Chương 40: Anh ơi
Tương Tử Bối
22/03/2021
Hướng Hoài Chi có một suy nghĩ điên cuồng, điên đến mức bản thân anh cũng thấy buồn cười.
Anh mím môi, xoay người quay lưng về phía người ngồi trên ghế sofa, mở danh sách tính năng WeChat lên, dời ngón tay đến biểu tượng “gọi thoại”.
Anh chưa kịp nhấn xuống đã nghe thấy chiếc laptop nọ vang thêm vài tiếng.
“Ting.”
“Ting.”
“Ting.”
Sau đó là tiếng gõ bàn phím của Cảnh Hoan.
Hướng Hoài Chi nhìn màn hình, bên trên vẫn là ba cái icon đó, anh không gửi tin nhắn tiếp, Tiểu Điềm Cảnh cũng không trả lời anh.
Không rõ là cảm giác gì, Hướng Hoài Chi thở phào, cầm khăn tắm lau phần tóc ướt trên trán.
… Anh điên rồi mới có suy nghĩ đó.
Người gửi tin nhắn cho Cảnh Hoan là Lục Văn Hạo, cậu ta hỏi máy giặt dưới lầu sử dụng thế nào, còn chụp ảnh sang nữa.
Cảnh Hoan giải thích rõ chỉ với vài ba câu, Lục Văn Hạo trả lời bằng icon bật ngón cái.
Lục Văn Hạo: Người vợ đảm đang, hôn cái nào. (môi)
Lục Văn Hạo: Cậu mà là con gái, chắc chắn ông đây sẽ dùng kiệu lớn rước về nhà.
Tiểu Cảnh Nè: Cút, mới ăn mấy món đâu mà say vậy rồi hả.
Tiểu Cảnh Nè: Ông mà là con gái cũng không đến lượt cậu đâu. Mau đi giặt đồ của cậu đi.
Mắng xong, Cảnh Hoan mới chuyển về lại khung đối thoại với Tâm Hướng Vãng Chi.
Tiểu Cảnh Nè: … QAQ Anh là Lộ Điều Điều phải không!!
Hướng: Ừ, cậu ấy cầm điện thoại của tôi.
Tiểu Cảnh Nè: Em biết ngay mà! Đáng ghét! (đập bàn)
Trò chuyện với Tâm Hướng Vãng Chi xong, Cảnh Hoan khép laptop lại, nhìn người đang đứng cạnh giường.
Hướng Hoài Chi nghe lời cậu khoác áo choàng tắm, bấy giờ đang quay lưng dùng khăn lau tóc. Nhìn từ phía sau, ưu thế chiều cao và bờ vai rộng của đối phương càng thêm rõ rệt.
“Đàn anh, anh đưa đồ của anh cho em đi, em bỏ vào máy giặt chung luôn.”
Mưa tạt rào rạt lên cửa sổ, cửa kính bị che phủ bởi màn nước, Cảnh Hoan nhìn ra, chỉ thấy một màu xanh mờ.
“Chắc phơi không khô nổi đâu, phải hong khô thôi.”
Hướng Hoài Chi khựng lại: “Không cần, tôi tự làm được.”
“Không sao, nhân tiện thôi mà, chúng ta giặt chung với nhau.” Cảnh Hoan lấy đồ trong va li ra, chợt nghĩ đến điều gì: “Hay anh thích sạch sẽ?”
Hướng Hoài Chi lắc đầu, anh chỉ ngại việc vừa ở phòng người ta lại còn để người ta giúp giặt đồ, dù sao thì hai người họ chỉ mới gặp vài lần, không thân thiết lắm.
Hiểu ra suy nghĩ của anh, Cảnh Hoan ôm quần áo bật cười: “Vậy em giặt chung đấy.”
Lúc cầm quần áo, Cảnh Hoan không để tâm lắm, bấy giờ Hướng Hoài Chi còn thấy cả chiếc quần lót màu đen được ôm ở ngoài cùng.
Hướng Hoài Chi rời mắt về: “… Được, cảm ơn.”
Chẳng mấy chốc, tiếng nước đã vang trong phòng tắm, Hướng Hoài Chi ngồi trên mép giường, chẳng hiểu thế nào lại liếc sang phía sofa.
Laptop được đặt yên bên trên như đang nhìn lại anh.
Một lúc sau, Hướng Hoài Chi rời mắt đi, xua tan những suy nghĩ khó hiểu trong đầu mình.
Anh vừa lau tóc vừa ngồi vào trước bàn, cầm điện thoại lướt trang chủ, hồi lâu sau mới thấy bài viết mà Tiểu Điềm Cảnh đã đăng hồi sáng.
[Tiểu Cảnh Nè: Thời tiết thích hợp. (ảnh)]
Là một tấm ảnh phong cảnh, Hướng Hoài Chi chưa kịp nhìn kỹ, tiếng nước trong phòng đã im bặt, cậu chàng nọ mở cửa ra ngoài.
Cảnh Hoan thay một chiếc áo nỉ đen, bên dưới là quần lửng màu nâu sáng, để lộ đầu gối.
Chân của cậu vừa thẳng vừa trắng, tuy trông thon hơn mấy chàng trai khác, nhưng vẫn có thể thấy đường cong bắp thịt những khi cậu bước đi.
Hướng Hoài Chi không nhịn được ngước mắt nhìn đùi cậu, nơi ấy được quần che đậy rất kín kẽ, không rõ hình dáng.
Cảnh Hoan vừa ra ngoài thì cảm nhận được tầm mắt của anh, cậu cúi đầu nhìn chân mình vài giây: “… Sao vậy?”
Hướng Hoài Chi hoàn hồn, vẫn rất bình tĩnh: “Quần cậu ướt rồi.”
Cảnh Hoan đáp “ừ”: “Lúc nãy không để ý nên chạm trúng bồn rửa mặt.”
Sau khi hong khô quần áo, họ bèn xuất phát đến nhà ăn khách sạn.
Bọn Lục Văn Hạo đã ngồi trong nhà ăn từ lâu, chiếm một vị trí gần cửa sổ, có thể vừa ăn vừa ngắm mưa, cũng thơ mộng lắm.
Thấy hai người sóng vai bước vào, Lục Văn Hạo không nhịn được lẩm bẩm: “Thấy chưa? Hai người họ đi với nhau cứ như đang trình diễn catwalk vậy… Chậc, cô gái rót nước bên kia đang nhìn lén họ kìa. Tôi nghi ngờ nguyên nhân không có cô nàng nào theo đuổi tôi kể từ sau khi lên đại học đều vì Cảnh Hoan che lấp vầng hào quang của tôi mất rồi.”
Cao Tự Tường không hùa theo: “Cậu cả nghĩ quá, độc thân là vấn đề của bản thân cậu, không liên quan gì Hoan Hoan hết.”
Cảnh Hoan vừa đến gần đã nghe câu này, bèn ngồi vào chỗ trống: “Nói gì tôi đó?”
“Nói cậu đẹp trai.” Lục Văn Hạo nịnh nọt.
Cảnh Hoan nhếch môi cười, không trả lời cậu ta. Thấy Hướng Hoài Chi rót một ly sữa nóng đến, cậu tiện tay kéo ghế bên cạnh mình ra để anh ngồi.
Hướng Hoài Chi định ngồi cạnh Lộ Hàng thấy thế khựng lại, dứt khoát ngồi xuống chỗ cậu luôn.
Anh hỏi: “Uống sữa không?”
Cảnh Hoan sửng sốt: “Rót cho em à?”
Đây là ly sữa nóng cuối cùng trong nhà ăn buffet, Hướng Hoài Chi không đáp, trực tiếp đặt xuống trước mặt cậu.
Cảnh Hoan cũng chẳng khách sáo, cầm ly lên uống hơn phân nửa. Nhác thấy cái túi màu đen cạnh chân Lục Văn Hạo, bèn hỏi: “Đây là gì?”
Lục Văn Hạo cười hì hì: “Báu vật.”
Cảnh Hoan giơ ngón tay đẩy túi ra xem, không ngờ lại là mấy chai rượu vang.
Cậu cạn lời: “… Nên hai cái va li to đùng đó dùng để chứa cái này sao?”
“Đúng vậy, tôi trộm trong kho rượu nhà đấy, giấu vào va li mang ra. Lo nó bị vỡ nên phải lót nhiều thứ vào trong lắm.”
“Không sợ bố cậu đánh à?”
“Có đánh cũng là chuyện sau khi về nhà, mặc kệ, sướng trước tính sau.” Lục Văn Hạo đắc ý: “Tôi đặt phòng KTV rồi, chúng ta ăn xong đi luôn.”
Cảnh Hoan nghĩ, dù sao đêm nay đội đánh phó bản cố định của cậu cũng không có hẹn, bèn gật đầu: “Được.”
Hướng Hoài Chi nói: “Các cậu đi đi, khỏi tính tôi.”
“Đừng mà.” Lộ Hàng nuốt thức ăn xuống: “Đi cùng đi, dù sao cậu cũng không mang laptop, về phòng có gì vui đâu.”
Hướng Hoài Chi không thích hát, cũng chẳng thích đi mấy nơi như vậy, anh mấp máy môi định từ chối.
“Đi đi mà đàn anh.” Cảnh Hoan đột nhiên nghiêng sang, nghếch cằm nhìn anh: “Em đảm bảo không để họ chuốc say anh đâu.”
Cảnh Hoan có đôi mắt hai mí đúng chuẩn, lông mi dài rậm, ánh đèn treo trên trần khách sạn rọi vào mắt cậu, phản chiếu lại như đang phát sáng vậy.
Hướng Hoài Chi và cậu nhìn nhau vài giây, đứng lên: “… Biết rồi. Tôi lấy thức ăn.”
Cảnh Hoan cũng theo sau: “Em đi chung với anh.”
Hai người cùng đến rồi lại cùng đi. Lộ Hàng nhìn theo bóng lưng họ, không nhịn được hỏi: “Họ thân nhau thế à?”
“Chắc không, chỉ là lần trước anh Hướng đỡ Hoan Hoan chỗ cầu thang thôi.”
Lục Văn Hạo không hứng thú với tình nghĩa giữa hai chàng trai, cậu ta nghiêng sang chỗ Lộ Hàng: “Anh Lộ mau lên, nói tiếp chuyện ban nãy đi. Cô nàng lừa đảo nổi tiếng bên server các anh bây giờ sao rồi?”
*
Cảnh Hoan nói được làm được, cậu bảo không để người khác chuốc say Hướng Hoài Chi, thì chẳng có ly rượu nào được đặt trước mặt Hướng Hoài Chi luôn.
Nhạc nền là những bài hát ngẫu nhiên được chỉnh nhỏ âm lượng. Hướng Hoài Chi ngồi trên sofa với tư thế thoải mái, nhìn người bên cạnh đang chơi oẳn tù tì phạt uống rượu với Lộ Hàng.
Dường như Cảnh Hoan thường xuyên đi bar, biết hết mấy mánh khóe trong trò này, Lộ Hàng muốn đổi trò khác mà cậu cũng hầu luôn.
Không ngờ đấy, còn tưởng là một cậu chàng ngoan ngoãn vâng lời chứ.
Song, tuy Cảnh Hoan biết nhiều trò nhưng lại chơi không hay bằng Lộ Hàng, bấy giờ cậu đã thua tù tì ba ván rồi.
“Đệt.” Thua thêm ván nữa, cậu cười mắng một tiếng, tự rót rượu cho mình.
Lộ Hàng cũng đã uống khá nhiều: “Được không vậy đàn em, không được thì để người bên cạnh cậu uống giúp một ly, tôi đồng ý luôn.”
Ngoài miệng nói lời quan tâm Cảnh Hoan, nhưng tay lại hư hỏng lắm, còn đẩy đáy chai giúp Cảnh Hoan rót đầy ly nữa.
Lục Văn Hạo: “Em? Không thành vấn đề, Hoan Hoan, ly này anh trai uống giúp cậu.”
“Không, không phải nói cậu.” Lộ Hàng ngăn cậu ta lại, nghếch cằm ý chỉ Hướng Hoài Chi: “Tôi đang nói người ngồi bên phải kìa.”
Hướng Hoài Chi nhướng mày cảnh cáo Lộ Hàng, ý bảo anh ta đừng quá đáng. Sau đó định đứng lên uống ly rượu của Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan lại nâng ly uống cạn, lau miệng nói: “Uống xong rồi, tiếp tục.”
Đến tận đại học năm nhất Cảnh Hoan mới bắt đầu vào bar.
Lục Văn Hạo chẳng dạy gì tốt, toàn dạy thứ xấu. Đã nhiều lần cậu không về đều vì bị Lục Văn Hạo kéo vào bar cả, uống say rồi ngủ thẳng trong khách sạn luôn.
Nhưng uống rượu giải tỏa căng thẳng thật, đừng thường xuyên quá là được, từ năm hai đại học đến nay, đây là lần đầu tiên họ cùng uống rượu.
Nửa tiếng sau, hai má Cảnh Hoan đã ửng hồng.
“Tôi nghỉ một lát.” Dứt lời cậu đã ngã lên sofa, chạm trúng vai Hướng Hoài Chi.
“Hả, lại va trúng anh à, sao em cứ va trúng anh mãi thế.” Cảnh Hoan quay đầu, hai người cách nhau rất gần: “Đàn anh, anh không hát sao?”
Mùi rượu và sữa tắm trên người cậu trộn lẫn nhau, xộc vào mũi Hướng Hoài Chi.
“… Không hát. Cậu uống ít thôi, mặt đỏ cả rồi.”
Cảnh Hoan nâng tay đặt lên má mình: “Hơi nóng, nhưng không sao, em uống giỏi lắm…”
Vừa nói xong, nhạc nền bỗng to lên, ngay sau đó là đoạn nhạc dạo hùng hồn đầy quen thuộc.
Lục Văn Hạo ngồi trước bục chọn nhạc, hô to: “Hoan Hoan! Đến bài của cậu rồi!”
Cảnh Hoan nhìn màn hình hiển thị – “Tận trung báo quốc”.
Cậu tức cười: “Lục Văn Hạo, cậu ngứa đòn phải không?”
“Mau lên mau lên.” Cao Tự Tường đưa micro sang: “Lần trước tôi đã nói cậu hát hay hơn cô gái kia mà tên Lục Văn Hạo này không tin, hôm nay tôi phải làm cậu ta phục mới thôi!”
Ngày thường đi KTV với họ cũng chỉ hát mấy vài vui vui. Cảnh Hoan mắng vài câu, cuối cùng vẫn nhận micro hát theo beat.
Hát được hai câu, cậu đứng lên đi đến cạnh Lục Văn Hạo, nâng chân đá nhẹ cậu ta ý bảo mình tự chọn bài.
Nhân lúc Cảnh Hoan đi có chỗ trống, Lộ Hàng bèn nhảy sang ngồi cạnh Hướng Hoài Chi.
“Mẹ, lại là bài này á, sao mấy nay tôi đi đâu cũng nghe bài này vậy?” Lộ Hàng nói: “Mà phải công nhận Hoan Hoan hát hay thật, nhưng tôi vẫn thích phiên bản của Tiểu Cảnh Cảnh hơn.”
Không nhận được câu hưởng ứng, anh ta ngước đầu khó hiểu: “Lão Hướng…”
Hướng Hoài Chi đang nhíu mày, trong mắt đủ loại cảm xúc, anh nhìn chằm chằm Cảnh Hoan, không nói tiếng nào.
Hát một lúc, Lục Văn Hạo lại la hét đòi chơi đổ xí ngầu.
Hướng Hoài Chi nhận ra cậu đàn em này chẳng những chơi oẳn tù tì tệ, mà đổ xí ngầu cũng chẳng giỏi hơn bao nhiêu.
Số điểm thấp ‘lè tè’ như thế mà sao cậu ấy cũng dám ‘bật lại’ người ta?
Quả nhiên, sau vài ván thua, Cảnh Hoan đã không chịu nổi nữa. Họ uống rượu vang pha bia, cậu là người uống nhiều nhất, càng chơi đầu càng chuếnh choáng, tay cầm ly rượu cũng bắt đầu run.
Lộ Hàng nhìn ra: “Hoan Hoan, thôi vậy, lần này không để cậu uống nữa…”
Anh ta chưa dứt lời, Cảnh Hoan đã nốc cạn ly. Cậu xua tay: “Không sao… Tôi còn được, tôi vào nhà vệ sinh một chuyến, mọi người chơi trước đi, chờ tôi về rồi tiếp tục.”
Để lại cậu này, cậu bèn chống bàn đứng lên, do đứng không vững nên suýt ngã lên người Hướng Hoài Chi luôn.
Hướng Hoài Chi: “Tôi đi cùng cậu.”
“Không, không cần.” Cảnh Hoan giẫm lên giày anh, vừa ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Tự em đi được…”
Hướng Hoài Chi đứng lên dìu cậu, Cảnh Hoan đột nhiên vươn tay nhấn vai Hướng Hoài Chi xuống, giẫm thêm một cái lên giày anh: “Đàn anh! Anh đừng đến đây!”
Hướng Hoài Chi: “…”
Thấy người nọ lắc lư đi mất, Hướng Hoài Chi đang do dự có nên đi theo hay không thì nghe Lục Văn Hạo nói: “Không sao, Hoan Hoan uống say cũng giống bình thường, không quậy phá, còn nhớ đường nữa, lần trước cậu ấy uống say mà đi một mình từ khách sạn về trường luôn, trên đường đi cũng không nổi điên gì, ghê ha?”
“…”
Cũng có tài năng đấy.
Mười phút trôi qua, Lục Văn Hạo sờ đầu: “Thôi xong, sao Hoan Hoan chưa về nhỉ.”
Lộ Hàng buột miệng: “Đừng nói là đi từ thôn nghỉ dưỡng về trường nhé?”
Trong phòng bỗng chốc im lặng.
Hướng Hoài Chi đứng lên: “Tôi đi xem thử.”
Dù sao cũng là KTV do thôn nghỉ dưỡng tự mở, chỉ nhận đặt phòng của những khách du lịch ở lại nên không phức tạp gì, hành lang được trang hoàng tao nhã quý phái, trông giống khách sạn lớn vậy.
Hướng Hoài Chi hỏi phục vụ đường đến nhà vệ sinh, nghĩ bụng nhỡ nhà vệ sinh không có người thì nên đi đâu tìm đây.
Nào ngờ vốn chẳng cần tìm, cậu chàng đang nhắm mắt nằm trên sofa bên ngoài nhà vệ sinh kia kìa, hai vai còn phập phồng theo nhịp thở nữa.
Hướng Hoài Chi đến bên cạnh cậu, chẳng nói chẳng rằng đã choàng lên vai, đỡ eo người ta lên.
Như cảm nhận được, Cảnh Hoan dựa hẳn lên người Hướng Hoài Chi, nhíu mày: “Em tự đi được.”
Hướng Hoài Chi nghe thế hơi thả lỏng tay, Cảnh Hoan lại nằm nhoài lên sofa, ngửa đầu ra sau.
“…” Hướng Hoài Chi buồn cười, anh rũ mắt nhìn người đang kề sát đùi mình: “Chẳng phải đi được à?”
Cảnh Hoan dụi lên đùi anh, không đáp.
Mười giây sau, Hướng Hoài Chi mới biết tên này xem đùi mình thành gối nằm.
Hướng Hoài Chi im lặng khom lưng dìu người lên lần nữa.
Lục Văn Hạo không nói dối, Cảnh Hoan uống say chẳng quậy phá gì, Hướng Hoài Chi rất dễ dàng dìu cậu đến trước thang máy, thậm chí còn rảnh một tay để gọi điện thoại cho Lộ Hàng.
“Tôi đưa người về phòng trước.”
Lộ Hàng đồng ý: “Bọn này cũng sắp về rồi, không có chuyện gì chứ?”
“Không.” Hướng Hoài Chi cúi đầu nhìn cậu: “Chỉ say thôi.”
Cúp điện thoại, bấy giờ thang máy cũng vừa đến, Hướng Hoài Chi đi vào, nhấn số 20.
“Anh đang nói chuyện với ai đấy.” Người đang dựa lên vai anh chợt nỉ non, lúng búng rằng: “Anh ơi[1].”
[1] Chữ anh này Hán Việt là “ca ca”, từ mà Hoan Hoan hay gọi Tâm Hướng Vãng Chi trong game.
Anh mím môi, xoay người quay lưng về phía người ngồi trên ghế sofa, mở danh sách tính năng WeChat lên, dời ngón tay đến biểu tượng “gọi thoại”.
Anh chưa kịp nhấn xuống đã nghe thấy chiếc laptop nọ vang thêm vài tiếng.
“Ting.”
“Ting.”
“Ting.”
Sau đó là tiếng gõ bàn phím của Cảnh Hoan.
Hướng Hoài Chi nhìn màn hình, bên trên vẫn là ba cái icon đó, anh không gửi tin nhắn tiếp, Tiểu Điềm Cảnh cũng không trả lời anh.
Không rõ là cảm giác gì, Hướng Hoài Chi thở phào, cầm khăn tắm lau phần tóc ướt trên trán.
… Anh điên rồi mới có suy nghĩ đó.
Người gửi tin nhắn cho Cảnh Hoan là Lục Văn Hạo, cậu ta hỏi máy giặt dưới lầu sử dụng thế nào, còn chụp ảnh sang nữa.
Cảnh Hoan giải thích rõ chỉ với vài ba câu, Lục Văn Hạo trả lời bằng icon bật ngón cái.
Lục Văn Hạo: Người vợ đảm đang, hôn cái nào. (môi)
Lục Văn Hạo: Cậu mà là con gái, chắc chắn ông đây sẽ dùng kiệu lớn rước về nhà.
Tiểu Cảnh Nè: Cút, mới ăn mấy món đâu mà say vậy rồi hả.
Tiểu Cảnh Nè: Ông mà là con gái cũng không đến lượt cậu đâu. Mau đi giặt đồ của cậu đi.
Mắng xong, Cảnh Hoan mới chuyển về lại khung đối thoại với Tâm Hướng Vãng Chi.
Tiểu Cảnh Nè: … QAQ Anh là Lộ Điều Điều phải không!!
Hướng: Ừ, cậu ấy cầm điện thoại của tôi.
Tiểu Cảnh Nè: Em biết ngay mà! Đáng ghét! (đập bàn)
Trò chuyện với Tâm Hướng Vãng Chi xong, Cảnh Hoan khép laptop lại, nhìn người đang đứng cạnh giường.
Hướng Hoài Chi nghe lời cậu khoác áo choàng tắm, bấy giờ đang quay lưng dùng khăn lau tóc. Nhìn từ phía sau, ưu thế chiều cao và bờ vai rộng của đối phương càng thêm rõ rệt.
“Đàn anh, anh đưa đồ của anh cho em đi, em bỏ vào máy giặt chung luôn.”
Mưa tạt rào rạt lên cửa sổ, cửa kính bị che phủ bởi màn nước, Cảnh Hoan nhìn ra, chỉ thấy một màu xanh mờ.
“Chắc phơi không khô nổi đâu, phải hong khô thôi.”
Hướng Hoài Chi khựng lại: “Không cần, tôi tự làm được.”
“Không sao, nhân tiện thôi mà, chúng ta giặt chung với nhau.” Cảnh Hoan lấy đồ trong va li ra, chợt nghĩ đến điều gì: “Hay anh thích sạch sẽ?”
Hướng Hoài Chi lắc đầu, anh chỉ ngại việc vừa ở phòng người ta lại còn để người ta giúp giặt đồ, dù sao thì hai người họ chỉ mới gặp vài lần, không thân thiết lắm.
Hiểu ra suy nghĩ của anh, Cảnh Hoan ôm quần áo bật cười: “Vậy em giặt chung đấy.”
Lúc cầm quần áo, Cảnh Hoan không để tâm lắm, bấy giờ Hướng Hoài Chi còn thấy cả chiếc quần lót màu đen được ôm ở ngoài cùng.
Hướng Hoài Chi rời mắt về: “… Được, cảm ơn.”
Chẳng mấy chốc, tiếng nước đã vang trong phòng tắm, Hướng Hoài Chi ngồi trên mép giường, chẳng hiểu thế nào lại liếc sang phía sofa.
Laptop được đặt yên bên trên như đang nhìn lại anh.
Một lúc sau, Hướng Hoài Chi rời mắt đi, xua tan những suy nghĩ khó hiểu trong đầu mình.
Anh vừa lau tóc vừa ngồi vào trước bàn, cầm điện thoại lướt trang chủ, hồi lâu sau mới thấy bài viết mà Tiểu Điềm Cảnh đã đăng hồi sáng.
[Tiểu Cảnh Nè: Thời tiết thích hợp. (ảnh)]
Là một tấm ảnh phong cảnh, Hướng Hoài Chi chưa kịp nhìn kỹ, tiếng nước trong phòng đã im bặt, cậu chàng nọ mở cửa ra ngoài.
Cảnh Hoan thay một chiếc áo nỉ đen, bên dưới là quần lửng màu nâu sáng, để lộ đầu gối.
Chân của cậu vừa thẳng vừa trắng, tuy trông thon hơn mấy chàng trai khác, nhưng vẫn có thể thấy đường cong bắp thịt những khi cậu bước đi.
Hướng Hoài Chi không nhịn được ngước mắt nhìn đùi cậu, nơi ấy được quần che đậy rất kín kẽ, không rõ hình dáng.
Cảnh Hoan vừa ra ngoài thì cảm nhận được tầm mắt của anh, cậu cúi đầu nhìn chân mình vài giây: “… Sao vậy?”
Hướng Hoài Chi hoàn hồn, vẫn rất bình tĩnh: “Quần cậu ướt rồi.”
Cảnh Hoan đáp “ừ”: “Lúc nãy không để ý nên chạm trúng bồn rửa mặt.”
Sau khi hong khô quần áo, họ bèn xuất phát đến nhà ăn khách sạn.
Bọn Lục Văn Hạo đã ngồi trong nhà ăn từ lâu, chiếm một vị trí gần cửa sổ, có thể vừa ăn vừa ngắm mưa, cũng thơ mộng lắm.
Thấy hai người sóng vai bước vào, Lục Văn Hạo không nhịn được lẩm bẩm: “Thấy chưa? Hai người họ đi với nhau cứ như đang trình diễn catwalk vậy… Chậc, cô gái rót nước bên kia đang nhìn lén họ kìa. Tôi nghi ngờ nguyên nhân không có cô nàng nào theo đuổi tôi kể từ sau khi lên đại học đều vì Cảnh Hoan che lấp vầng hào quang của tôi mất rồi.”
Cao Tự Tường không hùa theo: “Cậu cả nghĩ quá, độc thân là vấn đề của bản thân cậu, không liên quan gì Hoan Hoan hết.”
Cảnh Hoan vừa đến gần đã nghe câu này, bèn ngồi vào chỗ trống: “Nói gì tôi đó?”
“Nói cậu đẹp trai.” Lục Văn Hạo nịnh nọt.
Cảnh Hoan nhếch môi cười, không trả lời cậu ta. Thấy Hướng Hoài Chi rót một ly sữa nóng đến, cậu tiện tay kéo ghế bên cạnh mình ra để anh ngồi.
Hướng Hoài Chi định ngồi cạnh Lộ Hàng thấy thế khựng lại, dứt khoát ngồi xuống chỗ cậu luôn.
Anh hỏi: “Uống sữa không?”
Cảnh Hoan sửng sốt: “Rót cho em à?”
Đây là ly sữa nóng cuối cùng trong nhà ăn buffet, Hướng Hoài Chi không đáp, trực tiếp đặt xuống trước mặt cậu.
Cảnh Hoan cũng chẳng khách sáo, cầm ly lên uống hơn phân nửa. Nhác thấy cái túi màu đen cạnh chân Lục Văn Hạo, bèn hỏi: “Đây là gì?”
Lục Văn Hạo cười hì hì: “Báu vật.”
Cảnh Hoan giơ ngón tay đẩy túi ra xem, không ngờ lại là mấy chai rượu vang.
Cậu cạn lời: “… Nên hai cái va li to đùng đó dùng để chứa cái này sao?”
“Đúng vậy, tôi trộm trong kho rượu nhà đấy, giấu vào va li mang ra. Lo nó bị vỡ nên phải lót nhiều thứ vào trong lắm.”
“Không sợ bố cậu đánh à?”
“Có đánh cũng là chuyện sau khi về nhà, mặc kệ, sướng trước tính sau.” Lục Văn Hạo đắc ý: “Tôi đặt phòng KTV rồi, chúng ta ăn xong đi luôn.”
Cảnh Hoan nghĩ, dù sao đêm nay đội đánh phó bản cố định của cậu cũng không có hẹn, bèn gật đầu: “Được.”
Hướng Hoài Chi nói: “Các cậu đi đi, khỏi tính tôi.”
“Đừng mà.” Lộ Hàng nuốt thức ăn xuống: “Đi cùng đi, dù sao cậu cũng không mang laptop, về phòng có gì vui đâu.”
Hướng Hoài Chi không thích hát, cũng chẳng thích đi mấy nơi như vậy, anh mấp máy môi định từ chối.
“Đi đi mà đàn anh.” Cảnh Hoan đột nhiên nghiêng sang, nghếch cằm nhìn anh: “Em đảm bảo không để họ chuốc say anh đâu.”
Cảnh Hoan có đôi mắt hai mí đúng chuẩn, lông mi dài rậm, ánh đèn treo trên trần khách sạn rọi vào mắt cậu, phản chiếu lại như đang phát sáng vậy.
Hướng Hoài Chi và cậu nhìn nhau vài giây, đứng lên: “… Biết rồi. Tôi lấy thức ăn.”
Cảnh Hoan cũng theo sau: “Em đi chung với anh.”
Hai người cùng đến rồi lại cùng đi. Lộ Hàng nhìn theo bóng lưng họ, không nhịn được hỏi: “Họ thân nhau thế à?”
“Chắc không, chỉ là lần trước anh Hướng đỡ Hoan Hoan chỗ cầu thang thôi.”
Lục Văn Hạo không hứng thú với tình nghĩa giữa hai chàng trai, cậu ta nghiêng sang chỗ Lộ Hàng: “Anh Lộ mau lên, nói tiếp chuyện ban nãy đi. Cô nàng lừa đảo nổi tiếng bên server các anh bây giờ sao rồi?”
*
Cảnh Hoan nói được làm được, cậu bảo không để người khác chuốc say Hướng Hoài Chi, thì chẳng có ly rượu nào được đặt trước mặt Hướng Hoài Chi luôn.
Nhạc nền là những bài hát ngẫu nhiên được chỉnh nhỏ âm lượng. Hướng Hoài Chi ngồi trên sofa với tư thế thoải mái, nhìn người bên cạnh đang chơi oẳn tù tì phạt uống rượu với Lộ Hàng.
Dường như Cảnh Hoan thường xuyên đi bar, biết hết mấy mánh khóe trong trò này, Lộ Hàng muốn đổi trò khác mà cậu cũng hầu luôn.
Không ngờ đấy, còn tưởng là một cậu chàng ngoan ngoãn vâng lời chứ.
Song, tuy Cảnh Hoan biết nhiều trò nhưng lại chơi không hay bằng Lộ Hàng, bấy giờ cậu đã thua tù tì ba ván rồi.
“Đệt.” Thua thêm ván nữa, cậu cười mắng một tiếng, tự rót rượu cho mình.
Lộ Hàng cũng đã uống khá nhiều: “Được không vậy đàn em, không được thì để người bên cạnh cậu uống giúp một ly, tôi đồng ý luôn.”
Ngoài miệng nói lời quan tâm Cảnh Hoan, nhưng tay lại hư hỏng lắm, còn đẩy đáy chai giúp Cảnh Hoan rót đầy ly nữa.
Lục Văn Hạo: “Em? Không thành vấn đề, Hoan Hoan, ly này anh trai uống giúp cậu.”
“Không, không phải nói cậu.” Lộ Hàng ngăn cậu ta lại, nghếch cằm ý chỉ Hướng Hoài Chi: “Tôi đang nói người ngồi bên phải kìa.”
Hướng Hoài Chi nhướng mày cảnh cáo Lộ Hàng, ý bảo anh ta đừng quá đáng. Sau đó định đứng lên uống ly rượu của Cảnh Hoan.
Cảnh Hoan lại nâng ly uống cạn, lau miệng nói: “Uống xong rồi, tiếp tục.”
Đến tận đại học năm nhất Cảnh Hoan mới bắt đầu vào bar.
Lục Văn Hạo chẳng dạy gì tốt, toàn dạy thứ xấu. Đã nhiều lần cậu không về đều vì bị Lục Văn Hạo kéo vào bar cả, uống say rồi ngủ thẳng trong khách sạn luôn.
Nhưng uống rượu giải tỏa căng thẳng thật, đừng thường xuyên quá là được, từ năm hai đại học đến nay, đây là lần đầu tiên họ cùng uống rượu.
Nửa tiếng sau, hai má Cảnh Hoan đã ửng hồng.
“Tôi nghỉ một lát.” Dứt lời cậu đã ngã lên sofa, chạm trúng vai Hướng Hoài Chi.
“Hả, lại va trúng anh à, sao em cứ va trúng anh mãi thế.” Cảnh Hoan quay đầu, hai người cách nhau rất gần: “Đàn anh, anh không hát sao?”
Mùi rượu và sữa tắm trên người cậu trộn lẫn nhau, xộc vào mũi Hướng Hoài Chi.
“… Không hát. Cậu uống ít thôi, mặt đỏ cả rồi.”
Cảnh Hoan nâng tay đặt lên má mình: “Hơi nóng, nhưng không sao, em uống giỏi lắm…”
Vừa nói xong, nhạc nền bỗng to lên, ngay sau đó là đoạn nhạc dạo hùng hồn đầy quen thuộc.
Lục Văn Hạo ngồi trước bục chọn nhạc, hô to: “Hoan Hoan! Đến bài của cậu rồi!”
Cảnh Hoan nhìn màn hình hiển thị – “Tận trung báo quốc”.
Cậu tức cười: “Lục Văn Hạo, cậu ngứa đòn phải không?”
“Mau lên mau lên.” Cao Tự Tường đưa micro sang: “Lần trước tôi đã nói cậu hát hay hơn cô gái kia mà tên Lục Văn Hạo này không tin, hôm nay tôi phải làm cậu ta phục mới thôi!”
Ngày thường đi KTV với họ cũng chỉ hát mấy vài vui vui. Cảnh Hoan mắng vài câu, cuối cùng vẫn nhận micro hát theo beat.
Hát được hai câu, cậu đứng lên đi đến cạnh Lục Văn Hạo, nâng chân đá nhẹ cậu ta ý bảo mình tự chọn bài.
Nhân lúc Cảnh Hoan đi có chỗ trống, Lộ Hàng bèn nhảy sang ngồi cạnh Hướng Hoài Chi.
“Mẹ, lại là bài này á, sao mấy nay tôi đi đâu cũng nghe bài này vậy?” Lộ Hàng nói: “Mà phải công nhận Hoan Hoan hát hay thật, nhưng tôi vẫn thích phiên bản của Tiểu Cảnh Cảnh hơn.”
Không nhận được câu hưởng ứng, anh ta ngước đầu khó hiểu: “Lão Hướng…”
Hướng Hoài Chi đang nhíu mày, trong mắt đủ loại cảm xúc, anh nhìn chằm chằm Cảnh Hoan, không nói tiếng nào.
Hát một lúc, Lục Văn Hạo lại la hét đòi chơi đổ xí ngầu.
Hướng Hoài Chi nhận ra cậu đàn em này chẳng những chơi oẳn tù tì tệ, mà đổ xí ngầu cũng chẳng giỏi hơn bao nhiêu.
Số điểm thấp ‘lè tè’ như thế mà sao cậu ấy cũng dám ‘bật lại’ người ta?
Quả nhiên, sau vài ván thua, Cảnh Hoan đã không chịu nổi nữa. Họ uống rượu vang pha bia, cậu là người uống nhiều nhất, càng chơi đầu càng chuếnh choáng, tay cầm ly rượu cũng bắt đầu run.
Lộ Hàng nhìn ra: “Hoan Hoan, thôi vậy, lần này không để cậu uống nữa…”
Anh ta chưa dứt lời, Cảnh Hoan đã nốc cạn ly. Cậu xua tay: “Không sao… Tôi còn được, tôi vào nhà vệ sinh một chuyến, mọi người chơi trước đi, chờ tôi về rồi tiếp tục.”
Để lại cậu này, cậu bèn chống bàn đứng lên, do đứng không vững nên suýt ngã lên người Hướng Hoài Chi luôn.
Hướng Hoài Chi: “Tôi đi cùng cậu.”
“Không, không cần.” Cảnh Hoan giẫm lên giày anh, vừa ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Tự em đi được…”
Hướng Hoài Chi đứng lên dìu cậu, Cảnh Hoan đột nhiên vươn tay nhấn vai Hướng Hoài Chi xuống, giẫm thêm một cái lên giày anh: “Đàn anh! Anh đừng đến đây!”
Hướng Hoài Chi: “…”
Thấy người nọ lắc lư đi mất, Hướng Hoài Chi đang do dự có nên đi theo hay không thì nghe Lục Văn Hạo nói: “Không sao, Hoan Hoan uống say cũng giống bình thường, không quậy phá, còn nhớ đường nữa, lần trước cậu ấy uống say mà đi một mình từ khách sạn về trường luôn, trên đường đi cũng không nổi điên gì, ghê ha?”
“…”
Cũng có tài năng đấy.
Mười phút trôi qua, Lục Văn Hạo sờ đầu: “Thôi xong, sao Hoan Hoan chưa về nhỉ.”
Lộ Hàng buột miệng: “Đừng nói là đi từ thôn nghỉ dưỡng về trường nhé?”
Trong phòng bỗng chốc im lặng.
Hướng Hoài Chi đứng lên: “Tôi đi xem thử.”
Dù sao cũng là KTV do thôn nghỉ dưỡng tự mở, chỉ nhận đặt phòng của những khách du lịch ở lại nên không phức tạp gì, hành lang được trang hoàng tao nhã quý phái, trông giống khách sạn lớn vậy.
Hướng Hoài Chi hỏi phục vụ đường đến nhà vệ sinh, nghĩ bụng nhỡ nhà vệ sinh không có người thì nên đi đâu tìm đây.
Nào ngờ vốn chẳng cần tìm, cậu chàng đang nhắm mắt nằm trên sofa bên ngoài nhà vệ sinh kia kìa, hai vai còn phập phồng theo nhịp thở nữa.
Hướng Hoài Chi đến bên cạnh cậu, chẳng nói chẳng rằng đã choàng lên vai, đỡ eo người ta lên.
Như cảm nhận được, Cảnh Hoan dựa hẳn lên người Hướng Hoài Chi, nhíu mày: “Em tự đi được.”
Hướng Hoài Chi nghe thế hơi thả lỏng tay, Cảnh Hoan lại nằm nhoài lên sofa, ngửa đầu ra sau.
“…” Hướng Hoài Chi buồn cười, anh rũ mắt nhìn người đang kề sát đùi mình: “Chẳng phải đi được à?”
Cảnh Hoan dụi lên đùi anh, không đáp.
Mười giây sau, Hướng Hoài Chi mới biết tên này xem đùi mình thành gối nằm.
Hướng Hoài Chi im lặng khom lưng dìu người lên lần nữa.
Lục Văn Hạo không nói dối, Cảnh Hoan uống say chẳng quậy phá gì, Hướng Hoài Chi rất dễ dàng dìu cậu đến trước thang máy, thậm chí còn rảnh một tay để gọi điện thoại cho Lộ Hàng.
“Tôi đưa người về phòng trước.”
Lộ Hàng đồng ý: “Bọn này cũng sắp về rồi, không có chuyện gì chứ?”
“Không.” Hướng Hoài Chi cúi đầu nhìn cậu: “Chỉ say thôi.”
Cúp điện thoại, bấy giờ thang máy cũng vừa đến, Hướng Hoài Chi đi vào, nhấn số 20.
“Anh đang nói chuyện với ai đấy.” Người đang dựa lên vai anh chợt nỉ non, lúng búng rằng: “Anh ơi[1].”
[1] Chữ anh này Hán Việt là “ca ca”, từ mà Hoan Hoan hay gọi Tâm Hướng Vãng Chi trong game.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.