Chương 179
Thục Thất
14/10/2023
Chín âm hồn chết thảm, oán hận phải nói là tràn ngập bao phủ toàn bộ căn phòng.
Chẳng trách Dương Vinh Bảo sợ như thế, ngay cả Vưu Minh cũng cảm thấy lạnh đến tận xương, dù ở dưới cõi âm cậu cũng không có cảm giác này.
“Mỗi một âm hồn.
” Lâm Ngữ mở miệng, âm hồn vây xung quanh bảo vệ hắn không một khe hở, hắn âm hiểm ngông cuồng cười: “Khi còn sống chúng nó chết thảm thiết, nhưng vẫn phải sống, sống đủ bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều thống khổ cùng cực, đầu óc lại phải tỉnh táo để chịu hết nỗi thống khổ kia.
”
“Chỉ như thế khi chết đi chúng mới càng mạnh hơn, chúng không hề sợ quỷ vương, cho dù quỷ vương có đến ta cũng không có gì phải sợ.
”
Lâm Ngữ ngữ khí ôn nhu: “Ta nuôi chúng như nuôi chó nhiều năm như thế, dùng hết tinh huyết của bản thân nuôi dưỡng, mới có thể nuôi chúng mạnh mẽ như vậy…”
Lâm Ngữ còn chưa nói xong, Dương Vinh Bảo đã chen ngang: “Tinh huyết? Ngọa tào, khẩu vị của đám âm hồn này cũng thật nặng.
”
Trán Lâm Ngữ nổi gân xanh, giận dữ hét: “Ngươi có nghiêm túc học pháp thuật không vậy? Tinh huyết chính là máu trên đầu ngón tay!”
Dương Vinh Bảo: “… À, ngại quá.
”
Gân xanh trên trán Lâm Ngữ nảy lên điên cuồng, chỉ vào Dương Vinh Bảo, ra lệnh cho âm hồn: “Đi, xé nát nó ra cho ta, ngu như vậy thì không cần lưu lại!”
Âm hồn nhận lệnh, Dương Vinh Bảo còn chưa kịp bấm thủ quyết, Chu Viễn đã nhào lên chắn trước người hắn, thủ hỏa màu cam bùng lên, nhưng âm hồn không hề sợ hãi, thậm chí chúng còn làm như không thấy.
Chu Viễn dùng tốc độ nhanh nhất bấm trừ tà quyết.
Nhưng vẫn không hề có tác dụng, trừ tà quyết không phát huy tác dụng của nó.
Chu Viễn mím môi, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, lúc này mới bức lui được âm hồn, nhưng máu người làm sao có thể vô tận.
Ngay lúc Chu Viễn đang vắt óc nghĩ cách khác, Vưu Minh đã niệm chú, tốc độ niệm chú của cậu rất nhanh, tốc độ kết ấn càng nhanh hơn, Kim Cương Giáp Trụ Ấn nhanh chóng kết thành, rõ ràng là ấn Đạo, trên người Vưu Minh lại lóe lên kim quang, khôi giáp bám sát vào người, hỏa diễm như tiếp thêm sức mạnh, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, nóng đến mức trong mắt Vưu Minh như cũng bốc lửa.
“Thật đẹp trai.
” Dương Vinh Bảo nhìn đến chảy cả nước miếng.
Chu Viễn trầm mặc liếc nhìn tay mình, loại ấn này hắn chưa từng học qua, không biết có học được hay không.
Chú Trịnh đứng bên cạnh nói: “Chờ cậu ấy cầm vũ khí ra, nhất định càng đẹp trai hơn.
”
Dương Vinh Bảo kỳ vọng nhìn Vưu Minh.
Vưu Minh vươn tay ra sau, ánh mắt mọi người đổ dồn về cậu, Vưu Minh lạnh lùng móc ra một con dao.
Một con dao tràn ngập sát khí, có thể chém ma diệt quỷ.
Chú Trịnh: “Dao mổ heo?”
Vưu Minh quay đầu, cười với ông: “Tuy khó coi, nhưng rất hữu dụng.
”
Rốt cục vẻ mặt Lâm Ngữ cũng trở nên ngưng trọng: “Rốt cục ngươi là ai?”
Vưu Minh cầm dao, không cần di chuyển đến trước mặt âm hồn, mà chỉ cần chém về hướng đó, đao phong mang theo kim quang lập tức lao đi.
Âm hồn không có thần trí chỉ nghe mệnh lệnh, Lâm Ngữ hô to: “Tránh!”
Mệnh lệnh đưa ra, âm hồn nghe lệnh chuẩn bị động, thế nhưng đã không còn kịp.
Âm hồn bị đao phong chém thành hai nửa, tuy không đến nỗi hồn phi phách tán, nhưng sau khi hai nửa ghép lại, âm khí đã giảm bớt rất nhiều.
Cũng có thể xem như đã bị thương nặng.
Lâm Ngữ: “Quay về!”
Âm hồn một lần nữa trở lại bên người Lâm Ngữ.
Vưu Minh nhìn Lâm Ngữ, trong mắt không mang theo một tia tình cảm, lạnh lùng giống như không phải người sống.
Lâm Ngữ đổ mồ hôi trán, đến tận bây giờ hắn mới biết còn có người lợi hại như vậy, tuổi còn trẻ, sao lại có thể kết được Kim Cương Giáp Trụ Ấn? Lâm Ngữ ghen ghét điên cuồng, nếu như hắn không bị phán định là không thể làm thiên sư, thì hắn cũng có thể kết ra ấn như vậy.
Đợi đến khi hắn trường sinh bất tử, những kẻ trước đây xem thường hắn, phán hắn không thể làm thiên sư sẽ phải trả cái giá thật lớn, hắn muốn bọn chúng phải quỳ xuống cầu xin hắn!
“Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?” Vưu Minh hỏi.
Lâm Ngữ cười lạnh: “ngươi chớ đắc ý.
”
“Ngươi cho rằng sức mạnh của âm hồn chỉ có bấy nhiêu?” Lâm Ngữ hung ác nhìn Vưu Minh, ánh mắt không khác gì rắn độc, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn chết con mồi.
Lâm Ngữ niệm chú, từng âm hồn hóa thành khói đen, khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối, âm khí kinh người.
Chu Viễn hô to: “Nguy rồi, ngăn hắn lại!”
Lâm Ngữ cười như điên: “Đã chậm, các người tự xưng là thiên sư chính thống, đến khi gặp chuyện thì các người có tác dụng gì? Cao cao tại thượng, cho rằng bản thân đại diện chính nghĩa, là chính phái, ta nói cho các người biết, nghề thiên sư xưa nay đều là mạnh được yếu thua!”
“Cái gì gọi là người thích ứng thì sẽ sống sót, đều là giả cả thôi, sức mạnh mới là kẻ quyết định tất cả!”
Khói đen tản đi, mọi người lập tức ngừng thở
Ngay cả Vưu Minh cũng ngừng thở theo bản năng.
Chín âm hồn dung hợp làm một, biến thành một con quái vật khổng lồ.
Nó đã không còn là quỷ, mà là quái vật, còn là quái vật không có thần trí, chỉ nghe theo mệnh lệnh đao kiếm còn không đáng sợ bằng.
Tựa như là công cụ là vũ khí của Lâm Ngữ, hơn nữa, uy lực của vũ khí này còn rất lớn, người bình thường căn bản không thể chống lại.
Vưu Minh nhìn về phía Lâm Ngữ, thân thể của Lâm Ngữ biến hóa, như già hơn cả chục tuổi, cơ nhục đã rút đi, còn gầy hơn cả lúc trước, biến thành người gầy yếu xấu xí, mí mắt trùng xuống che kín con người.
Hắn dùng tính mạng của mình nuôi dưỡng quái vật khổng lồ này.
Vưu Minh cười nói: “Ngươi muốn tốc chiến tốc thắng?”
Lâm Ngữ thở hổn hển, khó khăn nói: “Chín âm hồn dung hợp, cho dù Thiên vườn lão tử đến cũng không thể cứu các ngươi.
”
“Ngươi sai rồi.
” Vưu Minh chậm rãi tiến về phía trước.
Lâm Ngữ đột nhiên mở to mắt.
Giang Dư An xuất hiện từ bao giờ, đứng ngay chỗ Vưu Minh vừa đứng, tay cầm trường đao, mặc trường bào, trước ngực mở rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc, chân để trần, nếu không phải sắc mặt âm trầm đáng sợ, thì có thể nói là uy vũ hiên ngang.
Lâm Ngữ đã trở nên cuồng loạn: “Không thể nào! Ba quỷ vương vẫn còn, sao ngươi có thể xuất hiện ở dương gian.
”
Sắc mặt Giang Dư An rất kém, nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ bên người Lâm Ngữ.
Con quái vật này toàn thân màu xanh lục, trên người mọc đầy mụn mủ, mụn mủ chảy đầy nước vàng đặc, mặt nó vừa giống người lại có điểm giống chó, miệng mở lớn, nước dãi từ miệng chảy đầy đất, nó đứng bằng tứ chi, chân trước không giống tay người, mà giống chi trước của động vật săn mồi, chi sau tráng kiện, to như cột nhà.
“Thật buồn nôn.
” Giang Dư An híp mắt, dùng hai tay cầm đao.
Lâm Ngữ: “Không!”
Hắn đã chậm, mà cho dù có nói trước cũng vô dụng, vì Giang Dư An đã vung trường đao lên.
Khác với dao mổ lợn của Vưu Minh, trường đao của Giang Dư An cường hãn hơn, có uy thế hơn.
Âm hồn chưa dung hợp mà Vưu Minh còn không chém chết được, nhưng Giang Dư An vừa ra tay, quái vật không lồ gầm rú, hóa thành khói đen tiếu thất.
Lâm Ngữ trở nên điên cuồng: “Không thể nào! Ta tốn mười năm, hao tốn bao vật liệu công sức mới luyện chế ra chúng nó.
”
Chuỗi tràng hạt chỉ có tác dụng làm chỗ ẩn náu cho âm hồn lưu lại dương gian không bị suy yếu đi.
Còn luyện chế âm hồn, thì cần dùng máu của chính bản thân mình.
“Các ngươi biết ta vất vả thế nào mới có thể tìm đủ mười hai người không?” Lâm Ngữ nắm chặt tóc, thống khổ ngồi sụp xuống: “Không thể tìm người có nhiều thân nhân, nếu không sẽ dễ dàng phát hiện người mất tích.
Cũng không thể tìm người khuyết tật hoặc đầu óc có vấn đề, ta bỏ ra một thời gian dài mới tìm được mười hai người, muốn hành hạ chúng, lại không thể để chúng chết? Ta phải vất vả cỡ nào các ngươi có biết không?!”
Dương Vinh Bảo: “… Ta không thấy ngươi vất vả, ta chỉ thấy ngươi vì đạt được mục đích mà phát điên.
”
Lâm Ngữ ngửa đầu cười to: “Cái gì gọi là phát điên? Lẽ nào các ngươi không phải sao? Lẽ nào các ngươi không phải sao?”
“Vì đạt được mục đích, lấy lòng cấp trên, dụ dỗ kẻ mạnh.
”
“Chúng ta khác gì nhau chứ? Vì sao các ngươi làm thì được coi là đúng? Còn ta làm lại không phải?”
Vưu Minh đi đến trước mặt Lâm Ngữ: “Đến lúc này rồi ngươu vẫn không cảm thấy hối hận à?”
Lâm Ngữ cười lạnh: “Không hối hận.
”
“Vưu Minh, ngươi chỉ là có vận may tốt thôi, bàn về thiên phú ta không thua gì ngươi, nếu ta có sư phụ, không biết thành tựu của ta…”
Vưu Minh ngắt lời hắn: “Ta không có sư phụ.
”
Lâm Ngữ sửng sốt, bật thốt lên: “Ta không tin! Không có sư phụ thì ngươi học pháp thuật từ đâu?”
Vưu Minh: “Tự học.
”
Lâm Ngữ: “Ha ha ha ha ha ha, Vưu Minh, ngươi nghĩ ta là đứa ngu à? Nhìn ta có vẻ dễ lừa gạt như vậy?”
Vưu Minh lắc đầu: “Ta không nói láo.
”
Lâm Ngữ ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi học pháp thuật từ đâu?”
Vưu Minh: “Trong sách.
”
Lâm Ngữ: “Sách gì?”
Vưu Minh nghiêm túc nói: “Phương thuật.
”
Lâm Ngữ phát điên: “Ta hỏi tên sách!”
Vưu Minh: “Tên sách chính là Phương thuật.
”
Lâm Ngữ nhìn Vưu Minh, tâm tư như bị đặt trên chảo nóng.
Hắn không hiểu, tại sao mọi người nói hắn không nên học pháp thuật, không thể trở thành thiên sư, chỉ vì bọn họ cảm thấy hắn sẽ bước vào con đường tà đạo?
Thời điểm rời khỏi Lâm gia, Lâm Ngữ rất nghẹn khuất, lòng thầm nghĩ__ các người cho rằng ta học pháp thuật sẽ đi vào tà đạo, thì ta càng muốn chứng minh cho các người thấy rằng các người đã sai.
Nhưng khi hắn học pháp thuật từ tàn sách, hắn không còn hài lòng với sự tiến bộ chậm chạm của mình nữa.
Sau khi biết được ngoại vật có thể nâng cao tiến độ học tập, hắn không hề băn khoăn chấp nhận ngay.
Chậm rãi, trên con đường kia, hắn đi càng ngày càng xa, thậm chí không còn xem tính mạng con người là mạng nữa.
Hắn lẫn lộn giữa người và quỷ.
Dần dà, Lâm Ngữ đã không phân biệt được đúng sai.
Chỉ cần những việc hắn làm, vì mục tiêu của hắn, hắn liền cho đó là đúng.
Hắn kiên định quán triệt suy nghĩ của mình.
“Ngươi tính xử lý ta thế nào?” Lâm Ngữ cười, nói với Vưu Minh: “Giết ta à? Ngươi mà giết ta, thì chính là phá cấm.
”
“Thả ta? Chỉ cần ngươi thả ta, ta vẫn sẽ tiếp tục những chuyện đã làm.
”
“Vưu tiên sinh, ngươi phải chọn như thế nào đây?”
Lâm Ngữ vừa dứt lời, dưới lầu vang lên tiếng kêu cửa: “Ở đây có người báo cảnh sát có đúng không?”
Lâm Ngữ nhìn Vưu Minh, như thể đang nhìn một con quái vật.
Vưu Minh nói với hắn: “Các người tự tiện đột nhập nhà dân, vậy nên để pháp luật giải quyết.
”
“Còn chuyện giết người, lực lượng cảnh sát cũng sẽ tra ra thôi, ta sẽ giao chứng cứ cho họ.
”
Lâm Ngữ đã hoàn toàn choáng váng.
Chẳng trách Dương Vinh Bảo sợ như thế, ngay cả Vưu Minh cũng cảm thấy lạnh đến tận xương, dù ở dưới cõi âm cậu cũng không có cảm giác này.
“Mỗi một âm hồn.
” Lâm Ngữ mở miệng, âm hồn vây xung quanh bảo vệ hắn không một khe hở, hắn âm hiểm ngông cuồng cười: “Khi còn sống chúng nó chết thảm thiết, nhưng vẫn phải sống, sống đủ bốn mươi chín ngày, mỗi ngày đều thống khổ cùng cực, đầu óc lại phải tỉnh táo để chịu hết nỗi thống khổ kia.
”
“Chỉ như thế khi chết đi chúng mới càng mạnh hơn, chúng không hề sợ quỷ vương, cho dù quỷ vương có đến ta cũng không có gì phải sợ.
”
Lâm Ngữ ngữ khí ôn nhu: “Ta nuôi chúng như nuôi chó nhiều năm như thế, dùng hết tinh huyết của bản thân nuôi dưỡng, mới có thể nuôi chúng mạnh mẽ như vậy…”
Lâm Ngữ còn chưa nói xong, Dương Vinh Bảo đã chen ngang: “Tinh huyết? Ngọa tào, khẩu vị của đám âm hồn này cũng thật nặng.
”
Trán Lâm Ngữ nổi gân xanh, giận dữ hét: “Ngươi có nghiêm túc học pháp thuật không vậy? Tinh huyết chính là máu trên đầu ngón tay!”
Dương Vinh Bảo: “… À, ngại quá.
”
Gân xanh trên trán Lâm Ngữ nảy lên điên cuồng, chỉ vào Dương Vinh Bảo, ra lệnh cho âm hồn: “Đi, xé nát nó ra cho ta, ngu như vậy thì không cần lưu lại!”
Âm hồn nhận lệnh, Dương Vinh Bảo còn chưa kịp bấm thủ quyết, Chu Viễn đã nhào lên chắn trước người hắn, thủ hỏa màu cam bùng lên, nhưng âm hồn không hề sợ hãi, thậm chí chúng còn làm như không thấy.
Chu Viễn dùng tốc độ nhanh nhất bấm trừ tà quyết.
Nhưng vẫn không hề có tác dụng, trừ tà quyết không phát huy tác dụng của nó.
Chu Viễn mím môi, cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, lúc này mới bức lui được âm hồn, nhưng máu người làm sao có thể vô tận.
Ngay lúc Chu Viễn đang vắt óc nghĩ cách khác, Vưu Minh đã niệm chú, tốc độ niệm chú của cậu rất nhanh, tốc độ kết ấn càng nhanh hơn, Kim Cương Giáp Trụ Ấn nhanh chóng kết thành, rõ ràng là ấn Đạo, trên người Vưu Minh lại lóe lên kim quang, khôi giáp bám sát vào người, hỏa diễm như tiếp thêm sức mạnh, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, nóng đến mức trong mắt Vưu Minh như cũng bốc lửa.
“Thật đẹp trai.
” Dương Vinh Bảo nhìn đến chảy cả nước miếng.
Chu Viễn trầm mặc liếc nhìn tay mình, loại ấn này hắn chưa từng học qua, không biết có học được hay không.
Chú Trịnh đứng bên cạnh nói: “Chờ cậu ấy cầm vũ khí ra, nhất định càng đẹp trai hơn.
”
Dương Vinh Bảo kỳ vọng nhìn Vưu Minh.
Vưu Minh vươn tay ra sau, ánh mắt mọi người đổ dồn về cậu, Vưu Minh lạnh lùng móc ra một con dao.
Một con dao tràn ngập sát khí, có thể chém ma diệt quỷ.
Chú Trịnh: “Dao mổ heo?”
Vưu Minh quay đầu, cười với ông: “Tuy khó coi, nhưng rất hữu dụng.
”
Rốt cục vẻ mặt Lâm Ngữ cũng trở nên ngưng trọng: “Rốt cục ngươi là ai?”
Vưu Minh cầm dao, không cần di chuyển đến trước mặt âm hồn, mà chỉ cần chém về hướng đó, đao phong mang theo kim quang lập tức lao đi.
Âm hồn không có thần trí chỉ nghe mệnh lệnh, Lâm Ngữ hô to: “Tránh!”
Mệnh lệnh đưa ra, âm hồn nghe lệnh chuẩn bị động, thế nhưng đã không còn kịp.
Âm hồn bị đao phong chém thành hai nửa, tuy không đến nỗi hồn phi phách tán, nhưng sau khi hai nửa ghép lại, âm khí đã giảm bớt rất nhiều.
Cũng có thể xem như đã bị thương nặng.
Lâm Ngữ: “Quay về!”
Âm hồn một lần nữa trở lại bên người Lâm Ngữ.
Vưu Minh nhìn Lâm Ngữ, trong mắt không mang theo một tia tình cảm, lạnh lùng giống như không phải người sống.
Lâm Ngữ đổ mồ hôi trán, đến tận bây giờ hắn mới biết còn có người lợi hại như vậy, tuổi còn trẻ, sao lại có thể kết được Kim Cương Giáp Trụ Ấn? Lâm Ngữ ghen ghét điên cuồng, nếu như hắn không bị phán định là không thể làm thiên sư, thì hắn cũng có thể kết ra ấn như vậy.
Đợi đến khi hắn trường sinh bất tử, những kẻ trước đây xem thường hắn, phán hắn không thể làm thiên sư sẽ phải trả cái giá thật lớn, hắn muốn bọn chúng phải quỳ xuống cầu xin hắn!
“Hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?” Vưu Minh hỏi.
Lâm Ngữ cười lạnh: “ngươi chớ đắc ý.
”
“Ngươi cho rằng sức mạnh của âm hồn chỉ có bấy nhiêu?” Lâm Ngữ hung ác nhìn Vưu Minh, ánh mắt không khác gì rắn độc, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn chết con mồi.
Lâm Ngữ niệm chú, từng âm hồn hóa thành khói đen, khiến cả căn phòng chìm trong bóng tối, âm khí kinh người.
Chu Viễn hô to: “Nguy rồi, ngăn hắn lại!”
Lâm Ngữ cười như điên: “Đã chậm, các người tự xưng là thiên sư chính thống, đến khi gặp chuyện thì các người có tác dụng gì? Cao cao tại thượng, cho rằng bản thân đại diện chính nghĩa, là chính phái, ta nói cho các người biết, nghề thiên sư xưa nay đều là mạnh được yếu thua!”
“Cái gì gọi là người thích ứng thì sẽ sống sót, đều là giả cả thôi, sức mạnh mới là kẻ quyết định tất cả!”
Khói đen tản đi, mọi người lập tức ngừng thở
Ngay cả Vưu Minh cũng ngừng thở theo bản năng.
Chín âm hồn dung hợp làm một, biến thành một con quái vật khổng lồ.
Nó đã không còn là quỷ, mà là quái vật, còn là quái vật không có thần trí, chỉ nghe theo mệnh lệnh đao kiếm còn không đáng sợ bằng.
Tựa như là công cụ là vũ khí của Lâm Ngữ, hơn nữa, uy lực của vũ khí này còn rất lớn, người bình thường căn bản không thể chống lại.
Vưu Minh nhìn về phía Lâm Ngữ, thân thể của Lâm Ngữ biến hóa, như già hơn cả chục tuổi, cơ nhục đã rút đi, còn gầy hơn cả lúc trước, biến thành người gầy yếu xấu xí, mí mắt trùng xuống che kín con người.
Hắn dùng tính mạng của mình nuôi dưỡng quái vật khổng lồ này.
Vưu Minh cười nói: “Ngươi muốn tốc chiến tốc thắng?”
Lâm Ngữ thở hổn hển, khó khăn nói: “Chín âm hồn dung hợp, cho dù Thiên vườn lão tử đến cũng không thể cứu các ngươi.
”
“Ngươi sai rồi.
” Vưu Minh chậm rãi tiến về phía trước.
Lâm Ngữ đột nhiên mở to mắt.
Giang Dư An xuất hiện từ bao giờ, đứng ngay chỗ Vưu Minh vừa đứng, tay cầm trường đao, mặc trường bào, trước ngực mở rộng lộ ra lồng ngực rắn chắc, chân để trần, nếu không phải sắc mặt âm trầm đáng sợ, thì có thể nói là uy vũ hiên ngang.
Lâm Ngữ đã trở nên cuồng loạn: “Không thể nào! Ba quỷ vương vẫn còn, sao ngươi có thể xuất hiện ở dương gian.
”
Sắc mặt Giang Dư An rất kém, nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ bên người Lâm Ngữ.
Con quái vật này toàn thân màu xanh lục, trên người mọc đầy mụn mủ, mụn mủ chảy đầy nước vàng đặc, mặt nó vừa giống người lại có điểm giống chó, miệng mở lớn, nước dãi từ miệng chảy đầy đất, nó đứng bằng tứ chi, chân trước không giống tay người, mà giống chi trước của động vật săn mồi, chi sau tráng kiện, to như cột nhà.
“Thật buồn nôn.
” Giang Dư An híp mắt, dùng hai tay cầm đao.
Lâm Ngữ: “Không!”
Hắn đã chậm, mà cho dù có nói trước cũng vô dụng, vì Giang Dư An đã vung trường đao lên.
Khác với dao mổ lợn của Vưu Minh, trường đao của Giang Dư An cường hãn hơn, có uy thế hơn.
Âm hồn chưa dung hợp mà Vưu Minh còn không chém chết được, nhưng Giang Dư An vừa ra tay, quái vật không lồ gầm rú, hóa thành khói đen tiếu thất.
Lâm Ngữ trở nên điên cuồng: “Không thể nào! Ta tốn mười năm, hao tốn bao vật liệu công sức mới luyện chế ra chúng nó.
”
Chuỗi tràng hạt chỉ có tác dụng làm chỗ ẩn náu cho âm hồn lưu lại dương gian không bị suy yếu đi.
Còn luyện chế âm hồn, thì cần dùng máu của chính bản thân mình.
“Các ngươi biết ta vất vả thế nào mới có thể tìm đủ mười hai người không?” Lâm Ngữ nắm chặt tóc, thống khổ ngồi sụp xuống: “Không thể tìm người có nhiều thân nhân, nếu không sẽ dễ dàng phát hiện người mất tích.
Cũng không thể tìm người khuyết tật hoặc đầu óc có vấn đề, ta bỏ ra một thời gian dài mới tìm được mười hai người, muốn hành hạ chúng, lại không thể để chúng chết? Ta phải vất vả cỡ nào các ngươi có biết không?!”
Dương Vinh Bảo: “… Ta không thấy ngươi vất vả, ta chỉ thấy ngươi vì đạt được mục đích mà phát điên.
”
Lâm Ngữ ngửa đầu cười to: “Cái gì gọi là phát điên? Lẽ nào các ngươi không phải sao? Lẽ nào các ngươi không phải sao?”
“Vì đạt được mục đích, lấy lòng cấp trên, dụ dỗ kẻ mạnh.
”
“Chúng ta khác gì nhau chứ? Vì sao các ngươi làm thì được coi là đúng? Còn ta làm lại không phải?”
Vưu Minh đi đến trước mặt Lâm Ngữ: “Đến lúc này rồi ngươu vẫn không cảm thấy hối hận à?”
Lâm Ngữ cười lạnh: “Không hối hận.
”
“Vưu Minh, ngươi chỉ là có vận may tốt thôi, bàn về thiên phú ta không thua gì ngươi, nếu ta có sư phụ, không biết thành tựu của ta…”
Vưu Minh ngắt lời hắn: “Ta không có sư phụ.
”
Lâm Ngữ sửng sốt, bật thốt lên: “Ta không tin! Không có sư phụ thì ngươi học pháp thuật từ đâu?”
Vưu Minh: “Tự học.
”
Lâm Ngữ: “Ha ha ha ha ha ha, Vưu Minh, ngươi nghĩ ta là đứa ngu à? Nhìn ta có vẻ dễ lừa gạt như vậy?”
Vưu Minh lắc đầu: “Ta không nói láo.
”
Lâm Ngữ ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào tường: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi học pháp thuật từ đâu?”
Vưu Minh: “Trong sách.
”
Lâm Ngữ: “Sách gì?”
Vưu Minh nghiêm túc nói: “Phương thuật.
”
Lâm Ngữ phát điên: “Ta hỏi tên sách!”
Vưu Minh: “Tên sách chính là Phương thuật.
”
Lâm Ngữ nhìn Vưu Minh, tâm tư như bị đặt trên chảo nóng.
Hắn không hiểu, tại sao mọi người nói hắn không nên học pháp thuật, không thể trở thành thiên sư, chỉ vì bọn họ cảm thấy hắn sẽ bước vào con đường tà đạo?
Thời điểm rời khỏi Lâm gia, Lâm Ngữ rất nghẹn khuất, lòng thầm nghĩ__ các người cho rằng ta học pháp thuật sẽ đi vào tà đạo, thì ta càng muốn chứng minh cho các người thấy rằng các người đã sai.
Nhưng khi hắn học pháp thuật từ tàn sách, hắn không còn hài lòng với sự tiến bộ chậm chạm của mình nữa.
Sau khi biết được ngoại vật có thể nâng cao tiến độ học tập, hắn không hề băn khoăn chấp nhận ngay.
Chậm rãi, trên con đường kia, hắn đi càng ngày càng xa, thậm chí không còn xem tính mạng con người là mạng nữa.
Hắn lẫn lộn giữa người và quỷ.
Dần dà, Lâm Ngữ đã không phân biệt được đúng sai.
Chỉ cần những việc hắn làm, vì mục tiêu của hắn, hắn liền cho đó là đúng.
Hắn kiên định quán triệt suy nghĩ của mình.
“Ngươi tính xử lý ta thế nào?” Lâm Ngữ cười, nói với Vưu Minh: “Giết ta à? Ngươi mà giết ta, thì chính là phá cấm.
”
“Thả ta? Chỉ cần ngươi thả ta, ta vẫn sẽ tiếp tục những chuyện đã làm.
”
“Vưu tiên sinh, ngươi phải chọn như thế nào đây?”
Lâm Ngữ vừa dứt lời, dưới lầu vang lên tiếng kêu cửa: “Ở đây có người báo cảnh sát có đúng không?”
Lâm Ngữ nhìn Vưu Minh, như thể đang nhìn một con quái vật.
Vưu Minh nói với hắn: “Các người tự tiện đột nhập nhà dân, vậy nên để pháp luật giải quyết.
”
“Còn chuyện giết người, lực lượng cảnh sát cũng sẽ tra ra thôi, ta sẽ giao chứng cứ cho họ.
”
Lâm Ngữ đã hoàn toàn choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.