp muối và sốt hành lá là món đặc biệt của nhà hàng.
Điều khiến khách hàng hài lòng nhất chính là ở đây có phần ăn dành cho trẻ em. Trong khi người lớn có thể ăn theo sở thích thì bọn trẻ cũng được ăn vui vẻ, tránh được rất nhiều phiền phức. Dẫn con trai ra ngoài mà không cần gọi đồ ăn ở cửa hàng khác nên gần nửa năm nay, anh ấy và Diệp Vũ thường xuyên tới đây ăn. Với khoảng một nghìn tệ một người thì chỗ này rất phù hợp để tụ tập hàng tuần, và cũng là một lựa chọn tốt để mời bạn bè.
Sau khi tan làm, anh ấy về nhà trước đón con trai, sau đó đến nhà hàng chờ Diệp Vũ đi đón Trình Hâm.
Người phục vụ dẫn hai người vào phòng đã đặt trước.
Hướng Vãn Đình vắt bộ vest tinh xảo lên giá, chỉ mặc áo sơ mi, quần tây và giày da, đúng phong cách thượng lưu tiêu chuẩn.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên đầu anh ấy, tóc thẳng gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú, mũi cao và thẳng, nét mặt mang vẻ đẹp của con lai, môi hơi cong. Ở cổ áo sơ mi anh ấy mở hai nút áo, ống tay áo cũng được xắn lên. Bên cạnh anh ấy là một cậu bé tóc xoăn, có khuôn mặt và cách ăn mặc giống anh ấy vài phần.
“Mẹ!” Hướng Dạ cười, gọi lớn. Hôm nay cậu bé ăn mặc vô cùng đẹp trai, nói là muốn để lại ấn tượng tốt cho chị gái xinh đẹp đã lâu không gặp.
Diệp Vũ đi nhanh đến ôm con trai vào lòng hôn: “Cục cưng.”
Hướng Vãn Đình đặt túi của Diệp Vũ sang một bên, thuần thục kéo ghế và đặt dụng cụ ăn lên bàn cho chị ấy.
Hướng Vãn Đình có khuôn mặt góc cạnh, mũi thẳng, khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc cẩn thận. Diệp Vũ thì xinh đẹp, quyến rũ, hàng lông mi dài và cong, đôi mắt đẹp như có thể truyền tải cảm xúc, chiếc mũi nhỏ và đôi môi hồng hào.
Vì vậy, con của hai người chính là kết hợp những đặc điểm của bố mẹ. Khác với những đứa trẻ khác, ngay từ nhỏ cậu bé đã trắng trẻo, đáng yêu, ngũ quan tinh xảo. Cậu bé cũng vô cùng tình cảm, biết cách nói chuyện nên rất được mọi người yêu mến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.