Vong Giả Quy Lai

Chương 26

Phong Nhược Tuyết Vũ

20/11/2024

Hai mươi mấy người rời khỏi sân thể dục, mà người đứng quan sát phía trên cũng đã nhìn thấy Đinh Vĩ, có một chiếc xe đi ngang qua Đinh Vĩ nói với y: “Lão đại nói cậu nhanh vào.”

Rất ít người biết nội tình bên trong của lão đại ở đây, y là một trong số ít đó, Thời điểm sân thể dục vừa mới mở, vào lúc đó tình hình trong này không có loạn như vậy.

Đinh Vĩ đến phòng của lão đại, y đẩy cửa ra, Trần Tứ cũng ở bên trong.

Sắc mặt lão đại âm trầm thấy Đinh Vĩ đi vào, hắn ta nhìn chằm chằm Đinh Vĩ, lên tiếng: “Ngồi đi.”

Đinh Vĩ có chút bất an, sau khi Lăng Ba rời đi, y cùng với Trần Tứ sống chung một phòng.

Trần Tứ rất nhát gan, trước khi ba mẹ Trần bị đuổi đi, vì cân nhắc đến an toàn của cậu ta mà khuyên cậu ta ở lại sân thể dục này, bản thân cậu ta cũng chẳng dị nghị gì. Nhưng sau đó sân thể dục thu nhận tráng niên ngày càng nhiều, trong đó có một nhóm lớn tù nhân trốn trại đến đây, bọn họ lấy việc bắt nạt Trần Tứ làm thú vui, Đinh Vĩ vì an toàn của Trần Tứ, khi y nhận chức vụ liền để Trần Tứ ở trong phòng.

Hiện tại Trần Tứ bị lão đại này thẩm vấn, Đinh Vĩ không biết có tiện thể lục lọi căn phòng của mình hay không, dưới sàn nhà có một cái ống điện thoại, là thứ để Lăng Ba cùng y liên lạc.

Khi Đinh Vĩ tiến vào phòng, y có thể nhìn rõ được mặt của Trần Tứ. Trên mặt cậu ta tràn đầy vết máu, trong tay lão đại là một cây gậy thô to.

Thấy lão đại mãi không lên tiếng, Đinh Vĩ bèn hỏi: “Lão đại? Xảy ra chuyện gì?”

Trong phòng yên tĩnh không hề có tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc thống khổ của Trần Tứ.

Tên thật của lão đại ai cũng không biết được, hắn ta cùng một đám đồng bọn là những người đầu tiên đóng quân ở đây, bởi vì bọn họ có nhân số nhiều, hơn nữa xuất lực cũng nhiều, lâu dần mọi người tôn kính gọi là lão đại, người bên trong sân thể dục trước đây cũng không xấu như bây giờ, sau khi những người tù phạm kia đến đây liền bắt đầu đánh đuổi trẻ em và người già.

“Chuyện gì? Đây là việc tôi hỏi cậu mới đúng.”- Lão đại âm trầm quay đầu, mỉm cười với Đinh Vĩ.

Đinh Vĩ bị nụ cười kia làm lạnh thấu tim gan, một tay y đặt ở sau lưng mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đao từ phía sau ra.

Lão đại man rợ xách Đinh Vĩ lên. Phải biết Đinh Vĩ cũng là mét tám, trọng lượng cũng không nhỏ.

Đinh Vĩ mất đi trọng tâm, vung vung vẩy vẩy mấy lần liền bị lão đại phiền chán vứt trên mặt đất. Lão đại hừ một tiếng nói: “Đinh Vĩ, có lúc tôi cảm thấy cậu che giấu quá nhiều chuyện, Trần Tứ ở cùng cậu, chuyện của cậu ta cậu không biết gì sao?”- Câu cuối là nhìn về hướng Trần Tứ hỏi.

“Lão đại, việc này không liên quan…”- Trần Tứ cúi đầu nỉ non.

“Chát!!!”- Lão đại cho Trần Tứ một bạt tai.

Đinh Vĩ trấn định, y nói với lão đại: “Lão đại, chuyện của Trần Tứ tôi đã nghe Từ Nghĩa nói rồi, việc trong siêu thị chúng tôi cũng đã phái rất nhiều người đi, nhưng đã chết rất nhiều người rồi. Còn việc kia tôi thấy hai ông bà già lá gan cũng không lớn lắm, Từ Trung với Lăng Ba mới có thể ở nhờ tại chỗ đó. Ban nãy khi tôi đến đón người cũng đã dạo qua một vòng, có thể là biết chúng ta sẽ đến nên đã gấp gáp đào tẩu.”

“Tôi cho rằng mấy người kia đã sớm chết bên ngoài, mạng của tiểu tử Lăng Ba kia vậy mà còn rất cứng rắn.”- Lão đại cười cợt, đặt mông lên ghế bên cạnh, hai chân gác ở trên bàn.

Đinh Vĩ móc gói thuốc trong túi áo ra, đưa cho lão đại.



Lão đại ngậm lấy thuốc nói với Đinh Vĩ: “Cậu ở bên trong sân thể dục bảo vệ, không có lệnh của tôi không được tự tiện hành động. Tôi đã phái đoàn xe ra ngoài, lục soát hành tung của bọn họ. Thành phố C nho nhỏ này, cũng không cần phải công phu lớn như vậy.”

Nhìn hành động của lão đại, Đinh Vĩ hiểu rõ lão đại là muốn gọng kiềm y, cùng y náo lên. Chẳng qua là vì trong tay Đinh Vĩ nắm giữ không ít người, trong đó có rất nhiều công trường công hữu. Đinh Vĩ biết lão đại nhắm đến thế lực trong tay y, thế nhưng trước khi hắn ta chưa nắm chắc, tuyệt sẽ không động thủ triệt để với y.

Song phương chỉ đang giả bộ ngớ ngẩn, sớm muộn cũng đến ngày, lão đại cùng Đinh Vĩ cắt đứt.

Đinh Vĩ cười cợt, y trước tiên để cho lão đại yên tâm, y nói: “Từ Nghĩa hôm nay đã lập đại công. Hắn ta trước kia vì chuyện của Lăng Ba mà bị giáng cấp, lần này nên khen thưởng hắn ta, phải thăng lên một cấp.”

“Ừm…Thằng đó là em trai sinh đôi của Từ Trung, cũng thật đặc biệt.”- Lão đại tự nhủ.

Đinh Vĩ không biết lão đại nói vậy là có ý gì, đầu y đã muốn loạn, vội muốn thoát khỏi đề tài này, “Đúng rồi, một mình Địch Hạo Tuấn hôm nay thu về không ít vũ khí. Đều ở trong xe của tôi, ngoại trừ những gậy bằng kim loại còn có hộ cụ. Dựa theo quy củ, anh ta đáng được thăng cấp, bằng không thì thăng cấp cho anh ta và Từ Nghĩa cùng một lúc đi.”

“Hộ cụ? Hiện tại ở thành phố C này còn thứ tốt như vậy sao? Nghe được tin tức này, trên mặt lão đại mới hiện lên vẻ bất ngờ.

Đinh Vĩ thấy đề tài này được quan tâm liền gật gật đầu: “Địch Hạo Tuấn cùng Từ Nghĩa cùng một tổ, Từ Nghĩa dẫn anh ta đi thu nhập đồ. Do Từ Nghĩa phát hiện hành tung của người kia nên về trước để báo cáo. Thời điểm tôi nhìn thấy anh ta thì hơn một nửa siêu thị đã bị dọn dẹp sạch sẽ, nên cho anh ta một ít thời gian, phái một ít nhân thủ, tôi nghĩ chúng ta có thể chiếm được siêu thị kia.”

“Địch Hạo Tuấn? Người mới đó sao? Cậu mau đi làm việc đi, cố gắng thăng cấp cho tên đó. Đi phát cho mỗi anh em một bộ hộ cụ, miễn cho người khác nói lão đại này không thương cảm thuộc hạ.”

“Vâng.”- Đinh Vĩ nói lại liếc mắt nhìn Trần Tứ do dự.

Lão đại phất tay nói: “Thôi, chuyện của Trần Tứ cứ như thế đi, tôi sẽ phái người đưa hắn trở lại. Nhưng Đinh Vĩ à, tôi không muốn thấy trên địa bàn của tôi có người không phận sự.”

“Tôi sẽ an bài cho cậu ấy một ít việc.”- Đinh Vĩ đáp lời.

Mạc Phỉ cùng Đường Sĩ Miễn đi ra ngoài, Lăng Ba cùng Từ Trung ở bên trong dọn dẹp sạch sẽ ký túc xá, dùng ván gỗ đóng đinh lại che cửa sổ. Thấy sắc trời đã tối, hai người đều mệt mỏi không thể tả, Từ Trung nói với Lăng Ba: “Cậu trước tiên đi ngủ đi. Tôi sẽ ra canh cửa chờ bọn họ về.”

“Tôi ngủ một lát, chút nữa anh mệt hãy gọi tôi dậy.”- Lăng Ba ngáp một cái.

Từ Trung mang theo vũ khí, cửa lớn của ký túc xá đã được hai người kia khóa lại, bên trong có ba tòa nhà, mỗi tòa nhà đều cẩn thận kiểm tra, xác định không có Zombie, nơi này rất an toàn.

Từ Trung đối diện với Zombie trong sân tennis, những Zombie đó khi thấy Từ Trung bắt đầu không ngừng va chạm vào lưới sắt đồng thời gào thét không ngừng.

Từ Trung ôm gậy gỗ trong người, tay cầm súng ngồi trước cửa.

Hắn không biết mình từ khi nào đã ngủ mất, chờ đợi hắn không phải là Mạc Phỉ hay Đường Sĩ Miễn, mà là một họng súng đen ngòm.

“Đem hắn trói lại”- Người xa lạ lên tiếng.

Từ Trung trợn tròn mắt, miệng của hắn bị che lại, không cách nào lên tiếng giãy dụa.



Dựa vào ánh trăng, hắn nhìn thấy người đứng trước mặt là một cô gái, nhưng sắc trời quá mức tối tăm, Từ Trung không thể nào nhìn rõ mặt của cô gái ấy.

Hắn bị người bó như bánh chưng quăng vào bồn hoa, Zombie trong sân bóng đối diện như phát điên, liều mạng đem thân thể của nó đánh vào lưới sắt, thật giống như muốn tông hư lưới bất chấp vọt đến người hắn.

Từ Trung thấy người phụ nữ kia cùng đồng bọn đi vào ký túc xá.

Lăng Ba đang ngủ mơ ở trong, cậu nghe được động tĩnh không bình thường. Nguyên bản đang hơi mơ mơ ngủ cậu liền thức giấc.

Nhưng lại có gì đó chống đỡ đầu cậu, lệnh cho cậu yên tĩnh nằm xuống.

Mấy người xông vào ký túc xá cũng không để ý nhiều đến tài sản của cậu, một người trong nhóm đó lấy dây thừng trói cậu lại.

Dựa vào tia sáng tối tăm, Lăng Ba nhìn rõ mấy người, một là một cô gái, một người thì già dặn hơn tóc ngắn, một bé trai nhỏ hơn cậu vài tuổi. Cậu biết người trong sân thể dục kia không thu nhận phụ nữ và trẻ em, vì vậy cậu rất ngạc nhiên khi thấy ba người này còn có thể sống sót trong thành phố C.

Một nữ nhân khác đem đồ ăn của nhóm cậu bỏ vào túi của mình, vừa nói: “Người phụ nữ sát vách kia còn hôn mê, tôi không trói bà ta, cô nhanh đến giúp tôi.”

“Hồng tỷ, người này còn tỉnh, có cần che miệng cậu ta lại không?”

“Đừng để ý tới cậu ta, thu dọn đồ đạc đi, đừng làm dập nát những thứ được đóng gói.”

Lăng Ba liều mạng cởi dây thừng trên tay ra, nhưng cậu đang nằm nên không thể làm gì được, dây thừng còn rất nặng. Lúc trước khi chọn nơi này cậu căn bản không ngờ tới sẽ còn có người sống sót, cũng không ngờ những người sống sót này cướp đồ ăn của bọn cậu, bây giờ trong lòng cậu tràn ngập hối hận.

Lăng Ba biết Mạc Phỉ cùng Đường Sĩ Miễn còn chưa về, nếu như cố kéo dài, vậy có thể sẽ có cơ hội bảo vệ những thứ quý giá kia.

Lăng Ba ổn định mình lại, cậu nói với cậu bé trai: “Bốn phía của nơi này đều có cây cối cùng rào chắn che chở. Các người sao có thể phát hiện chúng tôi ở đây?”

Cậu bé gần bằng tuổi với Lăng Ba, nhưng cánh tay lại không được trọn vẹn. Nghe Lăng Ba nói chuyện với nó liền ngẩng đầu lên nói: “Tôi còn đang muốn hỏi anh, anh sao có thể dám ở nơi này? Nơi này quá gần sân thể dục, bọn họ sẽ thường xuyên đến đây kiểm tra. May là các anh gặp phải chúng tôi, nếu như gặp phải bọn họ, bọn họ sẽ đem anh cùng với người ngoài kia bắt đi, hai người già kia vậy sẽ rất thảm.”

Lăng Ba nằm trên giường nói: “Tôi chỉ cho rằng chỉ có bọn tôi và người trong sân thể dục kia là người sống sót thôi.”

“Khà khà.”- Cậu bé kia lộ ra một nụ nghịch ngợm, “Tôi còn gặp những người sống sót khác, nhưng đa số bọn họ đều sợ sệt đám người kia, vì vậy đều lén lén lút lút giống như chúng tôi.”

“Đừng nói chuyện với cậu ta!”- Người được gọi là Hồng tỷ kéo cậu nhóc một cái.

Lăng Ba thấy cô gái kia dùng băng gạc che lại, cậu thật tò mò, liền hỏi: “Tôi nghe cậu nhóc gọi cô là Hồng tỷ, cô là chị của cậu ấy sao? Tại sao chỉ có hai người các chị?”

“Không phải.”- Cậu bé lắc đầu nói, “Chúng tôi còn có những người khác nữa.”

“Tiểu Thiên.”- Người phụ nữ kia tức giận la lên với cậu bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vong Giả Quy Lai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook