Quyển 1 - Chương 9: Nói dối
Đông Nhẫn
29/09/2020
Lục
Minh ngồi bên cạnh Hồng Tuyến, tận lực giữ bình tĩnh nhìn Lưu Hà Sinh ở
đối diện. Hận ý tràn đầy mắt, ta anh nắm chặt thành quyền.
''Cô rốt cuộc muốn cái gì? Tiền? Hay cái gì khác?'' Lưu Hà Sinh lạnh lùng mở miệng, chuyện tới nước này, hắn không thể không tin rằng Hồng Tuyến biết một chút gì đó, có lẽ đêm kia thực sự có người chứng kiến quá trình giết người của hắn.
Hồng Tuyến trào phúng cong cong khóe miệng, ánh mắt làm như vô tình đảo qua cánh tay của hắn ta.
''Là anh đã giết Lục Minh đúng không?''
Mồ hôi lạnh từ thái dương toát ra, nhưng hắn vẫn cố trấn định mà phản bác: ''Nếu cô không có bằng chứng, tôi có thể kiện cô tội vu khống.''
Cô tiếc hận nghiêng nghiêng đầu, phát ra thanh âm ai oán, trong ánh mắt lóe lên một tia không rõ ý vị.
Cô lấy từ trong túi ra một xấp giấy, đưa tới trước mặt Lưu Hà Sinh.
''Đây là ghi chép nhật ký trò chuyện của anh và vợ Lục Minh, Trình Lan trong 5 tháng nay.'' Cô chỉ vào một bảng biểu: ''4 tháng trước, cũng chính là trước khi án mạng phát sinh, bình quân các người mỗi ngày gọi điện 2 lần. Nhưng kể từ sau án mạng, tính từ mùng 6 cho tới bây giờ, các người chỉ liên lạc tổng cộng 5 lần. Tương phản lớn như vậy, không phải rất dễ khiến người khác hoài nghi sao?''
Tâm Lưu Hà Sinh nhảy dựng thình thịch, hắn thậm chí nghe được thanh âm máu mình đang tuần hoàn nhanh. Hắn đè thấp giọng trả lời: ''Vậy thì sao? Chẳng qua chỉ chứng minh được quan hệ của tôi và cô ấy phai nhạt đi, trùng hợp mà thôi.''
Hồng Tuyến làm biểu tình ''ra là thế'', rồi tiếp tục lật: ''Điện thoại của Trình Lan biểu thị rằng lúc 11 giờ 57 phút ngày mùng 5, cô ta đã từng gọi cho Lục Minh. Mà 5 phút sau, cô ta lại gọi điện lần nữa, chính là gọi đến số của anh.''
Lưu Hà Sinh trầm mặc.
''Không cảm thấy kỳ lạ ư? Rạng sáng 12 giờ, Trình Lan gọi điện cho anh, đêm khuya như vậy các người có gì để mà nói? Có phải để thông báo cho anh rằng đã đến lúc giết Lục Minh hay không?'' Hồng Tuyến lộ ra ánh mắt tò mò, nhìn hắn ta, tựa hồ đang chờ đợi một đáp án.
''Tôi với cô ấy đang yêu đương, gọi điện ban đêm thì có gì kỳ lạ?!'' Chuyện tới nước này, Lưu Hà Sinh chỉ có thể thừa nhận mình ngoại tình với Trình Lan, nhưng hiển nhiên hắn cũng không nghĩ sẽ thừa nhận nhiều hơn.
''Đồ khốn! Tao giết mày! Tao giết chết mày!'' Lục Minh rốt cuộc không nhịn được, xông lên đấm đá với Lưu Hà sinh một trận. Hồng Tuyến nhìn anh lần này đến lần khác tốn công vô ích báo thù, trong lòng thực sự có chút thương tâm.
Cô tiếp tục nói: ''Anh không thừa nhận cũng được thôi, bởi vì sớm thôi anh sẽ nhận ra vấn đề!''
Một câu không rõ ý vị này hiển nhiên khiến tâm trạng đang cực kỳ mẫn cảm của Lưu Hà Sinh lâm vào khủng hoảng, hắn ta run giọng: ''Cô có ý gì?''
''Thật đáng tiếc.'' Cô nhẹ nhàng cười cười, lấy báo cáo xét nghiệm máu ra, đưa tới trước mặt hắn.
Lưu Hà sinh chỉ nhìn thoáng qua, liền ném sang một bên, khinh thường nói: ''Đây là thứ quỷ gì?''
Hồng Tuyến nhặt tờ đơn lên, cười như không cười nhìn lướt qua hắn ta, khiến nội tâm hắn không khỏi run rẩy lần nữa.
''Anh đương nhiên không hiểu đây là cái gì. Bởi vì đây là báo cáo xét nghiệm của bác sĩ, xét nghiệm máu của Lục Minh, anh khẳng định không biết, Lục Minh, anh ấy.... mắc bệnh AIDS.''
Lưu Hà Sinh ngây người, thậm chí Lục Minh đang cắn xé cổ hắn ta cũng ngây người.
Hồng Tuyến một lần nữa lại đưa tờ đơn sang: ''Chứng nhận của bác sĩ, không thể sai được. Hình như phía cảnh sát cũng biết điều này. Chỉ là... hình như bọn họ không biết tay anh bị thương.''
Lưu Hà Sinh đóng băng, tay phải hơi phát run.
Cô cười xán lạn: ''Lưu tiên sinh, anh biết bệnh AIDS truyền nhiễm như thế nào không?''
Ánh mắt hắn ta dữ dội nhìn về phía cánh tay mình.
''Truyền qua đường máu đó.'' Nhiệt độ trong mắt cô bỗng nhiên lạnh xuống, cô đứng lên, không khí trong quán bar khiến mặt cô hơi ửng đỏ, tim đập thình thịch theo tiếng nhạc xập xình.
''Lưu tiên sinh, anh bị hung khí cắt vào tay, nhưng mà hung khí kia, dính đầy máu của người mắc bệnh AIDS, Lục Minh.''
Sắc mặt Lưu Hà Sinh trắng bệch, cho dù ánh đèn quán bar lập lòe màu sắc, nhìn mặt hắn ta vẫn không khá khẩm hơn.
Hồng Tuyến lại lấy ra một tờ giấy khác từ trong túi: ''Lần trước hẹn anh ở đây, trên ống hút có lưu lại nước bọt của anh, tôi tiện tay kiểm tra giúp anh một chút. Chuyện nhỏ ấy mà, không cần cảm ơn.'' Cô đưa giấy qua: ''Chúc mừng anh, trúng thưởng rồi nhé.''
Lưu Hà Sinh dữ dội đứng lên, gạt tờ giấy sang một bên: ''Cô cho rằng tôi sẽ tin sao? Tôi rõ ràng không có đụng tới...'' Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, đột nhiên ngậm miệng.
Hồng Tuyến thu lại nụ cười, rốt cuộc lúc này cũng không cần phải cho hắn sắc mặt tốt: ''Lưu tiên sinh, anh cho rằng Trình Lan thật lòng muốn ở bên anh sao? Luận diện mạo, luận tiền lương, luận địa vị xã hội, có điểm nào anh so được với Lục Minh? Anh cảm thấy Trình Lan vì sao lại bỏ Lục Minh? Chỉ sợ cô ta đã sớm biết Lục Minh mắc AIDS, mà trên thực tế, Trình Lan đang xảy ra chút mâu thuẫn với Lục Minh, anh chỉ cần đi điều tra một chút là biết, Lục Minh đã mua một căn nhà ở trung tâm thành phố để xin lỗi Trình Lan, nhưng bởi vì cô ta đã biết Lục Minh mắc bệnh nên giả vờ cãi vã, tránh sinh hoạt vợ chồng, phòng ngừa bị lây bệnh, sau đó mượn tay anh giết Lục Minh, để anh lãnh tội đi tù, còn cô ta có thể độc chiếm toàn bộ tài sản chồng mình để lại. Anh có nguyện ý làm bia đỡ đạn như vậy không?''
Ánh mắt Lưu Hà sinh trở nên mê mang, hắn đột nhiên nhớ tới số điện thoại không liên lạc được đó... cùng với sự xa cách của Trình Lan sau khi mình giết người...
Chẳng lẽ tất thảy chỉ là âm mưu của Trình Lan?
Con khốn này.... Con khốn này!!
Trong mắt Lưu Hà Sinh phát ra sát khí, Hồng Tuyến hơi nhíu mày: ''Lưu Hà Sinh, giải pháp tốt nhất anh có thể làm hiện tại chính là đi đầu thú, ít nhất anh còn có thể giữ được một mạng, anh đừng coi thường lực lượng cảnh sát, chứng cứ này tôi có thể tra ra được, thì bọn họ cũng làm được, nói không chừng đã điều tra xong xuôi, đang sắp xếp kế hoạch bắt giữ anh đó. Nếu anh bị bắt, khai ra Trình Lan, nếu tôi mà là Trình Lan, tôi chỉ khai rằng mình cùng anh có gian tình, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có liên quan tới việc mưu sát Lục Minh. Tới lúc đó, cảnh sát ngược lại tưởng anh chó cùng rứt giậu, bôi nhọ Trình Lan, như vậy tất cả oan sai đều một mình anh chịu. Nhưng nếu anh đi đầu thú thì khác, cảnh sát không biết quá trình gây án của anh, anh chỉ cần kể lại âm mưu bí mật giữa hai người, cảnh sát nhất định sẽ nghiêm túc xem xét. Thế nào, anh nghĩ kỹ chưa?''
Hồng Tuyến nói xong, đem tất cả giấy tờ trên bàn cất vào túi. Sau đó, cô đi đến trước mặt Lưu Hà Sinh, hung hăng tát một bạt tai: ''Cái tát này, tôi thay Lục Minh đánh.''
Thời điểm cô rời khỏi quán bar, Thẩm Nhược lôi kéo Tô Dã không mấy tình nguyện đi tới trước cửa.
''Anh rể, em còn có công việc, anh đưa em đến quán bar nếu mà để sếp biết được thì....'' Tô Dã cau mày, bước chân rất chậm.
Thẩm Nhược kéo cậu ta đến gần sofa của Lưu Hà Sinh, ngồi xuống.
''Tô Dã! Tôi nói này, làm cảnh sát thì phải có tinh thần trượng nghĩa! Vụ án bị siết cổ kia có vẻ hấp dẫn đó.'' Thẩm Nhược cố ý nâng cao âm điệu.
Vẻ mặt Tô Dã nản chí: ''Anh rể, em không phải cảnh sát, em nghiên cứu tâm lý tội phạm...''
''Phải giữ vững tinh thần chứ, tôi nghe nói phía cảnh sát các cậu khoanh vùng được tội phạm. Tôi cũng biết cậu không nhận mình là cảnh sát bởi vì muốn che giấu thân phận, haizzz! Không lẽ phạm nhân đang ở chỗ này?'' Thẩm Nhược cười hai tiếng, vỗ vỗ bả vai Tô Dã, người trong quán bar không khỏi nhìn sang.
Lưu Hà Sinh cắn môi, nhìn về phía Thẩm Nhược cùng Tô Dã.
Cuối cùng hướng bọn họ đi tới...
Ngoài cửa sau quán bar, Hồng Tuyến dựa vào vách tường, nhìn Tô Dã hoang mang còng tay Lưu Hà Sinh mang đi, cô xoay người, cười với Lục Minh: ''Rốt cuộc... Tất cả đã kết thúc.''
Lục Minh trầm mặc, ngồi xổm xuống góc tường, đem mặt vùi vào đầu gối. Vụ án đã khép lại, hung thủ cũng đã bị bắt, người vô tội bị sát hại này cũng không chút nào vui vẻ nổi.
Hồng Tuyến đi đến bên anh, làm bộ cột dây giày ngồi xuống: ''Thực xin lỗi, tôi nói dối việc anh mắc AIDS...''
Lục Minh hơi nâng đầu: ''Không, Hồng Tuyến, cảm ơn cô, cô không chỉ giúp tôi bắt hung thủ, còn đánh tên hỗn đản kia một cái... Cảm ơn cô...''
Hồng Tuyến muốn ôm anh, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
''Thực xin lỗi... Hồng Tuyến...'' Đột nhiên Lục Minh ''oa oa'' khóc nấc lên: ''Hồng Tuyến, làm như vậy là trái pháp luật đúng không? Cảnh sát chỉ cần truy hỏi Lưu Hà Sinh, có người làm giả chứng cứ...''
Biểu tình trên gương mặt cô hơi ngưng trệ, cô cười cười: ''Yên tâm đi, tôi làm rất cẩn thận. Quán bar Hề Chúa không có camera theo dõi, chứng cứ giả tôi cũng đều thu hồi lại rồi, đêm nay đem đi xử lý. Chỉ có chút phiền toái là...''
Vì cần tới nhật ký trò chuyện của Lưu Hà Sinh và Trình Lan, cô chỉ có thể nhờ Tô Dã đi điều tra giúp, tuy rằng cô muốn Tô Dã giữ bí mật chuyện này, nhưng một khi Lưu Hà Sinh nói ra, Tô Dã khẳng định sẽ nghĩ tới mình đầu tiên...
''Hơn nữa, phương pháp ban nãy của cô cũng có một lỗ hổng lớn. May mắn Lưu Hà Sinh đã hoảng loạn, bằng không, cô vẫn không có cách nào khiến hắn ta nhận tội.''
Thẩm Nhược đột nhiên bước ra cửa sau, xem ra Tô Dã đã mang Lưu Hà Sinh đi.
Hồng Tuyến đứng lên, thở dài một hơi: ''Tôi biết, là AIDS. Nếu Lưu Hà Sinh một mực tin rằng hắn bị lây bệnh từ người khác, kiên trì rời quán bar đến bệnh viện xét nghiệm thử, tôi đích xác cũng không có cách nào ngăn lại. Đúng như anh nói, chúng ta thực may mắn.'' Cô hơi sửng sốt, sau đó cười nói: ''Không, không phải may mắn, do hắn ta chột dạ mà thôi.''
Thẩm Nhược có chút không vui lẩm bẩm: ''Về sau loại sự tình này đừng tới tìm tôi được không? Tôi chạy thật xa đi tìm Tô Dã, còn phải làm bộ thân thiết với cái tên ngu ngốc kia, thật mệt!''
''Không được mắng Bánh Bao nhà tôi.'' Hồng Tuyến vụng trộm cười, tiểu tử Tô Dã kia, mình mắng thế nào cũng được, nhưng mà người khác mắng, tuyệt đối không được, ai mắng cô liền xù lông!
Thẩm Nhược cũng không cùng cô tiếp tục cãi cọ, anh quay đầu về phía Lục Minh: ''Tôi nên đưa anh đi rồi.''
Lục Minh gật đầu, lần nữa quay lại cúi người với cô: ''Thật sự cảm ơn cô.''
Hồng Tuyến đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng lấy camera trong túi ra, đưa cho Thẩm Nhược: ''Thẩm Nhược, chụp cho chúng tôi tấm hình đi.''
Thẩm Nhược theo bản năng muốn từ chối, nhưng ánh mắt Lục Minh lấp lánh khát vọng, rốt cuộc anh cũng chụp một tấm cuối cùng cho Lục Minh.
Đi được mấy bước, Lục Minh đột nhiên xoay người lại chạy đến bên Hồng Tuyến, khom lưng nói nhỏ bên tai cô: ''Tôi từng đáp ứng cô, nếu cô giúp tôi giải quyết vụ án, tôi kể cô nghe về Thẩm Nhược. Cô phải cẩn thận cậu ta, trên người cậu ta chắc hẳn cất giấu chuyện xưa. Còn có, cô phải biết về... bí mật của Vòng Hoa Cúc.''
''Cô rốt cuộc muốn cái gì? Tiền? Hay cái gì khác?'' Lưu Hà Sinh lạnh lùng mở miệng, chuyện tới nước này, hắn không thể không tin rằng Hồng Tuyến biết một chút gì đó, có lẽ đêm kia thực sự có người chứng kiến quá trình giết người của hắn.
Hồng Tuyến trào phúng cong cong khóe miệng, ánh mắt làm như vô tình đảo qua cánh tay của hắn ta.
''Là anh đã giết Lục Minh đúng không?''
Mồ hôi lạnh từ thái dương toát ra, nhưng hắn vẫn cố trấn định mà phản bác: ''Nếu cô không có bằng chứng, tôi có thể kiện cô tội vu khống.''
Cô tiếc hận nghiêng nghiêng đầu, phát ra thanh âm ai oán, trong ánh mắt lóe lên một tia không rõ ý vị.
Cô lấy từ trong túi ra một xấp giấy, đưa tới trước mặt Lưu Hà Sinh.
''Đây là ghi chép nhật ký trò chuyện của anh và vợ Lục Minh, Trình Lan trong 5 tháng nay.'' Cô chỉ vào một bảng biểu: ''4 tháng trước, cũng chính là trước khi án mạng phát sinh, bình quân các người mỗi ngày gọi điện 2 lần. Nhưng kể từ sau án mạng, tính từ mùng 6 cho tới bây giờ, các người chỉ liên lạc tổng cộng 5 lần. Tương phản lớn như vậy, không phải rất dễ khiến người khác hoài nghi sao?''
Tâm Lưu Hà Sinh nhảy dựng thình thịch, hắn thậm chí nghe được thanh âm máu mình đang tuần hoàn nhanh. Hắn đè thấp giọng trả lời: ''Vậy thì sao? Chẳng qua chỉ chứng minh được quan hệ của tôi và cô ấy phai nhạt đi, trùng hợp mà thôi.''
Hồng Tuyến làm biểu tình ''ra là thế'', rồi tiếp tục lật: ''Điện thoại của Trình Lan biểu thị rằng lúc 11 giờ 57 phút ngày mùng 5, cô ta đã từng gọi cho Lục Minh. Mà 5 phút sau, cô ta lại gọi điện lần nữa, chính là gọi đến số của anh.''
Lưu Hà Sinh trầm mặc.
''Không cảm thấy kỳ lạ ư? Rạng sáng 12 giờ, Trình Lan gọi điện cho anh, đêm khuya như vậy các người có gì để mà nói? Có phải để thông báo cho anh rằng đã đến lúc giết Lục Minh hay không?'' Hồng Tuyến lộ ra ánh mắt tò mò, nhìn hắn ta, tựa hồ đang chờ đợi một đáp án.
''Tôi với cô ấy đang yêu đương, gọi điện ban đêm thì có gì kỳ lạ?!'' Chuyện tới nước này, Lưu Hà Sinh chỉ có thể thừa nhận mình ngoại tình với Trình Lan, nhưng hiển nhiên hắn cũng không nghĩ sẽ thừa nhận nhiều hơn.
''Đồ khốn! Tao giết mày! Tao giết chết mày!'' Lục Minh rốt cuộc không nhịn được, xông lên đấm đá với Lưu Hà sinh một trận. Hồng Tuyến nhìn anh lần này đến lần khác tốn công vô ích báo thù, trong lòng thực sự có chút thương tâm.
Cô tiếp tục nói: ''Anh không thừa nhận cũng được thôi, bởi vì sớm thôi anh sẽ nhận ra vấn đề!''
Một câu không rõ ý vị này hiển nhiên khiến tâm trạng đang cực kỳ mẫn cảm của Lưu Hà Sinh lâm vào khủng hoảng, hắn ta run giọng: ''Cô có ý gì?''
''Thật đáng tiếc.'' Cô nhẹ nhàng cười cười, lấy báo cáo xét nghiệm máu ra, đưa tới trước mặt hắn.
Lưu Hà sinh chỉ nhìn thoáng qua, liền ném sang một bên, khinh thường nói: ''Đây là thứ quỷ gì?''
Hồng Tuyến nhặt tờ đơn lên, cười như không cười nhìn lướt qua hắn ta, khiến nội tâm hắn không khỏi run rẩy lần nữa.
''Anh đương nhiên không hiểu đây là cái gì. Bởi vì đây là báo cáo xét nghiệm của bác sĩ, xét nghiệm máu của Lục Minh, anh khẳng định không biết, Lục Minh, anh ấy.... mắc bệnh AIDS.''
Lưu Hà Sinh ngây người, thậm chí Lục Minh đang cắn xé cổ hắn ta cũng ngây người.
Hồng Tuyến một lần nữa lại đưa tờ đơn sang: ''Chứng nhận của bác sĩ, không thể sai được. Hình như phía cảnh sát cũng biết điều này. Chỉ là... hình như bọn họ không biết tay anh bị thương.''
Lưu Hà Sinh đóng băng, tay phải hơi phát run.
Cô cười xán lạn: ''Lưu tiên sinh, anh biết bệnh AIDS truyền nhiễm như thế nào không?''
Ánh mắt hắn ta dữ dội nhìn về phía cánh tay mình.
''Truyền qua đường máu đó.'' Nhiệt độ trong mắt cô bỗng nhiên lạnh xuống, cô đứng lên, không khí trong quán bar khiến mặt cô hơi ửng đỏ, tim đập thình thịch theo tiếng nhạc xập xình.
''Lưu tiên sinh, anh bị hung khí cắt vào tay, nhưng mà hung khí kia, dính đầy máu của người mắc bệnh AIDS, Lục Minh.''
Sắc mặt Lưu Hà Sinh trắng bệch, cho dù ánh đèn quán bar lập lòe màu sắc, nhìn mặt hắn ta vẫn không khá khẩm hơn.
Hồng Tuyến lại lấy ra một tờ giấy khác từ trong túi: ''Lần trước hẹn anh ở đây, trên ống hút có lưu lại nước bọt của anh, tôi tiện tay kiểm tra giúp anh một chút. Chuyện nhỏ ấy mà, không cần cảm ơn.'' Cô đưa giấy qua: ''Chúc mừng anh, trúng thưởng rồi nhé.''
Lưu Hà Sinh dữ dội đứng lên, gạt tờ giấy sang một bên: ''Cô cho rằng tôi sẽ tin sao? Tôi rõ ràng không có đụng tới...'' Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, đột nhiên ngậm miệng.
Hồng Tuyến thu lại nụ cười, rốt cuộc lúc này cũng không cần phải cho hắn sắc mặt tốt: ''Lưu tiên sinh, anh cho rằng Trình Lan thật lòng muốn ở bên anh sao? Luận diện mạo, luận tiền lương, luận địa vị xã hội, có điểm nào anh so được với Lục Minh? Anh cảm thấy Trình Lan vì sao lại bỏ Lục Minh? Chỉ sợ cô ta đã sớm biết Lục Minh mắc AIDS, mà trên thực tế, Trình Lan đang xảy ra chút mâu thuẫn với Lục Minh, anh chỉ cần đi điều tra một chút là biết, Lục Minh đã mua một căn nhà ở trung tâm thành phố để xin lỗi Trình Lan, nhưng bởi vì cô ta đã biết Lục Minh mắc bệnh nên giả vờ cãi vã, tránh sinh hoạt vợ chồng, phòng ngừa bị lây bệnh, sau đó mượn tay anh giết Lục Minh, để anh lãnh tội đi tù, còn cô ta có thể độc chiếm toàn bộ tài sản chồng mình để lại. Anh có nguyện ý làm bia đỡ đạn như vậy không?''
Ánh mắt Lưu Hà sinh trở nên mê mang, hắn đột nhiên nhớ tới số điện thoại không liên lạc được đó... cùng với sự xa cách của Trình Lan sau khi mình giết người...
Chẳng lẽ tất thảy chỉ là âm mưu của Trình Lan?
Con khốn này.... Con khốn này!!
Trong mắt Lưu Hà Sinh phát ra sát khí, Hồng Tuyến hơi nhíu mày: ''Lưu Hà Sinh, giải pháp tốt nhất anh có thể làm hiện tại chính là đi đầu thú, ít nhất anh còn có thể giữ được một mạng, anh đừng coi thường lực lượng cảnh sát, chứng cứ này tôi có thể tra ra được, thì bọn họ cũng làm được, nói không chừng đã điều tra xong xuôi, đang sắp xếp kế hoạch bắt giữ anh đó. Nếu anh bị bắt, khai ra Trình Lan, nếu tôi mà là Trình Lan, tôi chỉ khai rằng mình cùng anh có gian tình, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có liên quan tới việc mưu sát Lục Minh. Tới lúc đó, cảnh sát ngược lại tưởng anh chó cùng rứt giậu, bôi nhọ Trình Lan, như vậy tất cả oan sai đều một mình anh chịu. Nhưng nếu anh đi đầu thú thì khác, cảnh sát không biết quá trình gây án của anh, anh chỉ cần kể lại âm mưu bí mật giữa hai người, cảnh sát nhất định sẽ nghiêm túc xem xét. Thế nào, anh nghĩ kỹ chưa?''
Hồng Tuyến nói xong, đem tất cả giấy tờ trên bàn cất vào túi. Sau đó, cô đi đến trước mặt Lưu Hà Sinh, hung hăng tát một bạt tai: ''Cái tát này, tôi thay Lục Minh đánh.''
Thời điểm cô rời khỏi quán bar, Thẩm Nhược lôi kéo Tô Dã không mấy tình nguyện đi tới trước cửa.
''Anh rể, em còn có công việc, anh đưa em đến quán bar nếu mà để sếp biết được thì....'' Tô Dã cau mày, bước chân rất chậm.
Thẩm Nhược kéo cậu ta đến gần sofa của Lưu Hà Sinh, ngồi xuống.
''Tô Dã! Tôi nói này, làm cảnh sát thì phải có tinh thần trượng nghĩa! Vụ án bị siết cổ kia có vẻ hấp dẫn đó.'' Thẩm Nhược cố ý nâng cao âm điệu.
Vẻ mặt Tô Dã nản chí: ''Anh rể, em không phải cảnh sát, em nghiên cứu tâm lý tội phạm...''
''Phải giữ vững tinh thần chứ, tôi nghe nói phía cảnh sát các cậu khoanh vùng được tội phạm. Tôi cũng biết cậu không nhận mình là cảnh sát bởi vì muốn che giấu thân phận, haizzz! Không lẽ phạm nhân đang ở chỗ này?'' Thẩm Nhược cười hai tiếng, vỗ vỗ bả vai Tô Dã, người trong quán bar không khỏi nhìn sang.
Lưu Hà Sinh cắn môi, nhìn về phía Thẩm Nhược cùng Tô Dã.
Cuối cùng hướng bọn họ đi tới...
Ngoài cửa sau quán bar, Hồng Tuyến dựa vào vách tường, nhìn Tô Dã hoang mang còng tay Lưu Hà Sinh mang đi, cô xoay người, cười với Lục Minh: ''Rốt cuộc... Tất cả đã kết thúc.''
Lục Minh trầm mặc, ngồi xổm xuống góc tường, đem mặt vùi vào đầu gối. Vụ án đã khép lại, hung thủ cũng đã bị bắt, người vô tội bị sát hại này cũng không chút nào vui vẻ nổi.
Hồng Tuyến đi đến bên anh, làm bộ cột dây giày ngồi xuống: ''Thực xin lỗi, tôi nói dối việc anh mắc AIDS...''
Lục Minh hơi nâng đầu: ''Không, Hồng Tuyến, cảm ơn cô, cô không chỉ giúp tôi bắt hung thủ, còn đánh tên hỗn đản kia một cái... Cảm ơn cô...''
Hồng Tuyến muốn ôm anh, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
''Thực xin lỗi... Hồng Tuyến...'' Đột nhiên Lục Minh ''oa oa'' khóc nấc lên: ''Hồng Tuyến, làm như vậy là trái pháp luật đúng không? Cảnh sát chỉ cần truy hỏi Lưu Hà Sinh, có người làm giả chứng cứ...''
Biểu tình trên gương mặt cô hơi ngưng trệ, cô cười cười: ''Yên tâm đi, tôi làm rất cẩn thận. Quán bar Hề Chúa không có camera theo dõi, chứng cứ giả tôi cũng đều thu hồi lại rồi, đêm nay đem đi xử lý. Chỉ có chút phiền toái là...''
Vì cần tới nhật ký trò chuyện của Lưu Hà Sinh và Trình Lan, cô chỉ có thể nhờ Tô Dã đi điều tra giúp, tuy rằng cô muốn Tô Dã giữ bí mật chuyện này, nhưng một khi Lưu Hà Sinh nói ra, Tô Dã khẳng định sẽ nghĩ tới mình đầu tiên...
''Hơn nữa, phương pháp ban nãy của cô cũng có một lỗ hổng lớn. May mắn Lưu Hà Sinh đã hoảng loạn, bằng không, cô vẫn không có cách nào khiến hắn ta nhận tội.''
Thẩm Nhược đột nhiên bước ra cửa sau, xem ra Tô Dã đã mang Lưu Hà Sinh đi.
Hồng Tuyến đứng lên, thở dài một hơi: ''Tôi biết, là AIDS. Nếu Lưu Hà Sinh một mực tin rằng hắn bị lây bệnh từ người khác, kiên trì rời quán bar đến bệnh viện xét nghiệm thử, tôi đích xác cũng không có cách nào ngăn lại. Đúng như anh nói, chúng ta thực may mắn.'' Cô hơi sửng sốt, sau đó cười nói: ''Không, không phải may mắn, do hắn ta chột dạ mà thôi.''
Thẩm Nhược có chút không vui lẩm bẩm: ''Về sau loại sự tình này đừng tới tìm tôi được không? Tôi chạy thật xa đi tìm Tô Dã, còn phải làm bộ thân thiết với cái tên ngu ngốc kia, thật mệt!''
''Không được mắng Bánh Bao nhà tôi.'' Hồng Tuyến vụng trộm cười, tiểu tử Tô Dã kia, mình mắng thế nào cũng được, nhưng mà người khác mắng, tuyệt đối không được, ai mắng cô liền xù lông!
Thẩm Nhược cũng không cùng cô tiếp tục cãi cọ, anh quay đầu về phía Lục Minh: ''Tôi nên đưa anh đi rồi.''
Lục Minh gật đầu, lần nữa quay lại cúi người với cô: ''Thật sự cảm ơn cô.''
Hồng Tuyến đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng lấy camera trong túi ra, đưa cho Thẩm Nhược: ''Thẩm Nhược, chụp cho chúng tôi tấm hình đi.''
Thẩm Nhược theo bản năng muốn từ chối, nhưng ánh mắt Lục Minh lấp lánh khát vọng, rốt cuộc anh cũng chụp một tấm cuối cùng cho Lục Minh.
Đi được mấy bước, Lục Minh đột nhiên xoay người lại chạy đến bên Hồng Tuyến, khom lưng nói nhỏ bên tai cô: ''Tôi từng đáp ứng cô, nếu cô giúp tôi giải quyết vụ án, tôi kể cô nghe về Thẩm Nhược. Cô phải cẩn thận cậu ta, trên người cậu ta chắc hẳn cất giấu chuyện xưa. Còn có, cô phải biết về... bí mật của Vòng Hoa Cúc.''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.