Chương 70: Vợ chồng son dọn nhà mới, cậu cũng muốn theo vào?
Tương Tử Bối
22/03/2021
Hôm sau lúc thức dậy, trong đầu Cảnh Hoan vẫn còn lởn vởn hình ảnh pháo hoa trên bầu trời thành chính và câu “thích em”.
Cậu nhắm mắt, trở mình trong chăn.
Xem ra vì mấy hôm trước bị cảm, nên mơ thấy ác mộng cũng hệt như thật.
Vừa định đánh thêm giấc nữa, điện thoại dưới gối chợt vang.
Cảnh Hoan lọ mọ lấy điện thoại ra.
Cao Tự Tường: @Tiểu Cảnh Nè Hoan Hoan tôi kể cậu nghe chuyện này, cậu đừng kích động quá nhé.
Cao Tự Tường: (ảnh) (ảnh)
Cao Tự Tường: Là vậy đó… Mấy tháng trước acc Tâm Hướng Vãng Chi không phải chính chủ chơi, hình như chúng ta giết nhầm người rồi (xìu)
Tiểu Cảnh Nè: …
Đệt.
Không phải nằm mơ.
Cảnh Hoan vứt điện thoại sang một bên, vùi cả khuôn mặt vào gối, đến tận khi thấy nghẹt thở mới lồm cồm ngồi dậy.
Ánh ban mai rọi xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, hắt lên trán cậu, dịu nhẹ ấm áp.
Chẳng sao cả.
Trời chưa sập, Trái Đất vẫn quay, thi thoảng lầm lỗi cũng không có gì ghê gớm, cố gắng bù đắp là được.
Sau khi tự an ủi mình, Cảnh Hoan vào phòng vệ sinh mở vòi nước chuẩn bị đánh răng rửa mặt, bấy giờ điện thoại lại nhận thêm tin nhắn.
Hướng: Anh dọn dẹp xong rồi, chờ em lên dọn vào nhà mới.
Cảnh Hoan mặt ủ mày ê.
Thôi.
Thế giới có tốt đẹp đến đâu đi nữa thì liên quan gì đến cậu!!!
Đêm qua sau khi Tâm Hướng Vãng Chi bày tỏ xong, kênh đội lặng thinh tròn hai phút.
Trong một thoáng, Cảnh Hoan cảm thấy mình đã bị một thể lực thần bí nào đó điều khiển, nên mới trả lời câu “Em vẫn muốn ở nhà mình”.
Tâm Hướng Vãng Chi bật cười.
Cậu còn nhớ như in tiếng cười đó, Tâm Hướng Vãng Chi của đêm qua… dường như rất thích cười.
Rồi anh thuận theo ý cậu, nói rằng: “Được, anh dọn dẹp ít đồ, mai dọn qua.”
Vị bạc hà the mát trong kem đánh răng kéo ý thức của cậu về, Cảnh Hoan đặt chiếc điện thoại bỏng tay lên kệ, phiền muộn phun bọt kem ra.
Trên đường đến lớp, Cảnh Hoan còn có suy nghĩ quay gót về nhà. Dù sao thì với tính cách của hai người bạn cùng phòng, không chừng chốc nữa sẽ lại kéo cậu tán gẫu say sưa về chuyện của Tâm Hướng Vãng Chi cho mà xem.
Tiếc rằng môn này không bùng được, thầy giảng viên cao tuổi nọ rất thích điểm danh, Cảnh Hoan vẫn vào lớp khi chuông reo.
Nào ngờ hôm nay không chỉ mỗi cậu như rơi xuống địa ngục.
Cao Tự Tường ngồi giữa hai người, liếc trái, rồi lại liếc phải, rầu rĩ: “Hai cậu đủ chưa, ai không biết còn tưởng hôm nay ông sắp bị đem đi chôn đấy.”
Bạn nữ phía trước nghe thế bật cười.
Cảnh Hoan bắt chéo chân, uể oải đáp: “Nếu cậu muốn cũng được.”
Cao Tự Tường: “Hôm nay ai chọc cậu?”
“Bị cảm không khỏe.” Cảnh Hoan bịa cớ của mấy hôm trước, hất cằm ý chỉ Lục Văn Hạo, “Bên kia sao vậy?”
“Ly hôn với bà xã trong game rồi.”
Cảnh Hoan gật đầu chẳng hề bất ngờ: “Chỉ vậy thôi? Bị đá rồi à?”
Cao Tự Tường khẽ lắc đầu: “Không phải, là cậu ấy đòi ly hôn với người ta.”
Cảnh Hoan buồn bực hỏi: “Đang yên đang lành sao tự dưng đòi ly hôn người ta?”
Cao Tự Tường liếm môi, sợ Lục Văn Hạo bị sốc nên nghiêng người sang rủ rỉ: “Trang chủ trong game của cậu ta cứ để ảnh chụp chung với người cũ mãi không xóa. Hôm qua bà xã đương nhiệm bực bội bắt xóa mà cậu ấy cương quyết không chịu… Nói qua nói lại một hồi, cô gái kia còn chưa tức giận, cậu ấy đã tự nổi cáu trước, đòi ly hôn.”
Nghe thế, mặt Cảnh Hoan nhăn nhúm lại, một lúc sau mới cảm thán: “Cậu ấy đúng là khốn nạn…”
Giọng Lục Văn Hạo não nề: “Các cậu đừng cố ý hạ giọng nữa, tôi nghe hết đấy.”
Nghe Cảnh Hoan nói thế, Lục Văn Hạo cũng chẳng tức giận, dù sao thì bản thân cậu ta cũng thấy mình chẳng ra dáng đàn ông chút nào.
Cảnh Hoan ngả người về phía trước, một tay chống cằm nhìn cậu ta: “Nên rốt cuộc cậu nghĩ gì?”
Lục Văn Hạo: “Tôi không quên được vợ cũ.”
Lời mắng nhiếc của Cảnh Hoan sắp thốt ra, nhưng thấy có gì đó sai sai.
Hồi lâu sau, vẻ mặt cậu rất phức tạp: “Khoan, vợ cũ của cậu… chẳng phải…”
Chẳng phải đàn ông à?!
Còn là một tên đàn ông trung niên phát tướng nữa!!!
Cảnh Hoan nhìn Lục Văn Hạo bằng ánh mắt nhìn thằng thiểu năng.
“Đúng là đàn ông.” Lục Văn Hạo hậm hực chà xát mặt mình, “Nhưng tôi vẫn không quên được, tôi và anh ta ở bên nhau lâu như vậy…”
Cao Tự Tường nhắc nhở: “Cũng mấy tháng thôi.”
“Trọn mấy tháng đó!!!” Lục Văn Hạo giãy nãy, “Bọn tôi vốn đã hẹn sang năm gặp mặt, rồi dạo phố hẹn hò ăn xiên nướng, bàn luôn cả việc ở nhà nào trong khu nào rồi, lúc nước mình có thêm chính sách cho sinh con thứ, bọn này vui đến mức bắn pháo hoa suốt một tiếng đấy…”
“Các cậu không biết đâu, mấy nay mỗi lần ở bên Nhược Nhược, trong đầu tôi toàn là hình ảnh bắn pháo hoa câu cá với anh ta, những lúc trò chuyện, tai tôi cũng văng vẳng tiếng gọi ông xã của anh ta… Sao anh ta lại để tôi phát hiện anh ta là đàn ông chứ? Lớn đến vậy mà làm việc bất cẩn vậy?!”
Cảnh Hoan vốn còn định mắng cậu ta khốn nạn, bấy giờ nghe cậu ta nói thế lại nói không nên lời.
Bởi suy cho cùng, cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn Lục Văn Hạo là bao.
Cậu buồn cười: “Nhận ra sớm mà không hay à? Đến khi lún sâu rồi…”
“Tôi thà rằng anh ta tiếp tục gạt tôi!” Lục Văn Hạo bưng mặt xót xa, “Chờ tôi không còn nhiệt tình với anh ta nữa mới cho tôi biết chuyện này thì hay biết mấy, mọi người đập tay chào tạm biệt, mạnh ai nấy vui! Ấy vậy mà ngay lúc tôi thích anh ta nhất…”
Cảnh Hoan thấy tim mình bị gì đó đâm nhẹ.
Đây mẹ nó… là logic chó gặm gì vậy.
Điều đáng sợ nhất là, cậu lại thấy có lý.
Tận đến giờ ra về, Lục Văn Hạo cũng chẳng phấn chấn nổi.
Cậu ta cầm điện thoại kéo tài khoản WeChat mà trước đây mình đã cho vào danh sách đen ra, ôm suy nghĩ hèn hạ gửi một dấu chấm sang, sau đó nhận được thông báo mình đã bị đối phương chặn.
Lục Văn Hạo: “…”
Lục Văn Hạo: “Tôi thấy cuộc đời này của mình không thể yêu đương đàng hoàng được nữa rồi.”
Ban đầu Cảnh Hoan chỉ lẳng lặng nghe Lục Văn Hạo nói năng điên khùng, bấy giờ giật mình: “Không, cậu sẽ được.”
Cảnh Hoan không lo chuyện Lục Văn Hạo lắm.
Con người Lục Văn Hạo thần kinh thô, thường nghĩ gì nói đấy, có khi hôm nay đang nhung nhớ người cũ, mai lại quỳ bàn phím xin lỗi bà xã rồi.
Nhưng Tâm Hướng Vãng Chi thì sao?
Cảnh Hoan lắc đầu, không dám nghĩ nữa.
Sau khi tan tiết, Cảnh Hoan về đến nhà, hiếm khi không mở game.
Cậu ngồi xếp bằng trên chiếc ghế trước máy tính, ủ rũ xem phim hoạt hình hài hước trên màn hình, tay cầm điện thoại xoay tứ phía.
Thông báo của WeChat vang lên, Cảnh Hoan nâng tay che màn hình nhìn tên người gửi tin trước, cứ như đang dò xem giải thưởng vậy.
May quá.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Tiểu Cảnh cậu đang làm gì thế, chẳng phải chiều nay không có tiết à, sao chưa lên nữa? Cậu và Hướng Hướng đều mất hút, tôi chán chết rồi đây. Mau vào nhận quà cưới tôi tặng nào.
Cảnh Hoan gõ chữ “anh thân yêu” theo quán tính, sau đó xóa ngay.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ấy không lên à?
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Hướng Hướng sao? Cậu ấy bị thầy hướng dẫn gọi đi sắp xếp vụ Hội thao trường rồi.
Tiểu Cảnh Nè: … Giờ tôi lên.
Hai phút sau, Tiểu Hồ Tiên xuất hiện trong ngôi đình xây bằng gỗ với phong cách cổ điển.
Hôm qua cậu đăng xuất trong nhà Tâm Hướng Vãng Chi, tất nhiên khi vào cũng sẽ ở chỗ cũ.
Phía trên ba chữ Tiểu Điềm Cảnh còn có thêm dòng “Nương tử của Tâm Hướng Vãng Chi”.
Nhìn thoáng qua thôi, Cảnh Hoan đã thấy chột dạ rồi, cậu vội nâng tay ẩn danh hiệu này.
Tin nhắn bạn bè nhấp nháy mãi, Cảnh Hoan mở từng cái ra xem, toàn là thông báo có quà mà hệ thống gửi đến, rất nhiều bạn bè trong game gửi quà cho cậu, lời nhắn kèm là “Tân hôn vui vẻ” mặc định của hệ thống.
Cậu bay đến chỗ sứ giả quà tặng ở thành chính, nhận một hơi tám món.
Đa số đều là đạo cụ nhuộm và Đá Cơ Duyên, chỉ mỗi Lộ Điều Điều tặng thứ đắt nhất. Anh ta tặng một viên đá cấp 14.
Tiểu Điềm Cảnh: Quà anh tặng đắt quá, mau đến chỗ sứ giả quà tặng, tôi trả lại anh.
Lộ Điều Điều: Đâu có đắt, ban đầu định tặng mỗi người một viên, nhưng Hướng Hướng muốn tôi tặng hết cho cậu, nên đây là quà của hai người.
Tiểu Điềm Cảnh: …
Lộ Điều Điều: Lúc trước tôi đã chiếm hời vụ quà cưới của cậu ấy nhiều rồi, đây là lần đầu tặng lại đấy, cậu yên tâm, mỗi mình nó còn chưa đủ hoàn vốn cho cậu ấy nữa là (đắc ý)
Tâm Hướng Vãng Chi thật sự chưa từng kết hôn.
Cảnh Hoan im lặng, rồi sực nhớ đến một điều, cậu gõ chữ.
Tiểu Điềm Cảnh: Đúng rồi, lúc trước anh nói anh ấy không thích kết bạn trong game, rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thể kể với tôi không T▽T
Lộ Hàng cắn ngụm kem, hơi lạnh hòa cùng gió mát thổi qua khe cửa sổ, sảng khoái vô cùng.
Lúc trước không kể với Tiểu Điềm Cảnh là vì chẳng thân thiết gì, bây giờ hai người họ cũng kết hôn rồi, thế nên không sao.
Anh ta trả lời một cách biếng nhác.
Lộ Điều Điều: Cũng không phải chuyện gì to tát, hồi xưa Hướng Hướng có một bang, quan hệ của cậu ấy và phó bang rất thân, là anh em tốt quen biết nhau gần hai năm trời, còn kết bái trong game nữa. Ai ngờ thằng chó đó không phải người… lấy danh nghĩa của Hướng Hướng gạt nguyên lão trong bang tận mấy chục nghìn.
Tiểu Điềm Cảnh: …
Lộ Điều Điều: Thời buổi đó mấy chục nghìn tệ là con số rất lớn, Hướng Hướng tự đền tiền, chắc cũng không nhẫn tâm nên không báo cảnh sát. Từ sau lần đó, cậu ấy chỉ vùi đầu chơi, không giữ quan hệ xã giao trong game nữa.
Lộ Điều Điều: Nhưng cậu cũng biết cậu ấy nổi tiếng như vậy, ngày nào cũng có cả đống người tìm, nhờ dạo trước bị phốt nên được an tĩnh xíu, tôi thấy chắc cũng vì vậy mà cậu ấy không muốn thanh minh, ngốc lắm phải không?
Ngốc lắm.
Nhưng cũng chứng tỏ chuyện mấy năm trước đã gây ảnh hưởng khá lớn đến Tâm Hướng Vãng Chi.
Cảnh Hoan đặt tay lên bàn phím, chưa kịp gõ chữ, lại thấy thêm một tin nhắn.
Lộ Điều Điều: Gặp cậu rồi cậu ấy mới đỡ hơn chút thôi, nên tôi không hề bất ngờ khi cậu ấy kết hôn với cậu.
Cảnh Hoan thật sự chẳng biết phải trả lời thế nào nữa, cậu bần thần nhìn dòng chữ nọ.
Đệt.
Hình như chuyện nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Cậu vốn đã tính sẵn đường đi nước bước, định thẳng thắn nhận sai, xin lỗi đàng hoàng, cùng lắm thì cho anh ấy đánh mình một trận ngoài đời thực.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như dù cậu xin lỗi kiểu nào… cũng không thể khiến Tâm Hướng Vãng Chi tha thứ cho mình.
Thật ra tha thứ hay không không quan trọng, chỉ sợ Tâm Hướng Vãng Chi lại tự kỷ như mấy năm trước thôi…
Không.
Cảnh Hoan nghĩ với vẻ mặt vô cảm, người mấy năm trước là anh em, mà lần này còn ghê gớm hơn.
Dường như cậu đã quay trở lại trạng thái đêm qua, đầu óc rối như mớ bòng bong, đang hết đường xoay sở, dòng chữ to tướng màu vàng đột ngột nhảy ra thông báo.
[Phu quân Tâm Hướng Vãng Chi lên mạng.]
Cảnh Hoan: “…”
Cậu hối hả bấm nút X màu đỏ ở góc trên bên phải cửa sổ game, vừa định thoát, tin nhắn bạn bè đã nhảy ra trước rồi.
[Phu thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Đang ở đâu.
Không có đâu hết.
BUG hệ thống đó.
Em không phải chính chủ.
Trỏ chuột của Cảnh Hoan xoay vòng ở chỗ “Thoát khỏi trò chơi” chừng mười giây, vì đắn đo lâu quá nên Hướng Hoài Chi đã tìm được vị trí của cậu qua thông tin bạn bè, bay thẳng đến bên cạnh.
[Phu quân Tâm Hướng Vãng Chi mời bạn vào đội. Có. Không.]
Cảnh Hoan cắn răng, hạ quyết tâm ra sức nhấp “Có”.
Tiểu Hồ Tiên vẫn như trước, lẹ làng nhảy ra sau lưng chàng trai áo đen.
Đâu ai biết rằng, nội tâm Tiểu Hồ Tiên đã phải đấu tranh dữ dội trong bao lâu.
Cũng chẳng biết vì chột dạ hay thế nào, mới vào đội, tim Cảnh Hoan cứ loạn nhịp, đập dồn dập mãi.
Châm chước một lúc, bèn dè dặt: “À…”
Hướng Hoài Chi ngắt lời cậu: “Hiện danh hiệu ra.”
Cảnh Hoan: “…”
Vài giây sau, teng.
Trên đầu Tiểu Hồ Tiên lần nữa xuất hiện danh hiệu “Nương tử của Tâm Hướng Vãng Chi”.
[Cận] Lộ Điều Điều: ???
[Cận] Lộ Điều Điều: Không cho tôi vào đội là sao!
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Vợ chồng son dọn nhà mới, cậu cũng muốn theo vào?
[Cận] Lộ Điều Điều: …
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: …
Tâm Hướng Vãng Chi không như vậy.
Trước đây Tâm Hướng Vãng Chi không như vậy đâu!
Cảnh Hoan nhìn chằm chằm mấy chữ “vợ chồng son”, cảm thấy bấy giờ trên mặt mình, má trái viết “đàn ông khốn nạn”, má phải khắc luôn chữ “kẻ tồi tệ”.
Cậu nhắm mắt, trở mình trong chăn.
Xem ra vì mấy hôm trước bị cảm, nên mơ thấy ác mộng cũng hệt như thật.
Vừa định đánh thêm giấc nữa, điện thoại dưới gối chợt vang.
Cảnh Hoan lọ mọ lấy điện thoại ra.
Cao Tự Tường: @Tiểu Cảnh Nè Hoan Hoan tôi kể cậu nghe chuyện này, cậu đừng kích động quá nhé.
Cao Tự Tường: (ảnh) (ảnh)
Cao Tự Tường: Là vậy đó… Mấy tháng trước acc Tâm Hướng Vãng Chi không phải chính chủ chơi, hình như chúng ta giết nhầm người rồi (xìu)
Tiểu Cảnh Nè: …
Đệt.
Không phải nằm mơ.
Cảnh Hoan vứt điện thoại sang một bên, vùi cả khuôn mặt vào gối, đến tận khi thấy nghẹt thở mới lồm cồm ngồi dậy.
Ánh ban mai rọi xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, hắt lên trán cậu, dịu nhẹ ấm áp.
Chẳng sao cả.
Trời chưa sập, Trái Đất vẫn quay, thi thoảng lầm lỗi cũng không có gì ghê gớm, cố gắng bù đắp là được.
Sau khi tự an ủi mình, Cảnh Hoan vào phòng vệ sinh mở vòi nước chuẩn bị đánh răng rửa mặt, bấy giờ điện thoại lại nhận thêm tin nhắn.
Hướng: Anh dọn dẹp xong rồi, chờ em lên dọn vào nhà mới.
Cảnh Hoan mặt ủ mày ê.
Thôi.
Thế giới có tốt đẹp đến đâu đi nữa thì liên quan gì đến cậu!!!
Đêm qua sau khi Tâm Hướng Vãng Chi bày tỏ xong, kênh đội lặng thinh tròn hai phút.
Trong một thoáng, Cảnh Hoan cảm thấy mình đã bị một thể lực thần bí nào đó điều khiển, nên mới trả lời câu “Em vẫn muốn ở nhà mình”.
Tâm Hướng Vãng Chi bật cười.
Cậu còn nhớ như in tiếng cười đó, Tâm Hướng Vãng Chi của đêm qua… dường như rất thích cười.
Rồi anh thuận theo ý cậu, nói rằng: “Được, anh dọn dẹp ít đồ, mai dọn qua.”
Vị bạc hà the mát trong kem đánh răng kéo ý thức của cậu về, Cảnh Hoan đặt chiếc điện thoại bỏng tay lên kệ, phiền muộn phun bọt kem ra.
Trên đường đến lớp, Cảnh Hoan còn có suy nghĩ quay gót về nhà. Dù sao thì với tính cách của hai người bạn cùng phòng, không chừng chốc nữa sẽ lại kéo cậu tán gẫu say sưa về chuyện của Tâm Hướng Vãng Chi cho mà xem.
Tiếc rằng môn này không bùng được, thầy giảng viên cao tuổi nọ rất thích điểm danh, Cảnh Hoan vẫn vào lớp khi chuông reo.
Nào ngờ hôm nay không chỉ mỗi cậu như rơi xuống địa ngục.
Cao Tự Tường ngồi giữa hai người, liếc trái, rồi lại liếc phải, rầu rĩ: “Hai cậu đủ chưa, ai không biết còn tưởng hôm nay ông sắp bị đem đi chôn đấy.”
Bạn nữ phía trước nghe thế bật cười.
Cảnh Hoan bắt chéo chân, uể oải đáp: “Nếu cậu muốn cũng được.”
Cao Tự Tường: “Hôm nay ai chọc cậu?”
“Bị cảm không khỏe.” Cảnh Hoan bịa cớ của mấy hôm trước, hất cằm ý chỉ Lục Văn Hạo, “Bên kia sao vậy?”
“Ly hôn với bà xã trong game rồi.”
Cảnh Hoan gật đầu chẳng hề bất ngờ: “Chỉ vậy thôi? Bị đá rồi à?”
Cao Tự Tường khẽ lắc đầu: “Không phải, là cậu ấy đòi ly hôn với người ta.”
Cảnh Hoan buồn bực hỏi: “Đang yên đang lành sao tự dưng đòi ly hôn người ta?”
Cao Tự Tường liếm môi, sợ Lục Văn Hạo bị sốc nên nghiêng người sang rủ rỉ: “Trang chủ trong game của cậu ta cứ để ảnh chụp chung với người cũ mãi không xóa. Hôm qua bà xã đương nhiệm bực bội bắt xóa mà cậu ấy cương quyết không chịu… Nói qua nói lại một hồi, cô gái kia còn chưa tức giận, cậu ấy đã tự nổi cáu trước, đòi ly hôn.”
Nghe thế, mặt Cảnh Hoan nhăn nhúm lại, một lúc sau mới cảm thán: “Cậu ấy đúng là khốn nạn…”
Giọng Lục Văn Hạo não nề: “Các cậu đừng cố ý hạ giọng nữa, tôi nghe hết đấy.”
Nghe Cảnh Hoan nói thế, Lục Văn Hạo cũng chẳng tức giận, dù sao thì bản thân cậu ta cũng thấy mình chẳng ra dáng đàn ông chút nào.
Cảnh Hoan ngả người về phía trước, một tay chống cằm nhìn cậu ta: “Nên rốt cuộc cậu nghĩ gì?”
Lục Văn Hạo: “Tôi không quên được vợ cũ.”
Lời mắng nhiếc của Cảnh Hoan sắp thốt ra, nhưng thấy có gì đó sai sai.
Hồi lâu sau, vẻ mặt cậu rất phức tạp: “Khoan, vợ cũ của cậu… chẳng phải…”
Chẳng phải đàn ông à?!
Còn là một tên đàn ông trung niên phát tướng nữa!!!
Cảnh Hoan nhìn Lục Văn Hạo bằng ánh mắt nhìn thằng thiểu năng.
“Đúng là đàn ông.” Lục Văn Hạo hậm hực chà xát mặt mình, “Nhưng tôi vẫn không quên được, tôi và anh ta ở bên nhau lâu như vậy…”
Cao Tự Tường nhắc nhở: “Cũng mấy tháng thôi.”
“Trọn mấy tháng đó!!!” Lục Văn Hạo giãy nãy, “Bọn tôi vốn đã hẹn sang năm gặp mặt, rồi dạo phố hẹn hò ăn xiên nướng, bàn luôn cả việc ở nhà nào trong khu nào rồi, lúc nước mình có thêm chính sách cho sinh con thứ, bọn này vui đến mức bắn pháo hoa suốt một tiếng đấy…”
“Các cậu không biết đâu, mấy nay mỗi lần ở bên Nhược Nhược, trong đầu tôi toàn là hình ảnh bắn pháo hoa câu cá với anh ta, những lúc trò chuyện, tai tôi cũng văng vẳng tiếng gọi ông xã của anh ta… Sao anh ta lại để tôi phát hiện anh ta là đàn ông chứ? Lớn đến vậy mà làm việc bất cẩn vậy?!”
Cảnh Hoan vốn còn định mắng cậu ta khốn nạn, bấy giờ nghe cậu ta nói thế lại nói không nên lời.
Bởi suy cho cùng, cậu cũng chẳng tốt đẹp hơn Lục Văn Hạo là bao.
Cậu buồn cười: “Nhận ra sớm mà không hay à? Đến khi lún sâu rồi…”
“Tôi thà rằng anh ta tiếp tục gạt tôi!” Lục Văn Hạo bưng mặt xót xa, “Chờ tôi không còn nhiệt tình với anh ta nữa mới cho tôi biết chuyện này thì hay biết mấy, mọi người đập tay chào tạm biệt, mạnh ai nấy vui! Ấy vậy mà ngay lúc tôi thích anh ta nhất…”
Cảnh Hoan thấy tim mình bị gì đó đâm nhẹ.
Đây mẹ nó… là logic chó gặm gì vậy.
Điều đáng sợ nhất là, cậu lại thấy có lý.
Tận đến giờ ra về, Lục Văn Hạo cũng chẳng phấn chấn nổi.
Cậu ta cầm điện thoại kéo tài khoản WeChat mà trước đây mình đã cho vào danh sách đen ra, ôm suy nghĩ hèn hạ gửi một dấu chấm sang, sau đó nhận được thông báo mình đã bị đối phương chặn.
Lục Văn Hạo: “…”
Lục Văn Hạo: “Tôi thấy cuộc đời này của mình không thể yêu đương đàng hoàng được nữa rồi.”
Ban đầu Cảnh Hoan chỉ lẳng lặng nghe Lục Văn Hạo nói năng điên khùng, bấy giờ giật mình: “Không, cậu sẽ được.”
Cảnh Hoan không lo chuyện Lục Văn Hạo lắm.
Con người Lục Văn Hạo thần kinh thô, thường nghĩ gì nói đấy, có khi hôm nay đang nhung nhớ người cũ, mai lại quỳ bàn phím xin lỗi bà xã rồi.
Nhưng Tâm Hướng Vãng Chi thì sao?
Cảnh Hoan lắc đầu, không dám nghĩ nữa.
Sau khi tan tiết, Cảnh Hoan về đến nhà, hiếm khi không mở game.
Cậu ngồi xếp bằng trên chiếc ghế trước máy tính, ủ rũ xem phim hoạt hình hài hước trên màn hình, tay cầm điện thoại xoay tứ phía.
Thông báo của WeChat vang lên, Cảnh Hoan nâng tay che màn hình nhìn tên người gửi tin trước, cứ như đang dò xem giải thưởng vậy.
May quá.
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Tiểu Cảnh cậu đang làm gì thế, chẳng phải chiều nay không có tiết à, sao chưa lên nữa? Cậu và Hướng Hướng đều mất hút, tôi chán chết rồi đây. Mau vào nhận quà cưới tôi tặng nào.
Cảnh Hoan gõ chữ “anh thân yêu” theo quán tính, sau đó xóa ngay.
Tiểu Cảnh Nè: Anh ấy không lên à?
Tiểu Lộ Tiểu Lộ Không Bao Giờ Lạc Đường: Hướng Hướng sao? Cậu ấy bị thầy hướng dẫn gọi đi sắp xếp vụ Hội thao trường rồi.
Tiểu Cảnh Nè: … Giờ tôi lên.
Hai phút sau, Tiểu Hồ Tiên xuất hiện trong ngôi đình xây bằng gỗ với phong cách cổ điển.
Hôm qua cậu đăng xuất trong nhà Tâm Hướng Vãng Chi, tất nhiên khi vào cũng sẽ ở chỗ cũ.
Phía trên ba chữ Tiểu Điềm Cảnh còn có thêm dòng “Nương tử của Tâm Hướng Vãng Chi”.
Nhìn thoáng qua thôi, Cảnh Hoan đã thấy chột dạ rồi, cậu vội nâng tay ẩn danh hiệu này.
Tin nhắn bạn bè nhấp nháy mãi, Cảnh Hoan mở từng cái ra xem, toàn là thông báo có quà mà hệ thống gửi đến, rất nhiều bạn bè trong game gửi quà cho cậu, lời nhắn kèm là “Tân hôn vui vẻ” mặc định của hệ thống.
Cậu bay đến chỗ sứ giả quà tặng ở thành chính, nhận một hơi tám món.
Đa số đều là đạo cụ nhuộm và Đá Cơ Duyên, chỉ mỗi Lộ Điều Điều tặng thứ đắt nhất. Anh ta tặng một viên đá cấp 14.
Tiểu Điềm Cảnh: Quà anh tặng đắt quá, mau đến chỗ sứ giả quà tặng, tôi trả lại anh.
Lộ Điều Điều: Đâu có đắt, ban đầu định tặng mỗi người một viên, nhưng Hướng Hướng muốn tôi tặng hết cho cậu, nên đây là quà của hai người.
Tiểu Điềm Cảnh: …
Lộ Điều Điều: Lúc trước tôi đã chiếm hời vụ quà cưới của cậu ấy nhiều rồi, đây là lần đầu tặng lại đấy, cậu yên tâm, mỗi mình nó còn chưa đủ hoàn vốn cho cậu ấy nữa là (đắc ý)
Tâm Hướng Vãng Chi thật sự chưa từng kết hôn.
Cảnh Hoan im lặng, rồi sực nhớ đến một điều, cậu gõ chữ.
Tiểu Điềm Cảnh: Đúng rồi, lúc trước anh nói anh ấy không thích kết bạn trong game, rốt cuộc là nguyên nhân gì, có thể kể với tôi không T▽T
Lộ Hàng cắn ngụm kem, hơi lạnh hòa cùng gió mát thổi qua khe cửa sổ, sảng khoái vô cùng.
Lúc trước không kể với Tiểu Điềm Cảnh là vì chẳng thân thiết gì, bây giờ hai người họ cũng kết hôn rồi, thế nên không sao.
Anh ta trả lời một cách biếng nhác.
Lộ Điều Điều: Cũng không phải chuyện gì to tát, hồi xưa Hướng Hướng có một bang, quan hệ của cậu ấy và phó bang rất thân, là anh em tốt quen biết nhau gần hai năm trời, còn kết bái trong game nữa. Ai ngờ thằng chó đó không phải người… lấy danh nghĩa của Hướng Hướng gạt nguyên lão trong bang tận mấy chục nghìn.
Tiểu Điềm Cảnh: …
Lộ Điều Điều: Thời buổi đó mấy chục nghìn tệ là con số rất lớn, Hướng Hướng tự đền tiền, chắc cũng không nhẫn tâm nên không báo cảnh sát. Từ sau lần đó, cậu ấy chỉ vùi đầu chơi, không giữ quan hệ xã giao trong game nữa.
Lộ Điều Điều: Nhưng cậu cũng biết cậu ấy nổi tiếng như vậy, ngày nào cũng có cả đống người tìm, nhờ dạo trước bị phốt nên được an tĩnh xíu, tôi thấy chắc cũng vì vậy mà cậu ấy không muốn thanh minh, ngốc lắm phải không?
Ngốc lắm.
Nhưng cũng chứng tỏ chuyện mấy năm trước đã gây ảnh hưởng khá lớn đến Tâm Hướng Vãng Chi.
Cảnh Hoan đặt tay lên bàn phím, chưa kịp gõ chữ, lại thấy thêm một tin nhắn.
Lộ Điều Điều: Gặp cậu rồi cậu ấy mới đỡ hơn chút thôi, nên tôi không hề bất ngờ khi cậu ấy kết hôn với cậu.
Cảnh Hoan thật sự chẳng biết phải trả lời thế nào nữa, cậu bần thần nhìn dòng chữ nọ.
Đệt.
Hình như chuyện nghiêm trọng hơn cậu nghĩ.
Cậu vốn đã tính sẵn đường đi nước bước, định thẳng thắn nhận sai, xin lỗi đàng hoàng, cùng lắm thì cho anh ấy đánh mình một trận ngoài đời thực.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như dù cậu xin lỗi kiểu nào… cũng không thể khiến Tâm Hướng Vãng Chi tha thứ cho mình.
Thật ra tha thứ hay không không quan trọng, chỉ sợ Tâm Hướng Vãng Chi lại tự kỷ như mấy năm trước thôi…
Không.
Cảnh Hoan nghĩ với vẻ mặt vô cảm, người mấy năm trước là anh em, mà lần này còn ghê gớm hơn.
Dường như cậu đã quay trở lại trạng thái đêm qua, đầu óc rối như mớ bòng bong, đang hết đường xoay sở, dòng chữ to tướng màu vàng đột ngột nhảy ra thông báo.
[Phu quân Tâm Hướng Vãng Chi lên mạng.]
Cảnh Hoan: “…”
Cậu hối hả bấm nút X màu đỏ ở góc trên bên phải cửa sổ game, vừa định thoát, tin nhắn bạn bè đã nhảy ra trước rồi.
[Phu thê] Tâm Hướng Vãng Chi: Đang ở đâu.
Không có đâu hết.
BUG hệ thống đó.
Em không phải chính chủ.
Trỏ chuột của Cảnh Hoan xoay vòng ở chỗ “Thoát khỏi trò chơi” chừng mười giây, vì đắn đo lâu quá nên Hướng Hoài Chi đã tìm được vị trí của cậu qua thông tin bạn bè, bay thẳng đến bên cạnh.
[Phu quân Tâm Hướng Vãng Chi mời bạn vào đội. Có. Không.]
Cảnh Hoan cắn răng, hạ quyết tâm ra sức nhấp “Có”.
Tiểu Hồ Tiên vẫn như trước, lẹ làng nhảy ra sau lưng chàng trai áo đen.
Đâu ai biết rằng, nội tâm Tiểu Hồ Tiên đã phải đấu tranh dữ dội trong bao lâu.
Cũng chẳng biết vì chột dạ hay thế nào, mới vào đội, tim Cảnh Hoan cứ loạn nhịp, đập dồn dập mãi.
Châm chước một lúc, bèn dè dặt: “À…”
Hướng Hoài Chi ngắt lời cậu: “Hiện danh hiệu ra.”
Cảnh Hoan: “…”
Vài giây sau, teng.
Trên đầu Tiểu Hồ Tiên lần nữa xuất hiện danh hiệu “Nương tử của Tâm Hướng Vãng Chi”.
[Cận] Lộ Điều Điều: ???
[Cận] Lộ Điều Điều: Không cho tôi vào đội là sao!
[Cận] Tâm Hướng Vãng Chi: Vợ chồng son dọn nhà mới, cậu cũng muốn theo vào?
[Cận] Lộ Điều Điều: …
[Cận] Tiểu Điềm Cảnh: …
Tâm Hướng Vãng Chi không như vậy.
Trước đây Tâm Hướng Vãng Chi không như vậy đâu!
Cảnh Hoan nhìn chằm chằm mấy chữ “vợ chồng son”, cảm thấy bấy giờ trên mặt mình, má trái viết “đàn ông khốn nạn”, má phải khắc luôn chữ “kẻ tồi tệ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.