Vọng Môn Nam Quả

Chương 65

Thục Thất

28/01/2023

Ngủ một giấc ngon lành, tinh thần Vưu Minh tốt lên không ít, buổi tối có mưa, sáng ra mây đen còn chưa tản, trời đầy mây còn có gió, gió lùa qua cửa sổ thổi vào trong nhà, may là đã tạnh mưa, mở cửa sổ rồi cũng không cần bật điều hòa, gió tự nhiên tốt hơn gió điều hòa, không có hại.

Mẹ Giang nằm trên salon xem TV, Vưu Minh ngồi trên ghế đơn đọc sách, Giang Dư An rất bận rộn, lúc thì chiếu cố mẹ, lúc thì bồi vợ, công việc của bảo mẫu bị anh ôm hết.

Mẹ Giang tất nhiên rất thích con trai hiếu thảo mình, con trai bưng đĩa trái cây tới, miệng bà nói không cần, mặt thì đã tươi như hoa nở.

Bàn trà trước mặt Vưu Minh cũng như thế, chỉ chốc lát đã bày đầy đồ ăn vặt cùng trái cây cùng đồ uống, trái cây và đồ uống Giang Dư An đưa tới đều tỏa ra khí lạnh, lại không giống lấy trong tủ lạnh ra, tủ lạnh không làm lạnh đúng chỗ như thế này được.

Mẹ Giang duỗi người: “Thời tiết này thích hợp ở nhà ngủ, nghỉ ngơi.”

Vưu Minh gật đầu, cậu cũng cảm thấy vậy, nói chung trời mưa hay trời nắng cũng đều thích hợp ở nhà ngủ.

Mẹ Giang lại cười nói: “Chỉ có ba các con xui xẻo nhất, thời tiết tốt thế này vẫn phải đến công ty.”

Bà thở dài: “Cũng không biết khi nào mới có thể lui về sau nghỉ ngơi, mẹ thấy Dư An cũng không muốn tiếp nhận công ty.”

Vấn đề này Vưu Minh không tiện tiếp lời.

Giang Dư An như đương nhiên nói: “Đúng thế, con không muốn.”

Mẹ Giang cũng không tức giận, giả vờ trừng mắt nhìn anh: “Đến lúc đó mẹ và ba con không làm nữa thì để hội đồng quản trị bầu người tiếp nhận, cổ phần của chúng ta thì bán đi.”

Giang Dư An cười cười: “Cũng tốt.”

Mẹ Giang nhắm mắt lại, cảm thụ gió lạnh, Giang Dư An lấy chăn mỏng đắp cho bà, mẹ Giang nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Mẹ ngủ rồi, Giang Dư An liền ngồi bên cạnh Vưu Minh nghịch điện thoại, lúc Giang Dư An chết di động còn chưa phổ biến như bây giờ, điện thoại thông minh lại càng ít, rất ít người mua được ip4, phần lớn đều dùng kiểu bàn phím nghe gọi.

Màn hình di động là cảm ứng điện trở, chứ không phải điện dung.

Hiện tại di động đều là màn hình điện dung, Giang Dư An không thể,dùng ngón tay lướt trên màn hình như người bình thường.

Điện trở dựa vào áp lực cảm, điện dung thì dựa vào điện lưu cơ thể con người cảm ứng.

Đối với con người màn hình điện dung rất tốt, còn đối với Giang Dư An thì không tốt chút nào.

Vì thế Vưu Minh lên mạng mua cho anh loại di động cảm ứng điện trở đồ cổ, tuy đã sớm bị đào thải, nhưng với Giang Dư An tính năng của nó như vậy là được rồi.

“Di động của anh chắc mai là có rồi.” Vưu Minh nói: “Đến lúc đó em đưa anh đi làm thẻ sim, tiện thể làm thẻ ngân hàng luôn.”

Giang Dư An gật đầu: “Được.”

Thời gian buổi trưa ba người ngồi trong phòng khách, Vưu Minh đọc sách, Giang Dư An nghịch di động, mẹ Giang thì nằm trên ghế salon ngủ.

Đến 5 giờ chiều Vưu Minh mới đánh thức mẹ Giang, tối nay ba Giang mời khách đến nhà, dì bảo mẫu đã bận việc trong nhà bếp.

Thường thì người ngoài đến nhà mẹ Giang sẽ không xuống bếp.

Chỉ có người trong nhà mới có phúc lợi ấy.

“Vào đi, dép lê đều là mới.” Ba Giang mở cửa, nói với cặp vợ chồng đi phía sau.

Cặp vợ chồng này gần bốn mươi, vẫn chưa có con, đừng nói con, mang thai cũng chưa có mang lần nào.

Bọn họ cũng là cặp vợ chồng hiếm có ân ái, không vì việc chưa có con mà có ý định ly hôn.

Nhưng vẫn luôn không có con, cũng trở thành mối tâm bệnh.

Có người thích trẻ con, có người không thích, cặp vợ chồng này rất thích trẻ con, hai bên đều muốn, chính là không sinh được.

Người chồng tên là Trịnh Thành Tài, người vợ tên là Trần Mẫn, cả hai đều không thấp, khuôn mặt có nét tương đồng, đặc biệt là ánh mắt và nụ cười, là tướng phu thê tiêu chuẩn.

Mẹ Giang nhiệt tình đi ra đón tiếp, Trịnh Thành Tài cầm quà tặng trên tay đưa qua, nụ cười hàm hậu.

“Tới thì tới đi, còn quà cáp làm gì?’ Mẹ Giang khách khí nói.

Trần Mẫn cười hàm hậu không khác gì chồng: “Nên mà, chị Giang vẫn có khí chất như vậy.”

Mẹ Giang cười nói: “Em cũng thế, vào nhà ngồi đi, thức ăn lập tức được dọn lên.”

Bảo mẫu đưa món nguội lên trước, ba Giang rót rượu cho Trịnh Thành Tài, Trịnh Thành Tài thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Anh Giang, để em tự rót, để em.”

Ba Giang cũng không kiên trì, giới thiệu với Trịnh Thành Tài: “Đây là con nuôi của anh.”

Ông chỉ Vưu Minh, Vưu Minh gật đầu với Trịnh Thành Tài, mỉm cười nói: “Chú Trịnh.”

Trịnh Thành Tài móc ra một bao lì xì đưa cho Vưu Minh: “Lần đầu gặp mặt, cũng không biết tặng cháu cái gì, đây là tâm ý của chú, không nhiều, cháu cầm tiêu vặt.”

Vưu Minh: “Cám ơn chú.”

Ba Giang lại giới thiệu: “Đây cũng là con nuôi của anh.”

Trịnh Thành Tài: “……”

Trịnh Thành Tài xấu hổ nói: “Lần sau chú bổ sung bao lì xì.”

Hắn chỉ biết Giang gia có một đứa con nuôi, chỉ chuẩn bị một bao lì xì.

Giang Dư An cười nói: “Vậy cháu chờ lần sau chú tới.”

Không khí lúc này mới một lần nữa tốt lên, Trần Mẫn nhẹ nhàng thở ra.

Uống rượu vào, món nóng còn chưa bưng lên, Trịnh Thành Tài không nhịn được nói: “Lúc trước có tìm thấy bói xem qua, thầy bói nói chúng em… Số không có con…”

Trần Mẫn gắp đồ ăn cho hắn, cười nói: “Cơm nước xong lại nói, không vội.”

Trịnh Thành Tài cúi đầu ăn.

Vợ chồng họ là thanh mai trúc mã, ngồi cùng bàn từ thời tiểu học, tới cao trung thì đính hôn, khi đó rất nhiều người đính hôn trước, đến tuổi thì đăng ký kết hôn sau, cho nên được xem như vợ chồng thiếu niên tiêu chuẩn.

Cảm tình vẫn luôn rất tốt.

Trên bàn cơm là sân nhà của ba Giang, bề ngoài ông là người nghiêm túc, nhưng không đến mức không tiếp lời người khác, lúc Trịnh Thài Tài nói chuyện, ông cũng sẽ ngẫu nhiên tiếp lời, bầu không khí rất tốt, đây chính là học vấn, còn là loại học vấn phải tự mình học.

Đặc biệt là trên thương trường, quan hệ giao thiệp so với sản xuất còn quan trọng hơn, làm ăn buôn bán cần phải tích lũy nhân mạch cùng lợi dụng nhân mạch.

Ba Vưu không thể lão luyện được như ba Giang.

Tuy ba Giang nói không được mấy câu, nhưng cũng sẽ không làm Trịnh Thành Tài cảm thấy bị lơ là.

Ăn được một nửa mới bắt đầu nói đến việc chính.

Vưu Minh uống chén canh Giang Dư An múc cho cậu, nghe được Trịnh Thành Tài nói: “Chúng em muốn có con, trai gái gì cũng được.”

Mẹ Giang: “Có thể nhận nuôi mà.”

Trịnh Thành Tài nhấp miệng nói: “Em tương đối cổ hủ, không thích nhận nuôi lắm.”

Nhận nuôi con cái tựa như đánh cược, phải dựa vào vận may, có người cảm thấy ơn dưỡng nặng hơn ơn sinh, không cần biết cha mẹ ruột ở đâu, cũng sẽ không trở về nhận mặt, có người lại cho rằng ơn sinh nặng hơn ơn dưỡng, cho dù không biết cha mẹ ruột ở đâu, lớn lên vẫn sẽ đi tìm.

Nếu nhận nuôi đứa trẻ thuộc loại sau, đến lúc đó có hối hận cũng không có cách nào.

Trần Mẫn ôn nhu nói: “Chúng em cũng đã bốn mươi, nếu đến năm mươi mà vẫn chưa có thì cũng phải đi nhận nuôi”.

Đợi đứa trẻ lớn lên bọn họ cũng đã bảy mươi, cho nên cũng chỉ nói miệng thế thôi, nếu thật sự sinh không được phỏng chừng cũng không cần con cái.



Vưu Minh nghĩ nghĩ: “Chờ cháu một lát.”

Lúc này Trịnh Thành Tài và Trần Mẫn mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vưu Minh đến ngăn tủ trong phòng khách lấy thứ gì đó.

Cậu không quay lại phòng ăn, mà hỏi Trịnh Thành Tài: “Chú Trịnh, có mang theo bát tự của cô chú đến không?”

Trịnh Thành Tài vội vàng đi qua, lấy từ trong túi áo ra một tờ giấy vuông đương cho Vưu Minh: “Có mang, cháu nhìn xem.”

Vưu Minh cũng không tính lâu, quẻ tượng rõ ràng, hai người bát tự không hợp, có thể bên nhau đã là hiếm thấy, muốn có con là không thể, số không có con cái.

Vưu Minh thành thật nói cho Trịnh Thành Tài biết: “Quẻ tượng giống với lời vị thầy bói chú xem qua từng nói.”

Cũng không viết vị thầy bói kia là đoán mò may mắn đoán trúng hay là thật sự có tài.

Sắc mặt Trịnh Thành Tài nháy mắt thay đổi, trở nên trắng bệch, trong mắt không có một tia sinh khí.

“Vậy…… Không còn cách nào sao?” Trịnh Thành Tài hít sâu một hơi, gian nan hỏi.

Vưu Minh đột nhiên nghĩ ra gì đó: “Cũng không phải hoàn toàn không có cách, nhưng có chút vất vả.”

Trịnh Thành Tài tìm thấy hy vọng, trong mắt trần ngập cầu xin: “Chỉ cần có con, vất vả như thế nào cũng được.”

Vợ chồng bọn họ ân ái lại không có con, đi trên đường nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu còn có thể đi theo nó một đoạn đường, nhiều lần còn bị cho là bọn bắt cóc trẻ con.

Vưu Minh nghĩ nghĩ: “Cô Trần uống thuốc là được, còn chú thì phiền toái hơn”.

Trên mặt Trịnh Thành Tài lộ ra ý cười: “Phiền toái thế nào cũng được, chú đều chịu được.”

Vưu Minh không hiểu loại tâm tình này, cậu chưa đến tuổi muốn có con, lại nói, cậu và Giang Dư An cũng không thể sinh.

Nếu có một ngày cậu và Giang Dư An muốn có con, cũng chỉ có thể đi nhận nuôi.

Vợ chồng Trịnh gia vì muốn có con thân sinh, thụ tinh nhân tạo cũng không muốn, chứ đừng nói là nhận nuôi.

Trần Mẫn bên kia nói với mẹ: “Mấy năm trước cũng từng thụ tinh nhân tạo, nhưng chưa thành công.”

Thụ tinh nhân tạo rất vất vả, Trần Mẫn đã làm vài lần, sức khỏe cũng chậm rãi trở nên không tốt.

Mẹ Giang vừa muốn mở miệng an ủi, Trần Mẫn đã nói: “Khi đó cảm thấy đây là số mệnh rồi.”

Trần Mẫn thở dài.

Thuốc là tự Vưu Minh đi bốc, từ xưa thiên sư và y sư chính là người một nhà, vu thuật xuất hiện còn sớm hơn phương thuật, lâu dần mới chia ra như thế.

Dược thảo dễ tìm, thuốc dẫn mới khó tìm, thuốc Trần Mẫn uống cần da rắn lột, mà còn phải là da rắn ngàn năm.

Rắn sống hơn một ngàn năm đã sớm thành tinh, da chính là đồ quý, sẽ không tùy tiện vứt đi.

Trước khi rời đi, Trịnh Thành Tài nói với Vưu Minh: “Tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể có đứa nhỏ.”

Trịnh gia làm sinh ý về châu báu, quả thật không thiếu tiền.

Bọn họ còn có thạch tràng riêng, đôi khi cắt ra được một khối ngọc hoặc phỉ thúy tốt có thể đủ cho gia đình bình thường tiêu dùng cả đời.

Vưu Minh không khách khí: “Cháu sẽ thu phí hợp lý.”

Trịnh Thành Tài lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ đưa cho Vưu Minh: “Này là một mặt dây chuyền, cháu nhận đi, không đáng giá lắm đâu, là tâm ý của chú.”

Vưu Minh không cự tuyệt.

“Đợi tìm đủ dược liệu rồi cháu sẽ tới tìm chú.”

Trần Mẫn: “Cô chú chờ cháu đến.”

Đợi đến lúc có con rồi mới có thể trả thù lao cho Vưu Minh, tiền cũng không phải tự nhiên mà có.

Trịnh Thành Tài đưa cho Vưu Minh một mặt dây phỉ thúy, Vưu Minh không rành về cái này lắm, mẹ Giang lại là một tay lão luyện.

Mẹ Giang cầm đèn soi, soi xong nói: “Bọn họ rất có tâm ý, tuy không phải lục ngọc đế vương, nhưng cũng là phỉ thúy loại tốt nhất, bề mặt trơn nhẵn, màu sắc vô cùng đẹp, loại này trên thị trường cũng có giá trăm vạn.”

Trăm vạn đối vợ chồng Trịnh gia mà nói tuyệt đối không nhiều, nhưng đưa vào lúc Vưu Minh còn chưa làm gì mà nói, xác thật đã hạ vốn gốc.

Giang Dư An cũng sáp tới, mẹ Giang liếc mắt nhìn con trai: “Người khác đưa phỉ thúy, con đưa cái gì?”

Giang Dư An đúng lý hợp tình nói: “Con là tài sản vô giá.”

Mẹ Giang bị chọc cười: “Không có tiền còn nói đến có ý tứ như vậy.”

Giang Dư An cũng cười, anh nhìn về phía Vưu Minh, không biết vì sao, trên mặt Vưu Minh cũng mang theo ý cười.

Lúc đi ngủ, Vưu Minh còn tự hỏi phải tìm da rắn ở đâu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Từ Mộng, yêu quái cậu biết chỉ có Từ Mộng và bạn thân của cô, Dương Tử Lâm, hơn nữa yêu quái sống trong xã hội con người chỉ cần tiền.

Chỉ cần có thù lao hậu hĩnh đều dễ nói chuyện.

Một khi có mối làm ăn, Vưu Minh sẽ đặt hết tâm tư vào trong công việc.

Giang Dư An nằm bên cạnh, ngẫu nhiên làm phiền Vưu Minh một lát.

Vưu Minh ngẩng đầu nhìn vào mắt Giang Dư An, đưa tay ra.

Giang Dư An tự nhiên mà ôm Vưu Minh vào ngực.

“Anh có muốn cùng làm việc với em không?” Vưu Minh: “Thù lao chia đôi.”

Giang Dư An buồn cười: “Em nuôi tôi?”

Vưu Minh gật đầu, nghiêm túc nói: “Có thể.”

Giang Dư An nghĩ nghĩ: “Tôi ở nhà nấu cơm quét dọn?”

Vưu Minh lắc đầu: “Em kiếm được không ít, sau này chúng ta sẽ có nhà riêng, anh không muốn làm chúng ta có thể thuê bảo mẫu, anh vui vẻ là được.”

Tươi cười trên mặt Giang Dư An biến mất.

Anh chăm chú nhìn vào mắt Vưu Minh, đưa tay vuốt ve mặt cậu.

Giang Dư An vùi đầu vào hõm vai Vưu Minh.

Trong mắt Giang Dư An, Vưu Minh không võ chỗ nào không tốt, Vưu Minh thoạt nhìn thì rất lạnh nhạt, nhưng một khi đặt ai đó trong lòng, cậu mới thể hiện quan tâm.

Vưu Minh là người không thích biểu lộ, làm gì cũng không tranh công, nhưng cậu rất chân thành, không lừa gạt, có sao nói vậy, trong chuyện tình cảm chưa bao giờ biệt nữu.

Hơn nữa Vưu Minh làm việc đến nơi đến chốn, chưa bao giờ mơ mộng một bước lên trời, hiện tại cậu coi như cũng có chút thành tựu trong phương thuật, nhưng Giang Dư An chưa bao giờ thấy cậu tự mãn đắc ý, hoặc giậm chân tại chỗ.

Giang Dư An nắm lấy tay Vưu Minh, khẽ thở dài: “Đời trước nhất định tôi đã làm rất nhiều việc tốt.”

Vưu Minh nghiêm túc nói: “Không chắc.”

Giang Dư An sửng sốt.

Vưu Minh nói có sách mách có chứng: “Nếu đời trước anh làm nhiều việc tốt, đời này sẽ không chết sớm.”

Giang Dư An dở khóc dở cười, xoa xoa vành tai Vưu Minh: “Ngủ sớm đi, ngày mai em còn phải tìm da rắn lột, tôi kêu Tiểu Phượng đi cùng em, tôi làm cho ả cái thân thể, chỉ cần không sờ tới thì sẽ không biết ả không có nhiệt độ cùng nhịp tim, nhìn qua không khác người sống.”

Vành tai Vưu Minh bị xoa đỏ, cậu giương mắt nhìn: “Vậy anh đi đâu?”

Giang Dư An cắn môi Vưu Minh: “Đi kiếm tiền nuôi em.”



Vưu Minh im lặng, cậu đại khái có thể biết được ý tưởng của Giang Dư An.

Là nam nhân, cho dù sống hay chết, đều muốn có sự nghiệp riêng, chỉ là không biết Giang Dư An muốn làm gì.

Vưu Minh hỏi: “Kiếm tiền bằng cách nào?”

Giang Dư An cười cười, thắt cái nút: “Đến lúc đó em sẽ biết.”

Vưu Minh không tiếp tục hỏi.

Hai người hôn chúc ngủ ngon, Vưu Minh dựa vào lòng Giang Dư An ngủ.

Mùa hè ôm Giang Dư An ngủ còn thoải mái hơn bật điều hòa.

Mấy hôm nay Vưu Minh không hề bật điều hòa.

Sáng sớm hôm sau Vưu Minh gọi điện thoại cho Triệu Dương, hiện tại Triệu Dương vẫn đang làm diễn viên cho Hoành Điếm, tuy không phải diễn viên nổi tiếng được ký hợp đồng với công ty quản lý, nhưng cũng không đến nỗi không có vai diễn, chỉ là từ diễn viên quần chúng không được chườn mặt ra trở thành diễn viên quần chúng có vài câu thoại. Ba anh ta không đồng ý cho anh ta tiến vào giới giải trí, Triệu Dương đành phải tự mình phấn đấu, không muốn dựa vào tài nguyên trong nhà.

Từ Mộng lại được làm vai phụ, tuy không có nhiều vai diễn, nhưng vẫn có thể lộ mặt, hiện tại Weibo cũng có mấy vạn fans, cũng không biết trong đó có vao nhiêu fans cương thi.

…… Nói đến fans cương thi, ba Vưu cũng mua không ít, Weibo của công ty có đến mấy triệu fans.

Trong khoảng thời gian này ba Vưu còn nhắc đi nhắc lại muốn mua thủy quân.

Đối với việc làm ăn trong nhà, Vưu Minh dốt đặc cán mai, cũng chỉ có thể nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, nếu sau này xảy ra vấn đề gì, kinh tế trong nhà cũng không đến mức bết bát.

Vưu Minh mua vé máy bay đi Hàng Châu, buổi chiều lên đường.

Vừa ra khỏi nhà đã thấy Tiểu Phượng chờ trước cổng tiểu khu.

Vốn Vưu Minh không chú ý đến, vẫn là do Tiểu Phượng đi đến bắt chuyện Vưu Minh mới nhận ra ả.

Thân thể này của Tiểu Phượng rất xinh đẹp, đoán chừng là chọn theo gu thẩm mỹ của ả.

Dáng người cao gầy, phải hơn một mét bảy, hai chân vừa dài vừa thẳng, làn da trắng như phát sáng.

Một đầu tóc đen dài mượt mà như lụa, mày lá liễu, sống mũi cao, vừa có nét đẹp của người hiện đại lại vừa có nét đẹp của người cổ đại, môi không tô son cũng đỏ, ả mặc váy dài màu xanh đậm, chân đi giày cao gót. Ánh mắt của bảo an tiểu khu vẫn luôn dán trên người ả không dời đi.

Vưu Minh mang giày thì cao một mét tám, cởi giày ra thì còn một mét bảy mươi tám, không tính là cao, cũng không phải thấp.

Tiểu Phượng mang giày cao gót đứng bên cạnh cậu, thoạt nhìn chiều cao của hai người không chênh lệch lắm.

Tiểu Phượng che miệng cười: “Ta mang giày cao gót mười cm.”

Vưu Minh kỳ quái: “Vậy cô hẳn là cao hơn tôi một chút.”

Tiểu Phượng buồn cười: “Nam nhân các ngươi không hiểu biết về giày cao gót, giày cao gót không phải cà kheo, không phải cứ giày cao bao nhiêu là ngươi cao lên bấy nhiêu.”

Giày cao gót xác thật khác với cà kheo, Vưu Minh nói với Tiểu Phượng: “Thân thể này của cô thật xinh đẹp.”

Tiểu Phượng cao hứng: “Phải không? Ta cũng cảm thấy vậy, lúc làm nó ta cũng không thể rời mắt.”

Tiểu Phượng khó được có một cái thân thể, có thể tìm được thân thể người rất khó, giống như luyện pháp khí vậy, thân thể này cũng là pháp khí, tuy không phải là thân thể người thật, nhưng cũng không khác lắm, có thể hành động bình thường vào ban ngày, cũng có thể giao tiếp với người khác.

Mấy ác quỷ khác nhìn mà ghen tỵ đỏ cả mắt, hận không thể lôi quỷ hồn của Tiểu Phượng ra để bản thân đi vào.

Trong đó còn có không ít nam quỷ. Vì muốn có thân xác, đều tình nguyện “Biến tính”.

Vưu Minh: “Là ai luyện chế cho cô?”

Tiểu Phượng cười hì hì nói: “Đương nhiên là lão đại, bất quá nếu không phải ta phải đi cùng ngươi ra ngoài, chắc cũng không có được cái thân xác này.”

“Tính tình lão đại trở nên tốt hơn rồi.”

Tiểu Phượng nhớ tới lúc lão đại thần trí không rõ, đứng dưới ánh mặt trời mà rùng mình.

Khi đó ả nói cũng không dám nói, sợ làm lão đại tức giận, cho dù ả là ác quỷ ngàn năm, lão đại muốn giết ả cũng dễ như giết một con kiến, không phải việc khó khăn gì.

Bất quá Tiểu Phượng không thể lên máy bay, ả chỉ có thể rời khỏi thân xác, thu hồi lại mới có thể lên máy bay.

Đến nơi đã là buổi tối, Vưu Minh nghĩ Triệu Dương và Từ Mộng đã mệt mỏi cả ngày, vẫn nên để ngày mai hẵng tìm bọn họ. Vì thế, cậu đặt một gian phòng, vì chỉ có một chứng minh thư, không thuê hai phòng được.

Tiểu Phượng chờ cậu thuê phòng xong mới nhập vào thân xác lại, tránh cho lại bắt ả đi làm chứng minh thư, ả không có sở thích đó.

Buổi tối Vưu Minh kêu một phần mì Ý.

So với bò bít tết, Vưu Minh càng thích ăn cái này.

Tiểu Phượng không thể ăn, ở một bên nhìn Vưu Minh ăn, nhìn đến chảy cả nước miếng.

Đã rất lâu rồi ả không ăn qua thức ăn của con người, thời gian lâu, ả đã sắp quên bản thân cũng từng là con người.

Sáng sớm Vưu Minh đã rời giường thu thập, tối qua cậu bật điều hòa mặc áo ngủ đi ngủ, tuy Tiểu Phượng là quỷ, nhưng trong mắt cậu ả vẫn là nữ, cần phải bảo thủ mới tốt.

Tiểu Phượng trái lại không cảm thấy gì: “Ta làm quỷ một thời gian dài, có gì chưa từng thấy qua?”

Vưu Minh hiếu kỳ nói: “Vậy cô gặp qua hoàng đế chưa?”

Tiểu Phượng lắc đầu: “Không có.”

Vưu Minh: “Vì sao không nhìn thử?”

Tiểu Phượng thở dài: “Khi đó phương tiện giao thông không thuận tiện như bây giờ, ta tự mình bay đi sẽ bị lạc đường.”

Vưu Minh ngẫm nghĩ, cảm thấy có lý, phương tiện di chuyển của quan lại quý nhân thời cổ đại là xe ngựa xe bò, bá tánh thì dựa vào hai chân.

Vưu Minh rửa mặt xong liền mang theo Tiểu Phượng ra cửa.

Hoành Điếm có rất nhiều diễn viên, đa số đều là người trẻ tuổi, không ít diễn viên quần chúng có vẻ ngoài xuất sắc, đều ôm hy vọng từ diễn viên quần chúng đi lên.

Trong nhóm hoa đán cũng có người đi lên từ diễn viên quần chúng, nhóm diễn viên quần chúng cảm thấy đó là hy vọng, làm diễn viên quần chúng vẫn là có tiền đồ.

Vì thế không khó gặp nữ sinh nam sinh trẻ tuổi xinh đẹp ở đây.

Cho dù như thế, bề ngoài của Tiểu Phượng vẫn vô cùng nổi bật.

Không ít người nhìn chằm chằm ả, còn có Vưu Minh, trong mắt dàn mỹ nữ, soái ca vẫn rất được hoan nghênh.

Từ Mộng đã sớm chờ ở quán ăn sáng, Triệu Dương hãy còn buồn ngủ, vừa nhìn thấy Vưu Minh đã oán giận: “Tối qua nam chính NG vô số lần, phải quay bù đến rạng sáng, tôi xui xẻo, phần quay bù vừa lúc có phân đoạn diễn của tôi, chỉ có thể cùng nhau diễn bù.”

Từ Mộng gắp cho hắn một cái sủi cảo: “Coi như rèn luyện.”

Triệu Dương thở dài, lúc này mới kỳ quái hỏi: “Anh là có chuyện gì?”

Vưu Minh không khách khí: “Khách hàng của tôi cần có da rắn lột ngàn năm làm thuốc dẫn, muốn hỏi cô Từ xem có biết ở đâu có hay không.”

Từ Mộng hỏi: “Có hoa hồng chứ?”

Vưu Minh gật đầu: “Có, nhưng không phải hoa hồng, là thù lao.”

Từ Mộng cao hứng: “Vậy thì tốt, tôi có biết một người, dạo gần đây anh ta đang thiếu tiền, vừa lúc lột da.”

Vưu Minh cũng cười, việc này thuận lợi hơn cậu nghĩ nhiều.

“Để tôi gọi điện kêu anh ta tới đây.” Từ Mộng cầm di động, nói với Vưu Minh: “Anh ta rất nghèo, không có bằng cấp cũng không có giấy tờ tùy thân, không tìm được việc làm, lúc trước bê gạch trong công trường, còn nói nếu không được nữa thì sẽ quay về núi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Môn Nam Quả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook