Vọng Môn Nam Quả

Chương 12

Thục Thất

05/09/2022

Cẩu Tử

“Không nói chuyện này nữa, bạn học cũ nhiều năm mới gặp lại, đừng để những chuyện thế này làm mất vui, đến đến đến, cùng uống một chén.”

Lớp trưởng đứng ra hòa giải: “Bây giờ ai cũng là người đã có việc làm, có gia đình, cuộc sống rất tốt, là bạn học cũ, sau này còn phải thường xuyên liên lạc.”

Bạn học hói đầu im lặng không nói, cả đời hắn hắn kiêu nhạo chính là học vấn cùng công việc, người ta giỏi hơn hắn, hắn liền không còn cuồng vọng, chỉ dám nhỏ giọng tự nói với chính mình: “Học vấn cao có lợi ích gì? Có thể làm việc ở công ty lớn sao?”

Không ai để ý đến hắn, cũng không ai nghe hắn lẩm bẩm.

Tất cả mọi người nhìn Khương Hoài, chờ Khương Hoài lên tiếng, thế giới của người trưởng thành rất thực tế, ai cũng muốn giao du với người có tiền có nhân mạch, quan hệ tốt, sau này bản thân có gặp khó khăn còn có đường lui.

Bạn học nhiều năm không liên hệ, sớm đã không còn tình cảm.

Vưu Minh: “Tôi lấy trà thay rượu đi, tôi không uống được rượu.”

“Cậu làm vậy là không đúng rồi, chúng ta nhiều năm không gặp, uống trà sao có thể được?”

“Đúng vậy, uống rượu, không uống chính là xem thường bọn tôi!”



Đám nam nhân nhao nhao nói.

“Vưu Minh, bạn học nữ đều uống, cậu không uống, lẽ nào còn không bằng nữ nhân?”

Bạn học nữ mất hứng: “Nói cái gì đó? Nữ nhân thì làm sao? Cậu không phải do nữ nhân sinh, là Tôn Đại Thánh chui ra từ tảng đá hả? Hiện tại tỷ lệ công tác nam nữ bình đẳng cậu không biết sao? Xã hội này là dựa vào nam nhân chống đỡ à? Vợ cậu nói không chừng còn kiếm được nhiêu tiền hơn cậu đó?”

Bạn học nam vội sửa miệng: “Là tôi sai, tự phạt ba chén, lập tức uống ngay.”

Ba chén rượu đế vào bụng, bạn học nam hà khí, hướng Vưu Minh nói: “Cậu xem, nam nhân mà, làm sao có thể không biết uống rượu?”

“Vưu Minh, nhiều năm như vậy không gặp, chút mặt mũi này cũng không cho?”

Vưu Minh cau mày, cậu không thích nói chuyện trên bàn rượu.

“Vưu Minh thân thể không tốt, tôi thay cậu ấy uống.” Khương Hoài ngoài dự đóan lên tiếng, lời vừa dứt liền uống ba chén, sắc mặt không đổi, trên mặt còn mang theo ý cười: “Đều ngồi đi.”

Khương Hoài lên tiếng, không ai dám tiếp tục bám vào Vưu Minh không tha.

“Khương Hoài hiện tại cùng Vưu Minh quan hệ không tệ? Có phải là lén lút liên lạc qua?”. Có người chua xót nói: “Đều là bạn học cũ, không phải bên trọng bên khinh như vậy chứ.”

Trên mặt Khương Hoài mang tươi cười: “Lời này là sao đây? Hôm nay ngồi ở đây có ai không phải vậy? Tôi kêu phục vụ dọn món ăn lên.”

Vưu Minh bỗng nhiên nói: “Cô Trần còn chưa tới.”

Mọi người sửng sốt.

“Đúng vậy, không phải nói ngày hôm nay cô Trần cũng sẽ tới sao? Làm sao còn chưa đến? Trước đây cô Trần không bao giờ không đúng giờ.”

“Nói không chừng là có chuyện gì gấp tới không được?”

“Vậy cũng nên gọi điện thoại nói một tiếng, tất cả mọi người đều có công việc, cũng đều gác lại bỏ thời gian đi đến đây.

Vưu Minh hơi mất kiên nhẫn: “Mọi người có ai có số điện thoại của cô Trần?”

Khương Hoài: “Tôi có, để tôi gọi, hỏi xem tình huống bên cô Trần như thế nào, nếu là kẹt xe thì tôi lái xe đến đón.”

Có bạn học cười nói: “Khương Hoài vẫn khôi hài như thế, nếu là kẹt xe, cậu qua bên đó không phải cũng bị kẹt sao?”

Khương Hoài nhíu mày: Không sao, tôi có nhiều xe, còn có một chiếc trực thăng có thể chở người.”

“Đại lão bản, Khương tổng, đúng là không đơn giản.”Người lên tiếng trong giọng nói mang theo vị chua.

Ai có thể ngờ đến? Bạn học năm đó tốt nghiệp cao trung còn không thể, hiện tại so với ai ngồi ở đây đều tốt hơn.

Khương Hoài nhìn người nói chuyện: “Tôi xem như cậu đang khen tôi.”

Tất cả mọi người không lên tiếng, bầu không khí có chút lúng túng.

Vưu Minh nhìn Khương Hoài, rốt cục nhớ ra người này, thời điểm học cao trung, Khương Hoài vốn ngồi cùng bàn với cậu, giáo viên hy vọng cậu thành tích tốt có thể kèm bạn học thành tích kém, nâng cao thành tích cả lớp.

Khi đó Vưu Minh không giống như hiện tại, còn không có lạnh lùng như vậy, cũng muốn giúp Khương Hoài học tập.

Khương Hoài chưa bao giờ nguyện ý tiếp thu ý tốt của cậu, còn nói chỉ có nhân tài đầu óc tốt như cậu mới dựa vào học tập thay đổi vận mệnh, hắn đầu óc dốt nát, không học được, hôm nay học ngày mai quên, tự nhận mình là học sinh xấu, còn nói Vưu Minh đừng tiếp túc nhiều với hắn

Nếu hắn đã nói như vậy, Vưu Minh cần gì phải tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh.



Khương Hoài trốn học, không phải đi học, ở bên ngoài theo người khác đi đánh nhau, cùng một nam sinh lớp khác kề vai sát cánh, sau đó bạn cùng bàn của Vưu Minh thay đổi, Khương Hoài chuyển đến chỗ ngồi cuối lớp.

Hàng ngày lên lớp hai người không có tiếp xúc nhiều.

Sau đó Vưu Minh nghỉ học chữa bệnh, Khương Hoài nghỉ học đến Quảng Châu lang bạt, vì thế không còn gặp lại nhau nữa.

Khương Hoài đi gọi điện thoại cho cô Trần, xoay người nói với Vưu Minh: “Trên đường có chút kẹt xe, khoảng mười phút nữa sẽ đến.”

Vưu Minh nhìn Khương Hoài nói: “Cảm ơn, làm phiền anh rồi.”

Khương Hoài nhìn vào mắt Vưu Minh: “Này thì có gì, đừng khách sáo như vậy.”

Cô Trần khoan thai đến chậm.

Lúc nhìn thấy bà Vưu Minh rất ngạc nhiên.

Trong trí nhớ của cậu, cô Trần là người phi thường tao nhã, chú ý hình tượng lão sư, ở trường học bà luôn mặc quần áo kín đáo khéo léo, đeo trang sức trang nhã, bước đi nhẹ nhàng, cơ hồ làm cho tất cả nam sinh cảm thấy, nữ nhân sống đến tuổi này, có khí chất như vậy, quả thật làm cho người khác không dời nổi tầm mắt.

Mà cô Trần bây giờ, mái tóc có trắng có đen, mặc quần áo không vừa vặn, dưới chân mang đôi giày đã mòn.

Bà có chút ngại ngùng đi tới, vẻ mặt lúng túng.

“Cô Trần, cô đến rồi!”

“Cô Trần, nhiều năm không gặp cô, nghe nói cô đã từ chức, bọn em cũng không liên lạc được với cô, vẫn là do Khương Hoài có cách.”

Vưu Minh nhìn cô Trần, cậu đứng lên tiếp nhận túi trên tay bà, treo lên tủ bên trong, kéo ghế ra mời bà ngồi xuống.

Cô Trần nhìn Vưu Minh, hình như đang hồi tưởng lại, lúc sau mới từ ái nói: “Vưu Minh lớn lên thật đẹp, vóc người cũng tốt.”

Mũi Vưu Minh có chút lên men: “Cô ngồi đi.”

Sau khi cô Trần ngồi xuống, cuộc trò chuyện lại bắt đầu lại từ đầu.

Một đám người chen chúc, tranh nhau nói sau khi tốt nghiệp cao trung thì mình thì đậu đại học nào, hiện tại đang công tác ở đâu, làm công việc gì.

Cô Trần vui mừng: “Vậy là tốt rồi, các em đều có tiền đồ, cô mừng cho các em.”

Kết quả chưa nói đến hai phút, đã có người âm dương quái khí hỏi: “Cô Trần, bây giờ cô đang làm gì? Nhìn qua hình như không tốt cho lắm?”

Người này lúc trước đi học hay bắt nạt bạn bè, từng bị cô Trần phê bình trước mặt cả lớp, gã đến bây giờ còn chưa buông xuống chuyện cũ.

Nụ cười của cô Trần có chút miễn cưỡng.

Vưu Minh: “Khương Hoài, người đã đến đủ, cho phục vụ dọn món lên đi.”

Khương Hoài mỉm cười nói: “Được, trước tiên ăn món rau trộn đi.”

Ai cũng nhìn ra được cô Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Bạn học bị đổi chủ đề vẫn không chịu buông tha: “Cô nói đi chứ, bọn em nhớ cô nhiều năm như vậy, những năm này cô trải qua như thế nào?”

Cô Trần mím môi.

Vưu Minh nói: “Đó là việc riêng của cô Trần, cô ấy không muốn nói.”

Đồng học: “Tôi hỏi cậu sao? Tôi đang hỏi cô Trần?”

Ngay lúc Vưu Minh muốn lên tiếng phản bác, cô Trần ngồi bên cạnh, khẽ vỗ vỗ vai cậu, bà nói: “Lúc ấy cô bị điều đến thành phố khác, vẫn làm giáo viên ngữ văn, giáo viên chủ nhiệm, học sinh đều là học sinh tốt.”

“Lúc đó có hai em học sinh đánh nhau, một người gia cảnh tốt, một người gia cảnh không tốt lắm, cô căn ngăn hai em ấy.”

“Học sinh cấp hai, tính khí lớn, cô chỉ có thể kéo hai em ấy ra.”

“Phụ huynh học sinh gia cảnh tốt cho rằng cô đánh em ấy, lúc đó việc này nháo rất lớn.” Bà cười cười, nói tiếp: “”Sau đó cô không còn làm giáo viên nữa, về nhà mở quán cơm nhỏ, trải qua không tệ.”

“Cô Trần không dễ dàng.” Khương Hoài là người đầu tiên lên tiếng: “Bọn em kính cô một chén, uống rượu uống trà hay nước trái cây đều được, mọi người cứ tùy ý.”

Cô Trần ngồi bên trái Vưu Minh, Khương Hoài ngồi bên phải cậu.

Vưu Minh cảm thấy có chút không thoải mái, quay đầu nhìn lại, Khương Hoài ngồi cách cậu quá gần rồi, đã vượt qua phạm vi Vưu Minh cho là an toàn.

Vưu Minh thầm nghĩ bản thân quá đa tâm.

“Tôi múc anh cho cậu, canh này không tệ.” Khương Hoài đứng lên, cầm chén của Vua Minh bắt đầu múc canh, còn nói với cậu: “Trước khi ăn tối uống trước chén canh, giống như báo trước cho cơ thể, cũng rất tốt cho sức khỏe.”



Vưu Minh: “Cám ơn, tôi có thể tự lấy.”

Vưu Minh hai tay nhận chén.

Ánh mắt Khương Hoài lóe lên: “Không cần khách sáo với tôi.”

Vưu Minh: “Hai chúng ta cũng không phải rất quen.”

Khương Hoài nhẹ giọng cười nói: “Phải không?”

Vưu Minh nhấc mắt nhìn về phía Khương Hoài, đột nhiên cậu sinh ra một ý nghĩ hoài nghi kỳ quái.

Khương Hoài không tiếp tục nhìn cậu.

“Đúng rồi, Vưu Minh này, hiện tại cậu đang làm công việc gì? Vừa rồi ai cũng nói, chỉ có mình cậu chưa nói.” Có người hỏi.

Vưu Minh ăn ngay nói thật: “Tôi không có việc làm, có thể sau một thời gian ngắn nữa sẽ tìm.”

“Vậy cậu sinh hoạt…”

Vưu Minh: “Hiện giờ tôi đang ở cùng với ba mẹ.”

“Vênh váo cái gì, thì ra cũng chỉ ăn bám cha mẹ.” Bạn học hói tức giận bất bình: “Học vấn tốt cũng vô dụng, không tìm được việc làm, còn đúng lý hợp tình ở nhà ăn bám, thật mất mặt, Thanh Hoa làm sao có thể có loại học sinh như cậu.”

Mọi người: “…”

Vưu Minh gật đầu: “Cậu nói đúng, tôi tự mình nghĩ lại.”

Nam nhân hói: “Nếu không cậu đến công ty tôi, thế nhưng cho dù cậu tốt nghiệp Thanh Hòa, thi đậu Yale, mà không phải nghiên cứu sinh, không thể có công việc chính quy, trước chỉ có thể thực tập, biểu hiện tốt nói không chừng có thể chuyển chính thức.”

Gã còn có lòng tốt này?

Vưu Minh nhìn gã: “Thực tập cần làm cái gì?”

Bạn học hói nghiêm túc nói: “Lý lịch của cậu không được, trước hết ở văn phòng làm chân chạy vặt, hàng ngày giúp cấp trên bưng trà rót nước, quét dọn vệ sinh, công ty tôi là công ty lớn nổi danh toàn quốc, không phải nghiên cứu sinh không thể vào, tôi có thể đưa cậu vào đã xem như đặc cách.”

Vưu Minh: “Vậy tôi cần phải cám ơn cậu.”

Bạn học hói cho rằng Vưu Minh chịu thua, cười nói: “Bây giờ tôi đã có xe, nhà cũng đã mua được.”

Bạn học hói móc trong túi ra một cái chìa khóa xe hãng Audi A3.

“Không tệ nha, cậu đã đổi sang Audi.”

“Đúng vậy.”

Bạn học hói khiêu khích nhìn Vưu Minh: “Cậu dùng xe gì, đừng nói là ngồi xe buýt tới đi?”

Vưu Minh đã đưa chìa khóa xe cho đứa bé giữ cửa, lúc này không cầm trong tay, hơn nữa cho dù có, cũng không ấu trĩ đến mức đem so với hắn xem xe ai đắt tiền hơn.

Vưu Minh mỉm cười nói: “Tôi đi bộ đến.”

Bạn học hói đang muốn trào phúng, Khương Hoài ngồi bên cạnh bật cười: “Đừng đùa, Vưu Minh là dùng hãng Tesla, lúc nãy tôi thấy cậu từ trên xe bước xuống.”

Bạn học hói sầm mặt xuống.

“Không tệ, rốt cuộc là cậu làm công việc gì nha Vưu Minh, lợi hại như vậy?”

“Đúng a, cậu chạy đến chỗ nào phát tài thế? Nói cho bọn tôi nghe một chút? Đều là bạn học với nhau.”

Mới vừa rồi còn lạnh nhạt với Vưu Minh, đám bạn học bỗng nhiền quay ngoắt trở nên nhiệt tình vô cùng, nếu không phải đang dùng cơm, lúc này nhất định đã vây quanh Vưu Minh.

Vưu Minh ăn miếng thức ăn: “Tôi không có việc làm, xe kia là đi mượn.”

Lời này không ai tin.

“Đừng có giấu giấu diếm diếm như thế, có cách phát tài thì chỉ cho bọn tôi với, nhiều người nhiều sức mà.”

“Đúng vậy, đừng hẹp hòi quá.”

Khương Hoài cười nói: “Làm sao? Tìm Vưu Minh mang các cậu làm giàu, liền vứt tôi sang một bên.”

Một chiếc xe đương nhiên không thể so sánh với khối tài sản trên danh nghĩa của Khương Hoài, nháy mắt tất cả lại quay qua nịnh nọt Khương Hoài.

Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm, vứt cho Khương Hoài một ánh mắt biết ơn.

Khương Hoài nháy mắt với cậu, thế mà lại có vài phần nghịch ngợm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Môn Nam Quả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook