Chương 85
Thục Thất
28/01/2023
Trong thang máy không có một tia sáng, nguồn sáng duy nhất lúc này Trương tiên sinh nhìn thấy là từ đèn pin nhỏ trong tay Vân Đồng, cũng không biết là nó lấy từ đâu
ra, nhưng quả thật đã làm Trương tiên sinh bình tĩnh hơn không ít, chỉ
cần có ánh sáng, không phải chìm trong bóng tối vô tận, thì con người ta sẽ cảm thấy an tâm hơn.
Ít nhất sẽ không giống như ruồi mất đầu bay loạn.
Ánh mắt Vân Đồng nhìn chăm chú vào hành lang, không chú ý đến bài poker đang vứt trên sàn nữa, lỗ tai nó giật giật, đột nhiên đứng dậy, vứt đèn pin trong tay cho Trương tiên sinh.
“Ta đi xem thử.” Vân Đồng vừa nói dứt câu, Trương tiên sinh đã kích động nói: “Cháu không thể vứt chú một mình ở đây chứ!”
Vân Đồng mặt không đổi sắc nhìn Trương tiên sinh: “Vậy đi theo ta, bám sát.”
Trương tiên sinh đành theo sát bước chân Vân Đồng, tuy nó chỉ là đứa nhỏ, nhưng trong tình huống này mà nó không hề sợ hãi, chứng tỏ kiến thức rộng rãi, dù sao vẫn hơn người chưa từng thấy quỷ bao giờ như anh ta.
Vân Đồng trực tiếp đi về phía căn phòng Vưu Minh đang bên trong, bước chân của nó rất nhỏ, nhưng Trương tiên sinh lại phải chạy mới đuổi theo kịp.
Vân Đồng chau mày.
Nó tính sai sao? Lúc này cỗ âm khí mạnh gấp trăm lần lúc mới đi vào.
Nếu Vưu Minh xảy ra chuyện gì, cho dù chỉ là trầy một miếng da nhỏ, nó cũng không gánh nổi.
Tròng trắng trong mắt Vân Đồng rút đi, tay biến thành lợi trảo.
Nó mở cánh cửa đang khép hờ ra, âm khí mãnh liệt tràn ra, Trương tiên sinh đi sau Vân Đồng vô thức lui về sau.
Một luồng khí cực lạnh từ chính diện vọt tới, Vân Đồng nhảy vào phòng.
Trương tiên sinh một mình đứng ở cửa, sợ đến mức không biết nên chạy hay nên vào.
Trong phòng nhiệt độ thấp đến mức không bình thường, bên ngoài phòng tối om om càng làm lòng người hoảng loạn.
Nếu đi vào trong, nếu lúc bọn Vưu Minh muốn giao đấu với quỷ, lỡ tay ngỗ thương anh ta thì phải làm sao?
Nhưng nếu không đi vào, lỡ như bên ngoài có cá lọt lưới muốn hại anh ta thì phải làm sao?
Trái lo phải nghĩ, Trương tiên sinh vẫn không dám nhúc nhích, lần nữa cảm thấy hành động này của bản thân nói lên đầu óc có vấn đề.
Vưu Minh vẫn đang đứng tại chỗ cũ, lúc Vân Đồng xuất hiện, đám quỷ đang cắn chặt tứ chi cùng người cậu đều dõi mắt về phía Vân Đồng.
“Đừng nhúc nhích.” Vưu Minh nói.
Vân Đồng đang muốn nhào tới nghe vậy sững người tại chỗ.
Vưu Minh: “Đám này chỉ là con rối.”
Con rối không có ý thức, lại như đao kiếm trong tay kẻ ác.
Cho dù đánh nát đám rối này, kẻ ác đứng sau cũng không chịu chút xíu thương tổn nào.
Răng nanh Vân Đồng trở nên dài nhọn, lúc này nó trong giống như mèo yêu thành tinh.
Đám quỷ dường như không biết phải xử lý Vân Đồng từ đâu nhảy ra như thế nào.
Thân xác của người, nhưng lại không có hơi thở của người.
Vưu Minh không nhìn thấy tình huống hiện tại của bản thân, nhưng nhất định là không dễ nhìn, khắp cả người toàn là đầu quỷ, hơn nữa con này so với con khác càng thêm dữ tợn, mỗi con một kiểu chết khác nhau, cậu còn cảm giác được có đầu quỷ cứ chảy bước miếng liên tục, hoặc đó cũng có thể là máu.
Giọng nói run rẩy của Trương tiên sinh từ ngoài cửa truyền vào: “Hai người vẫn còn đó chứ? Lên tiếng đi mà…”
Vưu Minh tăng cao âm lượng: “Trương tiên sinh, ngài đừng vào, chỉ cần không đi vào ngài sẽ không có việc gì.”
Hàm răng Trương tiên sinh đã bắt đầu va vào nhau lập cập, sợ hãi nói: “Ở ngoài, ở ngoài chỉ có một mình tôi… Tôi, tôi sợ…”
Vưu Minh thở dài, lần sau vẫn là không nên đưa khách hàng đi cùng.
“Ngài nhắm mắt lại, dựa vào tường, thầm đếm từ một tới một ngàn đi.” Vưu Minh đưa tay nắm lấy tóc đầu quỷ đang cắn vào hông cậu, trong tiếng gào thét thê thảm của nó mạnh tay kéo nó xuống.
Ngay khi bị cắn Vưu Minh đã niệm chú, để cơ thể không cảm nhận được đau đớn trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên, cậu có thể tượng tượng ra được phản ứng của Giang Dư An khi biết khắp người cậu đều có vết thương.
Vẫn là không chuẩn bị tốt.
Vưu Minh thầm thở dài trong lòng.
Trương tiên sinh dựa vào tường, thầm đến trong đầu, nhưng có đếm thế nào cũng vẫn sợ, sợ muốn chết, lại không dám vào phòng, cảm thấy bản thân sắp phát điên tới nơi.
Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng khóc của nữ, tiếng khóc không thê thảm, mà nghẹn ngào như người con gái phải chịu đựng tổn thương thấu tim gan chỉ có thể trốn trong góc phòng khóc, rất đáng thương, khiến người nghe thấy muốn đi tìm, muốn an ủi, muốn tìm hiểu.
Trương tiên sinh ngừng đếm, đi về phía cuối hành lang.
Trực giác nói cho anh ta biết, cô gái kia ở đó, anh ta phải tìm được cô ta.
Vưu Minh nghe thấy tiếng bước chân của Trương tiên sinh, cậu ném đầu qủy xuống đất, một cước đạp lên, giẫm nát đầu quỷ.
Giẫm nát đầu quỷ thứ nhất, Vưu Minh cảm giác được tòa nhà hơi rung động.
Cậu nhíu mày, kéo từng đầu quỷ xuống, mỗi lần kéo xuống một đầu, những con còn lại càng cắn chặt hơn.
Mạnh mẽ kéo xuống, sẽ làm da thịt Vưu Minh theo đó bị kéo rớt ra.
Vưu Minh nhíu chặt mi, khai thủ hỏa một lần nữa, lửa trên ngón tay lúc sáng lúc tối, cậu niệm chú ngữ, lửa trên tay nhảy đến trên đầu quỷ, đốt cháy chúng, ngọn lửa xanh lam phá lệ yêu dã, một thứ mùi hôi thôi xông vào chóp mũi.
Đốt xong đám đầu quỷ, âm khí trong phòng nháy mắt tiêu tan.
“Không có ở đây.” Vưu Nhin nhìn Vân Đồng: “Ngươi có thể tìm ra kẻ đứng sau sai khiến đám đầu quỷ này không?”
Trong mắt Vân Đồng bốc lên ánh sáng xanh lục, tựa như một con sói.
Nó chạy như bay ra ngoài, Vưu Minh theo sát phía sau.
Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.
Trương tiên sinh vốn đang ở ngoài đã biến mất.
Trương tiên sinh tìm theo tiếng khóc hiện tại đang đến trên bệ cửa sổ, cô gái ngồi trên lan can quay lưng về phía anh ta, dáng vẻ không còn thiết sống. Vóc người cô ta rất gầy, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể té ngã, cô ta cố nén tiếng khóc, vừa tuyệt vọng vừa thê lương khó có thể nói rõ.
Lúc này trong đầu Trương tiên sinh chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn an ủi cô gái đáng thương này.
“Cô không sao chứ?” Thanh âm của Trương tiên sinh chưa bao giờ ôn nhu như vậy.
Nữ nhân mặc trên người chiếc váy màu tím, trong đêm đen có chút không thấy rõ, tóc cô ta vừa dài vừa đen thẳng, không có chút tạp màu, như hòa làm một với đêm đen.
Giọng cô ta rất nhỏ nhẹ, nghe qua rất đáng thương, cô ta sụt sịt nói: “Không ai quan tâm đến tôi.”
Trái tim Trương tiên sinh thắt lại, tựa như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô ta, thứ cảm giác không có ai yêu không có ai để ý tới làm anh ta không tự giác nín thở, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sẽ không, cô sẽ gặp được người quan tâm cô, nhanh đi xuống, trên đó rất nguy hiểm.”
Nữ nhân không quay đầu lại, cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Tôi nghĩ muốn chết.”
Cô ta lặp lại: “Muốn chết.”
“Còn sống mới tốt.” Trương tiên sinh vội vàng nói: “Chết rồi sẽ chẳng còn gì cả, ngay cả chết cô còn không sợ, mà lại sợ sống sao?”
Giọng cô ta mềm nhẹ: “Chết có gì đáng sợ, sau cơn đau sẽ không còn ý thức, còn sống thì mỗi ngày mỗi giờ, mỗi phút mỗi giây đều phải chịu đựng cơn đau này.”
Trong nhất thời Trương tiên sinh không biết phải nói gì.
Anh ta cảm thấy cô ta nói cũng có lý.
“Anh có cảm thấy đau không?” Nữ nhân đột nhiên hỏi: “Sống có khổ sở không?”
Trương tiên sinh muốn nói không khổ sở, anh ta có sự nghiệp của chính mình, tuy đã ly hôn với vợ, nhưng hai người vẫn là bạn, con cái cũng hiểu chuyện, hiện đang du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì sẽ về nước giúp anh ta trông nom công ty, mấy chục năm trước anh ta đã nếm qua tất cả các loại cay đắng ngọt bùi.
Thế nhưng lúc này anh ta chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trước khi li hôn, hai vợ chồng anh ta thường hay cãi vã.
Cấp dưới anh ta tín nhiệm nhất lại trộm tư liệu của công ty bán cho công ty đối thủ.
Trong thời kỳ phản nghịch, con trai thường trốn nhà đi.
Sự nghiệp không thể cho anh ta cảm giác thỏa mãn.
Gia đình đổ vỡ làm tinh thần và thể xác anh ta mệt mỏi.
Những việc lung ta lung ta trong công ty làm anh ta cảm thấy chi bằng phủi tay không làm.
Uể oải, mệt nhọc và tuyệt vọng cùng nhau kéo đến, làm Trương tiên sinh đột nhiên cảm thấy nữ nhân này nói rất đúng.
Sống quá mệt mỏi.
Nữ nhân đưa lưng về phía Trương tiên sinh, cô ta đưa tay về sau, không quan tâm có đưa đúng hướng hay không: “Anh có muốn lên đây không?”
“Cảnh đêm ở đây rất đẹp.”
Trương tiên sinh mơ mơ màng màng cất bước tiến về phía nữ nhân.
Ngay lúc Trương tiên sinh muốn leo lên, sau gáy bỗng nhiên bị cán dao gõ cho hôn mê, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Vưu Minh đưa tay đỡ lấy Trương tiên sinh, chậm rãi đặt anh ta nằm ra sàn.
Nữ nhân không quay đầu, dường như không có chút xíu tức giận nào vì mất đi con mồi, cô ta ôn nhu hỏi: “Anh cũng đến gặp tôi sao?”
Vân Đồng định vọt thẳng đến xé nát cô ta ra, lại bị Vưu Minh cản lại.
“Cô ta chưa từng hại người.” Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Không có huyết khí.”
Quỷ như vậy, lại chưa từng hại người?
Vân Đồng không tin lắm, nó thà tin nữ quỷ này đã dùng cách gì đó ẩn huyết khí đi.
Có phần ít ác quỷ khi tu luyện thời gian dài có thể làm được điều này.
Nữ nhân dường như không nghe thấy hai người nói chuyện, cô ta sâu kín nói: “Sống có gì tốt chứ?”
Trong thanh âm của cô ta dường như có một sức mạnh, có thể đưa người ta lâm vào hồi ức bất kham.
Vưu Minh đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt.
Đó là khi cậu còn rất nhỏ, ba mẹ Vưu hầu như cả ngày không ở nhà, thứ duy nhất làm bạn với cậu là một con thú nhồi bông nhỏ, khi đó cậu không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường xem tivi.
Xem xong một chương trình, cậu duỗi tay với điều khiển trên hộc tủ.
Điều khiển để hơi xa, cậu đưa tay hết cỡ cũng không với tới được.
Vưu Minh hơi dùng sức, bị ngã từ trên giường xuống.
Cậu dùng một loại tư thế chật vật buồn cười ngã trên đất, quay đầy chỉ nhìn thấy cửa sổ cao cao.
Vưu Minh trưởng thành sớm có lúc nghĩ, nếu như cậu chưa từng sinh ra thì tốt quá, xậu sống rất thống khổ, ba mẹ vì duy trì mạng sống của cậu cũng rất thống khổ.
Tivi chiếu đến tin thời sự, một bệnh nhân nan y bị bệnh đã ba năm chọn cách tự sát.
Ống kính quay tới người nhà bệnh nhân đó, tất cả mọi người đều khóc đến tan nát lòng.
Thế nhưng trong nỗi đau tan nát lòng đó lại mang theo chút giải thoát.
Bệnh nhân kia chỉ bị bệnh có ba năm, mà cậu từ khi sinh ra đã như thế.
Điều kiện kinh tế của gia đình bệnh nhân kia cũng tốt hơn so với gia đình cậu, có thể bán hai căn nhà đi chữa bệnh.
Để mua thuốc, ba cậu phải làm hai công việc, mỗi ngày chỉ được ngủ bốn tiếng đồng hồ, vì chăm sóc cậu, mẹ chỉ có thể làm chút việc vặt, như vậy mới có thể về nhà nấu cơm cho cậu.
Sau khi sức khỏe hơi tốt lên, cậu có thể đến trường, mới đầu, các bạn học vì thương hại mà ra chăm sóc cậu.
Thời gian lâu, các bạn học liền xem cậu như người vô hình, không có đứa trẻ nào ra ngoài chơi còn muốn chăm sóc người khác.
Trong nháy mắt nhìn đến cửa sổ, Vưu Minh có loại kích động muốn leo lên đó rồi nhảy xuống.
Như vậy cũng không cần liên lụy cha mẹ.
Đến khi Vưu Minh tỉnh táo lại, phát hiện một chân của minh đã bước ra ngoài.
Chỉ cần trèo ra khỏi lan can này, phía dưới chính là đường lớn xe cộ không dứt.
Nữ nhân vẫn không quay đầu lại, cô ta lẳng lặng ngồi đó, nhẹ nhàng nói: “Sống quá mệt mỏi.”
Sau đó cô ta bắt đầu ngâm nga hát, Vưu Minh chưa từng nghe qua bài hát này, tựa như cô ta chỉ thuật miệng hát ra, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng hát của cô ta rất rõ, cũng rất kỳ ảo, như một ca sĩ có thiên phú bẩm sinh.
Vưu Minh quay đầu nhìn Vân Đồng, phát hiện vẻ măt Vân Đồng rất dỡ tợn, nước mắt lại không ngừng chảy ra.
Miệng nó há ra lại đóng lại, tựa như đang khẩn cầu.
Vân Đồng là quỷ mà vẫn bị nữ quỷ mê hoặc?
Vưu Minh: “Tại sao?”
Nữ quỷ lắc lư hai chân trắng noãn, làn váy cũng theo đó đung đưa.
Nữ quỷ không nói gì, cứ ngồi như thế.
Vưu Minh bấm thủ quyết, cậu phải đưa nữ quỷ này về cõi âm.
Đúng lúc này, nữ quỷ đột nhiên quay đầu.
Không phải là khuôn mặt dữ tợn như Vưu Minh nghĩ, mà là một cô gái rất xinh đẹp.
Da dẻ tái nhợt, ngũ quan bình thản, lông mày rất nhạt, ngũ quan như vậy kết hợp với nhau, lại làm người nhìn cảm thấy cô có vô vàn sầu bi không nói ra được.
“Tôi không muốn đến cõi âm.” Nữ quỷ buồn buồn nói.
Vưu Minh: “Vì sao cô lại có con rối?”
Nữ quỷ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vưu Minh, mang theo tán thưởng, giọng điệu càng thêm bi thương: “Trước đây chúng nó bên cạnh tôi, bây giờ cũng tiếp tục ở bên cạnh tôi.”
Vưu Minh: “Tôi đã đốt sạch chúng.”
Nữ quỷ cũng không khổ sở, mà tràn đầy hâm mộ, nói: “Thật tốt.”
Nữ quỷ lại hỏi Vưu Minh: “Vừa rồi anh rất khổ sở, sao lại không nhảy xuống? Nhảy xuống là được giải thoát rồi.”
Vưu Minh đột nhiên nở nụ cười.
Tựa như băng tuyết tan đi, cây cỏ xanh biếc đâm chồi nảy lộc, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi chết, người tôi yêu và người yêu tôi sẽ khổ sở.”
Nữ quỷ nhìn Vưu Minh, xác định cậu không nói dối, vẫn là dáng vẻ sầu bi nói: “Thật tốt…”
Chỉ là lời còn chưa nói xong, một trận gió lạnh lẽo đột nhiên thổi tới, nhiệt độ nháy mắt giảm xuống, nữ quỷ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Một vòng xoáy màu đen hình thành.
Một người từ bên trong vòng xoáy đi ra.
—— Giang Dư An đến.
Giang Dư An đến, đập vào mắt anh chính là toàn thân máu me của Vưu Minh.
Giang Dư An mặt không cảm xúc nhìn về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ cũng nhìn Giang Dư An, sau đó quay đầu hỏi Vưu Minh: “Đây là người yêu của anh sao?”
Vưu Minh sửng sốt, đây là lần đầu có ‘người’ hỏi cậu như vậy, vì thế Vưu Minh cười thừa nhận: “Đúng vậy.”
Nữ quỷ nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
Sau đó nhắm mắt lại.
Ngay lúc Giang Dư An muốn ra tay, Vưu Minh nhanh chóng nói: “Dẫn cô ta đến âm phủ đi.”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, trong đôi mắt màu đen tràn ngập lửa giận không thể nói, nhìn đến vết thương trên người Vưu Minh, ánh mắt anh càng thêm âm trầm, như hồ sâu không thấy đáy.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An mím chặt môi.
Giang Dư An vung tay lên, nữ quỷ và Vân Đồng lập tức biến mất.
Bọn họ bị đưa đến cõi âm.
Vưu Minh còn có việc chưa kịp hỏi nữ quỷ, có lẽ phải đợi khi khác mới hỏi được, việc cần phải làm bây giờ là xoa dịu Giang Dư An.
Giang Dư An nhấc chân, không nhìn Vưu Minh, bước về phía trước, ngữ khí lạnh lẽo: “Đi về.”
Lời nói ra rất lạnh lùng, nhưng anh vẫn quay người ôm Vưu Minh lên: “Cả người đều là vết thương.”
Hiện tại Vưu Minh không cảm thấy đau, cậu nói: “Không đau, em có thể tự đi.”
Khóe miệng Giang Dư An giật giật, đôi lúc anh thấy Vưu Minh rất đáng yêu, nhưng những lúc như thế này lại thấy cậu rất đáng giận.
Giang Dư An không thả Vưu Minh xuống, Vưu Minh đành dựa vào ngực anh.
Nói thật, mông cậu bị cánh tay Giang Dư An ghìm có chút không thoải mái, cũng không phải đau.
May là giờ này trên đường không có ai, chỉ có mấy cô chú lao công nhìn hai người thêm vài lần.
Vưu Minh muốn nói chuyện, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Giang Dư An, cậu lựa chọn ngậm miệng.
Vết thương trên người không có chảy máu nữa, nhìn qua rất dữ tợn, trên thực tế vết thương không có nghiêm trọng lắm.
Giang Dư An ôm Vưu Minh về Giang gia.
Ba mẹ Giang đã ngủ từ lâu, chắc là nghe tiếng cửa mở, mẹ Giang mới khoác áo đứng trên cầu thang hỏi: “Dư An về hả?”
Giang Dư An đáp: “Vâng, mẹ ngủ đi.”
Mẹ Giang: “Có Tiểu Minh nữa à?”
Vưu Minh: “Vâng.”
Mẹ Giang: “Há, vậy các con ngủ sớm đi, đừng thức khuya, mẹ về phòng.”
Vưu Minh bị Giang Dư An ném lên giường, nói là ném, nhưng Giang Dư An khống chế lực đạo rất tốt, đệm giường cũng mềm mại, nên Vưu Minh không cảm thấy đau. Cậu biết đã đến lúc phải vuốt lông cho Giang Dư An, cho nên liền dịch đến bên cạnh anh.
Vưu Minh ôm lấy Giang Dư An từ phía sau.
Cậu không nhịn được, còn nắn nắn cơ bụng của Giang Dư An.
Giang Dư An vẫn không lên tiếng.
Vưu Minh nhẹ giọng hỏi: “Tức giận?”
Giang Dư An trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Vưu Minh nói: “Không phải em cố ý, trước khi đi em không biết…”
Lúc này Giang Dư An mới mở miệng, giọng nói mang theo tức giận, nhưng là Vưu Minh, nên anh đè cơn tức xuống: “Tôi để Vân Đồng đi cùng em, nó đi cùng em như thế?”
Vưu Minh: “Không thể trách nó, quỷ không phải thần tiên, không hoàn toàn có trí tuệ.”
Giang Dư An nhớ tới lúc vừa nhìn thấy Vưu Minh.
Một thân máu, còn đang cười.
Cười với một nữ quỷ?
Lúc đó Giang Dư An muốn lập tức xé nát nữ quỷ kia.
Lúc đó anh đều sắp không thể khống chế được tâm tình của mình.
Nếu không phải Vưu Minh lên tiếng ngăn cản, anh thật sự sẽ cho nữ quỷ kia cảm nhận thống khổ như bị ngàn đao băm thây vạn đoạn trước khi hồn phi phách tán.
Vưu Minh tựa đầu lên lưng Giang Dư An, người Giang Dư An rất cứng, nhưng mỗi lần ôm lấy cậu đều cảm thấy rất thoải mái.
“Hay là tôi đến trông em.” Giang Dư An không có đủ kiên trì như bản thân nghĩ.
Chỉ cần Vưu Minh tới gần, dán vào anh, thậm chí không cần mở miệng làm nũng, anh đã không đánh mà hàng trước.
Giang Dư An không thể làm gì khác hơn, nói: “Sau này mỗi lần em nhận đơn hàng, tôi sẽ đi cùng em.”
Vưu Minh nghĩ nghĩ, nói: “Anh mạnh hơn em nhiều như vậy, nếu đi cùng em, em không thể tích lũy kinh nghiệm.”
Giang Dư An: “…”
Vưu Minh nói xong mới nhớ ra mình còn đang vuốt lông người ta, vội vàng nói: “Không tích lũy được kinh nghiệm thì không cần tích nữa.”
Cậu không biết dỗ dành người khác, dỗ đến mức luống cuống tay chân.
Sau đó Vưu Minh như đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu lấy từ trong túi tiền ra mấy tấm thẻ.
Đưa tới trước mặt Giang Dư An, vẻ mặt thành khẩn nói: “Đây là tiền em tự mình kiếm được, bên trong có mấy chục triệu, tấm này là em dùng để mua sắm online, tấm này là chi tiêu thường ngày.”
Vay Minh đưa đến trước mặt Giang Dư An, có chút khẩn trương nói: “Đều cho anh.”
Giang Dư An vẫn mím chặt môi, hỏi: “Cho tôi làm gì?”
Vưu Minh hơi xấu hổ, cúi đầu nói: “Thứ em có không nhiều, đây là toàn bộ.”
“Nhà ở hay xe đều trên danh nghĩa của ba mẹ.”
“Nhưng sau này em sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
Rõ ràng quyết định lần này là cho Vưu Minh một bài học.
Nhưng lúc này Giang Dư An lại không thể nhẫn tâm được.
Cuối cùng anh khẽ thở dài, túm lấy tay Vưu Minh đặt lên đỉnh đầu.
Vưu Minh nhìn thấy Giang Dư An không còn mím môi nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng buông lỏng: “Anh không tức giận nữa?”
Giang Dư An: “Là lỗi của tôi.”
Vưu Minh choáng váng: “Hả?”
Giang Dư An: “Từ khi bắt đầu tôi nên đi cùng em.”
Vưu Minh vẻ mặt ngoan ngoãn: “Hả?”
Giang Dư An nhéo nhéo mặt Vưu Minh, nắn nắn cánh tay cậu: “Dạo này không ăn uống tử tế?”
Vưu Minh: “Có ăn mà.”
Giang Dư An nói: “Có đau hay không?”
Vưu Minh vừa muốn nói không đau, thời gian của pháp chú đã hết hiệu lực, vết thương mới rồi không cảm thấy gì lúc này lại làm cậu thấy đau nhức, Vưu Minh cắn răng, đau đến mức đứng không vững, xém chút té ngã.
May là có Giang Dư An đỡ lấy, anh bất đắc dĩ hôn lên môi Vưu Minh.
Môi chạm môi.
Môi Giang Dư An rất khô ráo, cũng rất lạnh.
Đau đớn đã biến mất, nhưng Giang Dư An vẫn chưa thả Vưu Minh ra.
Cuối cùng vẫn là Vưu Minh không thở được nữa mới đẩy Giang Dư An ra.
Sau đó Vưu Minh tò mò hỏi: “Hôn môi có thể làm em không thấy đau nữa hả?”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, trong mắt mang theo ý cười.
Vưu Minh chợt nhận ra bản thân vừa hỏi một câu hỏi rất ngu, hôn môi chắc chắn không thể trị thương hoặc giảm đau.
Nhưng năng lực của Giang Dư An thì có thể.
Chỉ là dùng nụ hôn làm làm môi giới.
Vưu Minh giơ cánh tay lên nhìn, vết thương quả nhiên đã biến mất, chỉ có vết rách trên quần áo chứng tỏ trước đó cậu từng có thương tích.
“Đi tắm.” Giang Dư An nói: “Rồi ngủ sớm đi.”
Vưu Minh ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, ngày nào cũng cũng tắm, nên không tốn bao nhiêu thời gian, nam nhân gội đầu cũng rất nhanh.
Vưu Minh tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Dư An đang đứng bên cửa sổ.
Rõ ràng ngày hôm nay bận bịu cả ngày, ngày mai còn phải xử lý rất nhiều chuyện, nhưng trong đầu Vưu Minh chỉ có cơ thể gần như hoàn mỹ của Giang Dư An.
Vưu Minh đi tới kéo cánh tay Giang Dư An, không hề ngượng ngùng nói: “Chúng ta làm đi.”
Giang Dư An mặt vô biểu tình nhìn cậu: “Không muốn làm.”
Vưu Minh mở to mắt, từ trước đến nay Giang Dư An luôn rất tích cực, chưa bao giờ từ chối, hơn nữa, nhiều lúc còn rất chủ động.
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, Vưu Minh cũng nhìn Giang Dư An.
Trong chuyện này, xưa nay Vưu Minh đều rất thành thực, không hề che dấu nhu cầu.
Cậu nhìn Giang Dư An từ trên xuống dưới, sau đó thở dài, an ủi nói: “Không sao.”
Giang Dư An nhíu mày, không hiểu Vưu Minh đang nói gì.
Vưu Minh vỗ vỗ lên vai Giang Dư An: “Sau này nhất định sẽ tốt lên.”
“Không có khả năng vẫn không thể ‘ra’ được.”
Ít nhất sẽ không giống như ruồi mất đầu bay loạn.
Ánh mắt Vân Đồng nhìn chăm chú vào hành lang, không chú ý đến bài poker đang vứt trên sàn nữa, lỗ tai nó giật giật, đột nhiên đứng dậy, vứt đèn pin trong tay cho Trương tiên sinh.
“Ta đi xem thử.” Vân Đồng vừa nói dứt câu, Trương tiên sinh đã kích động nói: “Cháu không thể vứt chú một mình ở đây chứ!”
Vân Đồng mặt không đổi sắc nhìn Trương tiên sinh: “Vậy đi theo ta, bám sát.”
Trương tiên sinh đành theo sát bước chân Vân Đồng, tuy nó chỉ là đứa nhỏ, nhưng trong tình huống này mà nó không hề sợ hãi, chứng tỏ kiến thức rộng rãi, dù sao vẫn hơn người chưa từng thấy quỷ bao giờ như anh ta.
Vân Đồng trực tiếp đi về phía căn phòng Vưu Minh đang bên trong, bước chân của nó rất nhỏ, nhưng Trương tiên sinh lại phải chạy mới đuổi theo kịp.
Vân Đồng chau mày.
Nó tính sai sao? Lúc này cỗ âm khí mạnh gấp trăm lần lúc mới đi vào.
Nếu Vưu Minh xảy ra chuyện gì, cho dù chỉ là trầy một miếng da nhỏ, nó cũng không gánh nổi.
Tròng trắng trong mắt Vân Đồng rút đi, tay biến thành lợi trảo.
Nó mở cánh cửa đang khép hờ ra, âm khí mãnh liệt tràn ra, Trương tiên sinh đi sau Vân Đồng vô thức lui về sau.
Một luồng khí cực lạnh từ chính diện vọt tới, Vân Đồng nhảy vào phòng.
Trương tiên sinh một mình đứng ở cửa, sợ đến mức không biết nên chạy hay nên vào.
Trong phòng nhiệt độ thấp đến mức không bình thường, bên ngoài phòng tối om om càng làm lòng người hoảng loạn.
Nếu đi vào trong, nếu lúc bọn Vưu Minh muốn giao đấu với quỷ, lỡ tay ngỗ thương anh ta thì phải làm sao?
Nhưng nếu không đi vào, lỡ như bên ngoài có cá lọt lưới muốn hại anh ta thì phải làm sao?
Trái lo phải nghĩ, Trương tiên sinh vẫn không dám nhúc nhích, lần nữa cảm thấy hành động này của bản thân nói lên đầu óc có vấn đề.
Vưu Minh vẫn đang đứng tại chỗ cũ, lúc Vân Đồng xuất hiện, đám quỷ đang cắn chặt tứ chi cùng người cậu đều dõi mắt về phía Vân Đồng.
“Đừng nhúc nhích.” Vưu Minh nói.
Vân Đồng đang muốn nhào tới nghe vậy sững người tại chỗ.
Vưu Minh: “Đám này chỉ là con rối.”
Con rối không có ý thức, lại như đao kiếm trong tay kẻ ác.
Cho dù đánh nát đám rối này, kẻ ác đứng sau cũng không chịu chút xíu thương tổn nào.
Răng nanh Vân Đồng trở nên dài nhọn, lúc này nó trong giống như mèo yêu thành tinh.
Đám quỷ dường như không biết phải xử lý Vân Đồng từ đâu nhảy ra như thế nào.
Thân xác của người, nhưng lại không có hơi thở của người.
Vưu Minh không nhìn thấy tình huống hiện tại của bản thân, nhưng nhất định là không dễ nhìn, khắp cả người toàn là đầu quỷ, hơn nữa con này so với con khác càng thêm dữ tợn, mỗi con một kiểu chết khác nhau, cậu còn cảm giác được có đầu quỷ cứ chảy bước miếng liên tục, hoặc đó cũng có thể là máu.
Giọng nói run rẩy của Trương tiên sinh từ ngoài cửa truyền vào: “Hai người vẫn còn đó chứ? Lên tiếng đi mà…”
Vưu Minh tăng cao âm lượng: “Trương tiên sinh, ngài đừng vào, chỉ cần không đi vào ngài sẽ không có việc gì.”
Hàm răng Trương tiên sinh đã bắt đầu va vào nhau lập cập, sợ hãi nói: “Ở ngoài, ở ngoài chỉ có một mình tôi… Tôi, tôi sợ…”
Vưu Minh thở dài, lần sau vẫn là không nên đưa khách hàng đi cùng.
“Ngài nhắm mắt lại, dựa vào tường, thầm đếm từ một tới một ngàn đi.” Vưu Minh đưa tay nắm lấy tóc đầu quỷ đang cắn vào hông cậu, trong tiếng gào thét thê thảm của nó mạnh tay kéo nó xuống.
Ngay khi bị cắn Vưu Minh đã niệm chú, để cơ thể không cảm nhận được đau đớn trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên, cậu có thể tượng tượng ra được phản ứng của Giang Dư An khi biết khắp người cậu đều có vết thương.
Vẫn là không chuẩn bị tốt.
Vưu Minh thầm thở dài trong lòng.
Trương tiên sinh dựa vào tường, thầm đến trong đầu, nhưng có đếm thế nào cũng vẫn sợ, sợ muốn chết, lại không dám vào phòng, cảm thấy bản thân sắp phát điên tới nơi.
Đúng lúc đó, trong phòng vang lên tiếng khóc của nữ, tiếng khóc không thê thảm, mà nghẹn ngào như người con gái phải chịu đựng tổn thương thấu tim gan chỉ có thể trốn trong góc phòng khóc, rất đáng thương, khiến người nghe thấy muốn đi tìm, muốn an ủi, muốn tìm hiểu.
Trương tiên sinh ngừng đếm, đi về phía cuối hành lang.
Trực giác nói cho anh ta biết, cô gái kia ở đó, anh ta phải tìm được cô ta.
Vưu Minh nghe thấy tiếng bước chân của Trương tiên sinh, cậu ném đầu qủy xuống đất, một cước đạp lên, giẫm nát đầu quỷ.
Giẫm nát đầu quỷ thứ nhất, Vưu Minh cảm giác được tòa nhà hơi rung động.
Cậu nhíu mày, kéo từng đầu quỷ xuống, mỗi lần kéo xuống một đầu, những con còn lại càng cắn chặt hơn.
Mạnh mẽ kéo xuống, sẽ làm da thịt Vưu Minh theo đó bị kéo rớt ra.
Vưu Minh nhíu chặt mi, khai thủ hỏa một lần nữa, lửa trên ngón tay lúc sáng lúc tối, cậu niệm chú ngữ, lửa trên tay nhảy đến trên đầu quỷ, đốt cháy chúng, ngọn lửa xanh lam phá lệ yêu dã, một thứ mùi hôi thôi xông vào chóp mũi.
Đốt xong đám đầu quỷ, âm khí trong phòng nháy mắt tiêu tan.
“Không có ở đây.” Vưu Nhin nhìn Vân Đồng: “Ngươi có thể tìm ra kẻ đứng sau sai khiến đám đầu quỷ này không?”
Trong mắt Vân Đồng bốc lên ánh sáng xanh lục, tựa như một con sói.
Nó chạy như bay ra ngoài, Vưu Minh theo sát phía sau.
Trên hành lang chỉ có tiếng bước chân của hai người họ.
Trương tiên sinh vốn đang ở ngoài đã biến mất.
Trương tiên sinh tìm theo tiếng khóc hiện tại đang đến trên bệ cửa sổ, cô gái ngồi trên lan can quay lưng về phía anh ta, dáng vẻ không còn thiết sống. Vóc người cô ta rất gầy, tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể té ngã, cô ta cố nén tiếng khóc, vừa tuyệt vọng vừa thê lương khó có thể nói rõ.
Lúc này trong đầu Trương tiên sinh chỉ có một ý nghĩ, chính là muốn an ủi cô gái đáng thương này.
“Cô không sao chứ?” Thanh âm của Trương tiên sinh chưa bao giờ ôn nhu như vậy.
Nữ nhân mặc trên người chiếc váy màu tím, trong đêm đen có chút không thấy rõ, tóc cô ta vừa dài vừa đen thẳng, không có chút tạp màu, như hòa làm một với đêm đen.
Giọng cô ta rất nhỏ nhẹ, nghe qua rất đáng thương, cô ta sụt sịt nói: “Không ai quan tâm đến tôi.”
Trái tim Trương tiên sinh thắt lại, tựa như cũng cảm nhận được cảm xúc của cô ta, thứ cảm giác không có ai yêu không có ai để ý tới làm anh ta không tự giác nín thở, nhưng vẫn kiên trì nói: “Sẽ không, cô sẽ gặp được người quan tâm cô, nhanh đi xuống, trên đó rất nguy hiểm.”
Nữ nhân không quay đầu lại, cô ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Tôi nghĩ muốn chết.”
Cô ta lặp lại: “Muốn chết.”
“Còn sống mới tốt.” Trương tiên sinh vội vàng nói: “Chết rồi sẽ chẳng còn gì cả, ngay cả chết cô còn không sợ, mà lại sợ sống sao?”
Giọng cô ta mềm nhẹ: “Chết có gì đáng sợ, sau cơn đau sẽ không còn ý thức, còn sống thì mỗi ngày mỗi giờ, mỗi phút mỗi giây đều phải chịu đựng cơn đau này.”
Trong nhất thời Trương tiên sinh không biết phải nói gì.
Anh ta cảm thấy cô ta nói cũng có lý.
“Anh có cảm thấy đau không?” Nữ nhân đột nhiên hỏi: “Sống có khổ sở không?”
Trương tiên sinh muốn nói không khổ sở, anh ta có sự nghiệp của chính mình, tuy đã ly hôn với vợ, nhưng hai người vẫn là bạn, con cái cũng hiểu chuyện, hiện đang du học nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì sẽ về nước giúp anh ta trông nom công ty, mấy chục năm trước anh ta đã nếm qua tất cả các loại cay đắng ngọt bùi.
Thế nhưng lúc này anh ta chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trước khi li hôn, hai vợ chồng anh ta thường hay cãi vã.
Cấp dưới anh ta tín nhiệm nhất lại trộm tư liệu của công ty bán cho công ty đối thủ.
Trong thời kỳ phản nghịch, con trai thường trốn nhà đi.
Sự nghiệp không thể cho anh ta cảm giác thỏa mãn.
Gia đình đổ vỡ làm tinh thần và thể xác anh ta mệt mỏi.
Những việc lung ta lung ta trong công ty làm anh ta cảm thấy chi bằng phủi tay không làm.
Uể oải, mệt nhọc và tuyệt vọng cùng nhau kéo đến, làm Trương tiên sinh đột nhiên cảm thấy nữ nhân này nói rất đúng.
Sống quá mệt mỏi.
Nữ nhân đưa lưng về phía Trương tiên sinh, cô ta đưa tay về sau, không quan tâm có đưa đúng hướng hay không: “Anh có muốn lên đây không?”
“Cảnh đêm ở đây rất đẹp.”
Trương tiên sinh mơ mơ màng màng cất bước tiến về phía nữ nhân.
Ngay lúc Trương tiên sinh muốn leo lên, sau gáy bỗng nhiên bị cán dao gõ cho hôn mê, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Vưu Minh đưa tay đỡ lấy Trương tiên sinh, chậm rãi đặt anh ta nằm ra sàn.
Nữ nhân không quay đầu, dường như không có chút xíu tức giận nào vì mất đi con mồi, cô ta ôn nhu hỏi: “Anh cũng đến gặp tôi sao?”
Vân Đồng định vọt thẳng đến xé nát cô ta ra, lại bị Vưu Minh cản lại.
“Cô ta chưa từng hại người.” Vưu Minh nhẹ giọng nói: “Không có huyết khí.”
Quỷ như vậy, lại chưa từng hại người?
Vân Đồng không tin lắm, nó thà tin nữ quỷ này đã dùng cách gì đó ẩn huyết khí đi.
Có phần ít ác quỷ khi tu luyện thời gian dài có thể làm được điều này.
Nữ nhân dường như không nghe thấy hai người nói chuyện, cô ta sâu kín nói: “Sống có gì tốt chứ?”
Trong thanh âm của cô ta dường như có một sức mạnh, có thể đưa người ta lâm vào hồi ức bất kham.
Vưu Minh đứng tại chỗ, ánh mắt hoảng hốt.
Đó là khi cậu còn rất nhỏ, ba mẹ Vưu hầu như cả ngày không ở nhà, thứ duy nhất làm bạn với cậu là một con thú nhồi bông nhỏ, khi đó cậu không thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường xem tivi.
Xem xong một chương trình, cậu duỗi tay với điều khiển trên hộc tủ.
Điều khiển để hơi xa, cậu đưa tay hết cỡ cũng không với tới được.
Vưu Minh hơi dùng sức, bị ngã từ trên giường xuống.
Cậu dùng một loại tư thế chật vật buồn cười ngã trên đất, quay đầy chỉ nhìn thấy cửa sổ cao cao.
Vưu Minh trưởng thành sớm có lúc nghĩ, nếu như cậu chưa từng sinh ra thì tốt quá, xậu sống rất thống khổ, ba mẹ vì duy trì mạng sống của cậu cũng rất thống khổ.
Tivi chiếu đến tin thời sự, một bệnh nhân nan y bị bệnh đã ba năm chọn cách tự sát.
Ống kính quay tới người nhà bệnh nhân đó, tất cả mọi người đều khóc đến tan nát lòng.
Thế nhưng trong nỗi đau tan nát lòng đó lại mang theo chút giải thoát.
Bệnh nhân kia chỉ bị bệnh có ba năm, mà cậu từ khi sinh ra đã như thế.
Điều kiện kinh tế của gia đình bệnh nhân kia cũng tốt hơn so với gia đình cậu, có thể bán hai căn nhà đi chữa bệnh.
Để mua thuốc, ba cậu phải làm hai công việc, mỗi ngày chỉ được ngủ bốn tiếng đồng hồ, vì chăm sóc cậu, mẹ chỉ có thể làm chút việc vặt, như vậy mới có thể về nhà nấu cơm cho cậu.
Sau khi sức khỏe hơi tốt lên, cậu có thể đến trường, mới đầu, các bạn học vì thương hại mà ra chăm sóc cậu.
Thời gian lâu, các bạn học liền xem cậu như người vô hình, không có đứa trẻ nào ra ngoài chơi còn muốn chăm sóc người khác.
Trong nháy mắt nhìn đến cửa sổ, Vưu Minh có loại kích động muốn leo lên đó rồi nhảy xuống.
Như vậy cũng không cần liên lụy cha mẹ.
Đến khi Vưu Minh tỉnh táo lại, phát hiện một chân của minh đã bước ra ngoài.
Chỉ cần trèo ra khỏi lan can này, phía dưới chính là đường lớn xe cộ không dứt.
Nữ nhân vẫn không quay đầu lại, cô ta lẳng lặng ngồi đó, nhẹ nhàng nói: “Sống quá mệt mỏi.”
Sau đó cô ta bắt đầu ngâm nga hát, Vưu Minh chưa từng nghe qua bài hát này, tựa như cô ta chỉ thuật miệng hát ra, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng hát của cô ta rất rõ, cũng rất kỳ ảo, như một ca sĩ có thiên phú bẩm sinh.
Vưu Minh quay đầu nhìn Vân Đồng, phát hiện vẻ măt Vân Đồng rất dỡ tợn, nước mắt lại không ngừng chảy ra.
Miệng nó há ra lại đóng lại, tựa như đang khẩn cầu.
Vân Đồng là quỷ mà vẫn bị nữ quỷ mê hoặc?
Vưu Minh: “Tại sao?”
Nữ quỷ lắc lư hai chân trắng noãn, làn váy cũng theo đó đung đưa.
Nữ quỷ không nói gì, cứ ngồi như thế.
Vưu Minh bấm thủ quyết, cậu phải đưa nữ quỷ này về cõi âm.
Đúng lúc này, nữ quỷ đột nhiên quay đầu.
Không phải là khuôn mặt dữ tợn như Vưu Minh nghĩ, mà là một cô gái rất xinh đẹp.
Da dẻ tái nhợt, ngũ quan bình thản, lông mày rất nhạt, ngũ quan như vậy kết hợp với nhau, lại làm người nhìn cảm thấy cô có vô vàn sầu bi không nói ra được.
“Tôi không muốn đến cõi âm.” Nữ quỷ buồn buồn nói.
Vưu Minh: “Vì sao cô lại có con rối?”
Nữ quỷ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vưu Minh, mang theo tán thưởng, giọng điệu càng thêm bi thương: “Trước đây chúng nó bên cạnh tôi, bây giờ cũng tiếp tục ở bên cạnh tôi.”
Vưu Minh: “Tôi đã đốt sạch chúng.”
Nữ quỷ cũng không khổ sở, mà tràn đầy hâm mộ, nói: “Thật tốt.”
Nữ quỷ lại hỏi Vưu Minh: “Vừa rồi anh rất khổ sở, sao lại không nhảy xuống? Nhảy xuống là được giải thoát rồi.”
Vưu Minh đột nhiên nở nụ cười.
Tựa như băng tuyết tan đi, cây cỏ xanh biếc đâm chồi nảy lộc, cậu nhẹ giọng nói: “Tôi chết, người tôi yêu và người yêu tôi sẽ khổ sở.”
Nữ quỷ nhìn Vưu Minh, xác định cậu không nói dối, vẫn là dáng vẻ sầu bi nói: “Thật tốt…”
Chỉ là lời còn chưa nói xong, một trận gió lạnh lẽo đột nhiên thổi tới, nhiệt độ nháy mắt giảm xuống, nữ quỷ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Một vòng xoáy màu đen hình thành.
Một người từ bên trong vòng xoáy đi ra.
—— Giang Dư An đến.
Giang Dư An đến, đập vào mắt anh chính là toàn thân máu me của Vưu Minh.
Giang Dư An mặt không cảm xúc nhìn về phía nữ quỷ.
Nữ quỷ cũng nhìn Giang Dư An, sau đó quay đầu hỏi Vưu Minh: “Đây là người yêu của anh sao?”
Vưu Minh sửng sốt, đây là lần đầu có ‘người’ hỏi cậu như vậy, vì thế Vưu Minh cười thừa nhận: “Đúng vậy.”
Nữ quỷ nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”
Sau đó nhắm mắt lại.
Ngay lúc Giang Dư An muốn ra tay, Vưu Minh nhanh chóng nói: “Dẫn cô ta đến âm phủ đi.”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, trong đôi mắt màu đen tràn ngập lửa giận không thể nói, nhìn đến vết thương trên người Vưu Minh, ánh mắt anh càng thêm âm trầm, như hồ sâu không thấy đáy.
Vưu Minh nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An mím chặt môi.
Giang Dư An vung tay lên, nữ quỷ và Vân Đồng lập tức biến mất.
Bọn họ bị đưa đến cõi âm.
Vưu Minh còn có việc chưa kịp hỏi nữ quỷ, có lẽ phải đợi khi khác mới hỏi được, việc cần phải làm bây giờ là xoa dịu Giang Dư An.
Giang Dư An nhấc chân, không nhìn Vưu Minh, bước về phía trước, ngữ khí lạnh lẽo: “Đi về.”
Lời nói ra rất lạnh lùng, nhưng anh vẫn quay người ôm Vưu Minh lên: “Cả người đều là vết thương.”
Hiện tại Vưu Minh không cảm thấy đau, cậu nói: “Không đau, em có thể tự đi.”
Khóe miệng Giang Dư An giật giật, đôi lúc anh thấy Vưu Minh rất đáng yêu, nhưng những lúc như thế này lại thấy cậu rất đáng giận.
Giang Dư An không thả Vưu Minh xuống, Vưu Minh đành dựa vào ngực anh.
Nói thật, mông cậu bị cánh tay Giang Dư An ghìm có chút không thoải mái, cũng không phải đau.
May là giờ này trên đường không có ai, chỉ có mấy cô chú lao công nhìn hai người thêm vài lần.
Vưu Minh muốn nói chuyện, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Giang Dư An, cậu lựa chọn ngậm miệng.
Vết thương trên người không có chảy máu nữa, nhìn qua rất dữ tợn, trên thực tế vết thương không có nghiêm trọng lắm.
Giang Dư An ôm Vưu Minh về Giang gia.
Ba mẹ Giang đã ngủ từ lâu, chắc là nghe tiếng cửa mở, mẹ Giang mới khoác áo đứng trên cầu thang hỏi: “Dư An về hả?”
Giang Dư An đáp: “Vâng, mẹ ngủ đi.”
Mẹ Giang: “Có Tiểu Minh nữa à?”
Vưu Minh: “Vâng.”
Mẹ Giang: “Há, vậy các con ngủ sớm đi, đừng thức khuya, mẹ về phòng.”
Vưu Minh bị Giang Dư An ném lên giường, nói là ném, nhưng Giang Dư An khống chế lực đạo rất tốt, đệm giường cũng mềm mại, nên Vưu Minh không cảm thấy đau. Cậu biết đã đến lúc phải vuốt lông cho Giang Dư An, cho nên liền dịch đến bên cạnh anh.
Vưu Minh ôm lấy Giang Dư An từ phía sau.
Cậu không nhịn được, còn nắn nắn cơ bụng của Giang Dư An.
Giang Dư An vẫn không lên tiếng.
Vưu Minh nhẹ giọng hỏi: “Tức giận?”
Giang Dư An trưng ra vẻ mặt lạnh lùng.
Vưu Minh nói: “Không phải em cố ý, trước khi đi em không biết…”
Lúc này Giang Dư An mới mở miệng, giọng nói mang theo tức giận, nhưng là Vưu Minh, nên anh đè cơn tức xuống: “Tôi để Vân Đồng đi cùng em, nó đi cùng em như thế?”
Vưu Minh: “Không thể trách nó, quỷ không phải thần tiên, không hoàn toàn có trí tuệ.”
Giang Dư An nhớ tới lúc vừa nhìn thấy Vưu Minh.
Một thân máu, còn đang cười.
Cười với một nữ quỷ?
Lúc đó Giang Dư An muốn lập tức xé nát nữ quỷ kia.
Lúc đó anh đều sắp không thể khống chế được tâm tình của mình.
Nếu không phải Vưu Minh lên tiếng ngăn cản, anh thật sự sẽ cho nữ quỷ kia cảm nhận thống khổ như bị ngàn đao băm thây vạn đoạn trước khi hồn phi phách tán.
Vưu Minh tựa đầu lên lưng Giang Dư An, người Giang Dư An rất cứng, nhưng mỗi lần ôm lấy cậu đều cảm thấy rất thoải mái.
“Hay là tôi đến trông em.” Giang Dư An không có đủ kiên trì như bản thân nghĩ.
Chỉ cần Vưu Minh tới gần, dán vào anh, thậm chí không cần mở miệng làm nũng, anh đã không đánh mà hàng trước.
Giang Dư An không thể làm gì khác hơn, nói: “Sau này mỗi lần em nhận đơn hàng, tôi sẽ đi cùng em.”
Vưu Minh nghĩ nghĩ, nói: “Anh mạnh hơn em nhiều như vậy, nếu đi cùng em, em không thể tích lũy kinh nghiệm.”
Giang Dư An: “…”
Vưu Minh nói xong mới nhớ ra mình còn đang vuốt lông người ta, vội vàng nói: “Không tích lũy được kinh nghiệm thì không cần tích nữa.”
Cậu không biết dỗ dành người khác, dỗ đến mức luống cuống tay chân.
Sau đó Vưu Minh như đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu lấy từ trong túi tiền ra mấy tấm thẻ.
Đưa tới trước mặt Giang Dư An, vẻ mặt thành khẩn nói: “Đây là tiền em tự mình kiếm được, bên trong có mấy chục triệu, tấm này là em dùng để mua sắm online, tấm này là chi tiêu thường ngày.”
Vay Minh đưa đến trước mặt Giang Dư An, có chút khẩn trương nói: “Đều cho anh.”
Giang Dư An vẫn mím chặt môi, hỏi: “Cho tôi làm gì?”
Vưu Minh hơi xấu hổ, cúi đầu nói: “Thứ em có không nhiều, đây là toàn bộ.”
“Nhà ở hay xe đều trên danh nghĩa của ba mẹ.”
“Nhưng sau này em sẽ nỗ lực kiếm tiền.”
Rõ ràng quyết định lần này là cho Vưu Minh một bài học.
Nhưng lúc này Giang Dư An lại không thể nhẫn tâm được.
Cuối cùng anh khẽ thở dài, túm lấy tay Vưu Minh đặt lên đỉnh đầu.
Vưu Minh nhìn thấy Giang Dư An không còn mím môi nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng buông lỏng: “Anh không tức giận nữa?”
Giang Dư An: “Là lỗi của tôi.”
Vưu Minh choáng váng: “Hả?”
Giang Dư An: “Từ khi bắt đầu tôi nên đi cùng em.”
Vưu Minh vẻ mặt ngoan ngoãn: “Hả?”
Giang Dư An nhéo nhéo mặt Vưu Minh, nắn nắn cánh tay cậu: “Dạo này không ăn uống tử tế?”
Vưu Minh: “Có ăn mà.”
Giang Dư An nói: “Có đau hay không?”
Vưu Minh vừa muốn nói không đau, thời gian của pháp chú đã hết hiệu lực, vết thương mới rồi không cảm thấy gì lúc này lại làm cậu thấy đau nhức, Vưu Minh cắn răng, đau đến mức đứng không vững, xém chút té ngã.
May là có Giang Dư An đỡ lấy, anh bất đắc dĩ hôn lên môi Vưu Minh.
Môi chạm môi.
Môi Giang Dư An rất khô ráo, cũng rất lạnh.
Đau đớn đã biến mất, nhưng Giang Dư An vẫn chưa thả Vưu Minh ra.
Cuối cùng vẫn là Vưu Minh không thở được nữa mới đẩy Giang Dư An ra.
Sau đó Vưu Minh tò mò hỏi: “Hôn môi có thể làm em không thấy đau nữa hả?”
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, trong mắt mang theo ý cười.
Vưu Minh chợt nhận ra bản thân vừa hỏi một câu hỏi rất ngu, hôn môi chắc chắn không thể trị thương hoặc giảm đau.
Nhưng năng lực của Giang Dư An thì có thể.
Chỉ là dùng nụ hôn làm làm môi giới.
Vưu Minh giơ cánh tay lên nhìn, vết thương quả nhiên đã biến mất, chỉ có vết rách trên quần áo chứng tỏ trước đó cậu từng có thương tích.
“Đi tắm.” Giang Dư An nói: “Rồi ngủ sớm đi.”
Vưu Minh ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, ngày nào cũng cũng tắm, nên không tốn bao nhiêu thời gian, nam nhân gội đầu cũng rất nhanh.
Vưu Minh tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Dư An đang đứng bên cửa sổ.
Rõ ràng ngày hôm nay bận bịu cả ngày, ngày mai còn phải xử lý rất nhiều chuyện, nhưng trong đầu Vưu Minh chỉ có cơ thể gần như hoàn mỹ của Giang Dư An.
Vưu Minh đi tới kéo cánh tay Giang Dư An, không hề ngượng ngùng nói: “Chúng ta làm đi.”
Giang Dư An mặt vô biểu tình nhìn cậu: “Không muốn làm.”
Vưu Minh mở to mắt, từ trước đến nay Giang Dư An luôn rất tích cực, chưa bao giờ từ chối, hơn nữa, nhiều lúc còn rất chủ động.
Giang Dư An nhìn Vưu Minh, Vưu Minh cũng nhìn Giang Dư An.
Trong chuyện này, xưa nay Vưu Minh đều rất thành thực, không hề che dấu nhu cầu.
Cậu nhìn Giang Dư An từ trên xuống dưới, sau đó thở dài, an ủi nói: “Không sao.”
Giang Dư An nhíu mày, không hiểu Vưu Minh đang nói gì.
Vưu Minh vỗ vỗ lên vai Giang Dư An: “Sau này nhất định sẽ tốt lên.”
“Không có khả năng vẫn không thể ‘ra’ được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.