Chương 5:
Hà Đồn
24/03/2024
Thành Hoài An gấp tạp chí lại, lặng lẽ nói: “Vốn dĩ bọn họ cũng không có ý định để Trình Nam đi Hồng Kông học! Lúc đó nếu không phải con trai của bà quá ầm ĩ, Trình Nam căn bản sẽ không đi Hồng Kông học.”
“Nhưng hai đứa nhỏ đã chơi đùa với nhau ba năm, bây giờ tách ra không tốt lắm đâu.” Giang Linh cúi đầu nhíu mày, bĩu môi đến mức có thể treo chai dầu: “Tuấn Tuấn thật không dễ dàng mới có một người bạn mình thích lại được chơi chung, hai đứa cùng nhau lớn lên tốt biết bao nhiêu, tại vì sao phải tách ra chứ?”
Thành Tuấn, nói như nào nhỉ, mặc dù xung quanh cũng có rất nhiều trẻ con chơi đùa với cậu bé, nhưng từ trước đến giờ cậu bé chưa từng đối xử với ai giống như đối với Trình Nam.
Trước đây, cậu bé luôn phớt lờ những người bạn khác đang theo đuổi sau lưng mình, nhưng kể từ khi Trình Nam đến đây, Thành Tuấn dường như đã trở thành một người khác, tính cách vui vẻ hơn nhiều cũng thích cười, cũng đã biết suy nghĩ cho người khác, hoàn toàn khác với dáng vẻ ích kỷ, độc đoán trước đây.
Mà Thành Tuấn đang nghe lén ở cửa phòng của bố mẹ, nghe được tin này, bỗng chốc không muốn ăn gì, kem trong tay cũng không còn ngon nữa.
Cậu ấy cúi đầu trở về phòng, vì không muốn rời xa Nam Nam, cậu ấy quyết định phải phản kháng!
Mấy ngày sau.
Mặt trời chiếu rọi, những nhánh cây rậm rạp trong sân đang uể oải đung đưa trong gió.
Dưới bóng cây, hai cậu bé mặc quần đùi áo ngắn tay, đi dép giống nhau đang quỳ gối trên ghế, nằm bò trên bàn chơi xếp gỗ.
Ánh nắng dát vàng óng ánh xuyên qua cành cây chiếu lên người hai cậu bé, trông vừa ấm áp vừa nhàn nhã.
Thành Tuấn bứt tóc trên trán xuống, cậu ấy đã tính toán từ lâu, quyết định giao cái này cho Trình Nam.
Dù sao cũng là bố mẹ mình muốn chia cắt hai người, cậu ấy phải khiến Trình Nam nói với bố mẹ rằng mình không muốn đến Thượng Hải học, để cậu bé có thể tiếp tục học ở Hồng Kông với Trình Nam.
Trên bàn để một chồng khối xếp gỗ, hai cậu bé nằm đối đầu với nhau, đôi mắt sáng của Trình Nam tập trung vào món đồ chơi trong tay.
Hai người đang thi xem ai rút được nhiều thanh gỗ nhất mà không bị đổ thì người đó thắng.
Thành Tuấn hơi liếc nhìn cậu bé, cẩn thận thăm dò: “Nam Nam, cậu đã nghĩ xong muốn học tiểu học ở đâu chưa?”
Hai mắt Trình Nam nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay, trả lời không đầu không đuôi: “Học với cậu.”
Thành Tuấn mím môi, thận trọng hỏi: “Vậy nếu như chúng ta không thể tiếp tục học chung thì sao?”
Trình Nam bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Có ý gì?” Mấy năm nay cậu bé học tiếng Trung rất giỏi, nhưng vẫn nói tiếng Nhật trong vô thức.
“A…” Thành Tuấn nhún vai, cúi thấp đầu, vẻ mặt không vui, trưng ra dáng vẻ giả vờ đáng thương, khóe miệng cong xuống, nước mắt trong khóe mắt sắp rơi xuống: “Tớ nghe bố mẹ tớ nói vậy. Hơn nữa, chú và dì muốn cậu về Thượng Hải học. Nếu như thế này, cậu không thể ở cùng với tớ nữa, làm sao đây?”
Cậu ấy dứt khoát tựa đầu ngay vào vòng tay của Trình Nam, giọng nói ỉu xìu rất không vui, từng giọt nước mắt ướt đẫm quần áo.
Trình Nam suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng sờ lên đầu Thành Tuấn, dịu dàng nói: “Sẽ không đâu! Tớ muốn học chung với cậu. Tuấn Tuấn, tớ sẽ không rời xa cậu đâu, cậu yên tâm.” Dáng vẻ cười hì hì của cậu bé thật sự rất ngây ngô, vô cùng đáng yêu.
Phải biết hai người ở chung với nhau quá lâu khó tránh sẽ giống đối phương.
Trình Nam và Thành Tuấn cũng giống như vậy. Từ khi còn nhỏ, hai người đã quen biết, làm bạn ba năm, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau học tập cùng nhau chung sống.
Năm đó Trình Nam lần đầu đến một thành phố xa lạ, mặc dù có bố mẹ và chị đi cùng nhưng cậu bé vẫn sẽ sợ hãi, trong đêm khuya vắng người vẫn sẽ vô cùng sợ hãi nơi lạ lẫm này.
Mà tất cả những sợ hãi, lo lắng trong lòng cậu bé đều được chia sẻ với Thành Tuấn một cách tự nhiên. Không biết từ khi nào Thành Tuấn bắt đầu vượt qua bố mẹ và chị gái nhà họ Trình, trở thành người quan trọng nhất trong lòng Trình Nam.
Mọi thứ dường như đều rất tự nhiên.
Sau đó, trong nhiều cuộc trò chuyện với con trai, hai vợ chồng nhà họ Trình đều thất bại.
Ý chí của Trình Nam vô cùng kiên định, cậu bé muốn tiếp tục học ở Hồng Kông, cậu bé muốn cùng Thành Tuấn cùng nhau đi học cùng nhau lớn lên, không muốn học ở Thượng Hải một mình.
Hết cách, hai vợ chồng nhà họ Trình vẫn mềm lòng rồi.
Trình Nam đạt được mong muốn, tiếp tục học ở Hồng Kông với Thành Tuấn.
Để hai đứa trẻ có thể sống và học tập tốt ở Hồng Kông, hai gia đình đã chuẩn bị nhà cho hai đứa trẻ, thuê bảo mẫu và tài xế lo bữa ăn cho hai đứa trẻ, phụ trách ăn uống đi lại hàng ngày của hai đứa trẻ. Thỉnh thoảng bốn bố mẹ cũng sẽ đến thăm bọn họ, nhưng hơn thế nữa, bọn họ đã đồng hành hỗ trợ đối phương, mà không biết từ khi nào, tình bạn này đã thay đổi…
—
Mặc dù hai nhà đối diện nhau nhưng do chênh lệch sáu tuổi nên khi Thành Hòa vẫn đang bi bô tập nói trong vòng tay mẹ, Trình Hâm đã quay lại trường học. Sau này, hai người hiếm khi liên lạc với nhau ngoại trừ gặp nhau, giao tiếp trong các buổi họp mặt của bố mẹ.
Năm đó Thành Tuấn chín tuổi, Thành Hòa sáu tuổi, Trình Hâm mười hai tuổi, Trình Nam chín tuổi.
Vào thời điểm đó, quan hệ của bọn họ rất tốt.
Ánh mặt trời giữa trưa đỏ rực xuyên thấu nửa bầu trời, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ thổi vào cửa sổ đang mở rộng, hai gia đình quây quần ở nhà họ Thành, Giang Linh mỉm cười vẫy tay với Trình Hâm: “Tâm Tâm, đến đây thổi nến đi.”
“Ừm.”
Cô bé Trình Hâm cười lên rất ngọt ngào và quyến rũ, Thành Hòa rất thích nhìn cô cười, cậu luôn nhìn cô cười đến mức nhỏ dãi.
“Tâm Tâm à.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Trình Bội Nghi tràn đầy vẻ dịu dàng, đôi môi nhàn nhạt, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, bà ấy nhẹ nhàng ôm Thành Hòa vào lòng, nắm lấy tay Trình Hâm, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nữa em trai sẽ đi học ở lớp tiểu học của trường các con, em ấy là em trai nhỏ nhất của con, sau này Tâm Tâm phải quan tâm, chăm sóc em trai nhiều hơn, có biết không?”
Trình Hâm thích yên tĩnh, luôn cảm thấy trẻ con quá ồn ào, vậy nên không thích trẻ con, cô cũng không có tình cảm đặc biệt gì với em trai của bạn thân của bố mẹ mình.
Quay đầu liếc mắt nhìn Thành Hòa đang cười ngây ngô với mình, nước bọt sắp chảy ra khỏi miệng, cô lạnh lùng nói: “Biết chứ.” Nói xong, cúi đầu nhếch môi, lén lút làm mặt xấu, Thành Hòa nhoẻn miệng cười đến ngốc nghếch.
Trình Hâm lại liếc mắt nhìn cậu, nhỏ giọng mắng một câu bằng tiếng Nhật: “バカ (Đồ ngốc).”
Cô cảm thấy em trai thứ hai của nhà họ Thành chắc chắn là một kẻ ngốc, nếu không mỗi lần nhìn thấy cô sẽ không nhếch miệng cười toe toét, loại còn chảy nước miếng.
Khi Thành Hòa học lớp một, Trình Hâm mười hai tuổi đã là một học sinh cấp hai chuẩn mực.
Tuy rằng ở trong cùng một trường học, nhưng không ở chung một khuôn viên, cho nên cũng không thường xuyên gặp nhau.
Cho dù là như thế này, mỗi ngày khi tan học Thành Hòa vẫn nhất quyết phải đi đường vòng đến khu cấp hai để đợi Trình Hâm tan học, dần dà các bạn cùng lớp đều biết Trình Hâm có một ở một cậu em trai đang học tiểu học.
“Nhưng hai đứa nhỏ đã chơi đùa với nhau ba năm, bây giờ tách ra không tốt lắm đâu.” Giang Linh cúi đầu nhíu mày, bĩu môi đến mức có thể treo chai dầu: “Tuấn Tuấn thật không dễ dàng mới có một người bạn mình thích lại được chơi chung, hai đứa cùng nhau lớn lên tốt biết bao nhiêu, tại vì sao phải tách ra chứ?”
Thành Tuấn, nói như nào nhỉ, mặc dù xung quanh cũng có rất nhiều trẻ con chơi đùa với cậu bé, nhưng từ trước đến giờ cậu bé chưa từng đối xử với ai giống như đối với Trình Nam.
Trước đây, cậu bé luôn phớt lờ những người bạn khác đang theo đuổi sau lưng mình, nhưng kể từ khi Trình Nam đến đây, Thành Tuấn dường như đã trở thành một người khác, tính cách vui vẻ hơn nhiều cũng thích cười, cũng đã biết suy nghĩ cho người khác, hoàn toàn khác với dáng vẻ ích kỷ, độc đoán trước đây.
Mà Thành Tuấn đang nghe lén ở cửa phòng của bố mẹ, nghe được tin này, bỗng chốc không muốn ăn gì, kem trong tay cũng không còn ngon nữa.
Cậu ấy cúi đầu trở về phòng, vì không muốn rời xa Nam Nam, cậu ấy quyết định phải phản kháng!
Mấy ngày sau.
Mặt trời chiếu rọi, những nhánh cây rậm rạp trong sân đang uể oải đung đưa trong gió.
Dưới bóng cây, hai cậu bé mặc quần đùi áo ngắn tay, đi dép giống nhau đang quỳ gối trên ghế, nằm bò trên bàn chơi xếp gỗ.
Ánh nắng dát vàng óng ánh xuyên qua cành cây chiếu lên người hai cậu bé, trông vừa ấm áp vừa nhàn nhã.
Thành Tuấn bứt tóc trên trán xuống, cậu ấy đã tính toán từ lâu, quyết định giao cái này cho Trình Nam.
Dù sao cũng là bố mẹ mình muốn chia cắt hai người, cậu ấy phải khiến Trình Nam nói với bố mẹ rằng mình không muốn đến Thượng Hải học, để cậu bé có thể tiếp tục học ở Hồng Kông với Trình Nam.
Trên bàn để một chồng khối xếp gỗ, hai cậu bé nằm đối đầu với nhau, đôi mắt sáng của Trình Nam tập trung vào món đồ chơi trong tay.
Hai người đang thi xem ai rút được nhiều thanh gỗ nhất mà không bị đổ thì người đó thắng.
Thành Tuấn hơi liếc nhìn cậu bé, cẩn thận thăm dò: “Nam Nam, cậu đã nghĩ xong muốn học tiểu học ở đâu chưa?”
Hai mắt Trình Nam nhìn chằm chằm món đồ chơi trong tay, trả lời không đầu không đuôi: “Học với cậu.”
Thành Tuấn mím môi, thận trọng hỏi: “Vậy nếu như chúng ta không thể tiếp tục học chung thì sao?”
Trình Nam bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Có ý gì?” Mấy năm nay cậu bé học tiếng Trung rất giỏi, nhưng vẫn nói tiếng Nhật trong vô thức.
“A…” Thành Tuấn nhún vai, cúi thấp đầu, vẻ mặt không vui, trưng ra dáng vẻ giả vờ đáng thương, khóe miệng cong xuống, nước mắt trong khóe mắt sắp rơi xuống: “Tớ nghe bố mẹ tớ nói vậy. Hơn nữa, chú và dì muốn cậu về Thượng Hải học. Nếu như thế này, cậu không thể ở cùng với tớ nữa, làm sao đây?”
Cậu ấy dứt khoát tựa đầu ngay vào vòng tay của Trình Nam, giọng nói ỉu xìu rất không vui, từng giọt nước mắt ướt đẫm quần áo.
Trình Nam suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng sờ lên đầu Thành Tuấn, dịu dàng nói: “Sẽ không đâu! Tớ muốn học chung với cậu. Tuấn Tuấn, tớ sẽ không rời xa cậu đâu, cậu yên tâm.” Dáng vẻ cười hì hì của cậu bé thật sự rất ngây ngô, vô cùng đáng yêu.
Phải biết hai người ở chung với nhau quá lâu khó tránh sẽ giống đối phương.
Trình Nam và Thành Tuấn cũng giống như vậy. Từ khi còn nhỏ, hai người đã quen biết, làm bạn ba năm, hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau học tập cùng nhau chung sống.
Năm đó Trình Nam lần đầu đến một thành phố xa lạ, mặc dù có bố mẹ và chị đi cùng nhưng cậu bé vẫn sẽ sợ hãi, trong đêm khuya vắng người vẫn sẽ vô cùng sợ hãi nơi lạ lẫm này.
Mà tất cả những sợ hãi, lo lắng trong lòng cậu bé đều được chia sẻ với Thành Tuấn một cách tự nhiên. Không biết từ khi nào Thành Tuấn bắt đầu vượt qua bố mẹ và chị gái nhà họ Trình, trở thành người quan trọng nhất trong lòng Trình Nam.
Mọi thứ dường như đều rất tự nhiên.
Sau đó, trong nhiều cuộc trò chuyện với con trai, hai vợ chồng nhà họ Trình đều thất bại.
Ý chí của Trình Nam vô cùng kiên định, cậu bé muốn tiếp tục học ở Hồng Kông, cậu bé muốn cùng Thành Tuấn cùng nhau đi học cùng nhau lớn lên, không muốn học ở Thượng Hải một mình.
Hết cách, hai vợ chồng nhà họ Trình vẫn mềm lòng rồi.
Trình Nam đạt được mong muốn, tiếp tục học ở Hồng Kông với Thành Tuấn.
Để hai đứa trẻ có thể sống và học tập tốt ở Hồng Kông, hai gia đình đã chuẩn bị nhà cho hai đứa trẻ, thuê bảo mẫu và tài xế lo bữa ăn cho hai đứa trẻ, phụ trách ăn uống đi lại hàng ngày của hai đứa trẻ. Thỉnh thoảng bốn bố mẹ cũng sẽ đến thăm bọn họ, nhưng hơn thế nữa, bọn họ đã đồng hành hỗ trợ đối phương, mà không biết từ khi nào, tình bạn này đã thay đổi…
—
Mặc dù hai nhà đối diện nhau nhưng do chênh lệch sáu tuổi nên khi Thành Hòa vẫn đang bi bô tập nói trong vòng tay mẹ, Trình Hâm đã quay lại trường học. Sau này, hai người hiếm khi liên lạc với nhau ngoại trừ gặp nhau, giao tiếp trong các buổi họp mặt của bố mẹ.
Năm đó Thành Tuấn chín tuổi, Thành Hòa sáu tuổi, Trình Hâm mười hai tuổi, Trình Nam chín tuổi.
Vào thời điểm đó, quan hệ của bọn họ rất tốt.
Ánh mặt trời giữa trưa đỏ rực xuyên thấu nửa bầu trời, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ thổi vào cửa sổ đang mở rộng, hai gia đình quây quần ở nhà họ Thành, Giang Linh mỉm cười vẫy tay với Trình Hâm: “Tâm Tâm, đến đây thổi nến đi.”
“Ừm.”
Cô bé Trình Hâm cười lên rất ngọt ngào và quyến rũ, Thành Hòa rất thích nhìn cô cười, cậu luôn nhìn cô cười đến mức nhỏ dãi.
“Tâm Tâm à.” Trong đôi mắt xinh đẹp của Trình Bội Nghi tràn đầy vẻ dịu dàng, đôi môi nhàn nhạt, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, bà ấy nhẹ nhàng ôm Thành Hòa vào lòng, nắm lấy tay Trình Hâm, nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nữa em trai sẽ đi học ở lớp tiểu học của trường các con, em ấy là em trai nhỏ nhất của con, sau này Tâm Tâm phải quan tâm, chăm sóc em trai nhiều hơn, có biết không?”
Trình Hâm thích yên tĩnh, luôn cảm thấy trẻ con quá ồn ào, vậy nên không thích trẻ con, cô cũng không có tình cảm đặc biệt gì với em trai của bạn thân của bố mẹ mình.
Quay đầu liếc mắt nhìn Thành Hòa đang cười ngây ngô với mình, nước bọt sắp chảy ra khỏi miệng, cô lạnh lùng nói: “Biết chứ.” Nói xong, cúi đầu nhếch môi, lén lút làm mặt xấu, Thành Hòa nhoẻn miệng cười đến ngốc nghếch.
Trình Hâm lại liếc mắt nhìn cậu, nhỏ giọng mắng một câu bằng tiếng Nhật: “バカ (Đồ ngốc).”
Cô cảm thấy em trai thứ hai của nhà họ Thành chắc chắn là một kẻ ngốc, nếu không mỗi lần nhìn thấy cô sẽ không nhếch miệng cười toe toét, loại còn chảy nước miếng.
Khi Thành Hòa học lớp một, Trình Hâm mười hai tuổi đã là một học sinh cấp hai chuẩn mực.
Tuy rằng ở trong cùng một trường học, nhưng không ở chung một khuôn viên, cho nên cũng không thường xuyên gặp nhau.
Cho dù là như thế này, mỗi ngày khi tan học Thành Hòa vẫn nhất quyết phải đi đường vòng đến khu cấp hai để đợi Trình Hâm tan học, dần dà các bạn cùng lớp đều biết Trình Hâm có một ở một cậu em trai đang học tiểu học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.