Chương 45
Phong Nhược Tuyết Vũ
20/11/2024
Tiếng nổ vang lên từ bốn phía, khiến người choáng váng.
“Từ Trung đâu! Sao không thấy những người khác! Từ Trung hẳn là đang ở đỉnh sân thể dục canh gác.”- Lăng Ba hô lớn trong tuyết trắng.
Tường phía Tây đã gần bị sụp đổ, Zombie từ bốn phía tụ tập lại liều mạng chui qua bức tường.
Bọn người Mạc Phỉ tập trung hỏa lực dẹp yên phía Tây, nhưng không lâu sau đó, phía đông lại vang lên tiếng nổ.
“Trên nóc nhà! Phái mấy người lên nóc nhà!”- Mạc Phỉ chỉ thị.
Phía cửa lớn không ngừng vang lên tiếng súng, Đường Sĩ Miễn không biết xuất hiện từ khi nào, nắm đoản đao trong tay, nói với Mạc Phỉ: “Nhanh đi tìm một chiếc xe đi.”
Ngoài cửa có chừng trăm Zombie ở đó, hai cảnh vệ điên cuồng, không ngừng xả súng.
Đường Sĩ Miễn không nói một lời cầm đoản đao nhảy xuống dưới đài quan sát
“Không phải chứ..”- Kim Thuần liếc mắt, hô lớn với những người khác, “Đừng để ý hắn, bảo vệ cửa lớn đi!”
Bên ngoài quá đen, với khoảng cách như vậy, không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Sau khi tiêm huyết thanh vào, Đường Sĩ Miễn đã không còn sợ Zombie cắn xé, hắn cảm thấy trong người mình lúc nào cũng tràn ngập khí lực.
Đỏan đao đâm vào lồng ngực của một con Zombie, nó lập tức nhe răng cắn vào cánh tay của Đường Sĩ Miễn.
Đường Sĩ Miễn cắn răng, đổi qua tay khác công kích Zombie, mà vết thương của hắn có tốc độ lành lại đáng kinh ngạc, chưa tới năm phút, đã không còn cảm giác đau đớn nữa.
Đây chính là năng lực mà huyết thanh mang lại cho hắn, năng lực hồi phục của hắn giờ đây rất kinh người. Trước tình huống này, hắn sẽ là người vô địch khi đứng trước Zombie.
Cửa sau mở ra, Mạc Phỉ nhìn thấy Đường Sĩ Miễn đang ra sức chiến đấu với Zombie, cậu nhìn Đường Sĩ Miễn với ánh mắt cảm kích.
Địch Hạo Tuấn lái xe tuần tra quanh sân thể dục, phát hiện được vết bánh xe đáng ngờ.
“Đuổi theo!”- Mạc Phỉ nói.
Trong đêm đen, Địch Hạo Tuấn lái xe chạy như điên sợ mất tung tích của chiếc xe kia. Tuyết càng lúc càng nhiều, vì vậy lái xe như vậy trong lúc này là vạn phần nguy hiểm.
Đột nhiên, Địch Hạo Tuấn phanh gấp, đầu của Mạc Phỉ đập vào cửa xe.
Đèn xe mở lên, hoa tuyết tung bay, trước mắt bọn họ xuất hiện một cây cầu.
Mạc Phỉ nhớ tới cây cầu này, đây là con đường nối liền thành phố C với thành phố B. Sau vụ ngục giam, bọn họ đã thuận đường xem qua, khi đó cầu đã bị nổ đứt đoạn. Nhưng bây giờ, Zombie che rợp, bọn nó đi dọc theo bờ sông hướng tới thành phố C.
Mấy vạn con Zombie, tiếng gầm gừ vang vọng cả chân trời.
“Đây là con đường lớn có thể đi đến thành phố B…”- Giọng của Mạc Phỉ run rẩy, cậu nói: “Nếu bọn nó có thể vượt qua nơi này, không lâu sau đó sân thể dục của chúng ta sẽ bị bao vây. Bây giờ, còn có cơ hội để phá nổ nơi này không?”
Bầy Zombie ở đối diện bị đèn xe hấp dẫn, bọn nó dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm hai người, điên cuồng rống lên như rung chuyển cả bầu trời.
Toàn thân Mạc Phỉ đã nổi đầy da gà, ánh mắt trong đêm tối như đen hơn.
Địch Hạo Tuấn quay đầu xe, nói với Mạc Phỉ: “Không kịp, chúng ta nên trở về bàn bạc kỹ hơn.”
Mạc Phỉ quay đầu lại nhìn đàn Zombie đen kịt kia, bọn nó đang ra sức tiến lên, đi về phía thành phố C.
Sau khi quay lại sân thể dục, cuộc chiến nơi đó cũng dần kết thúc. Nơi bị hư hại nghiêm trọng nhất chính là tường phía Tây. Tường bị nổ một lỗ hỏng lớn, mọi người dưới sự chỉ huy của Kim Thuần đang lấy cát tạm thời lấp lại lỗ hỏng đó.
Zombie phân tán xung quanh, một mình Đường Sĩ Miễn cố thủ trước tường lớn, dùng đao bảo vệ lỗ hỏng.
Địch Hạo Tuấn và Mạc Phỉ ngồi trên xe, không ngừng bắn Zombie phụ trợ cho mọi người, bọn người Kim Thuần lúc này mới tạm thời khống chế đại cuộc.
Vào sân thể dục, trên khán đài còn những thứ đồ trang trí, ánh huỳnh quang nhấp nháy, vào tình cảnh này đặc biệt chói mắt.
“Tôi không thấy Từ Trung.”- Lăng Ba nói với Mạc Phỉ, “Tôi đã tìm rất lâu, cậu ấy đã thay tôi canh gác ở đỉnh sân thể dục này.”
“Bọn họ có rất nhiều xe, chúng tôi đã phát hiện được sáu chiếc quanh sân thể dục. Người phụ nữ kia, Diệp Tiểu Vân, chắc đã lợi dụng hoảng loạn để chạy trốn.”
“Chị ta biết nhà kho của chúng ta, chắc đã ném không ít vũ khí ra ngoài. “
……
Mạc Phỉ nghe bọn họ nói, cũng không lên tiếng.
Kim Thuần lại không nhịn được, nổi nóng xô đẩy Mạc Phỉ: “Cậu là người nói chị ta là người có thể tin tưởng đúng không? Vậy mà mọi người lại tin được những lời cậu nói!”
“Đừng cãi nhau, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”- Một cánh tay bất ngờ ngăn cản. Mạc Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu, cậu không ngờ người ra mặt giúp cậu chính là Đường Sĩ Miễn.
Nhìn thấy khuôn mặt tang thương của Mạc Phỉ, trong lòng hắn có một loại khoái ý không nói lên lời.
“Không, Diệp Tiểu Vân không phải người của bọn kia, chị ấy ở cùng với tôi nãy giờ.”- Hồng tỷ bất ngờ xông vào nói.
Người phụ nữ có thai gầy gò như vậy, thân thể của chị ta đang phát run, đưa tay che lấy bụng mình.
Kim Thuần nhìn thấy chị ta liền phát hỏa, lập tức chạy đến muốn túm cổ áo của cô.
Nhưng Địch Hạo Tuấn không cho hắn làm thế, bắt được tay hắn: “Hồng tỷ đã nói rồi, tất cả là hiểu lầm. Diệp Tiểu Vân không phải gian tế, Mạc Phỉ cũng không tin sai người. Người trách oan Mạc Phỉ, nên xin lỗi cậu ấy.”
“Xin lỗi?”- Kim Thuần sắc mặt âm trầm nhìn Diệp Tiểu Vân, sau đó nói: “Sân thể dục của chúng ta bị người khác làm nổ. Nếu không phải cô ta nói với mấy người kia, chúng ta sao có thể lâm vào hoàn cảnh này? Nếu cô ta ở cùng với Hồng tỷ thì sao vũ khí của chúng ta bị mất? Anh nói thử xem.”
“Con đường nối liền thành phố B và C đã được đả thông, trong lúc chúng ta đang tranh cải thì hàng ngàn con Zombie đang hướng về chúng ta đấy. Phòng ngự nơi này của chúng ta đã bị sụp đỗ. Giờ đây chúng ta nên tìm người trách nhiệm hay giải quyết vần đề?”- Mạc Phỉ uể oải nói.
Nghe xong Mạc Phỉ nói, Kim Thuần trợn hai mắt, trên mặt Đường Sĩ Miễn lóe lên một tia kinh ngạc, mấy người khác như đình chỉ hoạt động, hô hấp cũng khó khăn.
Mạc Phỉ hít sâu một hơi, nói: “Nếu chúng ta đã theo phương pháp dân chủ, vậy tôi kiến nghị mọi người nên biểu quyết theo dân chủ. Đi hay ở, hiện tại chúng ta chỉ có hai phương pháp này.”
Người ở nơi này phần lớn đều ở trong đây từ khi bắt đầu mạt thế, tường cao to xung quanh khiến bọn họ cảm thấy rất an toàn.
Nếu như bỏ sân thể dục này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết trên đường, hơn nữa bọn họ cũng rất khó tìm được một nơi phòng thủ hoàn hảo hơn sân thể dục.
Nhưng nếu không chạy, nơi này đã bị người khác nhìn chằm chằm. Bọn người kia cũng đã không thèm để ý đến lợi ích mà cho nổ tường sân thể dục, kéo đến hàng ngàn Zombie đến đây. Bọn họ ở nơi này có cơ hội sống sót sao?
Mạc Phỉ nói: “Tôi không biết mọi người lực chọn cách nào, nhưng tôi muốn sáng mai mọi người có thể cho tôi một đáp án chắc chắn. Dựa vào tốc độ của Zombie, nếu như nhanh nhất thì chắc chắn tối mai bọn nó sẽ xông tới nơi này. Chúng ta phải nhanh chóng dự phòng.”
Tường của sân thể dục không thể sửa chữa trong thời gian ngắn như vậy, dù có mặt tường chắc chắn như trước nhưng cũng sẽ không thể chịu được một lượng Zombie lớn như thế.
Đồ ăn có hạn, nước sạch là thứ cần thiết và quý hiếm nhất hiện giờ. Bọn họ cũng không hi vọng mình sẽ chết trông sân thể dục này.
Ai cũng không muốn rời khỏi đây, nhưng mọi người đều nhanh chóng thu nhập vật tư.
Một số chiếc xe rắn chắc được mọi người lôi ra dùng để chứa vật tư, nhưng chiếc xe không xài đến bọn họ đều gỡ bánh, lấy xăng ra để dành.
Lúc mọi người đều bận rộn, Đường Sĩ Miễn cũng không ngoại lệ. Hắn cùng vài người lén lén lút lút đi khỏi sân thể dục. Hắn đã đem những vũ khí mình lấy được để trong ký túc xá nữ trước kia.
“Sau này chúng ta có nhiều người, có thể đến đây lấy vũ khí. Chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn hơn nơi này để làm trụ sở. Chúng ta sẽ có nhiều người hơn, có thức ăn, có nước sạch, có điện, có vũ khí. Chúng ta sẽ có một đội mạnh mẽ nhất, sân thể dục này không còn sống nổi nữa rồi.”- Đường Sĩ Miễn cảm khái nhìn sân thể dục, nói với hai người.
Hai người kia ghé lại nói với Đường Sĩ Miễn: “Bọn họ tính sẽ ở lại để chống chọi, chúng ta phải làm sao? Chúng ta có xe, có vũ khí, chúng ta có thể tự rời khỏi đó.”
“Đồ vật trước tiên cứ giấu nơi này, mọi người cũng đừng ra sức quá. Chúng ta cần có nhân lực. Chờ bọn họ thất bại, chúng ta có thể chiêu mộ thêm nhiều người vào.”- Đường Sĩ Miễn híp mắt suy nghĩ một lát: “Hiện tại vấn đề lớn chính là thiếu người, chúng ta không biết thế giới bên ngoài đã ra cái dạng gì.”
“Lão đại anh minh.”- Hai người kia nịnh bợ cũng không khiến Đường Sĩ Miễn có thêm hảo cảm, người hắn để ý nhất chính là Địch Hạo Tuấn. Nếu như bên người hắn có một người có thể một địch mười thì tiêu chí một đội mới mà hắn đề ra là rất cả thể.
Bên trong sân thể dục, bận bận rộn rộn, những thứ có thể sử dụng đều mang đi hết.
Những đồ vật không thể dùng, đám người Kim Thuần ra sức phá hủy, bọn họ không muốn cho kẻ thù mình chiếm tiện nghi.
Bọn họ dùng búa lớn phá hủy hết những cầu thang nơi bọn họ từng ở. Bọn họ giữ lại tất cả thức ăn và nước sạch.
Những con đường ở thành phố C đều đã bị hư hỏng đứt đoạn, nếu như đi xe ra ngoài, bọn họ cũng không thể ra ngoài, cũng không thể đi bộ được, bên ngoài đều là uy hiếp vô tận.
Vì vậy, kết quả bỏ phiếu, là ở lại.
Bọn họ chuẩn bị đối đầu với mấy vạn Zombie, nghĩ cách ở lại nơi này.
“Từ Trung đâu! Sao không thấy những người khác! Từ Trung hẳn là đang ở đỉnh sân thể dục canh gác.”- Lăng Ba hô lớn trong tuyết trắng.
Tường phía Tây đã gần bị sụp đổ, Zombie từ bốn phía tụ tập lại liều mạng chui qua bức tường.
Bọn người Mạc Phỉ tập trung hỏa lực dẹp yên phía Tây, nhưng không lâu sau đó, phía đông lại vang lên tiếng nổ.
“Trên nóc nhà! Phái mấy người lên nóc nhà!”- Mạc Phỉ chỉ thị.
Phía cửa lớn không ngừng vang lên tiếng súng, Đường Sĩ Miễn không biết xuất hiện từ khi nào, nắm đoản đao trong tay, nói với Mạc Phỉ: “Nhanh đi tìm một chiếc xe đi.”
Ngoài cửa có chừng trăm Zombie ở đó, hai cảnh vệ điên cuồng, không ngừng xả súng.
Đường Sĩ Miễn không nói một lời cầm đoản đao nhảy xuống dưới đài quan sát
“Không phải chứ..”- Kim Thuần liếc mắt, hô lớn với những người khác, “Đừng để ý hắn, bảo vệ cửa lớn đi!”
Bên ngoài quá đen, với khoảng cách như vậy, không thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Sau khi tiêm huyết thanh vào, Đường Sĩ Miễn đã không còn sợ Zombie cắn xé, hắn cảm thấy trong người mình lúc nào cũng tràn ngập khí lực.
Đỏan đao đâm vào lồng ngực của một con Zombie, nó lập tức nhe răng cắn vào cánh tay của Đường Sĩ Miễn.
Đường Sĩ Miễn cắn răng, đổi qua tay khác công kích Zombie, mà vết thương của hắn có tốc độ lành lại đáng kinh ngạc, chưa tới năm phút, đã không còn cảm giác đau đớn nữa.
Đây chính là năng lực mà huyết thanh mang lại cho hắn, năng lực hồi phục của hắn giờ đây rất kinh người. Trước tình huống này, hắn sẽ là người vô địch khi đứng trước Zombie.
Cửa sau mở ra, Mạc Phỉ nhìn thấy Đường Sĩ Miễn đang ra sức chiến đấu với Zombie, cậu nhìn Đường Sĩ Miễn với ánh mắt cảm kích.
Địch Hạo Tuấn lái xe tuần tra quanh sân thể dục, phát hiện được vết bánh xe đáng ngờ.
“Đuổi theo!”- Mạc Phỉ nói.
Trong đêm đen, Địch Hạo Tuấn lái xe chạy như điên sợ mất tung tích của chiếc xe kia. Tuyết càng lúc càng nhiều, vì vậy lái xe như vậy trong lúc này là vạn phần nguy hiểm.
Đột nhiên, Địch Hạo Tuấn phanh gấp, đầu của Mạc Phỉ đập vào cửa xe.
Đèn xe mở lên, hoa tuyết tung bay, trước mắt bọn họ xuất hiện một cây cầu.
Mạc Phỉ nhớ tới cây cầu này, đây là con đường nối liền thành phố C với thành phố B. Sau vụ ngục giam, bọn họ đã thuận đường xem qua, khi đó cầu đã bị nổ đứt đoạn. Nhưng bây giờ, Zombie che rợp, bọn nó đi dọc theo bờ sông hướng tới thành phố C.
Mấy vạn con Zombie, tiếng gầm gừ vang vọng cả chân trời.
“Đây là con đường lớn có thể đi đến thành phố B…”- Giọng của Mạc Phỉ run rẩy, cậu nói: “Nếu bọn nó có thể vượt qua nơi này, không lâu sau đó sân thể dục của chúng ta sẽ bị bao vây. Bây giờ, còn có cơ hội để phá nổ nơi này không?”
Bầy Zombie ở đối diện bị đèn xe hấp dẫn, bọn nó dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm hai người, điên cuồng rống lên như rung chuyển cả bầu trời.
Toàn thân Mạc Phỉ đã nổi đầy da gà, ánh mắt trong đêm tối như đen hơn.
Địch Hạo Tuấn quay đầu xe, nói với Mạc Phỉ: “Không kịp, chúng ta nên trở về bàn bạc kỹ hơn.”
Mạc Phỉ quay đầu lại nhìn đàn Zombie đen kịt kia, bọn nó đang ra sức tiến lên, đi về phía thành phố C.
Sau khi quay lại sân thể dục, cuộc chiến nơi đó cũng dần kết thúc. Nơi bị hư hại nghiêm trọng nhất chính là tường phía Tây. Tường bị nổ một lỗ hỏng lớn, mọi người dưới sự chỉ huy của Kim Thuần đang lấy cát tạm thời lấp lại lỗ hỏng đó.
Zombie phân tán xung quanh, một mình Đường Sĩ Miễn cố thủ trước tường lớn, dùng đao bảo vệ lỗ hỏng.
Địch Hạo Tuấn và Mạc Phỉ ngồi trên xe, không ngừng bắn Zombie phụ trợ cho mọi người, bọn người Kim Thuần lúc này mới tạm thời khống chế đại cuộc.
Vào sân thể dục, trên khán đài còn những thứ đồ trang trí, ánh huỳnh quang nhấp nháy, vào tình cảnh này đặc biệt chói mắt.
“Tôi không thấy Từ Trung.”- Lăng Ba nói với Mạc Phỉ, “Tôi đã tìm rất lâu, cậu ấy đã thay tôi canh gác ở đỉnh sân thể dục này.”
“Bọn họ có rất nhiều xe, chúng tôi đã phát hiện được sáu chiếc quanh sân thể dục. Người phụ nữ kia, Diệp Tiểu Vân, chắc đã lợi dụng hoảng loạn để chạy trốn.”
“Chị ta biết nhà kho của chúng ta, chắc đã ném không ít vũ khí ra ngoài. “
……
Mạc Phỉ nghe bọn họ nói, cũng không lên tiếng.
Kim Thuần lại không nhịn được, nổi nóng xô đẩy Mạc Phỉ: “Cậu là người nói chị ta là người có thể tin tưởng đúng không? Vậy mà mọi người lại tin được những lời cậu nói!”
“Đừng cãi nhau, cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”- Một cánh tay bất ngờ ngăn cản. Mạc Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu, cậu không ngờ người ra mặt giúp cậu chính là Đường Sĩ Miễn.
Nhìn thấy khuôn mặt tang thương của Mạc Phỉ, trong lòng hắn có một loại khoái ý không nói lên lời.
“Không, Diệp Tiểu Vân không phải người của bọn kia, chị ấy ở cùng với tôi nãy giờ.”- Hồng tỷ bất ngờ xông vào nói.
Người phụ nữ có thai gầy gò như vậy, thân thể của chị ta đang phát run, đưa tay che lấy bụng mình.
Kim Thuần nhìn thấy chị ta liền phát hỏa, lập tức chạy đến muốn túm cổ áo của cô.
Nhưng Địch Hạo Tuấn không cho hắn làm thế, bắt được tay hắn: “Hồng tỷ đã nói rồi, tất cả là hiểu lầm. Diệp Tiểu Vân không phải gian tế, Mạc Phỉ cũng không tin sai người. Người trách oan Mạc Phỉ, nên xin lỗi cậu ấy.”
“Xin lỗi?”- Kim Thuần sắc mặt âm trầm nhìn Diệp Tiểu Vân, sau đó nói: “Sân thể dục của chúng ta bị người khác làm nổ. Nếu không phải cô ta nói với mấy người kia, chúng ta sao có thể lâm vào hoàn cảnh này? Nếu cô ta ở cùng với Hồng tỷ thì sao vũ khí của chúng ta bị mất? Anh nói thử xem.”
“Con đường nối liền thành phố B và C đã được đả thông, trong lúc chúng ta đang tranh cải thì hàng ngàn con Zombie đang hướng về chúng ta đấy. Phòng ngự nơi này của chúng ta đã bị sụp đỗ. Giờ đây chúng ta nên tìm người trách nhiệm hay giải quyết vần đề?”- Mạc Phỉ uể oải nói.
Nghe xong Mạc Phỉ nói, Kim Thuần trợn hai mắt, trên mặt Đường Sĩ Miễn lóe lên một tia kinh ngạc, mấy người khác như đình chỉ hoạt động, hô hấp cũng khó khăn.
Mạc Phỉ hít sâu một hơi, nói: “Nếu chúng ta đã theo phương pháp dân chủ, vậy tôi kiến nghị mọi người nên biểu quyết theo dân chủ. Đi hay ở, hiện tại chúng ta chỉ có hai phương pháp này.”
Người ở nơi này phần lớn đều ở trong đây từ khi bắt đầu mạt thế, tường cao to xung quanh khiến bọn họ cảm thấy rất an toàn.
Nếu như bỏ sân thể dục này, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết trên đường, hơn nữa bọn họ cũng rất khó tìm được một nơi phòng thủ hoàn hảo hơn sân thể dục.
Nhưng nếu không chạy, nơi này đã bị người khác nhìn chằm chằm. Bọn người kia cũng đã không thèm để ý đến lợi ích mà cho nổ tường sân thể dục, kéo đến hàng ngàn Zombie đến đây. Bọn họ ở nơi này có cơ hội sống sót sao?
Mạc Phỉ nói: “Tôi không biết mọi người lực chọn cách nào, nhưng tôi muốn sáng mai mọi người có thể cho tôi một đáp án chắc chắn. Dựa vào tốc độ của Zombie, nếu như nhanh nhất thì chắc chắn tối mai bọn nó sẽ xông tới nơi này. Chúng ta phải nhanh chóng dự phòng.”
Tường của sân thể dục không thể sửa chữa trong thời gian ngắn như vậy, dù có mặt tường chắc chắn như trước nhưng cũng sẽ không thể chịu được một lượng Zombie lớn như thế.
Đồ ăn có hạn, nước sạch là thứ cần thiết và quý hiếm nhất hiện giờ. Bọn họ cũng không hi vọng mình sẽ chết trông sân thể dục này.
Ai cũng không muốn rời khỏi đây, nhưng mọi người đều nhanh chóng thu nhập vật tư.
Một số chiếc xe rắn chắc được mọi người lôi ra dùng để chứa vật tư, nhưng chiếc xe không xài đến bọn họ đều gỡ bánh, lấy xăng ra để dành.
Lúc mọi người đều bận rộn, Đường Sĩ Miễn cũng không ngoại lệ. Hắn cùng vài người lén lén lút lút đi khỏi sân thể dục. Hắn đã đem những vũ khí mình lấy được để trong ký túc xá nữ trước kia.
“Sau này chúng ta có nhiều người, có thể đến đây lấy vũ khí. Chúng ta sẽ tìm một nơi an toàn hơn nơi này để làm trụ sở. Chúng ta sẽ có nhiều người hơn, có thức ăn, có nước sạch, có điện, có vũ khí. Chúng ta sẽ có một đội mạnh mẽ nhất, sân thể dục này không còn sống nổi nữa rồi.”- Đường Sĩ Miễn cảm khái nhìn sân thể dục, nói với hai người.
Hai người kia ghé lại nói với Đường Sĩ Miễn: “Bọn họ tính sẽ ở lại để chống chọi, chúng ta phải làm sao? Chúng ta có xe, có vũ khí, chúng ta có thể tự rời khỏi đó.”
“Đồ vật trước tiên cứ giấu nơi này, mọi người cũng đừng ra sức quá. Chúng ta cần có nhân lực. Chờ bọn họ thất bại, chúng ta có thể chiêu mộ thêm nhiều người vào.”- Đường Sĩ Miễn híp mắt suy nghĩ một lát: “Hiện tại vấn đề lớn chính là thiếu người, chúng ta không biết thế giới bên ngoài đã ra cái dạng gì.”
“Lão đại anh minh.”- Hai người kia nịnh bợ cũng không khiến Đường Sĩ Miễn có thêm hảo cảm, người hắn để ý nhất chính là Địch Hạo Tuấn. Nếu như bên người hắn có một người có thể một địch mười thì tiêu chí một đội mới mà hắn đề ra là rất cả thể.
Bên trong sân thể dục, bận bận rộn rộn, những thứ có thể sử dụng đều mang đi hết.
Những đồ vật không thể dùng, đám người Kim Thuần ra sức phá hủy, bọn họ không muốn cho kẻ thù mình chiếm tiện nghi.
Bọn họ dùng búa lớn phá hủy hết những cầu thang nơi bọn họ từng ở. Bọn họ giữ lại tất cả thức ăn và nước sạch.
Những con đường ở thành phố C đều đã bị hư hỏng đứt đoạn, nếu như đi xe ra ngoài, bọn họ cũng không thể ra ngoài, cũng không thể đi bộ được, bên ngoài đều là uy hiếp vô tận.
Vì vậy, kết quả bỏ phiếu, là ở lại.
Bọn họ chuẩn bị đối đầu với mấy vạn Zombie, nghĩ cách ở lại nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.