Chương 20: Tín vật định tình
Tương Tử Bối
22/03/2021
Lộ Hàng ngồi trên giường cười ngặt nghẽo, cả chiếc giường đều rung rinh bởi động tác của cậu ta.
“Lão Hướng, cậu đúng là ác quỷ.”
“Cậu là người, sao không nhắc cô ấy?” Hướng Hoài Chi nói.
“Tôi cũng muốn nhắc, nhưng mấy câu trước thì tôi không biết thật, cậu quên mấy hôm trước tôi bị dì quản lý phạt tiền vì chuyện bỏ rác à… Vả lại ai rảnh đi nhớ tên NPC của mấy nhiệm vụ mình từng làm và bản đồ dã ngoại cấp thấp chứ?”
Hướng Hoài Chi không đáp, anh nhìn Tiểu Điềm Cảnh đứng trước mặt Thị Vệ Gác Cổng, dường như phông nền quanh cô ấy trông còn tuyệt vọng hơn những câu hỏi trước.
Ban nãy anh cũng thấy buồn cười với phông nền này nên mới không nén được nói ra câu nọ.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Trách tôi.
Nói nhảm, không trách anh chẳng lẽ trách tôi?!
Hại ông đây bị mất mặt trước Tương Tư Không Màng! Tôi giết anh!
Cảnh Hoan cắn răng gõ chữ, tiếng lách cách vang lên.
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Hu hu hu T.T! Anh hư lắm!!
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: …
Cuối cùng cũng qua giai đoạn này, Cảnh Hoan thở phào, sau này cậu sẽ không đánh cái phó bản điên khùng này nữa, kinh nghiệm thì ít mà lắm chuyện quá, dù có cả trăm người trong lòng đánh thì cậu cũng không vào nữa.
Nhiệm vụ chủ yếu của phó bản này là theo cô nàng tân nương bị Nhị Công Tử ép gả đến phủ, nên đại đa số thời gian, họ đều sẽ đi tìm người hoặc tìm vật phẩm, rất ít vào chiến đấu, qua nửa tiếng thăm dò, cuối cùng họ cũng tìm được manh mối.
Bấy giờ bảng nhiệm vụ viết:
[Chúc mừng các bạn đã nhận được “Tuyến đường kiệu hoa của Liễu Cô Nương”, hãy mau cải trang rồi đến 121.47 Thành Trường An để phá hỏng việc cưới hỏi này! (Yêu cầu hai người một nhóm, hạn giờ 20 phút.)]
Cảnh Hoan chưa kịp xem kỹ, trong túi đã có thêm một đạo cụ nhiệm vụ.
Cậu di chuột vào xem, là một bộ áo cưới đỏ thẳm.
“Ai nhận được Hỉ Phục?” Lộ Hàng hỏi.
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: … Tôi.
“Lại là cậu à…” Lộ Hàng không nén được cười: “Rồi rồi, thay đồ vào đi.”
Thay đồ? Phải làm gì?
Thấy cô ấy không động đậy, Lộ Hàng hiểu ra: “Cậu chưa đánh phó bản này bao giờ nhỉ? Vậy tôi nói nè, cậu phải chọn một đồng đội để lập thành nhóm kết hôn đến chỗ kiệu hoa của Liễu Cô Nương, sau đó bọn này sẽ nhân lúc rối loạn để cướp dâu. Cậu chỉ cần ngồi trong kiệu hoa treo máy là được, nhẹ nhàng lắm.”
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Không được đi cướp luôn à? 0.0
Lộ Hàng: “Không được, kế hoạch ngu ngốc ép phải làm vậy.”
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Ồ ồ, chọn đồng đội? Chọn ai cũng được sao?
Lộ Hàng: “Đúng vậy.”
Dường như cảm ứng được điều gì, Hướng Hoài Chi gõ chữ: Tôi treo máy chút…
Chưa kịp nhấn gửi thì Tiểu Hồ Tiên đã nhảy đến trước mặt anh, một khung đối thoại bắn ra giữa cửa sổ game.
[Tiểu Điềm Cảnh mời bạn vào đội. Có. Không.]
Hướng Hoài Chi: “…”
Cô ấy mời rõ ràng như thế, nếu từ chối e là sẽ làm mất mặt con gái nhà người ta mất.
Hướng Hoài Chi thở dài, nhấp Có.
Sau đó với tay xóa chữ vừa gõ trong khung chat.
Hướng Hoài Chi vừa vào đội, trong túi đã có thêm một bộ áo cưới, anh không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấp chuột phải thay vào.
Ngay khi hai người cùng thay, kiệu hoa xuất hiện, anh bị hệ thống ép lên ngựa, Tiểu Điềm Cảnh cũng bị đưa vào kiệu hoa, cả hàng dài chầm chậm xuất phát vào trung tâm thành.
Những người khác trong đội đi bên cạnh kiệu hoa, chờ đợi thời cơ.
“Anh ơi.” Cảnh Hoan mở mic trong đội, lúc này chỉ mỗi Tâm Hướng Vãng Chi nghe được lời cậu nói: “Lát nữa anh đánh Đấu Trường à?”
Hướng Hoài Chi: “Ừ.”
Ban đầu còn tưởng cô ấy muốn mình dẫn cô ấy đi, nào ngờ Tiểu Điềm Cảnh nghe thế chỉ nói: “Vâng vâng, anh cố lên nhé.”
Hướng Hoài Chi im lặng một lúc, hỏi: “Cậu muốn đi?”
Cảnh Hoan chẳng suy nghĩ nhiều, đáp: “Muốn chứ, nhưng trang bị của em tệ quá, đi sẽ như tặng điểm cho người ta…”
“Nếu cậu muốn thì tôi dẫn cậu đi.”
Cảnh Hoan sửng sốt.
Tên này tốt vậy từ khi nào thế?
“…. Chắc thôi, em không muốn hại anh rớt điểm.”
Thật ra Hướng Hoài Chi không có ý gì khác, anh chỉ nghĩ cho sau này thôi, dù sao Tiểu Điềm Cảnh chơi game cũng vì anh, tuy anh không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng anh sẽ không ích kỷ về những chuyện trong tầm tay của mình.
Nhưng nếu đối phương đã từ chối, anh sẽ không miễn cưỡng nữa: “Ừ, tùy cậu.”
Cảnh Hoan ngồi trong kiệu hoa bấy giờ còn chẳng ngắm được phong cảnh, chán chết được, thế là tiếp tục trò chuyện với Tâm Hướng Vãng Chi: “Anh Chiến Thần ơi, tại sao anh không vào bang vậy?”
“Phiền phức, không muốn vào.” Hướng Hoài Chi khựng lại: “Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa.”
Cảnh Hoan: “Vậy em gọi anh thế nào đây? Chiến Thần? Anh Tâm? Anh Chi?…”
Hướng Hoài Chi nghe mà đau cả đầu, bỗng nghĩ không ra xưng hô thích hợp nào cả, đành chọn một xưng hô bình thường nhất trong số đó: “Gọi anh là được.”
Lộ Hàng ngồi sau lưng anh bấy giờ không dám tin vào tai mình nữa.
Hôm ấy cậu ta chỉ nói chơi thôi mà giờ Hướng Hoài Chi nhận em gái thật à?!
Cảnh Hoan: “Vâng thưa anh~”
Hướng Hoài Chi: “… Đừng gọi bằng giọng điệu như vậy.”
Cảnh Hoan: “Vậy gọi làm sao.”
“Đừng giả giọng õng ẹo.” Hướng Hoài Chi nói thẳng: “Nói giọng bình thường đi.”
Lộ Hàng: “…”
Cậu làm tổn thương người ta quá đấy, Lão Hướng.
Đồ trai thẳng ác ôn.
Nếu là cô gái nào đó nghe câu này chắc sẽ không chịu nổi, còn Cảnh Hoan thì không, cậu không nâng giọng nữa mà phối hợp một cách hoàn hảo với yêu cầu của anh như một nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp: “Được luôn, anh nghe thế này được chưa?”
Giọng nữ hơi khàn, quả thật không nhão như ban nãy mà còn khá mạnh mẽ, êm tai hơn nhiều.
Hướng Hoài Chi: “Ừ, cậu gửi trang bị trên người cậu cho tôi xem.”
Cảnh Hoan nghe lời gửi trang bị của mình lên kênh đội.
Hướng Hoài Chi nhìn lướt qua hai món rồi không xem tiếp nữa. Tiểu Điềm Cảnh chẳng khiêm tốn chút nào, trang bị trên người cô ấy toàn là vật phàm, cả vũ khí tốt nhất cũng thuộc loại xanh lam, còn không khảm viên đá nào, hèn gì hôm ấy trong Đấu Trường cô ấy trúng một chiêu liên hoàn của Tương Tư Không Màng đã nằm rồi.
“Rảnh thì đánh phó bản nhiều vào, sẽ rớt trang bị, món nào cũng tốt hơn đồ cậu mặc cả.” Hướng Hoài Chi nói: “Cậu là Hồ Tiên Động, chủ yếu dồn vào tỷ lệ phong ấn chính xác, tốc độ di chuyển và thuộc tính trị liệu.”
Cảnh Hoan nghe cả buổi trời mới hiểu, Tâm Hướng Vãng Chi đang dạy cậu chơi game á?
Cũng lạ thật, cậu nhận ra kể từ sau khi đánh Đấu Trường chung, hình như thái độ của Tâm Hướng Vãng Chi đã ôn hòa hơn nhiều, ngày thường chào hỏi anh cũng sẽ được trả lời, tuy ngắn gọn nhưng vẫn tốt hơn việc bị xem như người vô hình.
Cảnh Hoan: “Vâng vâng, cảm ơn anh, mấy nay em sẽ cố gắng đánh phó bản.”
Trò chuyện vài ba câu, kiệu hoa đã đến giữa phố rồi đâm sầm vào kiệu của Liễu Cô Nương, khiến xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Các đồng đội hành động cực dứt khoát, chưa đến nửa phút đã cướp được tân nương.
“Ok, vững rồi.” Lộ Hàng nói: “Đi đánh luôn boss là kết thúc, boss không khó, mọi người thao tác tùy ý.”
Ba phút sau, boss Nhị Công Tử ngã ầm xuống, đồng thời; trong game xuất hiện một giao diện ném xúc xắc.
Là chế độ phần thưởng phó bản của hệ thống, hai mươi người ném xúc xắc, ai lớn nhất sẽ được nhận thưởng.
Bảo ném xúc xắc nhưng cũng chỉ là nhấn nút thôi. Cảnh Hoan nhấn vào, ném ra ba con số một.
“Ba con giống nhau, hay đấy.” Lộ Hàng nói.
Cảnh Hoan: “…” Quen rồi.
Cuối cùng, Tâm Hướng Vãng Chi thắng với 17 điểm, khi giao diện biến mất, hệ thống nhảy ra một thông báo.
[[Đoàn] Người chơi Tâm Hướng Vãng Chi hăng hái làm việc nghĩa, rút đao giúp đỡ, cứu được Liễu Cô Nương khỏi tay Nhị Công Tử. Để tỏ lòng cảm ơn, Liễu Cô Nương đã tặng [Hoa Sen Cửu Phạn] quý giá cho Tâm Hướng Vãng Chi.]
Cảnh Hoan ganh tỵ lắm, sao acc của Tâm Hướng Vãng Chi may mắn quá vậy? Chỉ đánh cái phó bản thôi mà cũng rớt được nhẫn tím?
Cậu mở xem thuộc tính nhẫn, không nhịn được mắng “Mẹ”.
Trị liệu +18, sức chịu đựng +17, trạng thái đi kèm còn tốt nữa – Có tỷ lệ tăng gấp đôi lượng trị liệu trong chiến đấu. Tuy tỷ lệ rất thấp, nhưng một trận PK mà tăng gấp đôi được một lần đã đủ rồi.
Là một món trang bị cực hoàn hảo của Phổ Đà Sơn.
[Đoàn] Yêu là Chia Cậu Ăn: … (chanh chua)
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: (chanh chua) (chanh chua)
[Đoàn] OTP JohnJae: Người có tiền sẽ càng giàu hơn.
[Đoàn] Lộ Điều Điều: Ông chủ, chia lợi tức đi, mau lên nào.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.
Theo quy định trước nay, Hướng Hoài Chi sẽ chia lợi tức mỗi người bảy vàng.
[Đoàn] Xuân Tiếu: Tâm Hướng Vãng Chi, cậu ra giá cho chiếc nhẫn này đi.
Xuân Tiếu là Phổ Đà Sơn, cô vừa thấy trang bị đã muốn mua rồi.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Không bán.
[Đoàn] Xuân Tiếu: Tại sao? Cậu đâu dùng được.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Dùng được.
[Đoàn] Xuân Tiếu: … Ừ, vậy khi nào cậu muốn bán thì liên hệ tôi.
Ban đầu Cảnh Hoan cũng định mua lại chiếc nhẫn của Tâm Hướng Vãng Chi, tuy nhẫn này thích hợp với Phổ Đà Sơn hơn, nhưng Hồ Tiên Động cũng dùng được.
Sau khi thấy đoạn đối thoại trên, cậu bỏ luôn suy nghĩ đó.
Đoàn phó bản được giải tán, Cảnh Hoan treo acc bày sạp ở thành chính, sau đó mở khu giao dịch ra thong thả xem trang bị.
Thật ra cậu thích đánh Đấu Trường lắm, vả lại không mua trang bị tốt chút thì làm chuyện gì cũng bất tiện.
Tiếc rằng trang bị tốt trong khu giao dịch đắt quá, cái rẻ thì rác rưởi, cậu lật xem cả buổi trời, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.
Bất giờ, khung đối thoại trong Cửu Hiệp nhấp nháy.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Có đó không?
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Đang bày sạp ở thành chính 0.0
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Tọa độ.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: 10.11, sao vậy anh?
Hướng Hoài Chi chạy đến tọa độ 10.11 ở thành chính, quả nhiên thấy một Tiểu Tiên Hồ đang ngồi dưới đất, trên đầu là một bảng hiệu to tướng.
[Bán phá giá đây hết tiền ăn rồi]
Anh rời mắt về, ngón tay động đậy, ném Hoa Sen Cửu Phạn trên người sang.
Ban nãy anh đến kho lấy một ít hàng tồn lúc đánh phó bản, khảm đá cấp năm cho món này, cuối cùng cũng miễn cưỡng dùng được.
Cảnh Hoan thấy đồ đối phương ném sang thì sửng sốt, sau đó mới nhớ để gõ chữ.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: (ngạc nhiên) (chớp mắt)
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: … Ném nhầm rồi sao?
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Ồ ồ, bao nhiêu tiền thế, em chuyển cho anh.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không cần đâu, cậu trang bị vào để làm nhiệm vụ, đánh Đấu Trường cũng được.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: ?
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: (gào thét) Anh ơi
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Chẳng lẽ anh tặng em sao
Hướng Hoài Chi nhanh tay gõ chữ trả lời.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Tín vật định tình?!
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.
Hai tin nhắn xếp theo thứ tự cùng xuất hiện trên khung đối thoại.
Hướng Hoài Chi: “…”
Một câu chia làm ba lần gửi là tật xấu gì đây?
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: !!
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Cảm ơn anh nha!!!
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Em sẽ thật thật thật quý trọng nó! Em đập nó lên đá 15 luôn! Không để độ bền của nó rớt xuống 300 điểm đâu! Tối cũng ôm nó ngủ nữa!! QAQ
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: (xoay vòng) (dập đầu) (hôn) (hôn gió)
Hướng Hoài Chi hoa cả mắt bởi những biểu tượng cảm xúc này.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không phải tín vật định tình, có điều kiện.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh nói đi!
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Sau này gửi biểu tượng cảm xúc với tôi, một lần không được quá ba cái.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Thôi được (hôn)
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: (hôn) Cũng không được gửi cái này.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: …
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Ờ QAQ
“Lão Hướng, cậu đúng là ác quỷ.”
“Cậu là người, sao không nhắc cô ấy?” Hướng Hoài Chi nói.
“Tôi cũng muốn nhắc, nhưng mấy câu trước thì tôi không biết thật, cậu quên mấy hôm trước tôi bị dì quản lý phạt tiền vì chuyện bỏ rác à… Vả lại ai rảnh đi nhớ tên NPC của mấy nhiệm vụ mình từng làm và bản đồ dã ngoại cấp thấp chứ?”
Hướng Hoài Chi không đáp, anh nhìn Tiểu Điềm Cảnh đứng trước mặt Thị Vệ Gác Cổng, dường như phông nền quanh cô ấy trông còn tuyệt vọng hơn những câu hỏi trước.
Ban nãy anh cũng thấy buồn cười với phông nền này nên mới không nén được nói ra câu nọ.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Trách tôi.
Nói nhảm, không trách anh chẳng lẽ trách tôi?!
Hại ông đây bị mất mặt trước Tương Tư Không Màng! Tôi giết anh!
Cảnh Hoan cắn răng gõ chữ, tiếng lách cách vang lên.
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Hu hu hu T.T! Anh hư lắm!!
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: …
Cuối cùng cũng qua giai đoạn này, Cảnh Hoan thở phào, sau này cậu sẽ không đánh cái phó bản điên khùng này nữa, kinh nghiệm thì ít mà lắm chuyện quá, dù có cả trăm người trong lòng đánh thì cậu cũng không vào nữa.
Nhiệm vụ chủ yếu của phó bản này là theo cô nàng tân nương bị Nhị Công Tử ép gả đến phủ, nên đại đa số thời gian, họ đều sẽ đi tìm người hoặc tìm vật phẩm, rất ít vào chiến đấu, qua nửa tiếng thăm dò, cuối cùng họ cũng tìm được manh mối.
Bấy giờ bảng nhiệm vụ viết:
[Chúc mừng các bạn đã nhận được “Tuyến đường kiệu hoa của Liễu Cô Nương”, hãy mau cải trang rồi đến 121.47 Thành Trường An để phá hỏng việc cưới hỏi này! (Yêu cầu hai người một nhóm, hạn giờ 20 phút.)]
Cảnh Hoan chưa kịp xem kỹ, trong túi đã có thêm một đạo cụ nhiệm vụ.
Cậu di chuột vào xem, là một bộ áo cưới đỏ thẳm.
“Ai nhận được Hỉ Phục?” Lộ Hàng hỏi.
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: … Tôi.
“Lại là cậu à…” Lộ Hàng không nén được cười: “Rồi rồi, thay đồ vào đi.”
Thay đồ? Phải làm gì?
Thấy cô ấy không động đậy, Lộ Hàng hiểu ra: “Cậu chưa đánh phó bản này bao giờ nhỉ? Vậy tôi nói nè, cậu phải chọn một đồng đội để lập thành nhóm kết hôn đến chỗ kiệu hoa của Liễu Cô Nương, sau đó bọn này sẽ nhân lúc rối loạn để cướp dâu. Cậu chỉ cần ngồi trong kiệu hoa treo máy là được, nhẹ nhàng lắm.”
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Không được đi cướp luôn à? 0.0
Lộ Hàng: “Không được, kế hoạch ngu ngốc ép phải làm vậy.”
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: Ồ ồ, chọn đồng đội? Chọn ai cũng được sao?
Lộ Hàng: “Đúng vậy.”
Dường như cảm ứng được điều gì, Hướng Hoài Chi gõ chữ: Tôi treo máy chút…
Chưa kịp nhấn gửi thì Tiểu Hồ Tiên đã nhảy đến trước mặt anh, một khung đối thoại bắn ra giữa cửa sổ game.
[Tiểu Điềm Cảnh mời bạn vào đội. Có. Không.]
Hướng Hoài Chi: “…”
Cô ấy mời rõ ràng như thế, nếu từ chối e là sẽ làm mất mặt con gái nhà người ta mất.
Hướng Hoài Chi thở dài, nhấp Có.
Sau đó với tay xóa chữ vừa gõ trong khung chat.
Hướng Hoài Chi vừa vào đội, trong túi đã có thêm một bộ áo cưới, anh không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấp chuột phải thay vào.
Ngay khi hai người cùng thay, kiệu hoa xuất hiện, anh bị hệ thống ép lên ngựa, Tiểu Điềm Cảnh cũng bị đưa vào kiệu hoa, cả hàng dài chầm chậm xuất phát vào trung tâm thành.
Những người khác trong đội đi bên cạnh kiệu hoa, chờ đợi thời cơ.
“Anh ơi.” Cảnh Hoan mở mic trong đội, lúc này chỉ mỗi Tâm Hướng Vãng Chi nghe được lời cậu nói: “Lát nữa anh đánh Đấu Trường à?”
Hướng Hoài Chi: “Ừ.”
Ban đầu còn tưởng cô ấy muốn mình dẫn cô ấy đi, nào ngờ Tiểu Điềm Cảnh nghe thế chỉ nói: “Vâng vâng, anh cố lên nhé.”
Hướng Hoài Chi im lặng một lúc, hỏi: “Cậu muốn đi?”
Cảnh Hoan chẳng suy nghĩ nhiều, đáp: “Muốn chứ, nhưng trang bị của em tệ quá, đi sẽ như tặng điểm cho người ta…”
“Nếu cậu muốn thì tôi dẫn cậu đi.”
Cảnh Hoan sửng sốt.
Tên này tốt vậy từ khi nào thế?
“…. Chắc thôi, em không muốn hại anh rớt điểm.”
Thật ra Hướng Hoài Chi không có ý gì khác, anh chỉ nghĩ cho sau này thôi, dù sao Tiểu Điềm Cảnh chơi game cũng vì anh, tuy anh không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với cô ấy, nhưng anh sẽ không ích kỷ về những chuyện trong tầm tay của mình.
Nhưng nếu đối phương đã từ chối, anh sẽ không miễn cưỡng nữa: “Ừ, tùy cậu.”
Cảnh Hoan ngồi trong kiệu hoa bấy giờ còn chẳng ngắm được phong cảnh, chán chết được, thế là tiếp tục trò chuyện với Tâm Hướng Vãng Chi: “Anh Chiến Thần ơi, tại sao anh không vào bang vậy?”
“Phiền phức, không muốn vào.” Hướng Hoài Chi khựng lại: “Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa.”
Cảnh Hoan: “Vậy em gọi anh thế nào đây? Chiến Thần? Anh Tâm? Anh Chi?…”
Hướng Hoài Chi nghe mà đau cả đầu, bỗng nghĩ không ra xưng hô thích hợp nào cả, đành chọn một xưng hô bình thường nhất trong số đó: “Gọi anh là được.”
Lộ Hàng ngồi sau lưng anh bấy giờ không dám tin vào tai mình nữa.
Hôm ấy cậu ta chỉ nói chơi thôi mà giờ Hướng Hoài Chi nhận em gái thật à?!
Cảnh Hoan: “Vâng thưa anh~”
Hướng Hoài Chi: “… Đừng gọi bằng giọng điệu như vậy.”
Cảnh Hoan: “Vậy gọi làm sao.”
“Đừng giả giọng õng ẹo.” Hướng Hoài Chi nói thẳng: “Nói giọng bình thường đi.”
Lộ Hàng: “…”
Cậu làm tổn thương người ta quá đấy, Lão Hướng.
Đồ trai thẳng ác ôn.
Nếu là cô gái nào đó nghe câu này chắc sẽ không chịu nổi, còn Cảnh Hoan thì không, cậu không nâng giọng nữa mà phối hợp một cách hoàn hảo với yêu cầu của anh như một nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp: “Được luôn, anh nghe thế này được chưa?”
Giọng nữ hơi khàn, quả thật không nhão như ban nãy mà còn khá mạnh mẽ, êm tai hơn nhiều.
Hướng Hoài Chi: “Ừ, cậu gửi trang bị trên người cậu cho tôi xem.”
Cảnh Hoan nghe lời gửi trang bị của mình lên kênh đội.
Hướng Hoài Chi nhìn lướt qua hai món rồi không xem tiếp nữa. Tiểu Điềm Cảnh chẳng khiêm tốn chút nào, trang bị trên người cô ấy toàn là vật phàm, cả vũ khí tốt nhất cũng thuộc loại xanh lam, còn không khảm viên đá nào, hèn gì hôm ấy trong Đấu Trường cô ấy trúng một chiêu liên hoàn của Tương Tư Không Màng đã nằm rồi.
“Rảnh thì đánh phó bản nhiều vào, sẽ rớt trang bị, món nào cũng tốt hơn đồ cậu mặc cả.” Hướng Hoài Chi nói: “Cậu là Hồ Tiên Động, chủ yếu dồn vào tỷ lệ phong ấn chính xác, tốc độ di chuyển và thuộc tính trị liệu.”
Cảnh Hoan nghe cả buổi trời mới hiểu, Tâm Hướng Vãng Chi đang dạy cậu chơi game á?
Cũng lạ thật, cậu nhận ra kể từ sau khi đánh Đấu Trường chung, hình như thái độ của Tâm Hướng Vãng Chi đã ôn hòa hơn nhiều, ngày thường chào hỏi anh cũng sẽ được trả lời, tuy ngắn gọn nhưng vẫn tốt hơn việc bị xem như người vô hình.
Cảnh Hoan: “Vâng vâng, cảm ơn anh, mấy nay em sẽ cố gắng đánh phó bản.”
Trò chuyện vài ba câu, kiệu hoa đã đến giữa phố rồi đâm sầm vào kiệu của Liễu Cô Nương, khiến xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Các đồng đội hành động cực dứt khoát, chưa đến nửa phút đã cướp được tân nương.
“Ok, vững rồi.” Lộ Hàng nói: “Đi đánh luôn boss là kết thúc, boss không khó, mọi người thao tác tùy ý.”
Ba phút sau, boss Nhị Công Tử ngã ầm xuống, đồng thời; trong game xuất hiện một giao diện ném xúc xắc.
Là chế độ phần thưởng phó bản của hệ thống, hai mươi người ném xúc xắc, ai lớn nhất sẽ được nhận thưởng.
Bảo ném xúc xắc nhưng cũng chỉ là nhấn nút thôi. Cảnh Hoan nhấn vào, ném ra ba con số một.
“Ba con giống nhau, hay đấy.” Lộ Hàng nói.
Cảnh Hoan: “…” Quen rồi.
Cuối cùng, Tâm Hướng Vãng Chi thắng với 17 điểm, khi giao diện biến mất, hệ thống nhảy ra một thông báo.
[[Đoàn] Người chơi Tâm Hướng Vãng Chi hăng hái làm việc nghĩa, rút đao giúp đỡ, cứu được Liễu Cô Nương khỏi tay Nhị Công Tử. Để tỏ lòng cảm ơn, Liễu Cô Nương đã tặng [Hoa Sen Cửu Phạn] quý giá cho Tâm Hướng Vãng Chi.]
Cảnh Hoan ganh tỵ lắm, sao acc của Tâm Hướng Vãng Chi may mắn quá vậy? Chỉ đánh cái phó bản thôi mà cũng rớt được nhẫn tím?
Cậu mở xem thuộc tính nhẫn, không nhịn được mắng “Mẹ”.
Trị liệu +18, sức chịu đựng +17, trạng thái đi kèm còn tốt nữa – Có tỷ lệ tăng gấp đôi lượng trị liệu trong chiến đấu. Tuy tỷ lệ rất thấp, nhưng một trận PK mà tăng gấp đôi được một lần đã đủ rồi.
Là một món trang bị cực hoàn hảo của Phổ Đà Sơn.
[Đoàn] Yêu là Chia Cậu Ăn: … (chanh chua)
[Đoàn] Tiểu Điềm Cảnh: (chanh chua) (chanh chua)
[Đoàn] OTP JohnJae: Người có tiền sẽ càng giàu hơn.
[Đoàn] Lộ Điều Điều: Ông chủ, chia lợi tức đi, mau lên nào.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.
Theo quy định trước nay, Hướng Hoài Chi sẽ chia lợi tức mỗi người bảy vàng.
[Đoàn] Xuân Tiếu: Tâm Hướng Vãng Chi, cậu ra giá cho chiếc nhẫn này đi.
Xuân Tiếu là Phổ Đà Sơn, cô vừa thấy trang bị đã muốn mua rồi.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Không bán.
[Đoàn] Xuân Tiếu: Tại sao? Cậu đâu dùng được.
[Đoàn] Tâm Hướng Vãng Chi: Dùng được.
[Đoàn] Xuân Tiếu: … Ừ, vậy khi nào cậu muốn bán thì liên hệ tôi.
Ban đầu Cảnh Hoan cũng định mua lại chiếc nhẫn của Tâm Hướng Vãng Chi, tuy nhẫn này thích hợp với Phổ Đà Sơn hơn, nhưng Hồ Tiên Động cũng dùng được.
Sau khi thấy đoạn đối thoại trên, cậu bỏ luôn suy nghĩ đó.
Đoàn phó bản được giải tán, Cảnh Hoan treo acc bày sạp ở thành chính, sau đó mở khu giao dịch ra thong thả xem trang bị.
Thật ra cậu thích đánh Đấu Trường lắm, vả lại không mua trang bị tốt chút thì làm chuyện gì cũng bất tiện.
Tiếc rằng trang bị tốt trong khu giao dịch đắt quá, cái rẻ thì rác rưởi, cậu lật xem cả buổi trời, cuối cùng chẳng thu hoạch được gì.
Bất giờ, khung đối thoại trong Cửu Hiệp nhấp nháy.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Có đó không?
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Đang bày sạp ở thành chính 0.0
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Tọa độ.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: 10.11, sao vậy anh?
Hướng Hoài Chi chạy đến tọa độ 10.11 ở thành chính, quả nhiên thấy một Tiểu Tiên Hồ đang ngồi dưới đất, trên đầu là một bảng hiệu to tướng.
[Bán phá giá đây hết tiền ăn rồi]
Anh rời mắt về, ngón tay động đậy, ném Hoa Sen Cửu Phạn trên người sang.
Ban nãy anh đến kho lấy một ít hàng tồn lúc đánh phó bản, khảm đá cấp năm cho món này, cuối cùng cũng miễn cưỡng dùng được.
Cảnh Hoan thấy đồ đối phương ném sang thì sửng sốt, sau đó mới nhớ để gõ chữ.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: (ngạc nhiên) (chớp mắt)
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: … Ném nhầm rồi sao?
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Ồ ồ, bao nhiêu tiền thế, em chuyển cho anh.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không cần đâu, cậu trang bị vào để làm nhiệm vụ, đánh Đấu Trường cũng được.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: ?
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: (gào thét) Anh ơi
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Chẳng lẽ anh tặng em sao
Hướng Hoài Chi nhanh tay gõ chữ trả lời.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Tín vật định tình?!
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Ừ.
Hai tin nhắn xếp theo thứ tự cùng xuất hiện trên khung đối thoại.
Hướng Hoài Chi: “…”
Một câu chia làm ba lần gửi là tật xấu gì đây?
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: !!
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Cảm ơn anh nha!!!
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Em sẽ thật thật thật quý trọng nó! Em đập nó lên đá 15 luôn! Không để độ bền của nó rớt xuống 300 điểm đâu! Tối cũng ôm nó ngủ nữa!! QAQ
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: (xoay vòng) (dập đầu) (hôn) (hôn gió)
Hướng Hoài Chi hoa cả mắt bởi những biểu tượng cảm xúc này.
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Không phải tín vật định tình, có điều kiện.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Anh nói đi!
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: Sau này gửi biểu tượng cảm xúc với tôi, một lần không được quá ba cái.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Thôi được (hôn)
[Bạn Bè] Tâm Hướng Vãng Chi: (hôn) Cũng không được gửi cái này.
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: …
[Bạn Bè] Tiểu Điềm Cảnh: Ờ QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.