Chương 87
Thục Thất
28/01/2023
Tin tức không đưa tin thêm nữa.
Vưu Minh nói: “Trước tiên chúng ta nên tìm người nhà của bệnh nhân kia, mới có thể biết nhiều thông tin hơn.”
Ngồi ở đây suy đoán cũng không có tác dụng gì.
Vưu Minh lấy Thi Sách ra.
Tuy có thể bấm ngón tay tính, nhưng không chính xác bằng Thi Sách.
“Thi Sách?” Chú Trịnh ngồi xuống bên cạnh, hai mắt phát sáng: “Phương pháp cổ xưa như vậy, bây giờ còn có người dùng?”
Dương Vinh Bảo kéo áo sư phụ, nói nhỏ: “Người đừng có làm phiền người ta.”
Nhớ đến Giang Dư An đang ngồi bên cạnh, Dương Vinh Bảo bổ sung: “Coi chừng người nhà của người ta đánh người đó.”
Lúc này chú Trịnh mới thu liễm ánh mắt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Thi Sách trên tay Vưu Minh.
“Đi thôi, đã tính ra địa chỉ.” Vưu Minh thu quẻ Thi Sách.
Bốn người đi ra ngoài, chú Trịnh tò mò hỏi: “Nếu cháu đã biết Thi Sách, có phải cũng biết dùng mai rùa hay không?”
Vưu Minh cũng không giấu diếm: “Biết, nhưng mai rùa dùng không tốt như Thi Sách.”
Chú Trịnh sờ cằm, mắt híp lại: “Phải không?”
Giang Dư An đi bên cạnh Vưu Minh khoảng cách hai người rất gần, chú Trịnh và Dương Vinh Bảo thì đi đằng sau hai người.
Vừa ra khỏi quán cà phê, bốn người đã bắt gặp hai ông cháu Chu gia đang đi đến.
Lúc nhìn thấy Vưu Minh, ánh mắt Chu Viễn rất phức tạp, khuôn mặt già nua của Chu lão cũng trở nên nghiêm túc.
Dương Vinh Bảo lườm Chu Viễn.
“Lão Chu, ông cũng tới a.” Chú Trịnh tươi cười đi đến bên cạnh Chu lão, chú Trịnh trẻ hơn Chu lão, cũng phúc hậu hơn.
Nhưng khí chất của Chu lão tốt hơn chú Trịnh, Chu lão cũng cười: “Không ngờ sẽ gặp được ông ở đây.”
Chú Trịnh: “Tôi thì nghĩ tới được, Chu gia các người mấy trăm năm như một, vẫn ngông cuồng tự đại như thế.”
Chu lão thu liễm nụ cười: “Chúng ta chỉ tận hết chức trách mà thôi.”
Chú Trịnh nhếch môi: “Là ai cho các người cái quyền đi tận cái mà các người gọi là chức trách?”
Hai người đều đã hơn năm mươi cứ vậy ầm ĩ, Vưu Minh thở dài, đi tới nói với chú Trịnh “Là cháu gọi họ tới.”
Trịnh thúc sửng sốt, ông biết lần trước Vưu Minh và Chu lão tan rã trong không vui, không nghĩ tới Vưu Minh lại thông báo cho họ.
Vưu Minh nói: “Hiện tại chúng ta không biết gì về chuyện đã xảy ra ở bệnh viện, nguyên nhân là gì, vì sao lại có chuyện đó, làm sao mới có thể giải quyết, thêm một người là thêm một sự trợ giúp.”
Vưu Minh nói xong liền quay đi, cậu nhìn Giang Dư An cười.
Giang Dư An vỗ lên vai Vưu Minh.
Để lại chú Trịnh và Chu lão nhìn nhau không vừa mắt ở phía sau, vẫn là chú Trịnh mở miệng trước: “Nếu đã đến, vậy tôi cũng không thể đuổi ông đi.”
Chú Trịnh cười lạnh, nói: “Bất quá ông nhớ cho kỹ, nơi này không phải là địa phương Chu gia các người làm chủ.”
Dương Vinh Bảo đi tới bên cạnh sư phụ, nhỏ giọng nói: “Vưu Minh cũng thánh mẫu quá rồi đi?”
Dương Vinh Bảo không hiểu, dưới cái nhìn của Dương Vinh Bảo, cho dù là ai đi nữa, nếu Chu gia không cho họ cái nhìn hòa nhã, thì họ cũng sẽ không nói nhiều thêm một câu với Chu gia.
Chú Trịnh nhìn bóng lưng của Vưu Minh, nhẹ giọng nói: “Không phải thánh mẫu, mà là tự tin.”
Dương Vinh Bảo không hiểu, kỳ quái nhìn chú Trịnh.
Vẻ mặt chú Trịnh trở nên nghiêm túc: “Vì cậu ấy cảm thấy ông cháu Chu gia không thể làm ảnh hưởng đến cậu ấy.”
“Giống như người đi đường đạp phải viên đá, cộm chân đau chân, nhưng không bị thương, con sẽ ghi thù viên đá kia sao?”
Dương Vinh Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy sau đó bản thân sẽ quên đi viên đá làm cộm chân kia.
Chú Trịnh: “Sau đó con sẽ nhặt viên đá kia lên, hay là nhảy qua không nhặt?”
Dương Vinh Bảo gãi ót: “Nghe không hiểu.”
Chú Trịnh: “…”
Sao năm đó ông lại cảm thấy tên nhóc ngu đần này là đứa nhỏ thông minh chứ?
Chu Viễn đi cuối cùng, lúc đối mặt với Vưu Minh, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Rõ ràng việc lần trước bản thân làm là đúng, nhưng lại không nhịn được cảm thấy thẹn.
Chu lão nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
“Nhớ kỹ, cháu là con cháu Chu gia, từ nhỏ đã phải gánh vác nhiều trọng trách hơn người bình thường.”
Chu Viễn hít sâu một hơi, cất bước tiến về phía trước.
Người nhà bệnh nhân ở trong một tiểu khu cũ, được xây dựng từ ba mươi năm trước, thời gian ba mươi năm phát triển từng ngày, vô số nhà cao tầng từ mặt đất vươn lên, nhà thầu mua không nổi mảnh đất này, vì thế tiểu khu này tựa như một tòa nhà biệt lập, xung quanh đều là nhà cao tầng, chỉ có tiểu khu này đến thang máy cũng chả có, mỗi căn phòng cũng không có WC riêng, mỗi tầng mới có một phòng WC ở cuối hành lang.
Tiểu khu không có bảo an, lúc nào cổng tiểu khu cũng mở rộng, không cần quẹt thẻ cũng vào được, trong sân trước có rất nhiều xe đậu.
Đống rác tích đầy cũng không có ai xử lý, thời tiết chưa trở lạnh, mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ tiểu khu.
“Không ai quản sao?” Dương Vinh Bảo bịt mũi: “Công ty quản lý đi đâu rồi?”
Chú Trịnh cũng bịt mũi, mùi hôi thối này thậtỉ sự làm người hít thở không thông: “Không biết, đóng cửa rồi chăng?”
Dương Vinh Bảo: “… Vậy cũng thật là thảm.”
Vưu Minh tìm cầu thang, gia đình bệnh nhân ở tầng cao nhất, tiểu khu tổng cộng có tám tầng.
“Cầu thang thật cao.” Dương Vinh Bảo đi tới tầng bốn chịu không nổi chống tay lên đầu gối thở dốc, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Làm cái thang máy đơn giản kiểu cũ cũng được mà.”
Chú Trịnh không khá hơn đồ đệ là bao, cũng không ngừng thở dốc.
Chu lão đi chậm rì rì, ông tự biết thể lực của mình.
Chu Viễn lo Chu lão xảy ra chuyện, nên vẫn đi theo bên cạnh ông.
Vưu Minh cùng Giang Dư An đã leo đến tầng cao nhất.
“Chuông cửa hư rồi.” Vưu Minh ấn mấy lần đều không có âm thanh, chỉ có thể gõ cửa.
“Ai?” Giọng nữ từ bên trong truyền ra.
Vưu Minh liếc nhìn Giang Dư An, cậu không biết phải nói thế nào.
Giang Dư An cười cười, tăng cao âm lượng nói: “Đến điều tra.”
Nữ nhân kinh hoảng nói: “Điều tra cái gì?”
Giang Dư An: “Bệnh nhân ở bệnh viện lần trước, là ở đây đi?”
“Bệnh nhân tên là Triệu An.”
Nữ nhân run sợ trong lòng: “Chồng tôi đã bị gọi đi điều tra…”
Giang Dư An: “Chúng tôi chỉ làm theo thủ tục đến hỏi vài câu.”
Nữ nhân mở cửa, cô ta thoạt nhìn rất yếu, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt rất sâu, cộng thêm vô cùng gầy gò, nên nhìn qua rất cay nghiệt. Cô nghiêng người nhường lối cho Vưu Minh đi vào, nơm nóp lo sợ nói: “Trên hành lang có cameras, nếu các người muốn hại tôi, nhất định sẽ bị bắt.”
Vưu Minh thấy cô ta sợ hãi, cười nói: “Chúng tôi chỉ đến hỏi vài câu.”
Có lẽ Vưu Minh nhìn qua rất giống người tốt, cộng thêm khuôn mặt đáng tin, nữ nhân bình tĩnh hơn không ít, còn đi rót nước mời khách, lúc đặt ly nước xuống tay còn đang run.
Đám người Dương Vinh Bảo cuối cùng cũng bò đến nơi.
Dương Vinh Bảo vịn khung cửa: “Hô… Còn mệt hơn leo núi.”
Nữ nhân không nghĩ tới còn bốn người đi sau, cô ta quay đầu nhìn Vưu Minh, Vưu Minh nói: “Đều đi cùng tôi.”
Nữ nhân rót thêm bốn ly nước cho họ.
“Chú ấy đột nhiên biến thành như vậy.” Nữ nhân họ Lý, tên là Lý Mai, hiện tại chỉ có mình cô ta ở nhà, Lý Mai có hơi sợ, nói: “Chú ấy là em chồng của tôi, ở cùng chúng tôi.”
Dựa theo miêu tả của Lý Mai, hai vợ chồng cô ta ở chung cùng với chú em.
Chú em này là trạch nam, không có việc quan trọng thì tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi cửa, chỉ thích ở nhà chơi game, không muốn ra ngoài làm việc.
Hơn nữa vợ chồng hai người lớn tuổi hơn chú em này rất nhiều, lớn hơn mười tuổi, Lý Mai cũng không tiện quản em trai, trừ lúc ăn cơm, hai người gần như không có tiếp xúc.
“Từ khi nào anh ta bắt đầu xuất hiện bất thường?” Vưu Minh hỏi.
Lý Mai mờ mịt nhìn Vưu Minh: “Tôi cũng không biết… Bỗng có một ngày chú ấy náo loạn như người điên, hôm đó tôi mua thức ăn về, phát hiện đồ dùng trong nhà thứ có thể ném đều bị ném, tôi bị chọc tức, liền lấy chổi đánh chú ấy hai cái.”
“Sau đó chú ấy nổi điên, nói tôi muốn hại chú ấy, nói có quỷ muốn hại chú ấy.”
“Từ đó về sau chú áy không ăn cơm nữa. Vốn chúng tôi muốn đưa chú ấy đến bệnh viện tâm thần, nhưng sợ họ hàng chỉ trích chúng tôi, nên chỉ đành để chú ấy ở nhà. Chú ấy không ăn cơm, cũng không uống nước, chúng tôi sợ chú ấy xảy ra chuyện nên mới đưa đến bệnh viện.”
“Kết quả…” Lý Mai hoảng sợ ngẩng đầu, cô ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lý Mai nuốt nước miếng, là người có chút mê tín, cô ta gian nan nói: “Có thể chú ấy thật sự đã gặp quỷ.”
“Quê nhà của tôi có truyền thuyết, nói, nếu làm chuyện xấu, sẽ bị ác quỷ lột da mặt, cho dù đầu thai, trên mặt vẫn sẽ có bớt.”
“Vậy cô cho rằng anh ta đã làm chuyện gì xấu?” Vưu Minh hỏi.
Lý Mai mờ mịt: “Tôi không biết, mỗi ngày chú ấy đều giam mình trong phòng, mua rất nhiều sách đen, lúc chơi game thanh âm rất lớn, kêu chú ấy mang tai nghe vào thì chú ấy lại nói tai nghe kém chất lượng mang vào rất đau đầu, vẫn là vợ chồng tôi bỏ ra hơn một ngàn mua tai nghe mới cho chú ấy mới không bị làm ồn nữa.”
Trên mặt cô ta thoáng hiện lên vẻ chán ghét.
“Chưa tốt nghiệp sơ trung đã nghĩ học, nói đi học không có tác dụng gì, mỗi ngày đều nằm lì ở nhà.” Hiếm khi Lý Mai có người nghe cô ta oán giận, mệt mỏi nói: “Chỉ biết ngửa tay đòi tiền, da mặt chú ấy rất dày, không phải loại người sẽ ý thức được sai lầm của bản thân.”
Lý Mai nói: “Có lẽ chú ấy điên thật rồi.”
Vưu Minh: “Cô nhớ lại xem có bỏ sót chi tiết nào không?”
“Ví dụ như trước khi phát sinh dị thường anh ta có đi đến nơi nào không, hoặc là có đi gặp ai hay không?”
Lý Mai lắc đầu: “Tôi không biết, chú ấy sẽ không nói với tôi, ngay cả chồng tôi chú ấy còn chẳng phản ứng.”
“Tôi đưa mọi người đến phòng của chú ấy.” Lý Mai đứng dậy, đi về phía một căn phòng.
Vưu Minh đi theo Lý Mai.
Lý Mai mở cửa phòng, Vưu Minh hỏi: “Phòng này rất lớn, là phòng ngủ chính sao?”
Lý Mai gật đầu: “Chú ấy nói phòng chú ấy không để hết đồ được, muốn chúng tôi đổi phòng với chú ấy.”
Đứa trẻ hư đều là do người lớn nuông chiều mà thành.
Một bên một bước cũng không nhường, một bên vẫn luôn nhượng bộ.
Lý Mai cắn răng nói: “Tôi có cách nào đâu? Chồng tôi luôn nghe theo lời chú ấy.”
Dưới cơn kích động, cô ta nói ra lời giấu tận dưới tận đáy lòng.
“Chết rồi cũng tốt.”
Nói xong có ta mới kịp phản ứng lại, đưa tay bịt miệng.
Lý Mai cắn răng, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Tôi quả thật rất ghét chú ấy, nhưng không có liên quan đến việc chú ấy phát điên.”
Vưu Minh gật đầu: “Ân, xác thực không liên quan.”
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Lý Mai thở phào nhẹ nhõm.
“Tất cả đồ vật trong phòng các người cứ tùy ý đụng chạm, muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi.” Lý Mai không tiếp tục che giấu chán ghét: “Cho dù các người không lấy, tôi cũng tìm thời gian đốt hết.”
Lý Mai tự lẩm bẩm: “Một cái oa oa đã tốn mấy trăm một ngàn, lại còn không tự mình kiếm tiền, con gái tôi ở trường một tháng cũng chỉ tốn có năm trăm đồng tiền sinh hoạt…”
Lý Mai rời khỏi phòng, Vưu Minh đánh giá bố cục gian phòng.
Phòng ngủ quả thật không nhỏ, vốn là phòng ngủ của hai vợ chồng, lại bị chú em chiếm mất.
Ngay cạnh cửa là tủ sách, bên trên chất đầy video game và sách manga, còn có mô hình.
Trong phòng còn có máy vi tính và TV. TV kết nối với game controller.
Ngoài ra còn có giường và tủ quần áo.
Vưu Minh đi tới mở TV, TV vừa mở đã trực tiếp tiến vào giao diện trò chơi.
“Game?” Dương Vinh Bảo đi tới, cầm lấy game controller tùy tiện ấn mấy lần, TV bỗng vang lên tiếng nhạc cực lớn.
Trò chơi bắt đầu___
Không có dòng chữ bắt đầu, cũng không có dòng thoát ra, không có lựa chọn lưu trữ, chỉ trực tiếp tiến vào.
Dương Vinh Bảo tò mò ấn mấy lần, một thân thể be bét máu thịt xuất hiện trên màn hình, Dương Vinh Bảo sợ đến ngã ngồi ra đất.
May mắn hình ảnh này nhanh chóng chuyển đi.
“Là trò trốn thoát khỏi mật thất.” Dương Vinh Bảo nhấn tiếp mấy lần.
“Phải tìm đạo cụ chạy trốn.”
Vưu Minh tìm được vỏ của đĩa game, bên trên không có gì đa dạng, cũng không có tên trò chơi.
Cậu nhắm mắt bấm thủ quyết, nhìn lại một lần nữa, nhìn thấy trên vỏ đĩa game có một sợi tơ màu xanh nhạt quanh quẩn.
“Đây là cái gì?” Vưu Minh chau mày, đưa vỏ đĩa game cho chú Trịnh.
Cậu và Giang Dư An đã lập ra ước định, trừ những lúc nguy cấp, nếu không thì Giang Dư An không được hỗ trợ.
Chú Trịnh cầm lấy, Chu lão cũng đi đến.
“Là tà vật.” Hai người trăm miệng một lời.
Dứt lời liền lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Vẫn là Vưu Minh hỏi: “Chỉ cần phá huỷ đĩa video này là được hả?”
Chú Trịnh lắc đầu: “Trên vỏ đĩa này không có nhiều tà khí, chắc hẳn là tác phẩm phục chế.”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Tác phẩm phục chế mà đã khiến người ta điên cuồng thành như vậy.
Còn có bao nhiêu tác phẩm phục chế?
Bản thể đâu?
Vưu Minh đưa tay lên vai, tà linh nhảy lên tay cậu, Vưu Minh nâng nó đến trước vỏ đĩa game.
Hình thể của tà linh có màu tím, nhìn qua không đến mức kì dị, trái lại khá giống con rối, còn rất đáng yêu.
“Cảm giác được gì không?” Vưu Minh hỏi.
Tà linh ghé sát vào vỏ đĩa, nhảy lên, sợi tơ màu xanh lục bị nó hút vào thân thể.
Ngay lúc mọi người cho rằng nó có thể thông qua sợi khí kia cảm nhận được gì đó.
Thì nó ——
Ợ một tiếng no nê.
Tà linh: “Ách, có chút chướng, ách! Ăn không ngon! Mắc nghẹn!”
Vưu Minh lạnh lùng khom lưng xách nó lên, hai mắt tối tăm nhìn nó.
Tà linh: “…”
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn nó.
Tà linh tiểu tâm dực dực nói: “Lần sau ta sẽ nhớ chừa lại cho các ngươi một chút…”
Vưu Minh: “Ngươi có thể phát giác sợi khí xanh này từ đâu đến không?”
Tà linh không nhịn được ợ một tiếng, nói: “Không biết, nhưng có mùi thối, có lẽ từ cõi âm tới.”
Chú Trịnh lớn tiếng nói: “Không thể nào! Nếu là từ cõi âm tới, chúng ta không thể không nhận ra.”
Tà linh nhảy lên vai Vưu Minh, dáng vẻ như bị dọa sợ: “Ngươi không nên lớn tiếng như vậy! Lỗ tai ta đều bị ngươi chấn điếc rồi!”
“Ta chỉ nói là cõi âm tới, cũng không nói là quỷ.” Tà linh nói: “Có âm khí, nhưng không phải quỷ khí.”
Chu lão híp mắt: “Không phải quỷ…”
“Cũng không phải yêu quái.”
“Tà vật như thế nào mới có sức mạnh như vậy?”
Vưu Minh lấy đĩa game ra, nhưng vừa cầm vào tay, đĩa game đã hóa thành bụi đen, chạm vào liền nát, biến mất vô tung vô ảnh.
“Bên trên có chú pháp.” Vưu Minh nói.
Là loại chú pháp nếu bị người ngoài đụng vào sẽ tự hủy.
Là vu thuật, không phải phương thuật.
Rất giống vu thuật Vưu Minh học, nhưng càng hiếm gặp hơn.
“Tìm xem có thứ gì khả nghi hay không, mang đi hết.” Vưu Minh nói với mọi người.
Dương Vinh Bảo bôi nước sương lên mí mắt.
Bọn họ lấy hết những thứ gì có sợi khí xanh dính vào, bao gồm cả một ít manga và mô hình.
Lúc tiễn họ rời đi Lý Mai còn nhận được một khoản tiền.
“Coi như là chúng tôi mua.” Vưu Minh nói với cô ta.
Lý Mai mở to mắt, không giấu được vui vẻ: “Mọi người đi thong thả, lần sau ghé chơi.”
Cô chỉ hận không có ai mua hết những thứ này đi.
Vừa nhìn thấy những thứ này, cô liền nhớ đến số tiền tiết kiệm trong nhà bị chú em bào sạch.
Lý Mai không nói lại chồng, cô ta ở nhà nội trợ, chỉ có chồng ra ngoài kiếm tiền, cho dù cô ta ở nhà cực khổ như thế nào, chồng cô ta cũng chỉ nghĩ cô ta ở nhà hưởng phúc.
Cảm thấy vợ không thể so được với anh em ruột thịt.
Đúng với câu nói anh em là tay chân, nữ nhân chỉ như quần áo.
Lý Mai cũng là người mâu thuẫn, cô ta không cảm thấy chồng không đúng.
Cô ta hận chính là chú em của chồng, nhưng vì muốn chồng được vui, cô ta chỉ có thể chiều chuộng chú em này.
Đám người Vưu Minh đi rồi, Lý Mai vừa mới cười xong đã bật khóc.
“Thật đáng thương.” Trên đường, Dương Vinh Bảo nói với Vưu Minh: “Tôi thấy trạng thái tinh thần của cô ta, cũng sắp điên tới nơi rồi.”
Vưu Minh nói: “Là việc nhà người ta.”
Dương Vinh Bảo nhún nhún vai: “Nói cũng đúng.”
Vưu Minh cúi đầu nhìn quyển manga trong tay, nhíu mày.
Từ khi ra khỏi phòng, âm khí trên những quyển sách này liền từ từ biến mất, đi chưa được mười phút, âm khí đã biến mất hoàn toàn.
Cậu quay đầu nhìn đám người Dương Vinh Bảo và Chu Viễn.
Dương Vinh Bảo: “Âm khí tiêu thất.”
Chu Viễn cũng cau mày nói: “Bên tôi cũng vậy.”
“Rất khó giải quyết.” Chu lão lầm bầm.
Chú Trịnh bĩu môi: “Là người đều có thể nhìn ra, cần ông nói à?”
Vưu Minh thở dài.
Hai người này cũng không phải do bát tự không hợp.
Giang Dư An hỏi Vưu Minh: “Hôm nay về trước?”
Vưu Minh nhìn sách trên tay, gật đầu: “Đành về trước rồi tính vậy.”
Manh mối chỉ có sách manga và mô hình đã mất đi âm khí.
Nhóm Chu Viễn và Dương Vinh Bảo cũng tự mình chọn lấy vài thứ rồi quay về nghiên cứu, hẹn hôm sau sẽ gặp lại.
Vưu Minh ngồi ở công viên lật xem manga.
Vưu Minh: “…”
Giang Dư An đến quầy kem bên cạnh mua cho Vưu Minh cây kem ốc quế vị socola: “Sao lại trưng ra cái vẻ mặt gì đây?”
Vưu Minh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em không thích ăn vị sô cô la.”
Giang Dư An liếc nhìn kem ốc quế: “Tôi nghĩ em thích.”
Vưu Minh: “Quá ngọt.”
Giang Dư An cười: “Vậy em thích vị gì?”
Vưu Minh: “Dưa Hami, không thêm mứt trái cây.”
Giang Dư An cưng chiều cười: “Vậy tôi đi mua cho em.”
Một lần nữa mua kem về, Giang Dư An phát hiện mặt Vưu Minh rất đỏ, đỏ đến mức… Rất không bình thường.
Vưu Minh khép sách lại, giấu đầu hở đuôi nói: “Chúng ta về thôi.”
Giang Dư An: “Đẹp không?”
Vưu Minh ngẩng đầu: “Cái gì?”
Giang Dư An không thể làm gì khác hơn nói: “Vẽ cái gì vậy?”
Vưu Minh theo bản năng giấu sách ra sau lưng: “Không có gì.”
Giang Dư An cúi đầu, hai tay cầm hai cây kem ốc quế, ghé vào tai Vưu Minh nói nhỏ.
Lần này lỗ tai Vưu Minh cũng đỏ lên.
Vưu Minh cầm kem ốc quế, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì có một cô gái chạy về phía hai người, trên tay còn cần camera.
“Em đi chụp ảnh đường phố.” Cô gái thoạt nhìn là sinh viên, cười rất xán lạn: “Em mới chụp cho các anh một tấm, nên tới hỏi xem có thể đăng lên mạng hay không?”
Cô gái cho hai người xem ảnh chụp.
Ảnh chụp lúc Giang Dư An cầm kem ốc quế, cúi đầu nói vào tai Vưu Minh.
Trong hình Vưu Minh da dẻ trắng nõn, gò má ửng đỏ, như thẹn thùng, lại như hờn giận.
Giang Dư An chỉ lộ chưa tới nửa khuôn mặt, cả người anh gần như ôm lấy Vưu Minh, giống như bảo vệ.
Ánh nắng vừa vặn chiếu lên mặt hai người.
Giang Dư An nhìn Vưu Minh: “Có thể không?”
Vưu Minh cảm thấy ảnh chụp rất đẹp, gật đầu nói: “Có thể.”
Giang Dư An lấy di động ra, nói với cô gái: “Thêm bạn đi, trở về thì gửi ảnh chụp qua cho tôi.”
Cô gái kích động nói: “Cám ơn, em nhất định đăng hai anh đến càng thêm đẹp.”
Cô gái nói mấy tiếng cám ơn mới chạy đi, cô rất muốn hỏi hai người có phải một đôi hay không, nhưng dù sao cũng là người xa lạ nên không có hỏi ra miệng.
Giang Dư An: “Em còn chưa nói cho tôi biết trong sách vẽ cái gì?”
Vưu Minh: “Về nhà rồi cho anh xem.”
Về đến nhà, Giang Dư An lật sách manga ra, cũng rất khiếp sợ.
Lúc Giang Dư An chết còn chưa có nhiều thứ để giải trí, phần lớn manga có thể mua cũng chỉ là thầy đồ, Doraemon mà thôi, truyện tranh Đài Loan thì rất khó mua được, hơn nữa khi đó nam sinh không thích xem hoạt hình, mà thích xem tiểu thuyết võ hiệp hơn, giấu dưới bàn học toàn là truyện của Cổ Long hoặc Kim Dung.
Quyển manga này đã mở ra một cánh cửa mới cho hai người.
Giang Dư An nghiêm túc nói: “Có thể thử tư thế này một lần.”
Vưu Minh sững sờ: “? ?”
Vưu Minh: “Chờ đã, nếu anh ta đã xem loại sách này, vậy không phải nói nên anh ta có bạn là đồng tính sao?”
Giang Dư An: “Có khả năng, nhưng anh ta là người không ra ngoài xã giao.”
Vưu Minh: “Yêu qua mạng!”
“Nếu là yêu qua mạng, có khả năng anh ta sẽ nói cho người yêu biết trò chơi mình đang chơi.”
Vưu Minh linh quang chợt lóe: “Chúng ta lại đến nhà anh ta một chuyến, tìm chị dâu anh ta hỏi WeChat và QQ của anh ta, xem có cách nào đăng nhập vào không, chỉ cần tìm được người anh ta chia sẻ trò chơi cùng, chúng ta có thể tìm ra chân tướng.”
Vưu Minh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An nhìn nội dung trong sách, sâu kín thở dài.
Chỉ đành cùng Vưu Minh thay giày ra khỏi cửa.
Mấy tư thế trong sách phải chờ dịp khác thử rồi, tối nay là không thể được.
Quá đáng tiếc.
Vưu Minh nói: “Trước tiên chúng ta nên tìm người nhà của bệnh nhân kia, mới có thể biết nhiều thông tin hơn.”
Ngồi ở đây suy đoán cũng không có tác dụng gì.
Vưu Minh lấy Thi Sách ra.
Tuy có thể bấm ngón tay tính, nhưng không chính xác bằng Thi Sách.
“Thi Sách?” Chú Trịnh ngồi xuống bên cạnh, hai mắt phát sáng: “Phương pháp cổ xưa như vậy, bây giờ còn có người dùng?”
Dương Vinh Bảo kéo áo sư phụ, nói nhỏ: “Người đừng có làm phiền người ta.”
Nhớ đến Giang Dư An đang ngồi bên cạnh, Dương Vinh Bảo bổ sung: “Coi chừng người nhà của người ta đánh người đó.”
Lúc này chú Trịnh mới thu liễm ánh mắt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Thi Sách trên tay Vưu Minh.
“Đi thôi, đã tính ra địa chỉ.” Vưu Minh thu quẻ Thi Sách.
Bốn người đi ra ngoài, chú Trịnh tò mò hỏi: “Nếu cháu đã biết Thi Sách, có phải cũng biết dùng mai rùa hay không?”
Vưu Minh cũng không giấu diếm: “Biết, nhưng mai rùa dùng không tốt như Thi Sách.”
Chú Trịnh sờ cằm, mắt híp lại: “Phải không?”
Giang Dư An đi bên cạnh Vưu Minh khoảng cách hai người rất gần, chú Trịnh và Dương Vinh Bảo thì đi đằng sau hai người.
Vừa ra khỏi quán cà phê, bốn người đã bắt gặp hai ông cháu Chu gia đang đi đến.
Lúc nhìn thấy Vưu Minh, ánh mắt Chu Viễn rất phức tạp, khuôn mặt già nua của Chu lão cũng trở nên nghiêm túc.
Dương Vinh Bảo lườm Chu Viễn.
“Lão Chu, ông cũng tới a.” Chú Trịnh tươi cười đi đến bên cạnh Chu lão, chú Trịnh trẻ hơn Chu lão, cũng phúc hậu hơn.
Nhưng khí chất của Chu lão tốt hơn chú Trịnh, Chu lão cũng cười: “Không ngờ sẽ gặp được ông ở đây.”
Chú Trịnh: “Tôi thì nghĩ tới được, Chu gia các người mấy trăm năm như một, vẫn ngông cuồng tự đại như thế.”
Chu lão thu liễm nụ cười: “Chúng ta chỉ tận hết chức trách mà thôi.”
Chú Trịnh nhếch môi: “Là ai cho các người cái quyền đi tận cái mà các người gọi là chức trách?”
Hai người đều đã hơn năm mươi cứ vậy ầm ĩ, Vưu Minh thở dài, đi tới nói với chú Trịnh “Là cháu gọi họ tới.”
Trịnh thúc sửng sốt, ông biết lần trước Vưu Minh và Chu lão tan rã trong không vui, không nghĩ tới Vưu Minh lại thông báo cho họ.
Vưu Minh nói: “Hiện tại chúng ta không biết gì về chuyện đã xảy ra ở bệnh viện, nguyên nhân là gì, vì sao lại có chuyện đó, làm sao mới có thể giải quyết, thêm một người là thêm một sự trợ giúp.”
Vưu Minh nói xong liền quay đi, cậu nhìn Giang Dư An cười.
Giang Dư An vỗ lên vai Vưu Minh.
Để lại chú Trịnh và Chu lão nhìn nhau không vừa mắt ở phía sau, vẫn là chú Trịnh mở miệng trước: “Nếu đã đến, vậy tôi cũng không thể đuổi ông đi.”
Chú Trịnh cười lạnh, nói: “Bất quá ông nhớ cho kỹ, nơi này không phải là địa phương Chu gia các người làm chủ.”
Dương Vinh Bảo đi tới bên cạnh sư phụ, nhỏ giọng nói: “Vưu Minh cũng thánh mẫu quá rồi đi?”
Dương Vinh Bảo không hiểu, dưới cái nhìn của Dương Vinh Bảo, cho dù là ai đi nữa, nếu Chu gia không cho họ cái nhìn hòa nhã, thì họ cũng sẽ không nói nhiều thêm một câu với Chu gia.
Chú Trịnh nhìn bóng lưng của Vưu Minh, nhẹ giọng nói: “Không phải thánh mẫu, mà là tự tin.”
Dương Vinh Bảo không hiểu, kỳ quái nhìn chú Trịnh.
Vẻ mặt chú Trịnh trở nên nghiêm túc: “Vì cậu ấy cảm thấy ông cháu Chu gia không thể làm ảnh hưởng đến cậu ấy.”
“Giống như người đi đường đạp phải viên đá, cộm chân đau chân, nhưng không bị thương, con sẽ ghi thù viên đá kia sao?”
Dương Vinh Bảo ngẫm nghĩ, cảm thấy sau đó bản thân sẽ quên đi viên đá làm cộm chân kia.
Chú Trịnh: “Sau đó con sẽ nhặt viên đá kia lên, hay là nhảy qua không nhặt?”
Dương Vinh Bảo gãi ót: “Nghe không hiểu.”
Chú Trịnh: “…”
Sao năm đó ông lại cảm thấy tên nhóc ngu đần này là đứa nhỏ thông minh chứ?
Chu Viễn đi cuối cùng, lúc đối mặt với Vưu Minh, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Rõ ràng việc lần trước bản thân làm là đúng, nhưng lại không nhịn được cảm thấy thẹn.
Chu lão nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
“Nhớ kỹ, cháu là con cháu Chu gia, từ nhỏ đã phải gánh vác nhiều trọng trách hơn người bình thường.”
Chu Viễn hít sâu một hơi, cất bước tiến về phía trước.
Người nhà bệnh nhân ở trong một tiểu khu cũ, được xây dựng từ ba mươi năm trước, thời gian ba mươi năm phát triển từng ngày, vô số nhà cao tầng từ mặt đất vươn lên, nhà thầu mua không nổi mảnh đất này, vì thế tiểu khu này tựa như một tòa nhà biệt lập, xung quanh đều là nhà cao tầng, chỉ có tiểu khu này đến thang máy cũng chả có, mỗi căn phòng cũng không có WC riêng, mỗi tầng mới có một phòng WC ở cuối hành lang.
Tiểu khu không có bảo an, lúc nào cổng tiểu khu cũng mở rộng, không cần quẹt thẻ cũng vào được, trong sân trước có rất nhiều xe đậu.
Đống rác tích đầy cũng không có ai xử lý, thời tiết chưa trở lạnh, mùi hôi thối tràn ngập toàn bộ tiểu khu.
“Không ai quản sao?” Dương Vinh Bảo bịt mũi: “Công ty quản lý đi đâu rồi?”
Chú Trịnh cũng bịt mũi, mùi hôi thối này thậtỉ sự làm người hít thở không thông: “Không biết, đóng cửa rồi chăng?”
Dương Vinh Bảo: “… Vậy cũng thật là thảm.”
Vưu Minh tìm cầu thang, gia đình bệnh nhân ở tầng cao nhất, tiểu khu tổng cộng có tám tầng.
“Cầu thang thật cao.” Dương Vinh Bảo đi tới tầng bốn chịu không nổi chống tay lên đầu gối thở dốc, ngẩng đầu nhìn lên trên: “Làm cái thang máy đơn giản kiểu cũ cũng được mà.”
Chú Trịnh không khá hơn đồ đệ là bao, cũng không ngừng thở dốc.
Chu lão đi chậm rì rì, ông tự biết thể lực của mình.
Chu Viễn lo Chu lão xảy ra chuyện, nên vẫn đi theo bên cạnh ông.
Vưu Minh cùng Giang Dư An đã leo đến tầng cao nhất.
“Chuông cửa hư rồi.” Vưu Minh ấn mấy lần đều không có âm thanh, chỉ có thể gõ cửa.
“Ai?” Giọng nữ từ bên trong truyền ra.
Vưu Minh liếc nhìn Giang Dư An, cậu không biết phải nói thế nào.
Giang Dư An cười cười, tăng cao âm lượng nói: “Đến điều tra.”
Nữ nhân kinh hoảng nói: “Điều tra cái gì?”
Giang Dư An: “Bệnh nhân ở bệnh viện lần trước, là ở đây đi?”
“Bệnh nhân tên là Triệu An.”
Nữ nhân run sợ trong lòng: “Chồng tôi đã bị gọi đi điều tra…”
Giang Dư An: “Chúng tôi chỉ làm theo thủ tục đến hỏi vài câu.”
Nữ nhân mở cửa, cô ta thoạt nhìn rất yếu, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, nếp nhăn trên mặt rất sâu, cộng thêm vô cùng gầy gò, nên nhìn qua rất cay nghiệt. Cô nghiêng người nhường lối cho Vưu Minh đi vào, nơm nóp lo sợ nói: “Trên hành lang có cameras, nếu các người muốn hại tôi, nhất định sẽ bị bắt.”
Vưu Minh thấy cô ta sợ hãi, cười nói: “Chúng tôi chỉ đến hỏi vài câu.”
Có lẽ Vưu Minh nhìn qua rất giống người tốt, cộng thêm khuôn mặt đáng tin, nữ nhân bình tĩnh hơn không ít, còn đi rót nước mời khách, lúc đặt ly nước xuống tay còn đang run.
Đám người Dương Vinh Bảo cuối cùng cũng bò đến nơi.
Dương Vinh Bảo vịn khung cửa: “Hô… Còn mệt hơn leo núi.”
Nữ nhân không nghĩ tới còn bốn người đi sau, cô ta quay đầu nhìn Vưu Minh, Vưu Minh nói: “Đều đi cùng tôi.”
Nữ nhân rót thêm bốn ly nước cho họ.
“Chú ấy đột nhiên biến thành như vậy.” Nữ nhân họ Lý, tên là Lý Mai, hiện tại chỉ có mình cô ta ở nhà, Lý Mai có hơi sợ, nói: “Chú ấy là em chồng của tôi, ở cùng chúng tôi.”
Dựa theo miêu tả của Lý Mai, hai vợ chồng cô ta ở chung cùng với chú em.
Chú em này là trạch nam, không có việc quan trọng thì tuyệt đối sẽ không bước ra khỏi cửa, chỉ thích ở nhà chơi game, không muốn ra ngoài làm việc.
Hơn nữa vợ chồng hai người lớn tuổi hơn chú em này rất nhiều, lớn hơn mười tuổi, Lý Mai cũng không tiện quản em trai, trừ lúc ăn cơm, hai người gần như không có tiếp xúc.
“Từ khi nào anh ta bắt đầu xuất hiện bất thường?” Vưu Minh hỏi.
Lý Mai mờ mịt nhìn Vưu Minh: “Tôi cũng không biết… Bỗng có một ngày chú ấy náo loạn như người điên, hôm đó tôi mua thức ăn về, phát hiện đồ dùng trong nhà thứ có thể ném đều bị ném, tôi bị chọc tức, liền lấy chổi đánh chú ấy hai cái.”
“Sau đó chú ấy nổi điên, nói tôi muốn hại chú ấy, nói có quỷ muốn hại chú ấy.”
“Từ đó về sau chú áy không ăn cơm nữa. Vốn chúng tôi muốn đưa chú ấy đến bệnh viện tâm thần, nhưng sợ họ hàng chỉ trích chúng tôi, nên chỉ đành để chú ấy ở nhà. Chú ấy không ăn cơm, cũng không uống nước, chúng tôi sợ chú ấy xảy ra chuyện nên mới đưa đến bệnh viện.”
“Kết quả…” Lý Mai hoảng sợ ngẩng đầu, cô ta tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó.
Lý Mai nuốt nước miếng, là người có chút mê tín, cô ta gian nan nói: “Có thể chú ấy thật sự đã gặp quỷ.”
“Quê nhà của tôi có truyền thuyết, nói, nếu làm chuyện xấu, sẽ bị ác quỷ lột da mặt, cho dù đầu thai, trên mặt vẫn sẽ có bớt.”
“Vậy cô cho rằng anh ta đã làm chuyện gì xấu?” Vưu Minh hỏi.
Lý Mai mờ mịt: “Tôi không biết, mỗi ngày chú ấy đều giam mình trong phòng, mua rất nhiều sách đen, lúc chơi game thanh âm rất lớn, kêu chú ấy mang tai nghe vào thì chú ấy lại nói tai nghe kém chất lượng mang vào rất đau đầu, vẫn là vợ chồng tôi bỏ ra hơn một ngàn mua tai nghe mới cho chú ấy mới không bị làm ồn nữa.”
Trên mặt cô ta thoáng hiện lên vẻ chán ghét.
“Chưa tốt nghiệp sơ trung đã nghĩ học, nói đi học không có tác dụng gì, mỗi ngày đều nằm lì ở nhà.” Hiếm khi Lý Mai có người nghe cô ta oán giận, mệt mỏi nói: “Chỉ biết ngửa tay đòi tiền, da mặt chú ấy rất dày, không phải loại người sẽ ý thức được sai lầm của bản thân.”
Lý Mai nói: “Có lẽ chú ấy điên thật rồi.”
Vưu Minh: “Cô nhớ lại xem có bỏ sót chi tiết nào không?”
“Ví dụ như trước khi phát sinh dị thường anh ta có đi đến nơi nào không, hoặc là có đi gặp ai hay không?”
Lý Mai lắc đầu: “Tôi không biết, chú ấy sẽ không nói với tôi, ngay cả chồng tôi chú ấy còn chẳng phản ứng.”
“Tôi đưa mọi người đến phòng của chú ấy.” Lý Mai đứng dậy, đi về phía một căn phòng.
Vưu Minh đi theo Lý Mai.
Lý Mai mở cửa phòng, Vưu Minh hỏi: “Phòng này rất lớn, là phòng ngủ chính sao?”
Lý Mai gật đầu: “Chú ấy nói phòng chú ấy không để hết đồ được, muốn chúng tôi đổi phòng với chú ấy.”
Đứa trẻ hư đều là do người lớn nuông chiều mà thành.
Một bên một bước cũng không nhường, một bên vẫn luôn nhượng bộ.
Lý Mai cắn răng nói: “Tôi có cách nào đâu? Chồng tôi luôn nghe theo lời chú ấy.”
Dưới cơn kích động, cô ta nói ra lời giấu tận dưới tận đáy lòng.
“Chết rồi cũng tốt.”
Nói xong có ta mới kịp phản ứng lại, đưa tay bịt miệng.
Lý Mai cắn răng, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Tôi quả thật rất ghét chú ấy, nhưng không có liên quan đến việc chú ấy phát điên.”
Vưu Minh gật đầu: “Ân, xác thực không liên quan.”
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy Lý Mai thở phào nhẹ nhõm.
“Tất cả đồ vật trong phòng các người cứ tùy ý đụng chạm, muốn lấy cái gì thì cứ lấy đi.” Lý Mai không tiếp tục che giấu chán ghét: “Cho dù các người không lấy, tôi cũng tìm thời gian đốt hết.”
Lý Mai tự lẩm bẩm: “Một cái oa oa đã tốn mấy trăm một ngàn, lại còn không tự mình kiếm tiền, con gái tôi ở trường một tháng cũng chỉ tốn có năm trăm đồng tiền sinh hoạt…”
Lý Mai rời khỏi phòng, Vưu Minh đánh giá bố cục gian phòng.
Phòng ngủ quả thật không nhỏ, vốn là phòng ngủ của hai vợ chồng, lại bị chú em chiếm mất.
Ngay cạnh cửa là tủ sách, bên trên chất đầy video game và sách manga, còn có mô hình.
Trong phòng còn có máy vi tính và TV. TV kết nối với game controller.
Ngoài ra còn có giường và tủ quần áo.
Vưu Minh đi tới mở TV, TV vừa mở đã trực tiếp tiến vào giao diện trò chơi.
“Game?” Dương Vinh Bảo đi tới, cầm lấy game controller tùy tiện ấn mấy lần, TV bỗng vang lên tiếng nhạc cực lớn.
Trò chơi bắt đầu___
Không có dòng chữ bắt đầu, cũng không có dòng thoát ra, không có lựa chọn lưu trữ, chỉ trực tiếp tiến vào.
Dương Vinh Bảo tò mò ấn mấy lần, một thân thể be bét máu thịt xuất hiện trên màn hình, Dương Vinh Bảo sợ đến ngã ngồi ra đất.
May mắn hình ảnh này nhanh chóng chuyển đi.
“Là trò trốn thoát khỏi mật thất.” Dương Vinh Bảo nhấn tiếp mấy lần.
“Phải tìm đạo cụ chạy trốn.”
Vưu Minh tìm được vỏ của đĩa game, bên trên không có gì đa dạng, cũng không có tên trò chơi.
Cậu nhắm mắt bấm thủ quyết, nhìn lại một lần nữa, nhìn thấy trên vỏ đĩa game có một sợi tơ màu xanh nhạt quanh quẩn.
“Đây là cái gì?” Vưu Minh chau mày, đưa vỏ đĩa game cho chú Trịnh.
Cậu và Giang Dư An đã lập ra ước định, trừ những lúc nguy cấp, nếu không thì Giang Dư An không được hỗ trợ.
Chú Trịnh cầm lấy, Chu lão cũng đi đến.
“Là tà vật.” Hai người trăm miệng một lời.
Dứt lời liền lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Vẫn là Vưu Minh hỏi: “Chỉ cần phá huỷ đĩa video này là được hả?”
Chú Trịnh lắc đầu: “Trên vỏ đĩa này không có nhiều tà khí, chắc hẳn là tác phẩm phục chế.”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Tác phẩm phục chế mà đã khiến người ta điên cuồng thành như vậy.
Còn có bao nhiêu tác phẩm phục chế?
Bản thể đâu?
Vưu Minh đưa tay lên vai, tà linh nhảy lên tay cậu, Vưu Minh nâng nó đến trước vỏ đĩa game.
Hình thể của tà linh có màu tím, nhìn qua không đến mức kì dị, trái lại khá giống con rối, còn rất đáng yêu.
“Cảm giác được gì không?” Vưu Minh hỏi.
Tà linh ghé sát vào vỏ đĩa, nhảy lên, sợi tơ màu xanh lục bị nó hút vào thân thể.
Ngay lúc mọi người cho rằng nó có thể thông qua sợi khí kia cảm nhận được gì đó.
Thì nó ——
Ợ một tiếng no nê.
Tà linh: “Ách, có chút chướng, ách! Ăn không ngon! Mắc nghẹn!”
Vưu Minh lạnh lùng khom lưng xách nó lên, hai mắt tối tăm nhìn nó.
Tà linh: “…”
Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn nó.
Tà linh tiểu tâm dực dực nói: “Lần sau ta sẽ nhớ chừa lại cho các ngươi một chút…”
Vưu Minh: “Ngươi có thể phát giác sợi khí xanh này từ đâu đến không?”
Tà linh không nhịn được ợ một tiếng, nói: “Không biết, nhưng có mùi thối, có lẽ từ cõi âm tới.”
Chú Trịnh lớn tiếng nói: “Không thể nào! Nếu là từ cõi âm tới, chúng ta không thể không nhận ra.”
Tà linh nhảy lên vai Vưu Minh, dáng vẻ như bị dọa sợ: “Ngươi không nên lớn tiếng như vậy! Lỗ tai ta đều bị ngươi chấn điếc rồi!”
“Ta chỉ nói là cõi âm tới, cũng không nói là quỷ.” Tà linh nói: “Có âm khí, nhưng không phải quỷ khí.”
Chu lão híp mắt: “Không phải quỷ…”
“Cũng không phải yêu quái.”
“Tà vật như thế nào mới có sức mạnh như vậy?”
Vưu Minh lấy đĩa game ra, nhưng vừa cầm vào tay, đĩa game đã hóa thành bụi đen, chạm vào liền nát, biến mất vô tung vô ảnh.
“Bên trên có chú pháp.” Vưu Minh nói.
Là loại chú pháp nếu bị người ngoài đụng vào sẽ tự hủy.
Là vu thuật, không phải phương thuật.
Rất giống vu thuật Vưu Minh học, nhưng càng hiếm gặp hơn.
“Tìm xem có thứ gì khả nghi hay không, mang đi hết.” Vưu Minh nói với mọi người.
Dương Vinh Bảo bôi nước sương lên mí mắt.
Bọn họ lấy hết những thứ gì có sợi khí xanh dính vào, bao gồm cả một ít manga và mô hình.
Lúc tiễn họ rời đi Lý Mai còn nhận được một khoản tiền.
“Coi như là chúng tôi mua.” Vưu Minh nói với cô ta.
Lý Mai mở to mắt, không giấu được vui vẻ: “Mọi người đi thong thả, lần sau ghé chơi.”
Cô chỉ hận không có ai mua hết những thứ này đi.
Vừa nhìn thấy những thứ này, cô liền nhớ đến số tiền tiết kiệm trong nhà bị chú em bào sạch.
Lý Mai không nói lại chồng, cô ta ở nhà nội trợ, chỉ có chồng ra ngoài kiếm tiền, cho dù cô ta ở nhà cực khổ như thế nào, chồng cô ta cũng chỉ nghĩ cô ta ở nhà hưởng phúc.
Cảm thấy vợ không thể so được với anh em ruột thịt.
Đúng với câu nói anh em là tay chân, nữ nhân chỉ như quần áo.
Lý Mai cũng là người mâu thuẫn, cô ta không cảm thấy chồng không đúng.
Cô ta hận chính là chú em của chồng, nhưng vì muốn chồng được vui, cô ta chỉ có thể chiều chuộng chú em này.
Đám người Vưu Minh đi rồi, Lý Mai vừa mới cười xong đã bật khóc.
“Thật đáng thương.” Trên đường, Dương Vinh Bảo nói với Vưu Minh: “Tôi thấy trạng thái tinh thần của cô ta, cũng sắp điên tới nơi rồi.”
Vưu Minh nói: “Là việc nhà người ta.”
Dương Vinh Bảo nhún nhún vai: “Nói cũng đúng.”
Vưu Minh cúi đầu nhìn quyển manga trong tay, nhíu mày.
Từ khi ra khỏi phòng, âm khí trên những quyển sách này liền từ từ biến mất, đi chưa được mười phút, âm khí đã biến mất hoàn toàn.
Cậu quay đầu nhìn đám người Dương Vinh Bảo và Chu Viễn.
Dương Vinh Bảo: “Âm khí tiêu thất.”
Chu Viễn cũng cau mày nói: “Bên tôi cũng vậy.”
“Rất khó giải quyết.” Chu lão lầm bầm.
Chú Trịnh bĩu môi: “Là người đều có thể nhìn ra, cần ông nói à?”
Vưu Minh thở dài.
Hai người này cũng không phải do bát tự không hợp.
Giang Dư An hỏi Vưu Minh: “Hôm nay về trước?”
Vưu Minh nhìn sách trên tay, gật đầu: “Đành về trước rồi tính vậy.”
Manh mối chỉ có sách manga và mô hình đã mất đi âm khí.
Nhóm Chu Viễn và Dương Vinh Bảo cũng tự mình chọn lấy vài thứ rồi quay về nghiên cứu, hẹn hôm sau sẽ gặp lại.
Vưu Minh ngồi ở công viên lật xem manga.
Vưu Minh: “…”
Giang Dư An đến quầy kem bên cạnh mua cho Vưu Minh cây kem ốc quế vị socola: “Sao lại trưng ra cái vẻ mặt gì đây?”
Vưu Minh ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em không thích ăn vị sô cô la.”
Giang Dư An liếc nhìn kem ốc quế: “Tôi nghĩ em thích.”
Vưu Minh: “Quá ngọt.”
Giang Dư An cười: “Vậy em thích vị gì?”
Vưu Minh: “Dưa Hami, không thêm mứt trái cây.”
Giang Dư An cưng chiều cười: “Vậy tôi đi mua cho em.”
Một lần nữa mua kem về, Giang Dư An phát hiện mặt Vưu Minh rất đỏ, đỏ đến mức… Rất không bình thường.
Vưu Minh khép sách lại, giấu đầu hở đuôi nói: “Chúng ta về thôi.”
Giang Dư An: “Đẹp không?”
Vưu Minh ngẩng đầu: “Cái gì?”
Giang Dư An không thể làm gì khác hơn nói: “Vẽ cái gì vậy?”
Vưu Minh theo bản năng giấu sách ra sau lưng: “Không có gì.”
Giang Dư An cúi đầu, hai tay cầm hai cây kem ốc quế, ghé vào tai Vưu Minh nói nhỏ.
Lần này lỗ tai Vưu Minh cũng đỏ lên.
Vưu Minh cầm kem ốc quế, đang muốn mở miệng nói gì đó, thì có một cô gái chạy về phía hai người, trên tay còn cần camera.
“Em đi chụp ảnh đường phố.” Cô gái thoạt nhìn là sinh viên, cười rất xán lạn: “Em mới chụp cho các anh một tấm, nên tới hỏi xem có thể đăng lên mạng hay không?”
Cô gái cho hai người xem ảnh chụp.
Ảnh chụp lúc Giang Dư An cầm kem ốc quế, cúi đầu nói vào tai Vưu Minh.
Trong hình Vưu Minh da dẻ trắng nõn, gò má ửng đỏ, như thẹn thùng, lại như hờn giận.
Giang Dư An chỉ lộ chưa tới nửa khuôn mặt, cả người anh gần như ôm lấy Vưu Minh, giống như bảo vệ.
Ánh nắng vừa vặn chiếu lên mặt hai người.
Giang Dư An nhìn Vưu Minh: “Có thể không?”
Vưu Minh cảm thấy ảnh chụp rất đẹp, gật đầu nói: “Có thể.”
Giang Dư An lấy di động ra, nói với cô gái: “Thêm bạn đi, trở về thì gửi ảnh chụp qua cho tôi.”
Cô gái kích động nói: “Cám ơn, em nhất định đăng hai anh đến càng thêm đẹp.”
Cô gái nói mấy tiếng cám ơn mới chạy đi, cô rất muốn hỏi hai người có phải một đôi hay không, nhưng dù sao cũng là người xa lạ nên không có hỏi ra miệng.
Giang Dư An: “Em còn chưa nói cho tôi biết trong sách vẽ cái gì?”
Vưu Minh: “Về nhà rồi cho anh xem.”
Về đến nhà, Giang Dư An lật sách manga ra, cũng rất khiếp sợ.
Lúc Giang Dư An chết còn chưa có nhiều thứ để giải trí, phần lớn manga có thể mua cũng chỉ là thầy đồ, Doraemon mà thôi, truyện tranh Đài Loan thì rất khó mua được, hơn nữa khi đó nam sinh không thích xem hoạt hình, mà thích xem tiểu thuyết võ hiệp hơn, giấu dưới bàn học toàn là truyện của Cổ Long hoặc Kim Dung.
Quyển manga này đã mở ra một cánh cửa mới cho hai người.
Giang Dư An nghiêm túc nói: “Có thể thử tư thế này một lần.”
Vưu Minh sững sờ: “? ?”
Vưu Minh: “Chờ đã, nếu anh ta đã xem loại sách này, vậy không phải nói nên anh ta có bạn là đồng tính sao?”
Giang Dư An: “Có khả năng, nhưng anh ta là người không ra ngoài xã giao.”
Vưu Minh: “Yêu qua mạng!”
“Nếu là yêu qua mạng, có khả năng anh ta sẽ nói cho người yêu biết trò chơi mình đang chơi.”
Vưu Minh linh quang chợt lóe: “Chúng ta lại đến nhà anh ta một chuyến, tìm chị dâu anh ta hỏi WeChat và QQ của anh ta, xem có cách nào đăng nhập vào không, chỉ cần tìm được người anh ta chia sẻ trò chơi cùng, chúng ta có thể tìm ra chân tướng.”
Vưu Minh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Giang Dư An.
Giang Dư An nhìn nội dung trong sách, sâu kín thở dài.
Chỉ đành cùng Vưu Minh thay giày ra khỏi cửa.
Mấy tư thế trong sách phải chờ dịp khác thử rồi, tối nay là không thể được.
Quá đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.