Chương 55
Thục Thất
28/01/2023
Việc bên Mạnh gia chưa giải quyết xong hoàn toàn, Mạnh Trung Hoa đã lại truyền tin đến.
Không tới một tuần, Mạnh Xung lại ngã, lúc trước là người thực vật, bây giờ trở thành người tàn phế.
Thời điểm nhận được tin, Vưu Minh thật sự muốn thay Mạnh Xung rơi hai giọt nước mắt chua xót.
Cũng quá thảm rồi đi?
Lúc trước là người thực vật tốt xấu gì cũng không có ý thức, hiện tại có ý thức, lại biến thành phế nhân.
Mỗi ngày đều cần hộ công xoa bóp, cần hộ công giải quyết nhu cầu, đối với một nam nhân trưởng thành mà nói, căn bản không thể tiếp thu.
Mạnh Trung Hoa vẫn muốn ổn thỏa, cho nên gọi cả Vưu Minh và Dương Vinh Bảo đến.
Dương Vinh Bảo không muốn đi lắm: “Có anh và Chu Viễn ở, tôi có đi cũng không có chỗ mà phát huy, tôi đi đả tương du sao?”
Vưu Minh: “Cậu nhìn nhiều sẽ học được càng nhiều.”
Dương Vinh Bảo hầm hừ: “Không học được.”
Vưu Minh: “Thật sự không đi?”
Dương Vinh Bảo ôm lấy gối ôm: “Không đi.”
“Vậy tôi tự đi.” Vưu Minh bày ra dáng vẻ muốn mở cửa: “Ngày hôm qua còn nói muốn tìm Chu Viễn, bây giờ lại không đi?”
Dương Vinh Bảo rầm rì: “Tôi đi tôi đi.”
Hai người cùng nhau ra ngoài, lần này đổi thành Dương Vinh Bảo lái xe, Vưu Minh ngồi ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần.
“Mạnh gia thật phiền toái.” Dương Vinh Bảo nói: “Tôi sợ dính vào rồi không buông tay được.”
Vưu Minh: “Phiền toái thật.”
Chỉ cần Mạnh Trung Hoa không muốn tóm người sai sử hạ chú, Mạnh Xung vẫn sẽ gặp xui xẻo.
Mạnh Trung Hoa nguyện ý ra giá cao làm Mạnh Xung tốt lên, cho nên cũng không biết đến cùng là ông ta có yêu thương đứa con này hay không.
“Tôi nghe nói a, chỉ là nghe nói.” Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nói: “Mạnh Trung Hoa có một đứa con riêng bên ngoài, tôi đoán chính là con riêng kia giở trò, nếu Mạnh Xung chết, không phải tài sản của Mạnh Trung Hoa đều là của cậu ta hết sao?”
Vưu Minh: “Cái này có đạo lý, đều là con mình, ông ta muốn đảm bảo cả hai.”
Dương Vinh Bảo nhún vai: “Đảm bảo được mới là lạ, Mạnh Xung đúng là xui tám đời.”
Lúc bọn Vưu Minh nhìn thấy Mạnh Xung, hắn đang ngồi trên giường tại bệnh viện, hắn không tự nhúc nhích được, chỉ có thể nâng đầu giường bệnh lên, môi hắn trắng bệch, gương mặt tái xanh, vừa nhìn đã biết nhiễm bệnh nặng, ngay cả nói chuyện cũng lao lực, hai mắt vô thần.
Chu Viễn đứng bên giường cạnh Mạnh Xung, vì muốn Chu Viễn nhận ra người, Vưu Minh vẫn mặc bộ quần áo lần trước gặp hắn.
Trí nhớ của Chu Viễn rất tốt, vừa nhìn quần áo đã biết Vưu Minh là ai.
“Chu tiên sinh.” Vưu Minh chào hỏi: “Mạnh tiên sinh.”
Mạnh Xung muốn cười, nhưng khóe miệng kéo lên không nổi, chỉ có thể giật giật.
Chu Viễn nói: “Người kia tiếp tục hạ chú.”
Vưu Minh gật đầu: “Sẽ không dừng lại.”
Mạnh Trung Hoa ngồi bên cạnh, vẻ mặt âm u, trong mắt tràn ngập lửa giận, hàm răng cắn chặt, hai mắt như muốn lồi ra.
“Tìm ra!” Mạnh Trung Hoa bỗng đứng lên, giận không thể át, chỉ vào Chu Viễn cùng Vưu Minh: “Nhất định phải tìm cho ra.”
Chu Viễn vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh: “Tìm ra người hạ chú, hay tìm ra người sai khiến?”
Mạnh Trung Hoa sững sờ.
Ngay cả Mạnh Xung cũng đưa mắt nhìn Mạnh Trung Hoa.
Giây phút ánh mắt con trai rơi xuống trên người, cả người Mạnh Trung Hoa như sụp đổ.
Ông ta không dám nhìn Mạnh Xung: “Tôi… Tôi sẽ nói chuyện với nó.”
Mạnh Xung giật giật môi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Vậy thì không cần tra nữa, cứ để tôi chết đi thôi.”
“Không còn người này thì còn người khác.”
Mạnh Trung Hoa nghiêng đầu đi, không dám nhìn Mạnh Xung: “Nó là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhất định là bị kẻ khác lợi dụng.”
Mạnh Xung nhắm mắt lại, không lên tiếng, hắn đối với người ba này đã là thất vọng.
Chu Viễn lại nói: “Tôi sẽ tìm ra người hạ chú lẫn người sai khiến, đây là chức trách của tôi.”
Mạnh Trung Hoa xua tay nói: “Tìm ra người hạ chú là được, hại Tiểu Xung chính là người hạ chú.”
Chu Viễn lắc đầu: “Người sai khiến cũng thế.”
Mạnh Trung Hoa trừng mắt: “Cậu có ý gì? Cậu là do tôi mời tới, thì phải làm việc theo ý của tôi! Có còn muốn kiếm tiền hay không?”
Chu Viễn: “Tôi không thiếu tiền.”
Mạnh Trung Hoa cười lạnh: “Vậy cậu không cần làm nữa, không có cậu, Vưu đại sư cũng có thể làm, đúng không Vưu đại sư?”
Vưu Minh đang thất thần, bị Dương Vinh Bảo kéo góc áo mới hoàn hồn, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”
Mạnh Trung Hoa cũng không so đo Vưu Minh thất thần, vội vàng nói: “Tôi nghe Tiểu Sở nói qua, Vưu đại sư là người có chân tài thực học, năng lực không thua kém Chu tiên sinh, tôi cho rằng việc lần này không cần Chu tiên sinh để ý đến, để Vưu đại sư phụ trách thế nào? Thù lao như trước đã nói, vẫn là mười triệu, nếu có thể giải quyết sớm, tôi sẽ thưởng thêm mười triệu nữa.”
“Chu đại sư không thiếu tiền, Vưu đại thì sao?” Mạnh Trung Hoa hỏi.
Vưu Minh: “… Tại sao không để Chu đại sư tiếp tục? Năng lực của Chu đại sư mạnh hơn tôi.”
Chu Viễn đứng bên cạnh nói: “Tôi có thể không quản”.
Vưu Minh nhìn Chu Viễn, Chu Viễn chắp tay sau lưng, mím môi nhìn Mạnh Trung Hoa: “Tôi không quản chuyện của ngài, không có nghĩa là tôi không quản việc có người hại người, việc này chính là chức trách của thiên sư.”
Hai mắt Mạnh Trung Hoa vì tức giận mà đỏ lên: “Nếu không phải tôi mời cậu tới, cậu sẽ đứng đây à? Cậu không cần tìm việc, tiền cũng cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Chu Viễn: “Tôi có thể trả tiền lại cho ngài.”
Mạnh Trung Hoa chỉ vào mũi Chu Viễn: “Cậu đừng quá đáng!”
Chu Viễn: “Không quá đáng bằng Mạnh tiên sinh, sống chết của con mình cũng không để ý đến.”
Mạnh Trung Hoa nhìn về phía Vưu Minh: “Vưu đại sư, tôi không nói với cậu ta, cậu nói.”
Vưu Minh: “…”
Nói cái gì? Cậu còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vẫn là Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nhắc nhở cậu mới biết.
“Mạnh tiên sinh vẫn là tìm người khác đi.” Vưu Minh nói với Mạnh Trung Hoa: “Tôi có cùng suy nghĩ với Chu đại sư.”
Chu Viễn nhìn Vưu Minh, hắn không nghĩ tới Vưu Minh sẽ nói như vậy.
Mạnh Trung Hoa tức đến nổ phổi: “Vậy các cậu lăn, cút hết cho tôi!”
Chu Viễn xoay người rời đi.
Vưu Minh cùng Dương Vinh Bảo theo sát phía sau.
Ba người cùng ra khỏi bệnh viện, Chu Viễn dừng lại tại ven đường cùng hai người Vưu Minh nói chuyện.
Chu Viễn hỏi Vưu Minh: “Cậu có tính toán gì? Là mặc kệ hay tiếp tục điều tra?”
Ánh mặt trời rất thịnh, Vưu Minh híp mắt: “Tiếp tục điều tra.”
Chu Viễn kinh ngạc nhìn Vưu Minh.
Dương Vinh Bảo ở bên cạnh nói: “Chu Viễn, anh cũng không nên quá xem thường người, đều là thiên sư, đều biết thiên chức, đã chọn nghề này thì sẽ không chỉ biết đến lợi ích của bản thân.”
Chu Viễn không thèm nhìn đến Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo: “…”
“Nếu như vậy, thì lần này chúng ta có thể làm việc cùng nhau.” Ánh mắt Chu Viễn thâm thúy nhìn Vưu Minh: “Vừa lúc cũng để tôi xem thử cậu có bao nhiêu bản lĩnh.”
Dương Vinh Bảo xen miệng: “Còn tôi?”
Lúc này Chu Viễn mới ban cho Dương Vinh Bảo một cái liếc mắt: “Tôi biết bản lĩnh của cậu, rất mạnh.”
Dương Vinh Bảo lộ ra vẻ mặt đắc ý: “Tất nhiên, anh vẫn có mắt nhìn đó.”
Chu Viễn hỏi Vưu Minh: “Cậu thấy gì?”
Vưu Minh nói: “Lần hạ chú này hẳn là để đồ trong phòng bệnh, tôi đã nhìn qua, chỉ có một thứ là đồ mới, chính là ly nước.”
Dương Vinh Bảo lần thứ hai nói chen vào: “Vậy chúng ta trực tiếp phá hủy ly nước không phải là được rồi sao? Chu Viễn có thủ hỏa mà”.
Chu Viễn: “Tôi vừa lấy ly nước ra.”
Dương Vinh Bảo nhìn Chu Viễn từ trên xuống dưới: “Anh để chỗ nào? Bên trong quần lót à?”
Chu Viễn: “…”
Chu Viễn thò tay móc trong túi áo ra.
Ly nước chỉ to bằng đầu ngón tay sau khi được Chu Viễn lấy ra mới biến về hình dáng ban đầu.
“Đây là thuật thu nhỏ.” Chu Viễn nói với Vưu Minh: “Cậu học qua chưa?”
Vưu Minh lắc đầu: “Còn chưa.”
Chu Viễn cười nói: “Thuật thu nhỏ là pháp thuật truyền thống, còn có thuật xuyên tường, thuật độn thổ, muốn học thì hơi rắc rối, nhưng chắc cậu có thể học được.”
Đột nhiên được khen, Vưu Minh có chút ngượng ngùng.
Dương Vinh Bảo chỉ vào mũi mình: “Còn tôi?”
Chu Viễn: “Cậu bây giờ đã rất mạnh, không cần học cái này.”
Trong nháy mắt, Dương vinh Bảo không biết mình nên vui hay nên tức giận.
Vưu Minh và Chu Viễn đồng thời bấm thủ quyết, hắc khí từ chén nước bay ra, hướng về một phía, Vưu Minh cùng Chu Viễn nhìn nhau, đồng thời cất bước.
Vì thế Dương Vinh Bảo đảm nhiệm làm tài xế, mang theo hai người Vưu Minh đi theo phương hướng mà hắc khí bay đi.
Một đường chạy đến ngoại ô.
Nhà vùng ngoại thành phần lớn đều là mới xây, còn rất nhiều kho hàng, bất quá đa số kho hàng đều đã bỏ phế, cho cũng không ai thuê.
Bên này cũng không có nhiều người ở, hắc khí đưa bọn họ đến trước một căn nhà trệt nhỏ.
Nhà trệt rất nhỏ, nhìn qua có chút cũ, sơn tường đã tróc, lộ xi măng bên trong.
Sân trước không được tu sửa, hôm qua còn có mưa, hiện tại còn đọng nước, đạp xuống chân liền dính đầy bùn.
Dương Vinh Bảo nhìn đến trợn mắt há miệng: “Bây giờ còn có nhà như thế này, tôi phải chụp tấm ảnh làm kỷ niệm mới được.”
Dương Vinh Bảo đưa điện thoại cho Vưu Minh, bản thân thì chạy đến trước cửa nhà, đưa tay chữ V: “Nhanh, chụp tôi đẹp trai chút, dùng chức năng làm đẹp ấy.”
Vưu Minh: “… Cậu đúng là bé trai tinh xảo.”
Dương Vinh Bảo: “Là nam nhân, vì muốn đẹp hơn, tháng nào tôi cũng phải đi sửa lông mày đây. Tôi nói cho các anh biết, sửa lông mày sẽ bị nghiện.”
Chu Viễn sờ lông mày của bản thân.
Dương Vinh Bảo đi đến gõ cửa nhà.
“Ai?” Bên trong truyền một giọng nam.
Dương Vinh Bảo: “Tra máy đo điện.”
Người bên trong oán giận: “Không phải mấy ngày trước vừa tra sao? Sao hôm nay lại tra nữa?”
Dương Vinh Bảo nói dối nói đến hạ bút thành văn: “Lần trước hệ thống bị lỗi, cho nên phải ghi lại lần nữa.”
Cửa mở.
“Vào ghi đi.”
Mở cửa là một nam nhân trẻ tuổi, chừng hai mươi lăm, mặc áo thun tay ngắn cùng quần vận động, mang giày thể thao, lông mày của gã vừa dày về vừa hỗn độn.
Ánh mắt của Vưu Minh và Chu Viễn đều bị lông mày của gã hấp dẫn.
Lông mày như thế này xác thật nên đi sửa một chút.
Nam nhân trẻ tuổi vừa mở cửa, nhìn thấy ba người không mặc công phục liền gấp gáp muốn đóng cửa lại.
Dương Vinh Bảo chắn cửa, sức lực hắn lớn, nam nhân trẻ tuổi căn bản không đóng nổi.
“Ai tới ?” Trong phòng truyền tới một thanh âm già nua: “Ta biết có người sẽ đến, mời bọn họ vào nhà ngồi đi.”
Nam nhân trẻ tuổi nghe vậy mới trợn mắt: “Vào đi, tôi nói cho các người biết, nếu có ý đồ không tốt, ông nội tôi khẳng định cho các người xui xẻo.”
Vưu Minh đi vào đầu tiên, được nam nhân dẫn tới phòng khách ngồi.
Trong nhà không được lát nền gạch, mà là sàn xi măng, cũng không có ghế salon, trong phòng bày toàn ghế trúc dài, tivi cũng là kiểu cũ. Nam nhân trẻ tuổi để bọn họ ngồi ghế trúc, còn mình thì ngồi trên ghế đẩu, tiếp tục nhặt rau.
Vưu Minh cảm thấy kỳ quái.
Đã hạ chú hại người, hẳn là kiếm được không ít tiền, vì sao trong nhà thoạt nhìn không giàu có cho lắm?
Không ai lên tiếng.
Khoảng mười phút trôi qua, mới có tiếng mở cửa.
Mấy người theo tiếng động nhìn sang, thấy một lão đầu chống gậy từ trong phòng đi ra.
Lão có một đầu tóc muối tiêu, mặc áo ba lỗ màu trắng, chiếc áo đã có vết ố vàng, chân mang dép lê, di chuyển từng bước nhỏ, còn lảo đảo, như kiểu một giây sau liền lập tức ngã xuống.
Nam nhân trẻ tuổi vội vàng đi qua muốn đỡ lấy lão, lão liên vung tay: “Ta chưa già đến mức không thể đi, con sang bên kia ngồi đi.”
Nam nhân: “Ồ.”
Sau đó nam nhân ngồi lại vị trí cũ tiếp tục nhặt rau.
Lão đầu ngồi xuống ghế dài.
Lão để gậy chống qua một bên, lão có mí mắt cụp, khóe miệng hạ thấp, không có dáng vẻ từ ái, chỉ khiến người cảm thấy âm khí nặng nề.
Chu Viễn mở miệng trước: “Nếu lão gia tử đã biết pháp thuật, vì sao không theo đường chính đạo, lại muốn dùng pháp thuật hại người?”
Lão đầu liếc mắt nhìn Chu Viễn: “Các người là tới tìm ta gây phiền phức?”
Chu Viễn: “Xem câu trả lời của ông.”
Lão đầu đột nhiên cười rộ lên: “Các người có thể làm gì ta?”
Chu Viễn sửng sốt, bọn họ lại không thể dùng pháp thuật như vũ khí, càng không thể giết lão, quả thực không có quá nhiều biện pháp.
Vưu Minh bỗng nói: “Có thể phế bỏ pháp thuật của ông, khiến ông cả đời này cũng không thể tiếp tục dùng pháp thuật.”
Lão đầu không cười nữa, mà nhìn Vưu Minh: “Ngươi có bản lĩnh này? Bây giờ còn có người có bản lĩnh như vậy?”
Ngay cả Chu Viễn cũng không chớp mắt mà nhìn Vưu Minh.
Lão đầu: “Cứ cho là được đọc qua trong sách, rồi có thể làm thế nào? Ngươi nghĩ đơn giản như vậy?”
Vưu Minh lắc đầu: “Ông có thể thử xem.”
Chu Viễn cũng nói: “Tuy tôi không có bản lĩnh phế bỏ pháp thuật của ông, nhưng tôi có thể cùng ông đấu pháp.”
Lão đầu cười to: “Đấu pháp? Ngươi một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch lại dám nói cùng ta đấu pháp? Thời điểm ta bắt đầu học pháp thuật, không biết ngươi còn đang bú sữa ở chỗ nào đâu!”
Dương Vinh Bảo ở bên cạnh nói: “Lão gia tử, đây chính là truyền nhân của Chu gia.”
Lão đầu: “Chu gia? Chu gia thì thế nào? Đương gia hiện tại của Chu gia cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta.”
Biểu tình của Chu Viễn thay đổi: “Lão gia tử, không nên nói bậy.”
“Nếu ta không có bản lĩnh kia, ta sẽ để các ngươi đi vào sao?” Lão vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên nổi lên âm phong.
Âm khí khắp người, tà khí bộc phát.
Lão đầu âm hiểm cười: “Ta có hơn vạn âm binh nghe ta điều khiển, các ngươi có cái gì? Các ngươi đến đây chính là đi vào hang hổ, ta sẽ không để các ngươi dễ dàng rời đi.”
Chu Viễn không thể tiếp tục duy trì biểu tình thanh lãnh, hai tay hắn để trước mặt, chuẩn bị bấm thủ quyết bất cứ lúc nào.
Hắn hỏi: “Lão gia tử, ông kiếm nhiều tiền như vậy có được hưởng thụ qua sao?”
Lão đầu nói: “Ta không để ý tiền.”
“Ta có bản lĩnh như vậy, cũng không thể không làm gì đi?”
“Ta chính là muốn đối nghịch với bọn thiên sư tự cho mình là đại biểu của chính nghĩa.”
“So với làm việc tốt thú vị hơn nhiều.”
Chu Viễn trừng mắt: “Vậy ông cũng đừng trách tôi.”
Dứt lời, Chu Viễn niệm chú, tạo thủ hỏa, đầu ngón tay hắn vừa bốc lửa, âm binh cũng đã xuất hiện chật kín căn phòng.
Những âm binh này đều mặc khôi giáp thời cổ đại, trong tay cầm miễn hoặc trường mâu.
Lít nha lít nhít, quỷ đè lên quỷ, trong mắt bốc lên ánh sáng xanh lục.
Tất cả quỷ ở đây đều bị lão đầu luyện thành binh, chỉ nghe theo lệnh của lão.
Sức mạnh của một mình Chu Viễn căn bản không thể chống đỡ.
Lão đầu kiêu ngạo như thế, cũng là vì lão thật sự có năng lực.
Trước khi đấu pháp, Chu Viễn quay đầu nói với Vưu Minh: “Cậu mang theo cậu ta rời đi đi, tôi có thể ngăn cản một chốc, các cậu thoát ra, đưa tin cho ông nội tôi, để ông nội dẫn người Chu gia đến, người như thế này, không thể để mặc lão làm bậy.”
Chu Viễn đã chuẩn bị vì đấu pháp mà chết.
Lão đầu có hơn vạn âm binh, mà Chu Viễn chỉ có một người.
Dương Vinh Bảo cũng sợ, nhiều âm binh như vậy, hắn chỉ từng thấy qua trong sách.
Âm binh sát khí quá nặng, cho dù có gặp phải ác sát, ác sát cũng không phải đối thủ của chúng, chỉ có thể bị chúng xé nát.
Ác sát hắn còn không đối phó được, huống chi là âm binh.
Thế nhưng Dương Vinh Bảo lại nói: “Anh nghĩ vừa rồi tôi là nói chơi à? Vưu Minh mới học không bao lâu, không có kinh nghiệm thực chiến, nên thoát ra ngoài đi, tôi ở lại đây giúp Chu Viễn một tay.”
Chu Viễn kết ấn, cắn răng nói: “Cậu ở đây cũng chỉ thêm vướng chân vướng tay!”
Dương Vinh Bảo: “Chớ xem thường người! Mẹ tôi cũng là thiên sư, không phải chỉ có anh có người nhà là thiên sư!”
“Còn có thời gian cãi nhau nha.” Lão đầu cười: “Quả nhiên là anh em tốt.”
Dương Vinh Bảo tức giận mắng to: “Ai là anh em tốt với anh ta?”
Lão đầu đứng lên, mới vừa rồi còn là dáng vẻ người già tập tễnh bước đi, lúc nay lại sống lưng thẳng tắp, trên đỉnh đầu lão còn cuồn cuộn xoáy đen. Âm binh khí thể hùng hổ, lão đưa tay ra, trong tay xuất hiện lệnh kỳ màu đen, lão nhìn về phía đám người Vưu Minh, ánh mắt như nhìn giun dế.
“Chờ các ngươi chết rồi, ta sẽ đem các ngươi cũng luyện thành âm binh, ta muốn xem hồn phách thiên sư khi luyện thành âm binh có mạnh hơn quỷ thường hay không.”
Chu Viễn cùng Dương Vinh Bảo đồng thời bấm thủ quyết, thủ quyết bọn họ dùng đều là loại trừ tà cổ xưa.
Theo lý mà nói, thủ quyết vừa thành, ác quỷ không thể tới gần người.
Nhưng âm binh như tre già măng mọc, âm binh phía trước dùng thân mình mở đường, hồn phách tán loạn cũng không lui bước.
Âm binh mặt sau hung ác nhào lên.
Chu Viễn cùng Dương Vinh Bảo chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
“Đi mau!” Chu Viễn quay đầu nói với Vưu Minh: “Truyền tin cho ông nội tôi! Nói cho mọi người biết, nhất định phải là ông nội tự mình đến!”
Lão đầu cười lạnh: “Ông nội ngươi cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta, lão không có thiên phú như ta, lại nổi danh hơn ta, lão đến, vừa lúc ta cho ông cháu ngươi đoàn tụ!”
Khóe miệng Chu Viễn trào ra máu tươi: “Chạy mau!”
Vưu Minh sẽ không đấu pháp, cậu chỉ biết cách đối phó với ác quỷ ác sát, không biết phải cùng người đấu pháp như thế nào.
Nhưng nếu muốn cậu bỏ lại Chu Viễn và Dương Vinh Bảo ở lại đây, cậu không làm được.
Chiêu quỷ thuật.
Vưu Minh nhắm mắt lại.
Chiêu quỷ thuật là chiêu ác quỷ vãng lai.
Cũng có thể chiêu quỷ hồn cố định.
Nếu hiện tại Tiểu Phượng còn không xuất hiện, chứng tỏ trong căn nhà này nhất định có thuật che mắt, cậu không thể chiêu quỷ ở đây.
Biện pháp duy nhất, chính là thử chiêu Giang Dư An.
Cậu và Giang Dư An là bạn lữ, giữa bọn họ có ràng buộc.
Thế nhưng bây giờ là ban ngày.
Giang Dư An khẳng định còn đang tu dưỡng, nếu bây giờ chiêu anh đi ra…
Vưu Minh cắn răng, trong đầu có ngàn vạn suy tính.
Chiêu Giang Dư An, cậu sợ hại đến Giang Dư An.
Không chiêu Giang Dư An, cậu sợ Chu Viễn và Dương Vinh Bảo phải chết ở đây thậm chí ngay cả cậu cũng không thể thoát.
Vưu Minh bấm thủ quyết niệm: “Dùng máu thịt của ta ra lệnh, bách quỷ tụ hợp, lập tức nghe lệnh!”
Chu Viễn và Dương Binh Bảo cùng quay đầu nhìn cậu.
Đây là tự dâng bản thân ra lệnh chiêu quỷ.
Chu Viễn cắn răng: “Cậu không làm được! Chiêu quỷ lệnh này bách quỷ sẽ không hưởng ứng!”
Chiêu quỷ lệnh là từ cổ đại truyền đến nay, tuy rằng nhiều người biết đến, nhưng thời nay chưa có ai chiêu thành công.
Hai mắt Dương Vinh Bào chảy ra huyết lệ: “Nhân lúc chúng tôi còn chống đỡ được, anh mau chạy đi, nếu không sẽ có nhiều người phải chết hơn mà thôi.”
Vưu Minh bất động, miệng lẩm bẩm.
Một chữ cuối cùng vừa dứt, căn phòng đột nhiên lâm vào hắc ám, rõ ràng đang là ban ngày, lại tối đen như màn đêm.
Tia sáng cuối cùng biến mất.
“Chúng binh nghe lệnh!” Lão đầu rống to: “Chúng binh nghe lệnh! Trở về thủ!”
Toàn bộ âm binh trở về phòng thủ, Chu Viễn và Dương Vinh Bảo thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ đã kiệt sức, mới vừa rồi dựa cả vào một hơi chống đỡ, hơi này vừa tan đi, liền ngã ngồi trên ghế tre không nhúc nhích.
Dù sao năng lực của Dương Vinh Bảo chưa đủ, vừa rồi dựa cả vào Chu Viễn chống đỡ.
Chu Viễn tranh thủ thời gian, Vưu Minh mới có thể bấm quyết niệm chú.
Trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón.
Âm phong hiển hách, Vưu Minh ngẩng đầu, cậu chiêu ai tới?
Ngay lúc tất cả cùng nín thở chờ đợi, hắc ám từ từ tản đi.
Chỉ có một người đứng trên không trung.
Người này mặc âu phục đen, hai mắt đen như mực, da dẻ tái nhợt, vóc người thon dài, vô số hắc khí quanh quẩn bên người hắn. ( lúc này gọi là hắn, vì Giang Dư An không còn là Giang Dư An).
Chân hắn đạp lên mây đen, âm khí ngập trời.
Từ lúc hắn xuất hiện, âm khí trong căn phòng này đã đạt đến đỉnh điểm.
Tất cả âm binh vây quanh bên người lão đầu.
Sắc mặt lão đầu đã thay đổi: “Quỷ vương…”
“Quỷ vương chưa hoàn toàn trưởng thành.”
Lão đầu: “Vật Tắc Mạch! Lại đây!”
Nam nhân vẫn luôn ngồi trên ghế đẩu nhặt rau nghe lão nhân gọi liền đi tới.
Gã đứng bên cạnh lão đầu: “Ông nội.”
Lão đầu mím chặt môi, cả người trở nên run rẩy: “Vật Tắc Mạnh, lần này phải xem con rồi, chỉ cần con đánh bại hắn, nuốt hắn, con lập tức có thể trở thành tân quỷ vương.”
Vật Tắc Mạch mặt không cảm xúc, không đau khổ không vui buồn, bây giờ nghĩ lại, gã căn bản không giống người sống: “Con đã biết, ông nội.”
Lão đầu giơ kỳ lệnh lên, Vật Tắc Mạch nhắm mắt lại, âm binh chui vào trong thân thể gã, hơn vạn âm binh rít gào chui vào, cả người Vật Tắc Mạch co giật không ngừng.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An đang lơ lửng giữa không trung, lòng nhói đau.
Cậu cho rằng sẽ không chiêu tới Giang Dư An, nhưng vẫn lại là anh tới.
Ban ngày chính là thời gian tu dưỡng của Giang Dư An…
Chu Viễn cũng nhìn Giang Dư An, hai mắt lộ ra sợ hãi: “Đây là… Cậu vậy mà có thể chiêu quỷ vương tới? Cho dù chưa hoàn toàn trưởng thành…”
“Cậu rốt cuộc là ai? Cậu cùng ai học pháp thuật? Làm sao cậu có thể chiêu được quỷ vương tới?”
Máu trên khóe miệng Chu Viễn đã khô lại, hắn khó khăn ngồi thẳng lên: “Các người ký khế ước?”
Vưu Minh vẫn đứng đó, mặc dù cậu cũng đã không còn khí lực.
Nhưng vẫn kiên cường chống đỡ nói: “Không có khế ước.”
Chu Viễn trợn mắt lên: “Làm sao cậu biết hắn sẽ không lâm trận phản chiến? Cậu không sợ bị hắn phản phệ à?”
Vưu Minh không nhìn Chu Viễn, hai mắt vẫn dõi theo Giang Dư An.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không ký khế ước cùng anh ấy, nhưng có một tầng ràng buộc còn sâu hơn cả khế ước.”
Chu Viễn cau mày: “Cái gì? Có thứ ràng buộc còn sâu hơn khế ước?”
Vưu Minh cười nói với Chu Viễn: “Anh ấy là chồng tôi.”
Dương Vinh Bảo ôm ngực: “Mẹ của tôi ơi…”
Chu Viễn cũng tự lẩm bẩm: “Mẹ của tôi ơi…”
Không tới một tuần, Mạnh Xung lại ngã, lúc trước là người thực vật, bây giờ trở thành người tàn phế.
Thời điểm nhận được tin, Vưu Minh thật sự muốn thay Mạnh Xung rơi hai giọt nước mắt chua xót.
Cũng quá thảm rồi đi?
Lúc trước là người thực vật tốt xấu gì cũng không có ý thức, hiện tại có ý thức, lại biến thành phế nhân.
Mỗi ngày đều cần hộ công xoa bóp, cần hộ công giải quyết nhu cầu, đối với một nam nhân trưởng thành mà nói, căn bản không thể tiếp thu.
Mạnh Trung Hoa vẫn muốn ổn thỏa, cho nên gọi cả Vưu Minh và Dương Vinh Bảo đến.
Dương Vinh Bảo không muốn đi lắm: “Có anh và Chu Viễn ở, tôi có đi cũng không có chỗ mà phát huy, tôi đi đả tương du sao?”
Vưu Minh: “Cậu nhìn nhiều sẽ học được càng nhiều.”
Dương Vinh Bảo hầm hừ: “Không học được.”
Vưu Minh: “Thật sự không đi?”
Dương Vinh Bảo ôm lấy gối ôm: “Không đi.”
“Vậy tôi tự đi.” Vưu Minh bày ra dáng vẻ muốn mở cửa: “Ngày hôm qua còn nói muốn tìm Chu Viễn, bây giờ lại không đi?”
Dương Vinh Bảo rầm rì: “Tôi đi tôi đi.”
Hai người cùng nhau ra ngoài, lần này đổi thành Dương Vinh Bảo lái xe, Vưu Minh ngồi ghế phó lái nhắm mắt dưỡng thần.
“Mạnh gia thật phiền toái.” Dương Vinh Bảo nói: “Tôi sợ dính vào rồi không buông tay được.”
Vưu Minh: “Phiền toái thật.”
Chỉ cần Mạnh Trung Hoa không muốn tóm người sai sử hạ chú, Mạnh Xung vẫn sẽ gặp xui xẻo.
Mạnh Trung Hoa nguyện ý ra giá cao làm Mạnh Xung tốt lên, cho nên cũng không biết đến cùng là ông ta có yêu thương đứa con này hay không.
“Tôi nghe nói a, chỉ là nghe nói.” Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nói: “Mạnh Trung Hoa có một đứa con riêng bên ngoài, tôi đoán chính là con riêng kia giở trò, nếu Mạnh Xung chết, không phải tài sản của Mạnh Trung Hoa đều là của cậu ta hết sao?”
Vưu Minh: “Cái này có đạo lý, đều là con mình, ông ta muốn đảm bảo cả hai.”
Dương Vinh Bảo nhún vai: “Đảm bảo được mới là lạ, Mạnh Xung đúng là xui tám đời.”
Lúc bọn Vưu Minh nhìn thấy Mạnh Xung, hắn đang ngồi trên giường tại bệnh viện, hắn không tự nhúc nhích được, chỉ có thể nâng đầu giường bệnh lên, môi hắn trắng bệch, gương mặt tái xanh, vừa nhìn đã biết nhiễm bệnh nặng, ngay cả nói chuyện cũng lao lực, hai mắt vô thần.
Chu Viễn đứng bên giường cạnh Mạnh Xung, vì muốn Chu Viễn nhận ra người, Vưu Minh vẫn mặc bộ quần áo lần trước gặp hắn.
Trí nhớ của Chu Viễn rất tốt, vừa nhìn quần áo đã biết Vưu Minh là ai.
“Chu tiên sinh.” Vưu Minh chào hỏi: “Mạnh tiên sinh.”
Mạnh Xung muốn cười, nhưng khóe miệng kéo lên không nổi, chỉ có thể giật giật.
Chu Viễn nói: “Người kia tiếp tục hạ chú.”
Vưu Minh gật đầu: “Sẽ không dừng lại.”
Mạnh Trung Hoa ngồi bên cạnh, vẻ mặt âm u, trong mắt tràn ngập lửa giận, hàm răng cắn chặt, hai mắt như muốn lồi ra.
“Tìm ra!” Mạnh Trung Hoa bỗng đứng lên, giận không thể át, chỉ vào Chu Viễn cùng Vưu Minh: “Nhất định phải tìm cho ra.”
Chu Viễn vẫn trưng ra khuôn mặt lạnh: “Tìm ra người hạ chú, hay tìm ra người sai khiến?”
Mạnh Trung Hoa sững sờ.
Ngay cả Mạnh Xung cũng đưa mắt nhìn Mạnh Trung Hoa.
Giây phút ánh mắt con trai rơi xuống trên người, cả người Mạnh Trung Hoa như sụp đổ.
Ông ta không dám nhìn Mạnh Xung: “Tôi… Tôi sẽ nói chuyện với nó.”
Mạnh Xung giật giật môi, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Vậy thì không cần tra nữa, cứ để tôi chết đi thôi.”
“Không còn người này thì còn người khác.”
Mạnh Trung Hoa nghiêng đầu đi, không dám nhìn Mạnh Xung: “Nó là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhất định là bị kẻ khác lợi dụng.”
Mạnh Xung nhắm mắt lại, không lên tiếng, hắn đối với người ba này đã là thất vọng.
Chu Viễn lại nói: “Tôi sẽ tìm ra người hạ chú lẫn người sai khiến, đây là chức trách của tôi.”
Mạnh Trung Hoa xua tay nói: “Tìm ra người hạ chú là được, hại Tiểu Xung chính là người hạ chú.”
Chu Viễn lắc đầu: “Người sai khiến cũng thế.”
Mạnh Trung Hoa trừng mắt: “Cậu có ý gì? Cậu là do tôi mời tới, thì phải làm việc theo ý của tôi! Có còn muốn kiếm tiền hay không?”
Chu Viễn: “Tôi không thiếu tiền.”
Mạnh Trung Hoa cười lạnh: “Vậy cậu không cần làm nữa, không có cậu, Vưu đại sư cũng có thể làm, đúng không Vưu đại sư?”
Vưu Minh đang thất thần, bị Dương Vinh Bảo kéo góc áo mới hoàn hồn, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì?”
Mạnh Trung Hoa cũng không so đo Vưu Minh thất thần, vội vàng nói: “Tôi nghe Tiểu Sở nói qua, Vưu đại sư là người có chân tài thực học, năng lực không thua kém Chu tiên sinh, tôi cho rằng việc lần này không cần Chu tiên sinh để ý đến, để Vưu đại sư phụ trách thế nào? Thù lao như trước đã nói, vẫn là mười triệu, nếu có thể giải quyết sớm, tôi sẽ thưởng thêm mười triệu nữa.”
“Chu đại sư không thiếu tiền, Vưu đại thì sao?” Mạnh Trung Hoa hỏi.
Vưu Minh: “… Tại sao không để Chu đại sư tiếp tục? Năng lực của Chu đại sư mạnh hơn tôi.”
Chu Viễn đứng bên cạnh nói: “Tôi có thể không quản”.
Vưu Minh nhìn Chu Viễn, Chu Viễn chắp tay sau lưng, mím môi nhìn Mạnh Trung Hoa: “Tôi không quản chuyện của ngài, không có nghĩa là tôi không quản việc có người hại người, việc này chính là chức trách của thiên sư.”
Hai mắt Mạnh Trung Hoa vì tức giận mà đỏ lên: “Nếu không phải tôi mời cậu tới, cậu sẽ đứng đây à? Cậu không cần tìm việc, tiền cũng cho cậu rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Chu Viễn: “Tôi có thể trả tiền lại cho ngài.”
Mạnh Trung Hoa chỉ vào mũi Chu Viễn: “Cậu đừng quá đáng!”
Chu Viễn: “Không quá đáng bằng Mạnh tiên sinh, sống chết của con mình cũng không để ý đến.”
Mạnh Trung Hoa nhìn về phía Vưu Minh: “Vưu đại sư, tôi không nói với cậu ta, cậu nói.”
Vưu Minh: “…”
Nói cái gì? Cậu còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vẫn là Dương Vinh Bảo nhỏ giọng nhắc nhở cậu mới biết.
“Mạnh tiên sinh vẫn là tìm người khác đi.” Vưu Minh nói với Mạnh Trung Hoa: “Tôi có cùng suy nghĩ với Chu đại sư.”
Chu Viễn nhìn Vưu Minh, hắn không nghĩ tới Vưu Minh sẽ nói như vậy.
Mạnh Trung Hoa tức đến nổ phổi: “Vậy các cậu lăn, cút hết cho tôi!”
Chu Viễn xoay người rời đi.
Vưu Minh cùng Dương Vinh Bảo theo sát phía sau.
Ba người cùng ra khỏi bệnh viện, Chu Viễn dừng lại tại ven đường cùng hai người Vưu Minh nói chuyện.
Chu Viễn hỏi Vưu Minh: “Cậu có tính toán gì? Là mặc kệ hay tiếp tục điều tra?”
Ánh mặt trời rất thịnh, Vưu Minh híp mắt: “Tiếp tục điều tra.”
Chu Viễn kinh ngạc nhìn Vưu Minh.
Dương Vinh Bảo ở bên cạnh nói: “Chu Viễn, anh cũng không nên quá xem thường người, đều là thiên sư, đều biết thiên chức, đã chọn nghề này thì sẽ không chỉ biết đến lợi ích của bản thân.”
Chu Viễn không thèm nhìn đến Dương Vinh Bảo.
Dương Vinh Bảo: “…”
“Nếu như vậy, thì lần này chúng ta có thể làm việc cùng nhau.” Ánh mắt Chu Viễn thâm thúy nhìn Vưu Minh: “Vừa lúc cũng để tôi xem thử cậu có bao nhiêu bản lĩnh.”
Dương Vinh Bảo xen miệng: “Còn tôi?”
Lúc này Chu Viễn mới ban cho Dương Vinh Bảo một cái liếc mắt: “Tôi biết bản lĩnh của cậu, rất mạnh.”
Dương Vinh Bảo lộ ra vẻ mặt đắc ý: “Tất nhiên, anh vẫn có mắt nhìn đó.”
Chu Viễn hỏi Vưu Minh: “Cậu thấy gì?”
Vưu Minh nói: “Lần hạ chú này hẳn là để đồ trong phòng bệnh, tôi đã nhìn qua, chỉ có một thứ là đồ mới, chính là ly nước.”
Dương Vinh Bảo lần thứ hai nói chen vào: “Vậy chúng ta trực tiếp phá hủy ly nước không phải là được rồi sao? Chu Viễn có thủ hỏa mà”.
Chu Viễn: “Tôi vừa lấy ly nước ra.”
Dương Vinh Bảo nhìn Chu Viễn từ trên xuống dưới: “Anh để chỗ nào? Bên trong quần lót à?”
Chu Viễn: “…”
Chu Viễn thò tay móc trong túi áo ra.
Ly nước chỉ to bằng đầu ngón tay sau khi được Chu Viễn lấy ra mới biến về hình dáng ban đầu.
“Đây là thuật thu nhỏ.” Chu Viễn nói với Vưu Minh: “Cậu học qua chưa?”
Vưu Minh lắc đầu: “Còn chưa.”
Chu Viễn cười nói: “Thuật thu nhỏ là pháp thuật truyền thống, còn có thuật xuyên tường, thuật độn thổ, muốn học thì hơi rắc rối, nhưng chắc cậu có thể học được.”
Đột nhiên được khen, Vưu Minh có chút ngượng ngùng.
Dương Vinh Bảo chỉ vào mũi mình: “Còn tôi?”
Chu Viễn: “Cậu bây giờ đã rất mạnh, không cần học cái này.”
Trong nháy mắt, Dương vinh Bảo không biết mình nên vui hay nên tức giận.
Vưu Minh và Chu Viễn đồng thời bấm thủ quyết, hắc khí từ chén nước bay ra, hướng về một phía, Vưu Minh cùng Chu Viễn nhìn nhau, đồng thời cất bước.
Vì thế Dương Vinh Bảo đảm nhiệm làm tài xế, mang theo hai người Vưu Minh đi theo phương hướng mà hắc khí bay đi.
Một đường chạy đến ngoại ô.
Nhà vùng ngoại thành phần lớn đều là mới xây, còn rất nhiều kho hàng, bất quá đa số kho hàng đều đã bỏ phế, cho cũng không ai thuê.
Bên này cũng không có nhiều người ở, hắc khí đưa bọn họ đến trước một căn nhà trệt nhỏ.
Nhà trệt rất nhỏ, nhìn qua có chút cũ, sơn tường đã tróc, lộ xi măng bên trong.
Sân trước không được tu sửa, hôm qua còn có mưa, hiện tại còn đọng nước, đạp xuống chân liền dính đầy bùn.
Dương Vinh Bảo nhìn đến trợn mắt há miệng: “Bây giờ còn có nhà như thế này, tôi phải chụp tấm ảnh làm kỷ niệm mới được.”
Dương Vinh Bảo đưa điện thoại cho Vưu Minh, bản thân thì chạy đến trước cửa nhà, đưa tay chữ V: “Nhanh, chụp tôi đẹp trai chút, dùng chức năng làm đẹp ấy.”
Vưu Minh: “… Cậu đúng là bé trai tinh xảo.”
Dương Vinh Bảo: “Là nam nhân, vì muốn đẹp hơn, tháng nào tôi cũng phải đi sửa lông mày đây. Tôi nói cho các anh biết, sửa lông mày sẽ bị nghiện.”
Chu Viễn sờ lông mày của bản thân.
Dương Vinh Bảo đi đến gõ cửa nhà.
“Ai?” Bên trong truyền một giọng nam.
Dương Vinh Bảo: “Tra máy đo điện.”
Người bên trong oán giận: “Không phải mấy ngày trước vừa tra sao? Sao hôm nay lại tra nữa?”
Dương Vinh Bảo nói dối nói đến hạ bút thành văn: “Lần trước hệ thống bị lỗi, cho nên phải ghi lại lần nữa.”
Cửa mở.
“Vào ghi đi.”
Mở cửa là một nam nhân trẻ tuổi, chừng hai mươi lăm, mặc áo thun tay ngắn cùng quần vận động, mang giày thể thao, lông mày của gã vừa dày về vừa hỗn độn.
Ánh mắt của Vưu Minh và Chu Viễn đều bị lông mày của gã hấp dẫn.
Lông mày như thế này xác thật nên đi sửa một chút.
Nam nhân trẻ tuổi vừa mở cửa, nhìn thấy ba người không mặc công phục liền gấp gáp muốn đóng cửa lại.
Dương Vinh Bảo chắn cửa, sức lực hắn lớn, nam nhân trẻ tuổi căn bản không đóng nổi.
“Ai tới ?” Trong phòng truyền tới một thanh âm già nua: “Ta biết có người sẽ đến, mời bọn họ vào nhà ngồi đi.”
Nam nhân trẻ tuổi nghe vậy mới trợn mắt: “Vào đi, tôi nói cho các người biết, nếu có ý đồ không tốt, ông nội tôi khẳng định cho các người xui xẻo.”
Vưu Minh đi vào đầu tiên, được nam nhân dẫn tới phòng khách ngồi.
Trong nhà không được lát nền gạch, mà là sàn xi măng, cũng không có ghế salon, trong phòng bày toàn ghế trúc dài, tivi cũng là kiểu cũ. Nam nhân trẻ tuổi để bọn họ ngồi ghế trúc, còn mình thì ngồi trên ghế đẩu, tiếp tục nhặt rau.
Vưu Minh cảm thấy kỳ quái.
Đã hạ chú hại người, hẳn là kiếm được không ít tiền, vì sao trong nhà thoạt nhìn không giàu có cho lắm?
Không ai lên tiếng.
Khoảng mười phút trôi qua, mới có tiếng mở cửa.
Mấy người theo tiếng động nhìn sang, thấy một lão đầu chống gậy từ trong phòng đi ra.
Lão có một đầu tóc muối tiêu, mặc áo ba lỗ màu trắng, chiếc áo đã có vết ố vàng, chân mang dép lê, di chuyển từng bước nhỏ, còn lảo đảo, như kiểu một giây sau liền lập tức ngã xuống.
Nam nhân trẻ tuổi vội vàng đi qua muốn đỡ lấy lão, lão liên vung tay: “Ta chưa già đến mức không thể đi, con sang bên kia ngồi đi.”
Nam nhân: “Ồ.”
Sau đó nam nhân ngồi lại vị trí cũ tiếp tục nhặt rau.
Lão đầu ngồi xuống ghế dài.
Lão để gậy chống qua một bên, lão có mí mắt cụp, khóe miệng hạ thấp, không có dáng vẻ từ ái, chỉ khiến người cảm thấy âm khí nặng nề.
Chu Viễn mở miệng trước: “Nếu lão gia tử đã biết pháp thuật, vì sao không theo đường chính đạo, lại muốn dùng pháp thuật hại người?”
Lão đầu liếc mắt nhìn Chu Viễn: “Các người là tới tìm ta gây phiền phức?”
Chu Viễn: “Xem câu trả lời của ông.”
Lão đầu đột nhiên cười rộ lên: “Các người có thể làm gì ta?”
Chu Viễn sửng sốt, bọn họ lại không thể dùng pháp thuật như vũ khí, càng không thể giết lão, quả thực không có quá nhiều biện pháp.
Vưu Minh bỗng nói: “Có thể phế bỏ pháp thuật của ông, khiến ông cả đời này cũng không thể tiếp tục dùng pháp thuật.”
Lão đầu không cười nữa, mà nhìn Vưu Minh: “Ngươi có bản lĩnh này? Bây giờ còn có người có bản lĩnh như vậy?”
Ngay cả Chu Viễn cũng không chớp mắt mà nhìn Vưu Minh.
Lão đầu: “Cứ cho là được đọc qua trong sách, rồi có thể làm thế nào? Ngươi nghĩ đơn giản như vậy?”
Vưu Minh lắc đầu: “Ông có thể thử xem.”
Chu Viễn cũng nói: “Tuy tôi không có bản lĩnh phế bỏ pháp thuật của ông, nhưng tôi có thể cùng ông đấu pháp.”
Lão đầu cười to: “Đấu pháp? Ngươi một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch lại dám nói cùng ta đấu pháp? Thời điểm ta bắt đầu học pháp thuật, không biết ngươi còn đang bú sữa ở chỗ nào đâu!”
Dương Vinh Bảo ở bên cạnh nói: “Lão gia tử, đây chính là truyền nhân của Chu gia.”
Lão đầu: “Chu gia? Chu gia thì thế nào? Đương gia hiện tại của Chu gia cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta.”
Biểu tình của Chu Viễn thay đổi: “Lão gia tử, không nên nói bậy.”
“Nếu ta không có bản lĩnh kia, ta sẽ để các ngươi đi vào sao?” Lão vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên nổi lên âm phong.
Âm khí khắp người, tà khí bộc phát.
Lão đầu âm hiểm cười: “Ta có hơn vạn âm binh nghe ta điều khiển, các ngươi có cái gì? Các ngươi đến đây chính là đi vào hang hổ, ta sẽ không để các ngươi dễ dàng rời đi.”
Chu Viễn không thể tiếp tục duy trì biểu tình thanh lãnh, hai tay hắn để trước mặt, chuẩn bị bấm thủ quyết bất cứ lúc nào.
Hắn hỏi: “Lão gia tử, ông kiếm nhiều tiền như vậy có được hưởng thụ qua sao?”
Lão đầu nói: “Ta không để ý tiền.”
“Ta có bản lĩnh như vậy, cũng không thể không làm gì đi?”
“Ta chính là muốn đối nghịch với bọn thiên sư tự cho mình là đại biểu của chính nghĩa.”
“So với làm việc tốt thú vị hơn nhiều.”
Chu Viễn trừng mắt: “Vậy ông cũng đừng trách tôi.”
Dứt lời, Chu Viễn niệm chú, tạo thủ hỏa, đầu ngón tay hắn vừa bốc lửa, âm binh cũng đã xuất hiện chật kín căn phòng.
Những âm binh này đều mặc khôi giáp thời cổ đại, trong tay cầm miễn hoặc trường mâu.
Lít nha lít nhít, quỷ đè lên quỷ, trong mắt bốc lên ánh sáng xanh lục.
Tất cả quỷ ở đây đều bị lão đầu luyện thành binh, chỉ nghe theo lệnh của lão.
Sức mạnh của một mình Chu Viễn căn bản không thể chống đỡ.
Lão đầu kiêu ngạo như thế, cũng là vì lão thật sự có năng lực.
Trước khi đấu pháp, Chu Viễn quay đầu nói với Vưu Minh: “Cậu mang theo cậu ta rời đi đi, tôi có thể ngăn cản một chốc, các cậu thoát ra, đưa tin cho ông nội tôi, để ông nội dẫn người Chu gia đến, người như thế này, không thể để mặc lão làm bậy.”
Chu Viễn đã chuẩn bị vì đấu pháp mà chết.
Lão đầu có hơn vạn âm binh, mà Chu Viễn chỉ có một người.
Dương Vinh Bảo cũng sợ, nhiều âm binh như vậy, hắn chỉ từng thấy qua trong sách.
Âm binh sát khí quá nặng, cho dù có gặp phải ác sát, ác sát cũng không phải đối thủ của chúng, chỉ có thể bị chúng xé nát.
Ác sát hắn còn không đối phó được, huống chi là âm binh.
Thế nhưng Dương Vinh Bảo lại nói: “Anh nghĩ vừa rồi tôi là nói chơi à? Vưu Minh mới học không bao lâu, không có kinh nghiệm thực chiến, nên thoát ra ngoài đi, tôi ở lại đây giúp Chu Viễn một tay.”
Chu Viễn kết ấn, cắn răng nói: “Cậu ở đây cũng chỉ thêm vướng chân vướng tay!”
Dương Vinh Bảo: “Chớ xem thường người! Mẹ tôi cũng là thiên sư, không phải chỉ có anh có người nhà là thiên sư!”
“Còn có thời gian cãi nhau nha.” Lão đầu cười: “Quả nhiên là anh em tốt.”
Dương Vinh Bảo tức giận mắng to: “Ai là anh em tốt với anh ta?”
Lão đầu đứng lên, mới vừa rồi còn là dáng vẻ người già tập tễnh bước đi, lúc nay lại sống lưng thẳng tắp, trên đỉnh đầu lão còn cuồn cuộn xoáy đen. Âm binh khí thể hùng hổ, lão đưa tay ra, trong tay xuất hiện lệnh kỳ màu đen, lão nhìn về phía đám người Vưu Minh, ánh mắt như nhìn giun dế.
“Chờ các ngươi chết rồi, ta sẽ đem các ngươi cũng luyện thành âm binh, ta muốn xem hồn phách thiên sư khi luyện thành âm binh có mạnh hơn quỷ thường hay không.”
Chu Viễn cùng Dương Vinh Bảo đồng thời bấm thủ quyết, thủ quyết bọn họ dùng đều là loại trừ tà cổ xưa.
Theo lý mà nói, thủ quyết vừa thành, ác quỷ không thể tới gần người.
Nhưng âm binh như tre già măng mọc, âm binh phía trước dùng thân mình mở đường, hồn phách tán loạn cũng không lui bước.
Âm binh mặt sau hung ác nhào lên.
Chu Viễn cùng Dương Vinh Bảo chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
“Đi mau!” Chu Viễn quay đầu nói với Vưu Minh: “Truyền tin cho ông nội tôi! Nói cho mọi người biết, nhất định phải là ông nội tự mình đến!”
Lão đầu cười lạnh: “Ông nội ngươi cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta, lão không có thiên phú như ta, lại nổi danh hơn ta, lão đến, vừa lúc ta cho ông cháu ngươi đoàn tụ!”
Khóe miệng Chu Viễn trào ra máu tươi: “Chạy mau!”
Vưu Minh sẽ không đấu pháp, cậu chỉ biết cách đối phó với ác quỷ ác sát, không biết phải cùng người đấu pháp như thế nào.
Nhưng nếu muốn cậu bỏ lại Chu Viễn và Dương Vinh Bảo ở lại đây, cậu không làm được.
Chiêu quỷ thuật.
Vưu Minh nhắm mắt lại.
Chiêu quỷ thuật là chiêu ác quỷ vãng lai.
Cũng có thể chiêu quỷ hồn cố định.
Nếu hiện tại Tiểu Phượng còn không xuất hiện, chứng tỏ trong căn nhà này nhất định có thuật che mắt, cậu không thể chiêu quỷ ở đây.
Biện pháp duy nhất, chính là thử chiêu Giang Dư An.
Cậu và Giang Dư An là bạn lữ, giữa bọn họ có ràng buộc.
Thế nhưng bây giờ là ban ngày.
Giang Dư An khẳng định còn đang tu dưỡng, nếu bây giờ chiêu anh đi ra…
Vưu Minh cắn răng, trong đầu có ngàn vạn suy tính.
Chiêu Giang Dư An, cậu sợ hại đến Giang Dư An.
Không chiêu Giang Dư An, cậu sợ Chu Viễn và Dương Vinh Bảo phải chết ở đây thậm chí ngay cả cậu cũng không thể thoát.
Vưu Minh bấm thủ quyết niệm: “Dùng máu thịt của ta ra lệnh, bách quỷ tụ hợp, lập tức nghe lệnh!”
Chu Viễn và Dương Binh Bảo cùng quay đầu nhìn cậu.
Đây là tự dâng bản thân ra lệnh chiêu quỷ.
Chu Viễn cắn răng: “Cậu không làm được! Chiêu quỷ lệnh này bách quỷ sẽ không hưởng ứng!”
Chiêu quỷ lệnh là từ cổ đại truyền đến nay, tuy rằng nhiều người biết đến, nhưng thời nay chưa có ai chiêu thành công.
Hai mắt Dương Vinh Bào chảy ra huyết lệ: “Nhân lúc chúng tôi còn chống đỡ được, anh mau chạy đi, nếu không sẽ có nhiều người phải chết hơn mà thôi.”
Vưu Minh bất động, miệng lẩm bẩm.
Một chữ cuối cùng vừa dứt, căn phòng đột nhiên lâm vào hắc ám, rõ ràng đang là ban ngày, lại tối đen như màn đêm.
Tia sáng cuối cùng biến mất.
“Chúng binh nghe lệnh!” Lão đầu rống to: “Chúng binh nghe lệnh! Trở về thủ!”
Toàn bộ âm binh trở về phòng thủ, Chu Viễn và Dương Vinh Bảo thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ đã kiệt sức, mới vừa rồi dựa cả vào một hơi chống đỡ, hơi này vừa tan đi, liền ngã ngồi trên ghế tre không nhúc nhích.
Dù sao năng lực của Dương Vinh Bảo chưa đủ, vừa rồi dựa cả vào Chu Viễn chống đỡ.
Chu Viễn tranh thủ thời gian, Vưu Minh mới có thể bấm quyết niệm chú.
Trong bóng tối, đưa tay không thấy được năm ngón.
Âm phong hiển hách, Vưu Minh ngẩng đầu, cậu chiêu ai tới?
Ngay lúc tất cả cùng nín thở chờ đợi, hắc ám từ từ tản đi.
Chỉ có một người đứng trên không trung.
Người này mặc âu phục đen, hai mắt đen như mực, da dẻ tái nhợt, vóc người thon dài, vô số hắc khí quanh quẩn bên người hắn. ( lúc này gọi là hắn, vì Giang Dư An không còn là Giang Dư An).
Chân hắn đạp lên mây đen, âm khí ngập trời.
Từ lúc hắn xuất hiện, âm khí trong căn phòng này đã đạt đến đỉnh điểm.
Tất cả âm binh vây quanh bên người lão đầu.
Sắc mặt lão đầu đã thay đổi: “Quỷ vương…”
“Quỷ vương chưa hoàn toàn trưởng thành.”
Lão đầu: “Vật Tắc Mạch! Lại đây!”
Nam nhân vẫn luôn ngồi trên ghế đẩu nhặt rau nghe lão nhân gọi liền đi tới.
Gã đứng bên cạnh lão đầu: “Ông nội.”
Lão đầu mím chặt môi, cả người trở nên run rẩy: “Vật Tắc Mạnh, lần này phải xem con rồi, chỉ cần con đánh bại hắn, nuốt hắn, con lập tức có thể trở thành tân quỷ vương.”
Vật Tắc Mạch mặt không cảm xúc, không đau khổ không vui buồn, bây giờ nghĩ lại, gã căn bản không giống người sống: “Con đã biết, ông nội.”
Lão đầu giơ kỳ lệnh lên, Vật Tắc Mạch nhắm mắt lại, âm binh chui vào trong thân thể gã, hơn vạn âm binh rít gào chui vào, cả người Vật Tắc Mạch co giật không ngừng.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An đang lơ lửng giữa không trung, lòng nhói đau.
Cậu cho rằng sẽ không chiêu tới Giang Dư An, nhưng vẫn lại là anh tới.
Ban ngày chính là thời gian tu dưỡng của Giang Dư An…
Chu Viễn cũng nhìn Giang Dư An, hai mắt lộ ra sợ hãi: “Đây là… Cậu vậy mà có thể chiêu quỷ vương tới? Cho dù chưa hoàn toàn trưởng thành…”
“Cậu rốt cuộc là ai? Cậu cùng ai học pháp thuật? Làm sao cậu có thể chiêu được quỷ vương tới?”
Máu trên khóe miệng Chu Viễn đã khô lại, hắn khó khăn ngồi thẳng lên: “Các người ký khế ước?”
Vưu Minh vẫn đứng đó, mặc dù cậu cũng đã không còn khí lực.
Nhưng vẫn kiên cường chống đỡ nói: “Không có khế ước.”
Chu Viễn trợn mắt lên: “Làm sao cậu biết hắn sẽ không lâm trận phản chiến? Cậu không sợ bị hắn phản phệ à?”
Vưu Minh không nhìn Chu Viễn, hai mắt vẫn dõi theo Giang Dư An.
Cậu nhẹ giọng nói: “Tôi không ký khế ước cùng anh ấy, nhưng có một tầng ràng buộc còn sâu hơn cả khế ước.”
Chu Viễn cau mày: “Cái gì? Có thứ ràng buộc còn sâu hơn khế ước?”
Vưu Minh cười nói với Chu Viễn: “Anh ấy là chồng tôi.”
Dương Vinh Bảo ôm ngực: “Mẹ của tôi ơi…”
Chu Viễn cũng tự lẩm bẩm: “Mẹ của tôi ơi…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.