Chương 1
Thục Thất
05/09/2022
Cẩu Tử
Sàn nhà bằng trúc trải rộng, ánh đèn sáng choang, bên ngoài mây đỏ phủ đầy trời. Ly trà nóng trên khay bốc hơi nóng, mùi thơm tỏa khắp phòng. Vưu Minh ngồi trên ghế salon, khóe miệng mang theo nét cười, toàn thân lại có vẻ câu nệ.
“Không nên khách khí, cứ xem đây như nhà của mình.” Thanh âm mẹ Giang ôn nhu, thái độ hòa ái, bà nhìn Vưu Minh, nhìn sao cũng thấy rất hài lòng.
#%#-$+$;$+#((#(#+#;;#! #! *! ;*;”! $! ;”;”;”;$;#6#-#:2;;2-2-2-2+-2;$;#;#;-#
Vưu Minh lớn lên rất khá, giống mẹ không giống cha, da trắng noãn như ngọc, hai mắt to sáng ngời, đồng tử hơi sẫm màu, sống mũi cao, chỉ là đôi môi hơi tái nhợt. Cả người nhìn vừa ngoan vừa rụt rè, giống như vương tử bước ra từ truyện cổ tích.
Vưu Minh cười với mẹ Giang.
“Bác gái, bác cứ đi làm việc đi, để cháu giúp bác tiếp đãi Tiểu Minh.” Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Vưu Minh cười hì hì nói: “Sau này chẳng phải cháu sẽ là ‘tiểu thúc*’ của anh ấy hay sao.”
*Ý nói là em trai bên chồng, giống như Việt Nam mình hay gọi thay con cháu ấy, ví dụ như Vưu Minh có con, đứa bé sẽ gọi người em trai của cha là tiểu thúc.
Mẹ Giang đứng lên: “Phải a, người trẻ tuổi với nhau dễ nói chuyện, bác đi nhà bếp nhìn xem.”
Sau khi mẹ Giang rời đi, Vưu Minh có chút lúng túng, ở Giang gia cậu chỉ quen mẹ Giang cùng ba Giang, người tự xưng ‘tiểu thúc’ này cậu không quen thuộc lắm, có gặp mặt mấy lần, nhưng chưa có nói chuyện với nhau.
Ngay lúc Vưu Minh há miệng, muốn lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lúng túng, đã nghe thấy người bên cạnh thấp giọng nói:
“Người như cậu, tôi đã thấy nhiều.”
“Vì tiền chuyện gì cũng có thể làm. Kết hôn với người chết? Mệt các người nghĩ ra được!”
Gã liếc mắt nhìn Vưu Minh, ánh mắt cao cao tại thượng mang theo vẻ trào phúng: “Đừng tưởng rằng bước qua cánh cửa này liền thành người Giang gia. Một đại nam nhân, lại cùng nam nhân kết hôn, còn là người đã chết, Vưu gia các người có mưu đồ gì xem người khác đều mù cả sao?”
“Nghe nói Vưu gia sắp phá sản đi? Cho nên bán cả con trai chỉ để bám vào Giang gia?”
“Không nên nằm mơ.”
“Quả nhiên chân đất vẫn là chân đất, xuất thân là nông dân, dù là con cháu đời sau cũng vẫn là nông dân, vĩnh viễn không rửa sạch được mùi tanh hôi trên người.”
Giọng mẹ Giang từ phòng bếp truyền đến: “Tiểu Lâm, nhớ lấy trà bánh mời Tiểu Minh, bác đặt ở trong hộc tủ.”
Một giây trước còn đang châm chọc, một giây sau Giang Lâm đã mang theo ý cười, cao giọng trả lời: “Cháu đã biết, bác đừng lo, tốt xấu gì cũng là đối tượng của anh họ, cháu đương nhiên sẽ làm cho anh ấy cảm thấy ấm áp như ở nhà!”
Mẹ Giang: “Tiểu Minh đừng khách sáo, muốn cái gì liền nói với Tiểu Lâm, đừng coi chúng ta là người ngoài.”
Vưu Minh nắm chặt nắm đấm: “Cháu đã biết, bác gái.”
Giang Lâm ghé sát vào bên cạnh Vưu Minh, giống như hai người bạn thân thiết, đáy mắt theo khinh thường cùng ác ý, khóe miệng mang theo tươi cười đối lập: “Vì gả cho kẻ đã chết, liền tung tin thân thể yếu từ nhỏ, không minh hôn sẽ chết sớm, cậu thật không biết xấu hổ, cả đời chưa từng thấy tiền? Sau khi phá sản phỏng chừng chỉ còn cách về nông thôn trồng trọt?”
“Như vậy là được rồi, quay về nông thôn chăm chỉ cày cấy, cưới một cô gái nhà quê, không phải cũng rất tốt sao?”
Vưu Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn Giang Lâm: “Nói xong?”
Giang Lâm cười cười, vươn tay cầm lấy trái quýt, động tác thong thả lột: “Có vài người trời sinh đã ti tiện, nói cũng nói không thông.”
Vưu Minh buông lỏng nắm tay, thấp giọng trả lời gã: “Anh đặc biệt hận tôi đi?”
Giang Lâm sững sờ, múi quýt đặt bên miệng cũng quên há miệng ăn.
Vưu Minh: “Nếu như không có tôi, anh chính là người có huyết thống gần nhất với bác trai bác gái, tính toán nhiều năm như vậy, còn không phải cho rằng mình là người sẽ thừa kế Giang gia?”
“Giang Lâm, tôi thấy anh thật đáng thương, cho nên, anh có nói gì, tôi đều xem như chó sủa bên tai mà thôi”
“Người hà tất tính toán với một con chó?”
Giang Lâm mở to mắt, ấn tượng Vưu Minh để lại trong lòng gã chính là thân thể ốm yếu, ăn nói vụng về, gã đã cho người điều tra qua, Vưu Minh chưa từng nổi giận, nhìn qua giống kẻ ngu chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.
Vưu Minh cất cao giọng: “Tiểu thúc, có thể giúp anh lấy một chút trà bánh không?”
Giang Lâm ngơ ngác tại chỗ.
Mẹ Giang: “Tiểu lâm!”
Lúc này Giang Lâm mới hoàn hồn: “Cháu đi lấy ngay, cháu cùng Minh ca tán gẫu vui quá!”
Giang Lâm ném quýt vào miệng, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên ho đến tê tâm liệt phế, mặt đỏ bừng, hai tay ôm lấy cổ, con ngươi như muốn lồi ra, một chân quỳ trên ghế salon, trên trán nổi đầy gân xanh, há miệng lè lưỡi, hai tay vẫn bóp cổ thật chặt.
Không biết vì cái gì, Vưu Minh nhìn gã như vậy, thật giống như một con chó.
“Đừng giả bộ.” Vưu Minh nhỏ giọng nói: “Phòng khách có camera, anh muốn giá họa cũng nên chọn địa điểm.”
Mắt Giang Lâm đã bắt đầu trợn trắng, nếu như gã có thể nói chuyện, nhất định sẽ mắng chết người trước mặt, lẽ nào nhìn gã giống diễn viên chuyên nghiệp sao?
Vưu Minh nhìn Giang Lâm vẫn duy trì dáng vẻ này, lúc này mới nhận ra đối phương bị sặc gì đó thật, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi giúp anh.”
Giang Lâm nhìn Vưu Minh như gặp quỷ, Vưu Minh đỡ vai Giang Lâm, một tay nắm thành quyền, nhỏ gọng: “Yên tâm, sức tôi không lớn, anh sẽ không có việc gì, có lẽ sẽ đau chút.”
Cú đấm này đánh vào bụng Giang Lâm, một tay bóp cổ một tay che bụng, múi quýt nghẹn ở cổ rốt cuộc phun ra ngoài.
Giang Lâm quỳ một chân trên đất, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Vưu Minh: “Cậu!”
Vưu Minh dùng giấy ăn ướt lau tay, hạ mí mắt: “Dễ như ăn cháo, không cần cám ơn làm gì, dù sao anh cũng là ‘tiểu thúc’ của tôi.”
Giang Lâm nghiến răng nghiến lợi: “Vưu! Minh!”
Ngay lúc này Vưu Minh cao giọng: “Bác Giang, tiểu thúc vừa ăn quýt bị sặc, bác để nước chỗ nào? Cháu đi rót cho tiểu thúc ly nước.”
Mẹ Giang từ phòng bếp đi ra, bà là phu nhân nhà giàu, chỉ là có sở thích xuống bếp, trong nhà có đầu bếp, bà đi xuống cũng chỉ làm trợ thủ mà thôi. Bà nghe vậy vội vàng nói: “Đã lớn như vậy làm sao còn để bị sặc? Tiểu Minh cứ ngồi đó, để bác đi rót nước cho nó!”
Mẹ Giang sấm rền gió cuộn, đem ly nước đưa đến trước mặt Giang Lâm: “Uống đi, thuận thuận khí.”
Giang Lâm không thể không uống, gã nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vưu Minh.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khục…” Mặt Giang Lâm lần thứ hai đỏ lên, điên cuồng ho khan, ho đến mức thở không ra hơi.
Tình huống này thật dọa sợ mẹ Giang: “Đứa nhỏ này, làm sao uống nước còn sặc? Trước đây đâu có tật xấu này a.”
Vưu Minh cũng cảm thấy kỳ quái, nói: “Có lẽ là hôm nay trong người tiểu thúc không thoải mái?”
Giang Lâm thật vất vả hoãn khí, vừa muốn lên tiếng, Vưu Minh đã một quyền đấm vào bụng gã, còn nói với mẹ Giang: “Lúc nãy cháu chính là làm như vậy giúp tiểu thúc, lúc đó tiểu thúc phun quýt ra liền tốt hơn, bác xem, bây giờ cũng không còn ho nữa.”
Sắc mặt Giang Lâm từ đỏ chuyển thành xanh
Ta TM* có quỷ mới tin mi!
( *Câu chửi tục như ĐM của VN)
Mẹ Giang: “Tiểu Minh khống chế lực đạo rất tốt, cũng may có cháu ở đây. Tiểu Lâm, hay là cháu đến bệnh viện xem sao, bác kêu tài xế đưa cháu đi, đừng nghĩ đây là tật xấu vặt, nếu lỡ ngày nào đó không có ai bên người, nói xui xẻo còn bị sặc chết.”
Giang Lâm có khổ không thể nói: “Chắc là trưa nay cháu ăn hơi nhiều.”
“Bác để tài xế đưa cháu đi bệnh viện.” Mẹ Giang nói một không hai, sai cô giúp việc đưa Giang Lâm xuống gara.
Trước khi rời đi, Giang Lâm oán độc nhìn Vưu Minh, khóe miệng giật giật, hiểu nghĩa thì là: “Cậu chờ mà xem.”
Giang Lâm đi rồi, mẹ Giang áy náy nói với Vưu Minh: “Vốn muốn để cháu nghỉ ngơi một lát, kết quả lại làm phiền cháu.”
Vưu Minh vội vàng nói: “Này không có gì, mọi người đều là thân thích, cháu không cảm thấy phiền.”
Mẹ Giang càng nhìn Vưu Minh càng hài lòng, lớn lên ưa nhìn, còn dễ tính, tuy rằng thân thể yếu chút, thế nhưng gặp mặt mấy lần, bà phát hiện ra, sức khỏe Vưu Minh càng lúc càng tốt, nói không chừng chính là con trai bà linh thiêng phù hộ cho vợ nó. Con bà mất sớm, bà vẫn không thể buông tâm, vốn dĩ không tán thành việc minh hôn. Sau khi nhìn thấy Vưu Minh liền đổi ý.
Thôi, xem như nhận thêm đứa con nuôi.
“Cơm nước rất nhanh liền xong.” Mẹ Giang ôn hòa nói: “Cháu đi xem tivi đi, chờ lão Giang về chúng ta liền ăn cơm.”
Vưu Minh gật đầu với mẹ Giang, mẹ Giang nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, trong lòng mềm mại, bước chân xuống bếp giống như đi trên mây.
Không biết sau khi dùng ngôn ngữ chửi bới, kích thích, tiếp theo Giang Lâm sẽ dùng thủ đoạn gì.
Vưu Minh dựa trên ghế salon, uống ngụm trà, dư quang chợt phát hiện chỗ Giang Lâm vừa ngồi lúc nãy như có bóng đen.
Cậu chăm chú nhìn lại, trống không, không có thứ gì.
Vưu Minh quay đầu, khóe mắt liền nhìn thấy.
Tay cậu run lên, xém chút làm đổ ly trà.
Mắt cậu xảy ra vấn đề?
Vưu Minh xoa xoa mắt, tuy rằng sức khỏe vẫn luôn không tốt, nhưng thị lực của cậu không tệ, đôi mắt chưa từng có vấn đề, chẳng là do tối qua ngủ không ngon nên xuất hiện ảo giác?
Đúng lúc này, cửa lớn bỗng nhiên mở ra.
Gió từ cửa lớn thổi vào, ba Giang đã về.
“Ăn cơm.” Mẹ Giang lên tiếng.
Vưu Minh dẹp bỏ suy nghĩ, đi đến phòng ăn, ba người vây quanh bàn cơm. Mẹ Giang liên tục gắp thức ăn cho Vưu Minh, vẻ mặt tươi cười: “Tiểu Minh quá gầy, nên ăn nhiều chút.”
Thân hình ba Giang cao lớn, được bảo dưỡng vô cùng tốt, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua không giận tự uy: “Bà để nó tự ăn, bà đây là muốn cho heo ăn sao?”
Mẹ Giang trừng mắt nhìn chồng, nói với Vưu Minh: “Bác trai cháu nói chuyện không xuôi tai, cháu cứ xem như không nghe thấy.”
Ba Giang thở dài, từ xưa đến nay ông đều nói không lại vợ, nói với Vưu Minh: “Sau này đây chính là nhà của cháu, đến đây nhiều chút, bác gái quý cháu, chịu khó đến trò chuyện với bà ấy.”
Vưu Minh ngoan ngoãn trả lời: “Cháu nhất định sẽ đến.”
Trưởng bối đều yêu thích con cháu nghe lời, ba Giang hài lòng cực kỳ.
Sau buổi cơm tối, mẹ Giang đưa Vưu Minh về phòng ngủ. Phòng ngủ rất lớn, quả thực như phòng ngủ cộng phòng khách gộp lại, ngoài trừ không có nhà bếp, còn lại không thiếu gì.
Nếu để người ngoài nhìn thấy kiểu bày trí trong phòng ngủ lúc này, sợ rằng sẽ vị dọa đến dựng tóc gáy.
Chiếc bàn bên cạnh giường đặt một bài vị đen trắng, nến đỏ để hai bên, trên giường bày chăn đệm đỏ thẫm, nến đã được đốt lên, ánh nến chập chờn.
Đây là tân phòng.
Là đêm tân hôn của cậu cùng một người đã chết.
Mẹ Giang mỉm cười nói: “Sau đêm nay cháu phải thay đổi xưng hô.”
Trái tim Vưu Minh đột nhiên đập thình thịch, khóe mắt cậu nhìn thấy một bóng đen đứng ngay bên cạnh mẹ Giang.
Chỉ là cái bóng mơ hồ, lại làm cho người khác cảm thấy áp bách mãnh liệt.
Giống như nó muốn nuốt chửng tất cả.
Bóng đen lặng lẽ đi vào trong phòng.
Sàn nhà bằng trúc trải rộng, ánh đèn sáng choang, bên ngoài mây đỏ phủ đầy trời. Ly trà nóng trên khay bốc hơi nóng, mùi thơm tỏa khắp phòng. Vưu Minh ngồi trên ghế salon, khóe miệng mang theo nét cười, toàn thân lại có vẻ câu nệ.
“Không nên khách khí, cứ xem đây như nhà của mình.” Thanh âm mẹ Giang ôn nhu, thái độ hòa ái, bà nhìn Vưu Minh, nhìn sao cũng thấy rất hài lòng.
#%#-$+$;$+#((#(#+#;;#! #! *! ;*;”! $! ;”;”;”;$;#6#-#:2;;2-2-2-2+-2;$;#;#;-#
Vưu Minh lớn lên rất khá, giống mẹ không giống cha, da trắng noãn như ngọc, hai mắt to sáng ngời, đồng tử hơi sẫm màu, sống mũi cao, chỉ là đôi môi hơi tái nhợt. Cả người nhìn vừa ngoan vừa rụt rè, giống như vương tử bước ra từ truyện cổ tích.
Vưu Minh cười với mẹ Giang.
“Bác gái, bác cứ đi làm việc đi, để cháu giúp bác tiếp đãi Tiểu Minh.” Người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Vưu Minh cười hì hì nói: “Sau này chẳng phải cháu sẽ là ‘tiểu thúc*’ của anh ấy hay sao.”
*Ý nói là em trai bên chồng, giống như Việt Nam mình hay gọi thay con cháu ấy, ví dụ như Vưu Minh có con, đứa bé sẽ gọi người em trai của cha là tiểu thúc.
Mẹ Giang đứng lên: “Phải a, người trẻ tuổi với nhau dễ nói chuyện, bác đi nhà bếp nhìn xem.”
Sau khi mẹ Giang rời đi, Vưu Minh có chút lúng túng, ở Giang gia cậu chỉ quen mẹ Giang cùng ba Giang, người tự xưng ‘tiểu thúc’ này cậu không quen thuộc lắm, có gặp mặt mấy lần, nhưng chưa có nói chuyện với nhau.
Ngay lúc Vưu Minh há miệng, muốn lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lúng túng, đã nghe thấy người bên cạnh thấp giọng nói:
“Người như cậu, tôi đã thấy nhiều.”
“Vì tiền chuyện gì cũng có thể làm. Kết hôn với người chết? Mệt các người nghĩ ra được!”
Gã liếc mắt nhìn Vưu Minh, ánh mắt cao cao tại thượng mang theo vẻ trào phúng: “Đừng tưởng rằng bước qua cánh cửa này liền thành người Giang gia. Một đại nam nhân, lại cùng nam nhân kết hôn, còn là người đã chết, Vưu gia các người có mưu đồ gì xem người khác đều mù cả sao?”
“Nghe nói Vưu gia sắp phá sản đi? Cho nên bán cả con trai chỉ để bám vào Giang gia?”
“Không nên nằm mơ.”
“Quả nhiên chân đất vẫn là chân đất, xuất thân là nông dân, dù là con cháu đời sau cũng vẫn là nông dân, vĩnh viễn không rửa sạch được mùi tanh hôi trên người.”
Giọng mẹ Giang từ phòng bếp truyền đến: “Tiểu Lâm, nhớ lấy trà bánh mời Tiểu Minh, bác đặt ở trong hộc tủ.”
Một giây trước còn đang châm chọc, một giây sau Giang Lâm đã mang theo ý cười, cao giọng trả lời: “Cháu đã biết, bác đừng lo, tốt xấu gì cũng là đối tượng của anh họ, cháu đương nhiên sẽ làm cho anh ấy cảm thấy ấm áp như ở nhà!”
Mẹ Giang: “Tiểu Minh đừng khách sáo, muốn cái gì liền nói với Tiểu Lâm, đừng coi chúng ta là người ngoài.”
Vưu Minh nắm chặt nắm đấm: “Cháu đã biết, bác gái.”
Giang Lâm ghé sát vào bên cạnh Vưu Minh, giống như hai người bạn thân thiết, đáy mắt theo khinh thường cùng ác ý, khóe miệng mang theo tươi cười đối lập: “Vì gả cho kẻ đã chết, liền tung tin thân thể yếu từ nhỏ, không minh hôn sẽ chết sớm, cậu thật không biết xấu hổ, cả đời chưa từng thấy tiền? Sau khi phá sản phỏng chừng chỉ còn cách về nông thôn trồng trọt?”
“Như vậy là được rồi, quay về nông thôn chăm chỉ cày cấy, cưới một cô gái nhà quê, không phải cũng rất tốt sao?”
Vưu Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn Giang Lâm: “Nói xong?”
Giang Lâm cười cười, vươn tay cầm lấy trái quýt, động tác thong thả lột: “Có vài người trời sinh đã ti tiện, nói cũng nói không thông.”
Vưu Minh buông lỏng nắm tay, thấp giọng trả lời gã: “Anh đặc biệt hận tôi đi?”
Giang Lâm sững sờ, múi quýt đặt bên miệng cũng quên há miệng ăn.
Vưu Minh: “Nếu như không có tôi, anh chính là người có huyết thống gần nhất với bác trai bác gái, tính toán nhiều năm như vậy, còn không phải cho rằng mình là người sẽ thừa kế Giang gia?”
“Giang Lâm, tôi thấy anh thật đáng thương, cho nên, anh có nói gì, tôi đều xem như chó sủa bên tai mà thôi”
“Người hà tất tính toán với một con chó?”
Giang Lâm mở to mắt, ấn tượng Vưu Minh để lại trong lòng gã chính là thân thể ốm yếu, ăn nói vụng về, gã đã cho người điều tra qua, Vưu Minh chưa từng nổi giận, nhìn qua giống kẻ ngu chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.
Vưu Minh cất cao giọng: “Tiểu thúc, có thể giúp anh lấy một chút trà bánh không?”
Giang Lâm ngơ ngác tại chỗ.
Mẹ Giang: “Tiểu lâm!”
Lúc này Giang Lâm mới hoàn hồn: “Cháu đi lấy ngay, cháu cùng Minh ca tán gẫu vui quá!”
Giang Lâm ném quýt vào miệng, đang muốn đứng lên, bỗng nhiên ho đến tê tâm liệt phế, mặt đỏ bừng, hai tay ôm lấy cổ, con ngươi như muốn lồi ra, một chân quỳ trên ghế salon, trên trán nổi đầy gân xanh, há miệng lè lưỡi, hai tay vẫn bóp cổ thật chặt.
Không biết vì cái gì, Vưu Minh nhìn gã như vậy, thật giống như một con chó.
“Đừng giả bộ.” Vưu Minh nhỏ giọng nói: “Phòng khách có camera, anh muốn giá họa cũng nên chọn địa điểm.”
Mắt Giang Lâm đã bắt đầu trợn trắng, nếu như gã có thể nói chuyện, nhất định sẽ mắng chết người trước mặt, lẽ nào nhìn gã giống diễn viên chuyên nghiệp sao?
Vưu Minh nhìn Giang Lâm vẫn duy trì dáng vẻ này, lúc này mới nhận ra đối phương bị sặc gì đó thật, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi giúp anh.”
Giang Lâm nhìn Vưu Minh như gặp quỷ, Vưu Minh đỡ vai Giang Lâm, một tay nắm thành quyền, nhỏ gọng: “Yên tâm, sức tôi không lớn, anh sẽ không có việc gì, có lẽ sẽ đau chút.”
Cú đấm này đánh vào bụng Giang Lâm, một tay bóp cổ một tay che bụng, múi quýt nghẹn ở cổ rốt cuộc phun ra ngoài.
Giang Lâm quỳ một chân trên đất, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Vưu Minh: “Cậu!”
Vưu Minh dùng giấy ăn ướt lau tay, hạ mí mắt: “Dễ như ăn cháo, không cần cám ơn làm gì, dù sao anh cũng là ‘tiểu thúc’ của tôi.”
Giang Lâm nghiến răng nghiến lợi: “Vưu! Minh!”
Ngay lúc này Vưu Minh cao giọng: “Bác Giang, tiểu thúc vừa ăn quýt bị sặc, bác để nước chỗ nào? Cháu đi rót cho tiểu thúc ly nước.”
Mẹ Giang từ phòng bếp đi ra, bà là phu nhân nhà giàu, chỉ là có sở thích xuống bếp, trong nhà có đầu bếp, bà đi xuống cũng chỉ làm trợ thủ mà thôi. Bà nghe vậy vội vàng nói: “Đã lớn như vậy làm sao còn để bị sặc? Tiểu Minh cứ ngồi đó, để bác đi rót nước cho nó!”
Mẹ Giang sấm rền gió cuộn, đem ly nước đưa đến trước mặt Giang Lâm: “Uống đi, thuận thuận khí.”
Giang Lâm không thể không uống, gã nghiêng đầu trừng mắt nhìn Vưu Minh.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khục…” Mặt Giang Lâm lần thứ hai đỏ lên, điên cuồng ho khan, ho đến mức thở không ra hơi.
Tình huống này thật dọa sợ mẹ Giang: “Đứa nhỏ này, làm sao uống nước còn sặc? Trước đây đâu có tật xấu này a.”
Vưu Minh cũng cảm thấy kỳ quái, nói: “Có lẽ là hôm nay trong người tiểu thúc không thoải mái?”
Giang Lâm thật vất vả hoãn khí, vừa muốn lên tiếng, Vưu Minh đã một quyền đấm vào bụng gã, còn nói với mẹ Giang: “Lúc nãy cháu chính là làm như vậy giúp tiểu thúc, lúc đó tiểu thúc phun quýt ra liền tốt hơn, bác xem, bây giờ cũng không còn ho nữa.”
Sắc mặt Giang Lâm từ đỏ chuyển thành xanh
Ta TM* có quỷ mới tin mi!
( *Câu chửi tục như ĐM của VN)
Mẹ Giang: “Tiểu Minh khống chế lực đạo rất tốt, cũng may có cháu ở đây. Tiểu Lâm, hay là cháu đến bệnh viện xem sao, bác kêu tài xế đưa cháu đi, đừng nghĩ đây là tật xấu vặt, nếu lỡ ngày nào đó không có ai bên người, nói xui xẻo còn bị sặc chết.”
Giang Lâm có khổ không thể nói: “Chắc là trưa nay cháu ăn hơi nhiều.”
“Bác để tài xế đưa cháu đi bệnh viện.” Mẹ Giang nói một không hai, sai cô giúp việc đưa Giang Lâm xuống gara.
Trước khi rời đi, Giang Lâm oán độc nhìn Vưu Minh, khóe miệng giật giật, hiểu nghĩa thì là: “Cậu chờ mà xem.”
Giang Lâm đi rồi, mẹ Giang áy náy nói với Vưu Minh: “Vốn muốn để cháu nghỉ ngơi một lát, kết quả lại làm phiền cháu.”
Vưu Minh vội vàng nói: “Này không có gì, mọi người đều là thân thích, cháu không cảm thấy phiền.”
Mẹ Giang càng nhìn Vưu Minh càng hài lòng, lớn lên ưa nhìn, còn dễ tính, tuy rằng thân thể yếu chút, thế nhưng gặp mặt mấy lần, bà phát hiện ra, sức khỏe Vưu Minh càng lúc càng tốt, nói không chừng chính là con trai bà linh thiêng phù hộ cho vợ nó. Con bà mất sớm, bà vẫn không thể buông tâm, vốn dĩ không tán thành việc minh hôn. Sau khi nhìn thấy Vưu Minh liền đổi ý.
Thôi, xem như nhận thêm đứa con nuôi.
“Cơm nước rất nhanh liền xong.” Mẹ Giang ôn hòa nói: “Cháu đi xem tivi đi, chờ lão Giang về chúng ta liền ăn cơm.”
Vưu Minh gật đầu với mẹ Giang, mẹ Giang nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu, trong lòng mềm mại, bước chân xuống bếp giống như đi trên mây.
Không biết sau khi dùng ngôn ngữ chửi bới, kích thích, tiếp theo Giang Lâm sẽ dùng thủ đoạn gì.
Vưu Minh dựa trên ghế salon, uống ngụm trà, dư quang chợt phát hiện chỗ Giang Lâm vừa ngồi lúc nãy như có bóng đen.
Cậu chăm chú nhìn lại, trống không, không có thứ gì.
Vưu Minh quay đầu, khóe mắt liền nhìn thấy.
Tay cậu run lên, xém chút làm đổ ly trà.
Mắt cậu xảy ra vấn đề?
Vưu Minh xoa xoa mắt, tuy rằng sức khỏe vẫn luôn không tốt, nhưng thị lực của cậu không tệ, đôi mắt chưa từng có vấn đề, chẳng là do tối qua ngủ không ngon nên xuất hiện ảo giác?
Đúng lúc này, cửa lớn bỗng nhiên mở ra.
Gió từ cửa lớn thổi vào, ba Giang đã về.
“Ăn cơm.” Mẹ Giang lên tiếng.
Vưu Minh dẹp bỏ suy nghĩ, đi đến phòng ăn, ba người vây quanh bàn cơm. Mẹ Giang liên tục gắp thức ăn cho Vưu Minh, vẻ mặt tươi cười: “Tiểu Minh quá gầy, nên ăn nhiều chút.”
Thân hình ba Giang cao lớn, được bảo dưỡng vô cùng tốt, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn qua không giận tự uy: “Bà để nó tự ăn, bà đây là muốn cho heo ăn sao?”
Mẹ Giang trừng mắt nhìn chồng, nói với Vưu Minh: “Bác trai cháu nói chuyện không xuôi tai, cháu cứ xem như không nghe thấy.”
Ba Giang thở dài, từ xưa đến nay ông đều nói không lại vợ, nói với Vưu Minh: “Sau này đây chính là nhà của cháu, đến đây nhiều chút, bác gái quý cháu, chịu khó đến trò chuyện với bà ấy.”
Vưu Minh ngoan ngoãn trả lời: “Cháu nhất định sẽ đến.”
Trưởng bối đều yêu thích con cháu nghe lời, ba Giang hài lòng cực kỳ.
Sau buổi cơm tối, mẹ Giang đưa Vưu Minh về phòng ngủ. Phòng ngủ rất lớn, quả thực như phòng ngủ cộng phòng khách gộp lại, ngoài trừ không có nhà bếp, còn lại không thiếu gì.
Nếu để người ngoài nhìn thấy kiểu bày trí trong phòng ngủ lúc này, sợ rằng sẽ vị dọa đến dựng tóc gáy.
Chiếc bàn bên cạnh giường đặt một bài vị đen trắng, nến đỏ để hai bên, trên giường bày chăn đệm đỏ thẫm, nến đã được đốt lên, ánh nến chập chờn.
Đây là tân phòng.
Là đêm tân hôn của cậu cùng một người đã chết.
Mẹ Giang mỉm cười nói: “Sau đêm nay cháu phải thay đổi xưng hô.”
Trái tim Vưu Minh đột nhiên đập thình thịch, khóe mắt cậu nhìn thấy một bóng đen đứng ngay bên cạnh mẹ Giang.
Chỉ là cái bóng mơ hồ, lại làm cho người khác cảm thấy áp bách mãnh liệt.
Giống như nó muốn nuốt chửng tất cả.
Bóng đen lặng lẽ đi vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.