Vọng Môn Nam Quả

Chương 187

Thục Thất

14/10/2023

Đợi Giang Dư An đi cõi âm rồi Vưu Minh cũng ra khỏi nhà, mấy ngày trước đầu óc cậu không tỉnh táo, bây giờ đã trở lại bình thường liền muốn đến thăm Chu lão và chú Trịnh.

Hai vị kia tuổi tác đã không còn nhỏ, không biết bây giờ ra sao rồi.

Cậu học vu thuật, trong đó có cả vu y, nếu hai người kia chưa khỏe thì cậu định tự mình bốc thuốc.

Vu y không giống Đông y, Đông y lưu truyền nhiều, mỗi bài thuốc đều phải qua nghiệm chứng, tuy thời đại phát triển, từ khi Tây y lan rộng khiến thị trường Đông y nhỏ lại, nhưng sẽ không vì vậy mà biến mất.

Chỉ có một vấn đề duy nhất là Đông y coi trọng bác sĩ có kinh nghiệm, người càng già càng có kinh nghiệm càng đáng giá, người trẻ tuổi thì chỉ biết nấu thuốc.

Vu y thì khác, Vu y từng đứt đoạn, không phải đời đời lưu truyền, rất nhiều phương thuốc được ghi chép lại, nhưng chưa có trường hợp chân thật.

Vưu Minh đi Chu gia trước, dù sao tuổi Chu lão cũng lớn hơn, lần này người ta bị lôi vào việc này cũng là do cậu.

Vưu Minh còn ghé vào cửa hàng mua giỏ trái cây.

Chu lão ở trong biệt tự của Chu Viễn, Chu Viễn mở cửa, nhìn thấy Vưu Minh thì thoáng sửng sốt, dường như nhất thời không nhớ ra được người này là ai.

Chu Viễn có chướng ngại nhận biết mặt, vì thế muốn biết quen hay lạ thì phải dựa vào khí tức chứ không thể nhìn mặt.

Tuy khi tức của Vưu Minh không thay đổi, nhưng đã nhạt đi nhiều, thiếu chút Chu Viễn đã nhận không ra.

“Chu lão có khỏe không?” Vưu Minh đứng ở cửa đổi giày, đưa giỏ trái cây cho Chu Viễn.

Chu Viễn dẫn Vưu Minh đi vào: “Vẫn khỏe, ông nội lớn tuổi nhưng sức khỏe không tệ.”

Vưu Minh đi theo Chu Viễn đến phòng ngủ, từ sau khi Chu lão đến, Chu Viễn dọn ra khỏi phòng ngủ chính, phòng ngủ chính có ban công ngoài trời, còn có bàn ghế, Chu lão yêu thích uống trà, mỗi lần uống trà đều đến ban công thưởng thức.

Hiện tại Chu lão đang an vị trên ban công, mặc một thân đường trang, đầu tóc hoa râm không làm lão trông có vẻ già nua, trái lại còn mang đến cảm giác thành thục ổn trọng, nếu là ba mươi, bốn mươi năm trước, hẳn cũng là người trẻ tuổi phong độ.

“Vưu Minh đến đó à, lại đây, lão pha trà cho cậu uống.” Chu lão tươi cười hiền hòa khác hẳn với lúc phán Vưu Minh sẽ bước vào tà đạo lần trước.

Vưu Minh cũng không tính toán chuyện cũ, muốn tính toán thì đã sớm tính, cũng không cần chờ đến bay giờ.

Xem ra Chu lão là không cần thuốc, lúc đó có Chu Viễn che chở, hẳn là người bị thương nhẹ nhất, bản thân là thiên sư vài vết thương nhỏ trên người vẫn sẽ xử lý ổn thỏa được.

Chu lão rót cho Vưu Minh chén trà, mới rồi còn tươi cười đầy mặt, lúc này lại trở nên nghiêm túc: “Lão phải xin lỗi cậu chuyện khi trước.”

Vưu Minh ngẫm nghĩ, nghiêm túc thành thật nói: “Tôi không tức giận.”

Ánh mắt Vưu Minh quá thật, Chu lão ngây ngẩn cả người, tự mình nghĩ lại mà lão còn cảm thấy mình quá đáng quá mức, nếu lão là Vưu Minh, làm sao cũng phải trút cơn giận này.

Vưu Minh lại nói: “Tôi gặp được không ít người, có rất nhiều người không thích tôi, ngài không phải là người ghét tôi nhất.”

Chu lão: “…”

Cảm giác ngực như bị đâm một dao.

Vưu Minh còn nói: “Hơn nữa Chu Viễn cũng giúp tôi rất nhiều, lúc trước có gì không hiểu hỏi anh ta, anh ta không hề keo kiệt chỉ giáo, là gia giáo Chu gia tốt, nếu lần sau gặp người nào đó, khi chưa hiểu rõ người ta mong ngài không nên tùy tiện phán định.”

“Không phải ai cũng giống như tôi, đôi lúc chỉ vì một lời phán định của Chu gia, mà thay đổi hướng đi tương lai của một thiên sư.”

“Lời ngài nói, cũng có thể hủy hoại cả đời một con người.”

“Một đời người rất trầm trọng.” Vưu Minh nhìn vào mắt Chu lão: “Tôi không giận là vì Chu Viễn từng giúp tôi, tôi không tính toán là muốn đôi bên sòng phẳng, không có liên quan đến ngài.”

Chu lão có chút lúng túng muốn làm sinh động bầu không khí: “Lão còn tưởng cậu sẽ nói là do kính già yêu trẻ chứ.”

Vưu Minh lắc đầu: “Tôi chỉ tôn trọng người đáng được tôn trọng, không quan tâm là lớn tuổi hay nhỏ tuổi.”



Chu lão nhấp ngụm trà, lão cảm thấy có đôi lúc Vưu Minh vừa ngây thơ vừa ấu trĩ, có đôi lúc lại thành thục tàn nhẫn.

Thực sự khiến người không thể nhận biết cậu là loại người gì.

Nhưng hiện tại lão hiểu rõ một điều.

Vưu Minh chính là một chiếc gương, người đối xử tốt với cậu, cậu liền đối xử tốt lại với người.

Người đối với cậu không tốt, cậu cũng sẽ không tươi cười với người.

Ngươi vung quyền, người trong gương cũng sẽ vung quyền.

Tính cách như vậy, nói dễ nghe chính là có ân báo ân có thù báo thù.

Nói khó nghe thì là có thù tất báo.

Bất quá hiện tại Chu lão lại cảm thấy tính cách này của Vưu Minh rất tốt, tiếp xúc với cậu không cần phải lo lắng nhiều, vì như thế nào với cậu, cậu sẽ trả lại như thế, không có quanh quanh quẩn quẩn.

Chu Viễn kết thiện duyên, lão lại xém chút phá hủy thiện duyên này của Chu Viễn.

Chu lão thở dài, nói: “Trước là lão quá phận, sau này sẽ không tiếp tục nhúng tay vào việc của người trẻ tuổi các cậu, nếu có gì không hiểu hay cần giúp đỡ thì cứ tìm lão.”

Vưu Minh không khách khí: “Ba bên quỷ vương sắp đến, ngài có cách gì không?”

Chu lão trầm mặc nửa ngày, xoắn xuýt chốc lát, rốt cục nói: “Hẳn cậu đã biết những thứ Chu gia phong ấn có không ít thứ không phải vật phàm.”

Vưu Minh gật đầu, chờ Chu lão nói tiếp.

Ngón tay Chu lão gõ gõ lên bàn, mím môi nói: “Những thứ đó tùy tiện mang một thứ ra cũng đủ làm mưa làm gió, cậu cũng thấy Hắc linh rồi đó, có thể câu hồn, sinh hồn còn câu được chứ đừng nói là quỷ hồn, dùng nó giết người thì sẽ không lưu lại một chút dấu vết nào.”

“Trừ Hắc linh còn có hai thứ.”

“Một thứ là Sát y, nó được tạo ra từ sát khí, mặc nó lên, chư ác không thể đến gần, hơn nữa còn có thể giết quỷ diệt ma.

Nhưng nếu ý chí người mặc nó không kiên định thì sẽ biến thành sát, sau khi làm việc ác sẽ biến thành một phần của nó.”

“Thời điểm Sát y vừa xuất hiện không biết có bao nhiêu người tranh đoạt, nhưng đều chết hết, sau đó giới thiên sư giao nó cho Chu gia, để chúng ta phong ấn nó.”

“Một thứ khác nữa là Khổng Minh, nó không phải đèn Khổng Minh, thật ra nó là khỏa cầu sắt, bên trên có một vạn lẻ một lỗ trống, giống nhạc cụ, không phải ai cũng có thể thổi nó thành tiếng, thổi lên sẽ phát ra hồng quang, từ xa nhìn thì giống đèn.” (EbookTruyen.Net)

“Có thể hiệu lệnh yêu tà quỷ quái, nhưng mỗi lần thổi lên nó sẽ có thêm một cái lỗ, lỗ càng nhiều thì càng khó thổi.”

“Hơn nữa một khi đang thổi mà ngừng, Khổng Minh sẽ hút người thổi vào trong.”

Chu lão từ tốn thở dài: “Hai thứ đồ này không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người.”

Vưu Minh nhìn Chu lão: “Nguy hiểm như vậy?”

Chu lão nghiêm túc nói: “Tôi kêu con lớn lái xe đến đây giao đồ cho cậu.”

Vưu Minh không hiểu: “Nếu nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên phong ấn.”

Chu lão lắc đầu: “Ba bên quỷ vương… Nếu quả thật nháo lên, sẽ là sinh linh đồ thán, người sống sẽ biến thành người chết, yêu quái, thú hoang cũng không chạy thoát.”

“Tôi đem đồ vật giao cho cậu, một là bù đắp sai lầm lúc trước tôi phạm phải, hai là vì tôi có lòng tin với cậu.”

Ngữ khí Chu lão chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này: “Không phải ai cũng không có tư tâm giống cậu.”

Vưu Minh phản bác lời khen của Chu lão: “Tôi có, khi còn bé tôi muốn có thân thể khỏe mạnh, sau khi khỏe mạnh lại muốn ba mẹ có cuộc sống tốt hơn, ba mẹ tôi sống tốt hơn rồi tôi lại muốn có thể cùng Dư An bình đạm sinh hoạt, tôi có tư tâm.”

Về mặt này Vưu Minh vẫn là tự mình biết mình.



Cậu không phải người cao thượng đến thập toàn thập mỹ.

Chu lão cười ha hả: “Cho cậu thì cậu cứ nhận đi, đến lúc đó không dùng đến thì trả lại tôi, xem như là mượn đi.”

Đã nói đến mức này Vưu Minh cũng không tiện từ chối nữa.

Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Giang Dư An đối mặt với ba bên quỷ vương.

Có là hồn phi phách tán cũng muốn cùng nhau.

Không phải vì Giang Dư An mà là vì chính bản thân cậu.

Cậu yêu Giang Dư An, cho nên không thể nhìn Giang Dư An hồn phi phách tán, cuối cùng, vẫn là vì chính cậu.

Vưu Minh cũng cảm thấy có lỗi với ba mẹ, nhưng nếu không có Giang Dư An thì cậu đã sớm chết từ lâu.

Hai năm nay sức khỏe ba mẹ cũng càng ngày càng tốt, tóc tai đen óng, mẹ Vưu thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, không có đám thân thích đến quấy rầy, cuộc sống trải qua rất tốt, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo.

Ba Vưu còn nghĩ chừng hai năm nữa sẽ đưa ra thị trường.

Nếu như cậu không còn, ba mẹ Vưu nhất định sẽ thương tâm, nhưng thời gian trôi qua, ba mẹ sẽ lấy lại tinh thần.

Nhất là bây giờ còn có ba mẹ Giang.

Vưu Minh hít sâu một hơi, cậu sẽ không chết, cậu sẽ sống sót trở về, còn có Giang Dư An.

Cậu sẽ dưỡng lão đưa ma cho ba mẹ Vưu cùng ba mẹ Giang.

Vưu Minh xiết chặt tay.

Chu lão cùng Vưu Minh nói xong liền gọi điện cho con lớn, con lớn của Chu lão hiện đang là đương gia của Chu gia, quản toàn bộ việc trên dưới, sau khi Chu Viễn đến đây, Chu gia tuy không đến mức một nhà toàn phế vật, nhưng cũng không khác lắm.

Trước đây một đời Chu gia có thể sinh ra một thiên tài, nhưng bây giờ hai đời rồi mới có một Chu Viễn, đời tiếp theo thì chưa trưởng thành, chưa biết năng lực ra sao.

Chu lão ngược lại là hi vọng Chu Viễn nhanh cưới vợ sinh con, con của Chu Viễn có khả năng cũng sẽ là thiên tài.

Nhưng Chu Viễn lại chậm chạm không quan tâm, Chua lão lại không tiện nói gì.

Dù sao nghề thiên sư cũng chỉ có ít người không cưới vợ sinh con.

Chu lão đại nhận điện thoại của cha, lo lắng nói: “Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao? Hai thứ đồ này…”

Người nhà họ Chu giữ những thứ đồ này nhiều năm như vậy, ai ai cũng biết hai thứ này có bao nhiêu uy lực, không cẩn thận liền gieo đại họa, đến lúc đó muốn bù đắp cũng khó, hơn nữa bây giờ không giống thời xưa, người sống thưa thớt, xảy ra tai họa còn có thể bù đắp.

Bây giờ quốc gia nhiều nhân khẩu như vậy, người trong một trấn nhỏ cũng nhiều hơn so với một thành thời xưa.

Nếu xảy ra chuyện họ bù đắp không được.

Vẫn là Chu lão nói: “Nếu ta đã kêu con đưa tới thì ta ắt có niềm tin, tự con lái xưa đưa tới, đừng gửi vận chuyển, cẩn thận đừng để xảy ra chuyện gì, không cần mở phong ấn, đưa tới đây ta tự mình giải quyết, hiểu chưa?”

Tuy Chu lão đại còn một bụng nghi vấn, nhưng cũng biết trong điện thoại không thể nói rõ ràng, sau khi đáp ứng một tiếng sau liền chuẩn bị lái xe đến thành phố Chu lão đang ở.

Chuyện tốt thì chẳng đến lượt ông, chuyện xấu thì lão cha luôn nghĩ đến ông đầu tiên.

Còn mỹ danh nói ông là con lớn.

Chu lão đại phi thường oan ức.

Cảm thấy ông là được nhặt về, mua chai nước ngọt trúng thưởng thêm một chai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Môn Nam Quả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook