Vọng Môn Nam Quả

Chương 63

Thục Thất

28/01/2023

Sắc trời dần tối, Vưu Minh cùng về nhà với Dương Hiên.

Dương Hiên đã uống hơi nhiều, bước đi xiêu vẹo, lời nói không đầu không đuôi, một hồi thì than công việc khổ cực lương thấp, một hồi thì oán giận mình lớn như vậy còn chưa có bạn trai, nói suốt một đường, về đến nhà rốt cục im lặng.

Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm, ném Dương Hiên lên giường.

Bây giờ là mười một giờ hai mươi, Vưu Minh trước hết che dấu hơi thở, xong rồi ngồi trên ghế nghịch điện thoại, phòng này có một ưu điểm, chính là liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hết từ trong ra ngoài.

Cậu mở điện thoại mới phát hiện Dương Hiên liên lạc với cậu từ hai ngày trước.

Vưu Minh không thường xuyên dùng WeChat, WeChat cũng không có thông báo, không mở giao diện ra thì sẽ không biết có người gửi tin nhắn tới.

Cái này cũng được xem là một tật xấu không lớn không nhỏ đi.

Vưu Minh mở ra xem, có tổng hơn bốn mươi bức ảnh cho cậu chọn.

Quảng cáo chỉ cần hai mươi tấm là được.

Vưu Minh mở ra xem từng tấm, xác nhận phòng làm việc chụp rất tốt.

Cậu nhìn mình trong ảnh còn cảm thấy xa lạ.

Cậu thoạt nhìn có vẻ cao ngạo như vậy à? Vưu Minh sờ khóe miệng, lúc không cười trông cậu lạnh lùng thế sao?

Xem ra sau này phải thường xuyên cười mới được.

Vưu Minh sờ sờ cằm.

Xem ảnh xong, Vưu Minh nhìn thời gian, mười một giờ bốn mươi, cậu dựa vào ghế, quay đầu nhìn Dương Hiên đã ngáy vang. Vưu Minh cũng không giúp Dương Hiên cởi quần áo, vốn mùa hè mặc không dày, cậu ta chỉ mặc một cái quần cộc cùng áo ngắn tay, còn ôm chăn gác chân.

Vưu Minh cảm thấy tuy Dương Hiên luôn tỏ ra nhát gan, kỳ thực tâm rất lớn, đổi thành người khác gặp phải chuyện này sẽ không có tâm trạng đi ăn lẩu, còn uống nhiều rượu như vậy.

Vưu Minh nhắm mắt dưỡng thần, đúng mười hai giờ, Vưu Minh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Chỗ Dương Hiên ở không quá náo nhiệt, mười giờ tối trên đường đã không còn ai, phần lớn người trong khu đều ngủ sớm, trong tiểu khu cũng không có mấy hộ sáng đèn.

Cửa sổ mở ra, gió thổi vào trong, Dương Hiên trở mình, lầm bầm vài tiếng.

Vưu Minh đi tới thang lầu, góc độ này vừa vặn đối mặt với bóng đen ngoài cửa sổ.

Bất quá bóng đen không nhìn thấy cậu.

Mấy ngày trước bóng đen đều không vào nhà, chỉ ở bên ngoài cửa sổ nhìn vào.

Hôm nay lại không biết bóng đen làm sao, tay nó đặt lên bệ cửa sổ, dáng vẻ như muốn đi vào.

Vưu Minh theo bản năng ngừng thở, thiếu chút nữa nín đến đỏ cả mặt, xong rồi mới chợt nhớ chỉ có cương thi mới dựa vào hô hấp phát hiện ra con người, quỷ thì không như vậy, lúc này cậu mới hít sâu mấy hơi.

Bóng đen bay vào trong nhà, nó không có thực thể, vốn dĩ cũng chẳng cần mở cửa sổ.

Vưu Minh cho rằng quỷ ảnh này mới chết không bao lâu, thần trí nó không đủ thanh tỉnh, còn chưa ý thức được mình đã là quỷ.

Loại này khó đối phó, vì chúng nó là không nói đạo lý, nghe không hiểu tiếng người, chỉ làm theo ý muốn của chính mình.

Nếu như gặp phải thiên sư nghiêm khắc, kết cục của chúng nó chỉ có một, chính là hồn phi phách tán.

Vưu Minh không nhúc nhích, hiện tại cậu đủ tự tin mình có thể bảo vệ Dương Hiên.

Cho nên cậu muốn nhìn xem rốt cục quỷ ảnh muốn làm gì.

Quỷ tiếp cận người có ba loại nguyên nhân.

Loại thứ nhất là muốn hại người, bất kể là nhìn người này không vừa mắt hay khi còn sống có thù hận, nói chung mục tiêu của nó chính là giết chết người này, cho dù không thể giết chết cũng phải làm đối phương sống không dễ dàng.

Loại thứ hai là thân nhân, bạn bè, người yêu, quan hệ càng tốt càng dứt bỏ không được, chết rồi cũng phải thường xuyên về thăm.

Loại cuối cùng cũng là loại đơn giản nhất, song phương không liên quan, quỷ không muốn hại người cũng không muốn nối lại tiền duyên, có thể là lúc còn sống có gặp qua, có hảo cảm, hoặc người này là người cuối cùng quỷ hồn nhìn thấy trước khi chết, sau khi chết vẫn luôn đi theo.

Hai loại trước có nhân có quả, loại sau thì khó có thể nhận ra, vì không có manh mối.

Vưu Minh muốn biết quỷ ảnh này thuộc vào loại nào.

Dương Hiên nói cậu ta không có kẻ thù nào đã chết, cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, không có người yêu.

Nhưng bản tính con người là nói dối, đôi khi chính bản thân họ cũng không biết là mình nói dối, khả năng chỉ bỏ sót thông tin nào đó.

Quỷ ảnh bay đến bên cạnh giường Dương Hiên.

Nó bay có chút trắc trở, dường như muốn đi bằng hai chân.

Vưu Minh nhìn mà phát nóng, thật muốn dạy cho nó biết phải bay làm sao.

Cũng may nó coi như vững chắc bay đến bên giường, sau đó bất động như cọc gỗ, cúi đầu nhìn Dương Hiên.

Tình cảnh này thoạt nhìn thực sự hơi doạ người.

Quỷ ảnh cao gầy, thân thể như bị kéo dài ra, tay chân mơ hồ, thân thể còn chưa ngưng tụ.

Chết chưa lâu.

Hơn nữa không phải chết bình thường, chết bình thường, cho dù là bất ngờ như tai nạn xe cộ, cũng sẽ không chỉ có bóng đen.

Như thế nào cũng sẽ có thân thể, cho dù là dáng vẻ máu thịt be bét.

Vưu Minh lẳng lặng nhìn nó, muốn biết tiếp theo nó sẽ làm gì.

Quỷ ảnh vẫn không nhúc nhích, cứ đứng như vậy qua hai giờ.

Trong lúc đó Vưu Minh uống hai ly nước, đi WC một lần.

Xác định quỷ ảnh sẽ không có hành động gì khác, Vưu Minh mới bắt đầu niệm chú.

Định Thân Chú đã có từ rất lâu, xem như là pháp thuật cổ xưa, không có tác dụng với người sống, chỉ có tác dụng với quỷ.

Hơn nữa Định Thân Chú không hao phí tinh lực, là pháp thuật cơ bản cần thiết nhất.

Vưu Minh bấm thủ quyết, thầm hô một chữ ‘Định’, trong nhất thời cũng không biết có tác dụng hay chưa, vì dù sao quỷ ảnh cũng đã giữ tư thế đó suốt hai giờ.

Cậu chỉ đành tiếp tục niệm chú ẩn thân.

Ẩn thân chú cũng không phải thật sự ẩn thân, nó chỉ là thuật che mắt.

Con người vẫn có thể nhìn thấy cậu, nhưng sẽ không để ý tới, thậm chí không nhớ đến có người như vậy từng xuất hiện.

Quỷ thì không thể nhìn thấy.

Dù sao người và quỷ ở hai nơi âm dương khác nhau, rất dễ dàng phân cách.

Vưu Minh muốn đánh thức Dương Hiên, nhưng mới vừa đụng vào cánh tay cậu ta, quỷ ảnh mới rồi còn không có động tĩnh bỗng chốc tỏa ra ác ý cực đại, sát khí phun trào. Sau gáy Vưu Minh chợt lạnh, tựa như có âm phong cách xa vạn dặm thổi tới, thổi đến mức trái tim cậu nhảy thình thịch.

Vưu Minh ngẩng đầu nhìn phần trên của bóng đen, không phân biệt được mắt nó nằm ở đâu.

Sau khi xác định quỷ ảnh không thể nhúc nhích, Vưu Minh mới lay lay Dương Hiên.

Nhưng Dương Hiên ngủ rất say, lay thế nào cũng không tỉnh, còn như con bạch tuộc quấn lấy cánh tay Vưu Minh không buông, sức cậu ta rất lớn, hoàn toàn không hợp với dáng vẻ gầy yếu bên ngoài.

Vưu Minh hết cách, đành phải vỗ vào mặt cậu ta.

Ra tay nhẹ Dương Hiên vẫn chưa tỉnh lại, cậu chỉ có thể dùng thêm chút lực.

Vỗ hơn mười lần, vỗ đến mặt Dương Hiên đều đỏ lên, cậu ta mới nơ mơ màng màng mở mắt.

Vưu Minh cũng phát hiện, mỗi lần cậu vỗ Dương Hiên, sát khí của quỷ ảnh càng nặng, ác ý càng thêm rõ ràng.

“Làm sao vậy?” Dương Hiên không nhìn thấy quỷ ảnh, cậu ta nhìn quanh, dụi dụi mắt: “Bây giờ là mấy giờ rồi? Không sao chứ?”

Vưu Minh nói: “Hai giờ rưỡi.”



Dương Hiên cuống cuồng ôm lấy cánh tay Vưu Minh: “Con quỷ kia có tới không? Vưu ca, anh đuổi nó đi rồi đúng không? Sau này nó sẽ không tới nữa chứ? Anh đuổi nó đi rồi hay là đã thu phục nó?”

Vưu Minh rút tay về, nghiêm túc nói: “Không đuổi, cũng không thu phục, nó còn đang ở đây.”

Dương Hiên hét lên một tiếng, nhảy lên như con khỉ, dùng một loại tốc độ cùng thân thủ khó có thể tượng tượng ra nhảy đến bên cạnh Vưu Minh hai tay nắm chặt lấy quần áo của cậu.

“Ở chỗ nào?” Dương Hiên ngó dáo dác, “Nó… Nó muốn làm gì? Không phải là nó muốn hút dương khí của tôi chứ? Hay là muốn chiếm đoạt thân thể tôi? Tôi xem tiểu thuyết đều viết như vậy.”

Vưu Minh: “Đều không phải.”

Dương Hiên trợn mắt: “Vậy là nó muốn mạng của tôi?”

Ngữ khí của Vưu Minh không chập chùng: “Nó không làm hại cậu.”

Dương Hiên nuốt nước miếng.

Trong nhất thời cậu ta không biết phải nói gì, nhưng một khi yên tĩnh, cậu ta lại cảm thấy khủng hoảng, muốn nói gì đó để xua tan cảm giác này, cậu ta há miệng, nín nửa ngày mới hỏi một câu: “Nó là nam hay nữ vậy? Nếu là nam, lớn lên có đẹp trai không?”

Vưu Minh: “…”

Dương Hiên đột nhiên phát hiện mình hỏi sai, vội vàng sửa lại: “Ý tôi không phải vậy, tôi không đến mức bụng đói ăn quàng nói chuyện yêu đương với quỷ.”

Vưu Minh: “…”

Thật ngại quá, tôi là người bụng đói ăn quàng đây.

“Muốn nhìn không?” Vưu Minh hỏi cậu ta.

Lòng bàn tay Dương Hiên ướt đẫm mồ hôi, cậu ta nắm lấy quần áo Vưu Minh, làm quần áo Vưu Minh cũng ướt theo.

Dù không mở máy điều hòa trong phòng cũng không nóng, tay chân xuất mồ hôi, ăn lòng trắng trứng cũng vô dụng, Dương Hiên nuốt nước miếng: “Có thể nhìn à? Có phải rất đáng sợ rất dọa người không?”

Vưu Minh nói lời nói thật: “Không dọa người, chỉ là hơi đen.”

Dương Hiên giật giật, làm không khí thêm sinh động: “Đen! Thì ra là người anh em da đen!”

Vưu Minh lấy nước sương ra, mỗi lần đi làm việc cậu đều mang theo cái này, tránh cho khách hàng nói cậu nói mò, ai nói gì cũng không bằng mình tận mắt nhìn thấy, mắt thấy không nhất định là thật, mắt không thấy thì nhất định là giả, rất nhiều người tin tưởng đạo lý này, cậu cảm thấy Dương Hiên cũng không ngoại lệ.

Nếu không đợi lúc cậu giải quyết quỷ ảnh rồi, Dương Hiên lại cho rằng cậu đang trấn an cậu ta thì phải làm sao?

Cãi cọ với người khác rất phiền phức.

“Bôi lên mí mắt.” Vưu Minh vừa định nói đừng bôi quá nhiều, đã thấy Dương Hiên run tay một cái, một bình nước sương cứ vậy đổ ụp lên mặt cậu ta.

Dương Hiên tiểu tâm dực dực nhìn Vưu Minh, vẻ mặt đưa đám nói: “Tay run, cầm không vững.”

Vưu Minh thở dài: “Cũng không có gì, một bình một ngàn, tác dụng phụ duy nhất chính là cậu có thể nhìn thấy quỷ hơn nửa tháng.”

Dương Hiên: “…”

Dương Hiên nhìn tay mình, khóc không ra nước mắt.

Sau đó cậu ta nghe giọng nói thanh lãnh của Vưu Minh vang lên: “Ngay bên cạnh giường.”

Dương Hiên còn chưa kịp phản ứng, đã theo phản xạ quay đầu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng đen đứng bên cửa sổ.

Quỷ ảnh không nhúc nhích, nó như một đoàn hắc vụ ngưng tụ thành hình người, không có mặt cùng ngũ quan, tay chân cũng không rõ ràng, chỉ có bàn tay không có ngón tay, chân cũng giống vậy, như tượng gỗ.

Dương Hiên cứng đờ người, trong nhất thời quên luôn cả sợ hãi cùng hét lên.

“Cậu có ấn tượng không?” Vưu Minh hỏi.

Người Dương Hiên run lên, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, cậu ta sợ hãi càng thêm nép sát vào Vưu Minh: “Tôi, tôi chưa từng gặp… Không quen biết, không có ấn tượng…”

Ai có thể quen biết một quỷ ảnh chứ, có thể quen biết cũng không phải người bình thường như cậu ta nha?

Vưu Minh bấm thủ quyết, cậu không biết mục đích của quỷ ảnh này là gì, nhưng nó không có ý hại Dương Hiên, nếu đã không có ác ý hại người, cứ như vậy đánh nó hồn phi phách tán thì quá tàn nhẫn.

Cho dù hiện tại ra tòa, cũng cần phải có chứng cứ mà.

Vì thế Vưu Minh chuẩn bị trước tiên làm quỷ ảnh ngưng thành thực thể, để nó có thể nói chuyện, rồi hỏi rõ ràng.

Ngưng thành thực thể rồi cậu cũng có thể dễ dàng đánh tan.

Vưu Minh niệm chú, nhẹ giọng thì thầm: “Thổ phản trạch, thủy quy hác…”

Niệm xong chữ cuối cùng, thân thể quỷ ảnh bắt đầu thay đổi.

Tay chân nó trở nên bình thường, không chỉ còn là bàn tay bàn chân.

Trên mặt có ngũ quan mơ hồ, dù không được rõ ràng, nhưng ít ra cũng là hình người.

Có miệng, nó liền có thể nói chuyện.

“Có chút quen mắt…” Dương Hiên nhẹ giọng nói.

Vưu Minh nhìn cậu ta: “Không phải nói không quen biết sao?”

Dương Hiên: “… Người tôi gặp qua nhiều lắm, nói không chừng là khách hàng của tôi.”

Làm ngành dịch vụ đều như vậy, mỗi ngày đều phải giao tiếp với nhiều người khác nhau, nếu không phải bề ngoài có gì đặc biệt, thời gian dài không gặp, bỗng nhiên nhìn thấy sẽ cảm thấy quen mắt, khó có thể nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.

Vưu Minh đi tới bên cạnh quỷ ảnh, giải Định Thân Chú nửa người trên cho nó.

Sau đó hỏi: “Tại sao mỗi ngày đều tới đây?”

Quỷ ảnh há miệng, phun ra vài âm tiết không rõ ràng, không nói chuyện trong thời gian dài, nó đã quên cách phát âm.

Không thể vội vàng, chỉ có thể chờ.

Vưu Minh: “Cậu có muốn đến WC một chuyến không?”

Vưu Minh nhắc đến, Dương Hiên mới cảm thấy mình nghẹn nước tiểu đến đau cả bàng quang, vẻ mặt bỗng trở nên vặn vẹo, nhưng lại không dám nhúc nhích, nhỏ giọng nói: “Vưu ca, anh có thể đi WC với tôi không?”

Vưu Minh: “Tôi đưa cậu qua, đứng ở ngoài chờ cậu.”

Dương Hiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói: “Vưu ca, anh đúng là người tốt.”

Vưu Minh hé miệng cười, được khen dù sao cũng tốt hơn bị mắng.

Dương Hiên ở trong phòng vệ sinh xả nước, Vưu Minh đứng bên ngoài chờ.

Ban đêm quá yên tĩnh, cả gian phòng đều có thể nghe thấy tiếng nước.

Cửa nhà vệ sinh cách âm không tốt lắm.

Tiếng nước còn đứt quãng, nghe đến phiền lòng.

Vưu Minh cau mày, Dương Hiên đi ra xấu hổ nói: “Tôi sợ quá, nước tiểu ra không đều.”

Vưu Minh cảm thấy số lời nói cả năm cậu nói ra gộp lại cũng không nhiều bằng số lời cậu nói hôm nay.

“Đây là bệnh, tốt nhất nên đi bệnh viện xem thử.” Vưu Minh thiện ý nhắc nhở.

Dương Hiên lúng túng đáp ứng.

Cảm giác sợ hãi dường như cũng vơi bớt.

Hai người quay lại phòng ngủ, ngũ quan của quỷ ảnh càng lúc càng rõ ràng, Vưu Minh cẩn thận quan sát, ngũ quan quỷ ảnh khá lập thể, giống người nước ngoài, tuy vẫn đen, nhưng nhìn không giống người da đen, mũi nó rất cao, đôi mắt thâm thúy, môi hơi dày, Vưu Minh liếc nhìn Dương Hiên.

Mới đầu Dương Hiên còn sợ sệt, nhìn lâu cũng dám đánh giá, cậu ta nói nhỏ: “Nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra được, chắc cũng chỉ là qua lại bình thường.”

Bóng đen nghe thấy lời này, há miệng hô vài tiếng, thanh âm khàn khàn, nó chỉ có thể phát ra đơn âm tiết, nghe tê cả da đầu.

Dương Hiên túm lấy quần áo Vưu Minh, run rẩy hỏi: “Nó có ý gì vậy? Hung ác quá…”



Vưu Minh cũng lấy làm lạ, tại sao quỷ ảnh không thể nói ra lời?

“Không phải nó là người câm chứ?” Dương Hiên đột nhiên nói.

Vưu Minh sững sờ, đúng, cậu không nghĩ tới phương hướng này, nếu khi còn sống là người câm, chết rồi cũng sẽ như thế, trừ phi đầu thai lại lần nữa.

Dương Hiên: “Nhắc tới người câm, ngược lại tôi có quen biết một người.”

Bóng đen hô lên nữa, nó nhìn Dương Hiên.

Dương Hiên bị nó nhìn đến cả người sợ hãi, nhưng vì có Vưu Minh bên cạnh nên vẫn đánh bạo nói: “Thời cấp ba có một trao đổi sinh đến, là con lai Trung Pháp, bị câm.”

Dương Hiên nhớ lại thời kỳ trung học: “Người đặc biệt âm trầm, thế nhưng lớn lên rất đẹp, mắt màu xanh lam, lúc đó tôi còn chưa biết mình là gay, nữ sinh trong lớp đều chết mê chết mệt vì anh ta, đi học mà mắt cứ nhìn anh ta không thôi.”

Vưu Minh hiểu ra: “Cậu đố kỵ người ta.”

Dương Hiên sờ sờ gáy, thừa nhận: “Lúc đó nam sinh trong lớp đều đố kỵ với anh ta, chẳng qua là xấu hổ không dám nói ra miệng, cộng thêm anh ta không thích tiếp xúc với người khác, nam sinh trong lớp đều gọi anh ta là người câm.”

Lòng đó kỵ của nam sinh một khi đã nổi lên, có lúc còn đáng sợ hơn nữ sinh.

“Trao đổi một học kỳ anh ta liền chuyển đi.” Dương Hiên nói: “Tôi chỉ nhớ là anh ta có đôi mắt màu lam, dáng vẻ ra sao thì không nhớ rõ lắm.”

Vưu Minh lại hỏi: “Các cậu có tiếp xúc?”

Dương Hiên: “Đã qua lâu như vậy, trí nhớ của tôi cũng không phải quá tốt, hình như ngồi cùng bàn một thời gian, là lần thi tháng đầu tiên, tháng sau dựa vào thành tích chia vị trí, tôi cùng một đứa bạn ngồi chỗ cũ không chọn chỗ khác.”

Vưu Minh: “Không có một chút xíu gút mắc tình cảm nào?”

Dương Hiên thở dài: “Sau đó tôi nhận ra bản tính của chính mình còn hối hận không thôi, lớn lên đẹp trai như thế, tôi có thể nha.”

Vưu Minh cảm thấy Dương Hiên nói trắng ra là gan rất lớn.

Quỷ ảnh không phát ra tiếng, mắt nhìn chằm chằm Dương Hiên, nhìn không chớp mắt, Dương hiên bị nhìn mà nuốt nước miếng liên tục.

Dương Hiên trốn ra sau lưng Vưu Minh, hạ thấp giọng hỏi: “Nó không phải là tên con lai kia chứ? Nhưng tên kia lớn lên không phải cái dạng này nha.”

“Tuy rằng tôi không nhớ rõ dáng vẻ anh ta ra sao, nhưng khẳng định giống như vương tử, chính là cái loại cưỡi bạch mã hôn công chúa ấy.”

Dương Hiên liếc nhìn bóng đen: “Anh nhìn nó mà xem, căn bản không giống vương tử, đặc biệt giống người xấu chuyên mặc âu phục đen trong phim Mỹ, vẻ mặt hung ác, còn nữa, nó đen như thế, tròng trắng cũng không có, nhìn không ra mắt có phải màu lam hay không”.

Âm gió thổi càng lạnh, Dương Hiên run lập cập.

“Không phải là nó tức giận chứ?” Dương Hiên ôm lấy cánh tay Vưu Minh: “Tôi cũng không nói gì mà…”

Nói người ta giống kẻ xấu còn bảo là không nói gì.

Vưu Minh thở dài: “Cậu biết ngôn ngữ tay chứ?”

Dương Hiên lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy cậu giao lưu với vị vương tử đồng học kia thế nào?” Vưu Minh hỏi.

Dương Hiên: “Anh ta câm chứ không điếc, có thể viết chữ giao lưu.”

“Bất quá anh ta chỉ viết cho tôi có hai chữ.”

Vưu Minh hiếu kỳ: “Hai chữ gì?”

Dương Hiên bĩu môi: “Ngậm miệng, viết bằng tiếng Trung, chắc là sợ tôi không hiểu tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, mà tôi cũng không hiểu thật, bài thi tiếng Anh tôi thi được có hai mươi điểm.”

Vưu Minh: “… Lợi hại.”

Dương Hiên thở dài: “Học bá như các anh làm sao hiểu được học tra như chúng tôi, muốn nghiêm túc học cũng không được, buổi sáng học đến buổi tối đã quên mất, mẹ tôi còn nói tôi là não cá vàng đây.”

“Nhiếp ảnh tôi lại học rất khá.” Dương Hiên đột nhiên thay đổi đề tài, một mặt kiêu ngạo nói: “Lúc học đại học, lớp chúng tôi được lão sư khen nhiều nhất.”

Vưu Minh nghe cậu ta kể về thời đi học, không cắt ngang.

Nói một chút cũng tốt, miễn làm cậu ta sợ.

Vưu Minh nghe, quỷ ảnh cũng nghe, trong phòng chỉ có thanh âm của Dương Hiên.

“Nói đến chuyện tôi phát hiện mình là gay đi, lúc đó tôi rất sợ, mỗi lần chụp ảnh mẫu tôi chỉ chú ý người mẫu nam.” Dương Hiên nói: “Cùng nữ sinh tiếp xúc cũng không muốn tiến sâu thêm, chỉ thích nam minh tinh, một nữ minh tinh cũng không thích.”

Dương Hiên: “Ai, ba tôi là giáo viên mỹ thuật, mẹ tôi là giáo viên thanh nhạc, cả nhà đều làm nghệ thuật, lúc đó đầu óc tôi chập mạch, cứ thế nói ra với ba mẹ.”

Dương Hiên: “Ba mẹ tôi nói là bình thường, người sống trên đời đều tìm bạn lữ trong biển người mênh mông, thóat khỏi thân xác cũng là chết, tinh thần của mỗi người đều khác nhau, tinh thần không phân biệt nam nữ.”

Dương Hiên thở dài: “Tôi không biết xấu hổ mà nói với ba mẹ, tôi không để ý cái gì tinh thần, chỉ biết vừa nhìn thấy thân thể gợi cảm tôi liền cứng.”

Vưu Minh: “…”

Quỷ ảnh: “…”

Dương Hiên: “Bọn họ nói quá cao thượng, nhưng tôi kỳ thực chỉ thấp hèn dung tục như thế thôi.”

Vưu Minh không biết phải nói sao, đành mượn dùng thành ngữ: “Thực sắc dã tính.”

Dương Hiên kính nể nói: “Vẫn là Vưu ca có văn hóa.”

Vưu Minh thay đổi đề tài: “Cậu còn nhớ tên của trao đổi sinh kia không?”

Dương Hiên: “Nhớ, Lý Thạch Đầu.”

Vưu Minh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

Dương Hiên: “Là tên tiếng Trung của anh ta, nghe rất hay mà, người trong lớp đều gọi anh ta là Thạch Đầu.”

“Cảm giác kia rất tuyệt, tựa như một tuyệt thế mỹ nữ mà lại có tên là Lý Thúy Hoa vậy.” Dương Hiên nở nụ cười, so sánh với quỷ ảnh, hàm răng của cậu ta đặc biệt trắng.

Vưu Minh: “Vậy cậu đi đến gần chút, gọi xem nó có đáp lại cậu không.”

Dương Hiên thật khó khăn mới nổi lên can đảm, nghe vậy lại rụt về: “Tôi sợ, lỡ nó cắn tôi thì phải làm sao?”

Vưu Minh nắm lấy cánh tay Dương Hiên: “Vậy tôi đi qua cùng cậu.”

Dương Hiên lúc này mới lấy hết can đảm đi tới.

Cậu ta đứng cách quỷ ảnh một bước, nhỏ giọng gọi: “Lý Thạch Đầu?”

Quỷ ảnh không có động tác, qua vài giây mới có phản ứng.

—— quỷ ảnh đưa tay ra.

Dương Hiên nhìn thấy quỷ ảnh đưa tay ra liền vội vàng lui về sau, bị Vưu Minh cản lại mới không trốn đi.

Vưu Minh tỉ mỉ quan sát động tác của quỷ ảnh, lúc Dương Hiên đi tới, sát khí trên người quỷ ảnh đã biến mất không sót lại chút gì.

Hơn nữa cậu đã định thân nó, cho dù nó thật sự muốn hại Dương Hiên cũng không có bản lĩnh kia.

Quả nhiên, quỷ ảnh chỉ đưa tay đặt lên gò má Dương Hiên.

Cả người Dương Hiên ứa mồ hôi, hàm răng va lạch cạch vào nhau.

Cậu ta chỉ cảm thấy có một đoàn sương lạnh lẽo dừng trên mặt mình.

Vưu Minh: “Nó không phải ác quỷ, nhưng nó không đi đầu thai, hiện tại có hai lựa chọn, một là không cần để ý đến nó, cho nó tiếp tục ở lại đây, qua một thời gian, nó tự nhiên tiêu tán.”

“Cách thứ hai chính là tìm đại sư siêu độ cho nó, để nó đi vào luân hồi.”

Vưu Minh nói xong, Dương Hiên thật lâu không trả lời.

Vưu Minh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Dương Hiên nuốt nước miếng: “Nếu nó thật sự là Lý Thạch Đầu, vậy quỷ hồn cũng nên ở Pháp, địa ngục bên này có quản không, hay phải đưa về Pháp?”

Vưu Minh: “… Biện pháp tốt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Môn Nam Quả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook