Vọng Môn Nam Quả

Chương 77

Thục Thất

28/01/2023

Ngày đại hội châu báu mở ra, Vưu Minh thay đổi một thân tây trang, bên trong là áo sơ mi trắng, âu phục màu lục đậm, dưới chân mang giày da, cà vạt cùng màu với âu phục, cũng là màu xanh sẫm.

Cả người từ trên xuống dưới, không có một tia mượn cớ che đậy. Nhà tạo mẫu còn làm tóc giúp cậu, Vưu Minh nói với với nhà tạo mẫu, làm cho cậu một kiểu tương đối ổn trọng, nhà tạo mẫu liền dùng keo xịt, chải tóc ngược về sau.

Lộ ra toàn bộ vầng trán, Vưu Minh sờ sờ, cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là không thể vuốt tóc, vì xịt keo nên đã cứng như đá rồi.

Thợ trang điểm sửa lông mày cho Vưu Minh, may là lông mày Vưu Minh không rậm cũng không nhạt, không cần vẽ thêm.

Như vậy là đủ, cũng không phải đi đóng phim, không cần đánh phấn hay vẽ mắt.

Lúc nhìn thấy Vưu Minh, Trịnh Thành Tài ngây ngẩn cả người.

Người trẻ tuổi đang đi tới mặc một thân tây trang màu xanh sẫm, lại không tạo cảm giác chững chạc nặng nè, màu sắc này càng tôn lên làn da trắng của cậu. Tóc chải ngược ra sau, lộ ra ngũ quan tinh xảo, hai mắt bình tĩnh không gợn sóng, phẳng lặng như đàm, làm người không cách nào nhìn thẳng, khí chất biến thành khí thế, khiến Trịnh Thành Tài không nhịn được nuốt nước miếng.

Ai ya…

Sao tạo hình một chút thôi mà cảm thấy cả người đều thay đổi?

Xe đón người đã sớm tới, Trịnh Thành Tài đứng bên cạnh Vưu Minh, có chút tiếc nuối nói: “Sớm biết thế tôi đã đặt một bộ tây trang bên Vưu gia để mang theo.”

Vưu Minh: “Sau này cũng có thể.”

Trịnh Thành Tài sờ âu phục trên người, là nhãn hiệu cao cấp, lại không có cảm giác khí phái như bộ của Vưu Minh.

Trịnh Thành Tài xác nhận, chỉ cần Vưu gia không làm ra chuyện sai lầm gì, chỉ bằng bản lĩnh này, có thể mở ra một mảnh trời trong nước.

Về phần có thể ra đến thị trường quốc tế hay không, ngoại trừ bản lĩnh còn cần phải xem thực lực cùng vận khí.

Từ chung cư đến nơi mở đại hội đi xe mất nửa tiếng.

Nhân viên công tác mang theo trang sức và trang phục, trưng bày mười phút người mẫu mới có thể thay, vì tránh mang lên người lúc di chuyển gặp phải va chạm bất ngờ, thì mọi nỗ lực coi như uổng phí.

Vưu Minh xuống xe, thấy đã có không ít người đã tới, đều là danh nhân được mời tới tham gia đại hội lần này.

Vưu Minh hỏi Trịnh Thành Tài: “Đây là cửa chính, không phải chúng ta nên đi từ cửa phụ vào à?”

Cửa chính chỉ để nghênh đón ký giả và khách mời.

Trịnh Thành Tài sửng sốt.

Hắn nhìn hai bên, phát hiện đều là phóng viên.

Mặt hắn đen lại, rít từ trong kẽ răng ra: “Không ai thông báo với tôi.”

Vưu Minh: “Phía ban tổ chức không nói sao?”

Trịnh Thành Tài lắc đầu: “Chỉ đưa cho tôi một cuốn sổ tay những điều cần chú ý.”

Vưu Minh nhìn Trịnh Thành Tài: “Trong sổ tay không ghi?”

Phiên dịch đứng bên cạnh nói: “Không có, tôi đã xem rất cẩn thận.”

Trịnh Thành Tài hít sâu một hơi, cười đến vô cùng dữ tợn: “Không tức giận, không tức giận, chúng ta vào thôi.”

Vưu Minh nói với nhân viên và người mẫu đang do dự đằng sau: “Chúng ta vào thôi, từ cửa chính đi vào.”

Trịnh Thành Tài sửng sốt: “Từ cửa chính?”

Vưu Minh gật đầu: “Đúng, tại sao không?”

Trịnh Thành Tài nắm chặt tay.

Đúng, tại sao không thể?

Đi thang máy đến lầu hai mươi hai, Trịnh Thành Tài dẫn người đến phòng đã được chuẩn bị từ trước.

Trừ nhóm bọn họ và vài gương mặt Châu Á khác, tất cả đều là người Châu Âu mũi cao mắt sâu.

Lúc tiến vào, hầu như không ai liếc mắt nhìn họ.

Lúc đi ngang qua mấy nam nhân cao lớn, Vưu Minh nghe thấy đối phương dùng ngữ khí trào phúng nói: “Chó Môn-gô-lô-it.*”

*Là chủng tộc có ngoại hình nhỏ bé, da vàng tóc đen, đa số là người Châu Á.

Vưu Minh đứng lại.

Trịnh Thành Tài quay đầu phát hiện Vưu Minh không đuổi kịp, đang muốn gọi đã thấy Vưu Minh vỗ lên vai nam nhân đang đưa lưng về phía mình.

Nam nhân một đầu tóc quăn màu nhạt quay đầu, nhìn thấy là người Châu Á thấp bé liền cười, dùng tiếng Anh nói: “Có chuyện gì?”

Vưu Minh mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn gã: “Tôi nghe hiểu tiếng Anh, tôi nghe thấy anh vừa nói gì.”

Nam nhân nhún vai: “Thì sao?”



Vưu Minh: “Tôi cho rằng anh nên nói xin lỗi.”

Nam nhân cười nhạo: “Xin lỗi? Cậu? Vì sao?”

Vưu Minh: “Vì trong lời nói của anh mang tính chất sỉ nhục.”

Nam nhân nhìn Vưu Minh như nhìn đứa ngu, cười càng thêm càn rỡ: “Người Châu Á các cậu đều là một dạng.”

Nam nhân thu liễm nụ cười: “Như đồ con heo.”

Vưu Minh nhìn hắn, sau đó vươn tay, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Vưu Minh sẽ động thủ, Vưu Minh lại kéo cà vạt của nam nhân nọ, khiến gã không thể không cúi đầu xuống.

Trịnh Thành Tài chỉ nhìn thấy Vưu Minh hình như đang nói gì đó vào tai nam nhân kia, sau đó nam nhân kia vẻ mặt như thẹn quá hóa giận vung nắm đấm về phía Vưu Minh.

Trịnh Thành Tài nhắm tịt mắt.

Vưu Minh gầy yếu như vậy, hình thể chỉ bằng một nửa nam nhân kia, một đấm này đánh xuống…

Trịnh Thành Tài vừa muốn đi đến chỗ Vưu Minh, đã nhìn thấy Vưu Minh nắm lấy tay nam nhân kia, sau đó quay đầu gập người, chỉ trong chớp mắt, nam nhân kia đã bị Vưu Minh ném qua vai, lưng đập xuống đất.

Đám người đứng chung với nam nhân kia đều chóang váng.

Vưu Minh nói với bọn họ: “Phiền các vị làm chứng giúp tôi, đây là tự vệ.”

Đám người vẻ mặt phức tạp, muốn nói gì đó, Vưu Minh đã nói tiếp: “Nếu không muốn làm chứng, ở đây cũng có camera.”

“Là anh ta công kích tôi trước, tôi chỉ tự vệ mà thôi.”

Nam nhân bị quật ngã ra đất hét lớn: “Báo cảnh sát! Tay tôi gãy rồi!”

Vưu Minh quay đầu nhìn gã: “Quăng qua vai sẽ không thể làm gãy tay, phiền anh thành thật một chút.”

Nói xong, Vưu Minh không quay đầu đi về phía Trịnh Thành Tài.

Đám người lúc này mới đỡ nam nhân kia đứng dậy.

Nam nhân vẻ mặt vặn vẹo gào lên: “Tay tôi gãy rồi!”

Đám người lo lắng cuốn tay áo gã lên nhìn thử, có người còn đưa tay sờ.

Đám người: “…”

“Anderson, đừng giả bộ nữa, người ta đi rồi, tay anh không có bị gãy.”

Anderson trợn mắt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, tay gã rất đau, đau đến tê dại, nếu tê dại thật thì tốt quá, cũng không phải chịu đau đớn lúc này.

Đám bạn của gã nói: “Đừng diễn nữa.”

“Nhanh đi chuẩn bị phòng đi.”

“Chút đau đớn ấy mà không chịu được hả?”

“Lại bị một người Châu Á thấp bé đánh bại, nếu đã bại thì không cần trưng ra cái dáng vẻ này.”

Nhưng gã đau thật mà…

Anderson cảm thấy nửa người như chết lặng.

Người kia mới vừa làm cái gì?

Lẽ nào đây không phải đòn quật vai bình thường sao?

Gã cắn chặt hàm răng, kiên cường chống đỡ đứng lên.

Gã biết bây giờ không thể báo cảnh sát, hoạt động lớn như thế này một khi báo cảnh sát, người xui xẻo chính là gã.

Hơn nữa gã cũng không có phần thắng, vì gã là người vung nắm đấm trước.

“Anderson!” Người phía trước giục gã.

Anderson chỉ đành tiến về phía trước.

Đám bạn gã bất đắc dĩ thở dài: “Bị người Châu Á thấp bé đánh ngã, biết lòng tự trọng của anh bị đả kích, nhưng không cần làm quá như vậy, hơn nữa cho dù kì thị chủng tộc, cũng không nên nói ra ngay mặt như vậy.”

Anderson cắn răng, tàn bạo nhìn về hướng Vưu Minh đi mất.

Vưu Minh đi tới phòng chuẩn bị, tất cả mọi người đều nhìn cậu, không ai ngờ tới cậu thoạt nhìn gầy gò lại có sức lực lớn như thế.

Tần San còn nhỏ nói: “Vưu ca, lúc nãy anh thật đẹp trai.”

Trịnh Thành Tài lại hỏi: “Vừa nãy sao cậu lại chọc gã tức giận vậy?”

Vưu Minh mặt không đổi sắc trình bày sự thật: “Đây là tự vệ chính đáng, không tính là cố ý gây thương tích.”

Trịnh Thành Tài: “… Gã chọc giận cậu?”



Vưu Minh gật đầu: “Gã nói chúng ta là chó Môn-gô-lô-ít.”

Trong phòng nháy mắt im lặng.

“Ngọa tào! Nên đánh gã! Nhằm vào chỗ hiểm mà đánh!”

“Nếu vừa nãy tôi nghe thấy, cho dù phải ngồi tù tôi cũng phải đánh gã!”

Vưu Minh nói: “Gã là người sai, sao anh lại muốn đi ngồi xổm trong tù?”

“Lần này là một bài học khắc sâu cho gã.”

Mới rồi cậu đã hạ chú, nếu gã không ý thức được sai lầm của bản thân, cánh tay sẽ vĩnh viên đau nhức khó chịu.

Máy móc y học cũng không thể kiểm tra ra, đáp án chỉ có một___ gã không bị thương, cánh tay không có chút xíu thương tổn nào, vẫn là một người khỏe mạnh.

Sẽ không ai tin gã.

Trừ khi gã nhận ra sai lầm của mình.

Chân chính sinh ra hổ thẹn với sai lầm của mình.

Hai nam người mẫu người Châu Âu gian nan nuốt nước miếng.

Hai người nghe không hiểu mấy người này đang nói gì, chỉ biết người trẻ tuổi thoạt nhìn gầy yếu kia là một cao thủ.

Quả nhiên người Trung quốc đều biết công phu!

Trên Internet còn có người bác bỏ tin đồn nói không phải người Trung Quốc nào cũng biết công phu.

Gạt người!

Người Trung quốc thật sự đều biết công phu!

Nam người mẫu Châu Âu nhỏ giọng nói với bạn nữ: “Nhất định tôi phải lên mạng nói cho mọi người biết, người Trung Quốc đều biết công phu, ai cũng biết!”

Người mẫu nữ cũng rất ngạc nhiên, cô thấy Vưu Minh còn gầy yếu hơn mình, nhưng lại có thể quật ngã nam nhân cao lớn như vậy.

Thực sự là… Rất có mị lực!

Giá trị vũ lực của nam nhân luôn được đánh giá cao.

Người mẫu nữ nhìn Vưu Minh, không biết mình có thể mời cậu cùng nhau trải qua một đêm vui sướng hay không.

Trịnh Thành Tài hô to: “Nhanh đi chuẩn bị đi, còn một tiếng nữa là bắt đầu rồi!”

Người mẫu đã sớm trang điểm xong, chỉ cần sửa sang lại một chút. Lần này biểu diễn không có sân khấu, bọn họ được tự do biểu diễn, sau đó sẽ được đưa đến chỗ ngồi cố định để biểu diễn.

Nhóm người mẫu thay trang phục, mang trang sức vào, nhân viên cổ động cho họ: “Mọi người là đẹp nhất!”

“Không cần khẩn trương.”

“Ở trên đài biểu hiện hết khả năng của bản thân.”

“Cố lên!”

Nhóm người mẫu quả thật rất hồi hộp, đây là lần đầu họ tham gia đại hội như thế này.

Họ đều là người mẫu danh tiếng nhỏ, chưa đến sàn diễn quốc tế được mấy lần, ngay cả show diễn thời trang lớn cũng chưa được tham gia.

Nam người mẫu Châu Âu cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Chuyên gia trang điểm chỉ đành dặm lại phấn cho cậu ta.

Vẫn là Vưu Minh đi tới, vỗ lên vai cậu ta, nói: “Cậu rất tốt, nhất định phải tự tin lên.”

Phút chốc, nam người mẫu Châu Âu không đổ mồ hôi nữa, chỉ cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh.

Đúng vậy, cậu có tỉ lệ vóc dáng hoàn mỹ, gương mặt anh tuấn, có chiều cao hơn người.

Cậu không thua kém bất kỳ ai.

Ngoại trừ chưa từng được biểu diễn trên sân khấu lớn, cậu không thua kém ai cả.

Hơn nữa sau ngày hôm nay, lý lịch của cậu sẽ càng tốt hơn, sau đó show thời trang nào mà không được diễn?

Cậu muốn tất cả mọi người nhìn thấy.

Cái gì mới là trang sức và trang phục cao cấp nhất.

Cậu muốn ánh mắt của tất cả mọi người phải dõi theo cậu.

Tận đến giây cuối cùng bước xuống sân khấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Môn Nam Quả

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook